*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong bóng tối, cậu không trông rõ được vẻ mặt của Nghiêm Tuyết Tiêu. Thiếu niên đỏ mặt đáp dạ. Cảm nhận được người bên trên thân mình đã rời đi, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lại thấy thoáng buồn.

Dường như trong lòng Nghiêm Tuyết Tiêu, cậu vẫn luôn là một đứa trẻ. Gắng kìm nén dòng suy nghĩ ấy, cậu nhắm mắt rồi ngủ thiếp đi. Đương lúc mơ màng, cậu lạc vào một giấc mộng khó hiểu.

Nơi cơn mơ, Nghiêm Tuyết Tiêu nằm đè lên người và hôn cổ cậu. Cậu không tài nào cử động được, cũng chẳng có sức phản kháng, chỉ có thể ngửa đầu lên mà đón lấy nụ hôn ngày một sâu ấy. Bao tiếng nức nở đều bị nuốt hết vào trong bụng, cậu nằm rên rỉ trên giường...

Tỉnh lại, Thẩm Trì từ trên giường ngồi dậy. Đũng quần ngủ của cậu nhớp nháp và ẩm ướt, ngay cả ga giường cũng bị dính vài vệt. Đôi mắt ánh lên vẻ bối rối, cậu ngồi trên giường, đầu cúi thấp.



Biên Thành, tại nhà ga phía Tây.

Được cháu trai dìu đi, bác Cao chậm rãi đi ra khỏi ga. Ông lão đã ngoài năm mươi nhìn ga tàu quen thuộc: "Nhiều năm vậy rồi mà Biên Thành vẫn chẳng thay đổi gì cả."

"Nơi này không phát triển nhiều, mấy năm trước cháu nghe bảo định khai phá để làm du lịch nhưng cũng chưa thấy có động tĩnh." Cháu trai đỡ bác Cao, "Ông cứ để chuyện dời mộ cho đám trẻ bọn cháu làm là được, giờ lại phiền ông phải đích thân từ nhà họ Nghiêm đến rồi."

"Dời mộ là việc hệ trọng."

Bác Cao ho khan, chăm chú ngắm nhìn quê hương. Bác đã ở nhà họ Nghiêm non nửa đời người, lâu lắm rồi chẳng về thăm quê.

Nơi ga tàu, Yến Kiến Quốc trông theo ông lão với mái đầu hoa râm nọ, vẻ mặt đầy phức tạp. Ông không tài nào hiểu nổi tại sao có kẻ lại chịu bỏ ra hai trăm nghìn nhân dân tệ để đổi lấy sinh mạng của một người, đã vậy còn muốn ông ta làm bộ như đang muốn trả thù hòng che mắt người ta.

Do kiếm sống bằng nghề ăn cắp nên ông ta biết phải lặng lẽ tiếp cận một người ra sao, rồi mở túi mà không thu hút sự chú ý của bất kì ai như thế nào.

Yến Kiến Quốc lẳng lặng đi phía sau ông lão, đoạn rút một con dao nhọn hoắt ra từ phía dưới quần áo. Ông ta chỉ cần cầm con dao này và rạch ngang cổ họng ông lão kia.

Ấy thế, tay ông ta không ngừng run rẩy, khiến con dao vừa lôi ra rơi xuống đất, kêu cạch một tiếng. Cháu trai của ông lão nọ quay đầu lại, trông thấy ngay mặt ông ta: "Yến Kiến Quốc, ông định làm cái gì đấy!"

Ông ta sợ đến nỗi quên cả nhặt con dao nằm chỏng chơ dưới đất.

"Lần trước ăn trộm đồ bị tôi đánh chưa đủ à?" Trên khuôn mặt người cháu hiện lên vẻ chán ghét tới tột cùng, "Có tay có chân mà không chịu làm việc, chẳng trách ngay cả con trai ruột cũng phải khinh thường ông."

Cậu cháu quay sang bảo bác Cao: "Ông đừng lo lắng nhé ạ, chỉ là một tên trộm vặt mà thôi."

Bác Cao đã làm việc cho nhà họ Nghiêm được nửa đời người. Nhìn lưỡi dao bén ngót rơi trên mặt đất, trong lòng bác bỗng cảnh giác hẳn: "Chuyện cúng bái tổ tiên cứ để mấy đứa lo đã vậy, ông về nhà họ Nghiêm trước đây."

Nhìn bác Cao xoay người đi vào trong ga, Yến Kiến Quốc bèn thở phào nhẹ nhõm. Ông ta đang nhặt con dao từ dưới đất lên thì chợt có người xuất hiện trước mặt, giọng điệu nghe lạnh lùng đến lạ: "Được việc thì chưa thấy đâu, chỉ tổ làm hỏng chuyện mà thôi."



Buổi học bắt đầu lúc tám giờ sáng, song kim đồng hồ đã chỉ bảy giờ bốn mươi phút rồi mà Thẩm Trì vẫn ngồi lì trên giường. Cậu không dám xuống, sợ mấy vệt dính trên ga bị phát hiện.

"Vẫn chưa dậy à em?"

Người thanh niên mặc sơ mi trắng tới ngồi bên cạnh cậu. Dù anh chỉ xoa mái tóc đỏ nơi cậu, sống lưng thiếu niên cứ cứng đờ như cũ vì bối rối.

Cậu nào biết tại sao đêm qua mình lại nằm mơ thấy điều ấy, nó chân thực đến mức tưởng như đã diễn ra ngoài đời thật vậy. Xấu hổ bởi giấc mộng của mình, cậu chẳng biết phải làm thế nào để đối mặt với anh.

Mọi phản ứng của thiếu niên đều lọt vào trong tầm mắt Nghiêm Tuyết Tiêu. Ánh mắt anh lia xuống ga trải giường ướt mất một mảng, đôi đồng tử thoáng tối sầm lại: "Dậy thì là chuyện bình thường thôi mà."

Thẩm Trì đỏ bừng cả mặt, chỉ muốn tìm cái hố nào đấy để chui vào cho xong. Nhận lấy quần áo Nghiêm Tuyết Tiêu đưa, cậu vẫn cứ cúi gằm xuống, chẳng dám nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh nơi anh.

Sau khi thay quần ngủ bị dính bẩn ra, cậu tự nhủ với lòng mình hết lần này đến lần khác rằng ấy là chuyện thường tình, rồi cố nén lại mớ hình ảnh không nên tồn tại trong đầu kia, tốn mất nửa tiếng đồng hồ mới chuẩn bị xong tâm lí để ra khỏi phòng.

Đám Trang Châu đã tới. Cậu kéo ghế ra và ngồi xuống, đưa thư tình đã viết xong cho Trang Châu.

Trang Châu cẩn thận cất ngay thư tình vào ngăn trong cặp, đoạn lấy từ ba lô ra hai chiếc bánh kem nhỏ vị dâu tây và đưa cho thiếu niên. Nhìn thấy ga trải giường bay lất phất trong gió, cậu ta hỏi: "Mấy cậu có thói quen giặt ga giường vào buổi sáng à?"

Bàn tay đang mở hộp bánh kem của Thẩm Trì sững lại. Tấm ga trải giường sáng màu bay phất phơ trên dây phơi quần áo, do được giặt nên trông nhăn nhúm không thôi, mọi dấu vết bên trên đã biến mất.

Cảnh tượng nóng bỏng nơi cơn mơ hiển hiện trước mắt cậu, khiến khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng cả lên, hô hấp vốn đều đặn bỗng trở nên gấp gáp hẳn.

Trang Châu thấy cậu phản ứng như vậy, thân là đồng loại lập tức hiểu ngay, bèn nhỏ giọng hỏi: "Hôm qua cậu mơ thấy ai hả?"

Thẩm Trì đập mạnh cuốn sách xuống bàn, lạnh lùng trả treo một câu: "Không hề."

Trang Châu không ngờ cậu trai sẽ phản ứng mạnh đến thế. Cậu ta không có ý gì khác, chỉ tò mò muốn biết Thẩm Trì vốn tính tình lãnh đạm sẽ nằm mơ thấy điều chi. Bình thường cậu chẳng nói chuyện được quá hai câu với con gái, và đương nhiên cũng nào nhiều lời với đám con trai.

Thiếu niên mặt mày vô cảm hít một hơi thật sâu, buộc mình phải đắm chìm vào trong đống câu hỏi khó nhằn. Phải mất một lúc lâu sau thì những hình ảnh trong mộng kia mới biến mất. Cậu tập trung làm đề tiếng Anh, không cho phép bản thân mình phân tâm mà nghĩ sang chuyện khác.

Sau khi học xong ngữ pháp và trải qua hai ngày dài luyện tập, cậu đã hình thành được khả năng cảm nhận ngôn ngữ dựa trên một hệ thống ngữ pháp chặt chẽ. Cậu có thể hiểu được nghĩa của một câu mà không cần phải phân tích các thành phần trong câu nữa, giúp tốc độ đọc rút ngắn từ mười phút xuống còn năm phút đồng hồ. Như vậy cũng đồng nghĩa với việc cậu có thể hoàn thành bài thi tiếng Anh nhanh chóng hơn.

Kết thúc buổi học, Thi Lương sửa lại những câu làm sai, đoạn thu dọn đồ đạc của mình và liếc nhìn cánh cửa: "Hôm nay cái chú mang bánh nướng nhân đường nâu không đến nhỉ? Bánh chú ấy làm thật sự ngon lắm luôn."

Yến Thâm trông theo ra phía cửa. Hắn về muộn hơn bình thường một chút, song vẫn chẳng có ai nhấn chuông. Đầu cúi xuống, hắn cũng không nán lại lâu thêm nữa, bèn gập người chào Nghiêm Tuyết Tiêu như thường lệ và rời khỏi căn nhà ấm áp.

Hắn đeo cặp sách về lại khu chung cư, tuyết dày phủ kín mặt đất. Bỗng dưng, nghe thấy có tiếng sột soạt ở đằng sau lưng, hắn dừng bước.

Cái thùng rác màu xanh gỉ sét khẽ động đậy, vết máu bị giấu nhẹm sau từng tầng tuyết. Một bàn tay đứt lìa và tím tái vì lạnh lộ ra khỏi lớp tuyết, bên trên hãy còn đeo chiếc nhẫn cưới thô sơ.

Như thể có linh cảm nào đó, Yến Thâm nhíu mày kéo nắp thùng rác ra. Trên nắp chỉ toàn là tuyết, mà bàn tay đang mở của hắn thì thoáng run rẩy.

Một người đàn ông thấp bé nằm dưới đáy thùng rác, máu me be bét. Tay phải của ông bị chặt đứt, máu đông cứng cả lại giữa không gian chật hẹp.

Ánh mắt Yến Thâm lia từ khuỷu tay trống không tới khuôn mặt của Yến Kiến Quốc. Hắn lạnh lùng hỏi: "Ông lại đi ăn trộm đấy à?"

Yến Kiến Quốc dần dần tỉnh lại. Có người cho ông ta hai trăm nghìn để giết một ông lão, nhưng ông ta không biết danh tính của người nọ, chỉ biết là quản gia của một gia đình giàu có.

Ông muốn cho con trai mình được hưởng điều kiện sống thật tốt, dẫu cho ấy có là đồ ăn cướp đi chăng nữa. Dù vậy, ông hiểu con mình coi trọng kì tuyển sinh đại học tới nhường nào, thành thử không muốn chuyện thi cử của con trai bị ảnh hưởng do bản thân ngồi tù.

Thế nên, cho tới thời khắc cuối cùng, ông giả vờ run tay và bỏ cuộc. Tất nhiên đã từ bỏ thì sẽ phải trả giá đắt, ông bị ném vào thùng rác hệt như một con chó chết. Suýt nữa tưởng rằng mình đã lìa đời, ai ngờ ông vẫn giữ được mạng. Cổ họng nóng rát cả lên vì khô khốc, Yến Kiến Quốc nhắm mắt lại, bảo: "Không ăn trộm."

"Cái miệng chưa bao giờ nói thật được câu nào."

Yến Thâm vác Yến Kiến Quốc lên trên vai, từng bước đi về phía bệnh viện. Không ai lại so đo với một tên trộm vặt, trừ phi chọc phải người không nên dính dáng tới. Hắn cũng chẳng hỏi thêm câu nào nữa, bởi đó không phải là người mà những kẻ như bọn họ có thể đả động đến.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play