Chiêu Hòa cùng Thanh An bước ra khỏi cái chốn quỷ dị kia, phát hiện bên ngoài sắc trời đã tối hẳn, xung quanh chìm bóng đêm tĩnh mịch. Ngoại trừ những tửu lâu và nơi cung đình sáng trưng ra, nhà nhà đều đã thổi đèn đi ngủ.

"Thanh An, vì sao...vì sao khi nãy không cứu bọn họ ra? Chúng ta đáng lẽ đã cứu được..." Chiêu Hòa giọng điệu buồn phiền. Nàng nghe những tiếng khóc từ bên kia cánh cổng, tưởng như chính bản thân phải chịu nỗi thống khổ y như vậy, đau đến xé tâm can. Còn mơ hồ cảm thấy những người ấy không ngừng nguyền rủa cùng quở trách nàng, rằng tại sao lại không cứu họ ra cho trót...

"Không thể cứu được. Cánh cổng ấy bắt buộc phải đóng lại. Chiêu Hòa, đừng tự trách bản thân mình, bọn họ đều đã không còn là người nữa rồi." Thanh An đứng đó, nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng đến gần con chó mực, vuốt ve bàn chân nó một cái, vết thương khi nãy chảy máu của nó dần dần kết vảy rồi hồi phục. Con chó đứng nhìn nàng, nghiêng đầu lắc lắc đuôi.

"Tại sao? Rõ ràng bọn họ...bọn họ vẫn biết nói biết cười, còn biết đau thương thống khổ, thế nào mà lại không phải con người?" Chiêu Hòa nắm lấy tay áo Thanh An, giọng điều nhiều phần trách móc. Dù cho việc cứu người là chủ ý của nàng, bản thân cũng không có quyền gì chất vất người kia, nhưng cái cảm giác trơ mắt bất lực nhìn một đám người bị nhốt vào nơi u tối kia vĩnh viễn quả thật không hề dễ chịu. Nàng biết Thanh An nếu có thể liền sẽ ra tay tương trợ, nhưng vì sao khi nãy nàng ấy chỉ đứng yên không nhúc nhích?

"Sát Nhân phường là nơi tập hợp những linh hồn uất hận của bọn súc sinh, ở đó đúng một ngày thì con người cũng sẽ dần biến thành linh hồn. Đã là linh hồn thì tự nhiên không thể thả ra ngoài được nữa. Nàng lo cứu người nhưng đã có tự xem bản thân mình chưa? Nhìn lại mình đi." Thanh An nhướn mày, giọng điệu tỏ vẻ không vui. Rõ ràng khi nãy nghĩ mọi cách để cứu nàng ấy ra, rốt cuộc nhận lại chỉ là một lời chất vấn.

Chiêu Hòa nghe vậy liền nhìn lại bàn tay của mình, quả thật là như Thanh An nói, nàng có thể nhìn thấy nền gạch đá dưới chân thông qua bàn tay của mình. Trông thấy một cảnh tượng như vậy, tròng mắt hiện lên một chút hoảng sợ. Thanh An nói tiếp: "Đừng lo, đi tìm cái gì đó ăn một chút là trở lại bình thường."

"Nơi đó chỉ chứa linh hồn của súc sinh, thế nào mà linh hồn người cũng bị nhốt?" Chiêu Hòa nghe xong nhưng vẫn còn một bụng nghi vấn.

"Là nàng không biết, những trận pháp ấy không chỉ để nhốt con người, mà còn là nhốt chính bản thân bọn chúng lại. Loại trận này là do yêu vương tạo, chỉ có yêu quái cùng thần tiên là ra vào dễ dàng, con người cùng súc sinh đồng dạng vào dễ khó ra. Vì lẽ đó mà lũ súc sinh mới dùng thuật che mắt mà dẫn dụ con người tự mình bước đến đây, chứ không trực tiếp đi ra bắt người."

Thanh An xoa xoa mi tâm, lại nói: "Vốn dĩ tự mình lập ra một nơi rộng lớn như vậy, lại còn mang thù oán rất nặng với con người, tồn tại đến bây giờ không phải là do chúng may mắn. Thành chủ nơi đó đã lập lên khế ước với cả yêu và thiên thới, sẽ không để súc sinh tràn vào gây họa cho nhân gian. Yêu vương thậm chí còn ra điều kiện ác hơn, đó chính là phải tự mình lập nên trận pháp nhốt chúng lại, đổi lại chúng sẽ được yêu giới bảo hộ, không một thế lực nào có thể phá được Sát Nhân thành. Tuy rằng song phương đều có mục đích riêng nhưng thật ra đối với nhân gian đều tốt, lũ súc sinh ấy mà tràn ra ngoài liền khiến thiên hạ đại loạn. Khi nãy phát hiện cánh cổng mở ra, đám súc sinh đã nhốn nháo định chạy ra khỏi."

"Vậy khi nãy yêu vương là người đã đóng cổng?" Chiêu Hòa nghe vậy liền gật đầu tỏ ý đã hiểu.

"Không, cỗ linh lực đó, chắc chắn là do thần tiên tạo thành. Đã có một vị thần tình cờ đi ngang thấy được liền ngay lập tức đóng cổng lại. Ta không cứu họ, phần vì họ đã không còn sống nữa, nếu đợi họ thoát thì vô số súc sinh cũng đã kịp chạy vào đây rồi. Phần nữa, ta không muốn đối mặt với thần tiên ngay lúc này." Thanh An nhướn mày. Thần tiên so với yêu quái không giống, đối phó cũng sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Huống hồ nàng còn chẳng biết lai lịch hai người khi nãy mà nàng thấy là ai, nếu đắc tội e là đoạn đường phía sau sẽ còn muôn vàn khó khăn.

Cỗ sức mạnh cuồng đại được phong bế trong cơ thể đã hoàn toàn bị nàng cắn nuốt, nàng biết mình đã mạnh mẽ hơn bất kì ai hết. Nàng biết mình phi thường cần sức mạnh, tâm thức của nàng không ngừng lôi kéo bản thân phải trở nên mạnh mẽ hơn bất kì ai hết. Nhưng rốt cuộc mục đích của nó là gì, nàng đã hoàn toàn quên sạch.

"Đến cả thần tiên nàng cũng biết? Thanh An, nàng thật giỏi, tam giới không có chuyện nào mà nàng chẳng biết qua." Chiêu Hòa nghe như vậy, cảm thán mấy câu. Tuy rằng nỗi xót xa vẫn còn rõ nét trên gương mặt, nhưng quả thật không còn cách nào khác. Hi sinh những linh hồn của người đã chết còn đỡ hơn là để bọn chúng tràn vào tàn sát bá tánh ở kinh thành, như vậy càng có nhiều người phải bỏ mạng.

Thanh An chỉ tự giễu trong lòng. Khắp chuyện trong tam giới đều biết nhưng chỉ có chuyện của mình là hoàn toàn không thể nhớ ra, nếu vậy thì còn có ích gì?

"Chiêu Hòa, ta hộ tống nàng về nhà nghỉ ngơi, đã khuya rồi."

"Nàng định đi đâu?" Chiêu Hòa liền hỏi. Chưa kịp đợi Thanh An trả lời, bụng bỗng réo lên một tràng.

"..." Chiêu Hòa đỏ mặt ngại ngùng, bàn tay hơi che lại gương mặt của mình. "...Ta đói rồi."

"Ừm, mau chóng đi ăn thôi. Vẫn có một số tiểu điếm còn mở." Lúc này Thanh An mới mơ hồ nhận ra người này từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì. Lại nhớ đến đống đồ ăn trên bàn lúc trưa, bỗng muốn khổ hạnh tuyệt thực. "Sau này ta sẽ không bất cẩn như vậy."

"Không sao, mau chóng đi thôi. Ngươi nhìn xem, vẫn còn một tiểu điếm đang mở." Chiêu Hòa chỉ về phía cuối con đường, trùng hợp là ở đó so với nhà của nàng không xa. Một đường đi liền tiện.

Thanh An cùng Chiêu Hòa hướng đến đó mà đi. Lúc này ngoài đường hầu như chẳng còn một ai ngoài những kẻ say xỉn hát ca, tất cả đa phần đều tập trung ở những nơi hàng quán còn đang mở. Chiêu Hòa ngẫm lại, ngày nhỏ nàng đã từng đi đến kinh thành, cuộc sống về đêm hiện nay so với trí nhớ của nàng hoàn toàn khác xa. Lúc trước, ban đêm thậm chí còn có phần huyên náo hơn cả ban ngày, vậy mà bây giờ chỉ lác đác một vài người.

Phụ thân cũng có dặn các nàng ban đêm không được ra khỏi nhà, bảo rằng sẽ nguy hiểm. Mà nhìn khắp nhà của thôn dân ai ai cũng dán hình bát quái trước cửa. Nếu như đoán không sai, hẳn là chuyện mãng xà ở kinh thành đã làm họ lo sợ đến nỗi chẳng dám đi ra ngoài vào khuya dù chỉ nửa bước.

Bước vào điếm, Chiêu Hòa vẫn còn sợ khung cảnh đoàn người bỗng biến thành gia cầm khi nãy, vừa kéo rèm liền theo bản năng nắm lấy tay Thanh An thiệt chặt. Sợ là sẽ có con gà to bự nào nhảy ra hù nàng nữa, nhưng ngoại trừ ánh mắt hiền hậu của tiểu nhị cùng tiếng ngâm thơ hát ca của người trong điếm, hoàn toàn không xảy ra thêm gì khác. Thanh An thấy Chiêu Hòa như vậy, cảm thấy người này cũng quá nhát gan rồi đi...

Thanh An cùng Chiêu Hòa đi lên gác, tìm đại một chiếc bàn mà ngồi xuống. Ở đây có thể dễ dàng giương tầm mắt ra nhìn đến nơi cung đình. Một nơi đèn đuốc sáng trưng, cuộc sống xa xỉ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một chốn cầm tù. Ít ra trong mắt Chiêu Hòa là như vậy.

Các nàng gọi tạm một vài món để ăn. Thanh An vốn là yêu quái, nhịn ăn mấy ngày liền thật ra cũng chẳng sao. Nhưng Chiêu Hòa hoàn toàn không thể làm được như vậy, sáng giờ nàng không ăn uống gì, lại còn phải chạy trên dưới mười vòng kinh thành. Rốt cuộc một bàn đồ ăn nóng hổi vừa đem ra, nàng đã cúi đầu xuống mà nhiệt tình ăn. Thanh An bên đây thấy như vậy, cũng nâng ánh mắt lên, tràn đầy ý cười.

Chiêu Hòa trong lúc ăn sẽ hướng lên nhìn Thanh An một chút, để xem người kia có động đũa tí nào không. Kết quả thấy người kia chỉ gắp một hai đũa, đa phần đều trong một bộ dáng bất động. Chiêu Hòa buông đũa xuống định nhắc nhở, rốt cuộc chạm thẳng vào ánh mắt này của Thanh An, có đôi chút thất thần. Ánh mắt này hình như giống như...nuông chiều?

Ngày nhỏ, mỗi khi nàng đòi bất kì cái gì, phụ thân đều sẽ mua cho nàng. Có những lúc nàng giận dỗi đến phát khóc, phụ thân cũng sẽ đưa kẹo hồ lô đến bên miệng mà dỗ. Nàng nhớ kĩ ánh mắt của phụ thân, so với ánh mắt của Thanh An hiện giờ hoàn toàn chẳng khác nhau là mấy.

Lại nhớ, Thanh An nói rằng nàng ta là yêu quái, mà đã là yêu thì bất đồng với con người, đều có khả năng trường sinh bất lão. Thanh An chắc chắn đã lớn tuổi hơn nàng, nhưng rốt cuộc nàng ta bao nhiêu thì Chiêu Hòa cũng chẳng hề biết. Vậy ánh mắt này là sao? Đừng nói là Thanh An xem nàng như một đứa bé mà nuông chiều a. Tuy rằng có khi nàng ta còn già dặn hơn cả phụ thân, nhưng chuyện này... kì thực khó mà có thể thản nhiên tiếp nhận được. Dẫu gì trông nàng ta so với mình cũng chẳng hơn kém tuổi nhau là bao.

"Thanh An, không ăn sao?" Chiêu Hòa buông đũa, hỏi.

"Ừ. Có người đang nhìn, ăn không vào." Thanh An chống cằm, khẽ nâng ánh mắt.

"..." Thật là ích kỉ quá đi, nhìn một chút cũng không cho.

Thấy sắc mặt khó coi của Chiêu Hòa, Thanh An dần hiểu ý, cuối cùng buồn cười mà đáp: "Không phải nói nàng."

Lúc này Chiêu Hòa mới nương theo ánh mắt của người nọ, hơi len lén liếc con ngươi sang một bàn náo nhiệt bên kia. Khách nhân hình như toàn là nam tử, đều trái ôm phải ấp mỹ nhân, mà ở chính giữa có một nam tử mặc áo đen vô cùng nổi bật. Người nọ gương mặt sáng sủa, mắt rồng cổ phượng. Nhìn sơ đã biết cao quý vô cùng. Hắn yên tĩnh ngồi nhấp rượu, hoàn toàn khác so với đám bằng hữu nhốn nháo xung quanh. Mà đặc biệt ở chỗ, tầm mắt hắn luôn hướng về phía bên này.

Chiêu Hòa thấy quái lạ, quay về phía Thanh An nói: "Trên mặt ta có dính gì không?"

Thanh An nhướn mày, ánh mắt không ngần ngại mà chạm thẳng vào tên kia. Hắn thấy vậy liền nhẹ nhàng thản nhiên nhấp rượu, xem như chưa có chuyện gì. "Không có. Nhưng trông tên này rất quen."

"Vậy liệu hắn có phải con người?" Chiêu Hòa ngay lập tức cảnh giác.

Đáp lại nàng chỉ là một cái lắc đầu của Thanh An. Thật sự người này trông rất quen, nhưng nhất thời cố nhớ thế nào cũng không nổi. Chỉ lẳng lặng quan sát hắn một lúc, cuối cùng dời tầm mắt đi. Cố động một vài đũa rồi buông.

Chiêu Hòa bên đây cũng cảm thấy no rồi, rốt cuộc gọi tiểu nhị đến tính tiền. Tức thì cả hai liền trở về nhà, không muốn nán lại nơi phức tạp như vậy lâu.

Lúc này xung quanh đã hoàn toàn vắng lặng, ngay cả bóng dáng của những kẻ say rượu đêm khuya cũng chẳng thấy. Hai người sóng vai nhau bước đi, mỗi lần Thanh An bước lên trên một chút liền bị Chiêu Hòa nắm tay kéo lại.

"Chuyện gì vậy?" Thanh An hơi nhướn mi, chỉ thấy Chiêu Hòa sắc mặt trắng bệch lắc lắc đầu, tựa hồ không muốn nói. Nàng ta ngay lập tức kéo Thanh An chạy về nhà nhanh hết mức có thể, khi đến nơi liền nhanh chóng lấy khóa ra mở cửa, chạy vào bên trong. Nàng ngó nghiêng xung quanh nhà của mình, phát hiện không có gì bất thường liền thở phào nhẹ nhõm.

"Thanh An, hình như... hình như ta không được ổn rồi."

"Sao lại không được ổn? Là nhiễm phong hàn?" Thanh An đưa tay vén tóc người nọ, chạm nhẹ vào bên trán. Nhiệt độ vẫn bình thường. Mà Chiêu Hòa lập tức đỏ mặt lắc đầu, tỏ ý không phải.

"Ta... hình như ta thấy quỷ, rất nhiều. Chúng nó ở khắp các con ngõ khi nãy..." Chiêu Hòa lúc này miệng lắp bắp. Cả ngày hôm nay đã thấy vô cùng nhiều chuyện quỷ dị, sợ rằng đêm sẽ không thể nào có thể yên giấc nổi.

Thanh An ngẩn ra một hồi, nàng xoa xoa mi tâm nghĩ ngợi một chút, rốt cuộc là hiểu ra chuyện gì.

Quả là trên đường có rất nhiều yêu quái, bản thân nàng tất nhiên là thấy rõ ràng. Khi nãy cả hai đã vào Sát Nhân thành, âm khí vô cùng nặng nề. Nàng vốn là yêu quái, không thể nào chịu ảnh hưởng bởi năng lượng ấy. Nhưng Chiêu Hòa chẳng qua cũng chỉ là một phàm nhân tay trói gà không chặt, tất nhiên sẽ bị nhiễm âm khí rất nhiều. Khi trở về thấy những điều quỷ dị cũng là lẽ dĩ nhiên, sợ là không thể nào chữa được.

Giống như nhân gian thường đồn thổi, những kẻ trước nay chưa từng thấy linh hồn nếu một mai lỡ chứng kiến, thì sợ là nửa đời sau đều phải gặp.

"Là do âm khí Sát Nhân thành ảnh hưởng. Nàng nên tập quen dần, chúng không quá đáng sợ." Thanh An đóng cửa sổ lại, kẻo Chiêu Hòa lại thấy những gì không nên thấy. Nàng từ nhỏ đã quen nhìn quá nhiều thứ yêu ma xấu xí xung quanh mình, Chiêu Hòa trước nay chưa từng tiếp xúc với những thứ này, khó tránh khỏi kinh sợ.

Chiêu Hòa ngồi xuống ghế, tiện tay bóp đôi chân đã mỏi nhừ. Quả thật là nàng đã rất sợ hãi khi phát hiện đôi mắt của mình có gì đó không đúng, nhưng có lẽ chỉ là do nhất thời không quen nên biểu lộ có chút thái quá. Những đám quỷ trên đường cái so với lũ tử thi ngày hôm qua gặp thậm chí chẳng xi nhê gì. Chắc là nỗi ám ảnh từ Sát Nhân thành vẫn còn, cho nên cứ gặp những gì đáng sợ đều bị ám ảnh không thôi.

Kinh thành quả thật nguy hiểm, từ lúc khởi hành đến đây đã gặp phải rất nhiều cố sự, liên miên không dứt. Nàng chưa kịp thích ứng được chuyện này lại có chuyện hãi hùng khác kéo đến. Từ ngày gặp Thanh An, vận mệnh dường như đã xoay chuyển nàng sang một chiều hướng khác kịch tính hơn nhiều.

Nhưng nàng không hề trách Thanh An, bởi lẽ đây cũng không phải là chuyện mà nàng ấy mong muốn. So với trách móc, thật sự chẳng biết nên nói lời cảm tạ với nàng ta sao cho phải. Nếu như nói sự xuất hiện của Thanh An đã đem đến cuộc sống của nàng rất nhiều phiền phức, thì nói Thanh An chính là vị quý nhân sẵn sàng ra tay kéo nàng khỏi vũng bùn này thì đúng hơn.

"Thanh An, nàng có mệt không? Nghỉ sớm một chút, ngày mai ta còn phải diện kiến hoàng thượng." Chiêu Hòa thật sự mệt rã rời. Nhưng nhìn thần sắc của Thanh An không có vẻ gì là biến chuyển, người này không hề biết mệt chút nào sao? Nếu so với nàng, có lẽ Thanh An còn chạy nhảy muốn nhiều hơn. Lại nhớ ra điều gì, nàng nói tiếp: "Thanh An, hình như chỉ có hai gian phòng ngủ, một là của phụ thân, hai là của ta. Nếu như nàng không phiền..."

"Ta ở ngoài đây cũng được. Không cần phải sắp xếp." Thật ra Thanh An không cần ngủ cũng chẳng sao, nhưng nàng đích thực là có chút mệt mỏi. Ngày mai cần có nhiều việc phải tự mình đi làm rõ.

"Phòng của ta tuy chỉ có một giường nhưng rất rộng đó, không chiếm chỗ của nàng nhiều." Chiêu Hòa ngượng ngùng cười, trên mặt cũng nổi lên mấy rặng mây đỏ. Trước nay nàng vẫn chưa từng ngủ chung với ai, thật ra cũng không có bài xích việc này, nhưng lần đầu tiên không khỏi có chút dè dặt.

"..." Nhìn bộ dáng của Chiêu Hòa, Thanh An mới cảm thấy thật sự kì lạ. Ngủ chung thì ngủ chung, nhưng vẻ mặt của Chiêu Hòa so với tân nương mới gả đang ở trong phòng đợi tướng công cũng chẳng khác nhau là bao. "Được, nghỉ ngơi một chút. Sáng ta cũng có việc."

Chiêu Hòa nghĩ đến sáng mai lại buồn rầu, cũng có chút khẩn trương. Đây là lần đầu tiên nàng đối diện với bậc cửu ngũ chí tôn, mà lại còn vinh hạnh được tứ hôn cho. Tuy rằng trong lòng thập phần không mong cầu chuyện này, nhưng hầu hết nữ tử nhà quan bình thường nếu nhận được đặc ân như vậy sẽ không tránh khỏi một phen kinh hỉ.

Chỉ là nàng thật sự không muốn. Đối với chuyện tình ái còn không cưỡng cầu, cũng chẳng vao giờ nghĩ đến. Phụ thân từ trước đến nay cũng không thường xuyên nói cho nàng nghe về vấn đề này, chuyện nữ nhi thường tình đều được nghe từ kinh nghiệm phong phú của đám nha hoàn trong phủ. Huống hồ bây giờ nói đến chuyện gả cho một người mà nàng thậm chí còn chẳng biết mặt, cũng không tiếp xúc qua.

Nhưng điều nàng sợ không phải chỉ là như thế.

Tiết Mẫn hoàng đế vừa đăng cơ đã ngay lập tức tuyển phi, không lo củng cố địa vị. Hắn không phải là bậc đế vương tốt lành gì cho cam, so với tiên đế quả thực là giống nhau như đúc, thậm chí việc ham mê tửu sắc còn muốn vượt xa. Nhưng hơn ở chỗ là cũng miệt mài với việc triều chính, đại thần trong triều mới lấy đó làm niềm an ủi nho nhỏ.

"Mà này." Thanh An hướng theo bước chân của Chiêu Hòa đến phòng nàng ta, nàng búng tay thắp lên ngọn đèn dầu, trông thấy gương mặt đăm chiêu suy nghĩ của Chiêu Hòa liền cất tiếng. "Ta đã nghe về đức hạnh của Quý Ngọc Bảo qua lời bàn bạc của vài tên tiểu ma ở Sát Nhân thành. Sợ là ngày mai nhìn thấy nàng, hắn liền lập tức đổi ý, muốn lập nàng làm thiếp cũng không chừng."

Nói đến đây, Thanh An cười khẩy, điệu bộ không một chút tôn kính. Chiêu Hòa nghe vậy, cũng chỉ biết thầm thở dài mà gật đầu. "Ta cũng sợ như vậy. Thanh An, nàng có thể biến ta xấu xí được không?"

"Ha ha. Xấu xí? Cũng chẳng có ích gì. Xấu xí thì không phải làm thiếp của hắn, nhưng rồi cũng phải đi làm thiếp cho người. Cứ để như vậy. Yên tâm, ta sẽ giúp nàng thoát khỏi cục diện này." Thanh An nghe vậy càng cười lớn hơn, tiếng chuông bạc trên những chiếc vòng cũng theo đó mà lắc lư, dễ nghe vô cùng.

Chiêu Hòa ngước lên nhìn Thanh An. Không hiểu sao nàng lại tin tưởng người trước mặt đến lạ. Nàng cảm giác rằng, dù mọi chuyện có tồi tệ đến đâu, Thanh An vẫn sẽ đến bên nàng, cứu vớt nàng ra khỏi đó. Chính điều này làm nàng ngày càng phụ thuộc người kia hơn, nhất là trong những lúc bản thân gặp nhiều chuyện nguy hiểm như thế này.

"...Thanh An, ta muốn tắm rửa một chút." Chiêu Hòa vuốt nhẹ một bên tóc, nàng muốn mau chóng tắm rửa để còn có thể nghỉ ngơi. Nhưng Thanh An đang ở đây, sao có thể...

"Trùng hợp, ta cũng muốn tắm rửa." Thanh An ngước nhìn sang một bồn tắm rộng rãi ở sau bức bình phong, thoải mái nói: "Tắm chung vẫn được."

Tuy rằng không thích việc bị người khác nhìn thấy thân thể của mình, nhưng người kia không phải là chưa từng thấy qua. Những ngày gần đây ở cạnh, cùng tiếp xúc nhiều chuyện, tất nhiên lâu dần cũng sinh quen thuộc, không hề có ý bài xích người nọ. Ở điểm này Thanh An lại cho là bình thường.

Nhưng Chiêu Hòa thì không phải vậy, nàng đỏ mặt nhìn Thanh An, cánh môi mấp máy không biết nên đáp sao cho phải. Trước nay nàng chưa từng tắm chung với bất kì ai, cũng không để cho nha hoàn phải hầu hạ tắm rđầu Bản thân cũng không biết lý do vì sao, nhưng từ lúc hiểu chuyện nàng đã rất bài xích việc có ai khác nhìn thấy cơ thể của mình, nử tử khác cũng không ngoại lệ. Bây giờ phơi bày, tuy người nọ bất quá là một con rắn. Nhưng mà...

Chiêu Hòa bỗng chốc nhớ lại lần đầu tiên Thanh An tỉnh dậy, nhớ hai cỗ trắng nõn trước ngực nàng không ngừng lắc lư, nhớ đến hàng xương quai xanh tinh xảo kia thoắt ẩn thoắt hiện trong mắt, lại nghĩ tới ngón tay thon dài thấm đẫm mấy giọt rượu dưới đêm trăng hôm ấy. Tất cả tạo thành một đoàn rối rắm trong đầu của nàng.

Thanh An nhìn dáng vẻ quẫn bách của Chiêu Hòa, có chút nhướn mi: "Vậy nàng vào trước đi. Ta sẽ làm nước nóng."

Tức thì, nàng trỏ tay vào hướng thùng nước sau chiếc bình phong, xung quanh bắt đầu tỏa một chút nhiệt, bắt đầu lượn lờ hơi nóng. Chiêu Hòa nghe Thanh An nói vậy, lập tức thu về tỉnh táo, rốt cuộc trả lời: "Không sao, Thanh An, vào chung đi."

"Tốt." Thanh An không nghĩ gì nhiều, nở nụ cười. Tay không nhanh không chậm cởi từng lớp y phục trên cơ thể mình xuống, mà Chiêu Hòa nhìn một màn này tất nhiên là ngượng ngùng. Nàng vội vàng đứng dậy, đi về phía cánh tủ, nhanh chóng quay lưng lại với Thanh An, lắp bắp nói: "Ta...ta chuẩn bị đồ."

Nàng chuẩn bị hai bộ y phục, lúc bước vào sau bức bình phong, liền đỏ mặt đến ngây người. Thanh An đang lõa thể ngâm mình trong bồn nước nóng, từng lọn tóc của nàng ta thấm ướt, quấn quýt lên hàng xương quai xanh đang chứa đựng mấy giọt sương. Hơi nước lượn lờ làm Chiêu Hòa có cảm giác mơ hồ. Lúc nàng bước vào, tầm mắt người nọ đã hướng đến nàng, bắt đầu hiện lên một vầng cong hoàn hảo, nhưng lại kiều mị đến vô cùng.

"Đến, ngâm mình một chút." Thanh An thoải mái ngửa đầu ra sau, dựa vào thành bồn. Rắn vốn là loài vật ưa nhiệt, lúc này đây nàng cảm thấy khoan khoái hơn bao giờ hết. Mà lúc nàng ta ngửa người, hai khỏa trắng nõn trong làn nước như ẩn như hiện, làm cho người ta phải mặt đỏ tai hồng.

Lời nói của Thanh An như có ma lực, làm cho Chiêu Hòa hướng đến gần bồn nước hơn. Nàng đôi bàn tay run rẩy cởi thắt lưng, nhưng rốt cuộc quẫn bách đến nỗi làm sao cũng chẳng cởi được. Thanh An thấy vậy, nàng ta liền thuận tay kéo Chiêu Hòa đến gần với bồn nước, thuần thục cởi thắt lưng người kia ra, lại còn siêng năng giúp người nọ cởi từng lớp y phục xuống, đến khi trước mặt chỉ còn hiện lên một thân hình nhỏ nhắn trắng nõn. "Làm gì mà chậm chạp như vậy. Nhanh một chút, còn phải nghỉ ngơi sớm."

Mà Chiêu Hòa đã ngại đến không còn có thể thốt lên bất cứ một lời nào nữa, nàng nhanh chóng đi vào bồn nước, ngâm mình xuống đó. Thanh An thấy vậy liền hài lòng gật đầu.

Thanh An ngước lên trên kệ gần bồn tắm, thấy nhiều hũ được đặt trên. Nàng vươn tay ra, mở nút hũ, một mùi hương ngào ngạt truyền đến cả hai. Dưới ánh mắt hiếu kì của Thanh An, Chiêu Hòa liền nói: "Đây là hương liệu, lúc tắm sẽ rắc một chút vào nước để tạo mùi."

"Ừ, ta biết. Nhưng hương liệu này thật nhạt nhẽo, ở yêu giới có nhiều loại tuyệt hơn nhiều." Thanh An suy tư một hồi, rốt cuộc nói. Bỗng dưng một tia kí ức hiện lên trong đầu nàng, rằng bản thân khi tắm rửa cũng rất thích dùng hương liệu. Nàng tiện tay rắc một chút vào bồn tắm, đôi tay tinh nghịch khuấy đều vào bồn tắm, làm cho mùi hương ngào ngạt bay lên, dễ chịu vô cùng.

Chiêu Hòa vẫn còn ngại ngùng, nhưng vẫn dùng chiếc khăn được vắt trên tấm bình phong lau rửa một chút. Nàng quay lưng về phía Thanh An, bỗng dưng đang lau thì có một bàn tay vươn ra, nắm lấy chiếc khăn của mình. "..."

"Để ta giúp nàng." Thanh An thoải mái mà nói, dáng vẻ không có gì là kì lạ. Mà Chiêu Hòa mặt vốn đã đỏ càng thêm đỏ, đến cả hai bên tai cũng đồng dạng như vậy. Thanh An trông thấy liền cười nói: "Ngượng ngùng? Chúng ta đều là nữ tử, đừng quá câu nệ."

Nói đoạn, nàng nắm lấy chiếc khăn, vươn tay chà sát lên tấm lưng trắng nõn của người nọ. Chiêu Hòa cũng xem như là ngồi yên chịu trận, chỉ mong sao cho thời gian trôi qua nhanh một chút. Bỗng dưng Thanh An chú ý đến một vật trên cổ Chiêu Hòa, ngay lập tức dừng lại động tác. Chiêu Hòa thấy vậy, nghiêng đầu sang hỏi: "...Sao vậy?"

Thanh An không nói nhiều, nắm lấy sợi dây bằng bạc tinh xảo trên cổ Chiêu Hòa, trên đó được gắn vào một mảnh bạch ngọc được điêu khắc tinh xảo, nhìn kĩ liền có thể thấy được hình dạng của đóa bạch liên. Mà trong một khắc nàng chạm đến mảnh ngọc này, một luồng nhiệt bỗng truyền vào ngón tay, khiến nàng có hơi run rẩy.

"Chiêu Hòa, nàng từ đâu mà có vật này?" Thanh An đăm chiêu nhìn chằm chằm vào mảnh ngọc kia, nàng biết rằng mình đối với vật này trước kia vô cùng quen thuộc. Vật này ít nhiều đã có linh tính, khi nàng vừa chạm đến, nó đã lập tức run rẩy vui mừng. Cái chất của mảnh bạch ngọc này so với miếng ngọc được khắc tên của nàng lại hoàn toàn giống nhau. Nhưng nếu là vật của mình, tại sao lúc này nó lại ở ngay trên người của Chiêu Hòa?

"Là vật do cao tổ mẫu để lại. Trưởng nữ trong dòng họ đều được đeo vào. Vật này ta đã đeo từ khi còn nhỏ." Chiêu Hòa vuốt ve mảnh ngọc trên cổ mình, không nghĩ gì nhiều mà trả lời. Thanh An vẫn luôn có tính hiếu kì, thích hỏi về mọi chuyện trên đời, nên nàng đối với câu hỏi này cũng không cảm thấy có gì kì lạ.

Mà Thanh An nghe vậy cũng gật đầu, chuyện này dù sao cũng không quá trọng yếu. Nàng lại chuyên tâm lau tấm lưng cho người kia. Ngón tay Thanh An đôi khi như có như không chạm vào từng tấc da thịt trên lưng nàng, làm cho hai bên vai truyền đến một trận run rẩy. Đôi môi Chiêu Hòa bỗng dưng mấp máy, tựa như đang chuẩn bị bật thốt ra một vài tiếng ngâm nga. Đến lúc phát hiện mình muốn làm gì, Chiêu Hòa lập tức ngây người, cắn chặt lấy môi của mình. Giờ đây, đến cả nơi vùng cổ cùng tấm lưng của nàng cũng đều trở nên hồng nhuận, như một cục bông yếu ớt mềm mại.

Thanh An chỉ thấy tấm lưng cùng mái tóc mềm mượt đang thấm ướt của Chiêu Hòa, nên biểu tình của người nọ cũng hoàn toàn không nhìn ra được. Trong đầu chỉ biết cảm thán, quả là một tấm da thật tốt.

Đêm đã khuya.

Chiêu Hòa nghiêng người sang, trước mắt liền hiện ra một bên sườn mặt tuyệt mĩ của Thanh An. Người nọ nhắm nghiền đôi mắt, đôi hàng mi rũ xuống, cong cong xinh đẹp.

Nàng ấy không đắp chăn, trên người cũng chỉ là một bộ trung y mỏng manh. Do phòng lúc này đã tối hẳn, Chiêu Hòa chỉ có thể thấy được nơi đường cong lả lướt của người kia.

Hai bàn tay nàng ấy đặt trước ngực, an tĩnh mà ngủ, đôi khi hàng mi còn có một chút run rẩy, tựa như cánh bướm đang động.

Chiêu Hòa cảm thấy mình không ổn rồi. Nhưng rốt cuộc là ở chỗ nào, nàng cũng khó có thể mà lý giải được.

Chiêu Hòa tiến đến gần Thanh An hơn, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Cho đến khi nghe được hơi thở đều đều của người kia, rốt cuộc mới có thể nhắm mắt đi ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play