Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected].@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương 27
Thành Nham từ nhỏ vì bận bịu kiếm tiền nên mới không nói chuyện yêu đương, lúc đó trong mắt anh chỉ có công việc và em trai, dù có người theo đuổi không ít nhưng anh luôn cảm thấy mệt mỏi khi phải đối mặt với những người đó và mệt mỏi khi bị một mối quan hệ ràng buộc.
Nhưng Thành Nham không thể nghĩ ra lý do vì sao Giang Mộ Bình lại độc thân lâu như vậy.
Giang Mộ Bình ưu tú như thế.
Nhiếp ảnh gia đang chuẩn bị thiết bị và ánh sáng, Thành Nham nâng cốc nước ấm dựa vào bục giảng, Giang Mộ Bình ngồi ở dưới bàn học sinh, chuyên gia trang điểm đang chỉnh trang lại cho hắn.
Phòng học trống trơn, là chỗ được studio chụp ảnh thuê.
Bọn họ thật may mắn, cuối tuần này trời cũng có nắng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, trong phòng học ánh sáng rất tốt.
Giang Mộ Bình nhắm mắt lại, ánh nắng từ bên cạnh chiếu vào bên sườn mặt hắn, trên sống mũi và đỉnh lông mày được mạ một lớp màu vàng mềm mại.
Giang Mộ Bình mở mắt ra, ánh mắt nhẹ nhàng chuyển đến hướng Thành Nham đang đứng.
Thành Nham ăn mặc như một thiếu niên, chiếc cà vạt hơi lệch sang một bên.
Sau khi Giang Mộ Bình trang điểm xong, nhiếp ảnh gia đã điều chỉnh lại gần xong hết thiết bị, y bắt đầu hướng dẫn Giang Mộ Bình và Thành Nham nên thực hiện các động tác như thế nào, y cũng nói với họ y muốn chụp ra loại bầu không khí nửa trong sáng nửa dục vọng đó.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình làm theo hướng dẫn của nhiếp ảnh gia và vươn tay giam Thành Nham giữa mình và bảng đen, ánh mắt hắn cụp xuống nhìn Thành Nham.
"Hai người hôn nhau một chút đi." Nhiếp ảnh gia bất ngờ nói.
Giang Mộ Bình và Thành Nham đều sững sốt.
"Như vậy được rồi." Thành Nham nói trước, "Lúc trưởng chụp phong cách đường phố cũng không hôn mà."
"Lúc trước là chụp phong cách cool ngầu mà Thành tiên sinh, không giống như bây giờ", nhiếp ảnh gia bật cười, "nào có ai chụp ảnh cưới mà không hôn môi chứ, ngài chưa từng xem phim tình thầy trò Nhật Bản sao? Người ta còn trốn dưới bàn giáo viên hôn nhau, bầu không khí càng hơn thế này nhiều."
Giang Mộ Bình cảm thấy buồn cười, cố ý trêu chọc Thành Nham: "Nếu không chúng ta thử đi?"
Hai tai Thành Nham bắt đầu nóng lên, bị Giang Mộ Bình ôm vào trong lòng, trên người quấn lấy mùi hương của Giang Mộ Bình, anh mỉm cười: "Em với anh đường hoàng kết hôn, không phải vụng trộm."
Giang Mộ Bình thản nhiên sửa lại chiếc cà vạt bị lệch của anh, "Chúng ta vốn dĩ chỉ là đóng vai. Em không nghĩ chúng ta bây giờ giống như trộm tình sao, bạn học Thành?"
Giọng của Giang Mộ Bình trầm đến mức chỉ có hắn và Thành Nham có thể nghe thấy.
"Hôn một chút đi," nhiếp ảnh gia vẫn yêu cầu, "Giang tiên sinh cách Thành tiên sinh gần một chút, xương hông chạm vào xương hông."
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham âm thầm oán giận sao tư tưởng của nhiếp ảnh gia này lại lớn như vậy, Giang Mộ Bình xích lại gần như những gì y nói, khuôn mặt của hắn rất gần với Thành Nham, hơi thở của hắn gần như hòa với Thành Nham. Chóp mũi của họ chạm vào nhau, đôi môi cách nhau rất gần, thế nhưng không chạm vào nhau.
"Hôn đi." Ngữ khí của nhiếp ảnh gia có chút sốt sắng, y vẫn thúc giục.
Giang Mộ Bình không quan tâm đến sự thúc giục của nhiếp ảnh gia, vẻ mặt không sợ sóng lớn, tựa như muốn hôn sẽ hôn, không muốn hôn thì sẽ không hôn.
Không biết có phải Giang Mộ Bình hy vọng bộ ảnh này sẽ có hiệu ứng tốt hơn không, ngay lúc Thành Nham còn tưởng rằng Giang Mộ Bình sẽ không hôn mình, Giang Mộ Bình đột nhiên hỏi: "Tôi hôn em được không?"
Hầu kết của Thành Nham không khỏi lăn một cái, ngước mắt nhìn hắn.
Một lúc sau, Thành Nham khẽ ừ một tiếng.
Được sự cho phép của Thành Nham, Giang Mộ Bình nghiêng đầu, chạm nhẹ vào môi anh.
Thành Nham không tự chủ được ôm lấy eo hắn, nhưng lại quên nhắm mắt.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Máy ảnh phát ra tiếng "tách tách" liên tiếp, Giang Mộ Bình chạm môi lên môi Thành Nham một lúc, mãi cho đến khi nhiếp ảnh gia kêu dừng lại.
Giang Mộ Bình rời khỏi môi Thành Nham và lấy đi một chút hơi thở trên môi anh.
Thành Nham ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt khẽ run.
Quá trình chụp ảnh diễn ra trong một ngày, nhiếp ảnh gia chỉ yêu cầu họ hôn nhau một lần.
Nụ hôn không thể gọi là hôn kết thúc quá nhanh, Thành Nham không có cảm giác thực sự, anh chỉ nhớ môi của Giang Mộ Bình rất lạnh, mùi hương trên người hắn rất thơm.
Ngày hôm đó, sau khi trở về nhà, Thành Nham tắm xong để chân trần ở trong phòng tắm một hồi, anh ngồi ở trên thành bồn tắm, hơi dang rộng hai chân, liếc nhìn bắp đùi của mình.
Trên thực tế, hoa văn trên bắp đùi anh không phải là một con mắt, mà là nửa con mắt.
Lúc đó, anh thực sự quá đau, xăm được một nửa thì không thể cầm cự được nữa, đuổi mắt anh vẫn chưa hoàn thành.
Đó là một con mắt không được trọn vẹn.
Thành Nham không thích để lại dấu vết trên cơ thể, nhưng anh không tìm thấy được ai trong lần đầu tiên luyện tập, anh chỉ có thể thử nghiệm trên người mình, anh lại không muốn để hình xăm ở chỗ dễ nhìn thấy nên mới chọn vị trí bí ẩn đó.
Lời nói như bát nước đổ đi.
Thành Nham đang nghĩ, ở chỗ xấu hổ như vậy, phải tìm cơ hội như thế nào mới có thể cho Giang Mộ Bình xem.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
"A Nham."
Thành Nham ở trong phòng tắm quá lâu, liền nghe thấy Giang Mộ Bình gọi tên anh ở bên ngoài.
"Em vào bên trong lâu rồi, có chuyện gì sao?"
"Không sao," Thành Nham đáp, "em sẽ đi ra ngay."
Giang Mộ Bình bước đến thư phòng, hướng mắt nhìn Thành Nham đi ra từ phòng tắm.
"Anh còn phải làm việc?" Thành Nham hỏi.
"Ừ, em ngủ trước đi."
Những lời của Giang Mộ Bình khiến Thành Nham ảo tưởng rằng tối hôm đó hắn sẽ về ngủ ở phòng ngủ chính, nhưng Thành Nham lại nửa mê nửa tỉnh mà đợi đến nửa đêm, lại không nghe thấy tiếng gõ cửa nào.
Đảo mắt trời đã sáng rồi, Thành Nham dậy rất sớm.
Kể từ khi kết hôn với Giang Mộ Bình, lịch trình của anh trở nên rất kỳ lạ, ban đêm anh vẫn ngủ khá trễ, nhưng lại thức dậy rất sớm.
Thành Nham đi vào phòng tắm rửa mặt sạch sẽ, sau đó đem quần áo thay hôm qua bỏ vào trong giỏ quần áo, ôm giỏ quần áo đi ra ban công.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Chuông cửa vang lên, Thành Nham đặt giỏ quần áo xuống, đi ra mở cửa.
Mẹ của Giang Mộ Bình đến.
Thành Nham gần như thốt lên "bác gái" một lần nữa, anh dừng lại một chút rồi gọi một tiếng: "Mẹ."
"Chào con."
Thành Nham đưa cho mẹ Giang một đôi dép sạch sẽ.
"Con dậy sớm vậy," Mẹ Giang đi dép lê, cầm hộp thức ăn đi vào, mỉm cười nói: "mẹ mang bữa sáng cho hai đứa."
"Sao mẹ cũng tới đây?"
"Từ lúc hai đứa kết hôn mẹ cũng chưa từng tới bên này, hôm nay được nghỉ nên mẹ cố ý làm bữa sáng cho hai đứa." Mẹ Giang liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy mấy lọ hoa cắm đầy những đóa hoa tươi xinh đẹp, ý cười càng sâu: "Còn cắm hoa nữa, là con mua đúng không?"
"Vâng."
"Nhìn đẹp lắm." Mẹ Giang mang bữa sáng vào phòng bếp, "Con so với Mộ Bình còn có sức sống hơn."
"Mộ Bình vẫn chưa dậy sao?"
"Sáng nay hình như anh ấy không có lớp ạ."
Mẹ Giang bày điểm tâm trong hộp ra, đặt lên đĩa, quay đầu nhìn Thành Nham hỏi: "Hôm qua hai đứa đi chụp ảnh cưới đúng không?"
"Vâng ạ."
Mẹ Giang cười đến vui mừng: "Tốt lắm. Khi nào thì nhận được ảnh chụp?"
"Con không biết nữa mẹ, phải đợi thông báo của bên đó."
"Đến lúc đó phải mang đến cho mẹ xem."
"Vâng."
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham bước vào phòng bếp muốn giúp đỡ, mẹ Giang xua tay: "Đều làm sẵn, ở nhà đã làm xong cả rồi, không cần con giúp, để mẹ tự làm. Con đi gọi Mộ Bình dậy đi."
"Bây giờ vẫn còn sớm."
"Một lát nữa điểm tâm sẽ nguội." Mẹ Giang cầm lấy hai đôi đũa, "Không sao, đừng tội nghiệp nó, đúng giờ ăn điểm tâm là quy củ của nhà chúng ta, lúc trước nó cũng như thế."
Triết lý giáo dục của nhà họ Giang là tiến thối có độ, Thành Nham vốn cho rằng Giang Mộ Bình lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến, không ngờ cha mẹ lại rất nghiêm khắc với hắn.
Bình thường giờ này Giang Mộ Bình vẫn chưa dậy, Thành Nham không muốn đánh thức hắn sớm như vậy, liền nói với mẹ Giang: "Mẹ, dù sao sáng nay không có lớp, mẹ để anh ấy ngủ thêm lát nữa đi ạ."
Mẹ Giang cười: "Được rồi, vậy để nó ngủ đi. Đến đây, con ăn trước đi."
"Để con mang quần áo đi giặt đã."
Thành Nham nói xong thì đi tới ban công, lấy quần áo bẩn trong giỏ quần áo ném vào trong lồng giặt. Mẹ Giang không biết đi tới bên cạnh từ lúc nào, "Ai" một tiếng.
Động tác của Thành Nham liền dừng lại, quay đầu lại.
"Đồ lót của Mộ Bình phải giặt tay," mẹ Giang nói, "đừng giặt bằng máy giặt."
Thành Nham sững sờ không nhúc nhích.
"Nó chưa bao giờ giặt đồ lót bằng máy giặt, con cứ để sang một bên cho nó đi, để nó tự giặt."
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham đang cầm trong tay đồ lót của Giang Mộ Bình, có chút sững sờ, cúi đầu nhìn tấm vải đen đầy xấu hổ.
Bình thường anh và Giang Mộ Bình sẽ thay phiên nhau giặt quần áo, ai nhìn thấy thì người đó giặt, nhưng dường như Giang Mộ Bình giặt quần áo thường xuyên hơn anh, hôm nay xem ra là lần thứ tư anh giặt quần áo.
Giang Mộ Bình giặt quần áo nhiều lần như vậy, chẳng lẽ lần nào cũng lấy quần lót ra giặt bằng tay?
Đột nhiên, cửa phòng khách đột nhiên mở ra.
Thành Nham và mẹ Giang đồng thời quay lại, dưới ánh mắt của họ, Giang Mộ Bình nheo mắt bước ra khỏi phòng ngủ cho khách.
Giang Mộ Bình để kính ở trong phòng khách, híp nhìn mẹ Giang, giọng nói có chút khàn khàn: "Mẹ?"
Vẻ mặt của mẹ Giang thay đổi nhanh chóng, lúc đầu bà có chút giật mình, sau đó thì trầm mặt xuống.
Giang Mộ Bình trở về phòng lấy kính, vừa bước ra liền nhìn thấy Thành Nham đang cho quần áo vào máy giặt, hắn bước tới nói: "Để quần lót lại, lát nữa tôi sẽ giặt bằng tay."
"Em đã để của anh vào chậu rồi." Thành Nham nói.
"Của em nữa." Giang Mộ Bình nói một cách tự nhiên, "Cũng lấy ra."
Thành Nham ngây ngẩn cả người: "Cái gì?"
Giang Mộ Bình có chút bất đắc dĩ, cuối cùng cũng nhớ ra nhắc nhở Thành Nham chuyện này: "Sau này đồ lót đều để riêng ra đi, dừng dùng máy giặt. Tôi không quen giặt máy."
Thành Nham đã nghĩ đến điều gì: "...Quần lót của em lúc thường anh cũng giặt tay?"
"Ừm."
Sau gáy của Thành Nham "phừng" một cái, trở nên đỏ lựng.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Anh không biết tại sao ngày hôm qua khi Giang Mộ Bình lại chạm vào môi mình, anh cũng không cảm thấy xấu hổ, nhưng hôm nay nghe thấy Giang Mộ Bình giặt quần lót cho anh thì anh lại muốn chui xuống đất ngay lập tức.
Có thể là bởi vì trưởng bối còn ở đây.
Mẹ Giang không biết từ lúc nào đột nhiên không phát ra tiếng động, một người ngồi yên lặng trong phòng ăn.
"Em..." Giang Mộ Bình phát hiện Thành Nham đỏ bừng cả bàn tay, khớp xương ngón tay rõ ràng nổi lên một tia ửng hồng. Nhìn thấy Thành Nham phản ứng lớn như vậy, chính hắn cũng trở nên ngượng ngùng. Hắn bước tới chỗ Thành Nham, nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Thành Nham lấy mu bàn tay xoa xoa mặt mình, quá nóng.
"Em...không biết." Thành Nham ngước mắt nhìn Giang Mộ Bình, "Chưa có ai giúp em giặt cái này."
"Chúng ta đã kết hôn rồi." Giang Mộ Bình nhắc nhở, giơ tay lên, dùng ngón tay chạm vào sau gáy của Thành Nham, "Sắp chín luôn rồi."
Hai má của Thành Nham không đỏ lắm, nhưng sau gáy và hai tai lại đỏ đến lợi hại.
"Mộ Bình." Mẹ Giang kêu một tiếng, "Qua ăn điểm tâm."
Giang Mộ Bình đáp: "Con đi rửa mặt trước."
Sau khi Giang Mộ Bình rời đi, Thành Nham lấy quần lót của mình và Giang Mộ Bình ra, cho vào một chậu nước sạch.
Vết ửng hồng sau gáy nổi lên rất nhanh mà tan cũng nhanh.
Giang Mộ Bình đi rồi, nhiệt khí trên người Thành Nham cũng dần tiêu tan, anh liếc nhìn ngón tay ửng đỏ của mình, hơi run, sau đó bật công tắc máy giặt lên.
"Tiểu Nham nói hôm nay con không có tiết, sao không ngủ thêm?"
Trên bàn ăn, mẹ Giang hỏi Giang Mộ Bình.
"Có ít tư liệu cần phải đến thư viện để tra, lát nữa con sẽ đến trường."
Mẹ Giang múc thêm chút cháo cho Thành Nham, hỏi, "Hôm nay Tiểu Nham có nghỉ không?"
"Không ạ." Thành Nham cầm lấy cháo, "Một lát nữa con sẽ đến phòng xăm."
Mẹ Giang gật đầu, sau đó hỏi: "Tối nay con có không? Về nhà ăn cơm."
"Buổi tối con có khách, nên kết thúc muộn một chút, có lẽ sẽ không đến được."
"Không sao, con cứ bận việc của mình đi." Mẹ Giang nhìn Giang Mộ Bình, "Mộ Bình, buổi tối về nhà."
Giang Mộ Bình vâng một tiếng.
Không biết có phải là ảo giác của Thành Nham hay không, anh luôn cảm thấy mẹ Giang không cao hứng lắm, tâm tình cũng không tốt như lúc mới vào cửa.
"Mẹ, buổi tối con sẽ tranh thủ chạy qua." Thành Nham nói.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Tối nay, Giang Mộ Bình không ăn được bữa cơm yên bình, không biết vì sao, mẹ Giang vẫn giữ vẻ mặt lầm lì đó, nhất thời không cho hắn một sắc mặt tốt nào.
May là Thành Nham không tới, nếu không bầu không khí sẽ xấu hổ hơn rất nhiều.
Giang Mộ Bình ăn được một nửa, có chút không chịu được, hắn đặt đũa xuống, hỏi: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"
Mẹ Giang vẫn ăn, không lên tiếng.
Hôm nay chỉ có hai người bọn họ ở nhà, Lý Tư Tri đã ra nước ngoài, còn cha Giang vẫn còn tăng ca trong bệnh viện.
"Từ lúc sáng đến giờ mẹ cứ lầm lì như vậy, rốt cuộc là làm sao vậy? Có chuyện gì thì mẹ nói đi."
Mẹ Giang liếc hắn một cái: "Làm sao con không biết sao?"
Giang Mộ Bình thật sự không biết, hắn bật cười nói: "Con không biết."
Mẹ Giang nặng nề đặt đũa xuống, thấp giọng nói: "Con và Tiểu Nham xảy ra chuyện gì?"
"Làm sao vậy?" Giang Mộ Bình không rõ.
"Tại sao sáng nay con lại bước ra từ phòng khách?" Mẹ Giang nhẹ vỗ bàn, "Hai đứa kết hôn bao lâu rồi? Đã hơn một tháng, đúng không? Đến giờ hai đứa vẫn chia phòng ngủ?"
Giang Mộ Bình cầm đũa lên tiếp tục ăn, vâng một tiếng.
Mẹ Giang bị hắn làm cho tức giận đến không nói nên lời: "Lý do?"
"Chúng con chưa đủ thân thiết để ngủ chung giường."
"Vậy con kết hôn làm gì?" Mẹ Giang chất vấn.
"Mẹ, phản ứng của mẹ quá lớn."
Mẹ Giang thở ra một hơi, bình phục chút tâm tình, "Mộ Bình, con thành nói cho mẹ biết, có phải vì muốn ứng phó với ba mẹ nên con mới kết hôn với Tiểu Nham đúng không?"
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình có chút muốn cười: "Nếu vì đối phó với ba mẹ mà bây giờ con mới kết hôn sao?"
"Mẹ không biết tình huống giữa con và Tiểu Nham là như thế nào, đến cuối cùng hai đứa có tình cảm hay không mẹ không quản, nhưng con đã kết hôn với thằng bé rồi, Mộ Bình," ngữ khí mẹ Giang nghiêm túc, giáo dục đứa con của mình, "Con phải chịu trách nhiệm cho cuộc hôn nhân của mình biết không? Nếu con đã tạo ra đoạn hôn nhân này, cùng Thành Nham trở thành một gia đình thì con phải chịu trách nhiệm với nó, cũng là chịu trách nhiệm với chính mình."
Mẹ Giang nói câu nào cũng đều có lý, Giang Mộ Bình không phản bác được, cũng không muốn phản bác, yên lặng nghe mẹ dạy dỗ.
"Không thể chia phòng ngủ, biết không?"
Hóa ra là các bà mẹ trên khắp thế giới sẽ trở nên không lý trí khi đối mặt với đại sự của con cái họ.
Giang Mộ Bình phát hiện ra rằng ngay cả mẹ của mình cũng không ngoại lệ.
Đang nói chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
"Mẹ."
Thành Nham hoàn thành công việc trước thời hạn, vội vàng chạy đến lấy lòng mẹ chồng, nhưng lại tình cờ trúng đạn.
Thành Nham trông có vẻ vui vẻ, nhưng khi bước vào phòng liền phát hiện bầu không khí không ổn, nụ cười trên mặt anh đông cứng lại: "Mẹ...?"
"Tiểu Nham đến rồi à." Mẹ Giang vỗ vỗ ghế ngồi bên cạnh mình, "Lại ngồi cạnh mẹ này."
Thành Nham ngoan ngoãn qua đó ngồi.
"Không phải kêu con đừng vội qua sao?" Mẹ Giang lấy thêm một đôi bát đũa cho anh.
"Con xong việc liền đến." Thành Nham liếc nhìn Giang Mộ Bình, thấy vẻ mặt hắn bất đắc dĩ, nhưng trong mắt lại có ý cười.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
"Tiểu Nham."
"Vâng." Thành Nham quay đầu lại nhìn bà.
"Con không thích ở cùng với Mộ Bình sao?"
Thành Nham có chút bối rối không hiểu tình huống, anh liếc về phía Giang Mộ Bình, "Không có ạ."
"Chia phòng ngủ, đó là điều mà chỉ những cặp vợ chồng đã ly hôn mới làm."
Thành Nham sửng sốt.
Mẹ Giang cũng như cha Giang, đối xử với Thành Nham như người trong nhà, nói chuyện sẽ không khách sáo. Trong mắt họ, Thành Nham cũng như Giang Mộ Bình, là đứa con trai mà họ phải lo lắng nửa cuộc đời.
"Con muốn ly hôn với Mộ Bình sao?" Mẹ Giang hung hăng dọa người.
Thành Nham lập tức lắc đầu.
Hết chương 27.