Lúc Thẩm Vu tức giận vô cùng, vô cùng, vô cùng đáng sợ.
Hai tỳ nữ nhìn Thẩm Vu đi vào phủ Lăng Vương rồi mới quay ra nhìn nhau, bọn họ đều trông thấy vẻ sợ hãi trong mắt đối phương.
Bọn họ vô tình cùng nhớ đến chuyện sáu năm trước.
Khi đó Thẩm Vu mới mười tuổi, Chử Linh Thư mười tuổi, Tạ Khanh Vân mười hai tuổi.
Chuyện bắt đầu từ việc Tạ Khanh Vân dẫn hai muội muội ra ngoài chơi, không biết có chuyện gì xảy ra mà Chử Linh Thư bị hắn làm lạc mất.
Quận chúa đi lạc khiến hậu cung rối loạn, Hoàng hậu phái không ít người đi tìm.
Lúc đó chỉ có đại ca của Tạ Khanh Vân ở nhà, Tạ Khanh Vân bị phạt một trận, sau đó lê đôi chân bị thương khập khiễng vào cung xin lỗi Chử Linh Thư. Cũng may không có chuyện gì xảy ra, nếu không đã to chuyện.
Nhưng có một người nhưng vẫn nhớ kỹ việc này, chính là Thẩm Vu.
Hôm đó Tạ Khanh Vân nhớ đầu đường có biểu diễn xiếc ảo thuật, muốn mang hai muội muội đến xem, vì Thẩm Vu không khỏe nên ngồi chờ trong quán trà, còn Chử Linh Thư lúc nào cũng thích chạy theo Tạ Khanh Vân bày trò nên vội vàng đi theo hắn ta.
Kết quả là nàng đã bị Tạ Khanh Vân làm lạc mất.
Vì chuyện này mà Thẩm Vu không nói chuyện với Tạ Khanh Vân suốt hai năm, một chữ cũng không nói.
Tạ Khanh Vân cũng không ngờ muội muội hoạt bát dễ thương thường ngày lại thù dai đến vậy, hại hắn phải dỗ dành hai năm mà vẫn không được, sau đó thì hắn theo đại ca ra chiến trường.
Việc này coi như chấm dứt.
Đến bây giờ hai tỳ nữ vẫn không biết Thẩm Vu đã tha thứ cho Tạ nhị công tử chưa.
Thẩm Vu hay mềm lòng, tính tình mềm mỏng, giọng nói nhẹ nhàng, vì sức khỏe kém nên lúc nào cũng mỉm cười yếu ớt với mọi người, không một ai biết nàng rất cứng đầu và mạnh mẽ.
Sau chuyện đó những người xung quanh đều biết Thẩm Vu rất ít khi nổi nóng, nhưng một khi đã tức giận thì vô cùng đáng sợ, bởi vì không ai dỗ dành được.
Hiện tại cái chuyện khó giải quyết này lại rơi vào tay Lăng Vương điện hạ.
Đáng thương nhất chính là, Lăng Vương điện hạ hoàn toàn không hay biết bão giông sắp đến.
Lục Vô Chiêu thấy Thẩm Vu tới, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Hắn tự hỏi vì sao nàng lại ở chỗ này?
“Nàng…”
Vừa định mở lời đã thấy không thích hợp.
Nhất là thấy dáng vẻ đến hỏi tội của Thẩm Vu, lần đầu tiên Lục Vô Chiêu biết thế nào là chột dạ.
Lục Vô Chiêu kéo chăn đắp kín người, đến khi chắc chắn mọi chuyện đã ổn cả mới nhìn Thẩm Vu lần nữa.
Dù gì cũng từng trải qua gió to sóng lớn, Lục Vô Chiêu ngồi thẳng người, bình thản nói: “Nửa đêm rồi sao Thẩm cô nương vẫn còn ở đây?”
Đúng vậy, một cô nương sao lại ở trong phòng nam nhân vào đêm khuya được chứ?
Chuyện này rất lạ thường.
Thẩm Vu không để ý, cười hì hì nói: “Điện hạ có ý gì?”
Làm càn? Tự trọng?
Nàng vừa nói vừa cuộn roi lại thành vòng tròn, vỗ vỗ trong tay.
Lục Vô Chiêu nhích ra phía trước, hắng giọng một cái: “Nếu Thẩm cô nương không có việc gì, mời ra ngoài, tẩm điện của bản vương không phải nơi…”
Âm thanh đột ngột dừng lại.
Thẩm Vu nhanh chân tới gần, vén chăn kéo hắn ra ngoài.
Muốn vào phòng của hắn là vào, muốn vén chăn là vén, lại còn động tay động chân với hắn mà không cảm thấy xấu hổ.
Dường như từ lần đầu tiên quen biết, nàng đã không hề phòng bị với hắn, từng hành động dường như rất quen thuộc, gần gũi, thân thiết như người tình ngày đêm bên nhau.
Thẩm Vu không có tâm trạng nghĩ nhiều chuyện như vậy, nàng chỉ muốn xác nhận tình trạng của nam nhân không nghe lời này thôi.
Mạng đã không còn thì còn ngại gì danh tiết.
Đầu tiên nàng kiểm tra tay hắn.
Roi da là vũ khí duy nhất của hắn, hắn không tiện di chuyển nên không thể chạy trốn, vì vậy khi gặp nguy hiểm, hắn nhất định sẽ vung roi trước tiên.
Nhưng lúc nàng đi vào, roi của hắn lại nằm lặng yên trên đất, là tình huống nào khiến hắn phải quăng đi thứ vũ khí duy nhất của mình?
Đương nhiên là khi bị thương.
Động tác vén chăn của Thẩm Vu rất dứt khoát, hắn không kịp phản ứng lại nên không thể giấu giếm được.
Chiếc khăn tay dính đầy máu bất ngờ lọt vào mắt Thẩm Vu, tay áo của hắn bị máu nhuộm đỏ nhìn rất nghiêm trọng.
Nàng ngẩn ra.
Lục Vô Chiêu thấy nàng lo lắng, hắn vô thức né tránh ánh mắt nàng, lặng lẽ rút tay lại.
Thẩm Vu kéo tay hắn lại. Nhưng nàng không dám dùng sức, cũng không biết hắn bị thương ở đâu nên đành phải đè lên bả vai hắn.
“Ngươi…” Nàng cắn môi, hai mắt đỏ bừng.
Đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào cánh tay vẫn chưa ngừng chảy máu.
Lục Vô Chiêu giãy giụa, dùng cánh tay không bị thương kéo nàng lại: “Thẩm cô nương, bản vương không…”
Ba chữ “Không sao cả” mắc nghẹn trong cổ họng không sao nói ra được.
Hắn nhíu mày ngừng phản kháng.
Thẩm Vu yên lặng để hắn rút tay lại, sau đó từ từ cầm lấy cánh tay bị thương kia, khẽ liếc nhìn sắc mặt hắn.
Đôi mắt đen láy đang nhìn thẳng vào nàng, có vẻ rất căng thẳng.
Thẩm Vu không biết lúc này trông mình đau lòng đến thế nào, vậy nên Lục Vô Chiêu không làm sao trốn tránh sự quan tâm của nàng được, hắn cảm thấy nếu mình đẩy nàng ra chắc chắn nàng sẽ khóc ngay tại chỗ.
Tay áo bị vén lên, đầu tiên nàng nhìn thấy mấy vết thương cũ.
Đây không phải lần đầu Thẩm Vu nhìn thấy những vết thương chồng chất từ năm này qua tháng nọ của hắn.
Mỗi một lần nhìn lại, trong lòng nàng đều cảm thấy khó chịu. Chẳng qua lần này nhìn thấy, hình như nàng lại càng thêm đau lòng hơn.
Đều là những vết thương hắn tự gây ra.
Thẩm Vu sụt xịt tiếp tục xắn tay áo.
Trên làn da trắng nõn của hắn có một vết cắt mới, vết thương vẫn đang chảy máu và chưa đóng vảy.
Vết cắt không lớn lắm, hắn không thèm quan tâm nên không xử lý, cứ để mặc vết thương nhiễm trùng.
Một giọt nước mắt rơi thẳng xuống mu bàn tay Lục Vô Chiêu khiến cổ tay hắn run lên.
“Thẩm Vu…”
Hắn nhíu chặt mày, không nhịn được cúi người về phía trước, đưa tay lên lau nước mắt cho nàng.
Thảm Vu ngả người về phía sau, tránh né tay của hắn, đôi mắt mơ màng nhìn hắn chằm chằm.
Nam nhân mím môi, tay dừng tại giữa không trung, giọng nói dịu dàng bất lực: “Vì sao lại khóc?”
“Điện hạ có ý gì? Hả? Là chê ta phiền đúng không?”
Nàng hừ mũi, lời nói không còn mềm mại ngọt ngào, từng câu từng chữ sắc nhọn, đâm thẳng vào người kia.
Lục Vô Chiêu không biết làm sao: “Bản vương không có ý này…”
Thẩm Vu trợn mắt nhìn hắn mà vẫn không thấy nguôi giận, nàng nhẹ nhàng buông cánh tay bị thương của hắn ra, sau đó kéo lên giữa không trung, lật mặt lại để lòng bàn tay hướng lên trên.
Sau đó dùng hết sức vỗ xuống.
Bộp!!
Lục Vô Chiêu ngây người không kịp phản ứng lại, lòng bàn tay hắn tê dại, hơi đau, nhưng tay hắn càng đau thì lòng nàng càng khó chịu.
“Ngươi ngồi yên ở đây cho ta.”
Thẩm Vu cảnh cáo, sau đó nhặt roi da đi ra ngoài.
Lục Vô Chiêu chuẩn bị xuống giường.
Thẩm Vu quay đầu, hung dữ: “Không được động đậy!”
Lục Vô Chiêu: “…”
Cắn môi, không dám động.
Nàng thật sự rất hung dữ.
Thẩm Vu mở cửa phòng, Mạnh Ngũ lập tức chạy đến, vô thức nhìn vào trong phòng: “Thẩm cô nương, chủ tử…”
“Mạnh đại nhân, mau đi mời đại phu, điện hạ bị thương nhẹ.”
Người trong phòng đột nhiên nói: “Không sao, vết thương nhỏ này bản vương tự mình…”
“Ngươi câm miệng!” Thẩm Vu đứng ở cửa chen ngang.
Sau đó “Vút” một tiếng.
Nàng vừa nói vừa vung roi của Lăng Vương điện hạ nện xuống mặt đất.
Mạnh Ngũ: “…”
Lục Vô Chiêu: “…”
Hai nam nhân thân cao tám thước đều không dám lên tiếng nữa.
Mạnh Ngũ giật mình, hắn không ngờ Thẩm cô nương bình thường dịu dàng yếu đuối, lúc nổi giận lại nóng nảy như vậy.
Thôi chết, Thẩm cô nương có khuynh hướng bạo lực sao?
Chủ tử nhà hắn có ổn không?
Thẩm Vu thấy hắn ta còn đứng tại chỗ bèn vỗ roi vào lòng bàn tay.
Mạnh Ngũ không dám lề mề, càng không dám nói đỡ cho chủ tử, hắn ta quả quyết “làm phản”.
Sau khi Mạnh Ngũ rời đi, Thẩm Vu không vào phòng mà khoanh tay tựa vào cửa, tự mình tức giận.
Bản lĩnh quá ha, đúng là bản lĩnh. Nhìn dáng vẻ của Mạnh Ngũ, xem ra Lăng Vương điện hạ lại tái phạm rồi.
Thẩm Vu dựa vào cửa cười khẩy.
Lúc sau Mạnh Ngũ dẫn một người mặc đồ hộ vệ tiến vào.
Hộ vệ kia vừa vào trong đã cúi đầu, trông như đã được huấn luyện bài bản, không dám nhìn linh tinh, thậm chí còn không dám liếc mắt nhìn Thẩm Vu.
Mạnh Ngũ nhìn người vừa đi vào, nhỏ tiếng giải thích: “Người này là lính ở Chiêu Minh ty, nhưng mà y thuật cũng giỏi lắm.”
Thẩm Vu lạnh lùng: “Ừ.”
Mạnh Ngũ gãi đầu một cái, do dự mãi mới mở miệng: “Chủ tử rất ít khi gọi tiểu Cửu đến xem bệnh, hắn không thích người ngoài chạm vào mình, cho nên chỉ cần không chết, chủ tử đều…”
“Mạnh Ngũ.”
Trong phòng truyền đến tiếng cảnh cáo của nam nhân.
Vút!!
Bên ngoài cửa lại vang lên tiếng roi da.
Nam nhân trong phòng lập tức không dám nói nữa.
Mạnh Ngũ thở phào trong lòng, nghĩ thầm Thẩm cô nương quả nhiên là con nhà tướng, không thua kém gì đấng mày râu.
Mấy chuyện tố cáo này trước sau gì cũng quen, dù sao tối nay Thẩm Vu có thể tới đây cũng là do hắn ta tố cáo sau lưng.
Có điều Mạnh Ngũ cũng hiểu, chỉ cần có Thẩm cô nương ở đây, lời chủ tử nói sẽ trở nên vô dụng, dù sao hắn ta cũng chỉ là một tên thuộc hạ, đương nhiên phải nghe lệnh của người có quyền nhất rồi, dù sao chủ tử cũng phải nghe lời Thẩm cô nương mà.
Thật tốt quá, thật tốt quá, cuối cùng cũng có người có thể quản chủ tử rồi.
Mạnh Ngũ suýt nữa thì mừng tới rơi lệ, hắn ta nhìn Thẩm Vu cứ như đang nhìn vị Bồ Tát sống.
Không lâu sau Tiểu Cửu cúi đầu bước ra.
Hắn ta vẫn không dám ngẩng đầu, ánh mắt cứ nhìn dưới đất, nói khẽ với Mạnh Ngũ: “Điện hạ không sao, chỉ bị thương nhẹ ngoài da.”
“May quá, đã làm phiền ngươi phải đi một chuyến.”
Tiểu Cửu rời đi, từ đầu đến cuối không hề nhìn Thẩm Vu lấy một cái.
“Hắn ta sợ ta đến vậy?” Thẩm Vu khó hiểu.
Mạnh Ngũ ho khan một tiếng: “Tiểu Cửu rất dễ xấu hổ, hơn nữa có lẽ hắn cũng hơi sợ cô nương…”
Chủ yếu là vì, dạo gần đây có thể xuất hiện ở phủ Lăng Vương mà không bị đuổi ra ngoài, chắc chắn phải là người có quan hệ thân mật với Lăng Vương điện hạ.
Chưa kể lại là một cô nương nửa đêm còn đứng trước cửa phòng Lăng Vương.
Nghĩ thế nào cũng thấy vô cùng mờ ám.
Thẩm Vu không biết mình đã bị người ta gán danh hiệu “Lăng Vương phi” lên đầu, nàng mà biết chắc hẳn sẽ vui lắm đây.
“Được rồi, Mạnh đại nhân, phiền ngươi chờ bên ngoài một lát.”
Mạnh Ngũ gật đầu.
“Vậy ngươi ra chỗ đó đứng đi.” Thẩm Vu chỉ về phía xa cách cửa phòng tầm một trượng.
Mạnh Ngũ không hiểu gì nhưng vẫn đi tới.
“Ừm… Ra xa thêm một chút.”
Mạnh Ngũ nghe theo.
Được rồi, Thẩm Vu gật đầu đi vào. Sau đó đóng cửa ngay trước mặt Mạnh Ngũ.
Lục Vô Chiêu vẫn đang nhìn ra bên ngoài nghe được tiếng đóng cửa bỗng thấy tim mình đập nhanh.
Nàng đã đi rồi sao? Hắn thấp thỏm nghĩ. Không phải hắn lo lắng chuyện gì, chỉ là roi của hắn vẫn đang nằm trong tay Thẩm Vu nên mới không muốn nàng rời đi.
Không còn nguyên nhân khác.
Thẩm Vu nhanh chóng bước tới trước mặt hắn.
Lục Vô Chiêu chưa kịp bình tĩnh lại, lúc ngẩng đầu lên đã thấy đôi mắt Thẩm Vu ửng đỏ.
Đúng là một cô nương hay khóc, Lục Vô Chiêu khẽ thở dài.
Thẩm Vu chỉ nhìn hắn một cái rồi mặc kệ, nàng đứng trước giường giũ roi ra.
Đầu roi quét trên mặt đất, Thẩm Vu nhẹ nhàng lắc lắc.
Thẩm Vu chỉ vung roi hai lần, sau đó đặt nó lên bàn không động đến nữa.
Nàng xoay người đi ra ngoài mà không nói với Lục Vô Chiêu một câu.
Nam nhân đột nhiên hoảng sợ, sau đó thấy nàng quay người lại ngay lập tức, trên má còn vương một giọt nước mắt.
Có lẽ do hắn không có xe lăn cho nên không thể đi đâu được, càng không thể đuổi theo lúc nàng ra ngoài.
Lục Vô Chiêu rũ mắt, nhìn xuống hai chân, ánh mắt u ám chật vật.
Tay hắn siết chặt lấy tấm chăn đầy tức giận.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng khóc, nhìn thấy nàng rời đi nhưng không thể làm được gì.
Không làm được gì cả.
Thẩm Vu không để ý đến Lục Vô Chiêu, nàng đi tới cửa mở cửa ra, Mạnh Ngũ suýt chút nữa ngã vào trong.
Mạnh Ngũ lo lắng: “Thẩm cô nương, ngài bớt giận, chủ tử của chúng ta…”
“Mạnh đại nhân, ngài nghe thấy được tiếng động phải không?”
Mạnh Ngũ sửng sốt: “Nghe được.”
“Đứng xa như thế sao còn nghe được?”
“Thính giác của người luyện võ tốt hơn bình thường một chút.”
“Ừ.”
Thẩm Vu biết, phụ thân nàng là võ tướng, tai thính mắt tinh hơn người bình thường.
Đừng nói là đứng ở trong sân, cho dù đứng xa bên ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng đánh nhau ầm ĩ ấy.
Thẩm Vu bước ra cửa, đứng ở chỗ Mạnh Ngũ đứng vừa nãy, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Màn đêm bao phủ toàn bộ Vương phủ, xung quanh tối đến mức không thể nhìn thấy được gì.
Thẩm Vu ngẩng đầu nhìn lên mái hiên: “Mạnh đại nhân, trong sân có hộ vệ không?”
Mạnh Ngũ đi theo đáp: “Có mấy người, không nhiều lắm, đều ẩn mình trong bóng tối.”
“Tiếng động vừa rồi bọn họ có nghe được không?”
“Đương nhiên…”
Hắn ta đột ngột dừng lại, Mạnh Ngũ nhìn vẻ mặt khó chịu của Thẩm Vu, trong lòng hốt hoảng.
Hỏng rồi.
“Có thể đúng không?” Thẩm Vu nhếch môi nhưng mắt không cười.
Mạnh Ngũ chưa từng thấy Thẩm Vu như thế này bao giờ nên hơi lo lắng.
Hắn ta nghĩ đến mục đích Thẩm Vu hỏi những lời này mà da đầu tê rần: “Thẩm cô nương, ngài đừng nóng giận…”
“Mạnh đại nhân nói chủ tử các ngươi có định mạo hiểm, hẳn là chuyện này nhỉ? Lăng Vương điện hạ thường làm mấy chuyện như vậy phải không?”
Mạnh Ngũ nuốt nước bọt, không biết nên nói như thế nào cho phải.
Thẩm Vu thấy phản ứng của hắn thì hiểu ra.
Đây đều là lệnh của Lục Vô Chiêu, bọn họ chỉ tuân theo, Thẩm Vu biết mình không nên giận cá chém thớt.
Những chuyện này nên tính lên đầu người cần tính.
“Đa tạ Mạnh đại nhân đã giải thích cho ta.” Thẩm Vu hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng cười với hắn: “Đại nhân đi về nghỉ đi, sáng mai nhớ đến nhặt xác cho chủ tử các ngươi.”
Nói xong đi vào đóng cửa cài then.
Mạnh Ngũ: “…”
Hắn ta không dám đi.
Nhưng cũng không dám ở lại.
Chỉ có thể tìm nơi không xa không gần, ngồi xổm chờ trời sáng.
Thẩm Vu vào phòng, đứng ở cửa, hít thở sâu mấy lần.
Nàng cảm thấy đầu mình ong ong, phải bình tĩnh lại để kiềm chế xúc động.
“Thẩm Vu, ngươi vẫn còn ở đây chứ?”
Tiếng nói dè dặt của nam nhân vang lên từ sau tấm bình phong.
Thẩm Vu cười lạnh một tiếng, bước lên trước.
Nàng đẩy xe lăn đến cạnh giường, đặt nó ở nơi vẫn thường để, sau đó ngồi xuống giường.
Lục Vô Chiêu không biết nên nói cái gì, còn Thẩm Vu cúi đầu im lặng.
Cả căn phòng bị bao trùm bơi bầu không khí căng thẳng.
“Bản vương… Ta…”
“Lăng Vương điện hạ, có mấy câu ta không thể không hỏi, nếu ngài không muốn trả lời thì cứ im lặng.”
Ánh mắt Lục Vô Chiêu ghim trên người nàng, dứt khoát gật đầu: “Ngươi hỏi đi.”
“Ngươi biết đêm nay có người xông vào Vương phủ tìm ngươi đúng không?”
“Đúng vậy”
“Ừm, là ai?”
Lục Vô Chiêu do dự một chút: “Là… Thái tử.”
Thẩm Vu vô ý nhíu mày ghê tởm, buồn bực thở dài: “Tại sao lại là hắn ta?”
Lục Vô Chiêu im lặng chăm chú nhìn nàng.
Thẩm Vu ngẩng đầu đối mặt với hắn, ánh mắt nàng lạnh lùng: “Ngươi biết hắn sẽ làm ngươi bị thương, phải không?”
“Bản vương… Không biết.”
Thẩm Vu nói: “Nói cách khác, ngươi không biết hắn ta sẽ làm ngươi bị thương, nhưng ngươi nhất quyết khiến hắn ta làm ngươi bị thương, đúng không?”
Lục Vô Chiêu không trả lời.
“Dù bọn chúng không có ý định ra tay, ngươi nhất định sẽ… ra tay trước.” Thẩm Vu quay đầu nhìn roi da trên bàn, “Hộ vệ của ngươi và Mạnh đại nhân đều ở quanh đây, bọn họ có thể nghe được tiếng đánh nhau, thế mà ngươi vẫn bị thương, bởi vì đây là kế hoạch ban đầu của ngươi.”
“Mục đích của ngươi chính là khiến mình bị thương, không chỉ vậy, là ngươi cố ý dụ bọn chúng đến sau đó cũng cố ý thả bọn chúng đi.” Thẩm Vu nhếch môi khinh thường: “Ta nói đúng không, Lăng Vương điện hạ?”
Thẩm Vu mím chặt môi, lồng ngực phập phồng liên tục, có thể thấy nàng gần như sắp mất kiểm soát.
Nàng nhếch miệng, nói nhỏ: “Lăng Vương điện hạ đúng là túc trí đa mưu.”
Nàng quay mặt ra bên ngoài.
Nước mắt ứa ra, khóe mắt nhanh chóng đỏ lên.
Lục Vô Chiêu sững sờ, nhìn nàng không biết làm sao.
“Lục Vô Chiêu.”
Nam nhân cố gắng kiềm chế đau khổ: “Ừ.”
“Lục Vô Chiêu, ngươi không còn cách nào nữa à?” Thẩm Vu nghẹn ngào lên tiếng: “Sao lúc nào ngươi cũng chỉ biết tự làm mình bị thương thế hả?”
Cứ thích làm mình bị thương đến vậy sao?
“Ta… Ta…”
Lục Vô Chiêu không thể nói được gì.
Đúng là từ trước đến nay hắn vẫn luôn làm như vậy, trong lòng hắn lúc nào cũng thấy đau đớn, dày vò, mỗi khi làm mình bị thương, mặc dù sẽ thấy đau đớn, nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác sảng khoái không sao tả được.
Dấn thân vào chốn nguy hiểm chính là cách hắn dùng nhiều nhất.
Cuộc sống này vốn không có gì để hắn phải lưu luyến, nếu như không gặp được nàng, sợ rằng hắn cũng đã nghĩ xong kết cục của chính mình.
Tìm một cơ hội thích hợp, dùng hết sức để tìm chết.
Chết có ý nghĩa, rất hạnh phúc.
Thẩm Vu là tia sáng duy nhất trong cuộc đời hắn, cũng biến số duy nhất của hắn.
“Vì sao ngươi lại cố tình để mình bị thương?”
Lục Vô Chiêu nhích lại gần nàng, hắn ngồi thẳng dậy, nói với nàng: “Chẳng phải nàng… không muốn gả cho Thái tử sao?”
Thẩm Vu đột nhiên quay đầu lại.
Lục Vô Chiêu nhìn thấy những giọt nước mắt đọng lại trên mặt nàng, tim hắn bỗng đau như cắt.
“Sao cơ? Ngươi làm như vậy là vì ta sao?” Thẩm Vu nghi ngờ hỏi lại.
Lục Vô Chiêu bất lực nhìn nàng, hắn giơ tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt: “Đúng vậy, nếu nàng không muốn gả cho Thái tử, ta sẽ giúp nàng giải quyết. Ta đã hứa, đã hứa sẽ giúp nàng.”
Tim Thẩm Vu loạn nhịp, nàng nhìn hắn quên cả né tránh.
“Thái tử giấu vị hồng nhan tri kỷ kia trong cung, người nhà ả ta phạm tội, có người bị sát hại, Thái tử giúp ả che giấu. Ta nhận vụ án này, chính là muốn lôi kéo sự chú ý qua đây.”
“Thái tử rất ngốc, ta đoán hắn chỉ có thể nghĩ đến việc trộm hồ sơ đi.” Lục Vô Chiêu chế nhạo: “Ta để hồ sơ trong phòng, hắn ta nhất định sẽ tới.”
Nhất là thời điểm lính canh gác Vương phủ thưa thớt, đương nhiên Thái tử sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Lục Vô Chiêu ân cần giúp nàng lau nước mắt, nhìn vào đôi mắt còn đang trào ra nước mắt của nàng, khẽ nói: “Hai chân ta không lành lặn, bọn chúng nghĩ ta không thể chống lại, nên mới không bận tâm đến ta, nhưng ta không thể để bọn chúng cứ như vậy mà rời khỏi Vương phủ được, vì như thế tội danh rất nhẹ.”
Một tên trộm không phải là chuyện gì to tát.
“Nhưng nếu trộm mất tài liệu quan trọng, còn làm bản vương bị thương, nàng nghĩ chuyện này sẽ thế nào?”
Muốn Thái tử thất bại thảm hại, chỉ dựa vào mấy lời đồn vô căn cứ kia là không đủ.
Thẩm Vu giật mình hừ mũi: “Nhưng bọn chúng đã chạy thoát…”
Lục Vô Chiêu mỉm cười vươn tay xoa đầu nàng: “Nàng nghĩ bản vương bày ra kế hoạch này, sẽ không thu xếp ổn thỏa sao?”
“Bên ngoài có người chờ bọn hắn tự chui đầu vào lưới à?”
Lục Vô Chiêu gật đầu.
Thẩm Vu: “À…”
Nàng cúi đầu im lặng.
Càng hiểu rõ mọi chuyện nước mắt nàng càng nhiều.
Nam nhân than nhẹ, bất lực nói: “Đừng khóc nữa, được không?”
“Ta cứ khóc đấy, ngươi cản được chắc.”
Rất hung dữ, nhưng… cũng khiến người ta không nỡ.
Lục Vô Chiêu không dám suy nghĩ nhiều, không dám hỏi có phải nàng khóc vì thương hắn không, hắn cảm thấy có lẽ Thẩm Vu chỉ là không quen nhìn hắn bị thương cho nên mới thương xót hắn.
Dù sao Thẩm Vu cũng chưa từng nói thích hắn, hắn biết mình là dạng người gì, tính cách không tốt, thân thể không tốt, không có gì đáng để khiến người ta thích, có lẽ chỉ là nàng nhất thời nông nổi thôi.
Tiểu cô nương nông nổi bộp chộp là chuyện rất bình thường.
Đến bây giờ Lục Vô Chiêu vẫn không dám hỏi Thẩm Vu vì sao lại tiếp cận hắn, bởi vì nếu hỏi có nghĩa là hắn quan tâm, nếu một ngày nào đó nàng rời đi, hắn nhất định sẽ không thể chấp nhận.
Chỉ cần không hỏi, sẽ không biết, không có hy vọng, cũng sẽ không thất vọng.
Ngón tay của hắn xoa xoa nước mắt của nàng, trong lòng hắn hỗn loạn.
Dường như hắn đã bắt đầu mong chờ điều gì đó, như thế không tốt chút nào.
“Điện hạ…”
“Hả?”
“Ngươi thích ta sao?”
Lục Vô Chiêu: “…”
Sau khi đấu tranh đủ điều.
“Không thích.” Hắn nói.
“Ò.”
Thẩm Vu không để trong lòng.
Không thích thì không thích, dù sao nàng cũng không tin.
Thẩm Vu ngẩng đầu nhìn nóc nhà, đợi một lát cuối cùng nước mắt cũng khô.
Nàng quay đầu, tình cờ bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm, hắn dịu dàng nhìn nàng, không hề né tránh, Thẩm Vu nhận ra nhiều điều từ đôi mắt ấy.
Nàng không chắc mình có thích không, cho nên định thử một lần.
Bịch!!
Thẩm Vu lại dồn hắn vào trong góc lần nữa.
Nàng xích lại gần nam nhân, không hề sợ hãi tựa vào trong ngực hắn. Hai tay ôm lấy khuôn mặt hắn, dán môi của mình lên.
Lục Vô Chiêu mở to mắt, hô hấp như ngừng lại, hơi thở nóng rực, trong lòng chấn động.
Tay hắn siết chặt đặt trên giường không dám cử động. Cánh tay bị thương dùng quá sức nên vết thương hơi nứt ra.
Mấy giọt máu chảy ra dính vào váy nàng.
Nhưng không ai quan tâm đến.
Sự đấu tranh dữ dội trong lòng đã xé nát chút lí trí còn lại của Lục Vô Chiêu, nụ hôn chủ động của nàng như thắp lên ngọn lửa cho hắn.
Một ngọn lửa thiêu rụi tất cả mọi thứ.
Thôi vậy.
Hắn không có cách nào tự lừa dối chính mình.
Lục Vô Chiêu từ bỏ phản kháng, nhắm mắt lại.
Bọn họ đều là lần đầu tiên hôn nên không hề có kinh nghiệm, Thẩm Vu chỉ dán môi nàng lên môi hắn, không biết phải làm gì tiếp theo, còn Lục Vô Chiêu thì không dám cử động.
Nhiệt độ giữa hai đôi môi nóng bỏng, hơi thở hòa quyện vào nhau khó có thể phân biệt được.
Một lát sau Thẩm Vu lùi lại.
Nàng rút tay ra sau, đổi thành động tác ôm cổ hắn, hai tay đan lại vòng ra sau cổ hắn.
Mặt đỏ tai hồng lúc nào không hay.
Hơi thở nhẹ của nàng quanh quẩn, yết hầu Lục Vô Chiêu run run, vô thức vươn tay ôm lấy eo nàng.
Thẩm Vu xấu hổ cắn môi: “Điện hạ.”
Giọng hắn khàn khàn: “Ừ.”
“Ta…” Hít một hơi thật sâu, vùi đầu vào cổ hắn, nói nhỏ: “Ta bảo phụ thân thỉnh cầu Hoàng thượng, cầu xin ngài ấy tứ hôn cho ta và chàng nhé, chàng… có đồng ý không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT