Con đường khô ráo chuyển sang ẩm ướt, cơn mưa rào trong nội thành vừa mới tạnh, ánh sao sáng rực cả bầu trời. Sau khi đậu xe xong, Vu Ca dựa lưng vào ghế xe, vẻ mặt thất thường, đợi đến khi Nghiêm Từ Vân ra khỏi ghế lái, cậu vẫn cố thuyết phục, "Ở đây có thu phí đậu xe... anh về nhà đi..."
"Em ở một mình tôi không yên tâm." Nghiêm Từ Vân cất chìa khóa xe, dừng lại véo má Vu Ca, "Đến nhà tôi?"
"Không đi..."
Nghiêm Từ Vân khẽ cười, "Vậy quấy rầy."
Bàn tay không yên phận lại kéo qua, hắn chủ động dắt tay Vu Ca đang co người lại vì lạnh, không quên khoác chiếc áo dệt kim mềm lên người cậu để ngăn hơi lạnh từ gió đêm.
Cũng may tiệm thuốc gần đó chưa đóng cửa, Vu Ca dựa vào cửa kính ngoan ngoãn chờ thuốc cảm. Cách đó không xa, cái lều của gian hàng bánh rán bay phần phật, cậu nhìn chú bán hàng lật qua lật lại những chiếc bánh trứng rán, không biết sao lại thấy xấu hổ.
Tiền thân của chiếc bánh là một khối bột mềm mịn màu trắng, sau khi được đặt trên mâm sắt, được bàn tay tài hoa của chú bán hàng nhào nặn cho đến khi thành từng miếng mỏng rồi đun nóng dần lên, màu trắng tinh ban đầu cũng bị trộn lẫn với nhiều màu sắc khác, bị lật tới lật lui.
Vu Ca gãi gãi mặt, khuôn mặt của cậu như bị dầu hấp nóng, đỏ đến ứa nước. Cậu cảm thấy trước đó mình cũng là một cái bánh trứng rán bị đè lên cỏ, vừa bị rán vừa bị cắn.
Không thể phủ nhận cho dù đều là đàn ông nhưng đôi môi mềm mại dịu dàng của đối phương lại không khiến cậu cảm thấy phản cảm, thậm chí lúc bị nhào nặn còn trầm luân đến thở không ra hơi, nhưng Vu Ca nghĩ nát óc cũng không thể tách rời cảm xúc của mình từ dòng máu nóng.
Bây giờ sự thật về sai đối tượng đã rõ ràng, mối quan hệ giữa hai người không còn quá phức tạp, đơn giản chỉ là chuyện của Vu Ca và Nghiêm Từ Vân.
Vu Ca chưa bao giờ yêu, khoảnh khắc mơ hồ nhất trong cuộc đời là khi ở trường mẫu giáo giành giật bánh vòng, vô tình thơm lên má một cô bé. Sau khi gặp Nghiêm Từ Vân, cậu đánh mất nụ hôn đầu, thậm chí hai người đàn ông lớn xác còn thường xuyên ôm nhau.
Nhìn lại thì những hành động này đều làm người ta xấu hổ, nhưng khi xảy ra lại cứ như nước chảy thành sông, khó có thể cưỡng lại.
Trong kế hoạch cuộc đời của Vu Ca, mặc dù không nghĩ ra khuôn mặt của người yêu tương lai, nhưng vẫn hiện ra dáng vẻ mái tóc đuôi ngựa xinh đẹp và mềm mại. Cuối cùng mái tóc đuôi ngựa ở đâu không thấy, cậu lại mơ màng sờ phải một thứ mà lẽ ra em gái nhà bên không nên có.
"Shhh." Vu Ca bực bội quay đầu lại không còn nhìn vào quầy bánh rán nữa, dựa trán vào tường lăn qua lăn lại, vắt hết óc cũng không thể nghĩ ra tiến triển của tình huống tiếp theo.
Lúc được tỏ tình, lẽ ra nếu không thích thì nên tỏ thái độ rõ ràng, nhưng lời muốn nói cứ quanh quẩn trong cuống họng không nói ra được, muốn nói thích thì lại ngại cũng không thể nói ra nổi.
Hai người đều không rõ ràng, Vu Ca sầu lo nhăn mũi lại.
Nghiêm Từ Vân xách túi thuốc đi ra ngoài, nhìn thấy cậu bực bội đang trồng nấm trong góc, hắn buồn cười bước tới làm Vu Ca sợ hãi nhảy lên.
"Sao vậy, cảm thấy không khỏe?"
"Không phải!" Vu Ca chột dạ đút hai tay vào túi quần, làm ra vẻ kiêu căng đi ngang qua hắn rồi chạy về phía trước.
Chìa khóa dự phòng cuối cùng của văn phòng được Tiểu Mỹ cất giữ, chiếc quạt của tiệm làm móng đang nhàn nhã thổi, cô ngồi ở phía dưới nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt của văn phòng, nhưng vẫn không chịu khóa cửa - Tiểu Mỹ nhát gan, chỉ sợ có kẻ xấu nào đó lại leo cửa sổ vào.
Tiếng bước chân vang lên ở dưới lầu không ngừng, Tiểu Mỹ mừng tít mắt cầm lấy chìa khóa lao ra khỏi cửa, lanh lảnh chào hỏi: "Anh về rồi!"
"Hey." Vu Ca sải bước tới, giơ ngón tay cái lên tán thưởng Tiểu Mỹ, "Cảm ơn anh hùng nhỏ đã cứu anh."
"Có đâu, tất cả đều là công lao của anh chàng đẹp trai kia." Tiểu Mỹ nắm khung cửa nhìn lén Nghiêm Từ Vân đang đi tới, tặc lưỡi nói nhỏ với Vu Ca, "Đối tượng ủy thác này quá cưng anh rồi, anh ta gấp muốn điên luôn."
Vu Ca xoa xoa mũi, xấu hổ nói: "Cũng trễ rồi, em nghỉ ngơi sớm đi."
"Không nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì, em lo lắng lắm đấy." Tiểu Mỹ không vui, "Lần trước tìm ra kẻ giết người, lần này thì bị bắt cóc, anh có thể kiềm chế chút không."
Chuyện này không thể nói rõ trong thời gian ngắn được, Vu Ca đẩy Nghiêm Từ Vân vào phòng, cao giọng xin lỗi an ủi, "Lúc nào rảnh anh sẽ nói với em, nhân tiện mời em ăn pizza, thêm một ít phô mai nữa!"
Sau khi đóng cửa sắt lại, Vu Ca vẫn chưa có cảm giác đang ở nhà, thận trọng lấy bộ quần áo từ trong tủ đã mượn trước đó ra, "Tôi đã giặt hết rồi, anh đi tắm trước đi."
Cậu máy móc nhét quần áo cho hắn, sau đó xoay người đi vào phòng ngủ thay quần áo, nhưng lại cảm thấy có một bàn tay đang nắm lấy khuỷu tay mình, Vu Ca giật mình không dám nhìn lại, "Sao... sao vậy?!"
"Nhóc ngốc." Nghiêm Từ Vân hiểu được trêu chọc có hơi quá, bình tĩnh nói rõ sự tình, "Buổi chiều tên kia trốn trong tủ."
"Không cởi giày."
"Cái gì!?" Vu Ca nghiến răng nghiến lợi giơ nắm đấm lên, liên tục thở ra để kìm nén cơn điên của mình, xoay người đẩy Nghiêm Từ Vân vào phòng tắm, "Tôi tìm thử còn quần áo sạch không, anh đi tắm trước đi."
Cậu vừa mắng Lạc Hành Chi vừa lau sạch lớp bột trắng tan ra do mưa tạt vào, gió đêm sau cơn mưa rất mát mẻ, nhưng không thể thổi đi vết đỏ thẫm hằn sâu trên chóp tai.
Một cái bóng mờ mờ lay động trên tấm kính mờ của phòng tắm, phảng phất như nó cũng phản chiếu dòng nước đang chảy tung tóe trên tóc và đầu vai Nghiêm Từ Vân. Tiếng ồn ào của con phố bán đồ ăn nhanh lan vào trong văn phòng. Vu Ca ngồi thẳng lưng như đang phỏng vấn, đặt bộ đồ ngủ được tìm thấy từ góc xó xỉnh nào đó trên đùi.
Tiếng nước lắng xuống, loáng một cái cậu cũng không còn ngây ngốc nữa, run rẩy mở hộp thuốc, lơ đễnh đặt viên thuốc lên đầu lưỡi, uống ngụm nước nuốt thuốc xuống.
Động tác của cậu chậm chạp giống như một con lười, đến nỗi khi cậu vừa cầm ly nước lên nuốt cạn ly thứ hai, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Làn sương nóng ẩm từ từ tràn ra, mùi xà phòng thoang thoảng bay tới, đầu tóc ướt đẫm nước của Nghiêm Từ Vân vẫn còn nhỏ giọt, đọng lại trên bờ vai rộng.
Vu Ca sững sờ bỗng sặc một cái, mất hết công sức mới nuốt hết viên thuốc, lại cắn mạnh vào lưỡi, nháy mắt đau đớn.
Nghiêm Từ Vân vừa giận vừa buồn cười, đi tới trước mặt cậu cúi người, hai ngón tay nhéo cằm Vu Ca nâng đầu cậu lên, "Tôi xem thử một chút."
Giọng nói luôn quyến rũ bị nước nóng tan ra dịu dàng, Vu Ca duy trì tư thế ngồi, ngất ngây theo sức lực của hắn há miệng ra.
Cậu vẫn chưa tẩy trang, phấn mắt hơi lem ra ngoài khiến đuôi mắt nhuộm đỏ, đôi môi vẫn căng mọng đỏ dù lớp son đã phai mờ, vì tiếp xúc quá gần mà đại não phát ngốc dựa vào ghế sô pha, ngoan ngoãn nâng cằm lên, còn không biết nguy hiểm mà thè đầu lưỡi bị đau ra ngoài.
Dáng vẻ này nhìn như kiểu.
Rất muốn hôn.
Lòng bàn tay ướt át chống trên ghế sô pha, ngón tay cái của Nghiêm Từ Vân vô thức di chuyển lên, lại cọ vào môi dưới của người kia, cúi thấp người, nhẹ giọng hỏi: "Có đau không?"
Ánh mắt nhìn từ trên xuống quá mức quyến rũ, kết hợp với không gian quen thuộc nên càng dễ dàng thả lỏng thân thể, Vu Ca thành thật gật đầu, nhưng cả buổi mới cảm thấy không thể tiếp xúc quá gần nên thẳng thắn giơ tay lên bất mãn đẩy hắn ra, "Không cho anh ôm."
Cậu cảm thấy khá kỳ diệu khi ngửi thấy mùi sữa tắm của mình trên người khác. Vu Ca lại đẩy, cơ bắp cuồn cuộn bùng nổ, cậu dừng lại, sờ đi sờ lại vài lần vẫn không tin nổi.
Mặc quần áo thì thấy vai rộng eo hẹp, sao lại có thể rắn chắc như vậy?
Cậu rút tay về, giật giật những thứ đã mang theo suốt một ngày, "Dù gì cũng là hiểu lầm, lại để tôi chạy lung tung với thứ này."
"Tôi xin lỗi." Nghiêm Từ Vân cọ chóp mũi cậu.
Vu Ca thờ ơ nhún vai, trước lạ sau quen không còn thấy xấu hổ chút nào. Hồi lâu cậu lấy ra một cái máy nhỏ màu trắng, "Cũng coi như là yểm trợ, vậy mới có thể nhét thiết bị theo dõi cá nhân theo."
Môi khép mở, đầu lưỡi ẩn hiện nói về vụ án bắt cóc hôm nay, Vu Ca càng nói càng hăng, hết lần này đến lần khác không chút xấu hổ đụng vào đạo cụ giả, hiển nhiên đã quên mất cảm xúc mãnh liệt khi tỏ tình của người trước mặt.
Quả nhiên, đối phương không tự chủ được bị cậu trêu chọc, máu nóng lên, hơi thở có chút nặng nề, đầu gối chậm rãi chạm vào hai bên chân của ca ca, vầng trán đầy đặn càng cúi thấp xuống.
Lúc này Vu Ca mới nhận ra ngậm chặt miệng, núp trong vòng tay của đối phương run lẩy bẩy, vội vã rời đi trước khi đôi môi nóng bỏng của hắn kề sát, cậu cầm bộ đồ ngủ lên không dám nhìn lại, "Cuộc sống tươi đẹp, tắm rửa đi ngủ."
Để lại người kia một mình tự tiêu hóa.
Vu Ca tẩy trang, rửa mặt, dội nước nóng rồi lười biếng nằm trong bồn tắm, vừa xoa bóp cơ chân đau nhức vừa suy nghĩ nên giải quyết chuyện của mình và Nghiêm Từ Vân như thế nào?
Vấn đề giống như con gà có trước hay quả trứng có trước, cậu chưa từng yêu, làm sao cậu biết được tình yêu là như thế nào, làm sao cậu có thể biết được mình có thích Nghiêm Từ Vân hay không?
Mặc dù Vu Ca cảm thấy rằng hai người sẽ chỉ dừng lại ở việc hôn và ôm, nhưng nếu không không thể hiện rõ thái độ của mình thì sẽ khiến Nghiêm Từ Vân đau khổ.
Căn phòng tắm không rộng rãi tràn ngập sương mù, các dây thần kinh não bộ của Vu Ca không ngừng thiết lập các kết nối, đột nhiên cậu nhéo chân, không dám tin ngẩng đầu lên.
Cậu sẽ không... xem Nghiêm Từ Vân như bạn tình đó chứ?
Cách nói như vậy sao? Bạn tình?
"Là vậy sao." Vu Ca lẩm bẩm, càng chắc chắn về kết luận này. Không ghét việc đụng chạm cơ thể, không thể nói từ chối, cũng không có cảm giác khẳng định thích. Đây không phải là bạn tình xấu tính sao?
Cậu không cam lòng chìm xuống nước, rất thất vọng với bản thân mình, dưới đáy nước sủi bọt, hồi lâu mới ló đầu ra ngơ ngác nhìn trần nhà, suy nghĩ của cậu rơi vào một vòng lặp vô tận.
Vu Ca không biết gì về tình yêu, vì vậy tâm tình càng oan ức lại càng cảm thấy có lỗi với Nghiêm Từ Vân. Sau khi bôn ba cả một ngày, các cơ bắp bắt đầu đau nhức, cơn buồn ngủ nổi lên trong vô thức, cậu nghĩ đi nghĩ lại, ngâm mình trong nước nóng rồi bất giác ngủ thiếp đi.
Nghiêm Từ Vân điều chỉnh TV để theo dõi tiến độ công việc, liếc nhìn thời gian mới nhận ra có điều không đúng. Gõ cửa mấy lần cũng không thấy phản hồi, hắn lo lắng chạy vào phòng tắm, nhìn thấy thanh niên chảy nước miếng ngủ say.
"Nhóc con vừa tham ăn vừa lười." Hắn khẽ cười đi tới, mò người không chút phản ứng ra, lấy khăn tắm bao bọc cậu lại, lau sạch sẽ rồi mặc quần áo vào, vặn máy sấy tóc ở chế độ thấp nhất sấy tóc khô ráo rồi nhét người vào trong chăn.
Vẫn chưa đến nửa đêm mà Vu Ca đã ngủ mê man, cuộn chăn lên cọ vào chiếc gối quen thuộc.
Sau khi tắt đèn, trong phòng làm việc yên tĩnh, trên giường đơn hai người đàn ông cao lớn nằm chung có chút chen chúc. Cơn gió không thể thổi bay cái nóng nực của mùa hè, người bên cạnh hơi thở đều đều không chút đề phòng, Nghiêm Từ Vân khó có thể chìm vào giấc ngủ, nhắm mắt buông bỏ dòng suy nghĩ của mình.
Tâm tư của Vu Ca bị chặn lại trong lồng ngực, một lúc sau cậu mới từ từ nâng mí mắt lên. Ánh sao lọt vào, cậu sờ soạng bộ đồ ngủ trên người rồi lặng lẽ quay sang một bên.
Người đàn ông nằm ngửa dù trong giấc ngủ cũng cực kỳ khắc chế, hai tay đặt trước ngực, hoàn toàn khác với tư thế ngủ đến ngã chỏng vó của Vu Ca.
Buổi tối cậu vẫn luôn côi cút một mình, tối nay trong văn phòng đột nhiên có hơi thở của người khác, Vu Ca nhìn gò má của Nghiêm Từ Vân xuất thần trong giây lát. Cậu như bị quỷ thần sai khiến chọc vào cánh tay của đối phương, cảm giác cơ bắp cực kỳ co dãn.
"Con trai cũng có thể thích nhau sao?" Cậu nhợt nhạt thì thầm, trong đầu nhớ đến lúc đối phương lo lắng, thâm trầm cùng với ánh mắt chăm chú khiến đầu quả tim cậu càng ngày càng nhức nhối, ngứa ngáy, không nhịn được mà làm nũng.
Nghiêm Từ Vân đã nhìn thấy dáng vẻ R nổi điên nhưng lại không có dấu hiệu sẽ bỏ đi.
Cậu có chỗ nào đáng giá để Nghiêm Từ Vân thích như vậy?
"Phải làm sao đây..." Bốn chữ nhẹ nhàng run lên vì khổ sở không thể che giấu, lại tràn ngập cảm xúc không thể giải thích được.
Mí mắt đối phương run lên, con ngươi đen láy chậm rãi nhìn về phía Vu Ca, trong suốt và sạch sẽ.
"Thích em là chuyện của tôi, em cứ thuận theo tự nhiên là được."
Hắn hoàn toàn không có ngủ, Vu Ca hoảng sợ, dịch mông lui về phía sau, không ngừng dựa vào tường co rụt lại, một lúc sau trong bóng tối vang lên giọng nói khô khốc, "Hình như tôi có chút ngốc."
Nghiêm Từ Vân thầm thở dài, xoay người sang một bên, ôm nhóc con bướng bỉnh vào lòng, "Tường lạnh, em bị cảm đừng dựa vào."
Tiếng vải quần áo cọ xát vang lên trong đêm khuya dễ khiến cảm xúc lên men.
"Sao lại buồn như vậy?" Trái tim của Nghiêm Từ Vân đau nhói, dựa vào ánh trăng xoa xoa mi mắt Vu Ca, trên mặt đầy vẻ lo lắng, "Em không ngốc, tôi thích em nhất."
Ai biết những lời này như chạm đến dây thần kinh nào của đối phương, khóe miệng Vu Ca nhếch lên, mím chặt môi, cả khuôn mặt nhăn lại, hơi ẩm đọng lại trên đầu lông mi.
Nháy mắt Nghiêm Từ Vân mất bình tĩnh, vội vàng vỗ vỗ lưng người kia dỗ dành, đè lên sau gáy cậu để đầu cậu vùi vào cổ hắn, "Là do tôi cuống lên, xin lỗi."
"Không phải." Vu Ca dụi dụi nước mắt của mình lên quần áo của Nghiêm Từ Vân, giả vờ như thứ kia chưa từng xuất hiện. Cậu được dỗ càng ngày càng oan ức, từ nhỏ không học nhiều về tình cảm, chỉ muốn làm vài chuyện để che đậy cậu là một đứa trẻ hư.
Cậu ngốc, chỉ có thể nghĩ đến chuyện khiến người ta cảm thấy thoải mái, vì vậy cậu nghẹn ngào nắm lấy nhóc Nghiêm, bắt đầu ra sức tuốt, dáng vẻ vừa oan ức vừa nỗ lực khiến lòng người mềm nhũn.
Sự nhẫn nại của Nghiêm Từ Vân rất mạnh, nhưng không chịu nổi sự trêu chọc của mèo con, hắn xoay người chống đỡ, bắt lấy bàn tay đang làm loạn, giọng nói khàn khàn, "Ngoan ngoãn đi ngủ được không?"
"Không được!" Vu Ca không đồng ý, cậu xoay cổ tay tiếp tục nhào nặn, không quên nhìn thẳng vào người phía trên, muốn nhìn thấy vẻ sảng khoái trên mặt hắn để trong lòng thoải mái hơn.
Tiếng thở dốc trầm thấp kề sát bên tai, Vu Ca hít mũi, yếu đuối khiến cậu trở nên nhạy cảm với mùi hương hơn, đôi mắt vẫn còn đọng hơi nước trở nên mờ đi, cổ tay càng lúc càng mềm mại.
Nghiêm Từ Vân muốn chiều theo ý của Vu Ca nên phải căng chặt cơ thể để mặc cậu quậy, thậm chí còn đặt tay lên tay cậu dạy cậu cách làm. Không quên quay đầu đi, không nhìn đến đôi môi khiến miệng hắn khô khốc.
Kết thúc như cậu mong muốn, nhưng cả người Vu Ca như bị vớt ra khỏi nước, khó nhịn chà xát đầu gối, giơ bàn tay ướt đẫm của mình về phía Nghiêm Từ Vân.
Nghiêm Từ Vân mang dép đi lấy khăn ướt, sau khi làm xong mọi thứ, hắn quay lại nhìn người thanh niên đang thở hổn hển.
"Ngoan lắm." Đầu ngón tay hơi mát mẻ vuốt chóp mũi Vu Ca, chăn bông treo trên lưng Nghiêm Từ Vân, hắn chống khuỷu tay tạo không gian nửa kín nửa hở, "Đừng buồn nữa."
Vu Ca không ngừng nuốt nước bọt, yếu ớt nhìn vào mắt Nghiêm Từ Vân, bắt đầu chóng mặt đếm mi dưới của hắn, dù có luyện tập bao nhiêu lần cũng không thể tỉnh táo dưới hơi thở của đối phương.
Ánh mắt cậu thất thường, nghe đến câu nói "Để tôi nhìn xem có bị cắn nát không", cậu không chút do dự mở miệng đưa đầu lưỡi đỏ tươi đã không còn cảm giác đau đớn ra.
Mùi xà phòng phảng phất, sau đó đối phương ngậm lấy đầu lưỡi trơn trượt, đôi môi nghiền ép xuống, mút đến cái cằm của Vu Ca khiến cuống lưỡi tê dại. Ngay khi cậu đang dần trầm luân, tất cả hơi thở chợt rút đi, Vu Ca mê man tìm kiếm, chiếc chăn bông đã hoàn toàn quấn lấy hai người họ.
Tiếng tim đập mạnh mẽ và nóng bỏng.
Đầu gối bị nhẹ nhàng giữ chặt.
"A!" Vu Ca không thể tin nỗi thở gấp, bên tai vang lên tiếng nước khiến lý trí của cậu bị đâm thủng lỗ chỗ, hơi thở của cậu giống như thổi ra từng lời tán tỉnh, vỡ tung dưới ánh trăng, bên trong tràn ra tiếng thở dốc nghẹn ngào.
"Bẩn!" Cậu dùng lý trí cuối cùng để từ chối, nhưng sợi tóc không ngừng quét qua khiến cậu còn chỗ nào trốn thoát, chỉ có thể liều mạng thở dốc, từ bên trong cảm giác nghẹt thở tìm kiếm đường sống.
Gắng gượng, bất lực và hoảng loạn. Trơn nóng, kiên nhẫn và bao dung.
Kẻ ngốc yêu đương rụt rè núp trong vùng an toàn, giống như một loại quả có vỏ cứng, dù lăn trong bùn bao nhiêu vòng, bên trong vẫn thuần khiết không lẫn tạp chất. Người thợ săn không gấp không hoảng sẵn sàng dùng bất kỳ cách nào để mở vỏ của nó, cuối cùng là thưởng thức hương vị bên trong.
Ngày hôm sau, khi Vu Ca tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Bên giường đã phẳng nếp lại từ lâu, bánh bao và sữa đậu nành bốc khói nghi ngút được đặt trên bàn. Mặt trời sau cơn mưa cực kỳ chói chang, Vu Ca xoa xoa bắp thịt đau nhức rồi thất thần bật dậy.
"Đi rồi à?" Cậu vò đầu bứt tóc, mang dép lê đi dạo một vòng, dùng chiêu thức tối thượng của mình - đứng trong phòng khách hít hít mũi, mùi hương của Nghiêm Từ Vân đã không còn nữa, hắn thật sự đã rời đi rồi.
"Đi rồi cũng tốt." Vu Ca nhảy lên ghế sô pha, xoa xoa mặt mình.
Trong trí nhớ hiện lên cảnh tượng đêm qua, cậu nằm co quắp như cá mắm nhìn chằm chằm dưới sàn nhà, không thể tưởng tượng được dáng vẻ người kia phun ra nuốt vào như thế nào. Trong trí tưởng tượng của cậu, dáng vẻ của Nghiêm Từ Vân chính là ngậm điếu thuốc khép hờ mắt, gợi cảm quyến rũ, hoặc là dáng vẻ cầm bút phác họa, biểu diễn âm nhạc, lãng mạn trầm tĩnh, chứ không phải là dáng vẻ nâng hàm dưới hầu kết trượt lên xuống, sau đó nuốt xuống một thứ không nên nuốt rồi nói một câu rất ngọt.
"Mình tiêu rồi." Vu Ca cong lưng, tay dùng sức gõ vào đầu mình, "Mình không trả nổi, mình sẽ không bao giờ trả nổi!"
"Vu Ca, mày thật là hư."
"Mày xấu tính, mày xấu mênh mông vô bờ."
Tin nhắn trong Wechat, Nghiêm Từ Vân nói ngắn gọn nơi ở của mình, có lẽ là đi gặp đối tác.
Mọi người đều đã dậy sớm đi làm, Vu Ca cũng bắt đầu có động lực, sau khi tắm rửa sạch sẽ cậu lấy quần áo bị Lạc Hành Chi giẫm lên đi giặt, lau tay rồi ngồi lại sô pha gọi điện thoại cho Thẩm Quý Trầm.
Lạc Hành Chi nói người đáng lẽ bị bắt cóc phải là Thẩm Quý Trầm, như vậy là cốt truyện của cậu ta có cấp bậc cao hơn người ủy thác cho nên cậu ta mới có thể đoán trước được hành vi bắt cóc của người ủy thác. Mà người ủy thác cũng nói Thẩm Quý Trầm đã đưa ả ta vào bệnh viện tâm thần, vậy rất có khả năng R đã nói chuyện với người ủy thác trong khoảng thời gian này sau đó mới hỗ trợ ả ta bỏ trốn.
Dựa theo dòng suy nghĩ này, việc R từng xuất hiện trong bệnh viện tâm thần không phải là không thể.
Tiếp đón cú điện thoại, giọng nói của Thẩm Quý Trầm lộ rõ vẻ mệt mỏi, giống như đã làm việc cả đêm.
Trước đó y đã nhận được cuộc điện thoại mới biết người phụ nữ kia trốn viện, nhưng y dùng cách nào cũng không thể tìm ra tung tích của ả ta. Sau khi nghe Vu Ca dò hỏi một hồi mới hiểu ra sự việc, Thẩm Quý Trầm nén giận dặn dò Vu Ca chú ý an toàn.
Sau khi hỏi han Vu Ca thu được thông tin, mặc quần áo đi đến ga tàu điện ngầm cuối cùng đi tới bệnh viện tâm thần.
Các bệnh nhân trong phòng bệnh có độ tự do cao, Vu Ca tìm tới trước quầy, không vạch ra chuyện người ủy thác đã thoát đi, cậu xách theo hoa quả ung dung dò hỏi, "Tôi là người thân của bệnh nhân, muốn quan sát một chút."
Cô y tá nhỏ gõ máy tính nghi ngờ nói, "Giường đã được dọn sạch."
"Người nhà cậu xảy ra chuyện gì sao, ngày hôm qua cũng có người tới hỏi."
"Hôm qua?" Vu Ca xoa mi tâm. Thẩm Quý Trầm vừa mới liên lạc với bệnh viện, vậy không phải là anh ta. Vậy còn có thể là ai?
Cậu chống khuỷu tay lên quầy tỏ vẻ lo lắng, "Cô ấy chưa về nhà nên tôi rất lo. Tôi có thể hỏi hôm qua là người như thế tới nào được không?"
Cô y tá nói vài câu với người lớn tuổi bên cạnh, sau đó quay đầu nhớ lại: "Có hai người tới hỏi. Nếu có nghi ngờ gì, có thể xin xem máy theo dõi."
"Hai người?" Vu Ca ngập ngừng hỏi, "Có một người đeo kính phải không?"
Cô y tá nhỏ quay bút, "Hình như cả hai đều mang."
Vu Ca mỉm cười nói cảm ơn, cầm giỏ trái cây ra khỏi bệnh viện, đứng trên bậc thang gọi điện thoại cho Hình Ngạn.
"Vu Ca?"
"Hôm qua ông đến bệnh viện hả? Ông đi với Du Dực phải không?"
Hình Ngạn im lặng một lúc, tiếng gõ bàn phím đột ngột dừng lại, lời nói mơ hồ, "Có chuyện gì vậy?"
"Tôi tìm tới bệnh viện, y tá nói có người tới hỏi, sao các ông tìm được đúng vị trí vậy?"
Hình Ngạn hiểu mình không thể che giấu được, chán nản gãi đầu, "Gửi một bức thư thế nào cũng phải để lại dấu vết, ngày hôm qua tôi dùng chút thủ đoạn để xác định vị trí, căn cứ theo thời gian xác định chính là bệnh viện đó, vì lo ông sợ sệt nên không nói cho ông biết."
"Sợ cái đầu ông." Vu Ca bất mãn không nói cho đối phương biết về vụ bắt cóc, "Vậy ông có phát hiện được gì không?"
"Tôi kiểm tra giám sát trong phòng theo dõi, không có người khả nghi xuất hiện. Khu vực hoạt động tự do chỉ có một người đàn ông chừng bốn mươi năm mươi tuổi, hai người họ đứng đó nói chuyện cũng không lâu."
"Tóc mai trắng?"
"Ừ, sao ông biết?" Hình Ngạn cau mày mới nhận ra, vội vàng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra với ông?!"
"Không có, đừng lo lắng." Vu Ca vội vàng động viên cậu ta bình tĩnh lại, dặn dò bọn họ không được giấu chuyện sau lưng cậu, thành lập một nhóm nhỏ đi ra ngoài tự điều tra.
Những chuyện như xâm nhập vào máy tính nếu bị phát hiện sẽ gặp rắc lớn.
"Gần đây đừng ra ngoài đi loạn, cẩn thận một chút."
"Ò, tạm biệt." Cúp điện thoại, Vu Ca nhíu mày đứng trước cửa bệnh viện sắp xếp thông tin. Ánh nắng ấm áp buổi sáng đã bắt đầu gay gắt, cậu núp vào trong bóng râm suy nghĩ.
Người đàn ông có tóc mai trắng chắc chắn không phải R, vậy làm thế nào để tìm ra manh mối tiếp theo? Cậu phải thừa nhận rằng nếu R không chủ động thì bằng năng lực của bọn họ rất khó có thể tiến triển bước tiếp theo.
Báo cảnh sát? Vậy cũng chỉ có thể tìm ra người đã tiếp xúc với ả.
Vu Ca trầm ngâm một tiếng, lười biếng duỗi người nhìn về phương xa. Ngoại trừ nhân viên, tất cả những người bước vào bệnh viện đều giống như tượng đất, chỉ có người đàn ông có thân hình xấp xỉ Vu Trạch Dục là ngoại lệ.
"Aiyo!" Mắt Vu Ca sáng lên, mọi ủ rũ trước đó đều được quét sạch, cậu lon ton chạy đến, "Anh Mạnh!"
Mạnh Quân đã được huấn luyện trong nhiều năm, lúc Vu Ca nhìn đã phát hiện ra cậu. Chờ Vu Ca chạy đến trước mặt Mạnh Quân nở nụ cười rạng rỡ, thừa lúc cậu không chú ý, anh ta bất ngờ đưa tay lên nắm lấy, định vặn tay Vu Ca ra sau lưng.
Vu Ca làm sao không đoán được hướng đi, toàn bộ cậu đều dựa theo phản xạ tránh được, sau đó cậu nhấc chân lên định gạt ngã Mạnh Quân.
Hai người cười vui vẻ đánh một lúc, Mạnh Quân là cảnh sát hình sự, kiềm chế lại sức mạnh mới cùng nhau đánh hòa với Vu Ca.
"Anh Mạnh ở đây làm nhiệm vụ ạ? Anh hai của em đâu?" Vu Ca đỡ lưng thở hổn hển.
Cậu và Mạnh Quân quen nhau thông qua Vu Trạch Dục, hai người họ học chung trường đại học và học viện, quan hệ rất thân thiết. Mạnh Quân thỉnh thoảng giúp đỡ vài việc còn dạy Vu Ca những kỹ thuật tự vệ, quan hệ cũng dần trở nên thân thiết hơn.
Chỉ là cảnh sát hình sự rất bận rộn, Vu Trạch Dục còn khó gặp huống chi là Mạnh Quân.
Mạnh Quân đắc ý hất cằm về phía đối diện bệnh viện, "Anh hai em đang bận việc khác, trong này có một số việc khó có thể tiết lộ thêm, khi nào có thời gian chúng ta nói chuyện."
"Được." Cùi chỏ Vu Ca đẩy anh ta một cái, "Cẩn thận một chút, chị dâu đang đợi anh ở nhà."
"Được, em cũng chú ý một chút."
Mạnh Quân bước đi mạnh mẽ, dù mặc đồ thường vẫn mang theo vẻ chí khí lẫm liệt, bờ ngực rộng rất cường tráng, là một người đàn ông nghiêm túc và nam tính.
"Tại sao cánh tay lại đau như vậy?" Vu Ca xoay tay, quay người bước chậm về phía lối vào tàu điện ngầm. Buổi chiều còn phải đi đón Giang Thi Doanh, cơn buồn ngủ ngày hôm qua vẫn chưa lắng xuống, lại còn vì dòng suy nghĩ không rõ ràng nên cảm thấy hoảng loạn, chẳng bằng đi nghỉ ngơi cho khỏe người.
Xuyên sách, R, thế giới này đúng là lộn xộn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT