Thích 62. “Đã nhận bánh tinh cầu của em thì là bạn em.”

«Năm»

Lúc ăn cơm tối ở nhà, Mạnh Chu Bình phát hiện con gái mình rầu rĩ không vui, cầm đũa mà không gắp thức ăn, chỉ ăn cơm trong bát, mỗi lần gắp có hai ba hạt cơm, nhai một miếng mà mất cả buổi trời.

Nhưng nhìn thì không có vẻ gì là ăn không ngon miệng, nhai cơm mà đôi mắt nhìn chằm chằm vào đĩa thịt bò ngũ vị hương trước mặt, liếm môi nuốt nước miếng.

Ăn được vài miếng cơm, Mạnh Sơ Vũ như hạ quyết tâm gì đó, rốt cuộc cũng đưa đũa về đĩa thịt bò.

Nhưng vừa định gắp một miếng lại như nghĩ đến chuyện gì, đũa chuyển hướng, duỗi về phía tôm muối ở đằng xa một chút.

Gắp được tôm muối, cô bé lại mếu máo, thu đũa.

“Sao không ăn?” Phương Mạn Trân thấy lạ nói, “Hôm nay Tiểu Vũ đến cô nhi viện có ăn đồ ăn vặt không?”

“Không ạ,” Mạnh Sơ Vũ xoa bụng đói meo, “Mẹ ơi, con đói…”

“Đói sao lại không ăn? Toàn món con thích mà.”

“Vì —” Mạnh Sơ Vũ buồn hiu buông đũa, mắt ngấn lệ, “Con béo quá… Mẹ ơi, con béo quá…”

Hai vợ chồng nhìn nhau.

“Béo chỗ nào? Tuổi này má không có tí thịt, lớn lên thành Bạch Cốt Tinh à?” Phương Mạn Trân nhíu mày, “Nói mẹ nghe, ai bảo con béo?”

Mạnh Sơ Vũ cụp mắt lắc đầu.

Phương Mạn Trân buông đũa, hỏi Mạnh Chu Bình: “Anh trông con kiểu gì đấy? Con gái bị bắt nạt mà cũng không biết!”

“Anh ở phòng học, con bé ở phòng học ngồi không nổi mười phút, chạy nhảy cả ngày bên ngoài, anh làm sao trông nó suốt được? Tiểu Vũ, sao thế, ai bắt nạt con?”

“Không có ai bắt nạt con —” Mạnh Sơ Vũ sụt sịt, “Là con, con ngồi vỡ mất một cái thùng rác…”

“…”

Dưới sự dò hỏi của bố mẹ, Mạnh Sơ Vũ kể lại chuyện ấy một lần.

Phương Mạn Trân hoảng sợ: “Con có ngã vào đấy không?”

“Không ạ,” Mạnh Sơ Vũ nấc lên, “Anh trai kia kéo con ra, con xấu hổ lắm…”

Mạnh Chu Bình cạn lời lắc đầu: “Người ta cũng không lớn hơn con bao nhiêu mà vẫn kéo được con ra, nghĩa là con không béo còn gì?”

Mạnh Sơ Vũ ngừng khóc: “Thật ạ?”

“Người ta có bảo con nặng không?”

“Anh ấy không nói chuyện với con…” Mạnh Sơ Vũ nghĩ đến đây lại khóc nức nở, “Nhưng mà anh ấy vứt cái thùng rác kia đi rồi, con ngồi vỡ thùng rác!”

“Thùng rác vốn dĩ không dùng để ngồi, đương nhiên sẽ bị vỡ.” Phương Mạn Trân vào phòng tắm lấy ra một cái chậu rửa mặt sắp bỏ đi, “Tiểu Vũ, con nhìn cái chậu rửa mặt này.”

Phương Mạn Trân bẻ răng rắc một cái, tay không tạo ra một mảnh vỡ trên thành chậu.

Mạnh Sơ Vũ ngơ ngác há hốc miệng.

“Đây là nhựa, nhựa dùng lâu sẽ cũ, đụng nhẹ cũng có thể vỡ, không liên quan gì đến việc con có béo hay không.”

Mạnh Sơ Vũ không khóc nữa, lau mặt cầm đũa lên: “Thế thì tốt quá, con muốn ăn thịt…”

Sáng hôm sau, Chu Tuyển ở ký túc xá uống sữa đậu nành ăn bánh bao, dọn rác quay đầu lại không thấy thùng rác đâu, mới nhớ ra thùng rác của cậu đã bị vứt vào thùng rác.

Cậu nhíu mày, xoay người đến ra cửa, đến gần đúng lúc nghe thấy tiếng gõ cửa.

Mở cửa, liếc mắt thấy một màu trắng bạc sáng loáng — Cô bé thấp hơn cậu một cái đầu đứng ngoài cửa, đang cầm một chiếc thùng sắt to bằng ba bốn cái đầu cô bé, che ngang mặt mình.

Hình như vì mãi không thấy cậu lên tiếng, cô bé ngó sang để lộ một con mắt từ sau thùng sắt: “Chào buổi sáng, em đến đền thùng rác cho anh…”

Chu Tuyển chậm rãi chớp chớp mắt, nhìn cái thùng vô cùng bền chắc này.

Mạnh Sơ Vũ hạ chiếc thùng rác đang bê lên cao xuống, đưa cho cậu: “Mẹ em nói, cái thùng rác này ngồi sẽ không vỡ đâu.”

Chu Tuyển hơi khựng lại, nhận thùng rác quay về phòng, lồng túi đựng rác, sau đó vứt rác vào.

Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, quay đầu lại phát hiện ra cô bé cũng đã theo mình vào phòng.

“Em còn có chuyện gì?” Chu Tuyển hỏi.

Mạnh Sơ Vũ móc ra từ chiếc túi nhỏ của mình một mảnh nhựa được bọc lại — Tối qua lấy trộm từ “xác” chậu rửa mặt.

“Anh nhìn nhé.”

“?”

Mạnh Sơ Vũ bắt chước mẹ tối qua, rắc một cái bẽ gãy mảnh nhựa.

Chu Tuyển: “…”

“Cái này bị vỡ, không phải vì em… béo.”

Chu Tuyển im lặng nhìn cô bé một lát, gật gật đầu.

“Anh thấy em béo ạ?” Mạnh Sơ Vũ chọc chọc hai má phúng phính của mình.

Chu Tuyển lại nhìn cô bé một lát, lắc đầu.

Mạnh Sơ Vũ vui vẻ ra mặt, lại móc ra từ túi nhỏ một cốc bánh tinh cầu: “Thế cho anh cái này.”

Chu Tuyển cúi đầu nhìn, không nhận.

Mạnh Sơ Vũ kéo tay cậu, nhét bánh tinh cầu vào lòng bàn tay cậu: “Chỉ có người có thể làm bạn với em, mới được ăn cái này.”

Chu Tuyển nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của cô, bỗng không biết trả lại thứ này thế nào.

“Hôm qua em bị bố phê bình, hôm nay không ra ngoài chơi được, ngày mai, ngày mai em sẽ tới chơi với anh!” Không đợi cậu nghĩ xong có muốn nhận cốc bánh tinh cầu này hay không, cô đã chạy ra ngoài.

«Sáu»

Một ngày nhàm chán trôi qua trong u ám.

Sáng hôm sau, Chu Tuyển như thường ngày ngồi bên cửa sổ đọc sách, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa rất quen tai, không cần nhìn cũng có thể đoán được là ai.

Chu Tuyển liếc nhìn cốc bánh tinh cầu trên bàn, không đi mở cửa.

Nhưng người gõ cửa lại kiên trì đến độ giống như nếu cậu không mở cửa, cô sẽ gõ mãi gõ mãi.

Không biết đến lần thứ bao nhiêu, cậu mới đứng lên.

Vừa mở cửa ra, đã thấy cô bé ngoài cửa cười tươi rói: “Em đến rồi! Anh chờ lâu lắm phải không!”

“Không.” Chu Tuyển xoay người về phòng.

Mạnh Sơ Vũ vội túm chặt cánh tay cậu: “Hôm nay em không đến hưởng gió của anh, anh có thể đi ra ngoài cùng em không ạ?”

Chu Tuyển quay đầu lại, nhìn bàn tay đang bắt lấy cánh tay mình của cô bé.

Mạnh Sơ Vũ lập tức buông lỏng tay ra.

“Ừm… Chị Văn Âm với anh Đàm Tần đang so xem máy bay ai gấp bay được xa hơn, em cũng muốn so, nhưng mà máy bay em gấp không bay được xa… Anh biết gấp máy bay nào bay xa thật xa không ạ?”

“Không biết.”

Mạnh Sơ Vũ bĩu môi, tròng mắt chậm rãi đảo một vòng, vỗ tay nói: “Oa, vậy thì hay quá, anh cũng không biết, thế anh so với em đi, không phải một mình em mất mặt nữa rồi!”

“…”

“Anh biết.” Chu Tuyển thay lời.

Mạnh Sơ Vũ: “Anh không đi.”

“Tại sao ạ, ngày nào anh cũng ở trong phòng không buồn ạ? Con cún của dì hàng xóm nhà em không ra ngoài một buổi thôi đã héo hon, vài ngày không ra ngoài là phải đi bệnh viện luôn.”

“… Anh không phải cún.”

“Người cũng vậy thôi, cứ mãi không ra ngoài sẽ sinh bệnh, sinh bệnh thì phải tiêm, đau lắm.”

Mạnh Sơ Vũ huyên thuyên một hồi, cuối cùng đổi lại được cậu nắm lấy then cửa, đóng cửa lại.

Cô lại tiếp tục gõ cửa, cậu thế nào cũng không chịu mở.

Mạnh Sơ Vũ thở dài rời khỏi ký túc xá, ra khỏi tòa nhà bỗng nhớ tới chuyện gì, chạy đi bê ghế đặt dưới bệ cửa sổ phía tây, giẫm lên đó rồi kéo cửa sổ.

Kéo một cái, cửa thật sự mở ra.

Mạnh Sơ Vũ lập tức vén rèm lên: “Em lại đến rồi!”

Chu Tuyển vội vàng đặt cốc bánh tinh cầu đang cầm trong tay xuống.

Mạnh Sơ Vũ tinh mắt nhìn thấy, nhớ tới cái này: “Đã nhận bánh tinh cầu của em thì là bạn em, bạn bè thì phải chơi cùng nhau!”

Không đợi Chu Tuyển phản ứng, Mạnh Sơ Vũ đã quen cửa quen nẻo trèo qua cửa sổ đi vào, nhảy xuống đất, túm cánh tay cậu, kéo cậu ra ngoài.

Dùng hết sức lực, thất tha thất thểu kéo cậu ra đến cửa, Mạnh Sơ Vũ như sợ cậu chạy mất, một tay túm lấy cậu, tay còn lại mở cửa, sau đó tiếp tục kéo cậu ra ngoài.

Chu Tuyển theo cô bé bước dọc hành lang, đi ra giếng trời, qua vườn hoa, thấy bầu trời đầy nắng, hoa nở rộ, cây cối rợp bóng.

Tầm mắt lang thang trong không gian đen trắng đã lâu bỗng trông thấy rất nhiều những màu sắc rực rỡ.

Đến sân trước, nghe tiếng la hét cười đùa của những người xung quanh, tiếng rít ríu, tiếng ve kêu râm ran bên đôi tai đã chìm trong yên lặng từ lâu, như một tia sáng chiếu đến một thế giới khác.

Chu Tuyển không quen nheo mắt, che tai.

Bỗng thấy cô bé đằng trước quay đầu lại, cười nói gì đó với cậu.

Cậu không nghe rõ, hạ cánh tay che tai xuống hỏi cô bé: “Cái gì?”

“Em nói — sôi động thật!”

Sôi động?

Chu Tuyển thất thần nhìn xung quanh, không biết cô bé còn huyên thuyên gì đó, đến lúc cậu hoàn hồn, đã được cô dẫn tới hành lang trước cửa phòng học.

Đàm Tần và Văn Âm đang ngồi xổm dưới đất gấp máy bay mới.

Mạnh Sơ Vũ kéo Chu Tuyển đi về phía trước: “Trợ giúp của em đến rồi, còn giấy không ạ?”

Hai người ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Tuyển mà như thấy ma.

“Có, có.” Văn Âm lấy một tờ giấy trắng đưa cho Mạnh Sơ Vũ, đôi mắt vẫn không tin nổi nhìn Chu Tuyển.

Mạnh Sơ Vũ đưa giấy cho Chu Tuyển: “Anh mau gấp đi, bọn mình không thể thua được!”

Chu Tuyển nhận giấy, liếc nhìn chiếc máy bay đã gấp được một nửa của Đàm Tần.

Đàm Tần lập tức cảnh giác che máy bay của mình lại: “Đây là máy bay mới tớ phát minh, cậu mà học trộm thì là đồ vô liêm sỉ!”

Chu Tuyển không nói gì, đứng bên cửa sổ gấp máy bay của mình.

Mạnh Sơ Vũ đứng bên cạnh nhìn những ngón tay hoạt động linh hoạt của cậu: “Tay anh cũng đẹp ghê!”

Chu Tuyển nhìn cô bé.

“Nhanh nhanh nhanh, bọn họ gấp xong rồi.” Mạnh Sơ Vũ thúc giục.

Chu Tuyển cúi đầu, đẩy nhanh tốc độ.

“Tớ xong rồi!” Vài phút sau, Đàm Tần dẫn đầu cầm máy bay đứng lên, hào phòng xua tay với bọn họ, “Hai người đến sau, cho hai người gấp thêm một lúc đấy.”

Không ngờ Chu Tuyển miết lại mép giấy ba lần, cũng giơ máy bay lên: “Xong.”

“Cậu gấp nhanh thế, tí nữa thua đừng nói là vì tớ gấp lâu đấy!”

“Cậu trước hay tớ trước?” Chu Tuyển không hề để ý đến vấn đề này.

“Cho hai người xem sức mạnh của tớ trước.” Đàm Tần hừ một tiếng, cầm máy bay lên, hà hơi vào đầu máy bay, dùng sức phi về cuối hành lang.

Máy bay bay một đường rồi mới lung lay rơi xuống, điểm rơi cuối cùng chỉ cách tường mười mấy cm.

Mạnh Sơ Vũ mếu máo, thì thầm với Chu Tuyển: “Máy bay mới của anh ấy hình như xịn lắm, anh có muốn gấp thêm một lúc không…”

Chu Tuyển liếc nhìn cô một cái, không nói gì.

“Đến lượt cậu.” Đàm Tần giương cằm.

Chu Tuyển xoay người đi về phía sau, đi đến chỗ ở sau Đàm Tần mấy mét, đứng cuối một bên hành lang phi máy bay của mình.

Máy bay bay qua đầu mọi người với một đường parabol siêu cao, đi theo hướng máy bay của Đàm Tần.

Mạnh Sơ Vũ chu miệng chăm chú nhìn chiếc máy bay, cằm nâng lên theo đường cong xẹt qua, cuối cùng thấy máy bay đụng vào tường, buộc phải rơi xuống.

Đàm Tần cứng đờ người tại chỗ như hóa thạch.

“Oa —” Văn Âm phát ra một tiếng cảm thán kinh ngạc thật dài.

Mạnh Sơ Vũ ngơ ngác nhìn chằm chằm hai cái máy bay một trước một sau thật lâu, không tin nổi quay đầu lại hỏi Chu Tuyển: “Mình thắng rồi ạ?”

“Tất nhiên.” Chu Tuyển gật đầu.

“Thắng rồi thắng rồi! Bọn mình thắng rồi!” Mạnh Sơ Vũ cười chạy như bay về phía cậu, nhảy nhót giơ tay với cậu.

Chu Tuyển nhìn bàn tay trắng như tuyết của cô bé, không động đậy.

Mạnh Sơ Vũ cầm lấy tay cậu, đập tay với tay mình.

Bạch một tiếng, màng nhĩ rung lên, như đánh vỡ tấm lá chắn cuối cùng trong tai cậu.

Đằng xa bỗng có người vội vàng chạy tới, kéo người hỏi: “Thấy Tiểu Tuyển đâu không?”

Chu Tuyển ngẩng đầu, nhìn về phía Thường Thu Trạch đang cuống cuồng: “Ông ơi.”

Thường Thu Trạch nhìn thấy cậu, thở phào một hơi, tiến lên nói: “Ở đây thì tốt rồi, thấy cửa sổ lẫn cửa mở toang, ông vội quá, cứ tưởng ai dẫn cháu đi!”

Mạnh Sơ Vũ cười hì hì vẫy tay với Thường Thu Trạch: “Ông ơi, cháu dẫn anh ấy đi đấy ạ!”

“Vậy sao!”

“Cháu trèo cửa sổ vào kéo anh ấy ra, làm anh ấy thi đấu giúp cháu đấy!”

Thường Thu Trạch ngạc nhiên: “Tiểu Vũ của chúng ta khỏe vậy hả?”

“Vâng ạ! Cháu siêu khỏe luôn!”

Chu Tuyển ngoảnh đi: “Ai bảo vậy.”

Mạnh Sơ Vũ xoa eo: “Nếu em không khỏe thì sao kéo được anh chứ?”

Chu Tuyển không nói gì.

Nghe Thường Thu Trạch cười khen Mạnh Sơ Vũ giỏi, nhìn Mạnh Sơ Vũ đắc ý giương cằm.

Cậu không biết thứ tràn ngập trong lòng mình giờ đây là gì.

Chỉ biết, cô chẳng khỏe chút nào.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play