Trải qua cả ngày nghỉ ngơi, bệnh tình Kỷ Uấn Chi kỳ thực đã không còn gì đáng ngại. Thế nhưng cô phát hiện, thời điểm mình bị bệnh, Tiểu Y dường như là đang bị ép phải chăm sóc cô. Kỷ Uấn Chi vì thế mà liền tích trữ kế vặt, lại ở trên giường không chịu dậy, đủ thể loại giả bộ như đang bệnh nặng, một hồi thì đau đầu một hồi thì đau eo, toàn thân từ trên xuống dưới không có chỗ nào không đau.
Giản Y lại không ngốc, mấy yêu cầu đơn giản thì nàng đều nghe theo, nhưng cái tên này động một chút là muốn hôn nhẹ, động một chút lại muốn ôm một cái, vậy thì có chút quá đáng, cũng không thể nuông chiều cô như vậy, nếu không cô sẽ càng được voi đòi tiên.
"Tiểu Y, chúng ta về nhà đi."
"Ừm, hả?" Giản Y bất ngờ, làm sao đột ngột như thế liền muốn đi?
"Về nhà." Kỷ Uấn Chi nói.
Cô cũng không muốn ở lại nơi này, cô muốn cho Tiểu Y trốn tránh Bách Ninh đi thật xa, tránh cho cái lão yêu bà kia lại quyến rũ Tiểu Y của chúng ta.
Kỷ nào đó còn đang vì vừa nãy Bách Ninh cùng Giản Y nói chuyện lén lút với nhau nên còn hơi canh cánh trong lòng.
"Không không, không giám sát, nghệ, nghệ sĩ của cô, nữa sao?"
"Chị quan sát thấy Chung Dục cũng có tiến bộ rồi, để Nhan Phất giám sát là được, mỗi ngày đều báo cáo tình hình cho chị là được rồi."
Kỳ thực Kỷ Uấn Chi muốn mau mau về nhà vì còn đang muốn triển khai một kế hoạch mới, chính là có thể cùng với Tiểu Y hai người chính thức sống chung một thế giới! Không có ai quấy rầy, cũng không có các loại kỳ đà cản mũi, chỉ còn có hai người bọn họ!
Cô có thể cùng Tiểu Y ra ra vào vào, cùng nàng đi dạo phố mua sắm, dẫn nàng đi ăn đủ các thể loại đồ ăn ngon, thỏa mãn cái bụng ham ăn này của nàng, à đúng rồi, cô còn muốn đích thân vì Tiểu Y mà xuống bếp! Lần này chắc chắn sẽ không lại làm cho nàng ăn đến đau bụng, sẽ không!
Nếu như có cơ hội, cô còn muốn mang theo Tiểu Y đi dự họp, muốn thoải mái đem nàng giới thiệu đến tất cả mọi người, không cần cấm kỵ Tiểu Y có hay không nói lắp, bởi vì cô căn bản đã không thèm để ý đến nữa rồi, hơn nữa dáng vẻ Tiểu Y nói lắp trái lại vô cùng dễ thương nha ~
Nàng muốn cho Tiểu Y cái danh hiệu vị hôn thê này một cách danh chính ngôn thuận.
Để cho tất cả mọi người đều biết, cô Kỷ nào đó, có được một người vợ tốt nhất!
Nhưng những điều mà cô đang suy nghĩ, Giản Y căn bản cũng không có để tâm lắm. Ngược lại là không quá muốn đi, dù sao đại a di vẫn còn ở nơi này, mới cùng ở với bà ấy chỉ được có mấy ngày, nếu như rời đi không biết lúc nào mới có thể gặp lại, có những lúc đại a di quá bận Tết đến đều không thể về nhà được.
"Lại lại, lại chờ, chờ thêm hai ngày đi." Giản Y nói.
"Tại sao vậy?"
"Tôi muốn, muốn cùng bách, Bách lão sư, tán gẫu, tâm sự."
"..." Kỷ Uấn Chi mím môi, từ trên giường đứng lên, cầm lấy tay Giản Y, "Hiện tại đi liền!"
"..."
"Được được được, đừng, đừng nháo, trời đã tối rồi, trời tối, còn muốn, đi đâu."
"Vậy sáng sớm ngày mai liền đi!" Chị chính là không nên để cho em cùng Bách Ninh tiếp xúc quá nhiều!
Giản Y nào có biết kế vặt này của cô, nhíu nhíu mày, "Được, được đi, vậy tôi trước tiên, trước tiên đi, cùng bách, Bách lão sư, nói một tiếng."
"..." Em có phải là muốn tức chết chị không!
"Vậy chị đi cùng em."
"Không, không được, cô, đợi đi." Giản Y chỉ tay vào giường, ra lệnh cho Kỷ Uấn Chi nằm xong.
"Hic..."
"Đừng, buồn nôn lắm." Giản Y cũng bị cái dáng dấp ủy khuất của cô chọc phát cười, phải cố nghiêm mặt mới không có bật cười.
Kỷ nào đó tỏ vẻ căm giận, em chính là muốn chị tức chết!
Chỉ là nàng cũng là kỳ quái, Giản Y làm sao cùng Bách Ninh có thể có cái gì để tán gẫu nhiều đến vậy? Hai người đến cùng là quan hệ gì a?
"Vậy em về sớm một chút!" Nhìn bóng lưng Giản Y rời đi, Kỷ Uấn Chi vội vã hướng về nàng hô lớn, trông như một nữ nhân gắt gỏng! Kỷ nào đó đúng là loại người không thể sống thiếu vợ!
...
Lại nói Tiểu Y đi tới trước phòng Bách Ninh gõ cửa, mới vừa gõ xong đã nghe thấy bên trong tựa hồ truyền đến tiếng nói, hơi bất ngờ liền chuẩn bị tránh đi.
"Ai, Tiểu Y, mau vào." Bách Ninh mở cửa, nhìn thấy là nàng, vội vã lôi kéo nàng vào nhà.
"Con tới thật đúng lúc di đang cùng tỷ tỷ con gọi video đây." Bách Ninh lôi kéo Giản Y ngồi ở trên ghế, hai người đồng thời nhìn vào màn hình điện thoại, đối diện với Giản Quân đang mặc đồ ở nhà, trên đầu còn mang băng đô, hẳn là mới vừa rửa mặt xong, làn da trắng như sứ vô cùng mềm mại khiến người ta nhìn vào chỉ muốn nhéo một cái.
"Tỷ tỷ."
"Em con vật nhỏ này, việc gì cũng đều không nói với tỷ? Gì mà bí mật? Hả?" Giản Quân cười xấu xa nhìn em mình.
"Cái, cái gì, việc gì cơ?" Giản Y sửng sốt một chút, nhưng nhìn thấy tỷ tỷ một mặt ý cười xấu xa, chợt ý thức được có gì đó không đúng, vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Bách Ninh.
Bách Ninh hé miệng cười cười, "Con vậy mà lại bán đứng di?" Nhìn về phía Giản Quân bên trong màn ảnh.
"Là là, là người đem con, con bán đứng, thì có!" Giản Y xấu hổ vô cùng, tức giận nhìn Bách Ninh.
"Ôi ôi ôi, còn biết thẹn thùng nữa nha? Lúc nào mới đem về để tỷ gặp gỡ nhỉ? Nghe Bách a di kể xem ra cô ấy còn là một người rất tốt nha."
"Ai ai ai nha, không, không nhắc đến cô ấy không, không được sao." Đang yên đang lành nhắc đến cô ấy làm gì, còn hỏi sao mình lại thẹn thùng...
"Tám, tám ký tự, một nét còn chưa, có viết đây này*, em đối với cô ấy không có gì, không có cảm giác." Giản Y lắc đầu.
(*)Tám ký tự một nét vẫn chưa được viết: (nghĩa bóng) mọi thứ thậm chí còn chưa bắt đầu, chuyện chưa đâu vào đâu, vẫn chưa quyết định.
"Ồ đúng, là không có cảm giác, chính là người ta sinh bệnh thì lại lo lắng vô cùng, chăm sóc thì cẩn thận từng li từng tí, mọi chuyện đều muốn tự thân mình làm, lại còn giúp người ta xoa rượu, rồi còn giúp người ta pha thuốc đến mức bị phỏng tay."
"Ai ai ai ai nha, không phải, tất cả đều là tại di, di, di để cho con làm, mấy cái khác di cũng có làm mà!"
"Được, vậy cái người hôm qua cả đêm không ngủ chỉ lo canh bệnh còn không phải là con sao?"
"Yêu ~ Tiểu Y chúng ta còn biết đau lòng cho người khác nữa à?" Giản Quân ở bên cạnh cũng nói thêm vào.
Khuôn mặt xinh xắn và nhút nhát của Giản Y đã đỏ bừng, "Mới mới, mới không có đây." Nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Đều, đều là Bách, Bách a di, để em, làm, làm mà." Bạn học Giản Tiểu Y liều mạng mà ném nồi*.
(*) Ném nồi: là ngôn ngữ mạng, ý chỉ đổ lỗi cho người khác. Trái nghĩa với nó là "Cõng nồi", ý chỉ nhận tội cho người khác.
"Há, vậy cũng là di bảo con hôn cô ấy sao?"
"Phải, chính là di!"
"Đã hôn luôn rồi à?" Giản Quân một tiếng thét kinh hãi.
Giản Y hận không thể cắn đi đầu lưỡi chính mình, tức giận quay đầu lại nhìn Bách Ninh đang cười trộm, "Di, di xấu xa!"
Bách Ninh trong lòng vui sướng ngập tràn, thích nhất là trêu chọc tiểu bảo bối này.
"Lại đây, nói tỷ biết một chút đến cùng là xảy ra chuyện gì." Giản Quân hứng thú.
"Không, không nói."
"Vậy thì để Bách a di kể, Bách a di kể mới đặc sắc."
"... Không được!" Giản Y xoay tay lại che miệng Bách Ninh, quay đầu nhìn về phía Giản Quân, "Không, không thể!"
Bách Ninh cười cười nắm lấy tay nàng đặt xuống, véo véo cái mũi nhỏ của nàng, "Đứa nhỏ ngốc này, không nhìn ra tỷ tỷ đang trêu chọc con sao."
Giản Y ngẩn ra, nghe vậy liền quay đầu lại nhìn về phía màn hình, liền thấy tỷ tỷ đầu bên kia cười ha hả như sắp tắc thở tới nơi!
Giản Y phẫn nộ, đầu óc đột nhiên hơi bối rối, "Tỷ tỷ, tỷ còn cười, mối tình của tỷ, đang, đang trên đường, tới rồi đó!"
"Ha?" Giản Quân một mặt hoang mang.
"Ai?" Bách Ninh trong nháy mắt ngửi được mùi thú vị, "Xảy ra chuyện gì?"
"Nè nè nè Thẩm, Thẩm Lan, đối với tỷ tỷ nhất, nhất kiến chung tình, còn đem em, coi em thành tỷ, tỷ tỷ, em chính là muốn nói, nói cho cô ta sự thật, chân tướng! Xem tỷ còn, còn dám cười em nữa hay không!" Giản Y nói xong, trực tiếp cắt đứt cuộc trò chuyện video, Hừ!
"Đến cùng xảy ra chuyện gì, mau cùng a di nói một chút!" Bách Ninh liền phi thường hiếu kỳ, Tiểu Quân cái con người vô cùng cuồng công việc này, vậy mà lại có người đối với con bé nhất kiến chung tình?
Giản Y kỳ thực cũng không biết Thẩm Lan nói cái gì mà nhất kiến chung tình có phải là thật hay không, liền đem chuyện ở tiệc khiêu vũ lần trước kể lại.
Bách Ninh vừa nghe, bắt đầu ở trong phòng đi tới đi lui, "Ừm... Thẩm Lan... tổng giám đốc SL đúng không, để di tìm cơ hội tiếp cận người này mới được, phải nhìn xem nhân phẩm của cô ấy là như thế nào, xứng hay không xứng với Tiểu Quân của chúng ta."
Giản Y yên lặng lau vệt mồ hôi, Bách a di thật đúng là vì chuyện đại sự cả đời của nàng cùng tỷ tỷ mà hao tâm tổn sức.
"Đúng rồi, a di." Hàn huyên một hồi Giản Y mới nhớ tới mình đến gặp là để chào tạm biệt với a di, vội vàng đem chuyện ngày mai phải rời đi báo cáo với a di một tiếng.
"Gấp thế sao? Kỷ Uấn Chi không phải còn bệnh lắm sao? Là trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"
"Không, không biết, con cũng, không biết, là có chuyện gì."
"Hả? Được rồi, con một thân một mình ở bên ngoài phải chú ý an toàn, lưu tâm một chút đến mọi thứ xung quanh. Kỷ Uấn Chi là người mà con có thể giao phó, chỉ là cụ thể người này còn cần chính con tự mình đánh giá, nếu không muốn chấp nhận thì cũng không nên bỏ qua mối lương duyên này, có được không?" Bách Ninh không yên lòng căn dặn.
"Dạ... dạ." Giản Y gật gù đồng ý.
...
Lại cùng a di hàn huyên thêm hơn một tiếng đồng hồ, cũng phải gần 11 giờ tối, Giản Y mới trở lại phòng của mình.
Thời điểm mở cửa liền cẩn thận từng li từng tí một, bước chân vô cùng rón rén, nghĩ chắc Kỷ Uấn Chi đã ngủ nên không muốn làm phiền đến cô.
Nhưng mà vừa mở cửa đã nhìn thấy Kỷ Uấn Chi còn rầu rĩ không vui ngồi xếp bằng ở trên giường.
"Sao, làm sao lại không, không ngủ?"
"Chờ em đấy, em đã vắng mặt được 1 tiếng 34 phút rồi đấy, nhớ em."
Giản Y bĩu môi, cười khúc khích, "Ha, làm gì tới, dù sao thì nói cũng hay lắm."
Kỷ Uấn Chi cũng nở nụ cười, "Thật mà ~ "
"Làm sao hàn huyên lại lâu như vậy a..." Thuận tiện uyển chuyển còn muốn hỏi xem Giản Y vì sao lại ở trong phòng Bách Ninh lâu như vậy! Tận một tiếng rưỡi!
"A, hàn huyên tán gẫu, việc, việc nhà."
Kỷ Uấn Chi bĩu môi một cái, "Em thậm chí còn chưa tán gẫu với chị về việc nhà." Ghen tuông mười phần.
Giản Y cười cười, nhà này thì...Thật sự không có cách nào hàn huyên với cô.
"Mệt mỏi, buồn ngủ, buồn ngủ sao?" Giản Y hỏi.
Kỷ Uấn Chi vừa nghe, lập tức vén chăn lên một góc, vỗ vỗ bên cạnh mình, "Bà xã mau tới ~ ổ chăn đã được chị sưởi ấm rồi ~ "
"Không không, không cho phép gọi như vậy!"
"Dạ ~ "
...
Một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm, Giản Y còn chưa mở mắt nhưng cảm giác tư thế hiện tại có hơi ngổn ngang, gạt gạt mí mắt, đập vào mắt chính là cằm của Kỷ Uấn Chi.
Giản Y ngẩn ra, chính mình thật giống như đang nằm trên đùi Kỷ Uấn Chi, hơn nữa cũng không phải trên giường khách sạn, mà là ở trong xe!
"Hả, hả?"
"Tỉnh rồi?" Kỷ Uấn Chi nghe tiếng liền cúi đầu đưa mắt nhìn.
"Này, đây là..."
"Trên đường về nhà ~" Kỷ Uấn Chi cười cười, ngăn lại động tác ngồi dậy của Giản Y, "Nằm đi, dù sao em lên xe cũng phải ngủ một chút, không phải lúc nào lên xe em cũng đều rơi vào mơ hồ sao."
"Này, tôi, cái gì, lúc nào..."
"Vào một buổi sáng tinh mơ, trời còn chưa kịp sáng, bà chủ liền gọi tôi tỉnh dậy nói muốn rời đi, nhưng cô ấy lại không cam lòng gọi cô dậy, còn cõng cô ra ngoài." Đinh Linh đang lái xe, ngáp ngắn ngáp dài nói trong bất lực.
Kỷ Uấn Chi cười thầm, cô không muốn đợi Tiểu Y tỉnh lại rồi mới rời đi, đến thời điểm cùng mọi người chào tạm biệt, khẳng định sẽ lại gặp Bách Ninh!
Giản Y dụi dụi con mắt, dù là nàng ngu ngốc đến mấy nhưng cũng có thể ý thức được, Kỷ Uấn Chi thật giống như là đang ghen với Bách a di, nếu không sao có thể chưa nói lời nào mà đã rời đi.
Nàng vì thế nên cũng thầm đổ mồ hôi cho chỉ số IQ của Kỷ Uấn Chi, nữ nhân này đầu óc còn biết ghen tuông bậy bạ...
Nghĩ như vậy, Giản Y tâm tư liền bay đi thật xa, nếu như ngày nào đó mẹ đến rồi, chính mình cùng mẹ quá mức thân mật, cái tên này có thể hay không cũng sẽ ghen??
Quả nhiên ái tình xây dựng lên những bức tường ngăn cách thù địch.....
...
"Bà chủ, cô muốn trực tiếp về nhà hay là ghé công ty một chút?"
"Về nhà đi." Kỷ Uấn Chi vò vò cái trán, lại là một đường xe hơn ba tiếng đồng hồ, cả đoạn đường vô cùng xóc nảy. Cô vì thế mà nhức đầu không thôi, vốn là cơ thể đang có hơi không khỏe vậy mà còn bị dằn vặt, không phải lao tâm chính là lao lực, một khắc cũng không thể thanh nhàn.
Cúi đầu liếc mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Y đang nằm ngủ trên chân của mình, nếu như chính mình cũng có thể giống như nàng ngồi xe liền ngủ là tốt rồi.
"Thôi rồi." Đinh Linh đáp một tiếng, chuyển động tay lái, mắt thấy muốn quẹo vào tiểu khu của Kỷ Uấn Chi, đột nhiên ngẩn ra liền đạp phanh lại.
"Làm sao?" Kỷ Uấn Chi buồn bực nói.
"Bà chủ, phía trước hình như là xe của Thẩm tổng." Đinh Linh chỉ chỉ vào một chiếc siêu xe đang đậu trước cổng tiểu khu ở phía trước không xa.
"Thẩm Lan?"
"Không sai, còn có Sở bá vương." Nhìn thấy người từ trong xe đi ra, Đinh Linh gật đầu một cái.
Kỷ Uấn Chi đầu đang đau bây giờ lại càng đau thêm, hai người này chặn ở cổng tiểu khu là muốn làm gì...
"Đến, đã đến rồi?" Giản Y ngáp một cái, dụi dụi con mắt, đứng dậy.
"Ừm, em ngồi ở đây đi, chị đi xuống xem một chút." Kỷ Uấn Chi sờ sờ đầu nàng, liền mở cửa xuống xe.
"Yêu, Thẩm lão bản, ngọn gió nào đem ngài thổi tới vậy." Hướng đến Thẩm Lan xông thẳng tới.
"Kỷ tổng, đem bạn gái của tôi mang đi, cũng không thèm chào hỏi với tôi trước một tiếng, không tử tế đi."
"Bạn gái ngài?" Kỷ Uấn Chi miệng nở nụ cười, "Phiền Thẩm tổng biết điều một chút, đừng làm chuyện xấu hổ nữa được không?" Thẩm Lan này làm sao so với mình sao còn không biết xấu hổ hơn nữa vậy.
"Đến cùng là ai không biết xấu hổ, nói một chút về chuyện ai tới trước tới sau được không, bốn năm trước tôi đã biết đến nàng, ngược lại là ngài, ngang ngược thò một chân vào, còn không thấy ngại kẻ ác cáo trạng trước?"
"Tôi nói hai ngươi vì một đứa cà lăm mà tranh tới tranh lui sao?" Sở Tây ở bên cạnh chen vào một câu.
"Nói lắp thì làm sao? Sở Tây, cậu còn dám nhắc đến chuyện nàng nói lắp, tôi sẽ tuyệt giao với cậu." Tiểu Y của tôi ai cũng không thể cướp, ai cũng không thể nói xấu!
"??? Cậu thật lòng?"
"Thật lòng."
"Còn có ngài nữa Thẩm Lan, Tiểu Y là bà xã của tôi, ai cũng đừng hòng mơ tưởng tới, chính là người của Kỷ Uấn Chi tôi đây. Ngài thì hay rồi, dám ở đây nhớ thương tới nàng, đừng trách tôi trở mặt với ngài!"
Kỷ Uấn Chi nói xong, phát hiện Thẩm Lan tựa hồ không có đang nghe mình nói chuyện, ánh mắt lướt qua, hướng về phía sau mình nhìn nhìn.
"Tôi, tôi là người của ai cơ?" Không chờ Kỷ Uấn Chi quay đầu lại, bên tai đã truyền đến âm thanh của Giản Y, giây tiếp theo vành tai đã bị nàng tóm chặt.
Này nếu như là trước đây, Kỷ Uấn Chi chắc chắn sẽ xù lông, trước mặt mọi người mà còn nhéo lỗ tai cái gì không biết, cũng quá bôi nhọ mặt mũi của Kỷ nào đó quá đi!
Nhưng mà hiện tại Kỷ Uấn Chi ngược lại cảm giác chuyện được bà xã nhéo lỗ tai, thực sự là một chuyện ngọt ngào ~
Nhìn Giản Y dáng vẻ cố ý nghiêm mặt, oán khí tức giận cộng thêm ghen tuông của Kỷ nào đó đã hoàn toàn biến mất, toàn bộ tan thành mây khói, lập tức đổi thành một bộ mặt cười tươi, "Chị là nói, em chính là bảo bối trong lòng chị a ~ "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT