: Vì sao phải mặc quần?

Kỷ Uấn Chi xoay tay lại, oan ức xoa xoa cái mông đang đau, bà xã ra tay cũng quá ác đi!!

"Rõ ràng là em xốc áo của chị trước, còn nói chị chơi trò lưu manh, còn có công lý không đây."

Giản Y ngậm miệng.

"Mặc mặc, mặc quần vào!" Tức giận xấu hổ không ngớt đem đầu xoay về một phía, cũng là bị Kỷ Uấn Chi này chọc tức chết rồi!

Kỷ Uấn Chi còn hơi oan ức, đi về phía phòng ngủ, mới vừa đi tới cửa bước chân liền dừng lại, quay đầu lại nhìn Giản Y, "Vậy chị buổi tối có thể trở về phòng ngủ không?"

"Không, không thể."

Kỷ Uấn Chi nghe vậy, học dáng vẻ bỉu bỉu môi của Giản Y, "Vậy chị không mặc."

"...???"

Chấn động, khiếp sợ! Kỷ tổng ở nhà vậy mà lại không mặc quần!!!

"Cô, cô..." Giản Y chỉ chỉ vào cô, nửa ngày vẫn chưa nói ra được câu nào, các loại từ ngữ mắng người đều lóe lên trong đầu, nhưng tìm không ra một từ thích hợp để hình dung cô.

"Hả? Chị làm sao?" Kỷ Uấn Chi nhíu nhíu mày, xoay người đi đến trước mặt Giản Y.

Giản Y bất giác lui về sau một bước, quay đầu đi không thèm nhìn cô, "Không, không biết xấu hổ."

Kỷ Uấn Chi ngẩn ra, ồ, con vật nhỏ này không dám nhìn mình à!

Nghĩ thế liền quả đoán đứng ngay trước mặt Giản Y.

"Tiểu Y ~ "

"Cô cô cô cách xa tôi một chút!" Giản Y vội nói.

"Em con vật nhỏ này, nghĩ gì thế?" Kỷ Uấn Chi nở nụ cười, cô nhóc này sao mà lại đỏ mặt như thế, nàng có phải là đang suy nghĩ gì đấy kỳ quái không, nếu không phải thì tại sao lại không dám nhìn thẳng vào chính mình đây?

Hơn nữa vừa nãy là nàng xốc quần áo của chính mình, còn ăn hết đậu hũ của chính mình a.

Chắc hẳn không có thứ gì tốt đẹp trong bộ não bé nhỏ này!

Kỷ Uấn Chi nghĩ thế, liền rất muốn trêu chọc tiểu gia hỏa không đơn thuần này, cố ý chồm tới trước mặt nàng.

"Cô cô cô cô muốn làm... Làm gì..." Giản Y có chút hoảng.

"Đêm nay để chị trở về phòng ngủ." Kỷ Uấn Chi quả đoán ra điều kiện.

"Không không không, không cho."

"Ai nha, nóng quá ai ~" Kỷ Uấn Chi giật mạnh cổ áo, vừa hơi kéo kéo cổ áo, phần bắp đùi đã vô thức bị lộ ram Giản Y không cẩn thận liếc nhìn một cái, vội vàng giơ tay che hai mắt lại.

Xong!!!

Kỷ Uấn Chi cười thầm, thẹn thùng thành như vậy, cũng quá đáng yêu đi!

"Cho, hay, không cho?" Kỷ Uấn Chi chậm rãi bắt nạt Giản Y, nói từng chữ từng chữ một.

Giản Y hơi im lặng, điên cuồng gật đầu, cầu cô thu tay lại!!

Kỷ Uấn Chi hé miệng nở nụ cười, nếm trải quả ngọt.

"Em phải ngủ chung giường với chị." Quả đoán tăng giá cả.

"Không không không..."

"Em không nóng sao?" Kỷ nào đó tiếp tục kéo kéo cổ áo.

... Quá đáng!

Giản Y sắp suy sụp mất rồi, làm sao lại đụng phải cái loại người không biết xấu hổ này cơ chứ!!! Này nếu như cùng với cô ấy ngủ chung, cô ấy không chừng sẽ làm ra chuyện gì đấy khác người, không được, kiên quyết không được!

Giản Tiểu Y lắc đầu lia lịa, kiên quyết phản đối.

Kỷ Uấn Chi cười khúc khích, bất đắc dĩ giơ tay xoa xoa đầu Giản Y.

"Được rồi, này có là gì, thời điểm Bách Ninh mặc bikini em không phải cái gì cũng đều nhìn thấy rồi sao, sao nào, lẽ nào bởi vì vóc người của chị so với bà ấy càng có sức mê hoặc hơn?"

"Không có." Giản Y quả đoán lắc đầu, đối với thân thể Bách a di chính mình cũng đã xem qua a, vóc người siêu đẹp.

"Lặp lại lần nữa." Kỷ Uấn Chi sầm mặt lại.

"Có, có, có." Giản Tiểu Y không thể không che giấu lương tâm, ngoan ngoãn gật đầu.

"Ngoan." Kỷ Uấn Chi lúc này mới hài lòng trở về phòng, thay quần áo.

...

"Đúng rồi Tiểu Y, có chuyện này muốn thương lượng với em một chút." Kỷ Uấn Chi giúp Giản Y cắt một khối bánh gatô đưa cho nàng, cuối cùng khôi phục lại trạng thái bình thường.

"Hả?"

"Hai ngày nữa đi công tác với chị."

"Không, không muốn."

"Từ chối cũng quá thẳng thắn đi? Em ở nhà một mình chị không yên lòng, vẫn là mang theo em bên người cũng khiến chị an tâm hơn một chút."

"Hơn nữa lần này là tham gia một lễ trao giải, sẽ có rất nhiều minh tinh, không chừng còn có Giản Thanh Sơ mà em yêu thích đấy, không định đi thử vận may sao?"

Giản Y động tác một trận, mẹ?

"Là, là lễ trao giải, lễ trao giải gì?"

"Giải Kim Đỉnh em biết không? Là một trong những giải thưởng có thẩm quyền nhất do Hiệp hội Điện ảnh khởi xướng và hoạt động theo hình thức khán giả bình chọn."

Kỷ Uấn Chi nói xong liền suy nghĩ một chút, "Giản Thanh Sơ dường như mới xuất đạo không lâu đã nhận được đề cử cho hạng mục nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại lễ trao giải Kim Đỉnh, còn có một lần giành được giải ảnh hậu của một giải thưởng lớn, ai, nói như vậy, người này xem rất có thực lực."

"Cái kia cái kia, đó là đương nhiên." Giản Y hơi chút đắc ý, đúng là xưa nay chưa từng nghe tới Kỷ Uấn Chi khen mẹ mình đây, cái tên này học cách nói lời hay ý đẹp từ lúc nào vậy?

"Công ty chúng ta năm nay rốt cục cũng có người nhận được đề cử nữ chính xuất sắc nhất, em cùng chị đi chứng kiến khoảnh khắc lịch sử này được không?" Nhẫn nại cùng Giản Y thương lượng.

Giản Y nghe vậy ngẫm nghĩ một lúc, các mẹ đã đi du lịch hẳn là sẽ không đi dự, cũng không biết tỷ tỷ sẽ đi hay không. Đối với giải thưởng quan trọng như vậy, liệu công ty nhà mình có người nào được đề cử hay không.

"Tôi, tôi cân nhắc, một chút."

"Ừm... Này, được rồi." Kỷ Uấn Chi gật gù, không có cưỡng cầu nữa.

...

Buổi tối, thừa dịp Kỷ Uấn Chi còn đang tắm rửa, Giản Y vội vã gọi video cho tỷ tỷ.

"Làm sao Tiểu Y, muộn như vậy vẫn chưa nghỉ ngơi?"

"Tỷ, tỷ." Giản Y tại gian phòng của mình bên trong, cũng không dám nói chuyện quá lớn tiếng.

"Hả?"

"Cái kia, lễ trao giải, Kim Đỉnh, tỷ biết không, biết?"

"Biết a."

"Chúng ta công, công ty, có người đi, đi không?"

"Có a, năm nay công ty chúng ta có ba vị nghệ sĩ được đề cử."

"Tỷ, tỷ tỷ có đi không?"

Giản Quân cười cười, "Ta là khách quý đến trao giải, đương nhiên là đi."

"Ồ." Xong đời, tỷ tỷ cũng sẽ đi! Vậy mình cũng không nên đi rồi, tỷ tỷ nhất định sẽ lợi dụng cơ hội khiến Kỷ Uấn Chi mất mặt.

"Làm sao? Làm sao lại đột nhiên quan tâm đến những thứ này?"

"Ừm... Không có, không có gì, cúp, máy."

"Chờ đã!" Giản Quân vội vàng nói, đồng thời từ trong màn ảnh thật lòng nhìn chằm chằm Giản Y.

"Em bình thường đều không quan tâm đến những thứ này, đột nhiên hỏi khẳng định là có việc. Đúng rồi, Kỷ gì đấy của em không phải cũng có công ty quản lý sao? Cô ấy có tới hay không? Vừa vặn để chị gặp gỡ a!" Giản Quân cười nói.

"Không không không, em không, không biết." Giản Y nghiêng đầu.

"Còn học được thói nói dối đúng hay không?"

"Em..."

"Cô ấy sẽ đến đúng không? Em là sợ tỷ nhìn thấy cô ấy, sẽ đến hỏi thăm cô ấy đúng không??" Giản Quân nhíu mày chất vấn.

"Ách này..." Đoán thật là chuẩn...

"Con vật nhỏ này còn học thói che giấu tâm tư không cùng tỷ tỷ tâm sự à?"

"Không có, không có mà." Giản Y bỉu bỉu môi, hoàn toàn bị tỷ tỷ đâm trúng tim đen.

"Yên tâm đi, chờ tỷ gặp được cô ấy, nhất định sẽ giúp em cẩn thận thử thách cô ấy, nếu qua được ải của tỷ, chuyện của hai ngươi tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không phản đối."

Em van cầu tỷ phản đối nhanh lên một chút đi!!!

"Ừm, mấy ngày trước nghe Bách a di nhắc tới tỷ liền rất tò mò, thật sự muốn nhìn một chút xem đến cùng đây là nhân vật nào mà có thể lọt vào mắt xanh của Tiểu Y chúng ta."

Nhìn Giản Quân một mặt chờ mong, Giản Y có chút chột dạ, trong nháy mắt hồi tưởng lại tình cảnh người nào đó chơi xấu không mặc quần... Thực sự là cay con mắt...

Này nếu để cho tỷ tỷ nhìn thấy...

Trời ạ!

"Hai người khi nào thì đi? Muốn đến sớm mấy ngày không, chúng ta đi chơi đâu đó một chút, Cửu Giang đồ ăn ngon rất nhiều."

"Không không không không..." Giản Tiểu Y kiên quyết lắc đầu, không được, không thể đi, không thể đi a!!

"Ai ya, đồ ăn ngon vẫn không thể mê hoặc em sao?"

"Em không, không nói chuyện với tỷ nữa, ngủ, ngủ." Giản Y không muốn tiếp tục đề tài này.

"Được rồi, nghỉ ngơi thật tốt, ngủ ngon."

"Ok."

Cúp điện thoại, Giản Y nằm ở trên giường, tưởng tưởng đến cảnh tượng tỷ tỷ cùng Kỷ Uấn Chi gặp mặt.

Nhưng mà mặc kệ có nghĩ như thế nào, Kỷ Uấn Chi hình tượng đều là một mặt vô lại, da mặt dày mấy lớp, thậm chí còn rất không biết xấu hổ.

Xong, tỷ tỷ sẽ châm biếm mình cho mà coi!

Chờ chút, này cũng không quan trọng, lỡ như tỷ ấy nghĩ rằng mình ở bên ngoài kết bạn xằng bậy muốn kéo mình về nhà thì phải làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ a!!

Vừa vặn còn đang xoắn xuýt, cửa truyền đến âm thanh mở cửa, Giản Y quay đầu lại đưa mắt nhìn, liền thấy Kỷ Uấn Chi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, cười tủm tỉm nhìn mình, Giản Y hai mắt lập tức mở to, chỉ là loại đạo hạnh này, nàng thật sự không thể nói ra.

"Tiểu Y, ngủ sao?"

Giản Y trầm mặc một hồi, "Cô, cô muốn đi, Cửu Giang?"

"Đúng vậy, em đã suy nghĩ chưa? Cùng đi sao?"

"Đi, nhưng, có thể, nhưng thế nhưng, tôi có một điều, điều kiện." Giản Y bất chấp ra điều kiện

"Hả?"

"Cô, cô ở ngoài, bên ngoài, có thể hay không, đừng, không biết xấu hổ, như thế."

"..." Kỷ Uấn Chi yên lặng lườm nàng một cái, xem ra chính mình trong lòng Tiểu Y ngoại trừ sắc lang, lại có thêm một từ mới: Không biết xấu hổ!

"Yên tâm đi, chị ở trước mặt người khác không có như vậy, chỉ có với em mới thế thôi ~ "

"..." Đương nhiên này vẫn là đặc quyền dành cho mình, tôi cảm tạ cô rất nhiều!

"Còn, còn có, mặc kệ thấy, nhìn thấy ai, hình tượng, ngự, ngự tỷ, không thể vỡ!" Không yên lòng căn dặn.

Kỷ Uấn Chi cũng là bị nàng làm cho bối rối, cái gì gọi là mặc kệ nhìn thấy ai? Gặp được ai vậy?

"Làm, không làm được, tôi liền không, không đi." Giản Y một mặt nghiêm nghị, phi thường kiên định.

Kỷ Uấn Chi cười cười, dễ dàng thỏa hiệp với Giản Y, đương nhiên là nàng nói cái gì chính là cái đó, tuyệt không phản bác!

"Được, không vỡ, nếu em muốn, sau này chị liền lấy hình tượng ngự tỷ để gặp người khác, không sao chứ?"

"Ừm." Giản Y gật gù.

"Vậy chị cũng có một điều kiện." Kỷ Uấn Chi xấu xa nở nụ cười.

"Nói." Giản Y tỏ vẻ biết chắc cô sẽ không nói chuyện tốt lành như vậy, sớm đề phòng cô một tay.

"Đến đó chúng ta phải cùng ở chung một phòng, ngủ chung một giường, nằm chung một gối." Kỷ Uấn Chi đưa ra điều kiện mà chính mình đã tâm tâm niệm niệm.

Giản Y quả đoán lắc đầu, "Không, không được!" Trời mới biết cô sẽ làm ra chuyện gì, chuyện này quả thật chính là đang bán mạng mà!

"Ai nha, da mặt thôi ấy mà, đúng là có cũng được mà không có cũng được, em nhìn chị xem, không biết xấu hổ thì có bao nhiêu ung dung ~ "

"Được, được đi, nhưng thế nhưng, không cho phép, có ý, ý đồ xấu!"

Kỷ Uấn Chi thu hồi dáng vẻ vô liêm sỉ, "Điểm ấy em có thể yên tâm, trừ phi là em tự giác tự nguyện, bằng không chị tuyệt không động đến em cho dù là một ngón tay." Lập lời thề đảm bảo.

Tự giác tự nguyện? Tôi cầu xin cô hãy nhớ kỹ lấy những lời cô vừa nói!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play