Thẩm Tông Chí “giả dạng” loanh quanh cả một buổi sáng ở trước cửa Chiêu Minh ty, cũng không thấy Lục Vô Chiêu ra ngoài.
Ông đã tìm hiểu được những chuyện liên quan đến Lăng Vương từ những Chiêu Minh vệ, gần như tất cả đều là đánh giá tốt.
Nói gì mà Lăng Vương điện hạ trăm công nghìn việc, luôn luôn bận rộn, tuy rằng đi đứng không tiện, nhưng vẫn chạy ngược chạy xuôi vì các vụ án, không hề giống một vương gia cao quý xa hoa.
Nghe nói Lục Vô Chiêu bình thường bận đến nỗi không có thời gian ăn uống ngủ nghỉ, Thẩm Tông Chí lại bắt đầu lo lắng, xả thân như thế này thì sao có thể chịu được chứ, thân thể chịu đựng đến khi bị phá hủy rồi, sau này sao có thể cùng tiểu A Vu bách niên giai lão? Không được không được, sau này phải trông coi hắn.
Còn có người nói Lăng Vương điện hạ đối đãi với thuộc hạ đều rất nghiêm khắc, làm việc cho hắn, một lỗi nhỏ cũng không thể có.
Nhưng mặc dù như thế, mọi người vẫn không một lời oán giận, bởi vì lương tháng của Chiêu Minh vệ rất hậu hĩnh, đây cũng tính là bỏ ra bao nhiêu thu lại được bấy nhiêu. Làm tốt, thì tiền nhiều. Việc làm không tốt, cũng sẽ bị trừng phạt đúng chỗ.
Thẩm Tông Chí lại rất hài lòng, thưởng phạt phân minh, có cách cai quản, được.
Nghe được mọi người bảo chưa bao giờ thấy phụ nữ bên cạnh vương gia, sự hài lòng của Thẩm Tông Chí đã đạt đến đỉnh điểm.
Không gần nữ sắc, không trêu hoa ghẹo nguyệt, chắc hẳn là một chàng trai tốt một lòng một dạ, nhưng lại không biết có biết cách chăm sóc người khác hay không.
Có người nói Lăng Vương tính tình không tốt, nhưng cũng không phải người hay nổi giận, là người làm cho người khác không đoán được mình đang nghĩ gì, rất ít khi nhìn thấy hắn vui vẻ, nhưng may mà có Mạnh Ngũ, Mạnh đại nhân nói chỉ cần họ làm việc cẩn thận, vương gia cũng không có gì không hài lòng cả.
Thẩm Tông Chí nghe được cái này thì đau lòng cho Lục Vô Chiêu trong phút chốc, tiểu điện hạ những năm gần đây chắc hẳn đã chịu không ít khổ cực, ngày đó gặp gỡ, cứ luôn cảm thấy rằng sắc mặt hắn có vẻ lo lắng không ngớt, xem ra không phải là Thẩm Tông Chí suy nghĩ nhiều, mà là sau khi hắn bị thương, đã sống không hạnh phúc.
Thẩm Tông Chí nhớ rõ lúc nhận nhiệm vụ rời khỏi kinh thành, tiểu điện hạ còn lén chạy ra nói, sẽ đợi ông trở về, đợi ông trở về rồi sẽ nài nỉ tiên đế, thả hắn đi chiến trường thực hiện mong ước.
Nhưng kết quả…. haizz.
Chỉ sau hai năm, sao lại thay đổi rồi.
Nghe nói hắn là vì cứu người mới bị thương, đứa trẻ nhỏ như thế, sao lại bị hủy rồi.
Khóe mắt Thẩm Tông Chí cay cay.
“Tiền bối? Tiền bối?”
Thẩm Tông Chí thở dài, trở lại bình thường, rất nhanh đã bước ra khỏi sự ưu tư.
Ông thăm dò cả một buổi sáng, nghe được đều là những đáp án cũng tính là hài lòng.
Nhìn thấy mặt trời ngày càng lên cao, ánh nắng làm cho Thẩm Tông Chí nới lỏng khăn bịt mặt, cười lớn một cái.
Âm thanh vừa phát ra, lại nhanh chóng bịt khăn che mặt lại, ho một tiếng, sợ rằng người khác sẽ nhận ra, đè cổ họng, lớn tiếng nói: “Cảm ơn tiểu huynh đệ,” ông đưa tay ra ném ra một nén bạc, nhìn vào hướng góc nhà, “Các vị ca ca đã vất vả rồi, lấy đi uống rượu đi, đừng nói với vương gia là ta đã đến.”
Ngồi trong góc tường là một vài Chiêu Minh vệ bị ông đánh ng, mấy người nhìn nhau, không biết có nên nhận hay không.
Vị tiểu huynh đệ lúc trước chạy đi báo tin cho Lục Vô Chiêu cũng ở đó, hắn đầu óc thông minh, biết được khá nhiều tình hình nội bộ. Hắn nghĩ rằng vương gia chắc chắn sẽ quen biết với vị tiền bối trước mặt này, hơn nữa thân phận của vị tiền bối này chắc chắn không tầm thường, nếu không vương gia cũng sẽ không để mặc ông ấy đứng trước cửa Chiêu Minh ty gây sự cả buổi mà không quản.
Chiêu Minh vệ thủ đoạn phi thường, bất kỳ biến động nhỏ nào trong chu vi vài dặm đều không thể giấu được vương gia, mấy người bọn họ bị tiền bối bắt đến góc tường, vừa biến mất là cả một buổi, thế mà vương gia vẫn không có chút động tĩnh gì.
Điều này chứng minh cái gì? Chắc chắn không phải là bọn họ bị từ bỏ rồi, mà nhất định là vì vương gia đã ngầm bằng lòng cho vị tiền bối này làm vậy.
Vương gia còn không sợ, bọn họ sợ cái gì?
Hắn nhận bạc, to gan đáp: “Tiền bối, chúng ta không biết tên của ngài là gì, làm sao để có thể nói lại cho vương gia?”
Thẩm Tông Chí nghĩ, có lý, “Thế được, thế bản tướng…..khụ khụ khụ, ta không còn gì cần hỏi cả, đều đi làm việc cả đi.”
Một vài huynh đệ Chiêu Minh vệ nhìn nhau, men theo tường đi ra ngoài.
Kết quả họ chưa kịp đi được hai bước, đã nghe thấy Thẩm Tông Chí cười lên một tiếng.
Các tiểu huynh đệ đồng thời hít một hơi lạnh, ký ức bị đánh kinh khủng vừa nãy lại hiện lên trong đầu.
Nhìn theo ánh mắt của Thẩm Tông Chí, bọn họ không ai bảo ai, ai nấy đều lạnh người. Vừa khen bên cạnh Lăng Vương không có phụ nữ quấy rầy, ngoảnh lại đã thấy Mạnh Ngũ đứng trước cửa Chiêu Minh ty, nói gì đó với cô gái đội mạng che mặt, thái độ hòa nhã, rất kính trọng.
“Tiền, tiền bối… người này chắc chắn là tìm Mạnh đại nhân rồi, không liên quan đến vương gia của chúng ta đâu.”
Thẩm Tông Chí trầm tĩnh nhìn theo bóng lưng của cô gái, ừ, tư thái duyên dáng, nhẹ nhàng dịu dàng, bóng dáng khá đẹp, có hơi quen mắt.
Quen… mắt.
Cô gái đột nhiên vén màn che lên, mỉm cười với Mạnh Ngũ. Mạnh Ngũ ngay lập tức nhìn xuống, không dám nhìn nữa, nghiêng người để người tiến vào Chiêu Minh ty.
Mấy tiểu huynh đệ Chiêu Minh vệ kia đều trợn tròn mắt.
“Thật… thật đẹp.”
“Cô nương nhà ai mà đẹp đến thế…. Thế mà lại dám đến Chiêu Minh ty, không cần mạng nữa à?”
Mọi người không dám nói chuyện, đưa mắt nhìn Thẩm Tông Chí, nhưng lại nhìn thấy sự thờ ơ, một tay nắm lấy một tiểu huynh đệ, ném người vào trong cửa.
Đi đến cửa, họ để hai người đi trước che chắn, “Đừng lên tiếng, đứng đấy mà canh gác!”
Hai vị huynh đệ không dám nói chuyện, đôi tay giống như cái kìm kẹp chặt hai người họ, sức lực lớn đến nỗi giống như đang bẻ gãy cánh tay họ.
Hai người họ xị mặt đứng ở cạnh cửa, Thẩm Tông Chí ngồi xổm sau hai người họ, nhìn vào trong sân thông qua kẽ hở giữa vai bọn họ.
Lén lén lút lút, tuyệt nhiên không hề giống người tốt.
Hoặc có lẽ là bị khí phách của đại tướng đè xuống, không một ai dám bắt lấy ông, cũng không một ai dám lên tiếng.
Cách xa rồi, cái gì cũng không nghe thấy.
Thẩm Tông Chí nhìn thấy con gái mình lẻ loi đứng giữa sân, nhìn thấy nàng tò mò nhìn trước nhìn sau, xem xét bốn bên, đang chờ người nào đó.
Chỉ trong chốc lát, người trẻ tuổi ngồi xe lăn từ trong phòng đi ra.
Thẩm Vu vừa nhìn thấy hắn thì hai mắt đã phát sáng.
Lúc nàng chuẩn bị mở miệng gọi “Chiêu Chiêu” và bổ nhào về phía trước, đột nhiên nghĩ đến nơi đang đứng mà Chiêu Minh ty, lại miễn cường dừng bước, chậm rãi bước đến cạnh hắn, mà tên gọi thân mật cũng nuốt xuống, trở thành: “Điện hạ!”
Trong lòng người trẻ tuổi trong nháy mắt có chút mất mát, hắn dè dặt gật đầu, “Đến làm gì vậy?”
Thẩm Vu bỗng nhiên có hơi thẹn thùng, “Điện hạ, chúng ta có thể vào trong nói không?”
Ánh mắt Lục Vô Chiêu mơ hồ trong chốc lát, hắn dường như nhìn ra ngoài cửa, lại dường như không nhìn.
Hắn cười nhẹ một cách kỳ quái, lắc đầu, “Xin lỗi, không tiện lắm.”
Thẩm Vu “Ờ” một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, nơi đây dù sao cũng là nơi làm việc.
“Ta vừa đến vương phủ, Lý thúc bảo dạo gần đây ngài thường đến nơi này, ta muốn đến thăm chàng.”
“Đúng rồi, ngày mai là tiệc mừng của cha ta, điện hạ sẽ đến chứ?”
Nếu đi, không chừng sẽ bị cha nàng bắt lại nói chuyện.
Nam nhân lắc đầu, “Không đi.”
Hắn rất bận, không có thời gian đi xã giao những việc không có ý nghĩa như này.
“Thế ngày mười hai tháng chín Hoàng Hậu nương nương sẽ mở thi hội, điện hạ có vào cung không?” Nàng kỳ vọng hỏi.
“Không chắc nữa.” Hắn nói.
Ánh mắt của Thẩm Vu ngay lập tức sầm lại, “Ờ…. thế à…”
“Cô nương có hy vọng bổn vương đi không?”
“Tất nhiên rồi.”
“Vì sao?”
Thẩm Vu nói thẳng: “Bởi vì muốn nhìn thấy chàng.”
Bởi vì Lục Vô Chiêu luôn rất bận, kiếp trước nàng đã biết, hắn là một người cuồng công việc chính cống, nàng không thể nào cứ chạy theo hắn, chỉ có thể nắm bắt tất cả mọi cơ hội để “ngẫu nhiên gặp” hắn.
Nếu không phải địa điểm không thích hợp, hắn thật sự rất muốn…
Ngón tay hơi cuộn tròn, yết hầu chuyển động một cái. Mấp máy môi, thỏa hiệp nói: “Được, bổn vương sẽ đi.”
“Thật sao?” Trong mắt cô gái chứa đựng hào quang vui mừng.
Lục Vô Chiêu thấp giọng chấp thuận: “Ừm. Sẽ đi.”
Thẩm Vu vui mừng.
Gần đây nàng nhiệt tình lại to gan, phấn khích đến nỗi không để ý ngượng ngùng, chạy đến trước hai bước, hơi khom người, một tay giữ lấy tay vịn xe lăn của hắn, tay còn lại nâng mạng che lên, đưa môi đến gần, nhẹ nhàng hôn lên gò má hắn.
Đồng tử Lục Vô Chiêu hơi run lên, xiết chặt tay vịn trong chốc lát.
Thẩm Vu rất nhanh đã đứng thẳng dậy, thẹn thùng nhìn hắn.
Lục Vô Chiêu hít một hơi thật sâu không để lại dấu vết, điều khiển xe lăn lùi ra sau một bước.
Thẩm Vu không bằng lòng, lại bước đến phía trước một bước.
Nàng tiến, nam nhân lại lùi.
Nàng trừng mắt hắn, “Chàng trốn cái gì chứ?”
Tai Lục Vô Chiêu đỏ lên, quay đầu đi, “Đừng hồ nháo.”
Còn có người đang quan sát đấy….
Ví dụ, cha nàng.
Sau một hồi không nghe thấy động tĩnh gì, hắn quay đầu.
Thẩm Vu xoa mũi, đi đến trước mặt hắn, “Lúc thì gọi ta, lúc thì trốn ta, chàng…..”
Nàng chưa nói xong câu, cánh tay đã bị kéo xuống, nghiêng người, không đứng vững, không cẩn thận đã ngã vào lòng hắn. Động tác quá mạnh, mạng che mặt cũng rơi xuống, vừa hay lướt qua mặt của nam nhân.
Thẩm Vu ngồi trên đùi nam nhân, kinh hoàng nhìn hắn, “Chàng…. chàng…”
Mọi người từ trong ra ngoài đều đồng thời lên tiếng “ôi trời”, âm thanh lạnh lùng này cứ thế không ngừng.
Lục Vô Chiêu tùy ý nâng mắt, nhìn quanh một vòng, rất nhanh, những người nhìn trộm trong sân đã biết điều mà chạy đi.
Trên người tăng thêm sức nặng của nàng, áo choàng che đi bóng lưng nàng.
Nam nhân như đang ung dung thắt xiêm y cho nàng, liếc ánh mắt về phía cửa, mơ hồ nhìn thấy một góc áo của Thẩm Tông Chí, căng thẳng nuốt nước bọt.
“Nàng đứng xa ta quá, không kéo nàng, thì không thể khoác áo cho nàng.” Hắn khẽ giải thích.
“Ờ, ờ, được….” Đôi má của Thẩm Vu chầm chậm ửng đỏ.
Giải thích thì giải thích, đừng nói vào tai nàng chứ, rất nhột…..
Lục Vô Chiêu cũng không cố ý, vốn muốn bảo nàng khom lưng, không hề muốn nàng ngồi luôn lên….
Họ quá gần nhau, đối với hai người đều là một sự hành hạ.
“Được rồi.”
Thẩm Vu chống cánh tay của hắn, đứng thẳng dậy.
Nhìn nhau không nói gì, bầu không khí rất mập mờ.
Trầm lặng nhìn nhau một chút.
“Nhanh về đi.” Hắn nói, “Đừng để bị lạnh.”
“Được.”
Nếu bị bệnh rồi, sẽ không thể dự hội thơ trong vài hôm tới, không gặp được Lục Vô Chiêu mới là thiệt thòi lớn.
Đôi tay Thẩm Vu chỉnh lại áo choàng, đội lại mạng che mặt, xoay người rời đi.
Đi qua hai Chiêu Minh vệ trước cửa, đi đến chỗ rẽ cuối đường mà không hề nhìn ngó, lên xe ngựa của mình, hiên ngang rời đi.
Trên nóc nhà đối diện, Thẩm Tông Chí ngồi xổm trên mái ngói, vẻ mặt u sầu.
“Xem ra là rất biết cách chăm sóc người khác.” Ông sờ sờ đỉnh đầu, “Nhưng có hơi….. hướng nội.”
Hừm, một nam nhân, mà lại bẽn lẽn.
Không triển vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT