Editor: Hải Thượng Minh Nguyệt
Giọng nói của hắn vừa truyền ra, Ngô Du đã bị đối phương dùng lựu đạn đánh trúng, trận đấu vừa mới bắt đầu thậm chí còn chưa được năm phút đã giảm mất một người.
"Ánh mắt của thầy Phương vẫn rất lão luyện"
"Làm bình luận viên cho giải đấu chuyên nghiệp ba năm cũng phải có chút hiểu biết"
"Đáng tiếc cho đội của Ngô Du, kỹ thuật dùng súng của Late khá tốt nhưng quá đơn độc"
"thời gian cọ xát với đội ngũ không đủ"
Đội ngũ khác bắt đầu bùng nổ chiến đấu, đạo diễn chuyển cảnh quay.
Giống như ngày hôm qua, hầu hết màn ảnh vẫn tập trung ở đội ngũ của Hứa Thành – do bọn họ được đặt nhiều hy vọng giành giải vô địch nhất nên người xem cũng không có ý kiến gì.
Đội của Hứa Thành không làm cho người ta thất vọng, thi đấu năm trận đạt được số điểm cao nhất - tổng cộng đạt được 125 điểm, thậm chí phát huy ổn định hơn ngày hôm qua.
"Đội của Hứa Thành tiến công rất có trình tự, lúc nào nên đột kích thì đột kích, nên thay đạn thì thay đạn, làm cho đối thủ không có đường rút lui, đây là ý thức đoàn đội mà ta nói.
Hôm nay giành được đệ nhất chẳng có gì khó khăn.
" Trạng thái của Phương Thăng Tuyền cũng vì vậy mà trở nên nhẹ nhàng.
Người chủ trì do dự một lúc rồi nhắc nhở: "Nhưng đội thứ hai cũng đạt được 120 điểm.
"
Phương Thăng Tuyền nhìn bảng điểm, hắn không khỏi sửng sốt.
Không biết từ khi nào đội của Ngô Du từ hạng mười một đuổi theo, ván sau điểm cao hơn ván trước - vị trí hiện tại đã là số hai.
"Đừng nói đến thầy Phương ngay cả tôi đều sửng sốt"
"Đạo diễn chuyển cảnh quay đến chỗ đó quá ít, căn bản không ai chú ý tới"
"Kém năm điểm mà thôi – đã kéo đến gần rồi, ván này nếu họ có thể tồn tại đến cuối là có thể đuổi kịp"
Rốt cuộc Phương Thăng Tuyền cũng là người đã gặp qua vô vàn trường hợp, rất nhanh hắn đã không còn kinh ngạc cười ha hả: "Hôm nay trạng thái của bọn họ không tồi nhưng đội ngũ của Hứa Thành chắc chắn sẽ dùng toàn lực để ngăn chặn, dù chỉ kém năm điểm nhưng cũng không dễ đuổi kịp đến vậy.
"
"Đúng thế"
"Đội của Ngô Du vẫn không phối hợp được"
"Bệnh chung của những đội ngũ mới"
Hai đội chưa từng xung đột với nhau trong trận đấu ngày hôm nay, mọi người đều rất chờ mong họ giao chiến ở trận chung kết.
Nhưng mà ngoài dự kiến của mọi người, trận đấu vừa mới đến vòng thứ ba, hai đội đã đụng chạm ở phía tây sườn núi Long Tích
"Nhanh như vậy sao!"
"Đột nhiên khẩn trương"
"Cơn sóng này đập xuống, hạng nhất hôm nay không cần phải tranh cãi nữa"
"Phía trước có người.
"
Nhậm Châu giữ vai trò đột kích trong đội ngũ, là người đầu tiên nắm được tin tức của đối thủ.
Ngày hôm qua nếu màn hình không hiện lên tin tức đánh giết rất có thể Ngô Du sẽ không biết đối thủ là ai, nhưng chiều nay hắn xem xong 40 trang hồ sơ do Late chuẩn bị, quen đến không thể nào quen hơn lập tức phán đoán từ con đường nhỏ chạy vào vòng an toàn.
"Đội của Hứa Thành, mọi người cẩn thận.
" Ngô Du nhắc nhở.
Hắn vừa nói xong, bầu không khí trong đội nháy mắt ngưng trọng, động tác cẩn thận hơn so với lúc trước.
"Bọn Ngô Du hình như đã phát hiện nhóm người đối diện chính là Hứa Thành?"
"Không có khả năng"
"Tôi cảm thấy chỉ có một đội ngũ có thể sống sót ra khỏi núi Long Tích"
"Thầy Phương, ngài nghĩ thế nào về thắng bại của trận chiến này?" Người chủ trì hỏi Phương Thăng Tuyền.
"Nhóm của Ngô Du ở đỉnh núi, mặt ngoài địa hình có vẻ tương đối thuận lợi, nhưng đội ngũ của Hứa Thành lại trú ở dốc ngược từ dưới tiến công rất khó khăn, hơn nữa Hứa Thành có thể vòng ra sau kéo đường súng xung quanh - thắng bại không cần nhiều lời.
" Phương Thăng Tuyền đáp lại.
Giống như lời nói của hắn, đội Hứa Thành phân một người vòng đến sau lưng núi chuẩn bị bao vây, có thể dự đoán bọn họ sẽ khiến cho đội ngũ của Ngô Du phản ứng không kịp.
"Cầu chúc cho Hứa Thành thủ lôi thành công"
"Ngày hôm qua tôi còn thấy người mới trong đội Ngô Du nói muốn đoạt hạng một"
"Từ hạng đếm ngược vọt tới thứ hai cũng rất không tồi, nhưng mà nghe cậu nói như vậy tôi mới chú ý tới đội của Ngô Du thiếu mất một người"
"Trên lưng núi chỉ có ba người, dư lại một người đi đâu vậy?"
*
Adam một bên ăn bánh cookie một bên nhìn trận thi đấu được phát sóng trực tiếp, hắn liếc nhìn người thanh niên đang cầm sách.
Hắn phát hiện, Yan tuy rằng xem thi đấu nhưng chỉ nhìn về phía một streamer tên là Late thời điểm còn lại đều cúi đầu đọc sách, Adam phỏng đoán hắn hẳn là fans của người kia.
Phát sóng trực tiếp không có tiếng Anh, hắn dùng tiếng Trung gập ghềnh của mình miễn cưỡng lý giải trận giao chiến hiện tại là mấu chốt của cuộc thi đấu ngày hôm nay - quyết định đội ngũ nào đoạt được hạng nhất, bên Late tựa hồ đang rơi vào thế hạ phong.
Không khí trận đấu quá mãnh liệt vậy nên cho dù Adam hoàn toàn không biết về hai chi đội đang giao chiến cũng bất giác cảm thấy căng thẳng, cẩn thận mà nhìn chằm chằm màn hình.
Đạo diễn chuyển cảnh quay, lóe qua Late đang gác súng ở phía đông sườn núi Long Tích, Nghiêm Tuyết Tiêu thu lại tầm mắt dừng trên màn hình máy tính, chuyên chú mà đọc sách.
"Cậu không muốn biết ai sẽ thắng sao?" Adam hỏi.
Nghiêm Tuyết Tiêu nhẹ nhàng cười: "Thắng.
"
Adam hoài nghi nhìn về phía màn hình, hai đội ngũ còn chưa giao chiến làm thế nào mà biết ai thắng, nhưng giây tiếp theo hắn đã rõ ràng.
Đội ngũ dưới sườn dốc bắt đầu tiến công về phía trước, số 1 vòng qua lưng núi tiến hành kéo đường súng để bao vây, toàn bộ chiến thuật có thể nói là phối hợp nghiêm mật nước chảy mây trôi, nhưng tất cả mọi người đều quên đi sự tồn tại của Late.
Phảng phất đã đoán trước hành động của số 1, Late ở phía đông sườn núi Long Tích mở ống ngắm ——
Một súng giết chết đối thủ.
Adam khiếp sợ nhìn thấy tiết tấu tấn công của đối phương rõ ràng bị quấy rầy, đội ngũ của Late dưới ưu thế về nhân số xoay chuyển chiến cuộc trực tiếp diệt đội của đối thủ.
Quả thực, thắng.
.