Nhan Thư vừa nghĩ tới tối nay rốt cuộc không cần cùng anh ngủ chung một phòng, cả người liền thoải mái.
Đúng lúc buổi sáng không có tiết, cô nổi hứng muốn đi chơi, hẹn với Vưu Giai xong, vui vẻ chạy tới quảng trường SFI xem phim.
Hôm nay là ngày trong tuần mà thời gian mở màn lại quá sớm nên cả rạp chiếu phim chỉ có hai người các cô, giống như bao cả rạp vậy.
Ra khỏi rạp chiếu phim, Vưu Giai dắt tay cô vui vẻ hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Nhan Thư ngáp một cái: “Chẳng có gì hay ho cả. Tình yêu điện ảnh phổ thông, chuyện xưa khuôn sáo cũ, kiểu quay phim thì không tinh tế, nhưng nhạc phim thì tạm được. Miễn cưỡng đạt ngưỡng kém.”
Vưu Giai đỡ trán: “Tớ hỏi cái này à? Tớ hỏi cậu thông suốt hay chưa? Đã biết cái gì gọi là thích hay chưa? Cái đoạn nam nữ chính mập mờ với nhau, có cảm giác đặc biệt gì không?”
Nhan Thư suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Tớ cảm thấy hơi lạnh, hôm nay hình như nhiệt độ hạ xuống? Chắc tớ phải mặc thêm cái áo khoác.”
Vưu Giai: “…”
Cô hận không thể bổ đầu Nhan Thư ra xem bên trong có gì, “Tớ phục cậu luôn, trong đầu cậu ngay cả một xíu xiu tế bào yêu cũng không có?”
Nói xong, lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, “Không đúng, tớ nhớ lúc học cấp ba cậu còn từng thích một anh chàng đèn đường!”
Nhan Thư sửng sốt một lúc mới hiểu được cô nàng chỉ ai: “Cái gì mà anh chàng đèn đường, người ta có tên, là Thẩm Thời. Hơn nữa, đó cũng không phải là thích.”
Vưu Giai: “Không thích vậy sao cậu đưa cho người ta tấm thiệp nhỏ? Còn viết cái gì mà ‘Mong muôn hoa rực rỡ, luôn hướng về ánh sáng’?”
Nhan thư: “…”
Cô vội phản bác “Đó là tớ đơn thuần cảm kích, nhưng cuối cùng không phải cũng không… không đưa à!”
Cô không quá chắc chắn mình có thích Hứa Bùi hay không.
Nhưng có thể chắc chắn là, cô nhất định không thích Thẩm Thời.
Đúng như lời cô vừa nói, đối với Thẩm Thời cũng chỉ là sự cảm kích thời niên thiếu.
Cảm kích anh ấy vào lúc cô chật vật nhất, tuyệt vọng nhất đã đưa tay kéo cô một cái, vì cô thắp sáng đèn đường cả con phố, xua tan sự lạnh lẽo đáng sợ của bóng tối.
Vừa hết cấp ba, Thẩm Thời theo cha mẹ di cư tới Mỹ, trước khi đi một đêm, cô vì anh ấy viết một tấm thiệp chúc phúc, vốn định tự tay đưa cho anh, nhưng không ngờ lại đánh rơi mất, cuối cùng chẳng làm được gì.
Vưu Giai không quấn quít anh chàng đèn đường gì đó nữa.
Chính cô nàng kéo trọng điểm trở lại, thất vọng: “Ý là, cậu xem tớ vì cậu chú tâm chọn lựa phim tình cảm vậy mà cũng không có bất cứ cảm giác gì?”
Hai người ‘chậc’ một tiếng, chia tay nhau, ai về nhà nấy.
Vưu Giai đi rồi, Nhan Thư mới nghĩ lại cũng không phải là một chút cảm giác cũng không có.
Ít nhất qua lần đi xem phim này, cô nảy ra một ý niệm.
Nếu cô và Hứa Bùi bao cả rạp cùng nhau xem phim thì thật tốt…
–
Thời gian buổi sáng nhàn nhã trôi qua một đi không trở lại, buổi chiều, một đám người ban Tin tức bận rộn chân không chạm đất.
Bố trí sân, cắt ghép video kỷ niệm, còn phải chạy tới nhật báo Quang Huy quay video chúc phúc.
Năm nay Lan Đại kỷ niệm thành lập 110 năm, ban Tin tức kết hợp với ban Truyền thông quyết định nhờ 110 sinh viên, giảng viên tiêu biểu quay video chúc phúc, đáng lẽ hôm qua phải giải quyết xong hết rồi, nhưng không biết khâu nào xuất hiện sơ sót, lại vẫn thiếu một cái video.
Hai ban buộc phải mở cuộc họp khẩn cấp, thảo luận thật lâu, điểm danh hết mấy người bởi vì lý lịch có vấn đề bị trường học loại, cuối cùng vẫn là thầy Mã tổng biên tập ra mặt gọi điện cho Chu Bân đang đảm nhiệm chủ bút của Quang Huy.
Nói cho cùng Chu Bân chỉ tính là nửa sinh viên của Lan Đại –— lúc trước người này học ở Đại học Hải Thành nhưng là sinh viên trao đổi ở Lan Đại hơn nửa năm.
Đúng lúc bên kia bận bịu, thầy Mã với khuôn mặt già nua gắng sức nói hết lời để đối phương quyết định thời gian ghi hình, cúp điện thoại ông vội vội vàng vàng để cho mấy người ban Tin tức qua đó giám sát.
Lúc đoàn người Nhan Thư tới trụ sở chính của tòa soạn Quang Huy thì đã bốn rưỡi chiều.
Điền Tư Điềm đứng ở cửa, ngửa mặt ngắm nhìn cao ốc chọc trời trước mặt: “Trời ạ, đây chính là tọa soạn Quang Huy dẫn đầu trong giới sao! Chân tớ đều đang run lên mất rồi!”
Tiểu Ưu kích động phụ họa: “Nếu không thì sao, từ ngày đầu tớ đến ban Tin tức đã bắt đầu mong chờ được đi vào nơi này, hôm nay ước mơ đã thành sự thật.”
Mấy người vừa nhỏ giọng trò chuyện hóa giải sự căng thẳng, vừa bước vào cửa tòa soạn.
Tầng một là nơi tiếp khách.
Sau khi nói rằng cả nhóm đến tìm chủ biên Chu Bân, vị lễ tân trước quầy lễ phép mỉm cười: “Xin hỏi có hẹn trước không?”
Nhan Thư gật đầu: “Có.”
Trước đài, vị tiểu thư kia gọi điện thoại, lại lật ra thời khóa biểu trong ngày, ngẩng đầu lãnh đạm cười với bọn họ một cái: “Xin lỗi, tạm thời không tra được ghi chép mọi người hẹn trước.”
Nhan Thư giật mình: “Không thấy ghi chép có hẹn trước?”
Cô vội vàng lấy điện thoại gọi cho thầy Mã.
Cúp máy, mấy người ban Tin tức chạy tới: “Sao rồi? Thầy Mã nói thế nào?”
Nhan Thư bất đắc dĩ lắc đầu: “Thầy ấy nói thầy ấy cũng không biết, tớ vừa gọi điện cho chủ biên Chu, bên kia cũng không có người nghe máy.”
Mấy người buồn sầu: “Vậy giờ làm thế nào?”
Trước quầy, một cô gái kiều diễm liếc mấy người một cái: “Hôm nay lãnh đạo tổng bộ xuống thị sát, chủ biên Chu làm sao có thể có thời gian gặp mấy người?”
“Hả, không thể nào?”
“Thế này thì chúng ta hoàn thành báo cáo kết quả công tác kiểu gì!”
Đang mặt mày ủ ê, mấy người đàn ông mặc âu phục, giày da từ bên trái cửa thang máy bước ra.
Mắt Tiểu Ưu sáng lên: “Là chủ biên Chu Bân! Nhan Nhan, chúng ta chạy qua đi?”
Trước khi tới, Nhan Thư cố ý xem qua hình của Chu Bân, biết vị mặc âu phục màu đen trước mắt đúng thật là Chu Bân.
Chu Bân bây giờ trông rất vội vàng, rõ ràng không phải thời điểm thích hợp để trao đổi, nhưng thời gian ghi video cũng không thể lùi chỉ đành phải cùng mọi người nhắm mắt chạy ra nghênh đón: “Xin chào chủ biên Chu, tôi là người của ban Tin tức Lan Đại – Nhan Thư…”
Chu Bân vẫn không dừng chân, chỉ quét mắt sang nhìn cô một cái, nhìn mặt như mất kiên nhẫn nói: “Chuyện này tôi biết rồi, ngày mai đi.”
Vừa nói vừa vượt qua mấy người họ.
Nhan Thư đuổi sát theo bước chân anh: “Chủ biên Chu, thật xin lỗi, ngày mai mới quay làm sao có thể kịp tới lễ kỷ niệm, nếu không anh cứ làm việc trước, chúng tôi ở chỗ này chờ anh quay lại?”
Chu Bân nhíu mày, có chút không vui.
Nhan Thư biết điều chỉ chỉ khu nghỉ ngơi bên cạnh: “Chúng tôi ngồi ở bên đó, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến anh.”
Chu Bân không lên tiếng.
Anh ta không để ý tới các cô nữa, chỉ bước nhanh theo các nhân viên cấp cao, đi nhanh về phía cửa lớn.
–
Một lúc sau, toàn bộ khu tiếp khách bằng mắt thường có thể thấy ai cũng căng thẳng lên.
Điền Tư Điềm và Tiểu Ưu châu đầu ghé tai tám chuyện:
“Lần này người tổng bộ Ngôn Ngọ cử tới hình như lai lịch không nhỏ?”
“Chắc chắn rồi, nếu không sao chủ biên Chu lại thận trọng như vậy!”
“Đâu chỉ anh ta thận trọng, người đeo mắt kính kia kìa, là tổng biên Quang Huy đấy, cậu nhìn biểu cảm của anh ta nữa kìa.”
“Thảm, như vậy thì lúc nào anh ta mới có thể rút ra thời gian tới quay video! Nếu hôm nay không hoàn thành nhiệm vụ, hai ban chúng ta cùng gặp rắc rối mất.”
“…”
Đang nghị luận, phòng khách không những đột nhiên xôn xao một trận, mà tất cả mọi người đều theo bản năng thẳng lưng như bày trận khiến ban Tin tức các cô đang ở bên cạnh ăn dưa cũng căng thẳng theo.
Cửa truyền tới mấy tiếng chào hỏi khách khí:
“Trợ lý Lâm.”
“Chào trợ lý Lâm!”
Ngay sau đó, ngay cả Chu Bân và các vị cao tầng cùng nhau vây quanh một thiếu niên từ cửa đi vào.
Điền Tư Điềm rướn cổ lên nhìn sang, nhìn chằm chằm sườn mặt anh, cô luôn cảm giác có mấy phần quen mắt.
Qua mấy giây, cô nàng rốt cuộc nhớ tới: “Trời ạ, hóa ra là Lâm Hoành Thịnh!”
Tiểu Ưu lại gần: “Ai?”
Điền Tư Điềm kích động: “Chính là trợ lý chủ tịch của tổng công ty, có người đã từng đăng ảnh anh ấy lên diễn đàn!”
Tiểu Ưu cũng nhớ ra: “Trước đó anh ấy là người gửi bưu kiện làm Lâm Tuyết Mẫn chạy lấy người?”
Điền Tư Điềm: “Đúng đúng đúng, nghe nói anh ấy là Diêm La mặt lạnh, làm việc không có tình người, bảo sao mọi người từ trên xuống dưới đều căng thẳng như vậy!”
Hai người đang tám đầy hăng say, đột nhiên vị Lâm trợ lý nghiêng đầu qua, lướt nhìn các nàng bên này một cái, sau đó dừng chân.
Các vị cao tầng ở phía sau cũng dừng lại theo bước chân của anh.
Điền Tư Điềm cảm giác hô hấp của mình cũng sắp đứt.
Trong lòng cảm khái.
—— Khí áp này của trợ lý Lâm, danh bất hư truyền!
Lạnh đến mức cô cũng sắp run lên.
Nhưng mà một giây sau, vị trợ lý chủ tịch hướng về phía các nàng nhoẻn miệng cười.
Nụ cười lễ phép, lại cung… cung… kính?
–
Khoảnh khắc Nhan Thư thấy Lâm Hoành Thịnh mỉm cười kia, tim cũng sắp nhảy ra luôn.
Cô rất sợ Diêm la mặt lạnh Tiểu Lâm ở ngay dưới ánh nhìn của mọi người, chạy tới chào hỏi cô, vội vàng nháy mắt với anh ta.
Cũng may tiểu Lâm biết ý chỉ dừng lại mấy giây, sắc mặt lại bình thường đi tới thang máy.
Nhưng dù là mấy giây, đã khiến cho mấy người các cô bị các loại ánh mắt ở phòng khách quan sát một lần, cuối cùng đa số tầm mắt rơi xuống người có tướng mạo xuất chúng nhất, Nhan Thư.
Cứ như fan thâm niên của Nhan Thư vậy, ánh mắt Tiểu Ưu đảo một vòng, đột nhiên hít sâu một hơi: “Tớ đột nhiên có một ý tưởng lớn mật, sẽ không phải là trợ lý Lâm vừa ý Nhan Nhan đó chứ!”
Điền Tư Điềm ghét bỏ nhìn về phía cô nàng: “… Tiểu Ưu ít đọc truyện ngôn tình đi.”
Hai người ngươi một câu ta một câu, đang trêu chọc nhau vui vẻ, trước quầy bên kia truyền tới một âm thanh cười nhạt không lớn không nhỏ.
Một giây kế tiếp, thang máy mở cửa, người xuất hiện vậy mà lại là Chu Bân.
Trước quầy, người đẹp vội vàng đứng lên: “Chào chủ biên Chu!”
Chu Bân không có thời gian đáp lại, chỉ vượt qua người đẹp trước quầy, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của cô nàng, vội vã đi tới khu nghỉ ngơi.
Trên mặt anh ta mang nụ cười nụ cười hiếm có: “Xin lỗi, em gái Nhan, đợi lâu rồi.”
Nhan Thư vội đứng lên: “Chủ biên Chu, ngài đã xong việc rồi ạ?”
“Đã xong đã xong.” Chu Bân cười khiêm tốn, “Gọi anh Chu là được rồi, đều là sinh viên Lan Đại, không cần khách khí như vậy.”
Mọi người bị thái độ đột nhiên thay đổi 180° của Chu Bân làm cho sửng sốt một chút, nhìn anh ta cười với Nhan Thư thảo luận công việc quay video, lúc phục hồi tinh thần đã đi theo anh ta tới trước quầy.
Trước quầy, ánh mắt mỹ nữ mở còn lớn hơn so với bọn họ.
Chu Bân như đột nhiên nhớ tới cái gì, dừng bước chân: “Đúng rồi, Nhan… Mấy vị này là đàn em của tôi, sau này các cô ấy tới trực tiếp gọi cho tôi, không cần hẹn trước.”
Cô gái đứng trước quầy sửng sốt mấy giây, cuống quít ghi chép: “Vâng vâng, chủ biên Chu.”
–
Điền Tư Điềm cảm thấy hôm nay cả người như đang mơ.
Đàn anh Chu Bân luôn bận rộn lại thay đổi, không chỉ hết sức nhanh chóng ghi xong video chúc phúc, còn thân thiết hỏi các cô có muốn anh ta biên tập cả video bản đặc biệt hay không.
Cuối cùng, lại còn chủ động nói muốn dẫn các cô đi xung quanh tham quan công ty, dọc theo đường đi cũng luôn treo nụ cười tươi như tắm trong gió xuân, kiên nhẫn giảng giải cho các cô về các bộ môn, công việc, chương trình, vân vân.
Đến cuối cùng, tự mình đưa các cô ra khỏi công ty.
Nếu không phải các cô nhanh chóng cự tuyệt, suýt nữa thì anh ta phái cả xe của công ty đưa các cô về trường học.
Cho đến lúc Chu Bân tự mình giúp các cô gọi xe taxi, Điền Tư Điềm vẫn còn choáng váng.
Nhan Thư không có chuyện gì không vội về trường nên trên xe chỉ có cô ấy và Tiểu Ưu.
Sau một hồi trầm mặc, hai người đối mặt một giây.
Điền Tư Điềm yên lặng mở miệng: “Tiểu Ưu, đột nhiên tớ thấy suy đoán của cậu cũng không phải không thể, cậu nói có phải trợ lý Lâm thật sự vừa ý với Nhan Nhan nên hôm nay chúng ta mới có thể thuận lợi như vậy?”
Ánh mắt Tiểu Ưu sáng lên: “Cậu cũng cảm nhận được đúng không! Truyện tổng tài hầu hết nam nữ chính đều gặp nhau trong hoàn cảnh này đó!”
Hai người kích động nghiền ngẫm hồi lâu, Điền Tư Điềm bỗng nhiên ảo não: “Chết rồi, hình như túi đồ của tớ để quên ở tòa soạn. Bác tài, phiền bác quay lại!”
Cũng may phát hiện kịp thời, xe chưa đi quá xa, năm phút sau đã dừng ở cửa.
“Tiểu Ưu cậu ở trên xe chờ tớ, tớ đi lấy rồi xuống ngay.” Điền Tư Điềm vừa nói lại thấy Tiểu Ưu mất hồn mất vía nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ “Tiểu Ưu?”
Tiểu Ưu lẩm bẩm: “… Điềm Điềm, cậu nhìn ra bên ngoài.”
Điền Tư Điềm nhìn theo tầm của cô nàng mắt, đúng lúc thấy Nhan Thư xách túi, đi về phía bóng người phía trước.
Trợ lý Lâm mặt lạnh mỉm cười, giúp cô mở cửa xe, sau khi cô lên xe còn ‘tri kỷ’ đóng cửa vào đứng bên cạnh đưa mắt nhìn cô rời đi.
Vẻ mặt hết sức khiêm nhường.
Điền Tư Điềm: “…”
Tiểu Ưu: “…”
Hai người lẳng lặng nhìn một màn này, rồi sau đó chậm rãi há to miệng, cùng nảy ra một suy nghĩ.
Từ từ, ý nghĩ của các cô hình như còn chưa đủ to gan lớn mật?
–
“Sau đó thì sao?” Đầu bên kia điện thoại, giọng nam trầm thấp.
Nhan Thư nằm trên giường, hai chân duỗi thẳng, cố gắng duỗi thẳng về phía trần nhà.
Làm xong một loạt động tác, cô mới đứng dậy lại gần điện thoại: “Sau đó cô tới đón tôi, tôi cùng bà ấy về nhà thôi.”
“Vậy bây giờ em đang ở đâu?”
“Ở phòng ngủ của chúng ta.”
Đầu bên kia điện thoại, Hứa Bùi không nhẹ không nặng khẽ cười, lặp lại: “Ồ, ở phòng ngủ của chúng ta à.”
Nhan Thư bỗng kịp phản ứng, hơi đỏ mặt: “Không phải, ý tôi là, tôi ở phòng ngủ của anh… Cô chú ở đây hai ngày, tôi còn phải ở đây nốt mấy ngày này.”
“Ừ.” Hứa Bùi lại cười, “Hôm nay em ở nhà một mình, đã quen chưa?”
Nhan Thư sợ run lên.
Rốt cuộc phát hiện vì sao hôm nay mình lúc thì muốn vận động, lúc thì lại muốn gọi điện thoại cho anh, thì ra là anh đi nên không quen.
Cô thành thật trả lời: “Hơi hơi không quen.”
Một người ở phòng ngủ, quá trống trải, cũng quá yên tĩnh.
Luôn muốn làm thứ gì đó.
Ở đầu kia điện thoại, Hứa Bùi: “Chờ một chút.”
Nói xong, điện thoại cắt đứt.
Nhan Thư nhìn điện thoại bị ngắt lại càng phiền muộn.
Anh bên kia, bây giờ hẳn là rất bận bịu.
Ngày mai sẽ phải chính thức bắt đầu thi đấu, tối nay có lẽ sẽ tổ chức họp đội gì đó.
Giờ phút quan trọng này, có phải cô không nên gọi điện thoại nói chuyện với anh không?
Nhan Thư đang đắm chìm trong suy nghĩ, điện thoại trên tay bỗng rung lên.
Ơ?
Hứa thần gọi video cho cô?
Cô từ trên giường vụt ngồi dậy, theo bản năng vuốt tóc, lại chạy đến trước bàn đọc sách, nhanh chóng rút ra một quyển sách, đặt ở trước mặt.
Lúc này cô mới bấm vào nút nghe máy.
Trên màn ảnh, xuất hiện gương mặt tuấn tú phóng to của người đàn ông.
Lông mi đen rũ thấp xuống.
Ở dưới mí mắt tạo thành hai cái bóng nửa vòng cung.
Nhan Thư miễn cưỡng đè nén nhịp tim, cầm một chiếc bút, làm bộ nghiêm túc học tập: “Chỉ có một mình anh sao? Bọn anh Quan đâu?”
Hứa Bùi di chuyển ống kính xa hơn chút, lộ ra một góc sách vở.
Anh hạ mắt xuống: “Có lẽ bọn họ đang nghỉ ngơi rồi.”
“Ồ, còn tưởng các anh đang họp.” Nhan Thư không tìm được lời gì để nói, “Đúng rồi, anh gọi video cho tôi làm gì vậy?”
Hứa Bùi lật qua một trang: “Không phải là không quen sao?”
Anh từ từ dịch lại gần, nâng mắt lên, xuyên qua mắt kính mỏng, cách màn hình nhìn cô chăm chú, “Bây giờ thế nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT