*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tuy không biết tại sao chủ tiệm lại đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng chẳng thể nghi ngờ gì nữa, Thẩm Trì bỗng có động lực hơn hẳn. Cố nén nỗi nghi ngờ trong lòng, cậu thầm nghĩ quần áo hẳn sẽ thực dụng hơn nên nhắn hỏi một câu.

Thẩm Trì: Bên mình có gợi ý kiểu quần áo nào không?

Phía bên kia điện thoại, Nghiêm Tuyết Tiêu mở web quần áo nam ra. Anh xem sơ qua trang bán, chậm rãi lướt chuột, mãi cho đến khi tầm mắt tia được một bộ đồ. Anh dừng một thoáng rồi gửi cho cậu một bức ảnh.

Thẩm Trì bấm vào bức ảnh nọ. Cậu rất thích kiểu dáng của chiếc sơ mi này, giá cả cũng vừa tầm với túi tiền của cậu. Cậu không chút do dự mà quyết định ngay.

Thẩm Trì: Vậy lấy cái này đi.



Do làm bình luận viên của giải đấu nên buổi sáng cậu dậy muộn. Thiếu niên vừa uống sữa bò vừa đi lên cầu thang. Dường như thầy Vương đang dán thứ gì đó lên tường lớp học.

Cậu liếc nhìn bức tường. Thầy Vương đã in kết quả bài kiểm tra Toán ra, cạnh cột điểm số không chỉ có tên học sinh mà còn có cả ảnh nữa. Cậu bèn vô cảm xé tờ phiếu điểm xuống.

Lớp 12-1 ở ngay đối diện lớp cậu. Đang định đi vào phòng, cậu bỗng nghe thấy đám học sinh lớp nọ đứng thầm thì ngay trước cửa.

"Cậu ta thi được 121 điểm á?"

"Thấy không phải mà."

"Hôm qua lớp bọn mình đã thi trước rồi, có phải là gian lận không?"

Thẩm Trì xắn tay áo lên, quay người lại, song cậu chẳng ừ hử gì. Yến Thâm đang lau bảng không nói câu nào mà ném cả hộp phấn về phía cửa lớp 12-1. Nhóm học sinh kia bị bụi phấn văng tung toé vào mặt, nhưng nào dám hó hé nửa lời.

Đại diện môn tiếng Anh ôm chồng sách bài tập đi ngang qua cửa. Mặc dù chỉ được mỗi hai mươi ba điểm, cô nàng vẫn kiêu ngạo bảo: "Cao nhất lớp mấy cậu mới có chín mươi tám điểm, tính ra chỉ vừa đạt yêu cầu mà thôi, là tôi thì đã ngại chẳng dám mở mồm ra rồi."

Trang Châu lập tức hùa theo: "Ghen tị là chuyện bình thường ấy mà."

Thi Lương đứng bên cạnh cũng rụt rè ném trả đầu phấn lăn tới cửa lớp mình về phía đối diện.

Thẩm Trì không nói năng gì. Ngay khi Trang Châu đang băn khoăn xem liệu cậu có bị đả kích hay chăng, cậu ta bỗng thấy thiếu niên với mái tóc đỏ tung bay dán lại tờ kết quả bị xé nát lên tường dưới ánh nhìn của hàng trăm người.

Trang Châu:... Ác ghê.

Tiếng chuông vào học vang lên, cả đám quay về chỗ ngồi. Thầy Vương cầm sách tiếng Anh đi vào lớp: "Thời gian này mọi người đều học tập rất chăm chỉ nên có thể nghỉ ngơi đôi chút rồi. Tuần sau khoá mình sẽ tổ chức tiệc Giáng Sinh, mong các em hãy đăng kí tiết mục thật nhiệt tình nhé."

Lần đầu tiên tham gia vào hoạt động tập thể nên cả lớp vô cùng hào hứng, ai ai cũng bàn xem mình nên hoá trang thành nhân vật gì. Sau khi tan học, lớp trưởng đi thống kê, nhưng đến lượt Thẩm Trì thì cậu lại đang đeo tai nghe và học từ vựng.

Lớp trưởng vỗ vào người cậu thiếu niên rồi đánh bạo hỏi: "Cậu muốn hoá trang thành nhân vật nào? Cán bộ lớp sẽ lên trên tỉnh để thuê đồ cho cả bọn."

Thẩm Trì chẳng buồn tháo tai nghe: "Cây thông Noel."

"Do cây thông Noel được trang trí đẹp hở?" Trang Châu tò mò hỏi.

Thẩm Trì lật sang trang tiếp theo của quyển sách: "Vì không cần phải di chuyển nên có thể học thuộc được từ mới."

Lớp trưởng kính nể không thôi, bèn xếp yêu cầu của Thẩm Trì lên đầu tiên. Trang Châu phát hiện Thẩm Trì đã thật sự thay đổi. Trước đây đôi mắt của cậu lúc nào cũng vô hồn và chẳng có chút hi vọng gì về tương lai, như thể đang cố ý đày đoạ thân mình xuống chốn ao tù phủ đầy cành khô.

Mà giờ đây, tuy rằng Thẩm Trì vẫn lạnh lùng và ít nói như thế, song cả người cậu đều tràn đầy sức sống. Cậu cũng không còn trốn tránh việc tiếp xúc với người khác nữa, đôi mắt nay đã hướng đến một tương lai tươi sáng hẳn.



Cuối tháng Mười Hai, Giáng Sinh lặng lẽ về với Biên Thành. Buổi tối, tại khuôn viên trường số 3, hàng cây ven đường được chăng những sợi đèn led rẻ tiền, trên bảng dán hình ông già Noel làm từ bìa các tông.

"Mình lượn khắp trên tỉnh nhưng vẫn không tìm thấy quần áo hình cây thông Noel, bên xưởng cũng bảo ý tưởng này rất giàu sức sáng tạo." Lớp trưởng xin lỗi Thẩm Trì, "Mình đổi cho cậu thành trang phục chó kéo xe rồi. Cậu không cần biểu diễn đâu, chỉ cần đứng cạnh xe trượt tuyết thôi, cậu thấy có được không?"

Thẩm Trì nom trán lớp trưởng lấm tấm mồ hôi. Cậu nhìn chằm chằm cái bờm một lúc rồi mới đeo lên, mặt không đổi sắc.

Lớp trưởng thở phào nhẹ nhõm. Buổi liên hoan còn rất nhiều việc phải làm nên cậu ta bắt đầu lo sang chuyện khác.

Thẩm Trì đeo bờm chó con đứng dựa vào xe trượt tuyết. Cậu im lặng xem sách từ vựng, nhưng chẳng hiểu sao các bạn nữ trong lớp cứ dúi đồ ăn vặt cho cậu, ngay cả Yến Thâm cũng đưa cậu vài cái.

Cậu tưởng Yến Thâm định bảo gì với mình, song hắn muốn nói rồi lại thôi. Hung hăng nhét đồ ăn vặt cho cậu xong, hắn bèn đi ngay.

Thiếu niên cúi đầu nhìn túi đồ ăn vặt đầy ắp của mình, lo lắng không biết có thể đựng vừa được hết hay không. Đúng lúc ấy, thầy Vương cầm máy ảnh đi ra phía cuối phòng học, đoạn giơ loa lên hô: "Cả lớp nhìn máy ảnh này!"

Cậu trai ngẩng đầu lên và nhìn về phía ống kính. Cậu ẩn mình vào rìa đám đông, nhưng rồi bị Thi Lương và Trang Châu kéo đi chụp bức ảnh tập thể đầu tiên kể từ khi tới Biên Thành.

Lúc Thẩm Trì về đến nhà đã là mười một giờ đêm. Cậu đang định mở cửa thì trông thấy một chiếc thùng đặt ngay trước lối đi. Cậu bê hộp đồ chuyển phát nhanh vào phòng, dùng dao rạch kiện hàng ra. Bên trong ấy là một chiếc sơ mi dáng dài, đi kèm là một tấm thiệp ghi "Giáng Sinh vui vẻ". Dẫu không nhìn người gửi nhưng cậu vẫn biết đây là quà Nghiêm Tuyết Tiêu đưa mình.

Mẫu mã khá tương đồng với chiếc cậu tặng anh, chỉ khác mỗi ở chỗ cúc. Áo sơ mi trông cái nào cũng na ná nhau nên cậu chẳng hề nghĩ ngợi nhiều.

Cậu vội vàng đi tắm rồi mặc thử áo vào. Kích cỡ vừa vặn đến lạ, như thể đã được may đo từng centimet một vậy. Cậu vừa cài đến cúc thứ ba, còn chưa kịp cài lên cúc thứ hai thì di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên.

Thẩm Trì nhận cuộc gọi video. Khuôn mặt của Nghiêm Tuyết Tiêu xuất hiện trên điện thoại, trùng hợp thay anh cũng mặc chiếc sơ mi cậu tặng. Dùng khăn lau mái tóc ướt, cậu mở miệng ngay: "Giáng Sinh vui vẻ."

Trên màn hình, thiếu niên vừa mới tắm xong, không nhận ra mình vẫn đang đội chiếc bờm hình chú chó kéo xe. Đôi tai nhọn cụp xuống, đuôi tóc hơi ướt nhỏ nước, sơ mi cũng bị thấm đến mức gần như trong suốt, để lộ ra xương quai xanh mảnh mai. Anh chỉ cần liếc một cái là trông rõ ngay đôi chân dưới vạt áo.

||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||

Trắng đến chói mắt.

Nghiêm Tuyết Tiêu bèn nhắm mắt lại: "Giáng Sinh vui vẻ."

Vừa nghe đối phương nói đúng một câu, Thẩm Trì đã thấy cuộc gọi video bị tắt, để lại màn hình đen kịt một màu. Xem ra đường truyền mạng bên phía anh của cậu không được tốt cho lắm.

Mặc thử đồ xong, cậu mới phát hiện ra mình quên cởi bờm trước khi đi tắm. Tháo bờm xuống, cậu đổi sang đồ ngủ, bật máy tính và mở livestream. Vì là ngày lễ nên số người xem phát sóng tăng vọt. Sau khi hoàn thành đề Toán, chiều theo ý mọi người, cậu chơi một minigame liên quan đến Giáng Sinh.

Trò chơi có tên là "Nhà gỗ nhỏ ngày Giáng Sinh", người chơi có thể tự thiết kế một căn nhà cho riêng mình. Cậu chậm rãi thao tác bằng tay trái.

[Phụ huynh tui đây đang rất đau lòng, về sau không giới thiệu game cho bé con nữa]

[Hôm nay là Giáng sinh nè!]

[Tui xin thân ái tính thử cho bồ xem nha. Qua lễ Giáng Sinh là đến Tết Dương lịch, hết Tết Dương lại đến Tết Âm, rồi sau Tết Âm thì tới Tết Nguyên Tiêu. Nhiều ngày lễ lắm]

[Chơi một lát chắc vẫn được mà nhỉ?]

Thẩm Trì không có ý định chơi nhiều, mà cậu cũng rất ít khi động vào mấy game xây dựng như thế này. Cậu tạo căn nhà theo sở thích của mình. Nhà phải thật lớn, vậy nên cậu chọn một căn biệt thự. Nguyên một mặt tường của phòng ngủ là cửa sổ sát đất, bên trong nhà có thật nhiều ánh sáng. Cậu còn đặc biệt xây hẳn một phòng riêng để giải trí – căn phòng trong mơ của cậu. Thế rồi, cậu từ từ bổ sung thêm đồ trang trí cho dịp lễ Giáng Sinh.

[Tui phát hiện gu thẩm mĩ của bé con siêu đỉnh nha]

[Bé muốn một căn nhà to như vậy sao?]

[Trước tiên chưa bàn đến vị trí, nhưng muốn mua một căn biệt thự giống thế này thì ở đâu cũng đắt hết. Bình thường chẳng ai ở được nhà to đến vậy đâu, mua căn nhỏ vẫn hơn]

Thiếu niên trầm giọng bảo: "Tui đang từ từ tích tiền."

[Thi Yến Đại xong rồi mua một căn thật to ha!]

[Xem ra bé con của chúng ta rất muốn mua nhà rộng]

[Con dâu có ở đây không? Nếu của hồi môn đằng ấy tặng bé con là một ngôi nhà thì mẹ sẽ duyệt cho cưới ngay! Mẹ tự mình dẫn hai đứa đến cục Dân chính luôn nè]



"Cậu đang hẹn hò với sinh viên học Triết à?" Raven vừa đi trên đường vừa gọi điện cho bạn. Dọc hai bên đường, chỗ nào cũng có những cây thông Noel được trang trí đẹp mắt.

"Làm gì đến mức nghèo đâu? Tôi có một người bạn cũng học ngành Triết, tháng trước còn kiếm được hàng triệu đô la Mỹ nhờ bán khống lúc thị trường đang đi xuống kia kìa—"

Raven chưa kịp dứt lời thì đã bắt gặp người thanh niên tại quán cà phê. Hắn cúp điện thoại và đi về phía cửa hàng. Chào hỏi xong, hắn bèn ngập ngừng hỏi: "Cậu tiêu hết tiền chưa?"

Chàng thanh niên mặc đồng phục màu xanh lam đang trang trí cây thông cao đến nửa người ở ngay trước tiệm. Anh nhẹ nhàng đáp: "Dùng hết tiền mặt rồi."

Vậy nghĩa là vẫn còn cổ phiếu, nhưng dù có là như thế, Raven vẫn kinh ngạc không thôi trước tốc độ tiêu tiền của người nọ. Hắn biết thanh niên đang nuôi trẻ con trong nhà, bèn không khỏi cảm thán rằng nuôi trẻ nhỏ thật sự rất tốn kém, may mà hắn định độc thân.

Đương lúc cả hai đang nói chuyện, một người đàn ông thấp gầy bị đuổi ra khỏi quán burger bên kia đường. Nhìn mặt thì có vẻ là con lai châu Á, toàn thân chi chít vết thương do bị đánh. Raven nhìn người nọ, nói: "Thậm chí còn không nói nổi câu tiếng Anh nào, hình như là nhập cư trái phép thì phải."

Ngày nay, việc nhập cư trái phép ở Hoa Kỳ dễ hơn nhiều so với ngày trước, chỉ cần trả tiền cho mấy tay buôn lậu người Mexico là được lén đưa vào đất Mỹ. Chuyện như vậy đã không còn hiếm thấy. Với tính tình của Yan mà nói, hẳn anh sẽ chẳng chú ý đến người khác, nhưng hôm nay tâm trạng có vẻ khá tốt nên anh đưa cho người kia một ổ bánh mì.

Nghiêm Tuyết Tiêu tiếp tục trang trí cây thông Noel. Trang hoàng xong, lúc đi vào trong tiệm, điện thoại của anh chợt reo lên. Một giọng nói với vẻ nhún nhường truyền đến từ chiếc điện thoại: "Chào anh, theo tài liệu thì anh đã mua biệt thự vào tuần trước. Bên tôi sẽ gửi bản phác thảo sớm nhất có thể. Anh có yêu cầu gì về thiết kế nhà không?"

Người thanh niên hạ đôi mắt đen láy xuống rồi nói từng câu từng chữ một.

"Phòng ngủ phải có cửa sổ sát đất."

"Nhà thật nhiều ánh sáng."

"Còn phải xây cả phòng chơi game riêng nữa."



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play