"Chiêu Hòa, cẩn thận." Khương Vi ở một bên đỡ lấy Chiêu Hòa, tí nữa nàng đã vấp phải một nhánh rễ cây trồi lên.
Phó Sinh Luân cầm kiếm, cứ gặp bụi cỏ cao liền cắt đi để dọn đường, lát sau liền không chịu nổi nữa, mệt mỏi thở dài: "Chúng ta nghỉ ngơi một chút. Chiêu Hòa hẳn đã rất đuối rồi."
"Không sao, vẫn đi được." Cả gương mặt Chiêu Hòa đỏ lên, cố lấy lại từng ngụm hơi thở mà đáp. Khương Vi bên cạnh cũng chẳng chịu nổi, tựa người vào thân cây cổ thụ, nhắm mắt dưỡng thần.
"Đừng cố gắng, chúng ta đã cước bộ liên tiếp hai canh giờ rồi." Đừng nói là người bình thường như Chiêu Hòa, đi đến địa hình hiểm trở như vậy suốt khoảng thời gian dài, ngay cả Phó Sinh Luân cùng Khương Vi đã tu dưỡng từ nhỏ còn muốn không chịu nổi.
Bọn họ có thể ngự kiếm cả một ngày liền trên không, nhưng tại nơi này từ lúc bước vào đã ngăn chặn dòng linh lực của bọn họ, không cách nào có thể tri triển thuật hoặc ngự kiếm được, nên chỉ có thể cước bộ băng qua khu rừng để đến thượng nguồn sông Trường Hải. Đây là đường đi ngắn nhất, nhưng cũng là hiểm trở nhất.
Nhưng không nghĩ rằng ngay cả sức lực cũng dễ bị bòn rút đến như vậy. Phó Sinh Luân cất vào thanh kiếm, than thở: "Hẳn là còn rất lâu mới đến được, đêm nay e rằng phải ngủ tại khu rừng này."
"Không được. Khu rừng này không phải là nơi có thể ngủ lại." Khương Vi nói, sắc mặt nghiêm trọng. "Mau chóng đi tiếp thôi."
Khu rừng này vốn hoang sơ vắng vẻ, ở phía ngoài bìa chỉ có vài ba thôn dân sinh sống, bọn họ hình như cũng chẳng phải là người của Thuận Thiên quốc, nghe giống khẩu âm của nước Vĩnh Hòa hơn. Trên bản đồ của Thuận Thiên quốc đặt tên cánh rừng này là Bế Nhật, sở dĩ tên gọi cũng đúng với nó. Tuy bây giờ đang giữa trưa nắng gắt, cánh rừng vẫn cứ mát mẻ, kèm theo một chút cỗ âm u kì dị, dường như mặt trời còn không thèm chiếu tới.
"Tại sao? Quãng đường ước chừng còn rất xa, không thể nào đi bộ trong một đêm liền đến. Nếu sớm biết không thể ngự kiếm, huynh nhất định sẽ đem ngựa theo." Phó Sinh Luân thở dài, không ngờ vẫn có tồn tại một nơi có thể phong bế linh lực như vậy.
"Muội cũng không rõ." Khương Vi cắn cánh môi. "Đi không được thì chạy, cho đến khi mặt trời hoàn toàn khuất bóng, khu rừng này sẽ trở nên nguy hiểm. Trước không có thời gian bàn bạc, mau đứng dậy đi thôi,"
Chiêu Hòa nghe như vậy, sắc mặt cũng dần trở nên căng thẳng: "Nếu Khương Vi đã nói như vậy, chúng ta nhanh chóng đi."
Cả ba chưa kịp ngồi nghỉ được bao lâu lại tiếp tục bước đi. Phó Sinh Luân lấy ra la bàn, chính xác là hướng nam, thượng nguồn sông Trường Hải. Có điều nếu như đi tiếp, chẳng phải sẽ rời xa khỏi lãnh thổ của Thuận Thiên quốc hay sao?
Mà chính xác hơn, bọn họ đang dần dần tiến vào Vĩnh Hòa quốc.
"Đã thấy được dây đánh dấu lãnh thổ, nếu băng qua thì sẽ tới Vĩnh Hòa. Khương Vi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Phó Sinh Luân nhíu hàng mày lại, nếu thật sự là tới Vĩnh Hòa e rằng chuyến đi này sẽ vướng phải khó khăn. Nếu như bị phát hiện không có giấy thông hành mà tùy tiện đi vào lãnh thổ sẽ làm mất giao tình giữa hai nước, chuyện này lọt đến tai của hoàng thượng thì khó lòng mà giải thích.
Tuy rằng khu rừng hoang sơ này cùng thượng nguồn sông Trường Hải quá là quỷ dị, dân nước Vĩnh Hòa làm sao mà có thể sinh sống, nhưng nhất vạn chẳng bằng vạn nhất, không thể nào không lo lắng được.
"Cứ tiếp tục, giang sơn bốn bể là nhà, cớ gì chỉ vì một sợi dây mà quay đầu?" Khương Vi ném ánh mắt khinh thường sang nhìn.
"Câu đó chỉ dành cho muội!" Phó Sinh Luân trợn mắt.
"Khoan đã, đó là cái gì?" Chiêu Hòa ngước mắt lên nhìn những hàng cây trên cao, cách khoảng tám thước, phát hiện trên đó treo những hình thù gì đó vô cùng kì lạ, nhưng nhất thời không nhìn ra được rốt cuộc là thứ gì. Chỉ biết rằng nó treo rất nhiều, phỏng chừng kín cả trên không.
Khương Vi nheo đôi mắt lại nhìn, đến khi đoán được phần nào nó là thứ gì, nàng xiết chặt bàn tay lại, mười phần không chắc chắn.
"Cái đó...xác chết?!" Phó Sinh Luân vừa bật thốt ra câu này, lập tức giật mình.
Lúc này đây, bỗng dưng một tiếng "bịch" vang lên. Cả ba mở to đôi mắt thất kinh nhìn xuống ngay dưới chân mình, là một xác người đã khô từ trên đó rớt thẳng xuống đây. Xác chết nọ được gói lại bằng bao bố quanh thân mình, chỉ chừa lại cái đầu lộ ra, phần cổ bị buột chặt vào dây thòng lọng. Gương mặt kia hóp lại, cái lưỡi cũng lè ra, đôi mắt trợn tròn khô khốc, tựa như lúc trước khi chất đã thấy cảnh tượng gì đó rất tàn nhẫn.
Chiêu Hòa ẩn nhẫn cơn buồn nôn đang dần trào lên cổ họng. Xác chết ấy vừa rơi xuống, một cỗ hôi thối lại bốc lên, gớm ghiếc vô cùng.
Khương Vi đá cái xác sang một bên, không dám tin mà nhìn cảnh tượng phía trên đầu, hơn mấy trăm cái xác được treo lơ lửng ở đó, rốt cuộc là kẻ nào đã làm?
Phó Sinh Luân dẫn cả hai người đằng sau tiếp tục bước đi, vẻ mặt so với Khương Vi cùng Chiêu Hòa không khác nhau là mấy.
"Đúng hướng rồi, nhanh chóng đi tiếp thôi, đừng nhìn lại nữa." Phó Sinh Luân trấn an hai người ở đằng sau, trong lòng cảm giác bất an vô cùng, chuyến đi này e rằng chẳng lành.
Lúc này đây, sắc trời đã dần dần chuyển sang một màu tối om, vốn dĩ khu rừng đã âm u vào ban ngày, bây giờ nó càng trở nên quái dị lạnh lẽo. Hai bả vai của Chiêu Hòa có chút run run, nàng xoa xoa cánh tay mình, sao lại có thể lạnh đến như vậy.
Khí hậu Vĩnh Hòa không ấm áp như Thuận Thiên, quanh năm chìm trong lạnh lẽo.
"Không ổn rồi." Khương Vi giậm chân. "Trời cũng đã tối, đi cái gì nữa, lỡ chui vào rồi thì đành ở đây vậy."
"Khoan đã, chẳng phải muội bảo rất nguy hiểm sao? Sao bây giờ lại tùy hứng như vậy rồi?" Phó Sinh Luân nhướn mi khó hiểu hỏi.
"Huynh còn chưa nghe qua khu rừng này đáng sợ? Đi mười về chín, đi ba về hai. Đội hình dù có đông thế nào thì cũng phải có một người bỏ mạng." Khương Vi thản nhiên trả lời: "Tất nhiên điều này cũng không hoàn toàn đúng, khí hậu lạnh lẽo u ám, môi trường khắc nghiệt như vậy, lại có nhiều loài thú dữ. Xui rủi bỏ mạng tại đây thật ra cũng là chuyện bình thường, chưa hẳn là liên quan đến quỷ thần. Có điều vẫn là nên cẩn trọng."
"Vừa nhìn một cảnh tượng khi nãy, nói không liên quan đến quỷ thần thì còn lâu ta mới tin." Chiêu Hòa tuy rằng không muốn nhắc đến, nhưng ngẫm lại những cái xác treo ở trên đầu dẫu sao cũng chẳng đáng sợ bằng lũ tử thi ở rừng Trầm U, cuối cùng tâm trạng bình tĩnh hơn một chút. Lúc trước chịu đựng được, chẳng lẽ bây giờ lại không.
"Lạc quan lên một chút nào. Sư huynh, muội nhặt củi, huynh mồi lửa đi. Đêm tối trời càng thêm lạnh." Khương Vi cùng Phó Sinh Luân tuy rằng linh lực bị phong bế, nhưng từ nhỏ đã được tu luyện khắc khổ, nóng hay lạnh đều có thể chịu đựng tốt. Vậy nên một lời này của Khương Vi chính là lo cho Chiêu Hòa bị lạnh.
Phó Sinh Luân khi thấy Khương Vi đem củi xếp lên, bắt đầu lấy mồi lửa đưa vào bên trong, ngọn lửa nhỏ dần dần bốc lên cao. Chiêu Hòa dễ chịu nhắm đôi mắt lại. "Cảm ơn Khương Vi, Sinh Luân."
"Hai người nằm nghỉ một chút, ta ở đây canh chừng." Phó Sinh Luân tay vẫn ôm thanh kiếm, tùy thời có thể rút ra bất cứ lúc nào.
"Sinh Luân, Khương Vi, có đôi lúc ta cảm thấy mình thật vô dụng." Chiêu Hòa từ trong hành lí lấy ra áo choàng để khoác lên mình, thở dài: "Nếu như ta biết một chút kì môn dị thuật thì thật tốt, không cần phải lúc nào cũng làm phiền cả hai người."
"Nói cái gì vậy, ta đây là tự nguyện giúp ngươi. Chiêu Hòa, chúng ta xem như có duyên. Nếu đổi lại là người khác gặp phải chuyện, chưa chắn ta cùng sư huynh sẽ giúp đỡ như vậy." Khương Vi là nói lời thật lòng. Chiêu Thục vốn là danh y, ai nấy cũng đều nghe qua chiến tích của ông thời còn trai tráng là như thế nào. Huống hồ nữ nhi của ông, Chiêu Hòa lại còn là người hiền lành. Người như vậy chủ động cầu xin sự giúp đỡ, làm sao có thể trơ mắt nhìn?
"Chiêu Hòa, mỗi một người sinh ra đều có sứ mệnh riêng, không cần phải mong muốn mình được như người khác làm gì. Biết được dị thuật không hẳn là chuyện tốt." Phó Sinh Luân nhóm lửa, trong mắt toàn là hình ảnh ánh lửa bập bùng: "Chúng ta từ nhỏ đã được sư phụ nhặt về, ngày ngày tu luyện ở Tiên Sơn. Đôi khi ta tha thiết một cuộc sống bình thường, không cần phải lấy việc trảm yêu trừ ma ra làm lẽ sống. Chúng sinh bình đẳng, quỷ hay ma cũng đều là chúng sinh, ngươi sẽ muốn tay mình nhuốm máu của bọn họ hay sao?"
"Cái gì mà tiên từ trong cốt, cái gì mà khí chất thoát tục. Chẳng phải cũng chỉ là dẫm đạp lên sinh linh khác đổi uy danh hay sao." Khương Vi nghe Phó Sinh Luân nói như vậy, có đôi chút ngạc nhiên, nhưng cũng cười cười mà bồi theo.
Chiêu Hòa mở to đôi mắt, không nghĩ rằng bọn họ là người ở Tiên Sơn lại có thể tùy ý thốt lên những lời như vậy.
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn mỉm cười. Có lẽ đây là lí do khiến bọn họ trở nên đặc biệt, trở thành hai đạo sĩ mà nàng có thể kết giao.
Chiêu Hòa khép đôi mắt lại, tựa đầu vào đống hành lí mà ngủ. Khương Vi nhắm mắt dưỡng thần ở một gốc cây cao ở cạnh đó. Khu rừng chìm vào một mảng tịch mịch. Phó Sinh Luân không ngừng nhóm lửa, lại nhìn hai người con gái đang say ngủ bên kia, có chút bất lực lắc đầu.
"Chuyến này cực nhất hẳn là ta rồi."
Hắn ngẫm lại những lời mà mình vừa nói, cũng có chút ngạc nhiên. Tâm sự ấy bản thân luôn cố giấu kín trong lòng, nhưng chẳng hiểu sao khi nãy lại có thể tùy tiện mà nói ra. Thật là, mỏi mệt đến loạn ngôn rồi. Nếu như để Tiên Sơn biết được, hẳn là sẽ đem hắn ra chép phạt mười mấy cuốn kinh văn. May mắn Khương Vi trước nay không giống ai, đối với quan điểm của hắn cũng tán thành. Từ nhỏ yêu thương sư muội này nhất thật ra cũng chẳng thấy uổng công.
Phó Sinh Luân mắt nhìn vào đóm lửa bập bùng, bắt đầu hồi tưởng lại những khi còn bé.
"Luân nhi, tại sao con lại trốn học? Trường huynh đã kể lại với ta, đừng có chối cãi." Ngồi trước bàn trà là một người trung niên râu hơi dài, ông ta vừa thấy bóng dáng trắng trắng nhỏ nhỏ bước vào liền mắng ngay lập tức. Đến cả những hàng chữ đang được viết ra cũng phải dừng lại, đặt bút lông trên gác.
"Sư phụ, con không thích trảm yêu, cũng không thích trừ ma, lại càng chán ghét học cái gì tru quỷ trận. Con không thích, không học." Phó Sinh Luân tuy còn nhỏ nhưng bộ dạng rất đường hoàng nghiêm túc, có điều giọng điệu hờn dỗi của trẻ con vẫn là nhìn ta được.
"Hồ đồ, con là một đạo sĩ, đó chính là nghĩa vụ. Vì sao lại không học?" Sư phụ Phó Sinh Luân, cũng chính là Phó Nghĩa, vừa nghe vậy liền trợn to mắt mà hỏi.
"Sư phụ, chúng sinh bình đẳng. Nếu như ma quỷ hại người, chúng ta chắc chắn sẽ giết. Nhưng nếu ma quỷ vô tội, chúng ta giết đi há chẳng phải là tàn độc? Cả yêu, người hay thần đều cần phải thưởng phạt phân minh. Đó mới chính là cái đạo mà chúng ta cần tu dưỡng, không phải cứ hứng thú chém giết mới là đạo sĩ giỏi." Phó Sinh Luân dõng dạc mà nói, tựa hồ đối với sự tức giận của sư phụ chẳng hề quan tâm.
Tất nhiên tiểu Sinh Luân vẫn sợ đó thôi, nhưng hắn không thể chấp nhận bản thân lại nghe theo sự sắp đặt mà mình không muốn.
"Con...con! Là từ đâu mà học được những lời này, hả?! Hư rồi phải không, uổng công ta nuôi dưỡng con lớn như thế này!" Phó Nghĩa tức giận đến đỏ mặt tía tai, nhưng sau lại cố hạ giọng xuống: "Những lời đại nghịch bất đạo như vậy ta không muốn nghe lần hai, mau chóng lui xuống nghỉ ngơi đi, cho con ba ngày ở nhà chép phạt ba nghìn hồi kinh văn."
"Đó không phải là đại nghịch bất đạo!" Phó Sinh Luân không hề chịu thua kém phản bác.
Phó Nghĩa lúc này không thể chịu đựng nổi, vì cái gì mà tính nết lại đáng ghét giống hệt cái người kia đây.
"Những lời này con nghe được từ ai? Có phải là tiểu nha đầu Khương Vi?"
"Chính xác là con, sư phụ chớ giận dữ. Nếu như người cảm thấy lời này là sai trái, vậy người nói xem là sai ở chỗ nào?" Khương Vi núp ở phía sau cánh cửa nãy giờ đều nghe được cuộc hội thoại này, lập tức chạy ra mà nói.
Những lời này khiến Phó Nghĩa bỗng dưng im bặt.
"Sư phụ từng nói, cái ác đều phải bị trừng trị thỏa đáng. Nhưng tại sao chúng ta lại cứ đinh ninh rằng ma quỷ là tà không phải chính? Năm xưa trong trận chiến với Đào Ngột, ngoại trừ Lôi Thần ra, kẻ có công lớn phải tính tới Hồ Viết Uy cùng Bạch Vô Ngôn, chính là hai trong số tứ đại yêu vương. Lại nói, sách sử ghi rành rành, Điểu tộc ở yêu giới từng giúp đỡ đế vương rèn thứ pháp khí linh diệu, đấu tranh chống lại giặc xâm lăng, giữ yên bề bờ cõi. Như vậy là chính hay tà?" Khương Vi thấy sư phụ im bặt, lại được nước lấn tới.
"Được rồi, đủ rồi." Phó Nghĩa lắng nghe những lời này phát ra từ giọng nói non nớt, nét mặt chứa đầy vẻ bất đắc dĩ, vẫy tay ngoắc hai đứa nhỏ lại: "Tiểu nha đầu, Luân nhi, lại đây."
Phó Sinh Luân cùng Khương Vi đều rất sợ bị đánh, nhưng nhìn nét mặt âm trầm của sư phụ lúc này liền không dám cãi theo, hai đôi bàn chân nhỏ nhắn lập tức tiến tới. Chỉ thấy Phó Nghĩa đem hai đứa nhỏ ôm vào trong lòng, một lúc sau mới nói.
"Trên đời này có nhiều chuyện biết nhưng không thể nói ra. Luân nhi, Vi nhi, ta không cấm các con có những suy nghĩ như vậy, nhưng tuyệt đối không được rêu rao chúng ở bên ngoài. Nếu không, người chịu thiệt sẽ là các con. Hai đứa còn nhỏ, ta giải thích sẽ hiểu cái được cái không, đến khi lớn lên thì tự khắc sẽ tường minh."
"Vậy nên, hứa với ta, nhất quyết không được đem chuyện này nói ra bên ngoài nữa, có được không?" Phó Nghĩa nhìn hai đứa nhỏ trong lòng, ánh mắt tràn ngập thương yêu.
"Con nhớ kĩ." Sinh Luân cùng Khương Vi đồng thanh đáp. Phó Nghĩa lúc này cũng hài lòng mà gật đầu.
Cũng đã rất lâu rồi, đến cả Phó Sinh Luân tưởng chừng như mình đã hoàn toàn quên đi mất. Chẳng biết sư muội có còn nhớ hay không.
Hắn cách Khương Vi mỗi năm tuổi, từ nhỏ sống chung nên thương yêu như máu thịt, thật sự xem nàng chính là muội muội của mình. Khương Vi cũng có nhiều điểm khá tương đồng với hắn, đến cả tài nghệ cũng là tương tự, có điều Khương Vi tính tình lại bá đạo ngang ngược hơn một chút. Nhưng hắn cùng sư phụ lại chiều người sư muội này hết mực, khiến nàng càng thêm vô pháp vô thiên.
Ví như, sư phụ rất ít khi phạt Khương Vi khi nàng ta phạm lỗi, đa phần đều là vì cưng chiều. Nhưng mỗi khi nàng ta làm ra chuyện tày trời, không phạt không được, cùng lắm sư phụ chỉ cho nàng ta chép kinh sám hối. Nhưng nàng may mắn lại có được một sư huynh cũng yêu thương nàng không kém, lúc nàng bị phạt đều chia ra một nửa mà chép giúp, lại còn thuần thục học nét chữ để qua mặt cả sư phụ.
Lại nói, Khương Vi quanh năm suốt tháng dạo chơi đó đây. Cho phép thì nàng đi đến mấy tháng chẳng thèm về, không cho thì cũng lén trốn đi bằng được. Phó Nghĩa ban đầu còn mắng nhiếc vài câu, nhưng rồi cũng bất lực mà để nàng đi.
Có thể nói, Khương Vi là đạo sĩ sung sướng nhất Tiên Sơn, mà nói đúng hơn là người tự do tự tại nhất trong thiên hạ.
Kết thúc những dòng suy nghĩ vẩn vơ của mình, Phó Sinh Luân cũng đã mệt mỏi. Trông thấy ánh lửa đang dần dần nhỏ đi, hắn lại tiếp tục thêm củi vào, rồi lại che miệng ngáp.
Chẳng hiểu vì sao lại rất buồn ngủ.
Xung quanh khu rừng này có ve, kêu lên những tiếng râm ran rất kì lạ, không phải là thứ tiếng quen thuộc bình thường. Huống hồ, ve sẽ kêu vào mùa hè, ở Thuận Thiên quốc quanh năm chìm vào cơn lạnh lẽo, vì sao lại còn có loài ve sinh sống?
Đôi mắt hắn lờ đờ, rồi dần dần muốn híp vào, nhưng lại cố gắng mở thật to ra. Cứ chưa đầy một khắc là chịu không nổi nhắm vào.
Không ổn, tại sao lại buồn ngủ đến như vậy.
Bỗng dưng một vật màu đen dài dị hợm đánh thẳng tới.
Phó Sinh Luân ngay lập tức tỉnh táo, thanh kiếm trên tay vung một đường chính xác, khiến cho cái vật đen kia bị chia ra làm hai nửa, rớt rồi giãy đành đạch phía dưới đất. Hắn nhìn kĩ, đây chẳng phải chính là một cành cây hay sao?
"Tiêu rồi, Chiêu Hòa, mau dậy!" Khương Vi từ lúc cảm thấy trong luồng không khí xuất hiện khí tức kì lạ liền đã tỉnh dậy, cho đến khi mở mắt ra đã thấy một cành cây cựa quậy trước mắt mình. Chiêu Hòa bị lay dậy cũng lập tức tỉnh táo, mau chóng ngơ ngác nhìn xem xung quanh dò tìm mối nguy hiểm.
Thấy một cành cây hướng tới mình mà đánh, Khương Vi định tung ra một chưởng, nhưng cuối cùng nhớ ra cánh rừng này đã hoàn toàn phong bế đi linh lực của nàng, đành nhanh chóng kéo Chiêu Hòa lách sang một bên lẩn tránh, bên vai trái bị rách một mảng, máu chảy xuống đỏ tươi.
"Sư huynh, đừng đánh nữa. Chúng nó chính là Mộc Tinh!" Khương Vi nheo đôi mắt lại, nàng cầm lên thanh kiếm của mình, có chút bất lực nhìn vào số lượng trước mắt. Quả thật là quá nhiều rồi, ba người làm sao có thể đấu nổi cả một rừng đây? Nàng không ngờ ở khu vực này lại tồn tại mộc tinh, thảo nào cây lá xum xuê tốt tươi tới như vậy.
Mộc Tinh chính là những cái cây cổ thụ lâu năm, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt rồi trở nên có linh tính, thành một lũ yêu tinh thích ăn máu thịt của con người. Những khu rừng có Mộc Tinh thường sẽ mang sát khí rất nặng, nhưng tại đây Khương Vi lại chẳng cảm nhận được gì cả. Có thể tên quỷ Trường Hải đã sử dụng năng lực của mình để phong bế chúng lại hay chăng?
Phó Sinh Luân nghe đến Mộc Tinh, lập tức nhanh trí hướng vào từng gốc cây mà chặt. Mộc Tinh chẳng qua cũng chỉ là một tiểu yêu, tuy rằng có khả năng tái tạo lại cành một cách nhanh chóng, nhưng nếu chặt đi cả gốc là sẽ hoàn toàn tiêu diệt được nó. "Sư muội, bảo hộ Chiêu Hòa!"
Khương Vi nghe vậy, lập tức nắm chặt thanh trường kiếm, mỗi một cành cây hướng tới đều bị chặt đi. Mà Phó Sinh Luân sẽ chú ý quan sát vị trí các gốc của chúng để bổ đôi ra hết, có thể nói là hợp tác rất thuần thục lại điêu luyện. Nhưng một cánh rừng biết bao nhiêu là cây, chẳng thể xác định cái nào là mộc tinh, cái nào chỉ là cây thông thường, chúng nó ẩn nấp tại đây quả là lựa chọn sáng suốt. Chưa đầy một tuần trà mà cả hai đều đã mồ hôi nhễ nhại, hơi thở dần trở nên nặng nề.
Chiêu Hòa cảm thấy tình hình có chút không ổn, nàng nhíu chặt hàng mày lại, cố gắng suy nghĩ ra cách để giúp cả ba cùng nhau thoát thân. Nếu cứ đâm đầu với đám Mộc Tinh này sợ là sẽ càng thêm kiệt sức.
Bỗng dưng, nàng nhìn vào đốm lửa giữa nơi trung tâm, chính là cái lửa khi nãy mà Phó Sinh Luân thắp lên.
Chiêu Hòa mở to đôi mắt, nàng hiểu rồi.
Nàng ngay lập tức chạy thoát ra khỏi vòng tay của Khương Vi, nhanh chóng cầm củi mồi cho đốm lửa lớn hơn. Những cành cây quỷ quái kia thấy nàng chuyển động lập tức vươn ra định cấu xé, nhưng rồi chẳng biết vì sao lại rụt về.
"Chiêu Hòa! Làm cái gì vậy!" Cả Khương Vi cùng Phó Sinh Luân ở bên đây đều kinh ngạc. Chỉ thấy Chiêu Hòa lấy cái áo khoác bên ngoài, gấp lại rồi quạt vào đống lửa kia, khiến cho đám lửa bay tứ tung hết chỗ này sang chỗ khác, cháy vào những cái thân cây, rồi dần dần lan ra cả một vùng. Những tiếng gào rú đau đớn bắt đầu quanh quẩn khắp bên tai, tựa như xé rách cả màng nhĩ.
"Sinh Luân, Khương Vi, chúng nó sợ nhiệt! Mau cầm đèn lên mà chạy thôi!" Chiêu Hòa nhanh chóng mồi một cành cây thành ngọn đuốc chạy đến bên này. Mộc Tinh lúc này đang gào thét đau đớn, chúng nó rũ rượi chẳng còn sức lực để có thể chiến đấu thêm nữa, vậy nên đây là thời điểm để chạy thoát.
Hai đạo sĩ trẻ này may mắn cũng rất thức thời, nghe vậy liền lập tức nối chân nhau mà chạy đi, Sinh Luân hai tay ôm hai xấp hành lí của Khương Vi cùng Chiêu Hòa mà chạy, sau lưng cõng đồ của mình, ấy vậy mà tốc độ vẫn không hề giảm. Khương Vi thấy vậy, liền giơ lên ngón cái tán thưởng: "Sư huynh, nhất định năm nay sẽ thưởng lớn cho huynh!"
Chạy, chạy nữa, chạy mãi, cuối cùng đến đâu chẳng hề rõ, đến hai chân mỏi nhừ từ lúc nào cũng không hề hay biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT