Chiêu Hòa từ trên giường choàng tỉnh, lập tức quay sang bên cạnh, chỉ thấy một mảng lạnh lẽo.

Từ khi ngủ cùng với Thanh An, nàng đã học thói quen nằm sát vào một bên giường, đến bây giờ vẫn chưa hề đổi được, cho dù người kia đã rời khỏi đây gần một tháng.

Chiêu Hòa ngồi dậy, nghe xung quanh tiếng bước chân lao xao, nhiều người bên ngoài nói nói cười cười, lại nhìn bên cửa sổ dán đầy những câu hỉ. Nàng mới bỗng chốc phát hiện, hôn sự thật ra cũng đã gần đến rồi.

Thanh An bây giờ hẳn là đang chuẩn bị ở thành Tây, khổ thân nàng ấy phải trong hình dạng nam nhân suốt. Chiêu Hòa để ý được, những lúc Thanh An trong hình dạng kia, gương mặt nàng ấy sẽ nhăn nhó nhiều hơn một chút, sẽ cọc cằn hơn một chút, cho nên Chiêu Hòa cũng phần nào đoán được người kia là không thích cái túi da ấy lắm.

Thật ra nàng cũng vậy, vẫn thích Thanh An trông bộ dáng nữ nhân. Rõ ràng là xinh đẹp cùng mềm mại hơn nhiều, tạo nên một chút vẻ gì đó ôn nhu. Mà ở điểm này, Chiêu Hòa vô cùng hưởng thụ.

Người kia không yêu nàng cũng được. Nhưng chí ít người cùng Thanh An bái đường thành thân chính là nàng, người hôn Thanh An qua là nàng, người mà Thanh An nhìn thấy kể từ khi mất trí nhớ cũng là nàng. Chỉ bao nhiêu đây thôi, Chiêu Hòa cũng sẽ cảm thấy thật hạnh phúc. Còn những chuyện sau đó, nàng cảm thấy xa vời vô cùng, liền không dám nghĩ tới nữa.

Chiêu Hòa sửa soạn một chút, bước ra ngoài ngó nghiêng xung quanh. Chiêu Thục thấy nàng liền vẫy gọi. Lúc này tay của ông nhờ rượu thuốc mà Thanh An đưa hôm nọ đã hoàn toàn lành hẳn, so với trước kia đều không sai biệt lắm. "Hòa nhi, mau đến đây. Trang trí như vậy xem có thích không?"

"...Phụ thân, cũng không phải là hôn sự thật." Chiêu Hòa đến gần phụ thân, lí nhí nói. Nhưng tâm trạng vẫn là thật sự vô cùng vui vẻ.

"Ngày mai đã là đến đón dâu rồi. Thật sự nhanh a. Hoàng thượng không đến hôn lễ, trái lại rất hào phóng tặng cho đôi phu thê các con một trăm lượng bạc, kèm theo mấy mẫu ruộng ở ngoại kinh thành." Chiêu Thục tất nhiên hiểu lòng vua hơn ai hết, nhưng điểm này trái lại khác với tính cách của Quý Ngọc Bảo. Người cướp không được, đáng ra hắn phải ghẻ lạnh hôn sự này mới phải.

"Chiêu Hòa cô nương a, mau mau thử áo tân nương này, người xem, đẹp biết bao nhiêu!" Một vài thiếu phụ trên tay cầm một sấp áo, toàn màu đỏ là đỏ, hoa văn màu vàng được thêu sặc sỡ, tinh xảo vô cùng. Chiêu Hòa còn chưa kịp chuẩn bị, bọn họ ngay lập tức kéo nàng vào trong phòng, ướm qua ướm lại thử một chút. Chiêu Hòa lúc sau không chịu nổi nữa, đành đuổi bọn họ ra ngoài hết, bản thân tự mình thử bộ hỉ phục.

Vì trong một tháng hôn sự phải ngay lập tức diễn ra, thời gian gấp gáp như vậy, hỉ phục cũng là được may gấp rút, rốt cuộc đến hôm nay mới có thể xong. Chiêu Hòa nhìn chính mình một thân màu đỏ trong gương, hỉ phục này dường như được sinh ra là dành cho nàng, vừa vặn lại nhu hòa, sặc sỡ nhưng không lố lăng, cũng có thể làm nàng nổi bật giữa đám đông. Trong đầu Chiêu Hòa lúc này cứ ngơ ngẩn, nàng nghĩ về Thanh An, chẳng biết nàng ấy trong bộ hỉ phục sẽ càng diễm lệ như thế nào đây?

"Hòa nhi, thế nào rồi? Bước ra cho phụ thân xem một chút." Chiêu Thục ở bên ngoài thưởng trà, ánh mắt trông đợi mà nhìn vào cánh cửa. Ông không biết mình có thể sống được cho đến ngày mà Chiêu Hòa gả đi hay không, tuy rằng đây chỉ là một mối hôn sự giả, nhưng mong muốn nhìn nữ nhi trong bộ hỉ phục vẫn là thật. Nếu lỡ sau này có chuyện gì, ông về nơi suối vàng cũng không hề nuối tiếc.

Chiêu Hòa hơi rụt rè mở cửa, cuối cùng bước ra ngoài. Đám thiếu phụ may vá trong phòng khách vừa nhìn thấy liền vui vẻ mà gợi khen: "Ôi chao! Xem tay nghề của ta thật tốt, chỉ có chúng ta mới có thể làm ra một bộ hỉ phục cho tuyệt thế giai nhân mà thôi!"

Nghe thì tưởng chừng như là nói quá, nhưng quả thật tay nghề của bọn họ là nhất nhì kinh thành, khó ai có thể so sánh được. Để bọn họ may một bộ hỉ phục như này, quả là có trao bao nhiêu vàng cũng không hề tiếc. Chiêu Thục nhìn xem dáng vẻ của nữ nhi, cũng hạnh phúc mà gật đầu. So với mẫu thân hoa nhan nguyệt mạo của nó năm đó hoàn toàn giống nhau y như đúc, có điều đứa nhỏ này nhu thuận đáng yêu hơn nhiều.

Chiêu Hòa thay ra bộ hỉ phục, lúc nhìn ra bộ bàn trúc ngoài sân, thấy Chiêu Thục có chút thất thần. "Phụ thân, người sao vậy?"

Chiêu Thục đang chìm trong những dòng suy nghĩ, bỗng dưng bị kéo ra ngoài, lập tức giật mình mà nhìn nữ nhi, cuối cùng cũng chỉ cười ha ha mà nói: "À, không có gì. Bỗng dưng nhớ về mẫu thân con."

"Phụ thân, người ít khi kể về nàng." Chiêu Hòa ngồi xuống phía đối diện. Mẫu thân vì khó sinh mà ra đi, từ nhỏ nàng chỉ nghe mọi người xung quanh kể lại về người, đã có đôi lúc mong muốn có vòng tay dịu dàng chăm sóc của mẫu thân. Nhưng tới khi nàng lớn dần, đã quen với cuộc sống có phụ thân cùng nha hoàn ở phủ chăm sóc, nên mong ước ngày thơ bé cũng dần dần nhạt nhòa. Nhưng sâu trong tâm, nàng quả thật vẫn có chút buồn rầu.

"Mẫu thân con ấy à. Nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, cầm kì thi họa đều tinh thông. Con có biết vì sao ta nhìn nha đầu Thanh An này lại vô cùng thuận mắt hay không? Tuy dung mạo bất đồng, nhưng khí chất mẫu thân con cùng nàng lại y như đúc." Chiêu Thục ánh mắt hoài niệm, nghĩ về những chuyện trôi qua thời niên thiếu, ánh mắt híp lại thành một vầng cong.

"Phụ thân, hai người như thế nào lại gặp nhau?" Mấy câu trên tất nhiên Chiêu Hòa đã từng nghe phụ thân mình kể qua rồi, còn mỗi chuyện này nàng vẫn luôn tò mò mà thôi. Chiêu Thục tuy khi trẻ cũng thuộc dạng anh tuấn, tinh thông y thuật, nhưng gia cảnh lại nghèo khó. Mà mẫu thân của nàng, quận chúa Tô Lục Mai của nước chư hầu Dĩ An, tuy rằng chỉ là nữ nhi của một tiểu vương gia bị thất sủng nhưng chí ít cũng là hoàng thân quốc thích. Vì sao có thể nên duyên cùng phụ thân cách xa xôi vạn dặm?

"Có một lần nàng lâm trọng bệnh. Ung thân vương Dĩ An quốc khắp nơi tìm kiếm danh y, ta cũng vinh hạnh được mời đến." Chiêu Thục vuốt hàng râu của mình, lại kể tiếp: "Ngày ngày kề cận, lâu dần rung động. Tuy nhiên khi ấy gia cảnh nghèo khó, đoạn duyên tình đó không được Ung thân vương chấp thuận. Rốt cuộc ta dẫn nàng chạy trốn đến quê hương mình ở thành Tây, để nàng phải chịu khổ cực thời gian dài."

"Sau đó?" Chiêu Hòa chăm chú mà nghe tiếp.

"Sau đó à, ta may mắn được gọi vào cung chữa trị cho tiên đế, lại đảm nhận thêm trọng trách kiểm tra thể trạng của thái tử thường xuyên. Rốt cuộc thu nhập cũng trở nên dư dả. Tầm mấy tháng sau thì nàng mang thai, nhưng mà a, nàng rốt cuộc cũng không được nhìn con dù chỉ là lần cuối." Nói đến đây, Chiêu Thục nghẹn ngào. Ngoại trừ phụ mẫu, người mà ông yêu thương nhất cũng chính là Tô Lục Mai. Năm đó nghe bà mụ bảo nàng không chịu nổi mà ra đi, lòng ông như chết lặng. Cả cuộc đời danh y như ông cứu sống được biết bao nhiêu người trong thiên hạ, rốt cuộc lại bất lực nhìn nương tử của mình xa rời nhân thế.

"Ta biết rằng đau khổ, nhưng vẫn không hối hận khi rước nàng về nhà họ Chiêu. Dù sao đi nữa, nàng cũng là nữ nhân duy nhất mà ta yêu trên đời này. Vậy nên Chiêu Hòa, ta không muốn con phải gả cho một người mà ngay cả bản thân con không thích, duyên phận vốn không thể cưỡng cầu. Thà rằng làm một cái hôn sự giả, đổi lại con có thể nửa đời bình an, muốn yêu ai ghét ai cũng được." Chiêu Thục vươn bàn tay, xoa đầu Chiêu Hòa. Nàng mở to đôi mắt, khi nàng vẫn còn nhỏ, phụ thân vẫn luôn dùng cách này để dỗ dành.

"Con đã biết rồi." Nàng híp mắt lại mà cười. Nhưng sau trong thâm tâm, nàng muốn nói rằng: Phụ thân, con không muốn đây chỉ là một cái hôn sự giả.

Pháo nổ linh đình.

Kinh thành vốn đã náo nhiệt nay lại càng thêm ồn ào, tiếng cười cười nói nói vang lên khắp nẻo đường. Dân chúng đều ồ ạt đến xem lễ cưới long trọng của tuyệt thế giai nhân với một vị công tử bí ẩn.

Kể từ khi Chiêu Hòa từ cung đình trở về, khắp kinh thành đã càng thêm biết đến nhan sắc tựa như liên hoa tiên tử của nàng. Thậm chí còn có nhiều vị công tử thế gia hối thúc phụ mẫu nhanh chóng chuẩn bị sính lễ để hỏi cưới người đẹp, nhưng đến khi họ đã hoàn thành tươm tất, chỉ còn nước đến cửa hỏi mà thôi, thế mà lại hay tin hoàng thương truyền chỉ ban hôn Chiêu Hòa cho một gã vô danh tiểu tốt nào đó. Chuyện này đến tai, cả đám người ôm một bụng tức tối, nhưng đã là mệnh lệnh của đế vương, cớ gì lại có thể thái độ quá nhiều.

"Ê này, nghe bảo tân lang tên Thanh An, là một tên mãng phu xấu xí, từ nhỏ không mẹ không cha."

"Ngươi điên! Nếu xấu xí, cớ gì hoàng thượng lại đồng ý mối hôn sự? Huống hồ ta còn nghe bảo hắn đánh cờ thắng cả hoàng thượng, một kiếm liền chém đến Vĩnh Xuân tướng quân mình đầy thương thích a!"

"Lại nhảm nhí, nếu có chuyện như vậy, sao hắn lại chỉ là một tên thương buôn bình thường?"

Chiêu Hòa lúc này ở trong nhà, xung quanh dán đầy những giấy đỏ, những tiếng vui nhộn bên ngoài khiến nàng hiếu kì muốn mở khăn voan ra xem thử, nhưng rốt cuộc vẫn là bất động không làm gì, chỉ tập trung nghe ngóng tình hình.

"Ôi chao! Tân lang đến, tân lang đến rồi!" Bên ngoài vang lên tiếng nhao nhao của cả một đoàn người. "Trời ơi, quả là tuấn mỹ đến cực điểm, thảo nào hoàng thượng lại có thể gả mỹ nhân cho hắn."

"Chiêu Hòa, Thanh An đã đến rồi." Chiêu Thục lúc này ngồi ở trên ghế trúc, nghe thấy động tĩnh ngoài kia, liền thông báo cho nữ nhi một câu.

"Con biết rồi." Chiêu Hòa ở bên trong khăn voan mỉm cười đến hạnh phúc. Nàng đã từ lâu không thấy được người nọ, trong lòng lúc này là một bụng nhớ nhung. Lúc nghe tiếng bước chân quen thuộc bước vào cửa, cho dù nó trộn lẫn với biết bao nhiêu âm thanh hỗn tạp, nhưng nàng vẫn nhận ra được người mình thương.

Thanh An bảo nàng từ nhỏ mồ côi, nên chuyện bái đường thành thân cũng hoàn toàn diễn ra ở đây. Sau khi xong xuôi liền đưa dâu đến phủ ở thành Tây, nếu như lộ trình không có diễn biến gì phát sinh, vừa vặn đêm tân hôn sẽ được diễn ra ở nhà tân lang. Để mà nói thì hôn sự này có chút kì hoặc, nhưng không sao, bất quá chỉ là giả, người ngoài có ý kiến cũng chẳng sao, người trong cuộc ngầm hiểu với nhau là được.

"Nhất bái thiên địa."

Một lạy trời đất, xin thiên đạo chứng giám cho một đoạn duyên tình.

"Nhị bái cao đường."

Một lạy thân sinh, mong tình cảm này sẽ được chấp thuận.

"Phu thê giao bái."

Chiêu Hòa bỗng chốc cảm thấy khóe mắt cay cay.

Những gì Chiêu Hòa nhìn thấy chỉ là mũi chân của Thanh An. Lúc nàng cúi đầu xuống, hoa văn trên chiếc vòng bạc của người kia càng hiện lên rõ nét. Hỉ phục đỏ thẫm càng tôn thêm vẻ sáng sủa của những chiếc vòng này, chuông bạc cũng dường như thích thú mà leng keng. Nàng mong mỏi được nhìn thấy gương mặt của người kia lúc này, cho dù đây chẳng phải là hình dáng vốn có, nhưng xa cách tất nhiên phải là nhớ nhung.

Thanh An trong đầu chỉ có hai chữ phiền phức. Nàng biết rằng hôn lễ ở nhân gian phức tạp, nhưng không nghĩ rằng nó có thể rườm rà đến mức này. Nếu như Thanh An biết hôn lễ của mình đã giản lược rất nhiều chi tiết, sợ rằng nàng sẽ ngay lập tức cởi vòng hoa, không cưới hỏi gì nữa hết!

Cuối cùng nghi lễ đều đã xong. Chiêu Hòa được Thanh An nắm lấy tay áo, kéo lên chiếc kiệu. Hai nha hoàn đi theo sau nàng lập tức giúp nàng bước lên. Mà Thanh An lại đi đến phía trước, ngồi lên ngựa, chuẩn bị đưa nàng về phủ ở thành Tây. Xung quanh là tiếng vỗ tay hò reo, ai cũng đều tấm tắc khen ngợi đôi phu thê trẻ tuổi. Hôn lễ này chỉ có một vài vị trung thần triều đình xuống dự, xung quanh Chiêu Thục không có quá nhiều bằng hữu thân thiết, sở dĩ đông đúc được như vậy là do tính hiếu kì của dân chúng khắp kinh thành.

Chiêu Hòa ngồi sát vào kiệu, nhẹ giọng hỏi: "Thanh An?"

Thanh An thúc ngựa, nghe rõ ràng giọng nói của người kia, cũng mỉm cười mà nhẹ nhàng đáp lại: "Nương tử, ta ở đây."

Chiêu Hòa ngượng ngùng, mặt cũng đã đỏ lên hết, nhưng cánh môi nàng cũng đồng dạng cong lên, híp đôi mắt cười lại: "Lang quân, có thấm mệt không?"

"Rất rất mệt. Khi về liền để nương tử xoa bóp một chút." Thanh An tâm trạng hôm nay có thể tính là tốt, không gần ngại đùa giỡn cùng người trong kiệu thêm vài câu. "Nàng nghỉ ngơi đi, đoạn đường còn dài."

Chiêu Hòa nghe những lời này, tuy rằng bình thường Thanh An vẫn luôn khách khí nói như vậy, nhưng không hiểu vì sao hôm nay vào tai nàng lại nghe rất ngọt ngào. Cũng liền nhu thuận mà nhắm mắt dưỡng thần một chút.

Đám nha hoàn ngồi bên ngoài kiệu cũng chỉ là được thuê đến, tất nhiên không hiểu rõ lắm sự tình, chỉ cảm thán đôi phu thê trẻ này vô cùng yêu thương nhau, có người ngoài cũng không ngại ân ân ái ái. Các nàng thầm khen tân nương ngồi trong kiệu thật là có phúc khí, phải nói là lang quân của nàng ta vô cùng anh tuấn tiêu sái, giọng nói lại phiêu dật dễ nghe, đối đãi với hạ nhân cũng rất tốt. Nếu như các nàng là tiểu thư quyền quý nào đó, sợ là sẽ tìm mọi cách để gả cho người này.

Thanh An tay thúc ngựa, hướng vào khu rừng cũ mà đi đến. Đây chính là nơi mà các nàng từng đối đầu với tử thi, nhưng lũ chúng nó đêm hôm ấy đã hoàn toàn bị diệt hết, cánh rừng này lại không còn sự xuất hiện của tà vật nào nữa, động vật dần chuyển vào sinh sống ngày một nhiều, nơi đây lại thêm trù phú tốt tươi. Thanh An cầm dây cương ngựa, có chút thất thần nhìn xung quanh, thay đổi nhiều quá.

Cả tháng nay ngoại trừ tìm kiếm về tung tích của mãng xà, nàng lại phải thường xuyên đi về thành Tây chuẩn bị, suốt ngày bay qua bay lại, mệt mỏi đến cùng cực. Đôi khi nàng sẽ hiếu kì trở về xem thử, xem Chiêu Hòa đang làm gì. Có những hôm đến canh ba vẫn thấy nàng ấy lôi kéo vài con tiểu quỷ trước nhà để nói chuyện phiếm. May mắn chúng nó đều chỉ là quỷ cấp thấp, không có khả năng hại người, nếu không sợ là Chiêu Hòa đã bị nuốt vào bụng. Người này, đúng là không sợ chết.

Một đường đi không có quá nhiều trắc trở. Đoàn rước dâu này rất đông, đi đến đâu liền kéo theo nhộn nhịp đến đấy. Nhưng tới khi vào khu rừng này, dường như cả đoàn biến mất vào trong hư không.

Thanh An ánh mắt lưu chuyển đến xung quanh, tất cả sự sống của khu rừng này, nàng đều có thể cảm nhận được. Huống hồ là khí tức của nhiều người như vậy.

Nàng mỉm cười, đồng tử chuyển sang màu đỏ, lóe lên một tia mâu quang. Đoàn đưa dâu lập tức biến mất. Những tên ám vệ đang nấp trên ngọn cây thấy một cảnh tượng quỷ dị như thế, thất kinh đến phát run. Chuyện này nằm ngoài hiểu biết của bọn hắn, cũng như vượt xa dự tính của hoàng thượng.

Một tên ám vệ hỏi người bên cạnh: "Thủ lĩnh, phải làm sao đây?"

"Chưa biết. Ngồi ở đây một chút quan sát rõ tình hình, về báo cáo cặn kẽ với hoàng thượng. Mau để Thập Nhị lập tức chạy về báo cố sự khi nãy." Tên thủ lĩnh nhíu mày, hắn dường như cảm thấy sẽ có một chuyện nguy hiểm sắp ập đến, bụng nóng ran, đứng ngồi đều không yên.

"A!!! Các ngươi... c..ác ngươi, thứ quái quỷ gì vậy?!" Một tên trong đoàn ám vệ sợ hãi kêu lên thất thanh. Tức thì cả bọn hắn nghe lệnh mà lập tức chạy đến. Cảnh tượng đáng sợ đập vào mặt, sợ là cả đời cũng sẽ khó phai.

Dưới đất trồi lên tầng tầng lớp lớp tử thi. Chúng nó vừa đội đất đứng dậy, tức thì hướng đến bọn hắn như vũ bão, một hồi cắn xé, một hồi tiếng thét đau đớn. Bọn ám vệ trở tay không kịp, ngoại trừ vung kiếm lên chém chém giết giết cũng chẳng biết nên làm như thế nào. Tử thi này bị chém, lại đến hai ba con đứng lên phản kháng, con nào cũng đầy bùn đất, vừa bẩn thỉu vừa hôi hám, ép bọn hắn như điên như dại, máu me văng đầy khắp cánh rừng, mà trên gương mặt bọn hắn chẳng biết là máu của tử thi hay là máu của bản thân nữa rồi.

"Haha, haha! Lũ các ngươi chết đi, chết hết rồi đúng không?!" Tên thủ lĩnh lúc này vẫn còn chìm vào cơn điên điên dại dại, hắn nhìn thấy bọn tử thi ngã chết dưới đất, ngửa đầu cười ha ha. "Huynh đệ, các ngươi sao rồi?"

"Các huynh đệ?"

"Huynh đệ của ta!!!"

Hắn cầm ngọn đuốc soi lên gương mặt đám tử thi. Kết cục làm gì có ma có quỷ nào, những cái xác chất đầy dưới đây, tất cả đều là huynh đệ của hắn, là những người đã cùng hắn vào sinh ra tử mấy năm nay! Hắn sợ hãi lay từng người dậy, nhưng ai nấy cũng đã trút hơi thở cuối cùng, có kẻ chết còn không nhắm nổi con mắt, trừng lên mà nhìn thẳng vào hắn. Hắn nhìn xem vết thương của bọn họ, tất cả đều là do vết tích từ thanh đao mà hắn đang cầm trên tay gây ra.

Hắn bất lực, không hiểu tình hình gì đang diễn ra. Ngồi giữa một đám xác chất chồng, hắn thống khổ cầm thanh đao lên, tự mổ bụng của mình, đau đớn khóc: "A!!!"

Tiếng gào thét vang cả trời đất. Thanh An nghe vậy, cánh môi lại nở lên nụ cười. Những người đang đưa dâu nãy giờ vẫn cứ tiếp tục công việc của mình, hoàn toàn không hay biết đến một hồi máu tanh tưởi ở đằng sau. Chiêu Hòa nằm trong kiệu, cũng say giấc nồng.

Về đến phủ vừa mới mua được ở thành Tây, thật ra cách phủ của Chiêu Hòa chỉ có một dãy. Đám nha hoàn bên đó đã chuyển hết qua đây, chuẩn bị hầu hạ. Hôn sự này diễn ra rất đơn giản, ngay cả việc bước qua than nóng, hoặc là cõng tân nương đều bị lược bỏ. Tân lang cùng tân nương chỉ bái trước hai bài vị của đôi phu thê nào đó họ Thanh, tất nhiên cái tên cũng là tự mà nghĩ ra. Sau đó liền ăn mừng, rồi tiến đến động phòng hoa chúc.

Ở bên nhà tân lang cũng đồng dạng không tiếp quá nhiều khách nhân. Đa phần chỉ là gia đinh trong phủ của Chiêu Hòa đến ăn mừng. Thanh An cũng bắt buộc phải tiếp rượu cho từng bàn. Tuy chỉ là gia đinh, nhưng cũng mời lão bà cùng hài tử của họ đến đãi một bữa no đủ, nàng uống xoay vòng một lát cũng đã đến trên dưới mười bàn. Gương mặt nàng trông không có gì khác biệt, nhưng lúc này đầu óc đã thấm men say.

Tiểu Hoa biết đây là một cái hôn sự giả, nhưng việc tân lang là Thanh An cô nương tất nhiên nàng hoàn toàn không biết, cũng chỉ ngỡ là một công tử nào đấy trùng tên trùng họ. Đám gia đinh còn lại vẫn cứ ngỡ là Chiêu Hòa mà bọn họ nuôi nấng từ nhỏ đến lớn cuối cùng cũng đã gả rồi, liền ăn mừng đến náo nhiệt vui vẻ. Thanh An đeo vòng hoa thật lớn trước ngực, tay không ngừng cầm chén rượu, đôi khi nàng ngỡ như đây quả thật là hôn sự của mình. Nghĩ đến đây, mặt lại muốn nhăn thành một đống. Nhưng nể mặt những vị khách xung quanh, cũng không biểu hiện ra quá nhiều.

Đến giữa đêm, rốt cuộc bọn họ đều đã hoàn toàn say khước, nói năng lung tung chẳng rõ. Có người còn sức để đi về nhà, cũng có người đã gục thẳng trên bàn cỗ. Thanh An lúc này đầu đã đau như búa bổ, chỉ muốn nhanh chóng đi vào phòng nghỉ ngơi một chút. Ngẫm lại, đã đến thời gian động phòng hoa chúc rồi.

Thanh An nương theo trí nhớ mà đi vào căn phòng nơi Chiêu Hòa đang ở, trước cửa nhiều giấy dán chữ song hỉ. Nàng mở cửa ra, một người mặc hỉ phục đỏ thẫm đang ngồi trên giường, chiếc khăn voan trên đầu che đậy đi hoàn toàn gương mặt kiều diễm của nàng ta.

"Sao không thay đồ nghỉ ngơi cho khỏe? Hôn sự đã xong rồi, không cần diễn nữa." Thanh An mệt mỏi, hóa trở về thành hình dạng nữ nhân như thông thường. Những chiếc vòng bạc đinh đinh đang đang lại vang lên.

"Nàng cởi khăn voan cho ta được không?" Chiêu Hòa nghe tiếng động của người kia, liền vui mừng, nàng mấp máy cánh môi.

Thanh An nhướn mày, nàng không rõ lắm yêu cầu này. Nếu như theo đúng một hôn lễ thông thường, quả thật là nàng nên tiến đến, gỡ khăn che mặt của người kia ra, lại còn phải uống rượu giao bôi. Nhưng bất quả cũng chỉ là giả, bây giờ cũng không còn ai có thể chứng kiến, làm sao lại còn phải thực hiện? Nhưng Thanh An nhớ lại một số chuyện, liền đem những nghi hoặc trong lòng giấu nhẹm đi, nàng từng bước đến gần Chiêu Hòa, nhẹ nhàng mở chiếc khăn mỏng manh ra.

Chiêu Hòa cũng đồng dạng ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng.

Thanh An đứng hình một lúc.

Dù cho nàng đã nhìn dung nhan này biết bao nhiêu lần, cũng biết rằng nàng ta rất đẹp, nhưng chưa lúc nào kinh diễm như ngày hôm nay.

Chiêu Hòa hàng mi cong cong, ánh mắt to tròn nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng. Nơi con ngươi đen láy ấy phản chiếu rõ ràng gương mặt của nàng, trong như ngọc. Đôi môi của Chiêu Hòa lúc này đã được tô điểm một chút, lại càng tôn thêm nét diễm lệ tuyệt mĩ. Chẳng biết có phải vì gượng ngùng hay vì trang điểm, mà hai bên gò má của nàng ấy cũng hồng nhuận đáng yêu. Thanh An có hơi thất thần mà nhìn. Quả là ai cũng yêu cái đẹp, nàng thật ra cũng chẳng phải ngoại lệ.

"Thanh An?" Chiêu Hòa nhìn Thanh An, mỉm cười đến hạnh phúc. Nàng đã thật lâu chưa nhìn được gương mặt của người trước mắt. Thanh An lúc này đã trở về hình dạng vốn có của nàng, vẫn là một vẻ băng thanh ngọc khiết như hôm nào. Nàng chú ý đến ánh mắt của Thanh An, người này lưu lại bên nàng thật lâu. Là yêu thích nhan sắc của mình hay sao?

Nghĩ đến đây, Chiêu Hòa liền cười đến thích thú. Thanh An từ trong thấy thần bị kéo ra ngoài, lại nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của người nọ, liền thẳng thừng buông một câu: "Cười cái gì, xấu muốn chết."

Mắt thấy Thanh An chuẩn bị cởi bộ hỉ phục, Chiêu Hòa ngay lập tức chỉ vào hai chén rượu trên bàn. "Khoan đã, chúng ta còn chưa uống rượu."

"..." Trong lòng Thanh An thật sự rất muốn cự tuyệt. Bụng nàng không có bao nhiêu thức ăn, từ chiều đến giờ chỉ toàn là rượu với rượu, bây giờ nhìn thấy nó đều có ý nghĩ muốn tuyệt thực. Dù cho rằng bình thường nàng thật thích uống, nhưng không nghĩ rằng sẽ uống một lần nhiều đến như vậy.

Nhưng đối diện ánh mắt mong chờ của Chiêu Hòa, không hiểu sao lời cự tuyệt lại thật khó để mà nói ra. Thôi kệ, cũng chỉ là một ly nữa, uống một chút sẽ không chết. Nghĩ đến đây, nàng lập tức rót rượu. Đưa đến bên Chiêu Hòa một chén đầy. Nàng khoác tay người đối diện, đưa chén rượu đến bên cánh môi đỏ ửng đó, một chén đầy cũng được đưa lên cánh môi nàng. Cả hai cùng nhắm mắt lại, nuốt xuống.

Xong xuôi, Thanh An liền cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Nàng cất chén rượu cả hai đi, trực tiếp cởi đến trên mình chỉ còn một bộ trung y, lăn ra ngủ.

"Lang quân." Chiêu Hòa trông bộ dáng mệt mỏi của người kia, âm thầm nén cười một chút. Nhưng cánh tay vẫn lay lay bả vai người nọ.

"Làm sao?" Thanh An cả người vô lực, tùy ý để nàng động chạm, biểu tình không mấy dễ chịu. "Ta...không uống nổi nữa..."

Nàng ấy nói những lời này, mắt vẫn đang nhắm nghiền. Tựa hồ rất mệt mỏi. Chiêu Hòa thấy vậy, dịu dàng lấy khăn lau mồ hôi trên trán của người nọ. Giọng điệu vẫn nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai: "Thanh An, nàng mau dậy, ăn chút gì đó rồi ngủ, sẽ sốt ruột."

"Không ăn, ngày mai ăn, ta mệt lắm." Thanh An tất nhiên không chịu, bụng nàng đã no rượu rồi, không thể nhét thêm cái gì vào được nữa. Nhưng nàng vẫn hưởng thụ cảm giác nhẹ nhàng bên trán, yêu thích để người kia lau lau.

Chiêu Hòa lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Thanh An, càng thêm tận lực săn sóc cho người kia. Nàng nhẹ nhàng cởi đôi giày, xoa bóp tâm lưng đã mỏi nhừ của Thanh An một hồi lâu. Thanh An đôi khi lại phát ra những tiếng hừ hừ thỏa mãn, sau đó liền yên tâm chìm vào mộng đẹp. Mà Chiêu Hòa ngắm nhìn nét mặt thư thái của người kia, tranh thủ tiến đến hai bên má nhéo trộm một cái, đến khi hai hàng mày Thanh An nhíu lại, nàng mới thích thú mà đi ngủ. "Không ăn thì thôi, ngày mai dậy sớm sẽ uy nàng thật ngon."

Mộng đẹp chưa được bao lâu.

Rầm!!!

Cánh cửa gỗ bị đập ra không thương tiếc, kèm theo một tiếng xé gió vang trời. Một con mãng xà to tướng dùng cái đầu thập thò vào bên trong, xì xì lên những tiếng ghê rợn. Trên đỉnh đầu nó là một vệt chu sa, dưới ánh trăng bạc, hàng vảy của nó như bừng sáng giữa trời đêm. Trông đẹp nhưng quỷ dị đến đáng sợ.

Chiêu Hòa tỉnh dậy, nàng ngay lập tức sợ hãi nhìn một màn này, muốn ngất đi lần nữa.

Mà Thanh An từ khi cảm nhận được một luồng khí khác lạ ập vào, liền đã tỉnh táo. Thanh trường kiếm trong tay cũng đã rút ra, nó cũng ánh lên một vầng ánh sáng bạc, so với loại vầng quỷ dị trên người con mãng xà, ánh sáng này lại có vẻ nhu hòa mà thoát tục, cao quý hơn bội phần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play