*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tang Chính Bạch cau nhẹ mày như thể bị tôi xúc phạm.

Ông ta đặt đũa xuống rồi nặng nề nói: “Có tha thứ hay không cũng chẳng liên quan gì đến mày, nói đi, mày muốn bao nhiêu?”

“Tôi muốn bao nhiêu ông cũng cho được ư?”

Có nằm mơ tôi cũng chẳng ngờ được rằng mình sẽ gặp phải tình huống kinh điển như trong phim truyền hình thế này. Nếu là trong kịch bản thì chắc tôi sẽ nổi giận hất tung bàn lên, sau đó chỉ thẳng tay vào mũi Tang Chính Bạch, bảo lão đừng có mà khinh thường người khác, tỏ rõ rằng mình chẳng thèm những đống tiền dơ bẩn của lão ta làm gì.

Nhưng vì đây chẳng phải kịch bản trong phim nên tôi cũng không phẫn nộ mà thậm chí còn thấy hơi ngờ vực.

“Tao sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn mày.” Tang Chính Bạch đan tay để trước mặt, thoạt trông nghiêm nghị và tin cẩn vô cùng, rất có phong thái của một người thành đạt.

Đây chính là điều khiến tôi nghi ngờ.

Điều gì làm cho một con cáo già trong giới kinh doanh như ông ta yên tâm tin rằng tôi sẽ giữ lời ngay khi lấy được tiền? Hợp đồng giấy trắng mực đen còn chẳng kí, chẳng lẽ lão không sợ tôi lật lọng sao?

“Tuy đã cắt đứt quan hệ cha con với mày nhưng tao vẫn chưa tiết lộ công khai thân thế của mày, trong mắt người ngoài, mày vẫn là con trai của Tang Chính Bạch tao.” Có lẽ do thấy tôi mãi không có phản ứng gì, nên ngoài vấn đề tiền bạc ra, ông ta lại bắt đầu đánh vào mặt tình cảm, “Với năng lực của mày, cộng thêm mạng lưới quan hệ của nhà họ Tang và khoản vốn đầy đủ, chắc chắn sau này mày sẽ đạt được rất nhiều thành tựu, việc gì phải hành động theo cảm tính mà đối đầu với tao như thế?”

Trước kia tôi luôn muốn ông ta nhìn thấy năng lực của mình, tôi đã làm đủ mọi cách nhưng kết quả vẫn chẳng như ý muốn. Bây giờ tôi đã dứt bỏ mọi thứ và bình tâm trở lại thì ông ta lại thừa nhận rằng tôi có năng lực. Vậy ra, đâu phải trước đây ông ta không nhìn thấy, chẳng qua là giả mù một cách có chọn lọc thôi.

“Nếu lấy tiền của ông thì tiền đồ sau này của tôi sẽ tươi sáng, còn không thì ông sẽ cho tôi tôi nếm trải kết cục của việc đối đầu với ông. Ý ông là thế chứ gì?”

Tang Chính Bạch không đáp trả thẳng mặt câu hỏi của tôi.

“Mua bán thế nào để sinh lời là do mày tự quyết định.”

Tôi cười giễu cợt: “Trong mắt ông thì cái gì chẳng là mua bán. Trên đời này, ngoài công ty của mình ra, ông có thực lòng quan tâm đến bất cứ điều gì nữa không?”

Chuyện đến nước này rồi tôi cũng chẳng mong tìm thấy chút tình cha nào từ ông ta nữa, tôi chất vấn ông ta không phải vì bản thân mình mà là vì cảm thấy không đáng thay Kỷ Thần Phong.

Vất vả lắm mới tìm thấy con trai ruột, vậy mà thay vì bù đắp khiếm khuyết và hàn gắn lại quan hệ cha con thì ông ta lại chỉ muốn trao đổi buôn bán với tôi.

Nếu như bậc làm cha mẹ cũng cần phải thi sát hạch thì sợ rằng cả đời này Tang Chính Bạch cũng chẳng đạt nổi yêu cầu.

“Điều tao thực lòng quan tâm đã chẳng còn trên thế gian này nữa.” Tang Chính Bạch tỏ ra khá bình tĩnh trước câu hỏi của tôi, “Đừng nói mấy thứ vô bổ nữa, ra giá đi.”

Yêu cầu ông ta đưa một khoản tiền để mua một ngôi nhà lớn hơn và mở bệnh viện thú y cho Kỷ Thần Phong. Trong thâm tâm tôi vẫn kêu gào rằng ông ta bất nhân thì tôi bất nghĩa, tiền cho không, không lấy thì phí của giời, nhưng khi nói ra thành lời thì lại thay đổi hoàn toàn.

“Vô giá, tôi sẽ không rời khỏi Kỷ Thần Phong đâu. Cho dù ông có nhận tôi về làm con, giao toàn bộ tập đoàn Chánh Nghị cho tôi thì cũng vô ích thôi. Miễn là còn sống thì tôi vẫn sẽ quấn chặt lấy anh ấy.”

Tôi không dám đòi tiền. Kỷ Thần Phong mà phát hiện ra việc tôi cầm “phí chia tay” thì càng khó để anh ấy tin tưởng tôi hơn.

Tang Chính Bạch nheo mắt, giọng điệu trở nên nguy hiểm: “Mày đừng có mà rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.”

Tôi đứng dậy khỏi ghế rồi dửng dưng đáp: “Ngại quá, tôi cai rượu rồi.”

Vừa định rời đi thì tôi chợt nghe thấy tiếng bàn ghế bị xô lật úp vang lên từ phía cách vách. Cũng giống như bao nhà hàng khác, ở mỗi gian phòng riêng đều có một vách tường được thiết kế theo cấu trúc cửa di động, chỉ cần kéo ra là có thể mở ra được một không gian lớn hơn.

Tôi không bận tâm lắm, chỉ nghĩ là người ở phòng bên vô tình làm đổ ghế. Thế nhưng đến khi chuẩn bị ra đến cửa, tiếng hô thất kinh của người đàn ông vọng ra từ phòng bên cạnh lập tức khiến tôi ngừng bước và nghĩ đến một khả năng khác.

Quả thực hôm nay Tang Chính Bạch xử sự không giống phong cách của lão ta, nếu lão có mục đích khác thì sao?

Tôi có thực hiện theo đúng như cam kết hay không không quan trọng, chỉ cần mở mồm ra đòi tiền thôi là mối quan hệ giữa tôi và Kỷ Thần Phong đã “có giá”, ông ta có thể lợi dụng điều này để chia rẽ chúng tôi.

Tôi xoay người, bước nhanh về phía cửa vách ngăn, từ khóe mắt, tôi nhác thấy Đường Chiếu Nguyệt đang vươn tay về phía mình như thể đang muốn ngăn tôi lại.

Ban đầu tôi chỉ dám chắc bảy mươi phần trăm, nhưng nhìn bà ta phản ứng thế này, tôi khẳng định chắc chắn một trăm phần trăm rằng có chuyện gì đó vô cùng kì lạ đang xảy ra ở phía đằng sau cánh cửa.

Tôi nắm tay cầm cửa, dùng sức đẩy mạnh sang hai bên, chỉ trong tích tắc, cảnh tượng phía sau khung cửa đã hiện ra trước mắt tôi.

Ghế dựa đổ kềnh ra đất, khăn trải bàn cũng bị kéo xuống hơn phân nửa.

Miệng Kỷ Thần Phong bị cột vải, hai tay bị trói gô ra trước bằng dây đai. Một tên vệ sĩ mặc đồ đen đang bị anh cưỡi trên người và dùng đầu gối ấn chặt xuống lưng. Khi cửa hé ra, một tia sáng màu bạc chợt lóe lên trong tay Kỷ Thần Phong, hình ảnh khựng lại ở tư thế sắp “đâm”.

Lồng ngực anh phập phồng lên xuống một cách dữ dội, anh ngẩng đầu lên, vừa thấy là tôi thì vẻ lạnh lùng trong mắt đã nhanh chóng tan biến. Anh thả tay ra, một chiếc dĩa màu bạc rơi xuống thảm, tuy không gây ra bất kì thứ âm thanh nào nhưng lại khiến lòng tôi chấn động.

“Ông bị điên hả Tang Chính Bạch?”

Đoán là một chuyện, nhưng nhìn thấy lại là một chuyện khác. Tôi điên tiết chửi ầm lên với Tang Chính Bạch, sau đó nhặt một con dao rơi dưới đất lên rồi bước vội lên phía trước để cắt dây trói tay cho Kỷ Thần Phong.

“Anh có sao không?” Tôi lo lắng hỏi.

“Không sao.” Kỷ Thần Phong kéo miếng vải xuống khỏi miệng rồi xoa xoa cổ tay, lắc đầu.

Không còn bị áp chế, gã vệ sĩ mặc đồ đen cấp tốc đứng bật dậy khỏi mặt đất, cúi đầu chạy đến bên Tang Chính Bạch như chó nhà có tang.

“Xin lỗi ngài Tang…”

Tang Chính Bạch trừng mắt với gã, không nói gì.

Tôi nắm chặt cổ tay Kỷ Thần Phong, kéo anh ra ngoài cửa, không muốn nói thêm một lời nào với Tang Chính Bạch.

Khi đi ngang qua chiếc bàn bày đầy đồ ăn, Kỷ Thần Phong dừng lại, giật nhẹ tay.

Tôi khó hiểu ngoái đầu lại nhìn, anh gỡ tay tôi ra, nhìn về phía cửa rồi nói: “Em ra ngoài chờ anh trước đi, anh nói mấy câu với ông ta rồi ra luôn.”

Tuy không yên tâm khi để anh đối mặt một mình với đám người lòng lang dạ sói này, nhưng tôi biết rằng Tang Chính Bạch sẽ không thực sự làm tổn thương anh ấy. Sau một thoáng chần chừ, tôi gật đầu rồi ra khỏi gian phòng một mình.

“Tôi nghĩ lần trước mình đã nói rõ rồi chứ, tôi muốn sống cuộc sống của chính mình, không phải cuộc sống mà người khác áp đặt cho tôi…”

“Cuộc sống hiện tại của con mới là do người ta áp đặt lên, bố chỉ muốn đưa con trở lại đúng hướng.”

Thoạt nhìn thì cửa đã đóng, nhưng thực tế tôi lại cho hé ra một khe nhỏ, có thể loáng thoáng nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong.

Hai người họ tranh cãi vô cùng gay gắt, Tang Chính Bạch đổi hẳn dáng vẻ thong dong bình tĩnh khi đối diện với tôi, lão càng nói càng tức điên cả người.

Ông ta cho rằng Kỷ Thần Phong đã bị cái đám kí sinh trùng trong khu ổ chuột tẩy não, nếu không thì làm sao một người bình thường lại có thể từ bỏ cả đống tiền và bằng lòng sống trong một cuộc đời nghèo khó? Mà Kỷ Thần Phong cũng cảm thấy cho dù có là cha con thì Tang Chính Bạch cũng đã đi quá giới hạn, anh cho rằng ông ta không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của mình, thậm chí càng ghét cái nền nếp ứng xử chuyên quyền độc đoán của ông ta hơn.

“Con tưởng Tang Niệm sẽ tiếp tục sống như thế này với con ư? Bố nuôi nó khôn lớn đến bằng này, tính tình nó thế nào chẳng lẽ bố lại không rõ hay sao? Chẳng tới ba năm nữa, đến khi nó tiêu gần nhẵn tiền trong tay rồi, con không có đủ tiền để cung phụng cho nó thì chắc chắn nó sẽ rời bỏ con thôi.” Tang Chính Bạch nói chắc như đinh đóng cột.

Thế ông ta có biết rằng Kỷ Thần Phong hoàn toàn là một điều bất ngờ mà chính bản thân tôi cũng không thể liệu trước không?

Với lại bây giờ tôi đã sống tằn tiện hơn trước rồi, thậm chí còn đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn nữa, đâu có ăn chơi trác táng như lời ông ta nói?

“Đó là chuyện giữa tôi và em ấy.” Kỷ Thần Phong như bị đụng vào vảy ngược, giọng anh lạnh hẳn đi, “Tôi vô cùng thông cảm với những điều ngài đã trải qua, tôi bằng lòng làm quen với ngài và cho ngài cơ hội tìm hiểu thêm về tôi. Nhưng nếu ngài không muốn thì hãy rời khỏi thế giới của tôi, đừng làm phiền chúng tôi.”

Nghe tới đây, tôi bất giác rùng mình. Kỷ Thần Phong mà nặng lời thì thực sự rất tàn nhẫn, Tang Chính Bạch muốn bắt bí anh, nhưng cuối cùng không biết ai mới là người bị bắt bí.

“Bố là bố ruột của con, con nói chuyện như vậy với bố sao?”

Quả thực thân phận này đã khiến cho Kỷ Thần Phong phải đắn đo, làm anh lặng đi một chốc, nhưng sau đó lại ra đòn mạnh mẽ hơn.

“Tôi đã có một người cha rất tuyệt vời rồi, không nhất thiết phải có thêm ngài. Chúng tôi đã chọn nhau, hi vọng ngài có thể hiểu được.”

Một phát chí mạng quá tàn nhẫn. Tôi rất muốn nhìn biểu cảm lúc này của Tang Chính Bạch, chắc phải đặc sắc lắm đây.

Không lâu sau, cửa phòng được đẩy ra, Kỷ Thần Phong bước ra ngoài. Kế đó là tiếng sứ vỡ vang lên liên tiếp trong phòng.

“Đi thôi.” Thậm chí lông mày của Kỷ Thần Phong còn chẳng động đậy, anh đi thẳng về phía cửa trà thất.

Tôi đưa mắt nhìn căn phòng vẫn đang không ngừng vọng ra tiếng rủa xả chửi bới, trong lòng sinh ra chút sợ hãi, may mà không rơi vào cái bẫy hiểm độc của lão cáo già, tôi mà lấy tiền của lão thì chẳng biết lão sẽ tính kế tôi thế nào trước mặt Kỷ Thần Phong.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Chúng tôi bắt taxi đi về, đến khi về tới nhà thì đã hơn mười giờ. Kỷ Thần Phong nấu mì kèm trứng ốp la rồi đổ ra cho mỗi người một bát làm bữa sáng.

Đang ăn thì anh chợt nói: “Ông ta không phải là một người cha tốt.”

Tôi sững mình, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra anh đang nói về ai, tôi gật đầu tán thành, đáp: “Đúng là không phải một người cha tốt. Hình như năm đó ông ta cũng chẳng muốn có con, nhưng mẹ em lại…”

Tôi im lặng. Là mẹ của Kỷ Thần Phong chứ không phải mẹ tôi. Ăn nói trơn tru như thể đó là chuyện của mình vậy.

Hồi ấy Tang Chính Bạch thực sự không quan tâm đến việc mình có có con hay không, nhưng vì đây là mong muốn của Hứa Uyển Di nên ông ta cũng đành thuận theo, không ngờ đứa bé này lại cướp đi sinh mạng non trẻ của Hứa Uyển Di.

Nghĩ theo một góc độ khác, nếu Kỷ Thần Phong sinh con cho tôi, kết quả là đứa trẻ còn sống nhưng anh ấy thì lại không còn… Mới nghĩ tới đó thôi tôi đã phát rồ lên rồi, có khi còn tệ hơn cả Tang Chính Bạch ấy chứ.

Tôi lẳng lặng quan sát sắc mặt của Kỷ Thần Phong, thấy anh không phản ứng gì thì nhanh chóng chuyển chủ đề: “Anh thực sự không muốn thừa kế tài sản của nhà họ Tang sao? Nhiều tiền lắm đấy.”

Do đang ăn mì nên anh cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi luôn: “Em muốn anh về à?”

Quạt trên đầu quay kẽo két, chẳng thổi ra được bao nhiêu gió mát.

“Em muốn anh được hạnh phúc.”

“Bây giờ anh rất hạnh phúc.”

Tôi chống cùi chỏ lên chiếc bàn thấp, chống cằm bằng cả hai tay, không nhịn được mà cười nói: “Chỉ cần anh hạnh phúc là em vui rồi.”

Anh ngước mắt lên, hỏi tôi bằng giọng điệu vô cùng bình thường và tự nhiên: “Tiền không quan trọng sao?”

Tôi khẳng định anh ấy không có ý chế giễu tôi và cũng không có ý lôi lại chuyện cũ ra nói. Anh ấy chỉ… muốn xác nhận suy nghĩ hiện tại của tôi mà thôi.

“Không quan trọng bằng anh.” Tôi nói, “Không gì quan trọng bằng anh.”

Nét cười hiện lên trong đôi mắt anh, thế nhưng trước khi nụ cười đó trở nên rõ ràng hơn thì anh đã cụp mắt xuống.

“Em ăn nữa không?” Anh hỏi.

Tôi vẫn còn non nửa bát mì chưa ăn hết, do thực sự không ăn được nữa nên đáp: “Em no rồi.”

Nghe vậy, Kỷ Thần Phong bưng thẳng bát mì qua chỗ mình rồi và nốt.

Kỷ Thần Phong trực cả ca ngày lẫn ca đêm, sau đó còn bị cuốn vào một vụ bắt cóc phi lý, sau khi ăn xong, anh vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi về phòng đi ngủ.

Tôi nhìn vào lợi nhuận của vốn cổ phần tư nhân được công bố trong tuần này, so với thu nhập mình tự làm ra thì cao hơn một chút, nhưng không phải là không có khả năng bắt kịp.

Vừa hay phía bên kia là một FOF, tôi cũng có thể tạm xem là một FOF, thế thì so sánh tầm nhìn của cả hai trong việc chọn quỹ đầu tư vậy.

(*) FOF: khoản đầu tư nhiều người quản lí, là một quỹ đầu tư góp vốn chung chuyên đầu tư vào các loại quỹ khác. Nói cách khác, danh mục đầu tư của nó bao gồm các danh mục đầu tư cơ bản của các quỹ khác nhau.

Hôm nay Tang Chính Bạch nói rất nhiều điều nhảm nhí, chỉ có mỗi một câu đúng được phân nửa. Với năng lực của mình, chắc chắn tôi sẽ không nằm lì trong khu ổ chuột này cả đời, không có nhà họ Tang thì tôi vẫn có thể đạt được thành tích xuất sắc như thường.

Tôi đẩy nhẹ cửa ra, vì rèm cửa sổ đã được kéo kín lại nên phòng ngủ có hơi tối. Kỷ Thần Phong nằm nghiêng trên giường, quả nhiên anh ấy vẫn không tháo ốc tai điện tử ra.

Tôi đóng cửa lại, đặt tay lên tai anh, vừa định tháo thiết bị xuống giúp anh thì anh đã tỉnh dậy.

“Đừng động vào.” Anh né tay tôi, buồn ngủ đến nỗi gần như không thể mở miệng.

“Đeo đi ngủ không thoải mái đâu.”

“Đừng động vào…” Anh nhắm mặt lại, lẩm bẩm trong vô thức.

“Có chuyện gì em sẽ gọi anh.” Tôi nhẹ nhàng nói rồi đặt tay xuống lần nữa, lần này, tôi tháo ốc tai điện tử của anh ra thành công.

Tôi đặt thiết bị lên bàn, sau đó kéo ghế qua. Tôi ngồi bên giường anh, tựa đầu, chống khuỷu tay lên bàn rồi cứ giữ yên tư thế như vậy mà ngắm nhìn anh thật lâu.

11/8/2022



Cre: vitriol矾

Reup with permission.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play