Hứa Bùi đang ngồi trên chiếc ghế màu đen bên cạnh cửa sổ, đôi chân dài nhàn nhã gác chéo, anh nghiêng đầu về bên tai đang nghe điện thoại mà nói: “Tổn thất bên hệ thống xếp hàng tối ưu hóa, tính toán chia tổng cường độ thành hai bộ phận, sau đó tính thời gian gọi điện phục vụ trung bình và giá dịch vụ.”
Giọng anh không nhanh không chậm, ung dung và bình tĩnh.
Sâu trong đáy mắt ánh lên tia sáng, cô gái nhỏ thờ ơ vắt chéo chân, ngồi bên cạnh bàn làm việc, nhàm chán cắn cắn đầu bút.
Chiếc bàn được làm bằng gỗ lim đen, vô cùng thuần chất.
Chiếc bàn màu đen khiến nước da của cô càng trắng hơn, như hoa ngọc trâm nở rộ dưới lầu vậy.
“Bùi ca?” Âm thanh ồm ồm của Quan Văn Cường vang lên như chấn động.
Hứa Bùi lấy lại được tinh thần: “Hả?”
“Chỗ giá dịch vụ bị kẹt! Bùi ca cứu mạng.”
Hứa Bùi giơ tay lên, ngón trỏ và ngón cái day day mi tâm: “Phương pháp đã gửi trong nhóm rồi, tự xem đi.”
“Aaaa Bùi ca vạn tuế!”
Hứa Bùi liếc nhìn sang bên cạnh: “Còn việc gì sao?”
“Còn!” Quan Văn Cường ở đầu dây bên kia ủy khuất nói, “Bùi ca, khi nào chúng tôi mới có thể trở về phòng làm việc đây?”
“…”
“Alo… alo… alo? Bùi ca?”
Quan Văn Cường nhìn điện thoại bị ngắt kết nối, rơi vào trầm tư.
Mấy tên đàn ông đang ôm máy tính bên trái lẫn bên phải đều như ong vỡ tổ chạy lại gần:
“Thế nào rồi? Chúng ta làm việc ở đây cũng không ít ngày, khi nào mới có thể trở về?”
“Đúng đấy, xây dựng mô phỏng ở đây quá bất tiện!”
“…”
“Không biết.” Quan Văn Cường đáng thương chỉ vào chiếc điện thoại, “Bùi ca ngắt kết nối cuộc gọi của tôi rồi.”
Ngay sau đó, một hồi rên rỉ than thở vang lên.
Quan Văn Cường gãi gãi đầu: “Anh em thử đoán xem tại sao Bùi ca lại muốn đuổi chúng ta đi?”
“Ai mà biết được!”
“Suy nghĩ trong lòng của thần tiên thì người phàm như chúng ta sao có thể đoán?”
Một nam sinh mặc bộ đồ màu đỏ bên cạnh đang gõ bàn phím ngẩng đầu lên: “Cường ca, không phải cậu nói gần đây Bùi ca đang dạy kèm cho một nữ sinh hay sao, có phải vì lý do đó không?”
Quan Văn Cường sửng sốt một chút: “Ý của cậu là Bùi ca đưa người đến phòng làm việc để dạy kèm à?”
“Đúng đúng!”
“Không thể nào!” Quan Văn Cường chắc như đinh đóng cột, “Bùi ca là người thế nào chẳng lẽ các cậu còn không rõ hay sao? Cho dù cậu ấy có dạy kèm cho Nhan Thư thì cũng chọn những nơi đông người như phòng tự học mà thôi, sao có thể cùng Nhan Thư cô nam quả nữ ở chung một chỗ như trong phòng làm việc được chứ?”
“Đúng đấy, Bùi ca thủ thân dữ lắm đó! Căn bản sẽ không cho con gái thừa cơ lợi dụng!”
“Chứ còn gì nữa, Bùi ca đích thị là chính nhân quân tử. Bưu Tử à, cậu lại nghĩ gì rồi.”
“Ôi, sao không thấy Lý Tại với Tiểu Lục Tử? Hai người bọn họ rốt cuộc đang chết ở đâu?”
Lúc này vừa mới nói xong, Wechat của mỗi người đồng thời nhận được một thông báo.
Mọi người đều móc điện thoại ra, xem cùng lúc.
“Vãi chưởng! Lý ca và Lục ca, hai người này thật đúng là dũng cảm mà! Liều chết để chạy đến hiện trường điều tra tình hình!”
–
Hứa Bùi cúp máy, đứng dậy bước vài bước, dừng lại kế bên bàn làm việc.
Cô gái nhỏ đang ngủ, gục xuống bàn, nhắm mắt, hô hấp đều đều.
Hứa Bùi điều chỉnh lại thần sắc: “Tinh dầu không có tác dụng?”
Nhan Thư còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chợt nghe thấy giọng nói lãnh đạm và nghiêm túc của anh, cô dụi dụi mắt: “Còn không phải là đợi anh mới ngủ gật sao. Còn nữa, anh tỏ vẻ hung dữ như vậy làm gì!”
Hứa Bùi không quan tâm cô tố cáo, trầm mặc cầm miếng vải xoa xoa tròng kính, đeo lên.
Nhan Thư bất mãn chống đầu, “Tốn công tôi mua cho anh nhiều quần áo như vậy.”
Tay của Hứa Bùi khẽ dừng lại, anh ngước mắt lên: “Cái gì?”
Nhan Thư khom lưng, lôi ra một chiếc vali từ phía dưới bàn vỗ vỗ, cô đang định mở miệng nói thì bỗng nghe tiếng ‘đinh đoong’ của chuông cửa, hai tiếng chuông dồn dập vang lên.
Cô nhìn ánh mắt của thầy Hứa, rất có giác ngộ của học sinh nhanh chân chạy ra mở cửa.
Sau đó cô ôm một chiếc thùng giấy chạy quay lại: “Không phải mấy ngày trước anh bảo tôi mua thêm ít sách sao, tôi đã điền địa chỉ ở đây. Đưa tôi mượn cái kéo.”
Nhan Thư nói xong, không nhận được câu trả lời từ anh, hướng mắt nhìn Hứa Bùi.
Anh đang quay đầu đi, tầm mắt rơi vào vali.
“Thầy Hứa?”
Hứa Bùi lấy cây kéo trong ngăn tủ đưa cho cô.
Tiếng ‘bụp’ vang lên, Nhan Thư mở ra, “Thầy Hứa, anh xem thử có đúng mấy quyển sách này không?”
Hứa Bùi thản nhiên liếc mắt nhìn: “Ừ.”
“Không mua sai đúng không?” Nhan Thư hỏi, sau đó đưa ra một quyển《 Xác Suất Thống Kê 》, “Hôm nay bắt đầu học từ quyển này sao?”
Hứa Bùi không mặn không nhạt ừ một tiếng như cũ.
Nhan Thư còn muốn nói gì đó, nhưng lại thấy ánh mắt chọc ghẹo của anh: “Nhan Thư.”
“Sao?”
“Em vừa mới nói mua cho tôi cái gì?”
“À, quần áo đó!” Lúc này Nhan Thư mới nhớ đến, cô vội vã để quyển sách xuống sau đó đẩy vali ra ngoài.
Kéo khóa ‘xoẹt xoẹt’ mở vali, lộ ra các loại quần áo size lớn.
Nhan Thư chỉ vào vali nói, “Không phải là tôi đã làm bẩn hết quần áo của anh rồi sao? Những thứ này đều là bồi thường cho anh đấy.”
Cô hăng hái giới thiệu với anh, “Mấy chiếc này là áo sơ mi trắng nè, có chiếc áo khoác dày, còn có cái này nữa.”
Nhan Thư cầm một chiếc áo sơ mi màu xanh lam, nhón chân, ngoắc ngoắc tay gọi anh: “Anh cúi xuống đây.”
Hứa Bùi chậm rãi cúi người xuống.
Cô cầm quần áo ướm thử lên người anh, sau đó thở dài một hơi: “Ngày hôm qua tôi còn sợ mấy cái này không hợp với anh, không ngờ lại hợp đến như vậy!”
Vừa mới nói xong, bên cửa chợt vang lên âm thanh mở khóa.
Ngay sau đó, cánh cửa lập tức bị đẩy ra: “Bùi ca!”
Hai người trong phòng đồng thời đưa mắt sang.
Hai người con trai một cao một thấp đứng ở bên cửa, bọn họ giống như bị đóng đinh ở chân, dính cứng ở đó.
Một lát sau, một trong hai bọn họ thì thào:
“Có phải chúng ta đã mở sai cửa rồi không?”
“Không có chuyện đó đâu, không phải Bùi ca đang ở trong đó sao?”
“Có phải là…”
Hai người bọn họ còn chưa kịp thảo luận xong, chỉ thấy gương mặt lạnh như băng của Hứa Bùi: “Lý Tại, Tiểu Lục Tử, hai người các cậu còn định đứng ở cửa bao lâu nữa?”
–
Từ trước đến nay Lý Tại và Tiểu Lục Tử chưa bao giờ nghĩ rằng, hai người bọn họ đang ở phòng làm việc của chính mình mà còn có thể câu nệ đến như vậy.
Hai người kẹp chân ngoan ngoãn ngồi ở ghế sofa nơi tiếp khách.
Nhan Thư ló đầu nhỏ ra khu tiếp khách: “Đàn anh Lý, đàn anh Lục, hai người muốn uống gì đó không?”
Tiểu Lục Tử còn chưa hoàn hồn lại: “Hả, còn uống nữa hả?”
“Đúng vậy, trà sữa, nước ép xoài, cà phê, hồng trà có tất.” Nhan Thư mở tủ lạnh ra, thấy kì lạ nên hỏi, “Đây không phải là phúc lợi của phòng làm việc các anh sao?”
Tiểu Lục Tử há hốc miệng, cậu ta trợn mắt nhìn Lý Tại, thử dò xét: “Phòng làm việc của chúng tôi, còn có cả… phúc lợi?”
Lý Tại cũng bị ép cho mộng mị: “… Hình như không có chứ nhỉ?”
Nhan Thư bưng đồ uống ra, lại chạy đến chỗ tiếp khách, bưng ra thêm hai đĩa lớn trái cây và đồ ăn vặt.
Lý Tại, Tiểu Lục Tử: “Đây là…?”
Nhan Thư rất tự nhiên mà đặt hai đĩa đồ ăn trước mặt hai người bọn họ: “Là phúc lợi phòng làm việc đó, tôi còn giúp các anh lấy đồ nữa mà.”
Lát sau, cô lại bưng lên đĩa cá nhỏ.
Lý Tại và Tiểu Lục Tử thụ sủng nhược kinh: “Đây cũng là phúc lợi của phòng làm việc chúng tôi?”
Nhan Thư: “…”
Cô tin chắc một chuyện rằng hai người này nhất định là nhân viên mới.
Nhan Thư ngồi xuống, ánh mắt quét qua một vòng trong căn phòng, Hứa Bùi vẫn còn ở bên trong gọi điện thoại, cô rảnh rỗi sinh nông nổi, tiện tay cầm một nắm hạt dưa lên cắn.
Cô vừa cắn hạt dưa vừa tán gẫu với hai nhân viên mới về chuyện thường ngày: “Phúc lợi của phòng làm việc các anh cũng khá thật đấy, anh xem, đồ ăn vặt cũng quá trời luôn, còn là hàng nhập khẩu, trước kia tôi cũng đến thực tập ở những công ty khác, căn bản là không có đãi ngộ tốt như thế này.”
Đầu óc Lục Tiểu Tử và Lý Tại đang quay mòng mòng, bọn họ cứ liên tục gật đầu, hiển nhiên là đã chấp nhận chế độ phúc lợi tốt ngoài mong đợi này.
Ánh mắt Tiểu Lục Tử liếc từ phía bên trái qua, đột nhiên lại nhìn thấy một vali chứa cực nhiều đồ, cậu ta chạy đến, bình tĩnh: “Cái này cũng là phúc lợi bên phòng làm việc ư!”
Lý Tại cầm lấy một bộ quần áo: “Uầy, đây không phải là nhãn hiệu gì gì đó chứ! Không hề rẻ đâu!”
Hứa Bùi một tay đút vào túi, đang nói chuyện điện thoại trong phòng họp.
Bên tai là tiếng đối thoại bên ngoài cánh cửa:
“Đây là hàng fake!”
“Hàng fake 9 tệ 9 tốt như vậy? Mua ở đâu đấy?”
“Quá lời luôn rồi còn gì, tôi có thể thêm Wechat của cô không, em gái Nhan? Cô đưa Wechat của người bán hàng cho tôi đi!”
Anh quay đầu nhàn nhạt nói với bên kia điện thoại: “Đợi tôi một chút.”
Sau đó mở cửa phòng, “Lý Tại, Tiểu Lục Tử.”
“Hả, Bùi ca?”
“Hôm nay các cậu rảnh rỗi đúng không? Có muốn tăng ca một chút không?”
Hai người bọn họ sợ đến mức đánh rơi cả bộ quần áo xuống, ngay cả Wechat cũng không cần nữa: “Cái đó, Nhan… bạn học Nhan, khụ khụ, chúng tôi vẫn còn chút việc, đi trước nhé.”
Nhan Thư vất vả lắm mới kiếm được người tán gẫu chung với mình, cô hơi tiếc nuối: “Không ngồi xuống một chút được sao?”
“Không đâu không đâu.” Hai người bọn họ xua tay, đứng dậy chạy ra cửa.
Anh ta vừa hỏi vừa chỉ đến một cái cột bằng kim loại lớn thật lớn đang đứng sừng sững.
Nhan Thư nhiệt tình giải thích: “Cái này là đàn anh Quan Văn Cường mua, là bảo tháp có giá trị lên đến 9999 tệ.”
Tiểu Lục Tử và Lý Tại khiếp sợ: “…”
Thứ đồ chơi giải trí gì vậy trời?
–
Đơn hàng của máy móc Ninh Hợp ở bên kia đã xong, còn chưa đến một tháng để chuẩn bị cho trận đấu CUMCM, hôm nay Hứa Bùi nghe điện thoại không ngừng, thời gian phụ đạo bị chậm lại một giờ đồng hồ so với dự tính.
Đợi đến lúc kết thúc buổi học bổ túc thì cũng đã hơn 6 giờ.
Bây giờ thì Nhan Thư cũng đã có một cái bàn học nhỏ, cô liếc nhìn đồng hồ rồi thu dọn đồ đạc lại một chút sau đó mới lên tiếng chào Hứa Bùi; “Tôi đi trước đây, thầy Hứa.”
Hứa Bùi vừa mới kết thúc cuộc gọi, anh nhét điện thoại vào túi: “Tôi tiễn em.”
“Không cần đâu, anh cứ làm việc của anh đi.” Nhan Thư ra ngoài cửa, cô lại nghĩ đến thứ gì đó liền vòng vào, “Thầy Hứa.”
“Hửm?”
“Anh thấy quần áo như thế nào? Có thích không?” Nhan Thư nhìn anh bằng một ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.
Sắc mặt Hứa Bùi rất nhạt, không thể nhìn ra tâm tình trong anh, chỉ nói mấy chữ: “Tạm được.”
“Tạm được thôi à?” Nhan Thư hơi thất vọng, “Tôi chọn lâu lắm đấy! Anh không thử một chút sao?”
Hứa Bùi cười nhạt: “Quần áo thôi mà, mặc lên người là được rồi. Không cần phải thử.”
Nói xong anh cầm một cuốn sách lên, chuyên tâm lật lật.
“Ồ.” Nhan Thư tạm thời không quấy rầy anh nữa, nói lời tạm biệt xong liền đóng cửa lại, bước đến chỗ thang máy.
Thang máy vừa xuống đến nơi, cô lại sực nhớ ra mình để quên túi xách, thế là phải lật đật quay lên tầng 23.
Nhan Thư đang muốn gõ cửa, nhưng lại không để ý, cánh cửa cứ thế mà mở ra.
Cô bị dọa cho giật mình, nhớ tới cái cửa này khóa không tốt lắm, trong lòng liên tục nhắc nhở bản thân lần sau nếu có đóng cửa nhất định phải kiểm tra kỹ.
Một bên nhắc nhở một bên bước vào trong.
Cô mới đi được hai bước, chân đã dính cứng tại chỗ.
Cách đó khoảng chừng hai mét, Hứa Bùi đã thay quần áo thành đồ cô mua hôm qua, mặc áo sơ mi trắng đưa lưng về phía cô, anh đứng ở cửa sổ sát mặt đất để sửa sang lại vạt áo.
Bên cạnh anh, những bộ quần áo đang nằm lộn xộn trên ghế sofa, hiển nhiên là đều đã thử qua.
Anh đứng đối diện với cửa sổ sát đất, cởi đến cúc áo thứ ba.
Trong lòng Nhan Thư lộp bộp một chút, cô muốn ngăn cản nhưng đã không kịp nữa rồi.
Một giây kế tiếp, nửa người trên của anh đã không còn gì che chắn.
Cơ bắp rắn chắc, đường cong tuyệt vời ở lưng khiến đối phương có cảm giác tràn đầy sức mạnh, không hề báo trước lồ lộ hiện ra trước mắt Nhan Thư.
Người đàn ông lưng dài vai rộng, bắp thịt không quá rõ ràng, nhưng lại vừa đủ.
Anh giơ tay lên một cái, tất cả cơ bắp ở cánh tay đều di chuyển theo, bả vai theo đó mà xuất hiện vùng tối vùng sáng.
Nhan Thư nuốt nước miếng một cái.
–
Ngay lúc Hứa Bùi đang cài cúc áo thì lại nghe âm thanh ‘ừng ực’ vang dội truyền đến từ cửa.
Anh dừng tay, quay đầu lại.
Nhan Thư đứng ở cửa, lỗ tai và cả gương mặt đều đỏ ửng.
Cô đưa mắt nhìn xuống dưới đất, sau đó lại nhìn lên trần nhà như thể không còn chỗ nào để dừng mắt.
Một lát sau, cô lại nhanh trí giải thích: “Lúc nãy không phải là tôi cố ý nhìn đâu! Tôi chỉ trở lại để lấy chiếc túi mà thôi, ai mà biết được cái cửa này nó… nó đóng không chặt!”
Ánh mắt của Hứa Bùi phức tạp, ừ nhẹ một tiếng.
Ánh mắt của Nhan Thư cứ thế liếc trái rồi lại liếc phải một chút, nói mà như không nói: “Đúng rồi, anh… anh, không phải anh nói là không cần thử sao?”
Bàn tay đang cài cúc áo của Hứa Bùi hơi căng thẳng, anh trầm mặc chốc lát, nói: “Không còn cách nào khác, quần áo vừa bị bẩn xong.”
Mọi chú ý của Nhan Thư lúc này mới bị dời đi: “Hả? Sao lại bị bẩn?”
Hứa Bùi lại trầm mặc, sau đó anh bình tĩnh giải thích: “Quan Văn Cường.”
Nhan Thư: “Anh ấy đâu có ở đây đâu?!”
Hứa Bùi đưa ngón trỏ ra chỉ chỉ vào một chiếc bình nhỏ trên bàn làm việc: “Lọ mực kia của Cường ca, để lung tung.”
Anh nhíu chân mày: “Tôi đã nói với cậu ấy nhiều lần rồi, nhưng vẫn không chịu thay đổi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT