“Đừng mà!” Tôi lấy chân chặn cửa, sau khi soát xét lại những gì mình vừa nói thì cũng cảm thấy có chút lập lờ nước đôi, “Anh hiểu lầm rồi, không phải cái kiểu qua đêm đó đâu.”

Kể cả khi tôi và Kỷ Thần Phong có là bạn bè bình thường đi chăng nữa thì việc đưa bạn tình đến ngủ qua đêm trong khi vẫn đang ở nhờ nhà bạn không phải là kì cục lắm sao?

Tôi biết Kỷ Thần Phong không tin tưởng mình, nhưng tôi không ngờ rằng ở trong mắt anh ấy, giới hạn cuối cùng của tôi lại thấp đến vậy.

Để Kỷ Thần Phong bình tâm tĩnh khí, một tay tôi giữ chặt cánh cửa, tay khác thò sang nhấc cái đầu đang gục xuống bàn của Trịnh Giải Nguyên lên cho Kỷ Thần Phong nhìn rõ mặt mày.

“Đây là Trịnh Giải Nguyên, anh từng gặp cậu ấy rồi đấy, anh còn nhớ không?” Tôi cố đánh thức trí nhớ của Kỷ Thần Phong, “Trong quán ăn đêm ý, với cả ở khách sạn nữa.”

Thật ra lần gần đây nhất là vào ngày tuyết rơi hôm diễn ra buổi lễ đính hôn, nhưng tôi không dám đề cập đến.

Sau khi nhìn chằm chằm vào Trịnh Giải Nguyên một chốc, Kỷ Thần Phong thu hồi ánh mắt rồi cau mày nói: “Không nhớ.”

Không nhớ á?

Tôi quan sát biểu cảm của Kỷ Thần Phong, muốn tìm ra chút dấu vết của sự chột dạ trên khuôn mặt lạnh như tiền ấy nhưng không thấy gì.

Như thể cho dù Trịnh Giải Nguyên có đúng là bạn tôi thật thì anh vẫn sẽ mặc định rằng tôi là một tên ăn chơi trác táng. Dù có mang danh “cậu chủ nhà họ Tang” hay không thì bản chất của tôi cũng khó mà thay đổi được.

“Anh nghĩ em là loại người buông tuồng như vậy sao?” Tôi thả đầu của Trịnh Giải Nguyên ra rồi hỏi một cách đầy bất lực.

“Tôi nghĩ thế nào ư?” Kỷ Thần Phong nhìn thẳng vào tôi rồi bỗng bật cười, đoạn nói, “Chẳng phải từ trước đến nay cậu vẫn luôn là kiểu người như thế à? Miệng thì nói thích, nhưng trên người lúc nào cũng vương mùi hương của kẻ khác. Hôm nay thì chơi đùa với đàn ông, ngày mai lại đính hôn cùng phụ nữ.”

“Sống không có nguyên tắc, nói dối luôn mồm, bất chấp thủ đoạn, cậu không phải là hạng người như vậy hay sao? Nếu lúc trước cậu có thể chịu đựng cảm giác ghê tởm để dạng chân ra trước mặt tôi, vậy thì tại sao bây giờ lại không thể vì chán ghét tôi mà dẫn người về đây đàn đúm?”

Từng câu từng chữ như cột băng sắc nhọn cứa vào tim tôi. Hôm trước anh còn sợ tôi kêu la ầm ĩ sẽ quấy rầy đến hàng xóm láng giềng, nhưng nay nửa đêm mở cửa cãi nhau cũng không thấy anh ngại làm phiền đến ai.

Tôi mím chặt môi, đợi cho cơn bão trong lòng qua đi mới chậm rãi mở miệng: “Quả thực đó là những chuyện em đã từng làm, em không hề phủ nhận. Nhưng em thề, từ khi gặp em gặp anh đến nay, em chưa từng chung chạ với ai.”

Tôi cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của mình ra, phơi bày bộ ngực trần trước mặt Kỷ Thần Phong.

Rõ ràng Kỷ Thần Phong đã sững sờ trong chớp nhoáng, nhưng mặt mày đã sa sầm ngay lại: “Cậu không để tâm đến lời tôi nói phải không?”

“Em không cởi áo, chỉ cởi cúc thôi.” Tôi tiến về phía anh, kéo vạt áo trước lên cho anh ngửi, “Anh ngửi đi này, xem trên người em có mùi của người khác không?” Cánh tay tôi gần như sắp chạm vào ngực của Kỷ Thần Phong, anh lùi về sau một bước, tôi sán lại gần một bước, “Anh muốn kiểm tra ở đâu cũng được, trên – dưới, trước – sau, bên trong hay bên ngoài… lúc nào em cũng hoan nghênh hết.”. ngôn tình ngược

“Trên người cậu có mùi của ai thì liên quan gì đến tôi…” Kỷ Thần Phong cụp mi, anh muốn đẩy tôi ra nhưng lại không muốn chạm vào người tôi nên cánh tay cứ hết nâng lên rồi lại hạ xuống.

Dáng vẻ tức giận mà không biết phải làm sao của anh sẽ chỉ khiến người ta càng muốn làm trái lời anh hơn, muốn dồn ép anh đến bước đường cùng, để xem xem liệu rằng anh có nổi sùng lên không.

Tôi chẳng biết những suy nghĩ xấu xa thế này có bình thường hay không, nhưng thay vì ngắm nhìn một ngọn núi im lìm phủ đầy tuyết trắng, tôi lại càng muốn thấy cảnh tuyết lở hơn. Tôi muốn thấy anh gục ngã vì tôi, phẫn nộ vì tôi, bị tôi làm cho mê đắm. Những dáng vẻ mà người khác không nhìn thấy được, tôi đều muốn chiêm ngưỡng hết.

“Nếu anh không thích Trịnh Giải Nguyên thì để cậu ấy ngủ bên ngoài vậy, dù sao giữa đêm hè thế này cũng không chết cóng được.” Khoảng cách này rất thích hợp để hôn, nhưng nếu tôi cứ cưỡng hôn như vậy thì chắc chắn sẽ bị anh đẩy ra mất.

Tôi tiến gần thêm chút nữa, phần da trên ngực áp sát vào quần áo của Kỷ Thần Phong, chúng cọ xát vào nhau sinh ra cảm giác ngứa ngáy không sao chịu nổi.

“Nếu đã biết em nói dối như Cuội thì sao anh còn đi tin mấy lời em nói lúc tức giận? Nói ghê tởm anh là để lừa anh đấy. Bởi vì em ​​quá thích anh nên mới không muốn thừa nhận.” Tôi thở ra, gần như chạm vào môi của Kỷ Thần Phong, “Hôm nay em vừa mua bao, anh có muốn dùng không?”

Khóe mắt anh vẫn đương ửng đỏ vì tức giận, đôi con ngươi đen láy bị bao phủ bởi hình ảnh phản chiếu của tôi. Bầu không khí hoàn hảo khiến tôi không khỏi ngo ngoe rục rịch.

Nhưng vào đúng lúc này, Trịnh Giải Nguyên ở bên ngoài bỗng ngã xuống khỏi ghế một cách bất thình lình, gây ra động tĩnh không hề nhỏ.

Âm thanh này khiến Kỷ Thần Phong giật mình bừng tỉnh, anh mở trừng hai mắt rồi đẩy mạnh tôi ra.

Chỉ trong nháy mắt, mọi sự mập mờ tình tứ đều đã hoàn toàn tan biến.

Tôi thầm tuyên án tử cho Trịnh Giải Nguyên ở trong lòng.

Chúng tôi nhìn vào mắt nhau, thở hổn hển, không một ai lên tiếng. Một lát sau, Kỷ Thần Phong nhìn về phía Trịnh Giải Nguyên, người vừa ngã kềnh ra đất mà chỉ làu bàu vài tiếng trong miệng chứ không hề tỉnh lại. Anh phá vỡ bầu không khí im lặng bằng cách mở lời, “Cậu ta mà chắn lối đi thế này thì người ta sẽ báo cảnh sát đấy.”

Vậy cứ để cậu ta ngủ quách dưới sàn của đồn cảnh sát đi.

“… Thế đỡ vào trong vậy.” Dù trong lòng có lạnh lẽo đến mấy thì cuối cùng tôi vẫn phải bước xuống bậc thang mà đối phương đã nhún nhường kê ra.

Kỷ Thần Phong gật đầu, anh nấn ná thêm một lúc rồi mới xoay người bước vào trong phòng ngủ.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Đối diện với cảnh cửa đóng chặt kia, tôi không khỏi thở dài ngao ngán, cảm thấy tiếc nuối vô cùng vì ban nãy đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời.

Tôi nắm gáy áo Trịnh Giải Nguyên, kéo lê cậu ta vào nhà như đang kéo lê một cái xác chết.

Tôi lẳng cậu ta lên tấm chiếu tatami một cách tùy tiện, sau đó cũng không hề có ý định cởi quần áo lau người giúp cậu ta mà chỉ lấy quần áo sạch của mình ra rồi vào phòng tắm.

Quay lại phòng khách với một cơ thể mát mẻ khoan khoái, tôi bước qua “vật cản” Trịnh Giải Nguyên, đi đến đằng giường, đang chuẩn bị ngả lưng thì bị tiếng chuông inh ỏi đột ngột vang lên làm giật bắn mình.

Tôi vô thức liếc về hướng phòng ngủ, sợ tiếng ồn này sẽ quấy rầy đến Kỷ Thần Phong, nhưng bỗng chợt nhớ ra rằng ban đêm anh đâu có đeo ốc tai điện tử, về cơ bản sẽ không nghe thấy gì, cho dù bên ngoài có người ca hát nhảy múa tưng bừng thì anh vẫn có thể ngủ say như thường, vốn không cần phải lo lắng.

Mặc dù anh chưa bao giờ che giấu phần khuyết tật của mình, nhưng tôi cứ luôn quên mất chuyện anh không thể nghe được và đối xử với anh như một người bình thường. Chẳng trách khi nghe tôi nói “sẽ bắt nó nhỏ giọng, không làm phiền tới anh” thì anh lại tức giận đến thế, hẳn là anh nghĩ tôi đang muốn chọc tức anh đây…

Tôi không muốn nghe điện thoại của Trịnh Giải Nguyên, nhưng người ở đầu dây bên kia lại kiên trì đến khó tin, như thể nếu không nghe máy thì sẽ tiếp tục dằng dai không dứt. Với cả đã trễ thế này, tôi cũng sợ người ta có chuyện gấp cần tìm Trịnh Giải Nguyên nên đành phải thò tay vào túi quần cậu ta, móc điện thoại ra xem.

Ảnh đại diện của người đang gọi đến được Trịnh Giải Nguyên cài đặt thành hình một con Doberman, tên hiển thị là “Đồ chó”.

Vừa nhấc máy, người bên kia đã sốt ruột gặng hỏi: “Làm gi mà mãi mới chịu nghe điện thoại?”

Tôi nhấc điện thoại ra, liếc nhìn chữ “Đồ chó” trên màn hình rồi ngập ngừng dò hỏi: “…Thi Hạo?”

Đối phương lập tức im bặt, có vẻ cũng đã nhận ra tôi.

“Tang Niệm.” Gã nặng nề gọi tên tôi.

Tôi chẳng có gì để nói với Thi Hạo, đồng thời, tôi cũng rất đồng ý với cách hình dung của Trịnh Giải Nguyên về gã — thứ chó má.

“Trịnh Giải Nguyên say rồi, bây giờ đang ngủ, có gì mai hẵng gọi lại.” Nói xong, tôi định cúp máy luôn.

“Nghe bảo dạo này mày sống không được tốt lắm.” Giọng nói của Thi Hạo đượm ý cười, “Mày với Trịnh Giải Nguyên đúng là cá mè một lứa nhỉ, xui xẻo mà cũng phải xui xẻo cùng nhau.”

Động tác cúp máy tạm thời ngừng lại, tôi không sợ Kỷ Thần Phong nghe thấy nên cũng chẳng buồn nhỏ giọng: “Mày nghe nhầm rồi, gần đây tao sống tốt lắm. Cai rượu, bỏ thuốc, ngày nào cũng ăn no ngủ kĩ, rảnh rỗi thì đi tập thể dục, lại còn học được thêm vài kỹ năng mới, cuộc sống vui vẻ biết bao nhiêu.”

Thi Hạo cười khẩy một tiếng, dường như gã cho rằng tôi chỉ đang cố gắng ra vẻ cứng cựa.

“Bảo với Trịnh Giải Nguyên là đừng quên bữa tiệc sinh nhật vào thứ Bảy, tao mong chờ món quà của nó lắm đấy. Với cả, nếu mày muốn đến thì tao cũng rất hoan nghênh.”

Từ bao giờ mà quan hệ của thằng ôn Trịnh Giải Nguyên và Thi Hạo lại tốt đến vậy rồi? Còn muốn đến tham gia tiệc sinh nhật của gã nữa chứ?

“Tao không có hứng…”

“Không thì đưa bạn trai của mày theo chung? Cái thằng bác sĩ thú y ấy.”

Gã điều tra Kỷ Thần Phong rồi.

Ngón tay tôi siết chặt lại ngay lập tức, cơn giận bùng lên quá mãnh liệt khiến não bộ rơi vào trạng thái thất thần trong giây lát. Tôi như một con sư tử đực bị xâm phạm lãnh thổ, vừa nóng nảy mà cũng vừa sợ hãi không thôi.

“Mày dám động vào anh ấy.” Tôi cảnh cáo Thi Hạo bằng giọng điệu không chút đùa cợt, “Nếu mày dám động vào anh ấy, tao sẽ dùng chai rượu thủy tinh mà năm đó tao đã xiên hụt để cắt đứt cổ mày.”

“Tao lại sợ quá cơ.” Thi Hạo dửng dưng như không.

“Chó cùng dứt giậu. Bây giờ, ngoài anh ấy ra tao đã không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. Nếu mày muốn thấy tao nổi điên lên rồi lần lượt lùng ra và phá hủy tất cả những thứ mà mày nâng niu trân trọng thì cứ động đến anh ấy đi.”

Thi Hạo trầm mặc, không tiếp tục khích bác tôi nữa: “Vậy thứ bảy mày cứ đến cùng Trịnh Giải Nguyên đi. Đến lúc đó có thù oán gì thì ba mặt một lời nói thẳng với nhau.” Dường như gã đã chắc mẩm rằng tôi sẽ đến, không đợi tôi đồng ý đã dập luôn điện thoại.

Tôi đặt điện thoại xuống, nhìn Trịnh Giải Nguyên đang nằm bất tỉnh nhân sự cách đó không xa, ngủ đến mức miệng chảy nước miếng.

Tôi đá một phát vào bắp chân cậu ta, đạp văng cái chân đang chân đụng vào “giường đệm” của tôi rồi tắt đèn, nằm quay lưng về phía cậu ta mà thiếp đi.

Trong cơn say ngủ, tôi cứ cảm thấy cơ thể nặng nề như thể bị đè ép bởi một tảng đá hàng mấy trăm cân, tôi bị khó thở, gặp biết bao nhiêu là ác mộng.

Lúc thì mơ thấy Hứa Tịch khi còn trẻ, dì đến thăm tôi, tôi kéo tay dì, chỉ vào những vết phồng rộp do mới bị bỏng trên người mình, nói với dì rằng tôi đau lắm. Khi lại mơ thấy bệnh viện phục hồi chức năng bị cháy và cửa sổ duy nhất đã bị lưới bảo vệ vây kín, tôi chỉ có thể để mặc cho ngọn lửa càng lúc càng cháy lan đến gần. Chốc sau, tôi lại thấy mình đang đứng ngay bên vách núi thì bỗng bị người ta đá thẳng xuống vực, thắt lưng lâm râm đau nhức.

Trong giấc mộng cuối cùng, tôi mơ thấy Kỷ Thần Phong đang nằm gối lên đùi của Giản Hành, Giản Hành nhẹ nhàng mơn trớn gò má anh, đoạn ngẩng lên nói với tôi: “Bây giờ em ấy là của tôi.”

Câu nói này đã triệt để khiến tôi lộn tiết, làm tôi tức đến mức bừng tỉnh từ trong cơn mơ.

Đầu óc tôi vẫn đang dừng lại ở việc thực hiện đủ loại hành vi tàn bạo với Giản Hành trong mơ, bên tai truyền đến những tiếng trò chuyện đứt quãng.

“Tôi đã bảo mà, khi không sao tự dưng cậu ta lại quan tâm đến con rùa kia thế… Ối giời ơi, bạn gãi cũ của cậu ta ghê gớm lắm… Cậu không biết đâu, hồi ấy Tang Niệm á… Đập thẳng chai bia xuống luôn, thằng điếm chó Thi Hạo… Ôm nguyên cái đầu đầm đìa máu… Mấy vết sẹo trên lưng á? Tôi kể nhỏ với cậu thôi nhé… Thì là… Sau đó… Thành thử…”

“Tang Niệm khổ lắm… Lúc mẹ cậu ta sinh cậu ta ra… Nên bố cậu ta… Từ hồi bé cậu ta đã… Xời, không cần cảm ơn, người một nhà cả mà… Cứ hỏi đi nhớ.”

Tôi mở mắt ra, tiếng thì thầm chợt im bẵng, sau đó, giọng nói tràn đầy sức sống của Trịnh Giải Nguyên vang lên: “Tang Niệm, nắng chiếu đến đít rồi này, mau dậy ăn sáng đi.”

Tôi đỡ trán, chống người ngồi dậy, trông thấy Trịnh Giải Nguyên và Kỷ Thần Phong đang ngồi đối diện nhau bên cái bàn thấp chủn, trên bàn có sữa và bánh mì, Trịnh Giải Nguyên đang thồn đầy mứt hoa quả vào miệng, tóc tai thì vểnh hết cả lên.

Rõ ràng cái người say xỉn bét nhè ngày hôm qua là cậu ta, vậy sao hôm nay cậu ta nom sảng khoái quá vậy, trong khi đầu óc tôi lại uể oải như người say thế này?

Bộ cậu ta là cái máy phát điện chạy bằng năng lượng mặt trời à? Chỉ cần có nắng là đã có thể tự sạc hay sao? Mà tại sao cái người mới hôm qua còn vô cùng ngứa mắt với Trịnh Giải Nguyên, hôm nay lại có thể ngồi ăn sáng cùng cậu ta vậy?

Kỷ Thần Phong nhìn sang chỗ khác, anh nhấp một ngụm sữa bò trong cốc, đẩy túi bánh mì nướng đến trước mặt Trịnh Giải Nguyên, nói: “Cậu muốn ăn thêm không?”

Trịnh Giải Nguyên chộp lấy không chút ngượng ngùng, cậu ta lấy một miếng bánh mì nướng từ trong túi, vừa ăn vừa nói cảm ơn.

“‘Người’ của ông được đấy.” Cậu ta vỗ đét một phát vào bả vai của Kỷ Thần Phong như thể quen thân lắm, cười nói: “Từ rày chúng ta là anh em rồi, chơi cùng nhau nhớ.”

Tôi không khỏi giật giật thái dương, suýt chút nữa là đã lao lên tát văng cậu ta ra.

Ai là anh em của mày, bỏ tay ra ngay, tôn trọng tao chút đi!

18/7/2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play