Nụ hôn ập đến bất ngờ khiến Thẩm Vu không kịp phản ứng, bàn tay vô tình chạm vào ngực Lục Vô Chiêu, nàng đột nhiên đứng dậy, vô cùng sốt ruột: “Lục Vô Chiêu!”
Lỡ may chạm phải vết thương thì sao?! Hắn thật khiến người ta tức chết mà!
Nam nhân thờ ơ mỉm cười, vẻ mặt bất cần, nước mắt lúc nãy của nàng đều rơi trên mặt hắn, hắn giơ tay lên ôm lấy eo nàng, kéo nàng quay lại.
Thẩm Vu đủ sức chống lại hắn, hơn nữa nàng cũng không dám đánh vào mặt, đành phải chống tay xuống giường.
Nàng cẩn thận, xem hắn như là một món bảo vật mỏng manh dễ vỡ, sự cẩn thận này càng khiến Lục Vô Chiêu không thèm kiêng nể gì.
Hắn ấn đầu nàng xuống rồi hôn sâu lần nữa.
Thật sự không biết nếu buông cái miệng nhỏ nhắn này ra nàng sẽ lại bật ra mấy lời khóc lóc kể lể gì nữa, nước mắt chảy không ngừng, đôi mắt đỏ ửng như thỏ con, khiến người ta nhìn vào mà thấy xót xa.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, hai thiếu niên lẳng lặng đứng bên cạnh tấm bình phong nhìn vào.
Thẩm Vu không hề giãy giụa chống trả, có lẽ hai người bọn họ đều tình nguyện, yêu thương thắm thiết.
Tạ Khanh Vân không biết vì sao hai con người không hề liên quan gì đến nhau này lại đến được với nhau, lúc trước nghe được tin tứ hôn, hắn còn thấy vô lý.
Một người lạnh lùng dường như sẽ chẳng bao giờ động lòng với người khác như Lăng Vương, thế mà lại xúc động hết lần này tới lần khác, bây giờ còn ôm nữ nhân mà hôn.
Thẩm Vu là muội muội mà hắn chứng kiến cả quá trình trưởng thành, hắn biết tính cách của nàng, cũng biết từ xưa đến nay nàng sống rất thoải mái, không sợ miệng lưỡi người đời, nếu không muốn thì nàng sẽ không bao giờ đồng ý hôn sự này.
Nếu như lúc trước, Tạ Khanh Vân vẫn còn có thể tự tìm lý do an ủi bản thân, rằng A Vu là vì Thẩm gia, vì Đại tướng quân nên mới chấp nhận kết hôn với người hoàng thất.
Nhưng bây giờ…
Chiêu Chiêu?
Xưng hô vừa thân mật vừa trìu mến đến thế.
Nhớ lại dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của nàng lúc nãy, Tạ Khanh Vân biết, hắn đã thua rồi, đã không còn cơ hội nào cho hắn nữa.
Nàng thích nam nhần này đến nỗi Tạ Khanh Vân cảm thấy nàng có phần xa lạ.
Hai tay đang buông thõng bên hông siết chặt, yên lặng nhìn bọn họn hôn nhau, hắn cứ chôn chân đứng đó như thể đang tự hành hạ bản thân mình vậy.
Tạ Tu Hòa khẽ thở dài, giơ tay lên che mắt đệ đệ, sau đó nắm cánh tay kéo hắn ra ngoài.
Cửa phòng khép lại phát ra âm thanh nho nhỏ cũng không thể làm phiền đôi tình nhân kia.
Không biết qua bao lâu, Lục Vô Chiêu mới buông nàng ra, ánh mắt vẫn luôn u ám bây giờ lại long lanh đến lạ, khiến Thẩm Vu chợt nhớ đến những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm vắng vẻ.
Thẩm Vu cắn lấy cánh môi tê dại, lại quay sang nhìn Lục Vô Chiêu, không hề bất ngờ miệng vết thương lại bị rách ra, trên bộ quần áo mới xuất hiện những vết máu lấm tấm.
Đôi mắt ươn ướt của Thẩm Vu giận dỗi liếc hắn, sau đó xoay người chạy ra ngoài.
Lúc mở cửa nàng không hề nhận ra bầu không khí u ám bên ngoài, nàng cũng không để ý vì sao Tạ Khanh Vân lại một mình đứng dưới tàng cây phía xa lặng lẽ nhìn bầu trời.
Mạnh Ngũ cũng bị thương nên đang được chữa trị, Thẩm Vu đành tìm một người hầu bảo hắn ta đi mời đại phu đến, người hầu cũng biết đây là nữ chủ nhân tương lai của Vương phủ, cho nên dù nàng nói gì hắn ta cũng làm theo.
Đại phu quay lại, lớn tuổi rồi nên nhịn không được trách mắng Lăng Vương mấy câu, ông chưa từng thấy bệnh nhân nào ngang ngược thế này, còn người trẻ tuổi kia thì lúng túng nhìn Thẩm Vu, giật giật góc áo đại phu, ý bảo đối phương đừng nói nữa.
Thẩm Vu nhẹ nhàng hất cằm, cất tiếng: “Ngài muốn mắng thế nào thì cứ mắng, hắn không dám cãi lại đâu.”
Lời nói vừa dứt, Lục Vô Chiêu đã nhướng mày liếc nhìn nàng, thấy nàng trợn mắt nhìn lại, hắn không dám làm gì nữa, hơi thở lạnh lùng biến mất, để mặc đại phu tùy ý quở trách mà không hề tức giận.
Sau khi băng bó lại vết thương, Thẩm Vu mới ngồi xuống giường, dù hắn nói thế nào cũng không chịu xích lại gần.
Lục Vô Chiêu không ép nữa, hắn dựa vào đầu giường, yên lặng nhìn nàng.
Có những chuyện không phải cứ lảng tránh là sẽ qua luôn, khiến nàng ấm ức cũng không phải một hai cái hôn là có thể xóa sạch.
Hai người đều biết rõ vấn đề này nên Lục Vô Chiêu cũng không nóng lòng mở miệng, hắn đang chờ đối phương trút hết bất mãn ra ngoài.
Thẩm Vu cúi đầu, ánh mắt nhìn vào vạt áo hơi mở ra của nam nhân, trông thấy mấy lớp vải quấn quanh ngực hắn, khóe mắt nàng lại nóng lên.
Nàng nói bằng giọng mũi: “Có đau không?”
Lục Vô Chiêu nhẹ nhàng đáp lại: “Không đau.”
“Chàng lừa ta.”
Lục Vô Chiêu không đáp lại.
Thẩm Vu nghiêng người, cúi đầu xuống cẩn thận xem xét từng li từng tí.
Nàng cố gắng điều chỉnh nhịp thở, động tác cũng nhẹ nhàng hẳn, hơi thở phả vào ngực hắn cứ như lông vũ thoáng chạm vào tim hắn.
“A Vu.” Hầu kết hắn run run, giọng khàn khàn: “Đừng nhìn nữa.”
Thẩm Vu vẫn đang chăm chú quan sát, nước mắt bỗng dưng lại rơi xuống quanh vết thương của hắn, nàng hoảng hốt, vội ngẩng đầu vươn tay ra trước, đón lấy những giọt nước mắt không ngừng lăn xuống.
“Sao lại khóc?”
Lục Vô Chiêu đang định giơ tay lau nước mắt cho nàng thì nàng đã cuống quýt tự lau khô, cảnh cáo hắn: “Chàng đừng lộn xộn.”
“Được.”
“Lục Vô Chiêu.” Thẩm Vu khịt mũi, cố gắng bình tĩnh: “Có phải chàng cố ý không?”
Lục Vô Chiêu im lặng không nói.
“Quả nhiên chàng lại tự dấn thân vào chỗ hiểm!” Thẩm Vu vừa tức vừa đau lòng: “Chàng đã đồng ý với ta, cũng đã hứa rồi!”
Đã từng hứa sẽ không để bản thân rơi vào nguy hiểm nữa, hôm nay hắn vừa đồng ý hôm sau đã tiếp tục làm theo ý mình.
Lục Vô Chiêu không vội giải thích: “Ta sai rồi.”
Nhưng nếu cho hắn một cơ hội nữa, hắn vẫn làm như thế.
“Nàng có biết người định giết ta là ai không?”
Thẩm Vu sửng sốt, nghe hắn bình tĩnh nói:
“Là Lục Chi Trạch.”
Thẩm Vu ngạc nhiên nhìn hắn, không nói nên lời.
“A Vu, ngày nào ta còn chưa tiêu diệt Lục Chi Trạch thì ngày đó hắn sẽ còn âm thầm mưu tính với ta.” Ánh mắt Lục Vô Chiêu vô cùng dịu dàng, hắn cầm tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Đã đồng ý với nàng rồi thì ta nhất định sẽ giải quyết triệt để chuyện này, tuy thánh chỉ tứ hôn đã hạ, nhưng Lục Chi Trạch nhất định sẽ không bỏ qua, chỉ cần ngày nào chúng ta chưa thành hôn thì ngày đó hắn ta vẫn còn ôm ý định với nàng.”
“Ta muốn hắn ta phải chết.”
Hắn nghĩ nhất định bây giờ Lục Chi Trạch sẽ vì gặp đường cùng mà bất chấp tất cả, nên mới cố ý để lộ lịch trình ngày hôm nay ra ngoài, để Lục Chi Trạch lợi dụng thời cơ này mà ra tay, còn Lục Chi Trạch có thể thành công hay không thì hắn cũng không biết trước được.
Ở trong thành, Lục Chi Trạch không dám hành động thiếu suy nghĩ, vậy thì chỉ cần ra khỏi thành, chắc chắn Lục Chi Trạch sẽ đuổi theo, chủ động rơi vào cái bẫy do hắn bày sẵn.
Chỉ khi hắn tự đặt mình vào tình huống nguy hiểm, Lục Chi Trạch mới có thể thả lỏng cảnh giác, đến lúc đó hắn sẽ ra đòn chí mạng với Lục Chi Trạch, khiến hắn ta không còn cơ hội trở mình nữa.
Đúng là lại một lần nữa hắn tự dấn thân vào chỗ nguy hiểm, mười năm qua, mỗi một lần hành động là một lần hắn quyết tâm đi vào chỗ chết, đến tận bây giờ cũng không ngoại lệ, nhưng lần này lại không giống với trước đây, cho dù hắn vẫn luôn hy vọng cái chết của mình có ý nghĩa, có thể quang minh chính đại chết đi, nhưng đến lần này, hắn rất muốn sống.
Sống sót, sau đó cưới nàng về nhà.
Lục Chi Trạch đã bị hắn giết, nhưng hắn đã hủy hoại lời hứa hẹn đó, dù sao quả thật hắn đã từng hứa sẽ trân trọng mạng sống của mình.
Thẩm Vu đột nhiên nhìn thẳng vào mặt hắn: “Không phải chàng hỏi vì sao ta khóc lại khóc sao?”
“Là ta đau lòng, lúc nhìn thấy chàng máu me đầy mình nằm đó, ta đã rất sợ hãi, cũng đau lòng muốn chết.”
“Ta rất đau khổ, vì vậy mới bật khóc.”
Lục Vô Chiêu chống người dậy, tiến lại phía nàng, hồi hộp cất lời: “A Vu, ta thề với nàng, đây là lần cuối cùng.”
Thẩm Vu nghẹn ngào quay đầu: “Lần trước chàng cũng nói như vậy.”
“Lần này là thật, ta thề.”
Thẩm Vu không buồn nhìn hắn nữa.
“A Vu, A Vu.”
Thẩm Vu bực mình: “Gọi ta làm gì.”
“Giúp ta một chút.”
Giúp?
Thẩm Vu đỏ mắt quay đầu lại, tức giận: “Lăng Vương điện hạ thần thông quảng đại, nhiều ý định như vậy, một nữ tử nhỏ bé như ta có thể giúp được gì đây?”
Tuy là nói vậy nhưng nàng vẫn xích lại gần, khó chịu nói: “Chàng muốn làm gì…”
Lời còn chưa dứt đã bị người nào đó chặn môi.
Thẩm Vu trợn mắt nhìn hắn giận giữ nhưng lại không dám lùi ra sau, sợ hắn lại di chuyển linh tinh.
Nam nhân ngậm lấy môi nàng, khẽ cười.
“Đây chính là việc chàng muốn giúp đấy hả?”
Hắn thẳng thắn gật đầu: “Ta thấy hơi đau, nên cần cô nương giúp ta.”
Thẩm Vu yên lặng một lát rồi nói: “Hôn như thế… Sẽ hết đau sao?”
“Ừ.”
Thẩm Vu: “… Ồ.”
Mắt nàng đỏ hoe, khuôn mặt ửng hồng, chủ động nhích tới gần.
Lúng túng học theo dáng vẻ thường ngày của hắn, nhưng nàng vừa vụng về lại vừa ngây ngô.
Lục Vô Chiêu cụp mắt, nhìn dáng vẻ vừa mềm lòng lại vừa đau khổ của nàng, nhìn lông mi run rẩy vì căng thẳng và xấu hổ của nàng, hắn bỗng thấy không cam lòng để cuộc đời này cứ thế mà kết thúc.
Một lát sau, nam nhân chủ động lùi lại.
Hắn tì vào trán nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao không ôm ta?”
Những lần hôn trước đây, nàng thích nhất là ôm lấy hắn. Nhưng hôm nay nàng lại chắp tay sau lưng.
Thẩm Vu ấp úng, xấu hổ nhìn hắn: “Sợ làm chàng đau.”
“Bả vai ta không hề bị thương.”
“Nhưng ta sợ chàng động đậy linh tinh.”
“Vậy thì nàng càng phải ôm ta không để ta lộn xộn.”
“Chiêu Chiêu, chàng… Thích được ta ôm phải không?”
Nam nhân hơi sững lại, nói nhỏ: “Cũng không hẳn là thích, chỉ là sợ nàng sẽ mệt.”
“À, vậy ta không…”
“Ôm ta đi.” Hắn cắt ngang.
Thẩm Vu khẽ hừ một tiếng: “Nói một đằng mà làm một nẻo.”
Nàng vươn tay cẩn thận tì lên vai hắn, bàn tay vòng qua cổ.
“Ta để thế này nhé?”
“Được.”
“Chàng có đau không?”
“Không đau.”
Không khí càng lúc càng trở nên mập mờ, hơi thở đan xen vào nhau, nỗi buồn cũng tan biến, ánh mắt vô tình chạm nhau thiêu đốt tất cả sự kìm nén, hai người lập tức trở nên xúc động.
Nàng cất tiếng khàn khàn trút hết bất mãn, điên cuồng cắn nuốt hắn, hận không thể dùng nụ hôn này làm tan biến hết mọi lo lắng buồn bã, để hắn cảm nhận được nỗi đau thấu tim mà nàng từng trải qua, nàng đang trách hắn, nhưng cũng rất thương hắn.
Nam nhân để mặc nàng tùy ý nghiêm phạt, hắn chủ động ghé đôi môi bị cắn đến chảy máu đến sát miệng nàng, cố gắng xoa dịu mọi bất an của nàng.
Nụ hôn này vừa thô bạo lại vừa dịu dàng.
Mắt nàng lại ươn ướt, nàng thật thích giây phút này, hy vọng hắn không bao giờ tự chui vào chỗ chết nữa.
Nàng muốn hắn sống sót, cùng nàng trải qua cuộc sống thật hạnh phúc.
“Chiêu Chiêu.”
Trong nụ hôn không chỉ có hơi thở nóng bỏng mà còn là lời tỏ tình chân thành nhất của nàng.
“Lúc nãy ta bảo ghét chàng chỉ là do nhất thời tức giận mà thôi, chàng đừng có tin đấy, ta giận quá mới nói như vậy.”
Mắt nàng long lanh, vừa thẳng thắn lại vừa nhiệt tình: “Ta thích chàng, thích chàng nhất.”
Nam nhân đột nhiên mỉm cười.
“Ừ, ta biết rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT