Editor: Chymteo

"Chào." Vu Ca cúi người thăm dò vào trong, nhìn thấy ánh mắt sâu không thấy đáy của đối phương hiện lên ý cười, làm cậu cảm thấy có chút khó chịu.

Đầu ngón tay Nghiêm Từ Vân cắt tỉa gọn gàng đặt trên vô lăng, ngón tay thon dài mảnh khảnh nổi gân, xương cổ tay nhô cao ẩn vào trong cổ tay áo.

Cho dù là sơ mi trắng làm bằng vải lanh thì Nghiêm Từ Vân cũng không quên cài chặt cúc trên, mái tóc ngắn xõa ngang tai có vẻ lười biếng ủ rũ kết hợp với phong cách ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ.

Giống như một nghệ thuật gia cấm dục.

"Chào." Chỉ nghe hắn nói như vậy.

Vu Ca nuốt nước bọt, không biết sao lại muốn lùi bước. Nhìn đôi vai rộng lớn và cánh tay mạnh mẽ của hắn ẩn dưới lớp quần áo khiến cậu có một suy đoán đáng sợ - có khả năng cậu không đánh bại được tên cặn bã.

"Lên xe đi." Nghiêm Từ Vân nheo mắt, nhìn thấy ánh nhìn lén lút của đối phương làm lòng hắn ngứa ngáy.

"Ò..." Vu Ca chuẩn bị bước vào, nhưng mùi thơm thoang thoảng trong xe vừa vương vào chóp mũi, cậu đã bị một bàn tay rộng và khỏe nắm chặt cổ tay.

Vu Ca sợ tới giật mình suýt chút đã ngã chỏng vó, người đằng sau nhanh chóng đỡ thẳng cậu, sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Chúng ta nói chuyện."

Vành tai cậu run lên, Vu Ca đứng trước cửa xe như một người lính đang hành quân, nhìn khuôn mặt phản chiếu qua cửa sổ khiến đầu óc cậu quay cuồng.

Nói chuyện gì? Chỉ là lấy năm món đồ nhỏ không đáng giá thôi mà, không đến nỗi bị truy đuổi không tha đó chứ?

Bùi Miểu thăm dò có ý định tiếp cận, Thẩm Diễn cứ nhắc đến cha nuôi là vẻ mặt phức tạp, Thẩm Quý Trầm hung tợn quyết liệt truy đuổi...

Biểu cảm thú vị của cả ba người mang ý xấu hòa lẫn vào nhau, Vu Ca mím môi không rõ suy nghĩ của mình, phân vân không biết có nên hất tay ra rồi nhảy vào trong xe không.

"Em nói chúng ta là hai miếng bít tết đã chín kỹ."

"Ờm..." Vu Ca muốn ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, sao cậu có thể nghe thấy mùi vị oán giận từ những lời của Thẩm Quý Trầm thế?

"Tôi rất nhớ em."

"Hở?"

Chấp niệm nhiều năm cuối cùng cũng tìm được hướng đi đúng, theo một tiếng thở dài, Vu Ca nhận ra mình đã bị kéo vào một cái ôm.

Cánh tay của Thẩm Quý Trầm siết rất chặt, cậu có thể cảm nhận được cơ thể y không ngừng run rẩy. Vu Ca trố mắt, phương hướng này có vẻ không đúng lắm?

"Cạch" một tiếng, bên tai trái vẫn là giọng nói ngột ngạt của Thẩm Quý Trầm, bên tai phải truyền đến tiếng dây an toàn được cởi ra.

Cánh cửa mở ra, một đôi chân dài vững vàng đặt xuống mặt đường nhựa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Tôi rất nhớ em, cũng muốn nói..." Cả người Thẩm Quý Trầm căng thẳng, không để ý đến động tác của đối phương muốn thoát ra khỏi vòng tay y, có chút yếu đuối vùi đầu vào vai Vu Ca, giọng run run, "Cảm ơn em."

Nhiều năm qua, y khóa Thẩm Diễn ở bên cạnh, cho cậu ta tất cả mọi thứ, nhưng chỉ không thể nói ra câu "cảm ơn".

"Cái đó... có phải là nhầm người không?"

Câu nói này không biết đã chạm vào dây thần kinh nào của Thẩm Quý Trầm, ngón tay của y cuộn tròn lại, càng ôm chặt cậu hơn, "Không có."

Vu Ca cau mày, cậu có thể cảm thấy trên vai ướt đẫm, hơi dùng sức đẩy Thẩm Quý Trầm buông lỏng ra chút, ngập ngừng hỏi: "Chân anh... không sao rồi chứ?"

Nếu cậu vẫn không thể đoán được, văn phòng thám tử của cậu đã sớm đóng cửa.

Ký ức xa xăm, nhưng vẫn có thể nhớ rõ dáng vẻ đáng thương của người đàn ông bị thương ở chân, mà Thẩm Quý Trầm chạy nhanh lại lưu loát, Vu Ca chưa bao giờ nghĩ đến việc gắn kết hai người lại với nhau.

"Trị hết, đã khỏe rồi." Người đàn ông vốn luôn kiên định vững vàng giờ phút này chóp mũi chua xót, chỉ muốn lập tức đưa người về cưng chiều.

Dù có hơi ghét bỏ hơi thở nóng ẩm phả vào cổ nhưng cậu vẫn giơ tay lên vỗ vỗ đầu Thẩm Quý Trầm, Vu Ca nhăn mũi nhìn Nghiêm Từ Vân đang chậm rãi đi tới.

Cậu như trút được gánh nặng thở ra, "Anh không sao là tốt rồi."

Một khi nhận ra sự thật, câu chuyện của Thẩm Quý Trầm và Thẩm Diễn cũng được hiểu rõ.

Nhưng chuyện cũng qua lâu rồi, chỉ là tình cờ mà thôi, Vu Ca không muốn chuyện cảm kích này kéo dài, ảnh hưởng đến cuộc sống của nhau.

Nghiêm Từ Vân đứng trước mặt Vu Ca, trên mặt không một chút cảm xúc. Lớp sương mù dày đặc trong mắt hắn dần dần tan biến dưới ánh mắt xin lỗi của Vu Ca, nụ cười nhàn nhạt lại xuất hiện.

Thẩm Quý Trầm đang thấp giọng nỉ non, đối tượng hẹn hò thì nhìn chằm chằm mình không rõ ý, Vu Ca lại nhăn mũi, không biết nên giải quyết tình huống này như thế nào.

Trọng điểm là Thẩm Quý Trầm đã nhận ra cậu qua lớp vỏ giả nữ này, cho nên không thể để y nói ra được.

Nghiêm Từ Vân nghe được vài lời cũng đoán được câu chuyện bên trong, ngón tay cái nhẹ nhàng siết chặt các đốt ngón tay của mình, chỉ đứng yên rũ mi không nói lời nào.

Một lúc lâu sau, hắn đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào má Vu Ca, vuốt nhẹ nhiều lần. Mãi đến khi đối phương mím môi, má lúm đồng tiền bên phải xuất hiện, hắn mới dừng động tác.

"Không thèm sao?" Giọng nói của Nghiêm Từ Vân có chút lạnh lùng, hắn cong ngón trỏ lên nhẹ nhàng vuốt chóp mũi Vu Ca, sau đó trượt xuống dọc theo cằm cậu rồi nắm chặt mu bàn tay Thẩm Quý Trầm.

Vu Ca chớp mắt, không rõ lý do.

Chỉ trong chốc lát, cánh tay Thẩm Quý Trầm tê rần, y vừa buông lỏng tay, mới nhận ra người trong lòng đã không còn.

Cổ tay vẫn còn lưu lại cảm giác đau đớn, ngẩng đầu lên đã thấy có một bàn tay to đặt ở trên eo Vu Ca.

Nghiêm Từ Vân ôm người vào trong lòng, tay kia luồn dưới nách Vu Ca, đưa ra một gói khăn giấy từ lòng bàn tay có vết chai mỏng.

"Lau chút đi."

Do tâm trạng thất thường nên mí mắt Thẩm Quý Trầm ửng đỏ, mồ hôi lấm tấm thấm ra áo sơ mi, hô hấp bất ổn nhìn qua khá chật vật.

Y cau mày bắt gặp ánh mắt khiêu khích của đối phương.

Trước đây y không nghĩ nhiều về lý do Vu Ca mặc quần áo phụ nữ, nhưng kết hợp với ánh mắt chiếm hữu của người đàn ông này, Thẩm Quý Trầm nghiến răng, sắc mặt trông càng lạnh hơn, "Cậu là ai?"

Nghiêm Từ Vân khẽ động cổ tay, ném đại khăn giấy đi, nhìn chằm chằm Thẩm Quý Trầm, tỏ vẻ khinh thường trả lời.

Hắn hơi nghiêng đầu kề sát vào tai Vu Ca, nhẹ nhàng lặp lại, "Tôi mua bánh vòng, không phải em thèm sao?"

Nói xong khép hờ mắt lại, đôi mắt đen láy liếc sang một bên, nhẹ nhàng hôn lên vành tai trắng nõn tròn trịa, thương lượng nói, "Lên xe ăn, có được không?"

Lần đầu tiên Vu Ca thẹn thùng không biết làm sao, thì ra yêu đương thì phải hôn tai sao?

Cậu không thể thoát khỏi ôm ấp thoải mái, chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh... buông em ra đã..."

Nghiêm Từ Vân càng ôm chặt cậu hơn, trong khi hai mắt Thẩm Quý Trầm đang mở trừng trừng muốn rách mí, y lên giọng cảnh cáo như bảo vệ bé con: "Đừng ép em ấy."

Vu Ca không nói nên lời nghẹn họng, hai người này giương cung bạt kiếm làm gì chứ?

"Chuyện đó anh Thẩm... chuyện quá khứ thì cứ cho qua đi. Tôi thật sự rất mừng vì anh vẫn ổn, khi nào rảnh rỗi chúng ta lại nói chuyện." Vu Ca lui vai thoát ra khỏi vòng tay của Nghiêm Từ Vân, nở một nụ cười giả dối với Thẩm Quý Trầm, sau đó như một làn khói chui vào ghế phụ.

Nghiêm Từ Vân nới lỏng cổ áo, cuối cùng mím môi nhìn chằm chằm Thẩm Quý Trầm, sau đó cất bước lên xe.

Cậu co người trên ghế, sau khi nghe tiếng xe khởi động mới từ từ thở ra.

Thẩm Quý Trầm đứng yên tại chỗ nắm chặt tay, tức giận ném khăn giấy vào thùng rác. Bé trai của y tuyệt đối không thể bị một người có vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng thực chất tâm tư không thuần như vậy lừa dối được.

Thẩm Quý Trầm cởi cà vạt, dự định quay lại công ty.

Lúc này trên đùi cậu là một chiếc hộp đầy hoa văn hoạt hình, trong đó có xếp những cái bánh vòng nhiều màu sắc khác nhau, Vu Ca lặng lẽ liếc nhìn Nghiêm Từ Vân, thấy người kia im lặng lái xe, cậu mới yên tâm làm tay hình móng gà, cố gắng đeo chiếc bánh vòng vào quanh cổ tay.

Chỉ là cơ thể của cậu trưởng thành, đôi tay của cậu lớn hơn gấp đôi, Vu Ca cố gắng cả buổi vẫn không thành công, đầu ngón tay dính đầy sô cô la.

Chỉ biết thở dài trong lòng tuổi trẻ của mình đã không còn, mà Nghiêm Từ Vân ở bên cạnh khẽ cười một tiếng.

Khung cảnh đường phố nhanh chóng lùi lại, ánh đèn neon được kéo dài thành những dải băng chói mắt, xẹt qua cửa kính xe, phản chiếu ra đường viền gò má của Nghiêm Từ Vân.

"Ngốc."

"Hả?" Vu Ca nheo mắt, cân nhắc không biết có nên bôi lên mặt hắn không.

"Nhưng rất dễ thương."

"..."

Lái xe không lâu đã tới bãi đậu xe trước công viên giải trí, Nghiêm Từ Vân cởi dây an toàn, nghiêng người qua.

Vu Ca đang xòe năm ngón tay liếm sạch vụn sô cô la, giây sau bàn tay của cậu đã bị nắm lấy, sau đó một chiếc khăn ướt mát lạnh quấn quanh đầu ngón tay của cậu, bắt đầu lau chùi cẩn thận.

Khác với con hẻm mờ mịt phía sau cửa hàng tiện lợi, ánh đèn trong xe nhẹ nhàng chiếu xuống, Nghiêm Từ Vân vẫn tập trung lau, từng đường khớp tay đều rõ ràng.

Vu Ca chép miệng một cái, "Tay của anh thật đẹp."

Gói khăn lau ướt sũng ném vào trong túi đóng gói, Nghiêm Từ Vân cầm bàn tay Vu Ca, đôi môi hơi lạnh hôn nhẹ lên đầu ngón trỏ, "Em cũng vậy."

Chóp tai của Vu Ca run lên, lại bị nhuộm đỏ một chút.

Rõ ràng là cậu đứng ra nhận ủy thác để "lừa tiền lừa tình", vậy mà sao tên cặn bã lại trêu chọc dữ dội như vậy?

Nghiêm Từ Vân cụp mắt, hôn hết năm ngón tay Vu Ca, rồi đặt ở trong lòng bàn tay hắn để hanh khô, hắn nghiêng người một tay chống vào bên cạnh cửa xe Vu Ca.

Vu Ca ngây người đếm lông mi của hắn từ trái sang phải, nhưng mấy chiếc lông mi quá gần nhau nên cậu không đếm rõ được, cậu chuyển ánh mắt của mình sang con ngươi của Nghiêm Từ Vân.

Tròng mắt màu nâu sẫm có thể phân biệt khi nhìn gần, không đen như khi nhìn từ xa, mí mắt dưới của hắn hơi rủ xuống, không giống với đa số người.

Vu Ca lo lắng lúc hắn chớp mắt lông mi trên và dưới sẽ bị cuốn lại với nhau.

Một mùi hương gỗ lạnh lùng bay tới, Vu Ca bị vây chặt ở ghế phụ, bị Nghiêm Từ Vân nhìn chằm chằm khiến cậu choáng váng đầu óc.

"Anh ơi?"

Nghiêm Từ Vân lại vuốt nhẹ chóp mũi cậu, chống tay tay lên cửa xe, đẩy cửa xe ra cho Vu Ca, "Đi thôi, vừa dâm vừa tham ăn."

Vu Ca choáng váng đến mức không nhận ra bầu không khí mờ ám vừa rồi, cũng không nhận ra tâm tư đối phương rục rịch muốn hôn mình, nghe lời trêu chọc của Nghiêm Từ Vân trong lòng chỉ biết giương nanh múa vuốt.

"Anh mới vậy ấy."

Hừ một tiếng, Vu Ca xoay người xuống xe.

Công viên giải trí vào buổi tối có rất nhiều người, nhiều khách du lịch đến chủ yếu để đi xe hoa và đu quay vào ban đêm.

Vu Ca tự thiết lập cho mình là một cô gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu, lúc chơi trò chơi vẫn không quên duy trì hình tượng. Đôi khi cũng cố tình tiết lộ một số thuộc tính "ham muốn".

Chỉ là những kỹ năng này đều do tóc đỏ giáo dục theo kiểu nhồi cho vịt. Vu Ca chỉ học được da lông, bị Nghiêm Từ Vân thành thạo điêu luyện hóa giải từng cái một, còn bị hắn trêu chọc khiến đỏ mặt tới mang tai, Vu Ca cũng dứt khoát ném thiết lập sang một bên, chuyên tâm lôi kéo đối phương đi chơi.

Ngồi hai vòng đu quay, cho đến khi công viên sắp đóng cả hai mới chậm rãi đi bộ đến lối ra.

Vu Ca vừa xuống tàu lượn, tinh thần phấn chấn bắt đầu chia sẻ lịch ghi chép những sự kiện lớn trong công viên với Nghiêm Từ Vân.

Đối phương chỉ nắm tay cậu, thỉnh thoảng gật đầu.

Đứng bên cạnh bãi xe đạp chung ở ven hồ, cuối cùng Vu Ca nói tên một văn phòng ở gần khu phố, định đợi hắn đi rồi mới trở lại phố ăn vặt.

"Ngủ ngon."

Cảm nhận nụ hôn trên mi mắt, lông mi Vu Ca run run, "Ngủ ngon."

Cuối cùng thì đến khi nào tên cặn bã mới lộ rõ ​​bản chất của mình đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play