*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thẩm Trì lơ đãng dạ một tiếng. Cậu muốn tiện thể bảo luôn rằng mình còn chưa được biết dáng vẻ của anh, song vừa định lên tiếng đã nghe thấy giọng Nghiêm Tuyết Tiêu vang lên bên tai: "Trẻ con không được yêu sớm."

Như thể có tật giật mình, cậu nuốt ngược lời suýt thốt ra vào trong. Bật máy tính lên, cậu mở phát sóng trực tiếp.



Sang thứ Sáu, Thẩm Trì nhận được cuộc gọi của bên chuyển phát nhanh. Cậu không nhớ rằng bản thân đã đặt đồ gì, bèn nghi hoặc ra cổng trường nhận đơn hàng được gửi đến. Lấy được đồ rồi, cậu đặt chiếc hộp nặng trịch xuống cạnh bàn.

"Cậu mua cái gì đấy?" Trang Châu tò mò hỏi.

"Anh tôi gửi." Thẩm Trì liếc đơn vận chuyển.

"Học lớp 12 thì chắc chắn là sách rồi." Nam sinh hàng trước vô cùng có kinh nghiệm mà suy đoán, "Trọn bộ Ba năm không quên chẳng hạn, phụ huynh khi tặng quà thích đưa đồ dùng liên quan đến học tập lắm. Đợt Tết anh tôi còn tặng tôi hẳn hai bộ kìa, bảo tôi làm một bộ còn bộ kia đem cất đi."

Đối với chuyện này thì Trang Châu vô cùng đồng cảm. Ba mẹ mỗi lần lên tỉnh nhập hàng đều sẽ tiện tay mua về cho cậu ta hai quyển sách tham khảo mới xuất bản.

Thẩm Trì mở thùng đồ chuyển phát nhanh, phát hiện bên trong là máy chơi game kiểu mới nhất. Đi kèm còn có cả tay cầm và màn hình để cậu có thể treo lên tường và chơi game bằng tay cầm.

"Cái này mới có ở nước ngoài thôi, trong nước chưa mua được đâu." Cậu bạn ngồi hàng trước nói, "Ghen tị ghê."

"Tôi cũng ghen tị nè." Trang Châu cuối cùng cũng hiểu tại sao Thẩm Trì lại không có bạn gái. Được anh trai tặng máy chơi game đời mới nhất, tất cả thời gian đều dành hết cho trò chơi rồi, lấy đâu ra tâm tư yêu sớm nữa.

Thiếu niên cẩn thận cất đồ đi: "Anh tôi tương đối nghèo."

Cậu dừng một chốc, đoạn nói tiếp: "Nhưng đối xử với tôi rất tốt."

Cậu trai nhìn thùng đồ mà thở dài. Máy chơi game vốn đắt, tỉ giá ở Mỹ lại cao, làm cậu thật sự lo lắng liệu Nghiêm Tuyết Tiêu có đủ tiền để nuôi sống bản thân hay không. Cậu mở WeChat, chẳng chút lưỡng lự chuyển thẳng tiền lương tháng này qua.



Raven vào quán cà phê, mừng rỡ vì hai ngày trước mình đã nghe theo lời khuyên của Yan mà bán tháo một nửa số cổ phiếu trong tay, bởi vì ngay kế ấy, đã có ba lần ngắt mạch thị trường chỉ trong vòng một tuần lễ.

Khi chỉ số chứng khoán biến động chạm đến một ngưỡng nào đó thì sẽ tạm thời bị đình chỉ giao dịch. Chuyện này đồng nghĩa với việc các biện pháp kích thích của Cục Dự trữ Liên bang đã hoàn toàn thất bại, khiến thị trường rơi vào tình trạng rối loạn.

Anh ta tin chắc Yan đã sớm bán khống trước và kiếm về được ít nhất hàng triệu đô la, bèn không khỏi hỏi: "Cậu định đầu tư vào vàng không?"

Giữa lúc thị trường đang gánh chịu khủng hoảng như hiện tại, chẳng thể nghi ngờ gì nữa, vàng sẽ trở thành tài sản trú ẩn an toàn tốt nhất. Trên thực tế, tính đến hết ngày hôm nay, giá vàng đã đạt mức cao đỉnh điểm trong vòng sáu tháng nay.

"Chủ yếu là thị trường chứng khoán thôi." Nghiêm Tuyết Tiêu đưa cà phê cho Raven.

"Nhưng bây giờ thị trường đang sụt giảm mà, vậy không phải phi lý lắm sao?" Raven nhấp một ngụm latte rồi nói tiếp, lòng vẫn còn sợ hãi, "Tôi đang sở hữu một công ty dược phẩm, doanh thu quý này đã tăng 175% rồi, giá cổ phiếu đã về lại nửa năm trước."

"Chính là vì như vậy đấy."

Raven ngẩn người, qua một lúc thì chợt hiểu. Các nhà đầu tư đang trong thời điểm hoảng loạn nhất, và đây cũng là lúc tài sản có chất lượng cao bị định giá thấp số một. Ai cũng hiểu được quy luật này, song việc tham gia vào thị trường không chỉ đòi hỏi khả năng phán đoán mà còn phải có cả sự quyết đoán nữa.

Điện thoại của Nghiêm Tuyết Tiêu bỗng rung lên. Anh mở màn hình ra, phía đối diện đã chuyển cho anh năm nghìn phí sinh hoạt, trong khi tiền ăn ở một tháng của cậu chỉ vừa mới qua năm trăm.

Anh nheo đôi mắt hẹp dài, hàng mi dày hắt bóng xuống dưới mắt, vẻ mặt hiếm khi lộ ra sự khó xử.

Đây là lần đầu tiên Raven nhìn thấy bộ dạng ấy của người thanh niên. Hắn không nhịn được hỏi: "Cậu đang lo chuyện gì à? Có khi tôi giúp được cậu đấy."

Nghiêm Tuyết Tiêu nhìn màn hình. Chỉ là anh đã cố gắng và kiên trì mãi mới khiến chú sói con kia buông cảnh giác và sẵn lòng theo mình về nhà, vậy nên anh sợ cậu bị người khác dụ dỗ đi mất.

Giọng điệu của anh khó mà nghe ra cảm xúc: "Tôi sợ đứa nhỏ trong nhà yêu sớm."

"Yêu sớm là chuyện bình thường." Raven cười, "Cậu thử kéo sự chú ý của nhóc ấy đi chỗ khác xem, nhóc ấy có thích cái gì không?"

Chàng trai nhẹ nhàng đáp: "Tôi đặt máy chơi game cho em ấy rồi."



Trận đấu thăng cấp của bảng Tây Bắc diễn ra vào thứ Bảy. Một trăm người chơi vượt qua vòng bảng sẽ tranh hai mươi suất vào vòng chung kết. Thẩm Trì xuống bến xe buýt phía trước tiệm net.

Bước chân của cậu bỗng khựng lại, bởi thầy Vương đeo băng tay màu đỏ đang đứng tuần tra cạnh cửa quán net. Cậu đợi một lúc, nhưng chỉ còn mười phút nữa là bắt đầu trận đấu mà thầy Vương vẫn quanh quẩn ngay lối vào.

Thân là học sinh ngoan, Thi Lương bèn gắng gượng đến chào hỏi thầy Vương và thu hút sự chú ý của ông. Trang Châu và Thẩm Trì thì nhanh chóng lẻn vào tiệm net từ sau lưng thầy Vương.

Khi Thẩm Trì ngồi được vào chỗ, chỉ còn đúng năm phút nữa là màn chơi sẽ bắt đầu. Cậu là thí sinh cuối cùng có mặt.

Bên trong phòng phát sóng, Đoạn Thế đang giới thiệu qua tình hình: "Hiện nay thí sinh đạt điểm cao nhất chính là Late, với 185 điểm sau sáu ván vòng bảng. Tưởng Húc đứng thứ hai với 124 điểm..."

[Tưởng Húc là tuyển thủ chuyên nghiệp đấy, nhưng khoảng cách điểm này quá đáng sợ]

[Giới thể thao điện tử ở Tây Bắc không náo nhiệt lắm nhỉ, thậm chí còn chẳng có đội tuyển nào. Tuần trước tôi xem trận vòng bảng rồi, trình độ thật sự không so nổi với giải phía Đông đâu, cùng lắm là bằng trình độ dân nghiệp dư thi đấu thôi]

[Cứ coi như là dân không chuyên chơi đi, mà Late trung bình một trận giết được hai mươi mạng liền, cái kiểu ổn định này có hơi đáng sợ à nha]

[Phải đến chung kết mới nhìn ra được]

Ống kính phòng livestream chuyển sang quay hiện trường trận đấu. Điểm thi đã được trang bị thêm màn hình lớn. Một mình Trang Châu giơ băng rôn cổ vũ cho Thẩm Trì, nhưng lại chẳng để ý rằng thầy Vương đã nhận ra có điều gì đó không đúng. Ông bước vào quán net, sa sầm đứng ngay sau cậu ta.

[Người đeo băng đỏ có phải là thầy của bọn họ không?]

[Cái ánh mắt này đúng là của giáo viên chủ nhiệm rồi. Đáng tiếc là cậu học sinh kia chưa phát hiện ra, vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình lớn]

[Late sẽ không bị giáo viên xách đi khi đang đánh giữa chừng chứ?]

[Nghe thế cũng vui đấy]

Thẩm Trì chẳng hay điều gì. Cậu ngồi vào vị trí và đeo tai nghe lên. truyện kiếm hiệp hay

Trận đầu tiên là bản đồ hải đảo, tuyến bay đi theo hướng Đông Bắc. Cậu chọn nhảy xuống cảng G nằm tại rìa bản đồ. Tuy ở phía rìa nhưng tài nguyên nơi cảng G không hề ít tí nào. Thường vừa hạ cánh xuống đây sẽ phải chiến đấu ngay nên cậu chọn đáp lên chiếc container ở góc khuất phía Đông Bắc.

[Tui còn tưởng Late định nhảy tại trường học cơ]

[Chọn cảng G thì khá là bảo thủ nhỉ]

[An toàn mà]

"Cảng G đúng là điểm nhảy hàng đầu, số người chơi đáp xuống đây khá nhiều. Ta có thể thấy chưa tới năm phút đồng hồ mà đã có hai màn giao tranh nổ ra tại cảng G. Late thành công giết được năm mạng!" Đoạn Thế tiếp tục thuyết minh.

[Vừa hạ cánh đã ăn ngay năm mạng, có hơi quá mạnh rồi đó]

[Không ai xem trọng Tưởng Húc à? Anh ta chơi rất nhẹ nhàng luôn, tuy không gắng sức phải tiêu diệt được nhiều nhưng giờ cũng lấy được ba mạng rồi]

[Cách làm của anh ấy chuyên nghiệp hơn nhiều, anh ấy cố vào top 20 thôi. Nói cách khác, chỉ cần vào vòng trong là được, giữ sức cho trận chung kết]

Thẩm Trì có thói quen tập trung cao độ trong mọi màn tranh tài. Cậu yêu cái cảm giác dùng hết toàn lực để đánh bại đối thủ trong game. Từ rìa hòn đảo, cậu chậm rãi tiến vào vùng an toàn, đồng thời tiêu diệt hết kẻ thù để đảm bảo phía sau mình được yên ổn.

Đến vòng bo cuối, chỉ còn sót lại đúng hai người. Hai bên đều nằm rạp xuống ruộng lúa. Do không thấy bóng dáng đối phương đâu nên cậu ngừng di chuyển.

Trong lòng Đoạn Thế không khỏi cảm thấy tiếc thay cho Late, bởi người còn lại chính là Tưởng Húc. Dù Tưởng Húc trông vô cùng chậm rãi và thong thả lúc dự thi nhưng phản xạ của hắn lại rất ghê gớm, một khi ra tay sẽ hoàn toàn không chừa cho đối thủ có thời gian suy nghĩ.

[Áp lực mà tuyển thủ chuyên nghiệp mang tới vẫn rất nặng nề, tui chưa từng thấy mặt Late nghiêm túc đến thế bao giờ]

[Không phải thằng nhóc tóc đỏ này luôn vô cảm như vậy à? Ủa mà trong Emperor Penguin cũng có fan của Late sao?]

[Nhà mình bị cài người vào rồi]

[Nhờ vào anh hết đó Tưởng Húc]

Tưởng Húc chẳng coi trọng ván đấu này mấy. Vòng thăng hạng đối với hắn mà nói chỉ như trò đùa trẻ con. Hắn đứng dậy khỏi bụi cỏ và núp ra sau vật cản. Vừa liếc mắt, hắn đã thấy được Late ở phía Tây Nam.

Thời gian trong mắt hắn như dần trôi chậm lại. Hắn bật ống ngắm và nhấn bắn súng chỉ trong một lượt, nhưng vậy là đủ để hắn có thể dễ dàng nhắm chuẩn vào đối thủ, thậm chí còn dự đoán được cả hướng đi của địch.

[Phản xạ của Tưởng Húc thật sự rất nhanh, ngay cả tui cũng không chú ý cái bóng trên mặt đất có gì sai sai]

[Chúc mừng Tưởng Húc thành công đạt vị trí đầu tiên!]

[Trọng điểm không phải là giành được thắng lợi mà là phá vỡ chuỗi thắng sáu trận liên tiếp của Late]

Ấy vậy, khoảnh khắc mà Tưởng Húc nhấn nút bắn, một điều bất ngờ đã xảy ra. Đối phương chạy ra phía sau vật cản. Dẫu hắn đoán được trước hướng đi của cậu nhưng vẫn chẳng ngờ rằng cậu có thể chuẩn xác né đạn, thao tác tay tinh vi đến mức khiến người ta phải căm hờn.

Hắn chỉ thoáng kinh ngạc trong giây lát mà đã bị người kia tóm lấy sai lầm. Đạn lia lịa bắn tới, và rồi viên cuối cùng trực tiếp đưa hắn thăng thiên!

[Ôi]

[Haiz, cơ hội tốt như vậy mà không biết giữ! Tưởng Húc à, anh mất đi một fan là tui đây rồi]

[Bảy trận thắng liên tiếp!]

Trận đấu tiếp tục diễn ra. Sức cạnh tranh ngôi vị quán quân ở bảng Tây Bắc là thấp nhất nên phòng livestream không có mấy người. Ấy vậy, theo từng trận thắng liên tiếp của Thẩm Trì, độ hot của phòng phát sóng lại càng cao, thậm chí còn leo thẳng lên trang đầu của Emperor Penguin Live!

Vào giây cuối cùng, Thẩm Trì đặt dấu chấm hết cho cuộc thi với mười hai bàn thắng liên tiếp. Lần nào cậu cũng giữ vững thành tích hai mươi mạng trở lên, và tiến vào vòng chung kết toàn quốc với tư cách là quán quân bảng Tây Bắc. Phòng livestream ầm ĩ không thôi, Đoạn Thế bèn hưng phấn hỏi: "Cậu có suy nghĩ gì không?"

Cổ tay run rẩy, thiếu niên cụp mắt đáp: "Đúng như theo dự tính."

[Tức rồi nha]

[Vẫn gây thù như mọi khi]

[Cậu ta lấy được chức vô địch khu Tây Bắc rồi, chúng ta không thể để cậu ta đoạt ngôi vị quán quân chung cuộc được]

[Tôi thấy cậu ta vẫn chưa trải qua màn đánh đập của khu phía Đông đâu]

Không chỉ trong phòng trực tiếp mà ở hiện trường thi đấu cũng ồn ào chẳng kém. Một người qua đường bước khỏi quán net, hãy còn cảm thán: "Tây Bắc sắp có nhà vô địch rồi. Cậu ấy đúng là hạt giống tốt để chơi chuyên nghiệp, tương lai rộng mở thật mà."

Nghe người này nói vậy, thầy Vương vừa lẳng lặng rời đi từ sau lưng Trang Châu bèn bình tĩnh nói: "Học trò tôi đấy."

Bạn của Tưởng Húc an ủi hắn: "Trạng thái hôm nay của ông không được tốt mấy, nhưng đứng thứ hai cũng được rồi. Đừng để tâm quá nhé, bọn trẻ ngày nay siêu lắm."

Tưởng Húc lắc đầu: "Lối chơi của nhóc ấy chỉ tự làm phế tay mình thôi."

Hắn tránh dùng hết toàn lực ngày hôm nay bởi vì đó là không cần thiết. Hắn sẽ nghỉ ngơi lấy sức cho vòng chung kết. Kiếp tuyển thủ chuyên nghiệp quá đỗi ngắn ngủi, thế nên hắn sẽ không lãng phí thời gian của mình vào những cuộc thi không xứng đáng.

Thẩm Trì ngồi tại chỗ một lúc thì cơn đau đớn bên trên khuỷu tay mới biến mất. Trang Châu lo lắng hỏi: "Tay cậu không sao chứ?"

"Bệnh cũ thôi."

Thẩm Trì lúc này đây đang vô cùng phấn khích. Chuẩn bị ra khỏi tiệm net, cậu bấm gọi điện: "Em được vào vòng trong rồi! Em đứng đầu bảng Tây Bắc đấy, đến chung kết sẽ cố giành quán quân cho anh xem—"

Nói xong câu sau cùng, cậu dừng lại. Nếu là những người khác thì chắc chắn sẽ nói cậu không thực tế, nhưng giọng nói lạnh lùng của Nghiêm Tuyết Tiêu lại vang lên bên tai cậu: "Anh sẽ đợi."

Vừa dịu dàng, lại vừa chắc nịch.

Trái tim người thiếu niên bỗng dưng đập mạnh, đến cả khi cúp điện thoại rồi vẫn chẳng chịu bình tĩnh mà dường như còn tăng tốc thêm. Cậu không chịu được nữa, bèn gửi sang một tin nhắn.

Thẩm Trì: Em có thể... Xem ảnh của anh được không?

Một lúc sau, cậu vẫn chẳng nhận được câu trả lời.

Cậu trai cúi đầu. Cậu đang tính tắt điện thoại đi thì chợt trên màn hình hiện lên một thông báo.

Đối phương mời bạn vào chat video.

✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦

Tác giả có đôi lời muốn nói:

#Mời hoa khôi trường mặc sơ mi trắng để trông thật trong sáng#



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play