Chử Linh Thư ngủ một giấc thẳng tới buổi trưa mới tỉnh dậy.

“Ngủ nhiều quá, đau đầu…” Chử Linh Thư cả người mềm nhũn dựa vào người Tri Xuân, để tiểu cung nữ trang điểm cho nàng.

Tri Xuân bất đắc dĩ nói: “May là mấy ngày này không phải đến chỗ Hoàng hậu nương nương thỉnh an, nếu để nương nương biết ngài ngủ muộn dậy muộn như này, sẽ lo lắng lắm.”

Mấy ngày này thân thể Hoàng hậu không được khỏe, nên miễn trừ việc thỉnh an của các nương nương khác và các công chúa, Chử Linh Thư không bị ai quản chế, đương nhiên thích làm gì thì làm.

“Nếu để người khác thấy được vẻ lười biếng của ngài hiện tại, sẽ nói ngài không xứng với danh hiệu quận chúa.”

Chử Linh Thư không quan tâm: “Nói thì nói đi, bọn họ có ghen tị ta đến thế nào, ta cũng vẫn là người xinh đẹp nhất trong cung, là quận chúa được Hoàng hậu nương nương yêu thích nhất, tốt hơn nhiều so với đám xấu xí đó.”

Nói là xấu xí thì cũng có hơi quá, nhưng đúng là không xinh đẹp bằng Chử Linh Thư thật.

Trong hậu cung, Hoàng hậu nương nương yêu thích ai hơn, người đó sẽ sống càng thoải mái.

Mọi người đều nói hoàng đế Gia Tông không thích quản lý chuyện hậu cung, vả lại hắn yêu Hoàng hậu nhất, toàn bộ việc rời đi hay ở lại của người trong hậu cung, đều do một mình Hoàng hậu quyết định, nếu Hoàng hậu không vui, tùy ý đuổi người đi cũng không phải chưa từng xảy ra.

Các lão thần từ triều đại trước có rất nhiều lời oán hận về Hoàng hậu, nhưng Hoàng đế Gia Tông vẫn luôn che chở cho bà.

Từ triều đình đến dân chúng, tất cả mọi người trong kinh thành đều biết Hoàng đế Gia Tông nhân từ phúc hậu, coi trọng nhất là tình cảm. Trên đời này chỉ có hai người có thể cư xử với ông mà không phải kiêng dè gì, một là Lăng Vương có ân cứu mạng hắn, một là người thê tử kết tóc với mình.

“A Vu, ta thường xuyên nghĩ, cả cuộc đời của một người phụ nữ, quan trọng nhất có phải là gả được cho một vị phu quân tốt, sau đó là sinh được đứa con tài giỏi, có thể làm rạng rỡ tổ tông hay không?” Chử Linh Thư bối rối.

Tất cả phi tử sinh ra công chúa đều coi nàng như cái gai trong mắt, bời vì có quan hệ tốt với Hoàng hậu đồng nghĩa với việc hôn sự của chính mình cũng sẽ được xem trọng.

Những công chúa, quận chúa được sủng ái sẽ được ở lại kinh thành, gả vào nhà quan lớn hoặc một vị cánh tay đắc lực xuất thân hàn môn, nhân tài mới xuất hiện, Còn nếu không được sủng, sẽ bị trở thành công chúa hòa thân, gả đến quốc gia lân cận để đổi lấy hòa bình ngắn ngủi cho cả vương triều.

Chử Linh Thư không muốn hôn nhân đại sự của mình bị coi như lợi ích, tùy ý người khác sắp đặt, nhưng nàng đã hưởng thụ ân huệ hoàng gia hơn mười năm, dù sao vẫn nên vì quốc gia này làm chút gì đó. Ngay cả các công chúa khác cũng hâm mộ nàng, nói nếu họ có thể có thân phận địa vị cao giống như nàng, đó chính là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này.

Thẩm Vu lắc đầu nói: “Ta cảm thấy, ngươi chỉ cần sống thật vui vẻ chính là tốt nhất, lấy chồng hay không lấy chồng, việc nào cũng chỉ là một sự lựa chọn.”

Chẳng hạn như nàng, bị kết luận là một con ma ốm chỉ có thể sống không quá hai mươi tuổi, đừng nói sống chết, kiếp trước nàng cũng không sống được hết đêm tân hôn. Trọng sinh một đời, nàng vẫn cảm thấy, vui vẻ mới là quan trọng nhất.

Nhất là khi nhìn thấy Lục Vô Chiêu bước lên ngôi vị hoàng đế, nhìn hắn càng ngày càng trầm mặc, nàng cũng cảm thấy được sự tuyệt vọng, thống khổ.

Vẫn là sống thật vui vẻ mới là quan trọng nhất, dù sao cũng không biết mình có thể sống được bao lâu. Đương nhiên nếu có thể sống vui vẻ ngày nào thì tốt ngày ấy.

Nhưng mà Thẩm Vu cũng biết lời vừa nói của mình nghe thì rất hay, nhưng có làm được hay không lại là một chuyện khác. Cha nàng rất thương nàng, nếu nàng nhất quyết không chịu lập gia đình, cha nhất định sẽ chiều theo ý nàng.

Mẹ mất sớm vì bệnh tật, cha luôn cảm thấy nàng bị thiệt thòi, nên vẫn luôn dành những thứ tốt nhất cho nàng, bất cứ điều gì không hợp lý hoặc trái với quy luật chung của thói đời này, ông đều sẽ đồng ý.

Nhưng Chử Linh Thư lại khác, nàng lẻ loi một mình, con đường đầy chông gai vẫn còn dài.

Thẩm Vu vừa định an ủi vài câu, đã thấy nàng rất nhanh không còn buồn và lo lắng nữa.

Nhìn thấy nàng cười tươi, Thẩm Vu cũng cười theo.

Hai người rất giống nhau ở điểm ấy, cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì cũng sẽ không uể oải, ngược lại vẫn giữ một trái tim nhiệt tình vui vẻ, vẫn luôn tiếp tục tiến lên trên con đường chưa biết đích đến.

“Đúng rồi, bây giờ kể tiếp cho ta nghe chuyện của ngươi và… người kia đi.”

Chử Linh Thư để mọi người rời đi, đóng chặt cửa phòng, cùng Thẩm Vu chia sẻ chút chuyện không thể nói công khai.

Thẩm Vu không thể nói cho nàng biết ân huệ kiếp trước Lục Vô Chiêu tẩy oan cho Thẩm gia, chỉ có thể lấp lửng qua loa kể lại việc Lưu Nhung đến gây sự.

Nói ngày ấy Lăng Vương chứng kiến toàn bộ sự việc, giúp nàng đuổi Lưu Nhung đi, còn cho người đưa nàng khi đó đã té xỉu vào trong vương phủ, mời đại phu đến xem bệnh cho nàng, canh giữ bên giường chờ nàng tỉnh lại, biết rõ bản thân bị lợi dụng cũng không tức giận, lúc sắp rời đi thấy nàng ăn mặc mỏng manh còn để lại áo choàng cho nàng.

Chử Linh Thư nghe xong lắc đầu, nói: “Cô con gái này của Lưu gia thật quá đáng, Lăng Vương làm rất tốt, lúc ấy hắn nên đi tới, lạnh giọng hỏi lại nàng ta ‘Ngươi có dị nghị gì với quyết định của bổn vương?’ dọa chết nàng!”

Thẩm Vu phì cười không nói gì, ngữ khí kia giọng điệu kia vẻ mặt kia, mặc dù không phải giống nhau như đúc, cũng đạt đến tám chín phần mười.

“Nhưng mà, làm sao mà ngươi biết hắn cố ý giúp ngươi dọa đuổi Lưu Nhung đi? Biết đâu hắn chỉ vô tình đứng ở đó.”

Thẩm Vu: “….”

Nàng ngập ngừng một lát, đúng là không biết chứng minh như nào: “Nhưng hắn sai người đưa ta vào trong, như vậy vẫn là quan tâm đến ta à?”

Chử Linh Thư nói: “Có lẽ Mạnh đại nhân thấy ngươi tội nghiệp, trời đang mưa to, ngươi lại đang ốm. Cho dù đổi thành nam nhân khác cũng sẽ không bỏ mặc ngươi tự sinh tự diệt. Ta cảm thấy Lăng Vương sẽ không làm chuyện thương hương tiếc ngọc như vậy.”

Thẩm Vu nghẹn lời, trừng mắt nhìn nàng: “Hắn còn để lại áo choàng cho ta.”

“Cô nương ngốc của ta à, đó có thể là do quên cầm, với lại không phải hắn không thích người khác chạm vào đồ của hắn sao? Đó chính là quần áo tùy thân, có khi là Lăng Vương ghét ngươi, cái áo choàng kia hắn vốn không cần nữa, ai ngờ ngươi sẽ lại trả về.”

“Còn việc ngươi nói là canh giữ bên giường, có thể là hắn tới tính sổ với ngươi, không phải ngươi vừa nói, giọng điệu hắn cực kỳ lạnh lùng, còn hỏi ngươi những vấn đề kỳ quái sao?”

Thẩm Vu chán nản, nàng chưa từng gặp ai giỏi tranh luận giống Chử Linh Thư.

“Vì sao ngươi lại tự tin rằng hắn thích ngươi tới vậy?” Chử Linh Thư không thể hiểu nổi: “Đêm qua ngươi thế mà lại trực tiếp chạy đi tìm hắn, muốn hắn lấy thân báo đáp, vì sao ngươi lại cho rằng hắn sẽ đồng ý, mà không phải đuổi ngươi đi?”

Sự thật chứng minh, đúng là nàng bị coi thành kẻ điên và bị đuổi ra ngoài.

Bởi vì những việc hắn làm kiếp trước, khiến Thẩm Vu cực tin tưởng khẳng định “hắn thích nàng, yêu nàng tới không kiềm chế được”, chỉ là Thẩm Vu lại bỏ qua một vấn đề, nàng không biết ở kiếp trước Lục Vô Chiêu để ý nàng từ khi nào, yêu nàng từ khi nào.

Có lẽ một đời này hắn còn chưa có tình cảm sâu đậm với nàng, vậy những việc nàng đã làm từ trước tới nay, chỉ sợ chỉ khiến hắn cảm thấy mình là một cô nương thô lỗ tùy tiện.

Thẩm Vu tự cảm thấy nghi ngờ bản thân sâu sắc.

Nàng giơ tay che lại miệng Chử Linh Thư, xin nàng ấy đừng nói nữa. Bản thân thì đẩy cửa đi ra ngoài.

Chử Linh Thư nhìn theo bóng dáng nàng, đến tận khi không nhìn thấy nữa mới thở phào nhẹ nhõm, xoa đi mồ hôi bên trán.

Lúc Tri Xuân đi vào thì nghe được nàng than thở: “Ta dễ dàng sao, vì ngăn chặn không để nàng nảy mầm xuân tâm, bịa lý do cũng quá khó khăn, Tri Xuân này, quận chúa nhà ngươi thật vất vả, hu hu.”

Tri Xuân: “….”

**

Thẩm Vu bị bác bỏ đến tự nghi ngờ bản thân đi theo con đường quay về tối qua, không hiểu sao lại đi theo hướng đến Liên Phương cung, nàng chán nản bước đi, đắm chìm vào thể giới riêng của bản thân, không chú ý đến người phía sau đang lặng lẽ đuổi theo.

Người đó bước rất nhanh, lén lút đi, rất nhanh đã vượt qua Thẩm Vu.

Lúc nàng ấy đi lướt qua, Thẩm Vu nghiêng đầu nhìn, tiểu cung nữ kia đang ôm trong lòng một bó hoa màu đỏ.

Nàng giật mình ngạc nhiên, trong phút chốc cả đầu óc như ù đi.

Nàng biết loại hoa này, thiết hải đường màu đỏ.

Thẩm Vu sững sờ tại chỗ, nhìn tiểu cung nữ rõ ràng đang đi hướng về phía Liên Phương cung.

Nàng cũng chạy ngay về hướng đó!

Nàng biết Lục Vô Chiêu không thể chạm vào loại hoa đó, dù một chút cũng không được, hắn sẽ chết mất!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play