Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected].@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

.

Chương 24

Thành Nham không biết Giang Mộ Bình vừa nói gì với mấy bà cô đó, khi anh mang thịt xiên quay lại sân, mọi người đều im lặng, vẻ mặt họ cũng có chút mất tự nhiên, thậm chí có người còn cố ý tránh né anh, cũng không dám nhìn anh.

Thành Nham trước sau vẹn toàn mang xiên thịt đến cho bọn họ. Tuy nhiên, không chấp nhặt với bọn họ không có nghĩa là anh có lòng dạ từ bi, anh không phải là thánh nhân, không thể tiếp tục tươi cười đối phó kẻ tặc lưỡi sau lưng mình.

Tính tình của anh không tốt, không hào phóng, không bao dung như Giang Mộ Bình, nhưng anh vẫn muốn cho đôi bên chút thể diện, đương nhiên, chủ yếu là thể diện của Giang Mộ Bình, anh đã cho đám người này đủ mặt mũi rồi.

Buổi họp mặt gia đình này nhìn chung không tệ lắm, mặc dù trung gian có một số ít chuyện không vui, nhưng chiếc kẹo của Giang Mộ Bình đưa cho đã bù đắp tất cả những khó chịu trong lòng Thành Nham.

(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Trong lúc vẫn ở trong mùa thu tiêu điều, khắp nơi đều là lá vàng, Bắc Thành đã không dấu vết đón lấy mùa đông đến. Không biết có phải vì gần đây đã tới cuối kỳ rồi hay không, Giang Mộ Bình có vẻ rất bận rộn, mỗi ngày đều làm thêm giờ.

Giáo sư Giang hôm nay như thường lệ không về nhà ăn tối, Thành Nham hết bận việc trong tay, có hẹn Kim Hải Tân buổi tối đi mát xa toàn thân.

Công việc xăm hình rất dằn vặt thân thể, những hình xăm phức tạp có thể ngồi mất nửa ngày, xăm xong thì xương cốt từ trên xuống dưới đều cứng lại. Thành Nham yêu thương chính mình, khuôn mặt quý giá, thân thể cũng rất quý giá, qua một khoảng thời gian thì sẽ đến tiệm mát xa.

Anh có một nhân viên mát xa trị liệu cố định, là một sư phụ tay nghề rất tốt, bởi vì vị sự phụ không còn trẻ, Thành Nham lo lắng ông chạy tới chạy lui, nhất định không cho ông đến nhà xoa bóp, mỗi lần anh đều tự mình tới tiệm để tìm ông.

Tiệm mát xa là do vị sư phụ đó mở, ông là ông chủ, lúc thường không xoa bóp cho người khác, chỉ có Thành Nham là khách quen cố định.

(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Một mặt, vì Thành Nham sẵn sàng chi tiền để bảo dưỡng thân thể của mình và chi rất nhiều tiền, mặt khác, vì ông và Thành Nham cũng rất hợp ý, hai người vừa gặp mặt lần đầu đã nói chuyện rất vui vẻ. Sư phụ xoa bóp lúc còn trẻ cũng bắt kịp xu hướng, trên cánh tay có rất nhiều hình xăm, nếu bây giờ không phải đã lớn tuổi thì ông còn muốn cân nhắc để Thành Nham xăm cho ông thêm vài hình.

Kim Hải Tân chưa bao giờ đến một tiệm mát xa nam "bình thường" như vậy, vừa bước đã có vài nhân viên mát xa ngồi đó, cũng có vài người trưởng thành rất đẹp, nhưng họ ăn mặc rất kín đáo, khiến người ta không thể sinh ra tà niệm.

Kim Hải Tân liếc nhìn bảng hiệu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ông chủ Thành, cậu thực sự biết chọn chỗ."

Ngay cả quầy lễ tân trong cửa hàng cũng là đàn ông, bộ dáng đĩnh đạc, đứng đắn, đối phương mỉm cười nói với Thành Nham: "Ông chủ ra ngoài làm việc, bảo anh chờ ông ấy một lát, ông ấy sẽ về ngày thôi."

"Hôm nay tôi dẫn theo một người bạn, phiền phức cậu tìm cho cậu ta một vị sư phụ có tay nghề tốt một chút."

"Không thành vấn đề."

Kim Hải Tân nói thêm: "Tìm ai đó đẹp trai ấy."

"Kỹ thuật của người đẹp trai có thể không tốt như vậy." Anh trai ở quầy lễ tân ân cần nhắc nhở, "Ở chỗ chúng tôi mấy sư phụ lớn tuổi thì kỹ thuật càng thành thạo, đều là kim bài xoa bóp ở đây."

"Thân thể của tôi không quý bằng ông chủ Thành đây," Kim Hải Tân cười, "Yêu cầu đối với kỹ thuật xoa bóp không cao, tôi chỉ muốn thứ gì đó bắt mắt."

Anh trai ngồi ở quầy lễ tân vẻ mặt ngưng trọng: "Được rồi, tôi sẽ thu xếp cho anh, đúng rồi, tiên sinh, chỗ chúng tôi thanh toán bằng thẻ thành viên."

Kim Hải Tân chỉ vào Thành Nham: "Ghi nợ cho cậu ấy."

Anh trai quầy lễ tân nhìn lướt qua Thành Nham, Thành Nham gật đầu.

"Được."

(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

"Ở đây có khu vực hút thuốc không?" Thành Nham hỏi.

"Có", anh trai ở quầy lễ tân nâng ngón tay, "Qua đây rẽ phải, phòng thứ ba."

"Cảm ơn."

Hai người đến khu vực hút thuốc đợi một lúc.

"Cậu cũng hút thuốc này à?" Kim Hải Tân thản nhiên cầm một nửa điếu thuốc khỏi tay Thành Nham, nhìn một chút, "Loại thuốc này có mùi vị bình thường."

"Trả lại cho tôi." Thành Nham đưa tay ra.

"Cũng không hút của cậu," Kim Hải Tân khịt mũi và trả lại điếu thuốc. "Nếu cậu thích hãng này thì lần tới tôi mang cho cậu loại có mùi vị tốt hơn, tôi có người bạn chuyên bán hiệu này."

Thành Nham hút thuốc không nói.

(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Bởi vì mỗi ngày đều ở chung với Giang Mộ Bình và ban ngày lúc xăm hình cho khách anh cũng sẽ không hút thuốc, vì vậy thực tế, anh ta có rất ít cơ hội hút thuốc, trước mắt có cơ hội, anh sẽ làm một, hai điếu.

Trước khi kết hôn, Giang Mộ Bình nói hắn sẽ giám sát Thành Nham bỏ thuốc lá, nhưng thực tế sau khi kết hôn, không biết hắn vô tình hay cố ý đều dung túng Thành Nham.

Giang Mộ Bình thực sự có lòng nhân từ, sự nhân từ này đã tư dưỡng cho Thành Nham một tâm thái không biết sợ.

Ông chủ tiệm mát xa không bao lâu đã trở lại, Thành Nham và Kim Hải Tân được sắp xếp vào một phòng, như Kim Hải Tân mong muốn, cửa hàng đã sắp xếp cho y một anh chàng đẹp trai, vóc người cũng tốt, tuổi tác còn trẻ nhỏ, lúc xoa bóp vẫn còn trúc trắc.

"Sao tôi lại có cảm giác lâu rồi cậu không đến đây nhỉ?" Ông chủ tiệm mát xa họ Tào, Thành Nham thường gọi là lão Tào.

Thành Nham nằm trên giường nhắm mắt lại, "Mấy ngày nay tôi có chút bận."

"Bận cái gì đấy?"

Kim Hải Tân tiếp tục: "Bận kết hôn."

(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

"Giỡn à?" Lão Tào kinh hãi, lực đạo trên tay không tự chủ được tăng thêm, bấm vào huyệt vị của Thành Nham, khiến Thành Nham khịt mũi vì đau.

"Lão Tào, nhẹ một chút."

"Kết hôn?" Lão Tào thả nhẹ cường độ, "Tôi chưa từng nghe nói cậu có bạn gái."

"Tôi đã kết hôn với một người đàn ông."

"Cái gì?!"

Lần này Thành Nham thực sự hét lên một tiếng, lần này lão Tào thiếu chút nữa ấn nát cái lưng của anh rồi.

Thành Nham chậm lại một lúc, mới nói: "Tôi thích đàn ông, không thích phụ nữ."

Trong một lúc Lão Tào không biết nên có biểu tình gì.

"Ông không kỳ thị đi?"

"Tôi kỳ thị cái gì? Hiện tại pháp luật cho phép người đồng tính kết hôn rồi. Chỉ là cậu đột nhiên kết hôn, lại còn kết hôn với đàn ông, khiến tôi giật mình." Lão Tào hỏi: "Người đó làm gì?"

"Dạy trong trường đại học."

Kim Hải Tân lại tiếp tục: "Giáo sư."

"Được đó, người có ăn có học, nhưng không hợp với cậu lắm." Lão Tào thẳng thắn nói: "Cậu là thợ xăm, sao lại tìm được một thầy giáo dạy học vậy?"

"Ôi—" Kim Hải Tân bị lão Tào chọc đúng chỗ ngứa, bắt đầu ba hoa chích chòe mà bịa chuyện: "Ông không biết vị giáo sư kia có bao nhiêu mị lực đâu, khiến cho ông chủ Thành của chúng mê mẩn đến thần trí không rõ, quen nhau không đến một tháng đã bị người ta dụ dỗ kết hôn rồi."

(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Thành Nham lười biếng cười cười, không tận lực phản bác lời của Kim Hải Tân, kỹ thuật xoa bóp của lão Tào rất tuyệt, vừa nói chuyện vừa xoa bóp, sức lực của hai tay vẫn đều và mạnh, cơ bắp của Thành Nham trở nên thả lỏng, cả người liền buồn ngủ.

Chuông điện thoại vang lên, đánh thức Thành Nham.

"Tiểu Thành, điện thoại của cậu." Lão Tào nghỉ một tay, giúp anh đưa điện thoại tới.

Thành Nham lười biếng cầm lấy điện thoại, nhấn nút kết nối: "Xin chào, cho hỏi là ai vậy?"

"Tiên sinh, chào ngài, lúc trước ngài đã đặt chụp ảnh cưới ở chỗ chúng tôi..."

Thành Nham đang rất buồn ngủ, có chút mất kiên nhẫn, đối phương chưa kịp nói xong anh đã nói: "Xin lỗi, cô nhầm người rồi."

"...Ngài không phải Giang Mộ Bình tiên sinh sao?"

Thành Nham mở mắt.

"Cô là ai?"

"Tôi là người của studio chụp ảnh Bao Hàm Lam. Lúc trước, Giang Mộ Bình tiên sinh đã đặt ảnh cưới bên chúng tôi. Ngài ấy có để lại hai phương thức liên lạc. Số điện thoại di động đầu tiên không ai trả lời. Cho tôi hỏi anh là?"

"Tôi là tiên sinh của anh ấy."

Ba người bên cạnh dồn dập nhìn anh.

(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

"Hóa ra ngài là tiên sinh của Giang tiên sinh, cho tôi biết quý danh của ngài được không?"

"Tôi họ Thành."

"Là như vầy, Thành tiên sinh, lúc trước Giang tiên sinh đã đặt chụp ảnh cưới ở chỗ chúng tôi. Chúng tôi cần hai người đến studio chọn phong cách và chủ đề của bộ ảnh, còn phải mặc thử trang phục mà ngài muốn cho bộ ảnh. Ngài xem ngài và Giang tiên sinh khi nào thì có thời gian?"

"Tôi hiểu rồi, nhưng để tôi thảo luận với anh ấy trước đã."

"Được rồi, phiền phức anh sớm liên hệ với chúng tôi."

"Ừm."

Bên kia chuẩn bị cúp máy, Thành Nham dường như mới hoàn hồn, đột nhiên hỏi: "Chờ một chút, cô có chắc là Giang Mộ Bình đặt trước không?"

"Đúng vậy," đối phương cười nói, "số điện thoại không thể nhầm được, tuần trước Giang tiên sinh đã gọi cho chúng tôi, tiền đặt cọc cũng đã được thanh toán".

"Còn số tiền còn lại thì sao?"

"Sau khi hai người chọn chủ đề ảnh cưới xong thì mới có thể biết chính xác."

"Phiền phức cô lúc đó ghi nợ số tiền còn lại vào thẻ của tôi."

"Vâng, được."

Cúp điện thoại, Kim Hải Tân trêu chọc: "Ông chủ Thành thật rộng rãi."

Thành Nham không nói gì, không biết là do Lão Tào xoa bóp quá thoải mái, hay là cuộc điện thoại của studio chụp ảnh khiến anh bối rối, hiện tại anh có chút choáng váng.

Hết chương 24.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play