*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cảm giác nguy hiểm chỉ lướt qua trong thoáng chốc. Thẩm Trì lại càng bạo dạn hơn, cậu ngửa đầu hỏi: "Không ngủ được cùng nhau sao ạ?"

Vẻ mặt Nghiêm Tuyết Tiêu rất bình tĩnh: "Không được."

Thiếu niên kéo vạt áo của người đứng trước mặt, ánh mắt trong veo. Cậu không hề ý thức được rằng động tác vừa rồi của mình gây ra lực sát thương lớn đến chừng nào, cũng chẳng phát hiện vành tai của người thanh niên trước giờ vốn lãnh đạm nay lại hơi đỏ lên.

Đèn tắt, căn phòng tối om, hai người ngủ chung trên một cái giường. Giọng nói của Nghiêm Tuyết Tiêu vang lên bên tai, khiến trong lòng cậu dấy lên những xúc cảm mà cậu chưa từng trải qua: "Em thích nhà như thế nào?"

Thẩm Trì suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Nhà phải thật lớn, phòng ngủ có cửa sổ sát đất, rèm cửa có thể che kín toàn bộ ánh sáng, có cả phòng chơi game riêng nữa."

"Anh nhớ rồi." Giọng điệu của Nghiêm Tuyết Tiêu vô cùng nghiêm túc.

Không khí chìm vào tĩnh lặng trong chốc lát. Cậu lên tiếng: "Em ngủ ngoan lắm, ban đêm chưa bao giờ đá chăn đâu."

Một lúc sau, Nghiêm Tuyết Tiêu lẳng lặng nhìn thiếu niên đã ngủ say. Chăn bị cậu đá lệch sang một bên, còn cậu cứ cọ vào người anh để tìm chăn hệt như một đứa trẻ lớn tướng, mắt thì nhắm chặt.

Trong cơn mơ, Thẩm Trì yên tâm cọ mình vào nguồn nhiệt. Nghe thấy câu "Đừng nghịch", cậu cứ thế nằm nhoài cho đến khi bị ôm trọn lấy, toàn thân được bao phủ trong hương gỗ thông lạnh lẽo.



Khi Thẩm Trì tỉnh lại thì bên người đã trống không. Ngửi thấy mùi thịt lợn vụn xốt đậu, cậu mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình vào phòng bếp.

Căn bếp vốn quạnh quẽ nay bùng lên khói lửa. Người thanh niên với dung mạo bảnh bao xắn tay áo sơ mi, đeo tạp dề kẻ sọc màu xanh lam và đứng làm bánh ăn kèm thịt lợn xốt.

Chẳng biết tại sao, lần đầu tiên cậu nảy ra ý nghĩ rằng nếu Nghiêm Tuyết Tiêu là con gái thì thật tốt quá. Cậu sẽ mua một căn nhà thật lớn rồi giấu anh mình đi, không để cho bất cứ ai được nhìn thấy.

Nghiêm Tuyết Tiêu bưng món bánh đã hoàn thành lên bàn. Ngồi vào bàn, cậu ăn bánh thịt lợn xốt. Nước xốt đậm đà để lại dư vị trên môi và răng khiến đôi mắt cậu khẽ cong: "Ăn ngon ghê."

Ăn hết phần bánh và thịt lợn vụn xốt, cậu bèn vô thức hỏi: "Hôm nay em phải đi học không anh?"

Nghiêm Tuyết Tiêu tuy nói chuyện rất dịu dàng nhưng còn nghiêm hơn cả thầy Vương. Hơn nửa phần là cậu phải đến lớp, song tầm mắt người thanh niên rơi xuống tay phải của cậu: "Anh dẫn em lên Yến Thành khám bác sĩ."

Dịp lễ Tạ ơn không được nghỉ lâu, mà Nghiêm Tuyết Tiêu lại về nước vì cậu. Đầu cúi thấp, cậu dạ một tiếng, làm mấy sợi tóc đỏ trên đỉnh đầu đang bay phấp phới cũng theo lời ấy mà rạp cả xuống.

Lúc ra ngoài cửa, cậu nghe thấy Nghiêm Tuyết Tiêu chẳng rõ tâm tình nhắc nhở: "Sau này em đừng ngủ với người khác."

"Kể cả là nam cũng không được."

Xem chừng tối hôm qua Nghiêm Tuyết Tiêu ngủ không được ngon lắm. Cậu hiểu rằng có lẽ tướng ngủ của mình chẳng hề tốt như chính cậu tưởng tượng, bèn xấu hổ gật đầu.

Còn tại một toà biệt thự nơi Yến Thành, phu nhân Thẩm đang ngồi trước bàn ăn: "Bác sĩ nói bệnh tình của bà nội con chuyển biến xấu, thời gian tỉnh táo càng ngày càng ngắn. Chiều nay mẹ đi bệnh viện nhưng sẽ không dẫn con theo đâu."

"Con cũng muốn đi." Quý Thư đáp.

Phu nhân Thẩm liếc nhìn cậu ta: "Việc con phải làm bây giờ chính là chuẩn bị thật tốt cho kì thi đại học, những chuyện khác thì không cần phải bận tâm."

Quý Thư không dám nói nữa, cúi đầu ăn cơm.



"Cổ tay đang dần dần hồi phục rồi." Giáo sư Đinh xem ảnh chụp phim trên máy tính, "Tuy nhiên trong một tháng này vẫn không được tháo nẹp, đồng thời tránh những hoạt động mạnh gây kích thích đến cổ tay. Tốt nhất là nên nghỉ ngơi từ nửa năm đến một năm, nếu để lại mầm bệnh là nó cứ theo suốt đời đấy."

Trong phòng bệnh, Thẩm Trì ngẩng đầu, làm bộ bình tĩnh hỏi: "Sau này cháu còn chơi game được không ạ?"

"Người khác không dám chắc chắn, nhưng tôi có thể đảm bảo." Giáo sư Đinh trả lời, "Chỉ cần cháu kiên trì điều trị thì sẽ không ảnh hưởng gì đến việc chơi game, nhưng phải tới tái khám thường xuyên."

Tảng đá đè nặng trong lòng dường như đã rơi xuống đất. Thiếu niên đang căng cứng người vì căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng, rồi thầm chỉnh lại nẹp cổ tay sao cho chắc hơn.

Lúc bước ra khỏi phòng, cậu đang đi về phía cổng bệnh viện thì đột nhiên Nghiêm Tuyết Tiêu đứng cạnh lên tiếng hỏi bằng chất giọng ấm áp: "Em muốn đi gặp bà nội không?"

Thân thể của cậu trai cứng đờ. Từ khi biết mình bị nhận nhầm cho đến khoảng thời gian bị đuổi về Biên Thành, chỉ có mình bà nội sẽ chở che cho cậu, nhưng về sau, đến cả bà cũng chẳng cần cậu nữa. Cậu cụp mắt xuống, không nói gì, rồi cuối cùng cũng khẽ "Ừm" một tiếng.

Cậu đi theo Nghiêm Tuyết Tiêu vào một phòng bệnh. Cậu những muốn hỏi tại sao bà không cần tới mình nữa, song vừa đi vào phòng bệnh, điều cậu thấy lại là một bà lão gầy gò đang nằm trên giường, khác hẳn với bà cụ nhà họ Thẩm trong trí nhớ của cậu. Thẩm Trì đứng sững lại trước cửa phòng.

"Tiểu Trì đến." Giọng bà cụ Thẩm khàn cực kì. Trông thấy cậu, bà run giọng hỏi: "Tiểu Trì tới thăm bà đấy à?"

"Bọn họ không lừa bà, cũng chưa đưa Tiểu Trì của bà đi." Bà cụ Thẩm rõ ràng đã không còn tỉnh táo, đôi đồng tử vẩn đục, "Rõ ràng ngày hôm qua bà vừa ra mở cửa cho cháu mà. Cả người cháu đều ướt hết rồi, bà phải nấu canh gừng cho cháu mới được, có bỏ đường nên không khó uống đâu."

Thẩm Trì cúi đầu, đi tới bên cạnh giường bệnh: "Đã là chuyện từ rất lâu rồi bà."

"Đã... lâu lắm rồi sao?" Giọng điệu của bà cụ trở nên ngập ngừng. Bà cẩn thận nhìn cậu trai trẻ, đoạn liếc thoáng qua nẹp bên tay phải của cậu: "Sao tay Tiểu Trì lại bị thương thế này?"

Không muốn để bà nội lo lắng, cậu quỳ xuống cạnh giường, cọ mái đầu bù xù của mình vào tay bà cụ: "Cháu không bị thương."

"Mặt cũng gầy đi." Ánh mắt bà cụ nhìn cậu toát ra vẻ đau lòng, "Tiểu Trì chắc chắn đã phải chịu nhiều khổ sở rồi."

"Không có mà bà." Thiếu niên thầm thì đáp.

Tầm mắt Nghiêm Tuyết Tiêu lặng lẽ nán trên người cậu trai. Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt ấy, bà cụ bèn nhìn về phía anh: "Tiểu Trì, kia là ai?"

Thẩm Trì trả lời không chút do dự: "Anh của cháu ạ."

"Tiểu Trì đâu có anh trai." Bà cụ lắc đầu, "Bà cũng chưa già đến mức lẩm cẩm, rõ ràng đây là cháu dâu. Cháu đã hứa sẽ dẫn cháu dâu xinh đẹp về cho bà nội xem còn gì."

"Không phải cháu dâu đâu bà ơi." Thiếu niên lập tức đỏ mặt, lắp ba lắp bắp nói, "Anh cháu là con trai mà."

Bà cụ không để ý đến cậu, quay sang bảo với Nghiêm Tuyết Tiêu: "Tiểu Trì lúc mới sinh nhẹ như cún con vậy đó, bà còn tưởng rằng nó không sống nổi được, thế nên mới bày trò dụ nó ăn cho lớn. Nó kén ăn lắm, nhưng lại thích đồ ngọt, trong nhà phải có lò nướng bánh cho nó."

"Tính tình nó không tốt, thích đánh nhau với người khác, phải biết trông nó." Bà cụ cứ lảm nhảm, "Nó lơ cháu không phải vì giận thật đâu mà là vì muốn cháu dỗ dành nó thôi, chỉ cần xoa đầu thì nó sẽ vui vẻ ngay. Tuổi nó còn nhỏ, cháu nhường nó chút."

Bà cụ dặn dò từng thứ một. Nói xong câu cuối cùng, bà gắng sức mở két sắt, lấy ra từ bên trong một chiếc nhẫn ngọc lục bảo đã cũ, đoạn vẫy tay với Nghiêm Tuyết Tiêu: "Đây là của hồi môn của bà, bà cho cháu coi như quà ra mắt."

Nghiêm Tuyết Tiêu không nhận: "Quý quá bà ạ."

Hai mắt bà cụ dường như đã đỏ hoe, giọng nói thì nghẹn ngào: "Biết cháu không thiếu thứ gì nhưng cứ nhận cho bà yên tâm. Bà đi rồi, sẽ không có ai thương Tiểu Trì nữa."

Quan Sơn đứng ngoài phòng bệnh bỗng dưng cảm thấy bà cụ không hẳn là đã mất tỉnh táo. E rằng bà đã nhận ra Nghiêm Tuyết Tiêu, lại biết mình chẳng còn sống được bao lâu nên muốn nhân lúc minh mẫn giao phó đứa cháu trai mình yêu thương cho người có thể dựa vào.

Nghiêm Tuyết Tiêu nheo mắt, im lặng nhận lấy chiếc nhẫn.

Thấy Nghiêm Tuyết Tiêu nhận nhẫn rồi, bà cụ bèn thở phào nhẹ nhõm, rồi bất đắc dĩ sờ đầu cậu thiếu niên: "Thôi, bà không giữ cháu lại nữa."

Cậu trai trầm mặc đứng dậy.

Lúc phu nhân Thẩm đi vào bệnh viện, bà ta bỗng nhìn thấy bóng dáng cậu trai trẻ đang đi cùng ai đó và lẫn vào trong đám đông. Bà ta cho rằng mình đã nhìn nhầm, bèn đè nỗi nghi hoặc xuống rồi đi về phía phòng bệnh của bà cụ Thẩm.

Bà cụ không còn sống được mấy lâu nữa, trên người tràn ngập hơi thở của người gần đất xa trời. Biết bà ta đến, bà cụ nằm trên giường bệnh mở mắt ra: "Đối xử tốt với Tiểu Trì vào, đứa bé ấy sống vất vả, nhưng nó cũng có lợi cho con."

Phu nhân Thẩm không hiểu nổi một đứa trẻ bị vứt bỏ nơi Biên Thành sẽ mang lại lợi ích gì cho bà ta. Trên mặt bà cụ Thẩm ánh lên vẻ thất vọng. Bà nhắm mắt, chẳng nói thêm lời nào.



Rời khỏi bệnh viện, Thẩm Trì không nhịn được mà để lộ đôi vành mắt đỏ hoe. Cậu nói bằng giọng mũi: "Bà nội không cần em nữa."

Yến Thành bắt đầu đổ tuyết mịt mù. Nghiêm Tuyết Tiêu cầm chiếc ô màu đen cán dài, cúi đầu giúp cậu quấn kĩ khăn quàng cổ. Anh nghiêm túc trả lời: "Bà chỉ đang bị bệnh thôi."

Bọn họ che ô đi dưới trời tuyết, tuyết và gió cứ lùa vào mái tóc. Đáng lẽ cậu phải cảm thấy lạnh, nhưng ở bên người Nghiêm Tuyết Tiêu, cậu chẳng hề cảm nhận được cơn lạnh lẽo. Thậm chí cậu còn mong thời gian hãy trôi chậm lại đôi chút, chậm thêm ít nữa thì tốt rồi.

Dẫu vậy, cậu không phát hiện ra rằng người thanh niên luôn hướng dù về phía mình. Nếu đứng từ trên trời tuyết nhìn xuống sẽ thấy một chiếc ô màu đen nghiêng ngả.

Tới sân bay, thiếu niên nói lời tạm biệt với Nghiêm Tuyết Tiêu. Do đang cố nén cảm xúc nên giọng điệu cậu nghe rất gượng gạo: "Không tiễn anh được vào trong rồi, em phải ra ga tàu nữa."

Dứt lời, như sợ bị gọi lại, cậu không đợi Nghiêm Tuyết Tiêu trả lời đã xoay người bước ra khỏi sân bay. Dù sao đây cũng nào phải lần cuối cùng bọn họ gặp gỡ, chẳng có gì mà không đành lòng hết, kì nghỉ đông cũng đã sắp tới đến nơi.

Song mới được vài bước, thiếu niên tóc đỏ lại ôm chặt eo Nghiêm Tuyết Tiêu, không chịu để anh đi. Nghiêm Tuyết Tiêu dường như cũng hết cách với cậu, rồi một giây sau—

Anh đặt một nụ hôn lên vầng trán lạnh buốt nơi cậu.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play