Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected].@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương 33
Thành Nham thường cảm khái rằng Giang Mộ Bình không hổ là một giáo sư ngành luật, hắn thực sự rất biết cách nói chuyện.
Đây có lẽ là lợi thế của một người làm công tác giáo dục nhỉ?
"Hai loại tình cảm này không giống nhau. Thành Nham nói.
"Không giống ở chỗ nào?" Giang Mộ Bình hỏi.
Thành Nham không biết Giang Mộ Bình là biết rõ còn cố ý hỏi để khơi gợi vài lời ám muội, hay hắn vốn cho rằng tình cảm của hai người bình đẳng như tình cảm gia đình.
Thành Nham đoán là cái trước, bởi vì Giang Mộ Bình rất am hiểu thuật khiến người ta mở lời trước.
Dĩ nhiên, Thành Nham đã chủ động rơi vào bẫy của hắn: "Chúng ta có thể nắm tay, ôm ấp và thậm chí là hôn môi nhau. Tình cảm giữa chúng ta tình cảm có dục vọng, còn tình cảm đối với cha mẹ sẽ không có."
"Thời điểm tôi nắm tay em thì em sẽ có dục vọng sao?"
Sự thẳng thắn của Giang Mộ Bình khiến Thành Nham không thể chống đỡ, quả nhiên anh hoàn toàn không phải là đối thủ của giáo sư Giang.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham vô thức đỡ sau gáy, nhìn về phía sảnh chính, chỉ lo Lý Tư Tri sẽ nghe thấy cuộc trò chuyện không thích hợp cho trẻ em giữa hai người.
"Em chỉ ví dụ thôi, sao anh lại..." Thành Nham không nói nên lời, cạn lời, "Anh cố ý."
Giang Mộ Bình nhếch nhẹ khóe miệng.
Thành Nham tức cười: "Sao anh lại đáng ghét như vậy."
"Có phải cổ em lại đỏ không?"
"Anh giúp em xem đi," Thành Nham xoay gáy lại cho hắn xem, "Có đỏ không?"
"Một chút."
"Trước đây em chưa từng bị như thế này, anh nghĩ em có cần đi bệnh viện khám không?"
"Em không phải bị dị ứng." Giang Mộ Bình nói, "Cho dù là như vậy, nguyên nhân dị ứng cũng là tôi."
Chết tiệt.
Thành Nham không nhịn được văng tục dưới đáy lòng.
Giang Mộ Bình giống như không liên quan, vẻ mặt không chút thay đổi, hỏi Thành Nham, "Hôm nay em thật sự muốn ở lại đây sao?"
Thật ra không nên nghĩ nhiều, Thành Nham từ nhỏ đã quen né tránh ánh mắt của người khác, anh không thích ở trong một môi trường có quá nhiều người chú ý đến mình. Anh muốn được tự do tự tại.
"Chúng ta bình thường ít khi đến đây," Thành Nham nói, "Dành nhiều thời gian để bồi hai lão nhân gia cũng tốt mà."
Giang Mộ Bình cười: "Ba mẹ cũng không phải mấy lão nhân gia khác, em xem hai người họ đến nhà chúng ta được mấy lần?"
Thành Nham suy nghĩ một chút, quả thực không đến được mấy lần, cha Giang còn chưa tới một lần nào.
Cha Giang là một người rất ngầu, chắc chắn không có gì lạ khi họ ở lại đây.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Cuối cùng cả hai quyết định về nhà, khi rời đi, họ tình cờ gặp cha Giang và mẹ Giang vừa đi tản bộ về.
"Phải đi rồi?" Mẹ Giang dừng bước, oán giận Giang Mộ Bình, "Tốt xấu gì cũng phải đợi chúng ta trở lại chứ. Có phải được nghỉ rồi không?"
"Vâng."
"Nếu như được nghỉ thì thường xuyên về nhà một chút, mang theo Tiểu Nham nữa."
"Có gì hay đâu mà về," Cha Giang ở bên cạnh nói, "chúng ta đều bận rộn như vậy, về rồi cũng không ai nói chuyện với chúng."
"Tôi không có bận rộn như vậy, ngược lại là ông, sắp nghỉ hưu rồi cũng không được yên tĩnh." Mẹ Giang nhìn bọn họ, "Đừng nghe lời ba con, về nhiều một chút, trong nhà cũng náo nhiệt."
Thành Nham nói: "Được rồi, mẹ."
Bọn họ đang muốn rời đi, cha Giang gọi Giang Mộ Bình lại: "Con chờ một chút, ba có việc muốn nói với con. Tiểu Nham con lên xe chờ nó một lát."
"Vâng."
Thành Nham đi tới đầu ngõ, lên xe, ngay khi người vừa đi, cha Giang liền hỏi Giang Mộ Bình, "Quan hệ của con và Tiểu Nham như thế nào rồi?"
Giang Mộ Bình dựa theo tình hình thực tế trả lời: "Cũng không tệ."
"Vậy à." cha Giang cảm thấy nghi hoặc, "Ba xem hai đứa bây giờ chẳng khác gì lúc mới bắt đầu cả."
"Ba chỉ thấy chúng con mới có vài lần."
"Sao, chê ba không quản chuyện à?" Ba Giang trợn to mắt, "Bình thường ba rất bận, cho nên không có thời gian thăm hai đứa."
"Con không ngại nếu như ba không quản đâu."
Cha Giang nhớ tới mẹ Giang từng nhắc đến chuyện hai đứa nhỏ ngủ giường riêng còn dùng giọng điệu bi quan như vậy, ông lạnh lùng nói: "Tự lo lấy đi."
Trước khi Giang Mộ Bình đi, hắn vẫn không có manh mối gì về chuyện của cha Giang.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Sau khi trở về nhà, tắm rửa xong, Giang Mộ Bình ở phòng khách đọc sách, Thành Nham lau khô tóc, bước ra khỏi phòng tắm.
Thành Nham đứng sau Giang Mộ Bình một hồi, anh đứng có hơi lâu, Giang Mộ Bình thu hồi ánh mắt khỏi quyển sách, quay đầu lại.
"Vẫn là sách tiếng Latinh sao?" Thành Nham liếc nhìn cuốn sách trên tay hắn.
"Ừm, mang về xem."
Lần trước bởi vì có Thành Nham nằm bên cạnh, Giang Mộ Bình liên tục thất thần, cuốn sách chỉ lật được ba trang. Đây là trải nghiệm thất bại mà hắn chưa từng có, vì thế, hắn mang theo cuốn sách này trở về, muốn rửa nhục.
Nhưng Giang Mộ Bình không hề có lòng tin gì với mình, hắn vẫn nghĩ có lẽ vẫn bởi vì Thành Nham nên hắn sẽ không tập trung được tinh thần, hắn liền quyết định không đọc sách ở trong phòng ngủ.
Giang Mộ Bình quay đầu lại và tiếp tục đọc.
"Anh không vào phòng ngủ xem sao?" Thành Nham hỏi.
Chờ Giang Mộ Bình đọc xong sách có lẽ anh đã ngủ rồi, làm sao có thể vun đắp tình cảm? Vốn dĩ, ban ngày cả hai dành rất ít thời gian cho nhau, chỉ có buổi tối mới có một chút thời gian.
Giang Mộ Bình lắc đầu: "Tôi ở đây xem."
Thành Nham ồ một tiếng, thầm nghĩ lúc ở nhà ba mẹ thì đọc sách trong phòng ngủ, sao về đến nhà liền không ở trong phòng ngủ đọc nữa.
"Vậy em đi ngủ trước."
"Ừ." Ánh mắt của Giang Mộ Bình đặt ở trên cuốn sách, hướng sau gáy về Thành Nham.
Mái tóc mới gội toát ra một mùi thơm thoang thoảng, tóc của Giang Mộ Bình đen nhánh, sợi tóc rất mềm.
Thành Nham không nhịn được vuốt tóc hắn một cái, Giang Mộ Bình sững người, một lần nữa quay đầu lại.
"Em có thể sờ được không?" Thành Nham để tay sau đầu hắn, "Tóc của anh thật mềm."
"Em cũng đã sờ rồi."
Thành Nham rút tay về.
Giang Mộ Bình bật cười, còn chưa mở miệng đã nghe Thành Nham nói: "Em đi ngủ trước."
Thành Nham bước đi rất nhanh, lời Giang Mộ Bình muốn nói như bị chặn lại ở yết hầu.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Không có ai ở xung quanh, đặc biệt là không có Thành Nham ở bên cạnh, cuốn sách này rất nhanh được đọc xong. Quyển này không dày lắm, không đến hai tiếng mà Giang Mộ Bình đã đọc được hơn một nửa, hắn liếc nhìn đồng hồ trên tường, phát hiện đã không còn sớm nên không đọc nữa.
Giang Mộ Bình tháo kính mắt, kẹp giữa trang sách, nhẹ nhàng đóng bìa sách lại.
Đèn trong phòng ngủ không bật, Giang Mộ Bình cho là Thành Nham đã ngủ, liền thả nhẹ động tác, sờ soạng bóng tối rồi đi đến bên giường, nhẹ nhàng vén một góc chăn bông lên.
Người trên giường hơi nhúc nhích, trong màn đêm tĩnh mịch này, hắn nghe thấy tiếng hít thở của đối phương rất rõ ràng, hỗn loạn.
Thành Nham còn chưa ngủ.
Giang Mộ Bình ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vuốt lưng Thành Nham cách lớp chăn bông.
"Lúc nãy em rất lạ, sao vậy?"
Giọng nói Giang Mộ Bình rất thấp, hắn biết rõ Thành Nham vẫn thức, nhưng vẫn như sợ đánh thức anh.
Thành Nham nhúc nhích một chút, chậm rãi xoay người lại.
Giang Mộ Bình không đeo kính, tầm mắt hơ hồ, không nhìn rõ người trước mặt.
"Giáo sư Giang." Thành Nham gọi tên Giang Mộ Bình bằng giọng nói ám khói của mình.
"Ừm."
"Không phải anh nói muốn vun đắp tình cảm với em sao," Âm thanh Thành Nham rầu rĩ, âm sắc khàn khàn, "Anh có thể triển khai một số hành động cụ thể không?"
Bóng tối đã giúp Giang Mộ Bình che giấu nụ cười nơi khóe miệng.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình thật lâu không lên tiếng, Thành Nham nghĩ hắn không hiểu ý anh, tự trách mình quá hàm súc, không chịu nói thẳng với Giang Mộ Bình: Chỉ vì chuyện nhỏ rằng Giang Mộ Bình không ở trong phòng ngủ đọc sách mà anh đã nằm trằn trọc trở mình trên giường suốt hai tiếng đồng hồ.
Thành Nham đang định mở miệng, đột nhiên nghe thấy Giang Mộ Bình nói: "A Nham, em lại gần tôi một chút."
"Tôi không đeo kính, không nhìn rõ em."
Thành Nham nghe vậy liền ngồi dậy, tiến gần hơn một chút đến Giang Mộ Bình.
"Em muốn tôi làm thế nào?" Hơi thở của Giang Mộ Bình va vào đôi môi của Thành Nham.
"Lần này có thể để em chủ động được không?" Thành Nham nhìn vào mắt hắn.
Khi thích nghi được với bóng tối, Thành Nham nhìn thấy rất rõ đôi mắt của Giang Mộ Bình, không có kính mắt che lấp, đôi mắt của Giang Mộ Bình đẹp đến mức động lòng người.
"Nếu em chủ động, tại sao còn muốn hỏi lại ý kiến của tôi." Giang Mộ Bình cười, góp ý Thành Nham, "Em nên trực tiếp hành động đi."
"Ra vậy." Thành Nham nhẹ nhàng nói, nghiêng mặt sang một bên, hôn lên má Giang Mộ Bình.
Thành Nham mím mím môi, có chút nghịch ngợm nói: "Hành động kết thúc."
Thật là một hành động đơn giản, Giang Mộ Bình thầm nghĩ.
Tâm trạng của Thành Nham trở nên trong sáng, anh nằm trở lại giường.
Giang Mộ Bình vén chăn bông, cũng tiến vào nằm.
"Sau này anh vào phòng ngủ đọc sách đi." Giọng nói của Thành Nham vang lên bên tai Giang Mộ Bình, "Lúc anh đang đọc sách em sẽ không quấy rầy đến anh, chỉ là ở trong phòng ngủ, em có thể ở cùng anh thêm một lát."
Ít nhất thì lúc đó, Giang Mộ Bình sẽ ở bên cạnh anh.
Anh không thể lúc nào cũng quanh quẩn trong phòng khách hoặc phòng làm việc được.
Thành Nham nghe thấy Giang Mộ Bình thở một hơi, giọng nói trở nên ám ách: "Đừng sợ làm phiền tôi, em cứ ở bên cạnh tôi."
Trên thực tế, bất kể Thành Nham có phát ra âm thanh hay không, cảm giác tồn tại đều rất mạnh.
Anh ở đâu cũng sẽ "quấy rầy" đến Giang Mộ Bình.
.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
.
Mười giờ sáng ngày hôm sau, Giang Mộ Bình còn đang ngủ say, Thành Nham đã tỉnh rồi. Người chuyển phát nhanh sáng sớm đã đến giao hàng, là một cái bưu kiện lớn, là một cái lò vi sóng Thành Nham mới mua trên mạng.
Cái lò này hơi nặng, được hai nhân viên giao hàng đồng thời bưng vào.
"Để ở đâu đây anh chàng đẹp trai?"
"Đặt lên bàn ăn trước đi." Thành Nham tiện tay thu thập một chút rác ở cửa.
Nhân viên giao hàng không để ý tới Thành Nham nói là bàn ăn, thứ này quá nặng, bọn họ chuyển đến phòng khách, trực tiếp đặt ở trên bàn cà phê.
"Bây giờ tôi giúp anh lắp đặt luôn hay thế nào?" Nhân viên chuyển phát nhanh hỏi.
Thành Nham bước tới, "Được."
Thành Nham cầm hai chai nước đưa cho người chuyển phát nhanh, khi họ đưa cho họ, anh thoáng nhìn góc sách dưới đáy hộp, lông mày khẽ nhíu lại. "Sư phụ, dưới bàn có sách, sao các người không nhìn mà đã đặt lên rồi?"
"Ồ, thực xin lỗi, tôi không để ý." Người giao hàng ngượng ngùng cười cười, "Thật sự là hơi nặng, nhà anh cách thang máy quá xa, chúng ta một đường khiêng tới."
"Cực khổ rồi, làm phiền hai người chuyển tới phòng ăn."
Đang lúc nói chuyện, Giang Mộ Bình bước ra khỏi phòng, đầu tóc có chút bù xù, đôi mắt hơi híp lại.
"Anh dậy rồi?" Thành Nham nhìn hắn.
"Ừ." Giang Mộ Bình liếc nhìn hai vị sư phụ chuyển phát nhanh.
"Họ là chuyển phát nhanh," Thành Nham nói, "giao hàng em mua đến."
Giang Mộ Bình đi tới phòng khách, híp mắt nhìn trên bàn cà phê, vừa mới dậy nên âm thanh có chút khàn khàn: "A Nham, em có thấy kính mắt của tôi không?"
"Kính mắt?"
"Tôi kẹp ở trong sách."
Thành Nham mở to đôi mắt, đột nhiên nhìn đến cuốn sách dưới hộp.
"Sư phụ, phiền phức anh dời cái hộp đi một chút." Thành Nham có chút sốt ruột.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Nhân viên chuyển phát nhanh vội vàng đẩy chiếc hộp ra, bên dưới là cuốn sách Giang Mộ Bình đã đọc tối qua, cặp kính của hắn được kẹp trong cuốn sách, khi Thành Nham cầm cuốn sách lên, một vài mảnh vỡ rơi ra khỏi khe sách.
Thành Nham mở sách ra, phát hiện cặp kính bên trong đã bị vỡ thành nhiều mảnh, ngay cả gọng kính cũng bị biến dạng.
Người chuyển phát nhanh sắc mặt tái xanh: "Ôi! Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!"
Giang Mộ Bình vứt mảnh vỡ vào thùng rác.
"Tôi thực sự xin lỗi, là chúng tôi đã không cẩn thận. Mắt kính của ngài bao nhiêu tiền? Chúng tôi có thể bồi thường bằng tiền mặt không?"
Giá cả mắt kính của Giang Mộ Bình không thấp, nếu để nhân viên chuyển phát nhanh bồi thường, ước chừng phải mất mấy tháng lương của họ.
Cuối cùng, Giang Mộ Bình thản nhiên nói một mức giá ba chữ số.
"Làm sao bây giờ?" Thành Nham cau mày.
"Không sao, tôi có kính dự phòng." Giang Mộ Bình dừng lại, "Nhưng thứ hai tuần sau tôi đi nơi khác dự hội nghị."
"Hội nghị? Anh đi công tác sao?"
"Đúng vậy."
"Tại sao vừa nghỉ liền phải đi công tác, với cả thứ hai tuần sau không phải là ngày mai ư?"
Giang Mộ Bình ừ một tiếng, "Vẫn nên đi mua cái mới."
Nhân viên giao hàng nhanh chắp lắp đặt lò vi sóng, bồi thường mấy trăm đồng tiền kính mắt.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình tắm rửa xong đi vào phòng làm việc, lấy ra cặp kính dự phòng đã bỏ xó từ lâu, khi ra khỏi phòng làm việc, Thành Nham đang đứng chỗ lò vi sóng mới, khi quay lại, cả người sửng sốt.
Giang Mộ Bình đổi một cặp kính gọng đen, lộ ra một chút khí chất học sinh, đặc biệt trẻ ra.
Khí chất của hắn trở nên khác lạ, khiến tâm lý Thành Nham tràn ngập một cảm giác tươi mới mạnh mẽ.
Thành Nham cuối cùng cũng hiểu tại sao Giang Mộ Bình lại muốn mua một cặp kính mới để đi công tác, cặp kính gọng đen này thực sự không thích hợp cho những dịp trang trọng như vậy.
"A Nham, chiều nay em có rảnh không?" Giang Mộ Bình bước vào phòng ăn.
"Ừ, hôm nay em không đến phòng xăm."
"Buổi chiều có thể cùng tôi đi thay kính được không?"
"Đương nhiên có thể."
Thành Nham bưng bữa sáng lên bàn, ánh mắt không ngừng dán vào kính mắt của Giang Mộ Bình.
"Tôi đổi kính mắt rất mới mẻ à?" Giang Mộ Bình bắt được ánh mắt của anh, "Em nhìn tôi rất lâu rồi."
Thành Nham gật đầu: "Mới mẻ."
"Cũng đẹp mắt."
Hết chương 33.