CHƯƠNG 52: CHẤP NHẬN
Ngày hôm sau, Rex cuối cùng cũng tìm đến chỗ Cách Ngôn. Nơi y ở cách phố buôn bán khá xa nên còn chưa nghe đến sự kiện kia, nhưng dư âm của vụ việc vẫn chưa giảm sút, đợi đến lúc y đi vào Á Di Tiểu Ốc cũng đã biết nhân vật chính là ai.
Nghe tiếng gõ cửa Cách Ngôn còn đang nghĩ là tiểu nhị đến, tiểu nhị ở Á Di Tiểu Ốc phục vụ cực kỳ chu đáo, thỉnh thoảng sẽ mang chút điểm tâm đến đây. Không đợi Cách Ngôn mở miệng Il đã nhanh chân chạy ra mở cửa.
"Ngài Rex?"
Giọng nói của Il vọng vào, không biết tại sao Cách Ngôn lại cảm thấy có chút chột dạ, cậu cũng không biết mình đang chột dạ cái gì. Cậu vừa ngồi dậy trên giường cũng là lúc âm thanh đóng cửa vang lên, Rex đẩy Il ra và đi vào. Ngũ quan anh tuấn sắc lạnh, đôi mắt xanh thẳm như nhiễm một tầng băng sương.
"Ngươi có gì muốn nói với ta không?" Rex đi đến trước mặt cậu, thân hình cao lớn mang theo cảm giác áp bách. Bị y nhìn chằm chằm, cho dù Cách Ngôn đã quen từ lâu nhưng vẫn không khỏi cảm thấy tê dại cả da đầu.
"Có. Hôm qua tôi nhờ việc chuyển nhượng phòng kiếm được ba vạn đồng vàng, khụ, nếu anh muốn, tôi có thể chia cho anh một nửa." Cách Ngôn giơ tay lên như một học sinh chăm ngoan đang đối diện với một giáo viên rất nghiêm khắc, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, cái này cậu hiểu.
Rex mặt không biểu tình nhìn cậu chằm chằm.
Cách Ngôn thống khổ, rối rắm một chút, "Vậy hai phần ba thì sao?"
Rex vẫn tiếp tục nhìn cậu.
Cách Ngôn cắn răng một cái, "Ba phần tư, không thể nhiều hơn đâu."
Rex đột nhiên nâng tay phải lên.
"Được rồi, được rồi, toàn bộ cho anh hết." Cách Ngôn như bị dọa sợ.
"Không phải ta đưa cho ngươi một tấm thẻ vàng sao, dùng hết rồi?" Rex nhíu mày nói.
Cách Ngôn vừa nghe thấy liền hiểu ý của y, cậu nghiêm túc tự hỏi một chút: "Không có. Chỉ là tôi cảm thấy có một làn sóng coi tiền như rác đang tràn về phía mình, chỗ đồng vàng đó như được cho không ấy, cũng đâu ai ngại mình quá nhiều đồng vàng đúng không?"
Rex: "..."
Bộ dáng nhìn cũng rất có đạo lý, làn sóng coi tiền như rác đó mà nghe được những lời này chắc chắn sẽ có mấy con sóng không nhịn được tìm người đuổi giết cậu.
"Thu dọn một chút, rồi theo ta đến gia tộc Carol." Rex đi thẳng vào chủ đề.
"Hả?" Cách Ngôn ngẩn ra, đề tài xoay chuyển quá nhanh rồi. "Gia tộc Carol là nhà của anh à? Vì sao lại phải tới nhà của anh?"
Lông mày Rex khẽ nhíu, "Chuyện Aleur và Sasy chết đã truyền tới tai gia tộc của chúng. Mặc dù có gia chủ gia tộc Strache gây áp lực ở trên, nhưng Aleur không giống với Carlos và Sasy, gã là con trai độc nhất cả ba đời của gia tộc Sharp, gia tộc Sharp sẽ không dễ dàng chấp nhận kết quả này, mấy ngày nay họ vẫn luôn điều tra."
"Anh lo lắng chúng sẽ điều tra đến trên người tôi? Nhưng mà không phải tất cả chứng cứ đều cho thấy chúng ta không liên quan gì hết à?" Cách Ngôn không hiểu lắm.
"Gia tộc Sharp sẽ không giảng đạo lý với ngươi, bọn họ không thể làm gì đoàn trưởng Locke được công tước che chở, nên chỉ có thể tìm loại không có bối cảnh như ngươi làm chỗ trút giận."
Nói cách khác chỉ cần biết ngươi có can dự trong đó là đủ, gia tộc Sharp sẽ bênh vực người nhà bất chấp ngươi có phải là người bị hại hay không. Aleur đã chết, ngươi không đi chôn cùng thì trong lòng bọn họ không cân bằng được, còn vô lý hơn cả Đoàn dong binh Alice.
banhmidaudo.wordpress.com
Cách Ngôn nghe xong chỉ muốn mắng chửi thô tục, rõ ràng cậu cũng là người bị hại, tên hung thủ là Rex thì không có việc gì cả trong khi cậu lại phải cẩn cẩn thận thận, quả thực không có thiên lý. Tuy nhiên vì suy nghĩ cho mạng nhỏ nên cậu cũng không dám tùy hứng, đồ cần thu dọn cũng không có gì ngoại trừ quả trứng vẫn luôn không có động tĩnh gì kia, lúc trước Rex cũng không mang nó đi. Bây giờ cậu phải nói với Il một tiếng đã.
Nghe được cậu phải rời khỏi Á Di Tiểu Ốc, Il bỗng chốc không biết phải làm gì.
"Vậy ngươi có trở về nữa không?"
"Trong thời gian ngắn chắc là không." Cách Ngôn suy nghĩ rồi nói.
Il do dự nhìn về phía Rex, đột nhiên cắn chặt răng nói: "Ta có thể hỏi ngài Rex một câu được không?"
Rex nhìn hắn, đôi mắt xanh thẳm dường như lạnh đi vài phần.
Cách Ngôn nói: "Ngươi có vấn đề gì thì hỏi đi."
Il cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Ngài Rex là đại thiếu gia của gia tộc Carol đúng không?"
"Hả?" Cách Ngôn không tự chủ mà thốt ra một từ nghi hoặc.
'Ầm' một tiếng, Il bị Rex bóp cổ, lưng hắn đập mạnh trên vách tường tuyết trắng, có lẽ là lực đạo quá mạnh khiến cả khuôn mặt hắn trướng đỏ.
"Ai phái ngươi tới?" Rex mặt mày âm trầm nhìn chằm chằm hắn, lực trên năm ngón tay chậm rãi tăng lên.
Il chỉ cảm thấy không thể hô hấp được, cứ như hắn sẽ chết ngắc vào giây tiếp theo, hắn muốn giải thích nhưng không thể nói được chữ nào, chỉ có thể khẽ lắc đầu, tận lực cho y thấy thiện ý của mình.
Cách Ngôn nhận ra hắn thật sự sắp đi rồi liền vội vàng khuyên Rex thả hắn xuống trước đã, cho dù muốn thẩm vấn cũng phải cho hắn cơ hội để mở miệng chứ.
Rex buông tay ra.
Il quỳ trên mặt đất, dùng sức mà ho, vừa rồi hắn tin chắc chắn Rex đã động sát ý với mình, nếu không có Cách Ngôn thì chỉ chút nữa thôi hắn thật sự sẽ chết, một lúc sau Il mới chân thực cảm giác được mình đã sống lại.
"Hiện tại ngươi có thể nói rồi đấy." Cách Ngôn nhìn Rex thần sắc không kiên nhẫn, vội vàng nói.
wattpad.com/user/daudo0902
Il nhìn cậu một cái, lại nhìn Rex, có chút xấu hổ nói: "Thật xin lỗi, chuyện này chỉ có thể nói cho một mình đại thiếu gia gia tộc Carol biết."
Cách Ngôn: "......."
Rex nói: "Ngươi ra ngoài trước đi."
Sự tín nhiệm giữa người với người đâu rồi?
Ba giây sau, Cách Ngôn - là một công thần - một mình đứng ngoài cửa, trong lòng cậu đang mắng hai tên gia hỏa vong ân phụ nghĩa kia đến máu chó đầy đầu. Nếu không nhờ cậu, Il sớm đã bị Rex cắt đứt cổ rồi không phải sao? Nếu không nhờ cậu, Rex sao có thể nghe được bí mật này không phải sao? Tất cả nhờ có cậu mới được như bây giờ không phải sao? Mắng tới mắng lui cậu nhận ra hai tên kia kẻ tám lạng người nửa cân, đều đáng giận như nhau nên lại tiếp tục mắng cả hai.
Mắng một hồi cậu nghĩ tới lúc trước đúng là Il có nói qua hắn tới đế đô Saint Laner là để tìm người, người này xem ra chính là Rex, lúc ấy hắn không nói ra có lẽ vì bên cạnh Rex còn đang nhiều thêm một người là mình, cái này có khả năng rất cao.
Mười phút sau, của bị mở ra từ bên trong, Cách Ngôn đang đứng dựa vào cửa suýt chút nữa thì ngã vào trong, lảo đảo một chút rồi nhanh chóng đứng thẳng dậy.
Rex đi ra, biểu tình không âm trầm như lúc nãy, chỉ là ánh mắt càng thêm thâm sâu khó dò.
Gương mặt Il vẫn còn hơi hồng, chỉ là lần này không phải vì bị bóp cổ, mà là vì kích động hưng phấn sau khi hoàn thành sứ mệnh. Hắn không nghĩ mọi chuyện sẽ suôn sẻ như vậy, dù sao gia tộc Carol cũng coi như một quý tộc, một bình dân như hắn sao có thể dễ dàng nhìn thấy quý tộc như vậy.
"Trò chuyện xong rồi? Có muốn dẫn hắn trở về cùng chúng ta luôn không?" Cách Ngôn liếc về phía Il, cậu rất muốn biết rốt cuộc hai người đã nói chuyện gì, vậy mà nói xong có thể làm Rex chấp nhận hắn.
"Không cần, chúng ta đi thôi." Rex trả lời không chút do dự.
"Mời hai vị đi thong thả." Il đứng ở cửa khom lưng với bọn họ.
Cách Ngôn quay đầu lại nhìn hắn một cái.
_Hết chương 52_
CHƯƠNG 53: STANLEY
Quý tộc và hoàng cung đều nằm ở phía bắc của đế đô Saint Laner. Gia tộc Carol nhìn bề ngoài là quý tộc nhưng thực ra cái đó đã là chuyện của hai mươi năm trước, hiện giờ nó chỉ là một quý tộc đã xuống dốc, mặt ngoài thì ngăn nắp, bên trong đã sớm thối rữa.
Cũng bởi sự hoang phí của chủ nhân, mười năm trước, gia tộc Carol không thể không bán đi tòa nhà đã có mấy trăm năm lịch sử của mình để dọn đến vùng rìa phía bắc của đế đô, mà nơi đây cũng là chỗ tụ hội của các gia tộc đã rút khỏi sân khấu, ngoài ra còn có các thương nhân muốn chen chân lên sân khấu quý tộc kia. Đương nhiên đối với thường dân, đây vẫn là nơi bọn họ khát khao được bước vào.
Rex dẫn Cách Ngôn đi vào gia tộc Carol, diện tích chỗ này còn không bằng một phần mười của gia tộc Strache.
Người gác cổng ngồi ở bậc thang, sau khi nhìn thấy Rex cũng không thèm để ý mà hô một tiếng "đại thiếu gia", hắn cũng rất nhanh đã chú ý tới sự tồn tại của Cách Ngôn, thấy bọn họ đến gần mới đứng lên, khinh thường liếc Cách Ngôn một cái, âm dương quái khí mà nói: "Đại thiếu gia, hắn là ai? Lão gia đã nói qua không thể tùy tiện mang người xa lạ về gia tộc. Đại thiếu gia hẳn không phải không biết chứ."
Hắn vừa dứt lời lập tức đối mặt với ánh mắt lạnh buốt của Rex, tên gác cổng không chỉ hoảng sợ mà đầu gối còn mềm nhũn suýt thì quỳ sụp xuống. Rõ ràng trước kia lúc hắn châm chọc đại thiếu gia cũng không thấy y nhìn mình như vậy, vì sao lần này lại thế?
banhmidaudo.wordpress.com
Chờ sau khi hai người đi vào rồi tên gác cổng mới phản ứng lại được, thấy mình vậy mà lại sợ đại thiếu gia nên ảo não không thôi, trong lòng hắn còn nghĩ, vị đại thiếu gia này chẳng qua là đi ra ngoài một chuyến mà thôi, sao lại trở nên có khí thế như vậy, chẳng lẽ y gặp được kỳ ngộ gì? Tên gác cổng quyết định sẽ tìm một cơ hội để nói chuyện này cho phu nhân.
Cách Ngôn phức tạp mà nhìn Rex, cậu còn tưởng Rex lợi hại như vậy chắc hẳn là được gia tộc coi trọng, không ngờ tưởng tượng và thực tế lại khác xa nhau như thế. Thái độ của tên gác cổng là người mù cũng có thể nhìn ra, chẳng lẽ đầu năm nay cái gọi là đại thiếu gia đã không đáng bao nhiêu nữa rồi?
Sau khi bọn họ đến sân nói Rex ở, cậu mới biết còn không có giá trị hơn cậu nghĩ.
Vừa đẩy cửa ra đã thấy một đống tro bụi đã ập vào mặt.
Cách Ngôn đứng ở cửa nhìn vào bên trong, trên mặt đất có một cái bàn, cả nó và khung cửa đều dính đầy tro bụi. Ánh sáng trong phòng không tệ, ánh nắng chiếu vào qua các khe hở trên cửa sổ, có thể nhìn thấy lớp bụi cực dày, cả căn phòng toàn là tro bụi, hẳn là một năm rồi không có ai quét tước.
Đây là nơi ở của một đại thiếu gia quý tộc?
Đầu tiên Cách Ngôn đồng tình mà nhìn Rex một cái, sau đó như phát điên mà nói: "Anh thật sự để cho tôi tới nhà anh ở, chứ không phải là để tôi đến giúp anh quét dọn phòng?"
Rex nhìn chằm chằm cậu vài giây: "Vốn dĩ không có suy nghĩ này, nhưng nếu ngươi đã nói thế, vậy quét tước chút đi, dù sao ngươi cũng sẽ ở đây một thời gian."
Cách Ngôn: "..." Đây là tự chuốc họa vào thân à?
Xong việc Cách Ngôn đi qua xem phòng Rex, nó sạch sẽ đến mức không thấy một hạt bụi. Cậu tuyệt đối không tin chỗ này do Rex tự mình quét tước, nhưng thật không may Rex dường như thực sự phải chịu sự lạnh nhạt của toàn gia tộc Carol, không chỉ không có người quét dọn mà đến người hầu hạ cũng không thấy bóng dáng, cả tiểu viện vắng tanh.
Cách Ngôn đành phải nhận mệnh mà xắn tay áo lên, cũng may trước kia cậu cũng hay tự mình làm việc nhà, sau khi hỏi vị trí của các công cụ quét dọn cậu ra ngoài múc một bồn nước trở về rồi bắt đầu làm.
Mặt trời xuống núi, Rex cầm một cái giỏ đi vào, mùi thơm của thức ăn truyền đến cánh mũi Cách ngôn, cậu lập tức ném giẻ lau trong tay mà chạy tới, gấp không chờ nổi mở giỏ ra, phát hiện bên trong toàn là thịt. Làm việc cả một buổi trưa cậu sắp chết đói rồi, sau khi dọn mấy đĩa thịt lên bàn liền bắt đầu ăn. Rex lấy một chai rượu ra rót cho cậu một ly, uống rượu lúc ăn thịt là đã nhất.
Không đến một lúc mấy đĩa thịt đã bị hai người ăn sạch.
Cách Ngôn vuốt bụng nhìn Rex đang ngồi đối diện cậu, ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: "Tình huống nhà anh rốt cuộc là sao thế? Vì sao người hầu không có chút kính trọng nào với anh vậy?"
Rex đột nhiên nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Một thiếu niên xinh đẹp mười bảy mười tám tuổi xuất hiện ở cửa, khuôn mặt đầy đặn* vừa trắng vừa mềm, đôi mắt to ngập nước, lông mi chớp chớp như biết nói, ánh mắt hắn dừng trên người Rex, trên mặt thoáng chốc lộ ra biểu tình cao hứng.
*Raw: 脸上满满的胶原蛋白
"Ca, ta nghe người gác cổng nói ngươi mang theo một người trở về, là bằng hữu sao, đây là lần đầu tiên ngươi mang bằng hữu về đây, có thể giới thiệu cho ta chứ?" Hắn nói xong thì nhìn về phía Cách Ngôn, tung tăng nhảy nhót đi tới, tùy tiện đánh giá cậu một lần rồi vươn tay, ngọt ngào nói: "Xin chào, ta tên là Stanley, ta là đệ đệ của y, rất vui được biết ngươi."
Cách Ngôn liếc Rex một cái, thấy y không có phản ứng gì nên đưa tay ra bắt tay hắn một chút, "Ta tên Jimmy."
"Jimmy ca ca, ngươi có cảm thấy ta quá nhiệt tình hay không? Thật ra chỉ là ta cảm thấy rất cao hứng, bởi vì cuối cùng cũng có người chịu làm bằng hữu của ca ca rồi, ngươi là bằng hữu đầu tiên của ca ca đấy." Đôi mắt Stanley là màu xanh nước biển, lúc mở to trông đặc biệt xinh đẹp, một đầu tóc vàng xù xù, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.
"Ồ, đó là vinh hạnh của ta." Cách Ngôn gật gật đầu.
wattpad.com/user/daudo0902
Stanley chớp chớp đôi mắt, "Tính tình ca ca ta không tốt lắm, nếu y chọc ngươi sinh khí, ngươi ngàn vạn lần không cần tức giận với y, kỳ thật y không cố ý, chỉ là tính cách y vốn thế thôi."
"Tính tình của y đúng là không tốt lắm..." Cách Ngôn nghĩ đến thói quen không một tiếng động mà phanh thây người khác của Rex, đâu chỉ là không tốt lắm, căn bản là siêu cấp không tốt, tuyệt đỉnh không tốt. Từ lúc biết y đến giờ cậu lúc nào cũng lo lắng cho mạng nhỏ của mình.
"Ngươi cũng cảm thấy vậy sao? Ai, cho nên ta muốn thỉnh cầu ngươi sau này đừng rời khỏi y, ngươi là bằng hữu duy nhất của y, hy vọng ngươi có thể bao dung y nhiều một chút." Có vẻ là do có người tán đồng lời mình nói nên Stanley thập phần cao hứng, khuôn mặt tinh xảo đáng yêu như tinh linh, khi cười làm hắn càng rạng rỡ như ánh mặt trời, người biết đến hắn rất ít ai có thể không làm bạn bè của hắn, nhìn qua hoàn toàn là hai cực trái ngược với Rex, rất khó tưởng tượng bọn họ lại là huynh đệ.
"A, ta sẽ." Cách Ngôn nhìn thiếu niên luôn cười cực kỳ rực rỡ trước mắt, tổng cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.
Stanley dùng sức gật đầu, nhìn thấy mấy chiếc đĩa không trên bàn, trong không khí còn lưu lại mùi thịt thì "Di" một tiếng, "Ca, đồ hai người ăn là của Tây Trai sao, mùi hương này ta còn nhớ rất rõ, nhưng mà đồ Tây Trai rất đắt nha, sao ca lại mua được vậy?"
"Không phải phòng bếp làm sao? Chẳng lẽ phòng bếp không nấu cơm cho ca ca ngươi? Y không phải đại thiếu gia của gia tộc Carol à?" Cách Ngôn còn tưởng Rex lấy từ phòng bếp của gia tộc Carol mang đến, còn đang nghĩ tài nấu nướng của đầu bếp ở đây thật là lợi hại.
Có lẽ nghĩ Cách Ngôn là đang lên án mình, trên mặt Stanley hơi ủy khuất, đôi mắt nhìn Cách Ngôn lập tức trở nên ảm đạm: "Cái này ta cũng không rõ lắm, có thể do ca ca lâu lắm không trở về nên đầu bếp quên mất, không sao, chờ ta quay lại sẽ nói cho đầu bếp."
Cái cảm giác kỳ quái kia lại nổi lên trong lòng Cách Ngôn.
_Hết chương 53_
CHƯƠNG 54: MẸ KẾ AVIVA
"Ca ca, hơn một năm nay ngươi không trở về, lần này sao lại đột nhiên về nhà mà không báo trước tiếng nào như vậy, nếu biết ngươi về ta sẽ bảo mẫu thân sai mấy người hầu lại đây quét tước một chút, ta vừa vào đã phát hiện có rất nhiều góc còn phủ bụi. Sau khi ngươi đi mẫu thân vốn muốn phái người lại đây mỗi ngày quét dọn, nhưng phụ thân nói không biết khi nào ngươi mới trở về, không nên lãng phí nhân lực nên mẫu thân mới không làm nữa, ngươi sẽ không vì thế mà giận mẫu thân chứ?"
Stanley nói xong thì thật cẩn thận mà nhìn về phía Rex, chân tay co lại như lo lắng y sẽ nổi giận bất kỳ lúc nào.
Rex nhìn hắn một cái, biểu tình hờ hững, bộ dáng lạnh lùng không nói lời nào cũng đủ khiến người ta thấp thỏm bất an.
"Ca ca, ngươi có phải đang tức giận hay không? Thực xin lỗi, đều do ta không tốt, đúng ra ta nên khuyên bảo mẫu thân, chỉ là phụ thân nói người hầu trong nhà không nhiều lắm, ngươi cũng biết tình hình trong nhà, mấy người hầu đã phải hầu hạ phụ thân và mẫu thân, lại còn phải dọn dẹp nhà cửa, thật sự rất mệt mỏi." Stanley lúc này cảm thấy rất bất an, khuôn mặt vì sốt ruột mà đỏ ửng.
Cách Ngôn thật sự không nhịn được nữa, "Ca ngươi thật sự không tức giận, y đối với ai cũng là bộ dáng này, ngươi đừng lo lắng."
"Thật vậy sao?" Stanley hai mắt ngập nước nhìn Cách Ngôn.
Cách Ngôn dùng sức gật đầu, nói với Rex: "Đúng không?"
Rex đối diện với cặp mắt chờ mong của cậu, người khác sẽ cho rằng cậu là vì Stanley nên mới nói những lời này, nhưng y biết không phải, ánh mắt trở về trên người Stanley, lãnh đạm nói: "Ta không tức giận."
Stanley lập tức hớn hở, sùng bái mà nhìn Cách Ngôn: "Jimmy ca ca, ngươi thật là lợi hại, vì sao ngươi biết ca ca không giận ta?"
"Chắc là do đã trải qua nhiều đi." Cách Ngôn cười nói.
Biểu tình Stanley thoáng chốc nhiều thêm vài phần phức tạp, trộm liếc Rex một cái rồi cảm thông nói với cậu: "Vất vả cho ngươi rồi, Jimmy ca ca."
Cách Ngôn ho khan một tiếng, "Không sao hết, quen là tốt thôi."
banhmidaudo.wordpress.com
Stanley cảm thấy cậu chỉ đang nói lời khách khí, càng thấy đồng tình với cậu, "Đúng rồi, ca ca, lần này ngươi trở về có phải vì kỳ tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng do vương đình tổ chức không?"
"Có chuyện gì?"
Rex không đáp mà hỏi ngược lại đã chứng thực suy đoán trong lòng của Stanley, hắn cho rằng Rex vì kỳ tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng và về, bởi vì chỉ có như thế mới có thể thay đổi địa vị trong gia tộc Carol, được những người đó công nhận, đồng thời giúp gia tộc bọn họ một lần nữa tiến vào vòng luẩn quẩn của giới quý tộc.
"Nếu như vậy thì tốt quá, ta cũng muốn tham gia kỳ tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng lần này. Từ nhỏ đến lớn mơ ước của ta chính là trở thành một Kỵ Sĩ Rồng, đến lúc đó huynh đệ chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng mà ta nghe nói người tham gia tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng rất nhiều, hơn nữa ai cũng cực kỳ lợi hại, như người tên Isaac hay Andrew kia, họ là những ứng cử viên sáng giá cho danh hiệu đệ nhất. Ca ca, ngươi ra ngoài rèn luyện một năm, hiện giờ thực lực ngươi thế nào, có thể đánh thắng bọn họ không?" Stanley chờ mong nhìn y.
Rex cau mày.
Stanley thấy thế không khỏi cảm thấy có chút cô đơn, sau đó lại hồi phục và vui vẻ trở lại: "Cho dù thực lực của ca ca không quá cao cũng không sao, ta nghe nói kỳ tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng lần này lấy số lượng gấp đôi so với lúc trước, như vậy chúng ta hẳn đều có cơ hội, chỉ là còn hai ngày nữa là hết hạn báo danh, ca ca còn chưa báo danh nên phải nhanh một chút."
"Ừ." Rex lên tiếng.
"Vậy ta đi về trước, vừa từ bên ngoài vào nghe thấy ca ca trở về ta đã gấp không chờ nổi mà tới tìm ca ca, giờ ta muốn đi gặp mẫu thân." Hai mắt Stanley sáng lấp lánh, sau khi được đáp lại thì vui sướng đi ra ngoài.
Hắn vừa đi Cách Ngôn liền cảm thấy không khí không khó thở như lúc nãy nữa, cậu nhìn về người vẫn luôn thờ ơ nãy giờ - Rex: "Đệ đệ này của anh thật kỳ quái, hắn là đệ đệ ruột của anh à, sao tôi lại cảm thấy hắn luôn cố gắng hạ thấp anh vậy, giống như không muốn tôi làm bằng hữu của anh."
Không nên trách cậu nghĩ nhiều, bất luận là lời nói hay thần thái thì thoạt nhìn Stanley quả thật giống một đệ đệ tốt lúc nào cũng nghĩ cho ca ca của mình, nhưng chỉ cần cẩn thận suy nghĩ sẽ thấy hắn luôn nói ca ca của mình không phải, đồng thời lại mượn nó nâng bản thân mình lên, biểu hiện rõ mặt vừa khoan dung lại vừa tốt đẹp của mình.
"Hắn không phải đệ đệ ruột của ta." Rex liếc mắt nhìn cậu, có vẻ như không ngạc nhiên trước những gì cậu nói.
Không phải đệ đệ ruột, vậy là có quan hệ huyết thống hay là không có quan hệ huyết thống?
Cách Ngôn kết hợp với biểu hiện của tên gác cổng, hẳn là không có khả năng không cùng huyết thống, bằng không Rex chính là người thừa kế duy nhất của gia tộc Carol. Bốn chữ "cùng cha khác mẹ" hiện lên trong đầu cậu, "Khó trách... Mẫu thân hắn là vợ kế của phụ thân anh?"
Rex nhàn nhạt đáp.
Trong đầu Cách Ngôn lập tức phác họa ra hình tượng một bà mẹ kế ác độc. Tình cảnh của Rex trong gia tộc Carol còn kém hơn tưởng tượng của cậu, hơn nữa có vẻ tình cảnh này kéo dài đã rất lâu. Cha không thương, mẹ không yêu, khó trách y trở thành một người tàn bạo như vậy. Sợ chạm đến chỗ thương tâm của Rex, cậu không tiếp tục hỏi về chuyện cá nhân này nữa mà lảng sang chuyện khác: "Hắn vừa nhắc đến kỳ tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng, anh muốn tham gia sao?"
"Không hứng thú." Rex lập tức đáp.
"Hình như Stanley cũng không muốn anh tham gia."
Rex nghiêng đầu bắt gặp tầm mắt rõ ràng của Cách Ngôn, trong ánh mắt có thêm một tia dò hỏi ngày thường không có, y nhìn lâu đến mức Cách Ngôn còn tưởng mình lại nói sai cái gì rồi, cậu không tự nhiên mà chớp mắt, khác hoàn toàn so với loại người giả vờ ngây thơ như Stanley, y hỏi: "Sao ngươi biết hắn không muốn ta tham gia?"
"Cái này rất dễ đoán. Hắn cho rằng mình diễn rất khá, nhưng tôi đã thấy qua rất nhiều người có kỹ năng diễn tốt hơn hắn. Lúc anh đáp lời hắn lúc cuối, đôi mắt của hắn đã để lộ ra ý nghĩ chân chính của mình, đây là cái thứ nhất. Nếu được vương đình lựa chọn, thân phận anh chắc chắn sẽ theo nước lên thì thuyền lên, tôi nghe nói ở đế đô Kỵ Sĩ Rồng có địa vị rất cao, hắn không thích anh, thậm chí có thể nói là rất chán ghét anh, đương nhiên hắn sẽ không hy vọng anh đi, vạn nhất anh được lựa chọn thì làm sao bây giờ? Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Đây là cái thứ hai." Cách Ngôn phân tích có trật tự, không chú ý tới Rex đang dùng ánh mắt chăm chú nhìn cậu, tựa hồ còn có chút khó hiểu, chờ đến khi cậu nói xong ngẩng đầu lên, ánh mắt đó đã biến mất, chỉ còn lại khí chất khốc suất cuồng bá duệ*.
*khốc suất cuồng bá duệ: lạnh lùng đẹp trai điên cuồng bá đạo khí phách
"Chỉ là Kỵ Sĩ Rồng mà thôi, ta còn không để vào mắt."
Vứt con mẹ nó đi!
Cách Ngôn chửi thề một câu, nếu không phải mấy ngày ở Á Di Tiểu Ốc giúp cậu hiểu Kỵ Sĩ Rồng là loại tồn tại như thế nào, thì hiện tại nghe được lời như vậy chắc hẳn cậu sẽ ngộ nhận, nghĩ Kỵ Sĩ Rồng thật sự không có gì ghê gớm.
.......
Sau khi rời khỏi tiểu viện của Rex, sắc mặt Stanley liền trở nên âm trầm, ánh mắt hung ác nham hiểm nghiễm nhiên không có một chút bóng dáng rộng rãi như ánh mặt trời nào, thoạt nhìn như một người tàn nhẫn độc ác, không từ thủ đoạn nào.
Hắn đi một đường tới chỗ mẫu thân, người hầu không ai dám đến gần hắn. Những năm gần đây bọn họ đã kiến thức được đầy đủ những thủ đoạn tàn nhẫn của tiểu thiếu gia, trong cái nhà này người có tính tình tàn bạo nhất không phải Rex mà là người luôn giữ hình tượng như ánh mặt trời, là tiểu thiếu gia biết giả dạng nhất. Tới chỗ phu nhân Carol, Stanley càng không thèm che dấu tính nết của mình, hắn ngồi xuống không nói gì cả, biểu tình ngoan độc tựa như đang tính toán gì đó.
"Làm sao vậy, bảo bối, chẳng lẽ Rex khi dễ con sao? Nói cho mẫu thân, mẫu thân bảo phụ thân báo thù cho con." Aviva, chính là nữ chủ nhân thứ hai của gia tộc Carol, là mẹ ruột của Stanley, cũng chính là người yêu thương hắn nhất, thấy nhi tử thở phì phì trở về giống như phải chịu ủy khuất lớn, ả lập tức đau lòng.
Stanley khinh miệt mà hừ lạnh một tiếng, "Hắn sao có thể khi dễ được ta."
Aviva lại nói, "Vậy sao lại thế này? Không phải con đi thử Rex sao, kết quả thế nào?"
"Cái gì cũng không thử ra, chỉ biết duy nhất một chuyện, hiện tại y còn chưa báo danh tham gia kỳ tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng." Cái này mới là nguyên nhân khiến Stanley tức giận. Hắn tự nhận hắn và mẫu thân đã ngụy trang rất khá, chưa từng lộ ra dấu vết gì, nhưng Rex như thể là trời sinh để đối phó với bọn họ, nhiều lúc còn không thèm để bọn họ vào mắt.
wattpad.com/user/daudo0902
Aviva thở nhẹ nhõm một hơi, "Không có thì tốt, chúng ta còn cơ hội. Tuyệt đối không thể để y tham gia kỳ tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng, cho dù cơ suất được chọn không cao cũng không được."
Bọn họ không dám đánh cuộc, cũng không muốn gánh vác nguy hiểm này, cho nên biện pháp tốt nhất chính là cho dù có bất luận manh mối gì cũng phải bóp chết từ trong trứng nước, đây chính là chủ ý của hai mẹ con.
"Nhưng mà y muốn tham gia, chúng ta ngăn y như thế nào đây?" Stanley lo lắng ở điểm này.
"Chuyện này con yên tâm, mẫu thân sớm đã ra nghĩ biện pháp rồi." Aviva không để bụng cười rộ lên, ả có thể từ tình nhân của gia chủ Carol thành nữ chủ nhân của gia tộc Carol, còn khiến con vợ cả chính thức bị ghẻ lạnh, tất nhiên có rất nhiều thủ đoạn.
"Thật sao? Mẫu thân mau nói cho ta biết." Stanley vui vẻ cười rộ lên, lúc này hắn mới có một chút bộ dáng thiếu niên dương quang, chỉ là liên tưởng đến vẻ âm trầm khủng bố ngày thường của hắn, người hầu canh giữ ngoài cửa vẫn không nhịn được mà rùng mình một cái. Nhiều năm như vậy rồi nhưng bọn họ vẫn không thể quen với việc hay thay đổi của tiểu thiếu gia cũng như thủ đoạn ngoan độc của hắn.
Aviva dặn dò hắn không được nói ra ngoài, sau đó ở bên tai hắn nói ra kế hoạch của mình.
Nghe xong cái gọi là kế hoạch, Stanley nhíu mày, một bộ không quá vừa lòng, nhưng nghĩ đến thủ đoạn trước giờ của mẹ mình, hắn vẫn tương đối yên tâm, trong lòng không khỏi trở nên đắc ý. Cho dù người nọ có rèn luyện ở bên ngoài một năm thì sao, thực lực cao hơn hắn thì thế nào, không tham gia được kỳ tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng này, y vĩnh viễn không có khả năng so với hắn, gia tộc Carol chỉ có thể là của hắn.
"Phu nhân, gia chủ đã trở lại." Cô hầu gái Lausa bước vào, thấp giọng nói một câu.
"Đã biết." Aviva lập tức thu hồi vẻ đắc ý trên mặt, chờ gia chủ Sidney của gia tộc Carol đi vào, ả đã biến thành người vợ dịu dàng đoan trang quen thuộc, đứng lên đón chào gã.
"Lão gia, hôm nay sao ngài lại trở về sớm như vậy?" Aviva nằm trong ngực Sidney, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn gã, như thể trong mắt luôn tràn đầy hình bóng gã.
Sidney thích nhất là bộ dáng này của ả, ôm chầm lấy eo nhỏ của ả, lại hôn trán ả một cái, cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên là vì muốn trở về sớm với nàng hơn một chút. Stanley cũng ở đây à." Nói xong mới nhìn về phía tiểu nhi tử ở phía sau.
"Phụ thân." Stanley uể oải chào gã một tiếng.
"Đây là làm sao vậy?" Sidney buông thê tử ra, đi qua sờ sờ đầu nhi tử bảo bối, trong mắt là một mảnh từ ái.
"Stanley, con đi ra ngoài trước, ta có lời muốn nói với phụ thân con." Aviva đẩy nhi tử đi.
Stanley do do dự dự đi ra ngoài.
Aviva ngồi trước mặt Sidney, làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ, "Còn không phải do cái tên đại nhi tử kia của ngài..."
Mặt Sidney lộ vẻ kinh ngạc một chút, "Nó đã trở lại?"
Nghe thế Aviva liền lộ rõ nụ cười tươi.
Lausa thấy phu nhân và gia chủ muốn nói chuyện riêng nên lẳng lặng dẫn hai thị nữ đứng ở cửa ra ngoài.
_Hết chương 54_
________________________________
Chúc mừng năm mới nha mọi người ơi!!! ☆*:.。.o(≧▽≦)o.。.:*☆