Ròng rã cả một buổi sáng, Đinh Linh cuối cùng đem lịch sử phát triển công ty ra nói hết, Giản Y cảm thấy cái này mà so sánh với nghe giảng trên lớp còn mệt mỏi hơn nhiều lần, chí ít lúc nghe giảng trên lớp không cần phải ra sức biểu hiện cảm xúc kinh ngạc hay khâm phục.
Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, Kỷ Uấn Chi để Đinh Linh đi căn tin đem cơm về cho Giản Y, buổi trưa căn tin người rất nhiều, sợ nàng đi sẽ có sơ xuất, hơn nữa cái tên này vừa nhìn thấy đồ ăn con mắt đều sáng cả lên, nghiễm nhiên điều này của nàng cũng khó mà kiểm soát được, vì vậy chỉ có thể đề phòng sát sao thôi.
Kỷ Uấn Chi xem như là nhìn rõ, không thu phục được cô nhóc này thì căn bản không thể mang nàng ra ngoài đi lang thang được, nhộ nhỡ có chuyện gì thì lại tự rước họa vào thân, hoặc là có ai biết được bí mật của vở diễn này thì có khi còn đến tống tiền chính mình, đến đấy thì thật đúng là chỉ có thể để mặc cho người xâu xé mà thôi!
Hơn nữa cô nhóc này tuyệt đối không vô hại như bề ngoài đơn thuần của nàng, xem ra là thủ đoạn hơn so với mình nhiều!
Kỷ Uấn Chi nghĩ, quay đầu liếc nhìn một chút cái con người đang ngồi trên sofa, trước mắt nàng đang cầm tấm bản phân tích với dáng vẻ mất tập trung, chính mình mà chú ý đến nàng, thì nàng liền nghiêm túc cẩn thận xem, còn không chú ý nàng, nàng lập tức thẩn thờ mà nhìn đâu đó, hiện tại nàng chẳng khác gì học sinh tiểu học, phải nhìn chằm chằm quan sát nàng thì mới chịu tập trung!
Mắt thấy cô nhóc này lại thất thần, Kỷ Uấn Chi buồn bực, đặt tờ giấy đang cầm trên tay xuống, đứng dậy đi đến chỗ sofa.
Giản Y đang ngây người, nhìn thấy trước mắt có bóng người, lập tức hoàn hồn, ra dáng nhìn nhìn tấm bản.
"Cô có khác gì đứa con nít không hả, còn phải để tôi quan sát cô nữa à." Kỷ Uấn Chi ôm cánh tay đứng trước mặt nàng.
"Này." Giản Y nhếch miệng cười cười, "Tôi, tôi từ nhỏ đã, không, không thích, học tập. Chỉ cần... Vừa nhìn sách, liền, đau đầu, đừng, đừng nói, nữa."
Kỷ Uấn Chi tức giận lườm nàng, đúng là cái tên tiểu tổ tông này!!
"Thực sự là phục cô rồi, cô như vậy mà lại tốt nghiệp đại học được sao?"
"Ai cần cô, ai cần cô quản."
Kỷ Uấn Chi từ trong tay nàng cầm lấy tấm bản, " Sinh nhật của tôi."
Giản Y há miệng, gì mà đột ngột vậy...
"Ah." Hình như trong tấm bản đâu có viết ngày sinh nhật đâu...
"Nhóm máu." Kỷ Uấn Chi lại hỏi.
"Ừm, A, A hình?" Thăm dò tính trả lời. Có chỗ nào viết nhóm máu?
Kỷ Uấn Chi liếc nàng một chút, "Giành được giải thưởng gì ở trường mẫu giáo?"
"..." Giản Y cười tủm tỉm, cái tên này vậy mà còn dám đọc ra, nàng cũng là bởi vì nhìn thấy mấy vấn đề kỳ kỳ quái quái này mới không muốn xem cái bản phân tích nhảm nhí ấy, cái gì mà giải thưởng ăn cơm nhanh nhất của nhà trẻ, rồi gì mà bé khỏe bé ngoan, cô ta cái gì cũng đều muốn viết ra!!! Có bị bệnh không!!!
"Hừ!" Kỷ Uấn Chi buồn bực, xắn tay áo lên, còn chưa kịp làm gì, Giản Y đột nhiên trốn về phía sau, như thể nghĩ rằng cô sẽ đánh nàng vậy.
Ai yo, còn biết sợ!?
Kỷ Uấn Chi nghĩ, trực tiếp đưa tay đến một bên mặt của Giản Y, nhéo gò má của nàng.
"A! Đau..."
"Không dùng bạo lực là cô không chịu phối hợp hợp tác với tôi à!?" Kỷ Uấn Chi không buông tay, vẫn giữ chặt hai cái má mềm mại mà nhéo, đáng tiếc cô nhóc này trên mặt thịt không nhiều, không có cảm giác núng nính, chỉ là mềm mềm mang lại cảm giác vô cùng tốt, thật là khiến người ta muốn nhéo nhiều thêm nữa.
Giản Y giữ chặt ngón tay cửa Kỷ Uấn Chi, oan ức mà lắc lắc đầu, thấy nàng như vậy, Kỷ Uấn Chi bỗng sinh cảm giác thương hoa tiếc ngọc hiếm thấy, buông lỏng tay.
"Học thuộc khó đến vậy sao? Đơn giản vậy mà? Không phải chỉ là thông tin cơ bản về kinh nghiệm sống, sở thích lặt vặt của tôi thôi à." Kỷ Uấn Chi giọng điệu chậm lại, cố gắng hiểu rõ.
"Vậy cô, cô cũng học, học thuộc thông tin về tôi sao?"
"Hừ hừ." Kỷ Uấn Chi gật đầu, nhìn lướt qua thông tin về Giản Y mà vừa nãy cô mới xem trên bàn.
"Giản Y, nữ, hai mươi mốt tuổi, sinh nhật ngày 1 tháng 8, nhóm máu B, cao 165 cm, nặng 103 cân. Tốt nghiệp từ học viện điện ảnh Tây Nguyên, chuyên ngành thiết kế thời trang." Kỷ Uấn Chi đọc một hơi, thậm chí không hề nói lắp.
Nhìn dáng vẻ một mặt sùng bái của Giản Y, Kỷ nào đó liền rất đắc ý, phải tiếp tục, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
"Khoan? Cô học tại học viện điện ảnh Tây Nguyên, mà lại học chuyên ngành thiết kế thời trang???"
"Hahaha..." Giản Y cười khúc khích, vui không tả nổi.
"Cô... Cười cái gì?"
"Cô, cô điền đại à???" Kỷ Uấn Chi phản ứng lại.
"Ừ." Giản Tiểu Y rất ngay thẳng gật gù, che miệng lại cười đáp.
Kỷ Uấn Chi á khẩu, giơ tay muốn bắt lấy Giản Y, Giản Y phản ứng nhanh, hai tay che gò má, không cho cô cơ hội.
"Cô! Quá đáng lắm!" Kỷ Uấn Chi tức giận, chính mình như thế nghiêm túc cả một buổi trưa, cẩn thận học thuộc tất cả tư liệu liên quan đến nàng, kết quả cô nhóc này nói đây là điền đại?
Giản Y nhịn xuống không cười, "Muốn biết, sở thích, của một người, thì phải tiếp xúc, để, hiểu rõ."
"Cô, cô như vậy, sẽ không có ai chống lưng cho cô, chắc chắn sớm muộn người khác cũng bỏ mặc cô..."
...
"Có thể từ từ mà học, ít nhất là bắt đầu từ bản phân tích này trước đi, lỡ như có người hỏi đến, mà cô không trả lời được thì sao."
"Ngồi đi, cô không xem đúng không?"
"Được tôi đọc cho cô nghe!" Kỷ Uấn Chi thực sự không thể trị được nàng, dù sao đây là cũng là tiểu tổ tông, phải ôn tồn mà phục vụ a......
"Nghe rõ, Kỷ Uấn Chi, nữ, hai mươi bảy tuổi, cao 168 cm, nặng 51 kg."
Giản Y ở trong đầu so sánh một hồi, Kỷ Uấn Chi vóc người không tệ, thế nhưng tỉ lệ cơ thể gần bằng nàng, cô cao hơn nàng, so với nàng còn nhẹ cân hơn? Này không hợp lý chứ?
"Không, không tin."
"Có tin hay không thì tính sau, cô trước tiên nhớ kỹ cho tôi!"
"Lại, lại lừa người." Giản Y bĩu môi, này có cái gì mà phải nói dối cơ chứ, bao nhiêu cân thì cứ ghi bao nhiêu cân đi.
"Hừ, nói nhiều! Cô hiện tại tốt nhất nên ngoan ngoãn phối hợp cho tôi, bằng không buổi tối tăng ca, nên nhớ lúc nào mới được phép nghỉ ngơi. Đúng rồi, cô không phải còn muốn đi dạo trong công ty sao, để tôi xem biểu hiện của cô, nếu biểu hiện tốt tôi liền mang cô đi dạo khắp nơi, còn không tốt thì đừng hòng mơ tới."
Kỷ Uấn Chi cũng bắt đầu uy hiếp nàng.
Giản Y xẹp xẹp miệng, "Tôi, tôi nếu như, tâm tình, tâm tình không tốt, liền đặc biệt, đặc biệt, kết..." Giản Y lời còn chưa nói hết, Kỷ Uấn Chi trực tiếp giơ tay đánh nhẹ vào trán nàng một cái.
"A..." Giản Y bưng trán.
"Hiện tại không ai xem cô biểu diễn đâu, chiêu này tạm thời vô hiệu." Kỷ Uấn Chi nhướng mày, cười đắc ý một hồi.
"Tôi..." Giản Y há miệng,
"Ồ." Ngoan ngoãn cúi đầu, nhìn dáng vẻ tạm thời là khuất phục.
Mau mau tìm khán giả đến xem tôi biểu diễn a!
"Đúng rồi, cô đến cùng là học đại học nào?"
"Tây, Tây Ảnh."
"Đúng là học viện điện ảnh Tây Nguyên? Không có gạt tôi?"
Giản Y lắc đầu, "Không có gạt."
Kỷ Uấn Chi kinh ngạc một hồi, vậy cũng là cái nôi diễn viên a, cô nhóc này là đi ra từ học viện điện ảnh thật à? Sao mà hoàn toàn không nhận ra được a?
"Học nghành gì?"
"Thiết kế, thiết kế hình, thiết kế hình ảnh*."
(*) Ngành thiết kế hình ảnh (image design), còn được gọi là nhà tư vấn hình ảnh, phạm vi công việc liên quan đến thiết kế tổng thể và hướng dẫn hình ảnh cá nhân. Hầu hết đều lấy màu sắc cơ thể con người làm đặc điểm cơ bản và các yếu tố toàn diện khác như khuôn mặt và hình thể, khí chất và vai trò xã hội,.v..v.... Từ đó thông qua các công cụ chẩn đoán chuyên nghiệp, phạm vi màu và loại kiểu dáng có thể được kiểm tra để giúp bạn tìm ra màu quần áo, màu tóc, màu trang điểm và phong cách quần áo phù hợp nhất. Để giải quyết tất cả các vấn đề về hình ảnh của con người. (Nguồn: Baidu)
"Ồ." Kỷ Uấn Chi bừng tỉnh, chẳng trách nàng phẩm chất không tầm thường, nếu là học thiết kế hình ảnh thì việc phối đồ ăn mặc tự nhiên như thế kia chắc chắn là đã có học qua trường lớp.
"Trong nhà của cô còn có người nào?" Kỷ Uấn Chi có chút hiếu kỳ, nàng một nhóc cà lăm hiển nhiên mà có thể bước vào được cửa của Tây Ảnh, nghĩ như thế nào đều có chút khó mà tin nổi a, hay là trong nhà có bối cảnh gì đi.
"Ừm, tỷ, tỷ tỷ."
"Cô còn có tỷ tỷ a? Cái này cần ghi xuống." Kỷ Uấn Chi bận bịu cầm bút ghi ghi chép chép.
"Mẹ, mẹ."
"A di, a di, a di, a di, a di."
"??? Cô đây là đang nói lắp sao?" Kỷ Uấn Chi tay nắm bút khẽ run, cái, cái quỷ gì vậy, một a di thôi mà cần phải nói năm lần sao? Nói lắp xem ra có chút nghiêm trọng đi.
Giản Y nhếch nhếch miệng, nhịn xuống không cười, cũng không có nói toạc ra.
"Ba cô thì sao?"
"Không có, không có."
Kỷ Uấn Chi bừng tỉnh, "Thật xấu hổ a, tôi không phải cố ý, cô đừng thương tâm ha."
"..." Giản Y liền không nói gì, yên lặng nuốt nước bọt nhìn Kỷ Uấn Chi mà phân tích, mình nói như vậy mà không hiểu sao? Thành viên trong gia đình chính là một tỷ tỷ, hai người mẹ, cùng năm a di đó a.
"Trong nhà có nuôi sủng vật không?" Kỷ Uấn Chi hỏi.
Giản Y suy nghĩ một chút, "Tôi."
Bởi vì trong nhà nàng là nhỏ nhất, tất cả mọi người đều đem nàng sủng đến tận chín tầng mây, nàng là sủng vật không có tật xấu a.
"..."
"Vậy là được rồi, để tôi kể cho cô nghe một tí về gia đình của tôi, gia đình tôi kết cấu rất đơn giản, trong nhà chỉ có một vị mẫu thân, bà rất yêu thích việc nuôi thú cưng, là chú cún Miêu Miêu, bà nói nói nuôi thú cưng còn tốt hơn là nuôi tôi."
"Bà ấy, chỉ một người, làm trụ cột trong nhà?"
"Đúng, ở nước ngoài định cư, không thường, thường trở về."
"Vậy cô, không, không muốn gặp lại bà ấy?"
"Tôi có muốn hay không thì cũng không quan trọng, căn bản là bà ấy cũng không cần gì đến tôi, có chú cún Miêu Miêu là được rồi. Hơn nữa, tôi bình thường công tác rất bận, cũng không hay nhớ đến bà."
"Ồ." Giản Y gật gù, làm sao cảm giác nghe tới, mẹ cô là một người rất thú vị, phải tìm cơ hội tiếp xúc mới được
Chờ chút, chính mình đang suy nghĩ gì vậy, từ bao giờ mà bắt đầu quan tâm đến quan hệ mẹ chồng nàng dâu vậy???
"Nhà của cô là ở đây sao?"
"Không, không phải, ở Lục Dương."
"Lục Dương a, ai, Lục Dương có một công ty giải trí rất nổi danh cô có biết không?"
"A." Giản Y lung tung gật gù, luôn cảm thấy đề tài này không thể cứ như thế mà tiếp tục phát triển, cái đó là công ty nhà nàng đương nhiên là nàng biết, bởi vì chính là nhà nàng tự thành lập mà, hiện tại CEO vẫn là tỷ tỷ nàng, do Giản Quân đảm nhiệm, không thể quen thuộc hơn được.
"Cái kia, cái kia, vẫn là nói tiếp, nói tiếp về sở thích, của cô đi."
"Đúng, có hơi lạc đề."
Kỷ Uấn Chi vừa muốn đem câu chuyện kéo trở về, liền nghe thấy có người gõ cửa, quay đầu lại nhìn, là Đinh Linh.
"Làm sao?"
"Bà chủ, nhiều nhà truyền thông muốn phỏng vấn cô cùng phu nhân, cô xem ~ "
Kỷ Uấn Chi đau đầu, theo lý thuyết đây là chuyện tốt, tiếp nhận phỏng vấn, có thể tăng lên một hồi nhiệt độ, nhưng tật nói lắp này của Giản Y lại không có biện pháp giải quyết, này nếu như lúc phỏng vấn nàng lại lắp ba lắp bắp, thì đúng thật là mất mặt.
"Trước tiên từ chối đi, chờ một thời gian, tôi trước tiên cần phải đem cái tật nói lắp này của cô ấy đi xử lý đã."
"Nhưng là... tạp chí ML cũng muốn..."
"ML?" Kỷ Uấn Chi còn chưa kịp dứt lời, Giản Y bên cạnh đã mở miệng.
"Không có, không có mấy lớp học nhảy nóng bỏng đó chứ?"
"Cái gì?" Kỷ Uấn Chi ngẩn ra, nghe thấy Đinh Linh cười một tiếng, từ từ tỉnh táo lại, "Ai nha!"
"Là mật luyến mật luyến, cô, cô nhóc cà lăm này, cô làm sao, trong đầu toàn là tư tưởng xấu xa thế!? Còn make love... cô trước tiên đem tiếng Trung nói cho lưu loát sau đấy hẳn nói đến tiếng Anh có được hay không!!!"
"..." Giản Tiểu Y dáng vẻ rất oan ức, cái tên này, vừa nhìn liền biết không phải là tạp chí đứng đắn.
________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Uấn Chi: Này nhóc cà lăm, cũng không đơn thuần! [ đẩy mắt kính]
Giản Y: Không không không, tôi, tôi không có, không có, có a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT