*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày chia tay thứ 66.

Cao Quyên đẩy xe đẩy vào phòng bệnh, trên xe là những chiếc cốc giấy nhỏ đựng thuốc cho bệnh nhân uống. Hằng ngày cô phải đẩy xe vào phòng bệnh cấp phát thuốc hai lần, một lần vào buổi sáng, một lần vào buổi tối.

Cô đã làm việc ở bệnh viện phục hồi chức năng này được mười năm, kiểu bệnh nhân nào cũng đã gặp qua, nhưng bệnh nhân số 3103 này khác với những bệnh nhân mà cô từng tiếp xúc trước đây.

Cai nghiện là một việc vô cùng khó khăn, Cao Quyên công tác nhiều năm như vậy nên đã tiếp xúc với không ít bệnh nhân, phần lớn đều cứ hết ra lại vào, xuất viện chưa được bao lâu đã quay trở lại, số lần quay lại nhiều, một số thậm chí còn bị nghiện nặng hơn và chết do dùng thuốc quá liều. Người thoát được khỏi sự kiểm soát của thuốc, mở ra cuộc sống mới cũng có nhưng tỷ lệ không cao.

Bởi vậy, cô đặc biệt thương tiếc cho bệnh nhân 3103.

“Cậu Tang, uống thuốc thôi.” Cô cầm chiếc cốc giấy có đề tên Tang Niệm, bước tới sau lưng người đàn ông đang đứng trước cửa sổ, “Đang xem gì mà mải mê thế?”

Nghe tiếng, Tang Niệm quay người lại, anh nhận lấy chiếc cốc giấy trong tay cô, “Đang nhìn cái cây bên ngoài kia, lúc cháu vào đây nó vẫn còn trơ trụi, giờ đã xum xuê lá xanh rồi.”

Trong cốc giấy có bốn năm viên con nhộng và viên thuốc nén lổn ngổn, anh chẳng buồn nhìn mà tỏm hết vào miệng trong một lượt, sau đó đi đến chỗ mép giường, cầm cốc nước đặt trên tủ đầu giường lên uống cạn.

“Phải đó, thời gian trôi nhanh quá, sắp đên hè rồi.” Cao Quyên có một cậu con trai cũng đã ngoài hai mươi, thỉnh thoảng nhìn Tang Niệm, cô lại nhớ đến con trai mình.

Từ lúc nhập viện đến giờ, đối phương chỉ được ba người đến thăm, hai nữ một nam, cô chưa gặp bố mẹ đối phương bao giờ, cũng chưa từng nghe anh nhắc tới.

Cao Quyên không biết anh và người nhà đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết anh phiêu bạt đến mức nào mà lại phải trú ngụ ở bệnh viện phục hồi chức năng, cô chỉ thấy tiếc cho anh. Lẽ ra anh có thể có được một cuộc sống tốt hơn, tương lai xán lạn hơn, nhưng còn trẻ mà sức khỏe của anh đã bị tổn hại, bởi vậy mà chỉ có thể bị nhốt trong viện uống thuốc cả ngày.

Tuy bây giờ đã tốt lên rất nhiều, nhưng nghĩ đến bộ dáng thảm thương của Tang Niệm lúc mới vừa nhập viện, Cao Quyên vẫn không khỏi lắc đầu thở dài. Vóc dáng cao lớn như vậy mà trên người lại chẳng có mấy cân thịt, mặt mày cũng chẳng có chút hồng hào nào, các phương diện về tinh thần thì kiệt quệ đến mức cùng cực, thoạt trông chẳng giống thanh niên trai tráng đang độ xuân thì.

“Cậu vẫn đang viết thiệp mừng à?” Thấy thiệp chúc mừng và bút để trên bàn nhỏ cạnh giường, Cao Quyên thuận miệng hỏi.

“Vâng.” Tang Niệm ngồi về giường, cầm một tấm thiệp lên, nói: “Cháu tính rồi, đến lúc xuất viện, hẳn là có thể vừa vặn viết được một trăm tấm.”

Trước kia Cao Quyên hỏi thì biết anh có người thương ở bên ngoài, hai người cãi nhau, những tấm thiệp này được viết cho người ấy để xin lỗi. Thời buổi bây giờ viết thư còn ít chứ nói gì đến gửi thiệp. Cô không biết đây có phải “lãng mạn” không, nhưng nếu có người viết cho cô cả trăm tấp thiệp để xin lỗi, cho dù không thể tha thứ một cách dễ dàng thì chắc cũng sẽ nguôi ngoai một chút, nhỉ?

“Thế viết xong cậu có muốn trực tiếp đưa cho người ta không?” Cô ghi chú vào bảng hồ sơ bệnh án.

Lúc này, Tang Niệm rơi vào trầm tư, anh cụp mắt nhìn chăm chú tấm thiệp chúc mừng trên tay, không đưa ra câu trả lời rõ ràng.

Thấy vậy, Cao Quyên không hỏi gì nữa, họ chỉ gặp nhau trong thời gian ngắn nên cô cũng không tiện đào sâu vào những vấn đề quá mức riêng tư này.

“Thời tiết dạo này khá đẹp, có thời gian thì đi dạo một chút nhé.” Nói xong, Cao Quyên đẩy xe ra cửa.

Ngày chia tay thứ 79.

“Con chuẩn bị khi nào rời khỏi thành Ruồi?”

Trong biệt thự của nhà họ Tang, Tang Chính Bạch và Kỷ Thần Phong ngồi đối diện nhau ăn tối.

Nghe vậy, Kỷ Thần Phong ngừng động nĩa, anh ngẩng đầu, đáp: “Cháu sẽ không chuyển đi đâu đâu, chỗ đó rất tốt, cháu rất thích.”

Trán Tang Chính Bạch nổi gân xanh, nếu là Tang Niệm thì sợ rằng ông đã đập bàn từ lâu rồi, nhưng đối diện với ông bây giờ là Kỷ Thần Phong, vì hổ thẹn trong lòng nên ông cũng nhẫn nại hơn vài phần.

“Con là con trai bố, trước kia bố thất lạc con, để con sống ở đó thì thôi đành chịu, nhưng giờ bố con mình nhận lại nhau rồi, nhà mình đâu phải là không có tiền, sao bố có thể để con sống ở nơi như vậy được?” Tang Chính Bạch quen thói độc tài, căn bản không có ý định thương lượng với đối phương, “Không phải đến bệnh viện thú y làm việc nữa, bố sắp xếp cho con một vị trí trong công ty, về sau con vào công ty nhà mình làm đi.”

“Với cả…” Ông dừng một chút, “Đừng qua lại với Tang Niệm nữa. Nó gây ra loại chuyện thế này thì đã chẳng thể dùng từ ‘đáng sợ’ để hình dung nữa rồi. Nó là một quả bom nguyên tử biết đi, ai biết nó còn gây ra được chuyện gì?”

Kỷ Thần Phong lặng nhìn ông suốt một hồi lâu, sau đó đột ngột đứng dậy: “Cảm ơn ngài đã mời tôi ăn cơm, hôm nay dừng lại ở đây thôi.”

Không cho Tang Chính Bạch có quá nhiều thời gian để phản ứng, anh hỏi người giúp việc đứng bên cạnh để lấy áo khoác, sau đó đi thẳng ra cổng mà không quay đầu lại.

“Thần Phong?”

“Thần Phong?”

“Kỷ Thần Phong!!”

Tang Chính Bạch giận đến độ quăng nĩa xuống đất, thế mà vẫn không gọi được Kỷ Thần Phong về.

Kỷ Thần Phong không phải Tang Niệm. Cho dù Tang Niệm không muốn nghe Tang Chính Bạch càm ràm nhưng anh vẫn sẽ ngoan ngoãn ngồi trên ghế làm một người con hiếu thảo. Còn về Kỷ Thần Phong, sau khi xác định được rằng Tang Chính Bạch không phải là người dễ bị thuyết phục, biết nói nhiều cũng vô ích, anh đã áp dụng cách mà mình cho rằng đó là phương thức hiệu quả nhất để tránh xung đột — đứng dậy rời đi.

Anh không bắt taxi, sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Tang, anh đi bộ một mình đến ga tàu điện ngầm gần nhất.

Tang Niệm đặt nét bút cuối cùng xuống tờ giấy rồi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Qua kẽ lá, anh có thể nhìn thấy bầu trời đêm thoáng đãng được điểm xuyết với vô số các vì sao.

Không biết Kỷ Thần Phong đang làm gì nhỉ?

Tàu điện ngầm ầm ầm chạy qua, Kỷ Thần Phong sực tỉnh, nhận ra bản thân đã bỏ lỡ một chuyết tàu.

Vẻ mặt mờ mịt của anh được phản chiếu trên cửa an toàn, anh nhìn vào hình ảnh phản chiếu ấy như thể đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ. Trong lúc hốt hoảng, anh thậm chí còn thấy được bóng dáng của Tang Niệm. Hai người quấn lấy nhau, hôn nhau, vuốt ve nhau một cách khó lòng chia cắt.

Anh lùi lại, quay người, rảo bước ra khỏi ga tàu điện ngầm.

Hít thở bầu không khí trong lành ở bên ngoài nhà ga, anh nhìn lên bầu trời đầy sao ở trên đỉnh đầu rồi run rẩy thở ra một hơi, anh không vào ga nữa mà đút tay vào túi áo khác, chậm rãi bước về hướng thành Ruồi.

Ngày chia tay thứ 91.

Do hội chứng cai thuốc mà Tang Niệm vã mồ hôi toàn thân, cả đêm không ngủ được, quanh đi quẩn lại trong đầu chỉ có hình ảnh của Kỷ Thần Phong.

“Đưa vào phòng mổ cấp cứu đi!” Cùng lúc đó, Kỷ Thần Phong đẩy một con mèo hoang nhỏ bị thương nặng do tai nạn xe vào phòng phẫu thuật.

Ngày chia tay thứ 109.

“Nào, mọi người cùng tập thể dục theo tôi nhé!”

Tang Niệm máy móc tập thể dục nhịp điệu, anh giơ tay, cúi người, xuống tấn,… theo cô y tá trên sân khấu.

Lành mạnh thật, anh nghĩ.

Kỷ Thần Phong nhẹ nhàng nhéo cái bụng mỡ của con mèo Ragdoll rồi nói với người chủ: “Hơi béo, tốt nhất nên kiểm soát chế độ ăn uống.”

Người chủ cau mày lo lắng: “Giảm cân khó lắm!”

Ngày chia tay thứ 125.

“Mày nói gì? Có gan thì nói lại lần nữa đi?”

“Mày là đồ ngốc…”

Tang Niệm và nhóm bệnh nhân chung phòng đang làm hoa giấy thủ công thì chiếc bàn đột ngột bị hất lên — Hai bệnh nhân ở phòng bên cạnh lời qua tiếng lại gây gổ với nhau, xô đổ mấy cái bàn.

Nhìn thành quả mình làm vất vả cả buổi chiều bị người ta giẫm dưới chân, nếu là trước kia, anh chỉ cần xắn tay áo một cái là hai người kia sẽ bị anh đánh gục.

Nhưng bây giờ, do hiệu quả của thuốc mà tâm thái anh bình thản, cảm xúc ổn định, anh chỉ im lặng nhấc ghế, đứng nép vào tường cùng những người khác chứ không hề muốn dính líu đến.

“Chẳng biết tối nay ăn gì nhỉ?” Vừa xem, bệnh nhân cùng phòng vừa đoán món ăn có trong bữa tối.

“Mong là có tôm, lâu rồi chưa ăn tôm.” Tang Niệm vuốt tờ giấy nhỏ, tiếp tục làm đồ thủ công của mình.

Con dao làm bếp sắc bén cứa vào da thịt, tạo thành một vết cắt nhỏ ở cạnh ngón trỏ, Kỷ Thần Phong nhanh chóng để ngón tay dưới vòi nước để rửa.

Tơ máu đỏ thắm chảy xuống cống theo dòng nước, chờ đến khi vết thương đỡ đau, anh mới lấy mấy tờ giấy ăn rịt vào ngón tay, sau đó ra phòng khách lấy hộp thuốc rồi tự dán băng cá nhân.

Hôm sau, Giản Hành trông thấy miếng băng cá nhân dán trên tay anh thì tưởng anh bị tai nạn lao động, hỏi anh bị làm sao.

“Đang thái rau thì bất cẩn cắt vào tay.” Kỷ Thần Phong đáp.

“Ô, cậu làm món cao siêu gì mà cắt được cả vào tay thế?” Không như Giản Hành vô dụng ở khoản bếp núc, tuy không thể nói là bậc thầy nhưng trước giờ Kỷ Thần Phong vẫn nấu ăn được.

“Chỉ là…em hơi lơ đễnh chút thôi.” Anh sực nhận ra mình đang nấu món ăn yêu thích của Tang Niệm.

Giản Hành thấy Kỷ Thần Phong cứ bồn chồn không yêu, nghĩ lâu rồi mình chưa tâm sự với cậu đàn em này, thế là anh hẹn cuối tuần hai người được nghỉ thì sang nhà đối phương làm bữa nhậu rồi trò chuyện tâm tình.

Ngày chia tay thứ 129.

Kỷ Thần Phong đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn để chuẩn bị thiết đãi Giản Hành, khi đang thanh toán, anh nhận được cuộc gọi từ Giản Hành, đối phương sắp đến nơi rồi.

Siêu thị cách ga tàu điện ngầm không xa, Kỷ Thần Phong dứt khoát đi đón Giản Hành. Sau khi gặp nhau, cả hai cùng xách túi mua sắm trở về nhà của Kỷ Thần Phong.

Trước kia Giản Hành cũng đã tới nhà Kỷ Thần Phong mấy lần, anh cũng không có thành kiến gì với thành Ruồi, chỉ thấy cầu thang trước nhà đối phương đi ghê quá, mùa đông còn trơn nữa nên càng dễ bị ngã. Lần gặp lại Kỷ Thần Phong ở bệnh viện, hình như tay cậu bị gãy là do ngã ở đây.

“Cô đi rồi, cậu vẫn định sống một mình ở đây ư? Thật ra cậu có thể dọn đến bệnh viện ở, tuy gác xép có hơi nhỏ nhưng được cái miễn phí mà phải không? Đến lúc đấy cậu cho thuê căn nhà này, mấy trăm một ngàn gì đấy, có còn hơn không.”

“Em ở quen rồi, không muốn dọn.”

Giản Hành quen Kỷ Thần Phong lâu hơn Tang Chính Bạch một chút nên ít nhiều gì cũng biết tính anh — Cậu mà đã trả lời rõ ràng thì có khuyên thêm nữa cũng chỉ tổ vô dụng, anh sẽ không thay đổi một cách dễ dàng.

“Ố? Cậu có hàng chuyển phát nhanh à?” Khi hai người đi tới chỗ chiếc cửa sắt màu xanh làm, Giản Hành trông thấy cái hộp các tông đặt dưới đất thì nhấc lên thử ước lượng, “Nặng phết đấy.”

Kỷ Thần Phong không nhớ mình có mua đồ gì không, anh hơi nghi ngờ về nguồn gốc của chiếc hộp này.

Bây giờ đang là mùa hè, Giản Hành vừa đi bộ từ ga tàu điện ngầm đến sân, sau đó lại leo cầu thang từ dưới sân để lên tầng nên miệng lưỡi đã sớm khát khô từ lâu, mồ hôi thì vã đầm đìa, anh thấy đối phương vẫn đang kiểm tra cái hộp thì vội vàng giục cậu vào nhà rồi nói sau.

Hai người vào nhà, Giản Hành cởi giày, đặt túi hàng xuống rồi sốt ruột đi tìm cốc để uống nước, còn Kỷ Thần Phong thì đi tìm dụng cụ mở dải niêm phong của hộp các tông.

Giản Hành quệt miệng, cầm cốc dòm kỹ thứ trong hộp thì phát hiện hóa ra đó là một hộp thiệp chức mừng.

“Thiệp chúc mừng? Cho cậu à?”

Kỷ Thần Phong ngồi dưới đất lật xem từng tấm thiệp chúc mừng, không trả lời câu hỏi của Giản Hành.

Thấy tay anh khẽ run, Giản Hành không khỏi có chút lo lắng: “Sao thế Thần Phong? Cậu biết người gửi thiệp là ai à?”

Thật lâu sau, Kỷ Thần Phong mới khốc khốc nặn ra một tiếng từ cổ họng.

“… Biết.”

Bỗng nhiên, anh đặt tấm thiệp xuống rồi đứng bật dậy, loạng choạng chạy ra khỏi cửa.

Giản Hành hốt hoảng, nhìn chiếc hộp các tông nằm lật úp dưới sàn, sau đó cũng đuổi theo.

Do chạy quá vội mà Kỷ Thần Phong thậm chí còn không đi giày. Anh không đi quá xa, đứng chân trần trên bậc cầu thang mà ráo rác nhìn chung quanh, nhìn xuống cầu thang như thể… đang tìm kiếm thứ gì.

“Rốt cuộc có chuyện gì thế?” Giản Hành cũng bị anh làm cho bối rối.

Kỷ Thần Phong thở hồng hộc, anh không tìm thấy bóng dáng quen thuộc kia ở trong tầm mắt, đầu óc nhất thời xúc động cũng dần dà bình tĩnh lại.

Anh bụm trán, nhắm mắt lại, đến khi mở ra lần nữa, anh đã trở về với bộ dáng thường ngày.

“Không sao, vào nhà nói chuyện đi.” Anh nói với Giản Hành.

Ngày chia tay thứ 135.

Sau ba tháng biến mất, Tang Niệm bước vào bệnh viện thú y, lần nữa xuất hiện trước mặt Kỷ Thần Phong.

23/12/2022

__

Tiểu Niệm thích ăn tôm giống Tiểu Hạc.



“Cậu chủ, hôm nay ăn gì thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play