Cuối cùng Lục Bồi Thừa cũng không thể có được một thi thể nguyên vẹn, thậm chí chút xương cốt còn sót lại của hắn ta không thể ghép lại thành một cánh tay đầy đủ.
Lục Vô Chiêu cho người san bằng nhà giam Lục Bồi Thừa đã từng ở, bởi vì máu của hắn ta đã làm bẩn chỗ đất này rồi. Đến đây, dấu vết cuối cùng của Lục Bồi Thừa trên đời cũng bị xóa đi.
Sau khi Gia Tông đế băng hà, đã chọn giờ lành ngày tốt nhập liệm, trong quan tài của hắn ta chỉ có long bào từng mặc khi còn sống, việc này chỉ có tân đế và Hoàng hậu biết được, hiện giờ đóng quan tài nhập liệm, tất cả bí mật đều bị hoàng thổ chôn lấp.
Trần Hoàng hậu bất hạnh bị Gia Tông đế khống chế nhiều năm, bà biết rõ thời gian của mình không còn nhiều, bà chỉ nguyện sau khi chuyện này kết thúc, Lăng Vương có thể ban cho bà một cái chết không thống khổ.
“Hắn ta đã cho bản cung dùng loại dược kia, quá khó chịu rồi, Lăng Vương điện hạ, cầu người cho bản cung được giải thoát.” Trước đêm giao thừa, Trần Hoàng hậu tìm đến Lục Vô Chiêu nói rõ tâm nguyện với hắn.
Mười sáu tháng giêng, Lục Bồi Thừa đã sớm nhập liệm lại một lần nữa chết đi, tin người chết được lặng lẽ đưa vào trong cung Hoàng hậu, đêm đó, Hoàng hậu uống rượu độc Lăng Vương đưa tới, tự sát trong tẩm điện, hưởng dương ba mươi sáu tuổi.
Thiếu niên phu thê, cũng coi như có đầu có cuối. Sinh không cùng ngày, nhưng chết cùng ngày.
Nhưng trên đường xuống hoàng tuyền, vẫn nên để bà đi một mình đi, mong đừng gặp mặt.
Nghe được tin, Thẩm Vu trầm mặc rất lâu.
Nàng cùng Hoàng hậu cũng chỉ là giao tình hời hợt, có duyên gặp gỡ vài lần, nhưng nàng có thể cảm nhận được Hoàng hậu là nữ tử ôn nhã hiền thục, nếu gả cho người khác, nhất định có thể sống khỏe mạnh suốt quãng đời còn lại, đáng tiếc lại gả cho Lục Bồi Thừa.
Cơ thể của Trần Hoàng hậu đã bị độc dược mãn tính ăn mòn nhiều năm, sức khỏe đã suy nhược.
Chất độc kia sẽ dần ăn đến tinh thần của con người, lúc phát tác sẽ làm cho người ta giống như bị điên dại, người trong hậu cung lặng lẽ nghị luận ở sau lưng, nhưng ai cũng không dám ngỗ ngược với Hoàng hậu, bởi vì mặc dù Hoàng hậu là kẻ điên, bà vĩnh viễn vẫn là người đứng đầu hậu cung, có thể nắm giữ sống chết của tất cả bọn họ.
Tất cả những vinh hoa phú quý, sự sủng ái và quyền lực tối cao, đều do Gia Tông đế cho bà, nhưng bà không một chút vui vẻ, có lẽ từ nay về sau, bà mới thật sự vui vẻ.
“Chỉ hy vọng thế giới cực lạc trong lời tụng của phật có tồn tại.” Thẩm Vu nói.
Hy vọng Trần Hoàng hậu có thể đi đến thế giới cực lạc, còn Lục Bồi Thừa, hãy xuống địa ngục đi.
…
Sau khi Tân đế chấp nhiếp triều chính, trong triều vẫn chưa dấy lên song gió quá lớn, thứ nhất, bởi vì hai vị thủ lĩnh của Cấm quân và Phụ Quốc quân đều vô cùng ủng hộ tân đế, thứ hai, bởi vì quan văn trong triều đều nghe theo hai vị Thừa tướng, mà hai vị Thừa tướng đã đạt thành thống nhất chung với Lăng Vương.
Bọn họ hy vọng lúc triều cục chưa ổn định, Lăng Vương tạ có thể toàn lực tương trợ, mặc dù không lấy danh Nhiếp Chính vương, nhưng phải thực hiện trách nhiệm như một Nhiếp Chính vương.
Lục Vô Chiêu đồng ý, nhưng hắn có hai điều kiện. Trong lúc phò chính, hắn có sự tự do tuyệt đối, muốn về nhà lúc nào thì về nhà lúc ấy, không muốn vào triều thì không vào triều. Và khi tất cả trở về quỹ đạo hắn có thể an tâm về nhà dưỡng lão.
“Dưỡng lão?” Tả thừa tướng kinh ngạc đến mức râu cũng run lên, “Điện hạ, ngài mới hơn hai mươi thôi mà đã muốn dưỡng lão? Ngài chớ có qua loa tắc trách với lão thần chứ!”
Ông ta đã già rồi còn chưa trí sĩ, Lăng Vương mới hơn hai mươi tuổi sao đã không biết xấu hổ mà nói ra lời này?
Lục Vô Chiêu không để ý đến sự bất mãn của Tả thừa tướng, hắn nhìn thấy Thẩm Tông Chí đi đến từ xa, chỉ gật đầu có lệ với Tả thừa tướng rồi bước đến chỗ Thẩm Tông Chí.
Tả thừa tướng bị xem nhẹ: “…”
Tạ Tu Hòa đi ngang qua, hắn cười khẽ một tiếng, hơi hơi cúi đầu giải thích với Thừa tướng đang u oán: “Vương gia nhớ phu nhân ở nhà, không thích bận quá nhiều việc.” Tạ Tu Hòa chắp tay, chậm rãi cùng lão Thừa tướng đi ra ngoài, “Hắn quản lý Chiêu Minh ty, cúc cung tận tụy Đại Lâm nhiều năm như vậy, một ngày cũng chưa từng nghỉ, cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi.”
Tạ Tu Hòa nhớ tới vừa rồi mình vừa mới trình tấu xin nghỉ, hắn nở nụ cười. Hắn cũng đã làm rất nhiều vì Đại Lâm rồi, hiện giờ cũng nên nghỉ ngơi một chút.
Đột nhiên một giọng nữ vang lên trong đầu Tạ Tu Hòa: “Ngươi? Ngươi không được, ngươi rất đào hoa, ta không thích.”
Đồng tử của Tạ Tu Hòa tối lại, đào hoa? Hắn cười lạnh phất mạnh tay áo triều phục. Hắn cũng cần kỳ nghỉ dài hạn để xử lý tốt chuyện riêng của mình.
…
…
Thời gian trôi đi thật mau, chớp mắt, đã qua nửa năm.
Mùa hạ lại đến.
Vốn dĩ Minh Tâm đại sư đang du ngoạn, nhưng vì thương thế của Lục Vô Chiêu, khó có lúc ở lại kinh thành lâu như vậy.
Tuy hắn là người xuất gia, nhưng vô cùng chú y đến ăn, mặc, ở, đi lại, không kém gì so với những công tử thế gia kinh thành.
Hắn không muốn ở trong mấy ngôi miếu đổ nát nơi ngoài thành, vì thuận tiện cho đi lại, hắn bao một gian phòng chữ thiên ngay tại tửu lâu xa hoa nhất kinh thành, còn tự mình chi trả phí ăn ở, vô cùng hào khí.
Ngày ấy Tạ Khanh Vân uống rượu cùng bạn tốt ở tửu lâu này, gặp được Minh Tâm mới đến Vương phủ về. Hai ngày trước hắn đến phủ Lăng Vương cũng gặp được thanh niên này.
Lúc mới gặp thấy đối phương khí độ bất phàm, toát lên khí chất tự phụ và tao nhã, còn tưởng đây là công tử thế gia, nhưng Thẩm Vu nói với hắn, đây là một phật hiệu đại sư có y thuật cao minh.
Nhìn đại sư có vẻ còn trẻ, nhưng hắn bao nhiêu tuổi thì không ai biết. Cử chỉ của hắn không câu nệ giống tăng nhân bình thường mà có chút tùy ý, trên người tự nhiên toát ra thiện ý và lạnh nhạt, làm cho người ta không thể đoán được.
Tạ Khanh Vân ngẩng đầu đối mặt với thanh niên, đối phương gật gật đầu, nở một nụ cười nhẹ với Tạ Khanh Vân.
Bên ngoài trời đang mưa, thanh niên tao nhã gập ô lại, đứng ở cửa, rung rung để nước mưa vươn trên ô chảy xuống, mới nhấc trường bào, không nhanh không chậm rãi bước qua bậc thềm, đi vào.
Tạ Khanh Vân vội vàng buông chén rượu, chỉnh lại quần áo, chắp tay với đối phương. Hắn không biết nên xưng hô như thế nào, vì thế chỉ quy củ thi lễ.
Minh Tâm cười gật đầu nhận cái thi lễ này, nhưng không nói lời nào.
Lúc đi ngang qua Tạ Khanh Vân, Minh Tâm đột nhiên dừng lại, phật châu bên hông hắn ta va chạm phát ra tiếng vang trong trẻo.
Hơi hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Tạ Khanh Vân.
Tim của Tạ Khanh Vân nảy lên, nghĩ đến thân phận của đối phương hắn căng thẳng nuốt nuốt nước miếng, “Ngài… có việc gì không?”
Minh Tâm hơi nhíu mày, hắn nghiêng đầu, giọng nói mang theo ý cười, “Tháng sau công tử nên rời kinh thành mới tốt, rời đi sẽ có chuyện tốt xảy ra.”
Lời này của hắn làm cho người khác mờ mịt, nếu người ngoài nghe xong sẽ chỉ cảm thấy người này là bọn bịp bợm giang hồ, hoặc thầy bói giả thần giả quỷ.
Nhưng hai mắt Tạ Khanh Vân lại lập tức sáng ngời, kinh ngạc nói: “Ngài bảo ta rời kinh?”
Minh Tâm gật đầu, sau đó mang theo ô, từng bước một bước đi lên lầu, không hề nhiều lời.
Khi Tạ phụ còn sống từng có ân với hắn, hiện giờ báo đáp lên người Tạ gia tiểu công tử cũng coi như giải quyết xong mối ân tình này.
Tạ Khanh Vân trở lại bàn ngồi xuống, vẻ mặt hắn hoảng hốt. Bạn tốt của hắn bưng chén rượu, nắm bả vai hắn, “Này, người nọ là ai vậy, dáng vẻ anh tuấn, ngươi còn khách khí với hắn ta như vậy, là công tử của vị đại nhân nào vậy? Chúng ta chưa gặp bao giờ.”
Người còn lại cũng nói: “Hắn nói vậy là có ý gì? Bảo ngươi tháng sau rời kinh?”
Tạ Khanh Vân không để ý đến ai cả, hắn ngồi ngây ngẩn một hồi, đột nhiên đứng lên chạy ra bên ngoài, “Ngày khác lại hẹn, ta đi trước đây!”
Hắn không màng trời mưa, một đường chạy như điên đến phủ tướng quân, nhưng không gặp được người, nghe tôi tớ nói Thẩm Tông Chí đã đến phủ Lăng Vương, hắn lại chạy tới Vương phủ.
Lão Lý gác cổng nhận ra Tạ Khanh Vân nên không ngăn lại. Tạ Khanh Vân đi thẳng vào phủ, gặp được Mạnh Ngũ đang định ra ngoài làm việc.
Lúc Mạnh Ngũ dẫn người đến thư phòng, Thẩm Tông Chí còn đang oán giận với con gái và con rể.
“Thằng nhóc cứng đầu Tạ nhị kia, ta nói chuyện hắn còn không nghe.”
“Ta dẫn hắn đi Phong Châu là vì cái gì? Còn không phải vì tiền đồ của hắn à! Tiểu điện hạ có biết không, tình hình thiên tai bên đó thật sự rất nghiêm trọng, mấy tên quan văn đó rặt một đám vô dụng, còn muốn lão tử mang binh đến đó để hù dọa đám quan địa phương, làm tốt việc này rồi, trở về nhất định hắn có thể được ngợi khen.”
“Bệ hạ cũng đã chuẩn tấu rồi, nhưng tiểu tử kia còn do dự, lề mà lề mề! Lão tử cũng đâu có dẫn hắn đi chịu chết, đao thương trên chiến trường còn chưa sợ, lần này chỉ đưa đến nơi giúp thiên tai, đến đến đi đi làm chuyện tốt cũng chỉ tốn hơn một năm, tên tiểu tử thối này lại tìm mọi cách từ chối!”
“Còn nói cái gì gần đây sức khỏe của mẫu thân hắn không tốt. Ta nhổ vào, hôm kia ta mới gặp tẩu tử Tạ gia, người ta khỏe như vâm! Cũng không biết vì sao tên tiểu tử thối kia lại không muốn đi cùng lão tử.”
Thẩm Vu nhìn cha già của nàng đang giận dỗi như một đứa trẻ, nàng cười khuyên nhủ: “Có lẽ nhị ca không nỡ xa nhà, mấy năm nay huynh ấy luôn ở bên ngoài, có lẽ muốn ở bên cạnh bầu bạn với bá mẫu nhiều hơn.”
Lục Vô Chiêu ngồi phía sau thư án, tay chống đầu, có chút đăm chiêu.
Hắn nhớ lại nửa năm nay Tạ Khanh Vân luôn cùng Thẩm Tông Chí đến Vương phủ, mỗi lần tựa hồ Tạ Khanh Vân đều phải hỏi thăm Thẩm Vu một câu: “Có vui không?”
“Ngài ấy đối với muội tốt không?”
Lục Vô Chiêu lạnh lùng nheo mắt lại.
Nghe ngoài cửa có tiếng động, hắn quay đầu lạnh nhạt nhìn qua.
Tạ Khanh Vân đốt mặt với ánh mắt tràn ngập địch ý kia, cả người cứng đờ, chột dạ nhìn qua chỗ khác, không được tự nhiên ho khan một tiếng.
Thật sự bởi vì hắn ta còn chưa quên được Thẩm Vu, cũng không phải không cam lòng, mà là luôn lo lắng Lăng Vương sẽ không tốt với nàng.
Lần trước, chính là lần gần nhất hắn gặp Minh Tâm đại sư ở phủ Lăng Vương kia, trong lúc vô tình hắn thấy được đôi vợ chồng này đang ôm hôn.
Lần đó Tạ Khanh Vân tránh ở chỗ tối nhìn rõ từng chút một, hắn thấy tình yêu cuồng nhiệt trong mắt Lăng Vương.
Trong nháy mắt ấy, hắn có chút thoải mái, lại có chút khổ sở.
Sau đó Thẩm Tông Chí nói hắn đi Phong Châu, hắn theo bản năng từ chối, nhưng rất nhanh lại nhớ tới ánh mắt vô cùng kiên định ngày ấy của Lăng Vương, hắn lại lay động.
Mấy ngày nay hắn luôn rầu rĩ không vui tránh đi vài ngày, thật ra cũng đã hơi hối hận vì đã từ chối Thẩm Tông Chí, hôm nay bằng hữu hẹn gặp, hắn quyết định ra ngoài uống ít rượu, thả lỏng tinh thần.
Câu nói không đầu không đuôi kia của Minh Tâm đã khơi dậy ý muốn rời đi của hắn, có lẽ hắn nên sớm quyết định buông tha, nhưng chưa có dũng khí đối mặt, cũng không có dũng khí rời đi, hiện giờ người ngoài nói một câu cổ vũ, hắn ngay lập tức dũng cảm bước qua ranh giới này.
Hắn ta hít vào một hơi, đi vào thư phòng, dưới ánh nhìn chăm chú của Thẩm Vu nói ra quyết định của mình.
Thẩm Tông Chí lập tức lên tinh thần, lôi kéo hắn đi ra ngoài, “Đi đi đi, về nhà chuẩn bị hành lý, đúng rồi, khẳng định ngươi sẽ thích đôi giày ta vừa nhận được kia, trở về ta đưa cho ngươi.”
Mũi của Tạ Khanh Vân có chút cay cay, phụ thân chết trận sa trường từ sớm, mấy năm nay Thẩm Tông Chí luôn xem hắn như con ruột mà chăm sóc.
Hắn bị túm ra khỏi thư phòng, đi qua sân, vẫn không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Tay giơ cao ô, tầm mắt nhìn về phía xa.
Từ xa xa, hắn thấy Thẩm Vu đứng ở cửa, đang nhìn theo bóng bọn họ rời đi. Phía sau nàng, nam nhân ngồi xe lăn cũng xuất hiện trong tầm mắt. Tạ Khanh Vân nhìn thấy Thẩm Vu quay đầu nhìn về phía nam nhân trên xe lăn, sau đó nàng bị người kia kéo trở về.
Cửa phòng đóng lại, Tạ Khanh Vân cũng quay đầu lại, không nhìn nữa.
Hẳn là nàng đang rất vui, nàng có cuộc sống của chính mình, nàng rất hạnh phúc, hắn cũng nên bước tiếp, con đường phía trước của hắn cũng sẽ hạnh phúc như vậy.
Buông bỏ tất nhiên sẽ có chút tiếc nuối, nhưng níu kéo cũng không phải chuyện tốt, đường đi phải vừa đi vừa ngắm, chưa đến phong cảnh kế tiếp, ai cũng không biết là hỉ hay là bi.
Sau khi khách rời đi, phủ Lăng Vương lại khôi phục bình tĩnh.
Thẩm Vu ở trong lòng nam nhân, bị hôn đến không thể hô hấp.
Có vẻ tâm trạng của hắn không tốt lắm, thay đổi nhiều cách tra tấn nàng, cắn môi của nàng, không để cho nàng cơ hội hít thở.
Mặt của Thẩm Vu bị nghẹn đỏ bừng, nàng nâng tay đẩy ngực của nam nhân, cuối cùng vào thời khắc sắp thở không nỗi nữa nàng đã được buông ra.
Nàng ghé vào hắn đầu vai thở dốc, cảm giác sau gáy bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy.
“Chiêu Chiêu…”
Nàng bị lạnh rụt cổ lại một chút.
Lục Vô Chiêu quay đầu đi, cắn vành tai của nàng, “Ừm.”
Tay hắn xoa xoa cổ của nàng, như đang nghịch cổ của mèo con vậy.
Thẩm Vu vô cùng thân thiết chủ động cọ cọ, cánh tay vòng qua ôm lấy hắn, cười nói: “Ta cũng không phải Bạch Đoàn.”
Lục Vô Chiêu nhắm hai mắt lại, không đáp lời nàng.
“Chiêu Chiêu? Chàng làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Tạ Khanh Vân thích nàng, Tạ Khanh Vân không muốn rời đi bởi vì không nỡ rời xa nói có nàng.
Tất cả những điều này Lục Vô Chiêu đều nhìn thấu.
Trong lòng bọn họ đều vô cùng rõ ràng, nàng là một nữ tử tốt đến mức nào, bởi vì tốt, cho nên quên nàng là chuyện thật sự gian nan.
Lục Vô Chiêu hiểu, mặc kệ ban đầu Tạ Khanh Vân nghĩ như thế nào, hiện giờ, nhìn thấy nàng vui vẻ hạnh phúc, cũng nên cam tâm tình nguyện buông xuống.
Hắn không muốn tự tìm phiền toái cho mình bằng việc làm ngốc nghếch như nói ra những do dự của Tạ Khanh Vân cho nàng nghe, đây là sự hiểu ngầm giữa hắn với Tạ Khanh Vân.
Lục Vô Chiêu biết mình không nên tức giận, nhưng mà…
Có người thích nương tử của hắn, làm sao trong lòng hắn thỏa mái cho được đây.
…
Liên tiếp năm ngày, mỗi ngày Minh Tâm đều nhận được thư của Lăng Vương.
Thanh niên lắc đầu bật cười, hắn đặt lá thư trên ngọn nến, đốt đi. Sớm biết như thế, còn không bằng ở trong phủ Lăng Vương, tốt hơn mỗi ngày lãng phí thời gian đi tới đi lui giữa chỗ ở và Vương phủ.
Đoạn thời gian này, hắn thường xuyên nhận được thư của Lăng Vương. Đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho vị Vương gia này trở nên vội vàng bất an như thế?
Nghĩ lại thì cũng chỉ có nữ tử hắn yêu tha thiết mới có thể làm cho hắn rối loạn như vậy
Minh Tâm nhìn cơn mưa phùn mùa hạ vẫn chưa ngừng ngoài trời, hắn buông tiếng thở dài, mở ô, thong dong bước vào màn mưa, đi về hướng phủ Lăng Vương.
Tính lại thời gian, cũng gần đủ rồi, kỳ tích vẫn luôn chờ đợi có lẽ sẽ đến nhanh thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT