Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected].@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Phiên ngoại 1
Thành Nham là kiểu người có tướng mạo nhìn một lần là khó có thể quên, Giang Mộ Bình đã biết chuyện này khi hắn còn là một thiếu niên.
Ngoài cửa sổ dần dần có tiếng ve kêu, ẩn hiện trong bóng cây, mùa xuân lại sắp qua đi. Trong lớp hình như có một người bạn học mới, âm thanh của nữ sinh bên cạnh cũng không nhỏ, khó có thể không lọt vào tai của người khác.
"Cậu không nghe nói sao, lớp chúng ta dường như sắp có bạn học mới."
"Thật sao? Chuyển trường đến ư?"
"Đúng vậy, bọn họ nói người đang ở văn phòng của cô Tôn, lát nữa sẽ đến đây."
"Trực tiếp chuyển tới lớp của chúng ta? Lớp chúng ta là lớp trọng điểm, sao có thể tùy tiện tiến vào? Lai lịch lớn như vậy hả?"
"Không phải, nghe nói thành tích trước kia của người đó khá tốt, hình như cực kỳ giỏi mấy môn khoa học tự nhiên thì phải? Được đặc cách nhận vào, không phải vì có bối cảnh."
"Ôi chao, lớp trưởng, cậu biết chuyện này không?"
Các cô bất ngờ nhìn tôi.
Tôi lắc đầu.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Có người bước vào cửa, Văn Yến - cán bộ môn ngữ văn - đỏ bừng cả khuôn mặt, hơi thở có chút hổn hển.
Ngay lập tức có người hỏi: "Văn Yến, Văn Yến, có phải cậu đến văn phòng không? Có thấy bạn học mới không?"
Văn Yến mím môi gật đầu.
"Là nam hay nữ?"
"Là nam."
"Nhìn thế nào? Có đẹp trai không?"
Ánh mắt của Văn Yến lóe lên, sắc mặt càng đỏ hơn, cụp mắt gật gật đầu.
Ầm--
Nữ sinh bên cạnh vỗ nhẹ lên bàn, đôi mắt long lanh: "Đẹp trai cỡ nào?"
"Lát nữa người ta đến cậu sẽ biết."
Tiết đầu tiên là ngữ văn, cô Tôn dẫn học sinh mới chuyển trường vào lớp.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Cậu ấy giới thiệu rất đơn giản, nói rằng cậu ấy tên là "Thành Nham", "Thành" của trở thành, "Nham" của nham thạch. Cậu ấy mặc một chiếc áo phông đen, tóc cắt ngắn, khi không nói chuyện thì đôi môi mím chặt, bộ dáng không dễ tiếp cận.
Sự xuất hiện của cậu ấy khiến tôi nhớ đến một ngôi sao Hong Kong trên poster——
Ngũ quan ngây ngô và thanh tú.
Tôi cúi đầu, chợt nghe giáo viên chủ nhiệm gọi tên tôi.
"Giang Mộ Bình, đến giờ nghỉ trưa, em đưa Thành Nham đi thăm quan trường chúng ta một lát nhé, sẵn tiện giới thiệu trường cho em ấy biết hoàn cảnh của trường."
Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt của Thành Nham nhìn đến tôi, tôi nhìn thẳng cậu ấy một cái.
"Vâng." Tôi đáp.
Trước khi đi thăm quan trường, tôi vẫn phải giới thiệu về bản thân mình.
Sau khi ra khỏi lớp, tôi chủ động nói với cậu ấy: "Tôi tên Giang Mộ Bình."
"Thành Nham." Cậu nói rất ngắn gọn. Bây giờ tôi cách cậu ấy rất gần, tôi có thể nghe thấy giọng nói khàn khàn của cậu ấy rất rõ ràng.
Cậu ấy rất ít nói, toàn bộ quá trình chúng tôi cơ hồ không có giao lưu gì. Trên sân có người đang chơi bóng rổ, Thiệu Viễn Đông cũng ở trong nhóm người đó, cậu ta nhìn thấy tôi, liền ném quả bóng cho người khác rồi chạy đến.
"Mộ Bình, chơi bóng đi!" Thiệu Viễn Đông hét về hướng của tôi.
"Không chơi." Tôi nói, "Tôi dẫn bạn học mới đi thăm quan trường."
Thiệu Viễn Đông nhìn Thành Nham, nở nụ cười thân thiện: "Trong trường có gì tốt mà thăm quan? Nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có mấy tòa nhà, chơi bóng với chúng tôi còn hay hơn?"
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
"Không cần." Thành Nham từ chối Thiệu Viễn Đông, cũng nói với tôi: "Lớp trưởng, cậu đi chơi bóng đi, tôi có thể tự xem."
Cậu ấy gọi tôi là "lớp trưởng" với một ngữ khí rất xa lạ, tôi không hiểu sao cậu ấy lại biết tôi là lớp trưởng, có lẽ là đoán đi. Tôi không biết có phải vì cậu ấy không nhớ tên tôi nên mới gọi như vậy hay không.
Vì thế, tôi nhấn mạnh một lần nữa: "Tên tôi là Giang Mộ Bình."
Cậu ấy sửng sốt, nhìn tôi và nói: "Ừm, tôi biết rồi. Có chuyện gì vậy?"
Thiệu Viễn Đông nắm lấy vai tôi, người đầy mồ hôi, cậu ta dũng cảm nơ nụ cười: "Cậu ấy tên là Giang Mộ Bình, còn tôi tên là Thiệu Viễn Đông, xin chào, bạn học mới."
"Xin chào."
"Thật sự không chơi với chúng tôi sao?"
Thành Nham lắc đầu.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Lần giao tiếp đầu tiên giữa Thiệu Viễn Đông và Thành Nham phi thường hài hòa, tôi nghĩ cậu ta có thể kết bạn với người bạn mới này, nhưng rồi chuyện không mong muốn đã xảy ra.
Giờ tan học, lớp học không còn nhiều người, tôi ở lại trường làm bài tập, sẵn điện đợi mẹ đến. Cánh cửa phòng học đột nhiên bị đẩy ra rất mạnh từ bên ngoài, ầm một cái, đập mạnh vào tường.
"A! Lớp trưởng! Cũng may cậu còn chưa rời đi, Thiệu Vũ Đồng và Thành Nham đánh nhau, cậu nhanh đi xem một chút đi!"
Tôi đứng dậy: "Ở đâu?"
"Ở cửa sau của thư viện!" Tôi và bạn học nhanh chóng chạy đến hiện trường, trước khi đến tôi không ngờ khung cảnh lại hỗn loạn như vậy, vóc người của Thành Nham gầy gò, cũng thấp hơn một đoạn so với Thiệu Viễn Đông cao lớn. Họ ẩu đả ở trên mặt đất, Thiệu Viễn Đông áp chế Thành Nham, giơ tay muốn vung một nắm đấm.
Bạn học nữ bên cạnh vô thức che mắt lại, tôi bước tới nắm lấy cổ tay của Thiệu Viễn Đông.
"Cậu điên rồi à?" Tôi kiềm chế Thiệu Viễn Đông.
Thiệu Viễn Đông quay đầu lại, hai mắt có chút đỏ lên, vẻ mặt dường như nếu hôm nay không đánh chết Thành Nham thì cậu ta sẽ không bỏ qua.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Tôi nhìn về Thành Nham nằm dưới người cậu ta, Thành Nham dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn tôi, khóe miệng của cậu ấy bị đánh đến tươm máu. Thiệu Viễn Đông đã đánh cậu ấy, mà tôi lại là bạn của Thiệu Viễn Đông, tôi liền không thoát khỏi liên quan.
Tay của Thiệu Viễn Đông vẫn còn căng thẳng, tôi dùng sức lôi mạnh một cái, nói: "Đứng dậy."
"Tại sao tôi phải đứng dậy! Mẹ nó, hôm nay tôi phải giết chết cậu ta!"
Tôi có chút không vui: "Có đứng dậy hay không?"
Thiệu Viễn Đông cau mày liếc tôi một cái, lộ ra vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng lại buông lỏng Thành Nham ra. Tôi đưa tay về phía Thành Nham, muốn kéo cậu ấy đứng lên, nhưng lại bị cậu ấy tránh đi.
Tôi biết tôi đã bị trách nhiệm liên đới.
Thành Nham đứng dậy, giơ cánh tay lên xoa vết máu ở khóe miệng, nhặt cặp sách trên mặt đất lên rồi rời đi.
Ở đây cũng chỉ còn có ha, ba người vây xem, lúc tôi thuyết phục hai người đang đánh nhau, tất cả những người xem trò vui cũng đều tản đi mất.
Tôi hỏi Thiệu Viễn Đông: "Chuyện gì xảy ra?"
"Cậu ta quấy rầy Diệp Lâm, tôi không đánh cậu ta thì đánh ai?"
Diệp Lâm là cô gái mà Thiệu Viễn Đông thích, một bạn nữ rất nổi tiếng trong lớp của chúng tôi. Thành tích của cô thường thường nhưng ngoại hình xinh đẹp, xinh đẹp đến mức ngay cả Thiệu Viễn Đông cũng không tránh khỏi yêu thích.
Tôi nghĩ, Thành Nham có gương mặt như vậy, không cần tồi tệ đến mức phải đi quấy rối các cô gái.
"Sao cậu biết cậu ta quấy rối Diệp Lâm." Tôi hỏi.
"Còn thế nào, đương nhiên cô ấy nói cho tôi."
"Cậu có tìm chứng cứ chưa?"
"Chuyện này còn cần chứng cứ? Diệp Lâm ăn no rửng mỡ đi oan uổng cậu ta ư?"
Có lẽ thực sự là ăn no rửng mỡ, bởi vì một số chuyện hư hỏng trong quá khứ nên ấn tượng của tôi về nữ sinh này không tốt lắm.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
"Cho dù có chuyện như vậy, cậu có cần thiết phải động thủ sao?"
"Là cậu ta khiêu khích trước." Thiệu Viễn Đông cao giọng, "Vừa rồi cậu không ở đây, không nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ của cậu ta, cậu ta nói mắt của tôi có vấn đề."
Tôi bật cười, sắc mặt Thiệu Viễn Đông lập tức tối sầm lại: "Cậu cười cái gì?"
"Không có gì."
Thiệu Viễn Đông cũng bị bầm một bên mặt. Sức chiến đấu của Thành Nham rất mạnh, rõ ràng là một sự kiện ẩu đả vườn trường rất ác liệt, tôi còn sinh ra tâm lý muốn cười trên sự đau khổ của người khác.
Tôi nói: "Nhớ đến bệnh viện để xử lý vết thương, tôi đi đây."
"Cậu không đi với tôi hả?"
"Tôi về lớp lấy cặp sách, lát nữa mẹ tôi sẽ đến đón, cậu muốn theo tôi về luôn không?"
"A, vậy thì tôi không muốn. Tôi không muốn để dì trông thấy tôi trong bộ dạng thế này. Sau này khi trò chuyện với ba tôi, chắc chắn dì sẽ đề cập đến vấn đề này."
Cha mẹ của Thiệu Viễn Đông điều hành một công ty ở nước ngoài. Họ thường xuyên bay ra nước ngoài và hiếm khi về nhà.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Hôm nay hiếm khi mẹ tan làm đúng giờ, lúc tôi vừa đến cổng trường thì xe của mẹ đã đậu sẵn bên đường rồi.
Tôi lên xe, mẹ quay lại hỏi tôi: "Con muốn ăn gì không?"
"Không có gì đặc biệt muốn ăn."
"Chúng ta đi chợ nhìn một chút."
Khi gần đến chợ, tôi nhìn thấy bóng dáng của Thành Nham trên phố, cậu ấy nện bước vững vàng trên vỉa hè dọc theo hàng cây ngô đồng ở bên đường. Cậu ấy mặc đồng phục học sinh mùa hè là chiếc áo sơ mi trắng polo, làn gió làm tung nhẹ vạt áo của cậu ấy.
"Con đang nhìn gì vậy?" Mẹ hỏi tôi.
"Bạn cùng lớp của con."
Mẹ nhìn theo ánh mắt của tôi.
"Cậu ấy đi bộ về nhà?" Mẹ giảm tốc độ xe chậm lại, đi theo Thành Nham, "Cậu ấy sống ở đâu, chúng ta đưa cậu ấy một đoạn."
"Không biết."
Mẹ cười: "Con làm lớp trưởng thật sự không xứng chức."
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Xe chậm rãi dừng lại bên cạnh Thành Nham, ánh mắt của Thành Nham trước sau vẫn nhìn về phía trước, tôi lăn cửa kính xe xuống, gọi cậu ấy: "Thành Nham."
Thành Nham dừng lại và quay đầu lại.
"Ôi." Mẹ tôi quay đầu lại nhìn tôi một cái, "Mặt cậu ấy sao vậy? Đánh nhau với người ta à?"
Thành Nham quay ngang nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
"Lớp trưởng." Cậu ấy khàn cổ gọi tôi, sau đó liếc nhìn mẹ tôi, khẽ gật đầu, lễ phép nói: "Dì ạ."
"Ai, chào cháu. Cháu sống ở đâu? Chúng tôi tiễn cháu một đoạn."
"Không cần, cám ơn dì."
"Không sao, lên xe đi."
"Thực sự không cần."
Thành Nham hơi hạ người, ý định rời đi.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d. Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Tôi gọi cậu ấy lại: "Thành Nham."
Thành Nham quay lại, trầm mặc nhìn tôi.
"Mặc dù tôi và Thiệu Viễn Đông là bạn bè, nhưng cậu cũng không thể kết tội tôi chung với cậu ta."
Cậu ấy sững sờ một lúc, như thể không nhận ra ý tứ trong lời nói của tôi.
"Kết tội gì?" Tôi nghe mẹ tôi khẽ hỏi.
Sau một hồi, Thành Nham mới động đây đôi môi, nói: "Tôi không có liên tội cho cậu."
Khóe miệng cậu ấy hơi cong lên, tôi nghĩ có lẽ cậu ấy đang nở nụ cười.
Cậu ấy lại thấp giọng nói: "Lớp trưởng, cậu thật buồn cười."
Xưa nay chưa từng có ai dùng từ "buồn cười" để đánh giá tôi, tôi miễn cưỡng hiểu hai chữ "buồn cười" trong miệng cậu ấy là "hài hước".
Hết phiên ngoại 1.