CHƯƠNG 34: LONG TIÊN QUẢ

Ngày hôm sau, bình minh lên, không khí vô cùng tươi mát.

Cách Ngôn ngủ đến buổi chiều mới bị đánh thức. Chính xác mà nói là do đối phương thật sự không quen nhìn cậu không có chút giác ngộ nào của con tin, đêm đầu bị bắt cóc còn có thể ngủ ngon như một con lợn chết, người bình thường không phải đều là thấp thỏm ngủ không yên à? Nhưng cũng nhờ phần bình tĩnh này mà cậu cũng được đối phương xem trọng vài phần, sau khi đưa cơm trưa còn hàn huyên với cậu vài câu.

"Huynh đệ, đội trưởng của chúng ta nói nhìn trên biểu hiện không tệ của ngươi ngày hôm qua nên hôm nay ngươi có thể tùy ý đi lại trong tòa nhà này, nhưng ngươi đừng nghĩ về việc chạy trốn, nếu bị phát hiện thì mạng ngươi khó mà giữ."

Cách Ngôn một bên ăn một bên điên cuồng gật đầu, hiện tại có cho cậu đồng vàng cậu cũng không chạy.

Tên lính đánh thuê thấy cậu ngoan ngoãn như vậy, lớn lên cũng không tồi thì càng có hảo cảm với cậu hơn, "Nếu không đủ ăn thì tự mình đi nói với phòng bếp, từ cửa phòng ngươi chỉ cần đi thẳng rồi quẹo trái hai lần là được."

"Cảm ơn đại ca, ta đã nhớ rõ." Cách Ngôn lau dầu trên miệng đi.

"Gọi ta Ted là được." Động tác thẳng thắn này làm tên lính đánh thuê càng nhìn càng thấy thuận mắt, hắn cảm thấy nam nhân nên như thế này, nghĩ thầm quả nhiên người này không phải con cháu quý tộc, bởi vì con cháu quý tộc luôn có rất nhiều quy củ, giống như phụ nữ vậy, người nào hắn gặp cũng thế.

"Ted, ngươi gọi ta là Jimmy là được." Cách Ngôn cười tủm tỉm, quang mang trong mắt lóe lên như thể bắt được con mồi.

Lúc này lại có một tên lính đánh thuê thăm dò mà tiến vào, không kiên nhẫn nói: "Ted, ngươi trở nên dong dài từ lúc nào vậy? Đừng quên hiện tại hắn vẫn là người của Hắc Lang."

"Đã biết, ta ra ngay đây." Ted hiển nhiên cũng không để lời gã nói ở trong lòng.

Cách Ngôn cũng không để ý thái độ của đối phương, dù sao cậu cũng chuẩn bị tính kế Alice nên như vậy sẽ không làm cậu thấy cắn rứt lương tâm. Sau hai ngày cậu bình tĩnh mà xoát hảo cảm của Ted, nếu nói giá trị hảo cảm là một trăm thì cậu cũng đã xoát được đến bốn mươi, tuy còn chưa được một nửa nhưng đi được từ ý định muốn giết người của hắn ban đầu đến bước này đã rất không dễ dàng, ngày thứ tư chỗ tốt của hảo cảm đã được thể hiện.

Trải qua hai ngày ở chung hiện tại ba bữa một ngày cậu đều ăn cùng Ted, nhưng hôm nay lại không thấy những người khác đâu, vào lúc ăn cơm trưa cũng chỉ có hai người là cậu và Ted.

Cách Ngôn nghĩ đến chuyện mà Rex dặn cậu nói, sau đêm đó y lại tìm đến cậu một lần, còn mang theo một ít tin tức. Hiện tại đúng là thời điểm tốt, vì vậy cậu làm bộ lơ đãng mà hỏi: "Ted, hôm nay sao lại chỉ có hai người chúng ta ăn cơm?"

"Bọn họ ra ngoài dò la tin tức." Ted không biết tâm tư của cậu mà trả lời.

"Dò la tin tức? Không phải là tin tức liên quan đến Đoàn dong binh Hắc Lang đấy chứ? Các ngươi muốn tìm cách đối phó với đoàn trưởng Locke sao?"

Ted 'à' một tiếng, "Không khác lắm."

"Cái gì không khác lắm? Phải là phải, không phải thì không phải."

Ted đột nhiên nhìn về phía cậu, nghi hoặc: "Sao tự nhiên ngươi quan tâm đến chuyện này vậy?"

Cách Ngôn vẫn bình tĩnh, "Quan tâm không phải là chuyện rất bình thường à, chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta sẽ đi mật báo sao? Sao có thể chứ, đừng nói ta không biết bọn họ hiện tại đang ở đâu, vốn dĩ ta đã không có hảo cảm gì với Đoàn dong binh Hắc Lang rồi, có thể nhìn thấy họ gặp xui xẻo ta cao hứng còn không kịp."

"Cũng đúng." Ted ngẫm lại cũng cảm thấy đúng. Trải qua mấy ngày quan sát Cách Ngôn xác thật không có hành động gì không bình thường, ngày nào cũng ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi lại ăn, ai không biết còn tưởng cậu là thành viên mới của Alice. Cảm thấy yên tâm rồi hắn mới nói chuyện bọn họ làm mấy ngày nay cho cậu, vốn dĩ cũng không phải bí mật không thể nói.

Lời nói ngày đó của Cách Ngôn xác thật đã đem linh cảm đến cho bọn họ, nên Daniel hai ngày nay vẫn luôn điều bọn họ ra ngoài tản tin tức, hiệu quả cũng lộ rõ. Theo tin tức đáng tin cậy, hiện tại đoàn trưởng Locke đã không dám hồi đế đô, chỉ là tin tức sẽ không dừng lại ở chỗ này, cho dù gã không quay về thì gia tộc Strache cũng sẽ biết chuyện này.

"Ý ngươi là bây giờ đoàn trưởng Locke hẳn là đang nghĩ cách để gia tộc Strache không kết tội gã?" Đôi mắt Cách Ngôn hơi sáng lên.

Ted gật đầu, "Như vậy cũng không sai."

Cách Ngôn đột nhiên vỗ tay một cái, "Ngươi nói làm ta chợt nhớ ra một chuyện, có một lần ta nghe lén đoàn trưởng Locke và đội trưởng Marvin nói chuyện, hình như cũng có quan hệ với việc này."

"Chuyện gì?" Ted vội vàng hỏi.

Cách Ngôn làm bộ nỗ lực hồi tưởng, "Ta nhớ rõ lúc ấy mơ hồ nghe được đội trưởng Marvin nói Long Tiên Quả có lẽ có thể giúp bọn họ giải quyết vấn đề này, cụ thể như nào thì không rõ ràng lắm, câu kế tiếp thì ta không nghe được."

"Ngươi chắc chắn ngươi nghe thấy Long Tiên Quả?" Ted đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

"Chắc chắn."

"Vậy sao ngươi không nói sớm." Ted lập tức bối rối.

"Cái này cũng phải nhớ đến mới nói được chứ." Rex mà không tới tìm cậu, cậu vĩnh viễn cũng không có khả năng 'nhớ' đến.

Lúc này Ted cũng không rảnh lo cho cậu, vội vội vàng vàng mà chạy đi. Cách Ngôn còn muốn hỏi hắn Long Tiên Quả rốt cuộc là cái gì nhưng người đã không thấy tăm hơi, được rồi, dù sao nhiệm vụ của cậu cũng đã hoàn thành, vì thế cậu lại yên tâm mà càn quét đồ ăn trên bàn. Lúc Ted quay lại thấy cậu ăn đến thỏa mãn hết cả mặt mày thoáng chốc cảm thấy cạn lời.

"Ngươi còn có tâm tình ăn uống, mau đi với ta, đội trưởng của chúng ta muốn gặp ngươi." Ted kéo cậu đi ra ngoài.

"Ngươi đi chậm một chút, ta cảm giác có chút căng bụng." Cách Ngôn ợ một cái.

Hai người rất nhanh đã đến trước mặt Daniel.

Daniel vẫn không thay đổi chút nào, bề ngoài vẫn anh tuấn đến lóa mắt như cũ, chỉ là ánh mắt sắc bén hơn hai ngày trước rất nhiều, ánh mắt dò xét của hắn từ khi Cách ngôn đi vào vẫn luôn không dời đi, còn mơ hồ có chút khẩn trương, hắn hỏi thẳng vào vấn đề, "Ngươi chắc chắn ngươi nghe được Long Tiên Quả từ miệng bọn họ?"

Cách Ngôn vừa muốn gật đầu, giọng nói âm trầm của đối phương lại vang lên.

"Ngươi tốt nhất không nên lừa ta, nếu không hình ảnh ngươi nhìn thấy ngày hôm đó sẽ là kết cục của ngươi."

"Sao ta có thể lừa ngươi được chứ, ta còn không biết Long Tiên Quả là cái gì." Cách Ngôn bất đắc dĩ mà nói.

"Vậy mà ngươi lại không biết?" Ted khoa trương kêu lên như kiểu nhìn thấy tên ngốc vậy.

"Kỳ quái lắm à?" Cách Ngôn nghiến răng hỏi.

Ted hoàn toàn không nhìn ra cậu đang nghiến răng, còn rất chân thành mà gật đầu: "Rất kỳ quái, Long Tiên Quả là thứ tốt, nó là một loại trái cây có chứa ma lực rất lớn, cỗ ma lực này giúp người ăn nó tăng thực lực từ một đến ba giai, cấp bậc khác nhau thì thực lực gia tăng cũng khác nhau. Ví dụ như ta là một Kiếm Sĩ Cao Cấp tứ giai, nếu cho ta thì ta có thể trực tiếp đột phá đến thất giai."

"Lợi hại như vậy?"

"Đương nhiên."

Cách Ngôn nghĩ đến một vấn đề, "Nhưng nếu chỉ là gia tăng thực lực, vì sao đoàn trưởng Locke lại đem Long Tiên Quả trở thành thuốc cứu mạng, ở mặt này có phải còn nguyên nhân khác hay không?"

"Bởi vì gã đã là một Kiếm Sư cửu giai." Người trả lời cậu là Daniel, đôi mắt màu lan lộ ra một cỗ lửa nóng, có vẻ như hắn cũng rất có hứng thú với Long Tiên Quả, "Long Tiên Quả là loại quả duy nhất có tác dụng đồng thời với Kiếm Sư và Đại Kiếm Sĩ ở đại lục Arezoth, đặc biệt là vào thời điểm đột phá của Kiếm Sĩ, Long Tiên Quả có thể cam đoan tám phần thành công."

Tám phần, chỉ cần không quá xui xẻo là có thể thành công, cho nên chỉ cần có được Long Tiên Quả thì chẳng khác nào đã có được chìa khóa để thành công. Đây là cơ hội mê người đến cỡ nào, đối với Locke hiện tại lại càng thêm trân quý.

Kiếm Sư cửu giai tuy rằng cũng rất mạnh, nhưng cũng không phải hiếm thấy, Đại Kiếm Sư mới là tồn tại như lông phượng sừng lân. Những đại quý tộc như gia tộc Strache, Đại Kiếm Sư bọn họ mời chào được cũng không nhiều, nguyên nhân chính là vì cường giả quá ít, bởi vậy Đại Kiếm Sư được mời chào đến sẽ được hưởng đãi ngộ rất cao, đây cũng chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Locke. Gã cần phải có được Long Tiên Quả để tăng thực lực lên Đại Kiếm Sư, vậy mới có thể tránh được cái hình phạt sẽ hủy hoại tiền đồ của gã.

Nói tới đây Cách Ngôn liền minh bạch, thì ra Rex muốn dùng Long Tiên Quả để câu con cá là đoàn trưởng Locke. "Nhưng Long Tiên Quả là thứ hiếm như vậy sao có thể xuất hiện đúng lúc gã cần chứ?"

"Nếu gã đã nghĩ đến biện pháp này, tất nhiên đã biết được tin tức Long Tiên Quả từ đâu đó, chuyện liên quan đến Long Tiên Quả rất quan trọng, bọn chúng giấu không được, chờ ta phái người đi tra thì sẽ biết thôi."

"Cái này nói tra là có thể tra được sao?" Cách Ngôn cảm thấy khá khó tin.

"Long Tiên Quả không phải nơi nào cũng có thể sinh trưởng." Daniel hơi hơi mỉm cười, bởi vì Cách ngôn mang đến một tin tức quan trọng, hiện tại hắn đối với cậu cũng có thêm vài phần kiên nhẫn.

Cái tên Long Tiên Quả này rất dễ khiến người ta liên tưởng đến nước bọt của rồng, trên thực tế thì nó không phải nhưng cũng có liên quan bởi vì nó chỉ mọc ở nơi nào có rồng tồn tại, cho nên phương hướng cơ bản có thể xác định. Đó là rừng rậm Ma Thú.

Rừng rậm Ma Thú ở đây không phải chỉ rừng rậm Tasha, rừng rậm Tasha cũng chỉ có thể xem như một mảnh rừng nhỏ bắt nguồn từ rừng rậm Ma Thú, mức độ nguy hiểm cũng chỉ bằng một phần trăm của rừng rậm Ma Thú.

Nghe đồn trong rừng rậm Ma Thú, ma thú cấp cao nhiều như chó, Thánh Thú đi khắp nơi, bởi vậy nếu không có thực lực Kiếm Sĩ Cao Cấp trở lên thì không nên đến rừng rậm Ma Thú, nếu không cho dù chỉ lang thang ở bên ngoài bìa rừng cũng có khả năng bị xé thành mảnh nhỏ.

CHƯƠNG 35: ĐI THEO BỌN HỌ

Cách Ngôn rốt cuộc cũng biết Long Tiên Quả có sức hấp dẫn lớn như thế nào, dựa theo ý của Ted còn có loại quả khác giúp đột phá kỳ cửu giai, ví dụ như Long Lực Quả.

Long Lực Quả là loại quả chuyên dùng của Kiếm Sư cửu giai, hiệu quả tất nhiên tốt hơn Long Tiên Quả, không chỉ không có tác dụng phụ mà xác suất thành công cũng là trăm phần trăm. Nhưng độ hiếm của nó cũng cao hơn, Long Tiên Quả so với nó cũng chỉ là một phần trăm, nhiều năm qua cũng không nghe thấy nó được phát hiện ở đâu, cho nên khi mọi người nghe thấy Long Tiên Quả mới có thể kích động như vậy.

Đặc biệt là với Kiếm Sư cửu giai. Tuy hiện tại Daniel mới chỉ là một Kiếm Sư tứ giai nhưng nếu hắn có được Long Tiên Quả thì sau đó hoàn toàn có thể dùng biện pháp bảo tồn nó đến thời điểm cần dùng là được.

"Đội trưởng, chúng ta có cần loan tin này ra ngoài không?"

Ted nghĩ đến vấn đề này, mới vừa nói xong đã bị Daniel liếc mắt một cái.

"Loan tin ra ngoài để những người khác chạy tới đoạt với chúng ta? Cũng chỉ là một tên Locke mà thôi, lần trước còn chưa thật sự động thủ, lần này sẽ không để bọn chúng tiện nghi như vậy nữa, Long Tiên Quả chắc chắn ta sẽ đoạt được." Ngũ quan Daniel chợt trở nên sắc bén, trên người toát ra một cỗ khí thế quyết tâm chiến thắng.

Ánh mắt Cách Ngôn hơi lóe, chỉ có cậu biết nguyện vọng của Daniel đã định là sẽ không thể thực hiện được. Ngay sau khi hắn phái người đi hỏi thăm chi tiết thì tin tức Long Tiên Quả xuất hiện lại được lan truyền như bão táp, không đến một ngày tất cả mọi người đều đã biết, cuối cùng hầu như ai cũng bàn tán về chuyện này. Thủ hạ Daniel sau khi nghe được thì vội vàng chạy về báo, nhưng Daniel lại không giận dữ giống như dự đoán của mọi người mà thái độ lại là một bộ đúng như trong dự kiến.

"Đội trưởng, ngài không tức giận sao?" Ted bị đẩy ra đầu tiên đành đi đến trước mặt hắn hỏi thử.

Daniel xua xua tay, "Không có gì phải tức giận, Long Tiên Quả là chuyện lớn như vậy, muốn giấu cũng không giấu được. Chuyện ta sai làm thế nào rồi?"

"Đã thông tri, mặt khác cũng có tin tức cụ thể về Long Tiên Quả, xác định là ở trong rừng rậm Ma Thú, thời gian thành thục vẫn đang chờ kiểm chứng, nhưng nghe nói Đoàn dong binh Hắc Lang đã xuất phát, còn có cả Đoàn dong binh Quạ Đen, tốc độ của bọn cũng không chậm." Một người khác đáp.

Daniel đi qua đi lại tại chỗ mấy lần rồi xoay người nhanh chóng ra quyết định: "Không thể đợi nữa, lập tức thông báo xuống nửa giờ sau sẽ xuất phát, cần phải tới nơi trước khi Long Tiên Quả thành thục."

"Vâng, đội trưởng."

Cách Ngôn cho rằng bọn họ sẽ không mang đứa con chồng trước như mình đi cùng, vừa ra cửa định chậm rì rì mà trở về thì bị Ted tàn bạo mà kéo đi, sau khi biết chính mình cũng phải đi rừng rậm Ma Thú cậu ngốc ra mà hỏi, "Vì sao ta cũng phải đi?"

"Không đi thì ngươi ở lại chỗ này à?" Ted lưu loát hỏi lại, ngữ khí không cho cự tuyệt.

Cách Ngôn không chính diện trả lời hắn mà nói: "Thực lực ta thấp như vậy, cũng không quen thuộc với rừng rậm Ma Thú, ta đi cùng cũng vô dụng mà."

"Vậy thì không chắc." Ted thần bí cười một chút.

Cách Ngôn truy hỏi, hắn lại im miệng không nói, vậy nên cậu ghét nhất là người nói chuyện chỉ nói một nửa.

Nửa giờ sau, mọi người tập hợp xong liền xuất phát. Rừng rậm Ma Thú cách bọn họ có chút xa nên để tranh thủ thời gian cả ngày lẫn đêm họ đều lên đường không ngừng nghỉ, có đôi khi dừng lại cũng chỉ nghỉ ngơi một hai giờ, hoàn toàn không đủ để có một giấc ngủ ngon. Đám người Ted đã quen với cường độ đi đường như này nhưng Cách Ngôn lại là lần đầu tiên phải trải qua thống khổ như vậy, mới qua mấy ngày mà sắc mặt cậu đã tiều tụy đến gần giống quốc bảo (ý chỉ gấu trúc), còn bị Ted cười nhạo bảo cậu như một con gà yếu, Cách Ngôn lười cãi nhau với hắn, lại tiếp tục tiều tụy, trong lòng không ngừng oán niệm vì sao Rex còn chưa tới cứu cậu.

Tuy rằng mệt mỏi nhưng chỗ tốt chính là lộ trình ban đầu cần bảy tám ngày đã được rút ngắn lại còn có bốn ngày, đây còn là dưới tình huống bọn họ đi đường nhỏ, nếu đi theo quan đạo thì phải mất ít nhất nửa tháng.

Mặt trời hoàng hôn treo trên ngọn cây, bóng ai cũng bị kéo dài hơn cả cây gậy trúc, phía trước chính là rừng rậm Ma Thú mênh mông vô bờ, nhìn từ xa nó như một cái hố đen chỉ cần lại gần một chút thì sẽ bị nuốt chửng ngay lập tức, dù cho mặt trời vẫn còn trên đỉnh đầu nhưng lại không cảm thấy ấm áp bao nhiêu.

Điểm dừng chân đầu tiên của bọn họ là thành Sage cách rừng rậm Ma Thú không xa. Thành Sage là một pháo đài của đế quốc Arthurlanca, ở mặt thành đối diện với rừng rậm Ma Thú có thể thấy những dấu vết loang lổ khắp nơi trên những cánh cổng thành lớn và tường vây. Tất cả đều do ma thú triều mỗi năm lưu lại sau khi công thành, từ dấu vết đó cũng có thể nhìn ra thảm kịch diễn ra hàng năm, vì vậy binh lính thủ thành đối với những người từ bên ngoài tiến vào thành Sage đều cực kỳ nghiêm ngặt, trừ bỏ những người có thực lực mạnh mẽ như Đại Kiếm Sĩ hoặc Ma Pháp Sư, đây đều là những người từ trước đến nay bọn họ cầu mà không được.

Daniel và nhóm của hắn luôn mang trên người một cỗ sát khí đặc thù của lính đánh thuê cường hãn, binh lính thủ thành hỏi thăm theo thông lệ, sau khi biết họ là người của Đoàn dong binh Alice thì thái độ lập tức trở nên thập phần cung kính.

Cách Ngôn nghĩ nếu chỉ có một mình cậu tới không chừng sẽ biến thành một tên tội phạm bị bắt lại để tra hỏi.

Sau khi thuận lợi vào thành bọn họ rẽ vài vòng rồi đi đến một căn nhà, vừa vào cửa đã thấy hai tên lính đánh thuê đang canh giữ bên ngoài, còn hai tên lính đánh thuê thấy bọn họ đã đến thì lập tức lộ ra vẻ vui mừng.

"Đội trưởng, các ngài rốt cuộc cũng tới rồi, phu nhân đang chờ ngài ở bên trong."

Daniel gật đầu, "Vất vả."

Lúc này đột nhiên có một người bước ra ngoài, tốc độ nhanh như thể có một cơn gió ập vào mặt bọn họ. Người đến cũng chính là phu nhân trong miệng bọn họ, gương mặt xinh đẹp không có sự non nớt của tuổi trẻ, nhưng cũng không già chút nào, mái tóc cuộn sóng ánh vàng dài ngang lưng, dáng người quyến rũ đầy mê hoặc của một người phụ nữ trưởng thành, một bộ trang phục bó sát toàn thân màu đỏ thập phần gọn gàng, linh hoạt, lúc chưa nói lời nào thì mười phần nữ tính, nhưng nàng vừa mở miệng đã lộ ra hơi thở nóng nảy, dữ dằn, vừa nghe liền biết người này không thể chọc.

"Tên Locke đó đã chết chưa?"

"Heidy, chúng ta vào bên trong rồi nói." Ánh mắt Daniel lưu luyến trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, biểu tình trở nên thập phần ôn nhu, thanh âm lúc nói chuyện còn mang theo một cỗ sủng nịch muốn dìm chết người, ai nghe cũng biết hắn cực kỳ yêu vợ hắn.

Heidy mặt không biểu tình "Ừm" một tiếng rồi xoay người trở vào.

Cách Ngôn đứng ở cuối cùng, lúc cậu đang tự hỏi mình có cần đi vào hay không thì Ted đã bảo cậu đi theo, chân trước vừa mới bước vào đã nghe được một thanh âm nghi hoặc.

"Hắn là ai?"

Cách Ngôn ngẩng đầu thì thấy vợ của Daniel - Heidy đang cau mày nhìn về phía cậu.

Daniel lời ít ý nhiều giải thích một chút, vào lúc nàng sắp bạo phát hắn lại giải thích rằng tin tức về Long Tiên Quả là Cách Ngôn nói cho bọn họ, nếu họ có được Long Tiên Quả thì Cách Ngôn sẽ tương đương với ân nhân của bọn họ.

Cách Ngôn tinh tường cảm giác được đường nhìn như ngắm trúng mục tiêu kia đã biến mất, trong lòng nhẹ nhõm hẳn, dù sao thì bị một đại mỹ nhân nhìn chằm chằm cũng rất áp lực mà.

Bọn họ bắt đầu nói về chuyện trả thù hai Đoàn dong binh Hắc Lang và Quạ Đen. Thì ra Heidy không đi cùng Daniel là vì nàng phải dẫn người đi tính sổ với Đoàn dong binh Quạ Đen, còn đánh với Hắc Ô Nha một trận. Tính tình Heidy không ôn hòa như Daniel, sau khi xác định được danh tính của Hắc Ô Nha nàng không nói hai lời liền giết chết vài thành viên của Đoàn dong binh Quạ Đen, trong đó còn có một tên đội trưởng thực lực mạnh mẽ cũng chết dưới tay nàng.

Bởi vì Đoàn dong binh Quạ Đen chỉ vừa mới thăng cấp, nội tình còn chưa đủ vững chắc cho nên chỉ mất một tên đội trưởng thôi cũng là tổn thất rất lớn, Hắc Ô Nha tức giận suýt thì hộc máu. Tuy vậy Hắc Ô Nha vẫn không dám giết Heidy vì chỉ cần bất cẩn một chút thôi cũng sẽ bị trả thù bởi toàn bộ Đoàn dong binh Alice, Đoàn dong binh Quạ Đen không thể chống đỡ nổi việc này.

Cách Ngôn nghe xong chỉ còn lại một cảm tưởng, may mà người bắt cậu là Daniel.

Locke tới thành Sage sớm hơn bọn họ một ngày, hơn nữa gã đã xuất phát vào sáng nay, Heidy vẫn còn ở lại vì chờ Daniel, đồng thời cũng mang tin tức về Long Tiên Quả đến.

Heidy đã xác định được Long Tiên Quả đang ở một nơi gọi là Bụi Gai Cốc, hơn nữa có khả năng nửa tháng sau Long Tiên Quả sẽ thành thục, nhưng không biết vì sao tin tức này lại bị truyền ra ngoài nên hiện tại mỗi ngày đều có rất nhiều nhà thám hiểm hoặc lính đánh thuê vội vàng chạy tới.

Daniel nghe được chỉ còn lại nửa tháng, vốn định để thủ hạ nghỉ ngơi hai ngày lại ngay lập tức quyết định sáng ngày mai xuất phát. Heidy không có kiên nhẫn để chờ tiếp nhưng suy xét đến việc bọn họ đã liên tục lên đường trong thời gian này nên cũng đồng ý.

"Ta ngủ ở đâu?" Cách Ngôn vừa ra hỏi cửa liền hỏi Ted đang ở bên cạnh.

Ted tìm cho cậu một gian phòng trống.

Cách Ngôn làm như không thấy hai người đang đứng gần đó, bề ngoài thì là nói chuyện phiếm nhưng thực ra là đang giám thị cậu, sau khi đóng cửa cậu lập tức lên giường ngủ một giấc thẳng đến sáng hôm sau.

Trời còn chưa sáng cậu đã bị Ted đánh thức, thì ra Daniel và mọi người đã chuẩn bị đi, bọn họ dậy rất sớm, cũng ăn sáng luôn rồi, chỉ có Cách Ngôn chưa kịp ăn, cũng may Ted có để lại một phần cho cậu nhưng chỉ có thể ăn trên đường đi.

Thành Sage vào sáng sớm còn náo nhiệt hơn buổi tối, rất nhiều đứa trẻ cũng đã thức dậy ở bên đường chơi đùa, có một đứa nhỏ trong đó vô ý đâm vào lòng Cách Ngôn đang gặm bánh mì làm cậu suýt phun luôn miếng bánh mì vừa nuốt xuống ra, Cách Ngôn đang muốn hỏi thăm nó vài câu thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhưng chỉ trong nháy mắt cậu lại trưng ra khuôn mặt tươi cười với đứa nhỏ.

"Bạn nhỏ này, lần sau ra cửa nhớ mang mắt theo, rõ chưa?"

"Đã rõ, thúc thúc." Đứa nhỏ lộ ra một nụ cười ngây thơ sau đó chạy đi với đám bạn.

Không ai phát hiện tay phải Cách Ngôn đang nắm chặt một tờ giấy, loại bí mật chỉ mình cậu biết làm cậu hơi kích động, rốt cuộc Rex cũng tới tìm cậu rồi, cậu đã đợi giây phút này rất lâu rồi. Cách Ngôn kìm nén sự hưng phấn, chậm rãi mà trở thành người đi cuối cùng, chờ đến lúc không có ai chú ý cậu mới dám mở tờ giấy ra, chỉ thấy trên mặt giấy viết bốn chữ.

"Đi theo bọn họ."

Ted phát hiện Cách Ngôn không theo kịp, vừa quay đầu lại đã thấy biểu tình dữ tợn như muốn ăn thịt người của cậu, lại còn nổi điên mà xé một tờ giấy, sau khi ném xuống đất còn lấy chân dẫm tới dẫm lui, miệng thì lải nhải câu "Dẫm chết ngươi" như kiểu làm vậy có thể xả ra một ngụm ác khí, thật sự rất giống người điên.

"Jimmy huynh đệ, ngươi không sao chứ?" Ted do dự vài phút mới đi tới nhưng không dám đến gần cậu mà đứng cách khoảng hai ba mét rồi hỏi vọng lại.

Cách Ngôn phát tiết xong nhìn thấy vẻ mặt 'Huynh đệ có phải ngươi điên rồi không' của hắn thì im lặng một hồi sau đó lãnh khốc mà đi qua hắn: "Không có việc gì, đi thôi."

CHƯƠNG 36: CHẠM MẶT TẠI DOANH TRẠI

Nguy hiểm lớn nhất của rừng rậm Ma Thú đến từ ma thú quần cư (ma thú tụ lại một nơi, một vùng), thực lực của ma thú quần cư có khả năng không cao nhưng số lượng lại chiếm ưu thế tuyệt đối, nếu không may xông vào địa bàn hay sào huyệt của bọn chúng mà không thể ra ngoài với tốc độ nhanh nhất trong thời gian cho phép thì có thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.

Từ ngày tiến vào rừng rậm Ma Thú đến giờ họ đã gặp được không dưới mười đợt công kích của ma thú quần cư, có lúc trốn không được thì chỉ có thể chiến đấu, tuy có thể giết chúng nhưng cũng không thể giết hết được, đặc biệt phiền toái, đến cả những cường giả như Heidy và Daniel cũng cảm thấy mất kiên nhẫn, nhưng cũng nhờ thế mà họ có được kinh nghiệm sau đó họ có thể tránh được chúng trước.

Cách Ngôn đi theo bọn họ nhưng không phải làm gì nhiều, không phải vì cậu không mạnh mà vì cậu hoàn toàn không phải thành viên của Alice, những người có quan hệ không tồi với cậu như Ted cũng sẽ không giao phía sau lưng cho cậu, cho nên cậu ngoài đi đường ra thì cái gì cũng không cần làm, ngược lại cũng đỡ bị lộ.

Có lẽ đã sắp đến mục tiêu Bụi Gai Cốc nên nhà thám hiểm và lính đánh thuê họ gặp được ngày càng nhiều, những người này hầu như ai cũng đang nói về Long Tiên Quả.

Trên đường đi bọn họ gặp được ba nhà thám hiểm bị một đám Đao Giác Lộc vây công. Đao Giác Lộc là ma thú cấp năm, cấp bậc tuy không cao nhưng lại sống quần cư nên nó được xem là ma thú hung hãn và tàn bạo nhất trong loài hươu, nhưng mà nếu có bắt gặp thì chỉ cần tốc độ đủ nhanh vẫn có thể chạy thoát, không biết tại sao ba người kia lại rơi vào giữa một đàn Đao Giác Lộc nữa.

Daniel ra tay cứu ba người đó.

Đương nhiên không phải do hắn đột nhiên nảy lên thiện tâm, ba nhà thám hiểm kia đại khái cũng biết điều này nên ba người không chỉ cảm tạ bọn họ mà còn đem tất cả tin tức mà mình biết nói cho bọn họ.

Ví dụ như con rồng canh giữ Long Tiên Quả là một con Xích Giáp Địa Long tính tình táo bạo, nó là một con á long thực lực rất mạnh, là tồn tại đứng đầu trong Thánh Thú. Bụi Gai Cốc là địa bàn của nó, mà rồng lại có ý thức về địa bàn rất sâu nên nó cực kỳ bài xích sự xâm nhập của con người vào đây.

Trừ cái đó từ miệng ba người kia bọn họ còn biết được Hắc Lang và Quạ Đen đều đi đến Bụi Gai Cốc. Nghe nói Long Tiên Quả sẽ thành thục trong vài ngày tới nên ba người còn tính đục nước béo cò, kết quả hai đoàn dong binh Hắc Lang và Quạ Đen lại muốn phong tỏa Bụi Gai Cốc, cũng may nhà thám hiểm của rừng rậm Ma Thú nhiều hơn rừng rậm Tasha nên cuối cùng không thành công, thậm chí thiếu chút nữa là chọc cả đám người tức giận.

Heidy lạnh lùng cười, "Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào. Lần này vừa lúc bọn chúng cùng nhau đến. lão nương nhất định phải báo thù cho Alva."

Ba gã nhà thám hiểm nghe thế tức khắc rụt cổ lại.

Daniel vừa nói bọn chúng có thể đi thì ba người ngay lập tức chạy thục mạng. Chuyện của Alva cũng đã truyền đến thành Sage, cũng là chuyện ồn ào nhất gần đây. Đã biết đây là Đoàn dong binh Alice sao chúng còn dám ở lại chứ?

Đoàn người xuất phát lần thứ hai đồng thời tốc độ cũng nhanh hơn cuối cùng cũng đến Bụi Gai Cốc trước khi mặt trời lặn. Phía trước xuất hiện ánh đỏ của lửa trại, ở đó đã có rất nhiều doanh trại đóng quân của các nhà thám hiểm.

Bởi vì Long Tiên Quả còn chưa thành thục nên nhóm nhà thám hiểm cũng không tùy tiện tiến vào Bụi Gai Cốc, nếu chọc phải con rồng trong cốc kia, đừng nói hái Long Tiên Quả, đến mạng nhỏ của họ chỉ sợ khó mà giữ. Mắt thấy mặt trời rất nhanh sẽ xuống núi, ban đêm ở rừng rậm Ma Thú rất nguy hiểm nên bọn họ tìm một chỗ tương đối rộng lại dễ trông coi trước Bụi Gai Cốc để hạ trại.

Đoàn người Daniel vừa tới gần đã bị người trong doanh trại phát hiện.

"Người nào, báo tên..." Lời còn chưa nói hết đối phương đã tắt tiếng, vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn Daniel và Heidy đang đi đến. Thái độ vừa rồi còn kiêu căng ngạo mạn hiện tại lại biến thành mềm hết cả chân suýt chút nữa thì ngồi bệt xuống đất.

"Là người của Đoàn dong binh Alice, ta đi báo cho đoàn trưởng." Một người khác ném gã lại mà xoay người chạy, nói là đi báo cho đoàn trưởng nhưng thật ra là bị dọa chạy. Hiện tại ai mà không biết Đoàn dong binh Alice và bọn chúng là không chết không ngừng chứ.

Hai tên kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì này đúng là người của Đoàn dong binh Hắc Lang, bởi vì có bối cảnh quý tộc nên thành viên của Đoàn dong binh Hắc Lang đối với người ngoài luôn cực kỳ ngạo mạn.

Heidy cười lạnh một tiếng, ánh mắt tràn ngập sát khí dừng lại trên người tên chưa kịp chạy.

Người nọ tức khắc bị dọa đến tè ra quần, một cỗ mùi khai tỏa ra trong không khí.

Heidy đen mặt đá văng gã đi. Đoàn người sải bước hướng đến nơi hạ trại của hai đoàn dong binh Hắc Lang và Quạ Đen, ý đồ muốn đi gây rối lộ rõ. Bọn họ còn chưa tới gần người ở gần đó cũng đã cảm nhận được không khí như lâm đại địch của Hắc Lang và Quạ Đen, người không biết chuyện đều cảm thấy ngạc nhiên.

"Tại sao hai đoàn dong binh Hắc Lang và Quạ Đen lại có vẻ sợ Đoàn dong binh Alice vậy?"

"Chuyện lớn như vậy mà ngươi còn chưa biết à. Nghe nói Hắc Lang và Quạ Đen vì tranh đoạt một con Thánh Thú non mà hại chết cháu trai của Tanggele thuộc Alice, hai người dẫn đầu kia là con trai Tanggele - Daniel và con dâu Heidy, nghe bảo lần trước khi tìm tới Hắc Lang và Quạ Đen họ đã giết rất nhiều người, như thế sao có thể không sợ chứ."

"Vậy mà lại xảy ra chuyện lớn như vậy, lần này lại bị Alice tóm được, ta thấy sắp có trò hay để xem rồi."

"Ngươi nói xem bọn họ sẽ đánh một trận chứ?"

"Cái này khó mà nói, Hắc Lang và Quạ Đen bây giờ chắc chắn sẽ liên thủ, Alice muốn đối phó được thì hơi khó. Huống chi không bao lâu nữa Long Tiên Quả sẽ thành thục, lúc này mà đánh nhau thì chỉ có lợi cho những kẻ đến sau thôi."

Cách Ngôn vừa vặn đi qua hai người kia nghe vậy kinh ngạc mà liếc mắt nhìn người nọ một cái, đối phương vừa hay cũng nhìn lại đây, đại khái cho rằng cậu là người của Đoàn dong binh Alice nên lập tức ngậm miệng. Người này đúng là nhân tài, nên chuyện quan trọng như vậy mình không biết cũng là bình thường. (Gốc: 这人真是人才,这么重要的事自己知道不就好了)

Doanh trại của Hắc Lang và Quạ Đen rất dễ thấy, hai bên cũng tương đối gần có lẽ là để đề phòng chuyện này. Hai đoàn trưởng đã biết việc Đoàn dong binh Alice đã đến, bầu không khí giương cung bạt kiếm còn nặng nề hơn so với tưởng tượng của mọi người, khắp nơi là mùi thuốc súng cứ như giây tiếp theo sẽ nổ tung ngay vậy.

"Heidy!" Hắc Ô Nha vừa thấy Heidy liền hận đến nghiến răng, nhưng mà hắn lại không đánh được đối phương, tuy thực lực của hắn cao hơn nàng nhưng nàng lại có một con ma thú khế ước, cũng chính nhờ con ma thú này nên nàng mới có thể giết nhiều thủ hạ của hắn như vậy, cả một tên đội trưởng cũng chết dưới tay nàng, đả kích không thể nói là không lớn.

"Lại gặp mặt, Hắc Ô Nha." Heidy đằng đằng sát khí, phẫn nộ và hận ý trong lòng cũng không ít hơn Hắc Ô Nha, nếu không phải Daniel kéo lại thì nàng đã xông lên đánh với Hắc Ô Nha rồi.

Hắc Ô Nha nghĩ đến hiệp nghị vừa định ra với Locke lập tức không cảm thấy lo lắng nữa, trên mặt liền lộ ra nụ cười ngoan độc: "Ngươi giết nhiều thủ hạ của ta như vậy, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ vậy mà ngươi đã tự mình đem tới cửa, chờ ta có được Long Tiên Quả thì khoản nợ này chắc chắn sẽ giải quyết với ngươi thật tốt."

"Phi, chỉ bằng sự xấu xí này của ngươi mà cũng muốn lấy Long Tiên Quả, không cần chờ đến lúc ấy, lão nương sẽ làm thịt ngươi trước." Lời nói khí phách lại nóng nảy của Heidy khiến không ít người nghe xong phải nhìn thẳng.

Mọi người theo bản năng nhìn về phía Hắc Ô Nha, nói thật là đâu có xấu xí, còn hơi anh tuấn nữa, nhưng nếu so sánh với Daniel thì xác thật kém không chỉ một bậc.

Hắc Ô Nha trầm mặt, tràn ngập sát khí mà nhìn Heidy, "Đừng tưởng rằng có ma thú khế ước thì ghê gớm, cho dù vợ chồng các ngươi cùng lên lão tử cũng không sợ ngươi."

Heidy trào phúng mà nhếch khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng liếc sang Locke, "Ngươi chẳng qua là dựa vào Đoàn dong binh Hắc Lang, hai kẻ cặn bã đi với nhau thì vẫn là cặn bã."

"Ngươi có gan thì nói lại lần nữa!" Sắc mặt đoàn trưởng Locke trầm xuống, gã không thể im lặng được nữa. Gã vốn cảm thấy có vài phần đuối lý, nhưng Đoàn dong binh Alice cứ hùng hổ dọa người như vậy khiến gã không thể nhẫn nại nổi, Tanggele không có ở đây, chỉ có hai tiểu bối mà gã cũng đánh không lại, sau này làm sao có thể lăn lộn ở đại lục Azeroth được nữa.

"Dù nói mấy lần thì cũng vậy thôi, nếu các ngươi không phải cặn bã thì sao phải sợ chúng ta? Thực lực của ta và chồng ta cũng không bằng các ngươi."

Lời nói châm biếm của Heidy tức khắc làm hai người cảm thấy bẽ mặt, không cam lòng yếu thế nên trào phúng ngược lại, nhưng hai người cũng không thể không biết xấu hổ như Heidy, chưa được vài câu đã bị nàng mắng đến thương tích đầy mình.

Cách Ngôn nhân lúc bọn họ cãi nhau mà nhìn sang phía doanh trại Đoàn dong binh Hắc Lang, không tốn bao nhiêu thời gian đã thấy ở phía sau Rex đứng dựa vào gốc cây vẻ mặt bình tĩnh, y cũng tình cờ nhìn lại đây, tầm mắt hai người liền chạm nhau. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play