Chiêu Hòa mở nhẹ mi mắt, một căn phòng xa lạ dần dần hiện rõ. Nàng thất thần nhìn xung quanh, đầu óc mờ mịt.
Khuê phòng được bày trí đẹp đẽ, trên bàn còn để lại mấy quyển kinh thư cùng ngọn đèn đã cạn. Bên mũi thoang thoảng mùi hương, từ hôm qua đến giờ đều ngửi thấy một cỗ mùi vị này, giống như là mùi cỏ mới pha lẫn với chút mùi gỗ trầm. Tuy nồng đậm nhưng không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Nàng nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa, trước mặt là một hồ nuôi cá nhỏ, có một cây cao che chắn, trên cây chim đậu thành đàn. Quanh hồ trồng toàn là những loài hoa thơm cỏ lạ. Tất cả nàng đều chưa từng thấy qua bao giờ. Một cơn gió lạnh lẽo bất chợt thổi qua, khiến cho thần trí nàng lập tức phục hồi thanh tỉnh, hôm qua nàng lên kiệu cùng một nử tử tên Thanh An, nhưng sau đó hình như nàng đã mệt mỏi đến thiếp đi. Cuối cùng tỉnh dậy là ở ngay một gian phòng xa lạ, đây rốt cuộc là chuyện gì? Nơi này liệu có phải Tiên Sơn?
“Đã dậy rồi à.” Bước vào sân là Thanh An. Nàng ta vẫn là vận trên mình bộ bạch y, có điều hôm nay trông lại rộng rãi thoải mái hơn một chút. Nàng ta chống nạnh, cả người tùy ý dựa vào tường, dáng vẻ bảy phần lười biếng. Những chiếc vòng bạc dưới tia nắng có chút chói mắt.
“Thanh An, nơi đây là đâu?” Nhìn nhìn xung quanh, nơi đây hoàn toàn không giống Tiên Sơn, chí ít là so với trong sách vở hoàn toàn không hề giống. Nhưng Chiêu Hòa vẫn kiên nhẫn hỏi lại người kia, mong rằng phán đoán của mình là sai.
“Không phải Tiên Sơn, là phủ riêng của ta.” Nghe được đáp án này, Chiêu Hòa hoàn toàn muốn sụp đổ, là nàng đã quá dễ dàng tin người nên mới lên kiệu cùng người này. Mà Thanh An nhìn thấy thần sắc của người kia, cũng chỉ tươi cười mà đáp lại: “Chớ có nóng vội, ta sẽ đưa nàng đến Tiên Sơn, nhưng trước hết, ta cần nàng giúp một việc. Ta cũng xin tạ lỗi tại đây, dù sao chưa từng hỏi qua nàng mà đã tùy tiện hành động.”
Quả thật Chiêu Hòa đã vô cùng tức giận. Gặp Hoàng Quốc Thái thôi còn chưa đủ hay sao, lại còn gặp phải tình huống trớ trêu như vậy. Nhưng nàng vẫn cố gắng bình ổn lại tâm tình của mình một lát, lại nàng hỏi người kia: “Thanh An cô nương rốt cuộc là muốn ta giúp việc gì?”
“Nghe bảo nàng tiếp xúc với Phật pháp từ nhỏ, liệu có biết đến kinh cầu siêu? Đừng thắc mắc vì sao ta biết, ta cũng chỉ nghe đồn đại qua.” Thanh An mắt nhắm mắt mở hỏi, nhường như mới ngủ dậy. Dáng vẻ chẳng có chút nào là nghiêm túc, đối với điểm này, Chiêu Hòa liền nhíu mày.
“Đã từng đọc qua.” Chiêu Hòa chỉ lạnh nhạt đáp lại. Xung quanh khu vực nàng sinh sống lúc nhỏ chỉ có một ngôi chùa, nhà nào có người mất liền nhờ hòa thượng xuống núi cầu siêu, mà Minh Trí sư huynh cũng có dẫn nàng đi theo vài lần. Kinh này so với những kinh khác đều có điểm thuộc làu hơn. Nhưng mà nàng ta hỏi nàng vấn đề này làm gì? Lẽ nào quanh đây có người mất? Nếu chính xác như vậy thì việc đem một người không phải tăng ni như nàng về cũng thật kì lạ quá đi.
“À, có một việc thế này, phủ ta nằm ở trên núi cao, gia đinh ít khi tiếp xúc với Phật pháp. Chiêu Hòa nếu có hảo tâm xin thuyết giảng một ít pháp nàng biết qua, đồng thời khẩn cầu đọc mấy hồi chú cầu siêu cho vong linh tứ phương được siêu thoát.” Thanh An nửa kín nửa mở nói. Chẳng qua chỉ là tìm đại một lý do.
“Không được, tuy rằng ta từ nhỏ đã tiếp xúc với Phật pháp, nhưng chưa một lần thật sự cạo tóc đi tu, chuyện thuyết pháp e là không thể.” Chiêu Hòa nghe vậy liền lập tức lắc đầu cự tuyệt. .
ngôn tình hay“Vậy thì không cần thuyết pháp, chú cầu siêu chắc là có thể đọc đi?” Thanh An hỏi lại.
“Được, nhưng…” Đi đọc chú cầu siêu cho người sống, có phải là kì lạ lắm không a?
“Không cần thắc mắc vấn đề này. Nếu như Chiêu Hòa từ chối thì, ai, đường đến Tiên Sơn vẫn còn xa lắm.” Thanh An lúc này mới nâng lên khóe môi, nở nụ cười đầy ý vị. Mà Chiêu Hòa đương nhiên biết rõ nó biểu hiện cho cái gì, rõ ràng là một lời uy hiếp. Điệu bộ lúc này của nàng ta giống hệt như cái vẻ lúc đối diện với Hoàng Quốc Thái, khiến cho đối phương khó chịu vô cùng. Bất quá nàng cũng cố đè nén tâm tình, cũng chỉ là niệm ba hồi chú, không sao, một điều nhịn chín điều lành.
“Bây giờ đã chiều rồi, y phục cùng thức ăn đều đã chuẩn bị, mau tắm rửa một chút. Xong xuôi liền sẽ có nha hoàn dẫn ngươi đến chỗ ta.” Thanh An thấy vậy, hài lòng gật đầu. Cuối cùng thoắt một cái, nàng đã đi mất lúc nào chẳng hay.
Đến lúc ăn xong, trời cũng đã gần tối. Chiêu Hòa nhìn một bàn thức ăn chay trên bàn, cũng cảm thấy người này thật nhiệt tình. Tuy rằng nàng ăn chay, nhưng không nhất thiết người kia cũng phải ăn cùng nàng đi? Trông được dáng vẻ hiếu khách như vậy, lòng nàng cũng đã nguôi giận bảy tám phần. Chiêu Hòa trước nay vẫn luôn là như vậy, dễ giận nhưng lại cũng dễ quên.
“Cũng đến giờ tụng chú rồi, đi theo ta.” Thanh An nhìn sắc trời bên ngoài, nhẹ nhàng vẫy tay, nha hoàn xung quanh bắt đầu thay phiên dọn dẹp. Nàng kéo ghế đứng dậy, dẫn Chiêu Hòa đến một căn phòng rộng rãi. Bên trong không có gì ngoài một bức tượng Phật cỡ vừa, đèn dầu đã châm sáng, trước bàn dâng đầy những hoa tươi. Dưới bàn thờ là một tấm đệm êm, vừa cho một người ngồi. Người này trái lại cũng rất biết mấy cái lễ nghi này.
Chiêu Hòa nào đâu có biết, những thứ này đều được Thanh An chuẩn bị chỉ trong một đêm.
Thanh An nhìn Chiêu Hòa, nhẹ gật đầu một cái. Nàng tìm đại một chỗ trong phòng mà ngồi, đám người bên ngoài cũng dần dần nối đuôi nhau đi vào, không một tiếng động.
Chẳng hiểu vì sao nhiệt độ trong căn phòng càng xuống càng thấp, một cảm giác ớn lạnh truyền đến khắp cả người Chiêu Hòa. Đám người kia, ngoại trừ Thanh An gương mặt sáng sủa, còn lại đều chẳng thể thấy rõ mặt, đã vậy còn lầm lì đến đáng sợ.
Chiêu Hòa nhớ đến lời Thanh An, lúc dùng bữa nàng ấy có căn dặn, dù cho thấy bất cứ điều gì kì lạ cũng không được ngừng tụng chú. Tuy rằng không hiểu lắm nhưng yêu cầu này dù sao cũng không có gì quá đáng, vì vậy Chiêu Hòa cũng gật đầu chấp thuận.
Nhưng đoàn người trông thật đáng sợ quá, từ lúc họ bước vào đây, căn phòng đang ấp ám lại trở nên lạnh lẽo, buốt tới sống lưng. Chân bước đi lại chẳng hề có tiếng động, gương mặt không có chút biểu tình nào, không cười, không nói. Đây là lần đầu tiên Chiêu Hòa gặp trường hợp như thế này, mà lại còn phải tụng chú cầu siêu, lẽ nào đám người này…
Suy nghĩ chợt lóe lên liền bị ném ra sau đầu, Thanh An người sống sờ sờ ngồi ở đó, làm gì mà lại có ma. Chắc chắn là do nàng đã nghĩ nhiều.
Nhưng không thể trách nàng nghĩ nhiều, chẳng biết ma xui quỷ khiến nào làm cho nàng thiếp đi lúc nằm trong kiệu, lúc tỉnh dậy liền ở một nơi xa lạ như thế này. Rốt cuộc nơi đây đích thực là chỗ nào, tại thành nào nàng cũng không rõ. Càng khiến cho nàng bất an đó là, từ lúc bước vào đây nàng liền thấy mọi thứ quỷ dị, không chỉ riêng đoàn người này, mà cả những chim muông, thú rừng hay hoa cỏ đều trông rất kì lạ. Nàng tuyệt đối chưa từng thấy chúng trước đây.
Chiêu Hòa biết rằng không nên trì hoãn, cuối cùng dẹp đi những suy nghĩ vẩn vơ sau đầu, chuyên tâm niệm chú.
Đoàn người sau khi nghe xong hồi chú cầu siêu, cả căn phòng như bừng sáng, xung quanh mỗi người hình như còn có một chút ánh hào quang. Họ đồng loạt chắp tay rồi khấu đầu mấy cái, lúc này Chiêu Hòa cũng thấy được rõ mặt của họ, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ. Họ đồng loạt đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra khỏi căn phòng, vẫn là không một tiếng động. Chưa lần nào Chiêu Hòa gặp một đoàn người nghe pháp nào trầm tĩnh như vậy cả, còn tưởng là mình đã mệt đến muốn hoa mắt chóng mặt rồi.
Thanh An lúc này mới hướng đến Chiêu Hòa, hỏi nàng: “Có mệt không?”
Chiêu Hòa nhẹ nhàng lắc đầu, nàng đứng dậy, thắp nhang, khấu đầu trước tượng Phật mấy cái. Thanh An nhìn dáng vẻ của nàng, sắc mặt đã tái nhợt đi cả. Trong lòng liền có chút lo lắng. Phải rồi, người bình thường làm sao có thể chịu nổi áp lực này. “Về phòng nghỉ ngơi sớm đi, ta đi cùng nàng."
Chiêu Hòa cũng thuận theo ý người kia, từng bước từng bước trở về phòng của mình. Trên dường đi còn ngắm nhìn những loài hoa lạ dưới hiên. Nàng quay sang hỏi Thanh An: “Thanh An, phủ này trồng thật nhiều hoa. Nhưng sao những loài hoa này trông thật lạ, ta chưa từng thấy chúng bao giờ.”
“Có một vị cố nhân vô cùng yêu hoa, ta liền trồng thật nhiều để tưởng nhớ. Nhân gian biết bao nhiêu là loài hoa thơm cỏ lạ, không phải loài nào ngươi cũng có thể thấy qua. Sao nào, thích không?” Thanh An nhìn gương mặt của người kia, trong đầu chẳng biết đang nghĩ tới điều gì, lại cười rộ lên.
“…Thích.” Chiêu Hòa nhìn nụ cười của người kia, đứng hình một chút, rốt cuộc không bàn tiếp về vấn đề này nữa. “Ta thấy người trong phủ chủ yếu đều là gia đinh, Thanh An sống một mình sao?”
“Ừ, ta không có người thân. Phụ mẫu cũng đã qua đời.” Nàng nhàn nhạt đáp, không nhìn thấy rõ biểu tình như nào. Nhưng giọng điệu cũng không mang theo nhiều phần đau thương, có lẽ là đã quá quen với việc đối mặt loại câu hỏi này.
Chiêu Hòa nhìn người con gái này, âm thầm tiếc thương. Nhìn nàng ấy chắc cũng chỉ độ mười tám đôi mươi, vậy mà phụ mẫu đã sớm lìa đời. Nàng ta sống những ngày tháng cô đơn như vậy, hẳn là rất khổ cực. Căn phủ này bảy tám phần hẳn là do thân sinh đã để lại. Nàng ở trong lòng cảm thán một hồi, rốt cuộc cũng đã đến gần phòng của mình, Chiêu Hòa đứng trước cửa cảm tạ Thanh An, cuối cùng đợi người kia đi xa dần mới mở cửa bước vào. Nhìn bóng lưng dần dần khuất xa, không hiểu sao lòng Chiêu Hòa lại dấy lên những cảm xúc kì lạ.
Chiêu Hòa bước vào phòng, khẽ vươn mình mấy cái. Rõ ràng hôm nay không làm gì nhiều nhưng lại mệt mỏi dị thường. Chỉ đặt lưng lên chiếc giường một chút là lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cộc cạch, cộc cạch.
Tiếng động cứ từng hồi từng hồi vang lên, đánh thức Chiêu Hòa nãy giờ mê man trong cơn ngủ say. Nàng mơ hồ ngước nhìn ngoài cửa, liền thấy có bóng người cao lớn đi ngang qua. Quái lạ, bây giờ cũng khuya lắm rồi, sao vẫn còn người thức, lại còn với dáng vẻ lén lén lút lút như vậy.
Mà trùng hợp Chiêu Hòa cũng có chuyện cần phải giải quyết. Nàng chỉnh lại xiêm y rồi nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài, quay đi quẩn lại đã không còn thấy bóng dáng nọ, dường như đã tan biến vào hư không. Rõ ràng mới chỉ nhìn thấy mới đây, thế quái nào lại đi nhanh như vậy được. Chiêu Hòa thấy một điểm ánh sáng ở cuối hành lang, nàng nheo mắt lại nhìn cho rõ, thì ra đó là một căn phòng vẫn còn đang sáng đèn. Không hiểu có một loại ma lực nào thôi thúc đôi chân của nàng bước đến đấy.
Dưới ánh đèn lờ mờ, giọng nói từ căn phòng vang lên: “Ôi tiểu thư đem cái con người kia về làm gì, để ta nuốt trọn vào bụng cho nhanh, cái người ấy, ta thấy rất tốt. Đám đạo sĩ nhân gian sợ rằng thua kém a!”
“Cái miệng của ngươi nhỏ thôi, tiểu thư mà nghe thấy là đi đời cả đám!”
“Không sao đâu, bấy lâu nay làm gì thấy ả ta lảng vảng khắp phủ đêm khuya thế này. Ta giờ chỉ mong chóng tăng tu vi rồi tống cổ con rắn già đó đi thôi. À mà, đêm qua ta giết một người, hắn ta vị đạo ghê tởm, nhưng trái lại cũng rất bổ, đúng là thuốc đắng dã tật.”
“Cố lên, chỉ cần thêm trăm người nữa thì bại được con ả đó rồi.”
Những giọng nói cứ xôn xao vang lên, có cả nam, cả nữ. Ánh đèn cũng không phải là màu vàng nhạt tỏa ra từ loại đèn dầu, mà là màu xanh bập bùng, tựa như ánh lửa xuất phát nơi âm ti địa ngục, đáng sợ vô cùng. Chiêu Hòa bước chân nhẹ nhàng đi đến, càng gần thì càng nghe rõ từng câu từng chữ, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Thì ra linh cảm của nàng không hề sai, nơi này không hề tầm thường. Mà ghê rợn hơn đó là việc đám quỷ quái bên trong vẫn đem chuyện giết người ra cười cười nói nói, Chiêu Hòa dù cho sợ hãi muôn phần nhưng vẫn he hé đôi mắt, ghé mặt kế bên cánh cửa để nhìn dung nhan của từng người bên trong. Một màn đập vào mắt khiến cho nàng kinh hãi không thôi.
Bên trong làm gì có người, chỉ toàn là một lũ cáo, có con chỉ một đuôi, có con hai, cũng có con tận tám đuôi. Chúng nó cười ha hả, lộ ra một đám răng sắc nhọn, hàm vẫn còn ngậm một ít máu.
“Hình như có kẻ không biết điều mà nghe lén rồi.”
Chiêu Hòa vừa nghe xong liền giật bắn mình, đám hồ ly đồng loạt ngoái đầu nhìn ra bên ngoài cửa, cái đầu chúng nó nghiêng sang một bên, ánh mắt đỏ rực ánh lên quỷ dị vô cùng, mà cái miệng chúng còn kéo dài ra như đang cười. Chiêu Hòa ngồi phịch xuống đất, sợ hãi đến không thể thốt nên lời, nàng lết ra đằng sau mấy bước, chân cũng run rẩy không ngừng. Một con hồ ly tám đuôi đứng hai chân dậy, ánh lửa xanh liền phụt ta một cái, nó lập tức trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng dáng đi õng a õng ẹo, trông lẳng lơ vô cùng. Ả ta bước từng bước đến gần Chiêu Hòa, nhẹ nhàng nâng gương mặt của nàng lên ngắm nghía: “Thật là một túi da tốt a, là cái vật tốt nhất mà ta từng gặp. Cần chi phải lấy nhiều mạng người làm gì, trăm người cũng chẳng qua ngươi.”
“Ăn ngươi bây giờ thật sự rất uổng, nhưng ngươi đã nghe phải những gì không nên nghe thấy rồi. Ngươi nói xem, ta phải làm sao?” Ả ta tiện tay vuốt ve gương mặt của Chiêu Hòa, từng tràng cười quỷ dị cũng lập tức vang lên. Mà cái đám đằng sau cũng hùa theo cười ha hả.
Chiêu Hòa tuy rằng sợ hãi nhưng thần trí vẫn còn thanh tỉnh vô cùng. Trong đầu nàng bỗng dưng hiện lên một đoạn kinh văn, thế là nghĩ đến đâu liền mở miệng ra đọc đến đó, nhưng hình như chẳng có chút xi nhê. Đám quỷ kia nghe được, thậm chí còn cười lớn hơn, lấn át cả tiếng niệm chú của nàng.
“Sắp chết đến nơi rồi, còn muốn đọc kinh sao. Thôi, bổn nương cho ngươi sớm về tây thiên cực lạc.” Ả ta ngửa đầu cười lớn, đám hồ ly đằng sau cũng sằng sặc cười theo. Từng đám điệu bộ ngả ngớn, vang lên trong màn đêm tựa như cô hồn dã quỹ, dù cho bọn chúng cũng tương tự như vậy. Sở dĩ có thể tự tại như vậy đều là có nguyên do, xung quanh đây không ai có thể là đối thủ của chúng. Đám yêu thấp cổ bé họng, tu vi ít ỏi làm sao mà dám bén mảng tới khu vực này. Còn về phần con rắn già kia, nàng ta ở nơi xa vô cùng, tự nhiên sẽ không chạy đến đây xem náo nhiệt.
Chiêu Hòa cố gắng tập trung niệm chú, bỏ ngoài tai đi những lời chế giễu cùng cơn sợ hãi đang áp chế kia. Tức thì, một luồng sáng bỗng xuất hiện trong tâm trí nàng.
Phịch.
Bỗng, một tên hồ ly ngã quỵ xuống đất. Tức thì, một đám cũng đồng loạt ngã theo, có con còn ôm đầu than khóc. Đau quá! Đau quá! Đây là cái gì vậy?
“Chuyện gì vậy?” Ả hồ ly quay đầu lại nhìn đồng bọn. Chưa kịp trợn tròn mắt ngạc nhiên thì thấy một cỗ áp lực lớn ập xuống, ả ta cũng ngã xuống sàn. Cú ngã này làm ả ta phải trợn tròn mắt, tu vi của ả đã lên đến bậc này, mọi thứ như kinh văn đối với ả đều là vô tác dụng. Huống hồ người này cũng không phải là tăng ni, chỉ là một người bình thường, tụng chú cũng có thể khiến cho một đám quỷ than khóc hay sao?
“Tỷ tỷ, đây là…chú lăng nghiêm!” Một con hồ ly to lớn vểnh tai lên nghe xem Chiêu Hòa rốt cuộc là đang đọc cái gì. Lúc nhận ra liền bàng hoàng không thôi, con ngươi cũng bắt đầu co rút lại.
Chú lăng nghiêm, loại chú uy lực nhất của Phật giáo, chỉ cần tụng một niệm liền khiến đất trời rung chuyển, quỷ thần khóc, yêu ma tránh xa. Từng hồi từng hồi một ập vào trong đầu bọn chúng, tưởng chừng như chúng bị nhốt trong một chiếc chuông đồng to lớn, bên ngoài có người không ngừng gõ vào, đau đớn không thôi. Nhưng đáng tiếc là Chiêu Hòa thân thể đã vô cùng mệt mỏi, giọng niệm chú cũng dần dần yếu đi. Một số đám hồ yêu đạo hạnh cao một chút liền có thể gượng dậy được.
Con hồ ly to lớn nhìn đồng bọn ngã xuống, thần sắc hiện rõ lên vẻ tức giân, nó bắt đầu nhảy lên vồ vào người của Chiêu Hòa, khiến nàng ngã thẳng xuống dưới thềm. Chiêu Hòa nhắm chặt mắt lại, nàng biết lần này mình không xong rồi. Thềm nhà so với dưới sân cũng rất cao, chuyến này ngã chắc chắn sẽ thương nặng. Nhưng đáp lại nàng chẳng phải là một cú ngã đau điếng, mà là một cái ôm nhẹ nhàng, đi kèm theo đó là một chuỗi tiếng đinh đinh đang đang quen thuộc.
Đây là lần thứ hai trong ngày nàng được người nọ ôm lấy, chẳng phải ai khác là Thanh An.