Gần tới giờ hợi, mưa tạnh.

Thẩm Vu rón rén mở cửa tẩm điện, cầm lấy chiếc ô từ phiên điện, lén la lén lút rời khỏi Liên Phương cung.

Mới bước chân ra khỏi cửa cung, đã gặp ngay Chử Linh Thư.

“…”

“…”

Thẩm Vu chớp chớp mắt, nhìn Chử Linh Thư cười.

Chử Linh Thư há hốc miệng hồi lâu vẫn không ngậm lại được, nàng trợn mắt há miệng nhìn bạn tốt của mình.

Thẩm Vu đi ra ngoài một lúc lâu không thấy về, mưa càng ngày càng nặng hạt, Chử Linh Thư lo lắng không thôi, sai người ra ngoài tìm không thấy tin tức gì, may mà mưa rất nhanh đã tạnh, nàng mang người ra ngoài tìm kiếm, lo lắng không thôi, nhưng lại không dám lộ liễu gióng trống khua chiêng, chỉ dám lặng lẽ đi tìm.

Nơi gần với Tĩnh Hi cung nhất là Liên Phương cung, nàng cảm thấy mình mới đi ra ngoài mấy bước, chắc hẳn là đi tới Liên Phương cung bên cạnh. Nhưng vì sao A Vu lại đi từ trong cung ra? Gần đây không phải vị Lăng Vương kỳ lạ kiệm lời ấy đang ở trong Liên Phương cung sao?

Có thể là nàng nhớ lầm, đây không phải là nơi ở cũ của Liên phi, chắc là do nàng đi nhầm.

Chử Linh Thư ngây ngốc ngẩng đầu nhìn bảng hiệu treo ở cửa cung, ba chữ “Liên Phương cung” nổi bật ở bên trên.

Khuôn mặt Chử Linh Thư từ king ngạc biến thành mê mang, “Ngươi…”

Thẩm Vu xấu hổ cười, đưa ô qua bên tay trái, bước nhanh lên phía trước, tay phải khoác lên cánh tay Chử Linh Thư, nhỏ nhẹ nói: “Đi thôi đi thôi, về rồi hãy nói.”

Chử Linh Thư cứ như vậy bị Thẩm Vu kéo một nước về cung, không nói được câu nào.

Cửa phòng đóng lại, tất cả cung nhân đều bị đuổi ra ngoài, cũng nghiêm lệnh các nàng quên đi tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong tối nay.

Chử Linh Thư đã thoát ra được một màn chấn động vừa rồi, giờ phút này bị sự tò mò giày vò ngứa ngáy, không thể chờ thêm được nữa.

Nàng vô cùng lo lắng, “Mau mau! Nhanh nói cho ta nghe đi, chuyện gì đã xảy ra? Không phải ngươi đi tản bộ sao, sao lại đi tới tận cung của Lăng Vương?? Ngươi ngây ngốc ở chỗ hắn bao lâu, chắc cũng phải tới một canh giờ ấy chứ?? Không đúng, các ngươi thân quen như vậy từ khi nào vậy?”

Vì sao Thẩm Vu lại dám đường hoàng đi vào tẩm điện của Lăng Vương? Vì sao Lăng Vương lại cho phép nàng đi vào? Điều này đã vượt quá sức tưởng tượng của nàng rồi.

“Ngài… ngài ấy tặng mèo cho ta, ta ôm mèo con là nghĩ đến ngài ấy, nghe ngươi kể những chuyện đó của ngài ấy nên ta muốn đi thăm ngài ấy một chút.” Thẩm Vu nhìn Chử Linh Thư đang nóng ruột đi tới đi lui trước mặt mình, chột dạ nói.

“Con mèo kia… Con mèo kia không phải ngươi nói tiện tay nhặt được à? Vậy mà là ngài ấy tặng?? Ta thật ngốc, vậy mà tin lời nói dối của ngươi, cho nên các ngươi…”

Chử Linh Thư càng nói càng lớn tiếng, không cẩn thận kêu lên, sợ tai vách mạch dừng lại hạ giọng xuống, gằn từng chữ: “Các ngươi không phải là loại quan hệ ta đang nghĩ tới đó chứ? Không thể nào, không thể nào??”

Thẩm Vu ấp úng, ánh mắt trốn tránh, “Dĩ nhiên không phải, ta và điện hạ chẳng có quan hệ nào hết…”

Trước mắt chỉ có mối quan hệ báo ân, đơn phương từ nàng.

“Ngươi còn gạt ta?! Ngươi dám nói không phải ngươi đi tìm hắn? Ngươi tìm hắn có thể có chuyện gì?”

“Trước khi đi ngươi hỏi ta, chẳng phải ta đã nói rồi sao.”

Chử Linh Thư: “??”

Hỏi cái gì? Nói cái gì?

“Ta nói ta đi lấy thân báo đáp.” Thẩm Vu vô tội nói.

Chử Linh Thư: “…”

Dáng vẻ nàng sững sờ như bị sét đánh.

“Ngươi lấy thân báo đáp? Ngươi? Với Lăng Vương??” Chử Linh Thư khó khăn tìm kiếm lại ký ức hơn một canh giờ trước, cuối cùng cũng nhớ lại được, cổ họng muốn gào rách ra, “Báo ân!!”

“Ngươi báo ân Lăng Vương?” Nàng lại lặp lại một lần nữa.

Thẩm Vu gật đầu, đưa tay xoa xoa lỗ tai.

Chử Linh Thư sững sờ như trời trồng cứng ngắc đứng bên giường, đột nhiên cả người như mất ý thức, mắt nhắm lại, thân thể ngã ngửa về phía sau, ầm một tiếng, ngã xuống giường.

Thẩm Vu luống cuống, “Linh Thư, ngươi sao vậy Linh Thư!”

Chử Linh Thư hơi thở yếu ớt, “Đừng nói chuyện, để ta hòa hoãn lại đã.”

Thẩm Vu chậm rì rì nói: “…Ò.”

Trong lúc Chử Linh Thư cố gắng lấy lại tinh thần, Thẩm Vu không yên tâm dựa vào khung giường, bỗng dưng nhớ lại chuyện mới xảy ra ở Liên Phương cung.

Nàng đẩy ngã tấm bình phong, thấy được dáng vẻ tuyệt đẹp của người đàn ông.

Đã có một lần sẽ có lần thứ hai, trước lạ sau quen, trước đây nàng luôn nhìn bóng lưng của hắn, lúc này đúng là…

Khuôn mặt Thẩm Vu chậm rãi dâng một tầng đỏ ửng.

Mặc dù có quần áo che đi một nửa, nhưng nàng vẫn nhìn thấy cơ bụng của hắn, cơ bắp căng đầy, cũng không biết ngày thường hắn tập luyện như thế nào.

Thoạt nhìn yếu đuối, nhưng dáng người không yếu đuối chút nào.

Lúc ấy nàng nhìn tới ngây người, vành tai nóng bỏng như thiêu đốt, thế nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm lên vùng da trắng phía trên, không thể dời mắt.

Nàng đang thèm thuồng một lộ liễu thì âm thanh khàn khàn của người đàn ông vang lên đánh gãy: “Nhìn đủ chưa.”

Vừa trầm đục lại khàn khàn, lại nghiến răng nghiến lợi, còn mang theo sự lạnh lẽo, rét buốt khiến người khác sợ hãi.

Thẩm Vu từ trước tới nay chưa bao giờ cảm thấy sợ hắn, có thể là vì hắn là ân nhân của nàng, cho dù hắn có gác một thanh đao lên cổ nàng, cũng không ảnh hưởng tới việc nàng thưởng thức sắc đẹp của hắn.

Đầu nàng nóng lên, bất thình lình nói tiếp một câu: “Điện hạ, ta đã nhìn thấy hết cơ thể của ngài, ngài có muốn lấy thân báo đáp ta không?”

Lục Vô Chiêu: “…”

Bên trong tẩm điện hoàn toàn yên lặng.

Đó là một loại im lặng tới mức im lìm khiến người ta cảm thấy ngạt thở, khó chịu.

Thẩm Vu nhìn vào đôi mắt hiếm khi thất thần của người đàn ông, lần này toàn bộ khuôn mặt đỏ rần. Chỉ ba giây, nàng thẹn thùng, vệt đỏ ửng từ khuôn mặt lan xuống phía dưới, qua cổ, lướt qua xương quai xanh, chui vào vạt áo.

“Ta… Ta…”

Nàng lập tức đánh mất năng lực nói chuyện, xấu hổ đến mức hô hấp khó khăn.

Rõ ràng nàng nên hỏi hắn có thích nàng hay không trước mới đúng, nếu như hắn thích, nàng mới lấy thân báo đáp. Sao tối nay lại biến thành như thế này…

Thẩm Vu chân tay luống cuống, không biết giải thích như thế nào, lại càng không biết phải xử lý tình hình hỏng bét trước mắt ra sao, xấu hổ đưa tay ôm kín mặt, lúc này các ngón tay đã dính sát vào nhau, không hở một khe nào, là che thật.

Lục Vô Chiêu yên lặng thật lâu, lâu đến mức Thẩm Vu đã không còn thấy thẹn thùng nữa, lo lắng thấp thỏm nghĩ có phải hắn đang tức giận hay không, lâu đến mức Thẩm Vu đã chuẩn bị sẵn lời xin lỗi trong đầu, chuẩn bị xin lỗi hắn.

Người đàn ông đột nhiên nhỏ giọng, chậm rãi nói: “Ra ngoài.”

Thẩm Vu: “…”

Ô, đúng là hắn đang tức giận rồi.

“Được rồi, điện hạ.” Thẩm Vu bụm mặt, giọng nói buồn buồn.

Nàng trêu chọc người ta xong, xám xịt chạy mất.

Gian phòng yên tĩnh trở lại, Lục Vô Chiêu chậm rãi xoay xe lăn một vòng, lại lần nữa đưa lưng về phía cửa phòng, thân thể cứng ngắc một lúc, mới giơ tay lên, che ở trên trán.

Tẩm điện không được tu sửa trong một thời gian dài, sau cơn mưa gió đêm gió mang hơi ẩm ướt luồn qua cánh cửa thổi vào, ánh nến phập phùng.

Vành tai người đàn ông đỏ bừng, một lúc lâu sau mới thở dài một tiếng.





“Chờ một chút, đừng nói nữa, ta còn phải hòa hoãn lại đã.”

Chử Linh Thư một tay nâng lên ngăn cản Thẩm Vu, tay còn lại xoa huyệt thái dương, dáng vẻ vô cùng nhức đầu.

Lúc đầu Chử Linh Thư đã điều chỉnh tốt tâm trạng, cảm thấy mình đã chuẩn bị tâm lý, năng lực chịu đựng đầy đủ để nghe Thẩm Vu giải thích rồi, nàng muốn Thẩm Vu nói chi tiết chuyện đã xảy ra tối nay, kết quả vừa kể xong, Chử Linh Thư cảm thấy tâm hồn yếu ớt của mình không thể tiếp nhận được kích thích lớn như vậy.

Thẩm Vu vô cùng tri kỷ ngậm miệng lại, nàng cũng cần tỉnh táo lại.

Tự mình nói ra những chuyện đó, cảm giác xấu hổ tăng lên gấp bội.

“Để ta tóm lại, Lăng Vương đã giúp ngươi, ngươi muốn lấy thân báo đáp, kết quả ngươi lại nhìn hết thân thể người ta, rồi ngươi lại muốn người ta lấy thân báo đáp ngươi, sau đó ngươi lại chạy, đúng không?”

Thẩm Vu càng nghe càng cảm thấy mình giống như là tên cặn bã phụ tình, hổ thẹn gật đầu, “Đúng thế.”

Chử Linh Thư hít vào một ngụm khí lạnh, “Ôi trời…”

Tỷ muội, ngươi thật là dũng cảm.

“Có thể từ lành lặn không sứt mẻ gì đi ra từ Liên Phương cung, ta thấy Lăng Vương hẳn là cũng chưa kịp tỉnh táo lại rồi.”

Thẩm Vu nhíu mày, “Hắn sẽ chẳng làm gì ta đâu.”

Chử Linh Thư không đồng ý, “Hắn bảo ngươi đi, có thể là sợ bản thân nhịn không được sẽ làm thịt ngươi đó.”

“Hắn sẽ không.”

“Sao ngươi lại tự tin như vậy?”

“Bởi vì hắn thích ta.” Thẩm Vu nói chắc như đinh đóng cột.

Chử Linh Thư: “…”

Không biết lòng tự tin ngút ngàn này là ai cho nàng.

“Ta không tưởng tượng được dáng vẻ của hắn khi thích ai đó, mà lại…” Chử Linh Thư thu lại sắc mặt, chân thành nói, “Với lại, bản thân ta cũng không hi vọng các ngươi ở bên nhau.”

Không nói đến tính cách Lăng Vương không tốt, ngay cả thân thể của hắn…

A Vu vốn dĩ thân thể đã yếu ớt, nàng nên tìm một lang quân như ý có thể chăm sóc nàng, mà không phải giao nửa đời mình cho một người mà nàng phải chăm sóc hắn cả đời.

“Nhưng… ngươi đã nói, báo ân là phải lấy thân báo đáp cơ mà.”

Chử Linh Thư không chút do dự tự đánh mặt mình, sửa lời nói: “Còn có cách khác mà, để ta giúp ngươi suy nghĩ, ngươi trước hết tạm thời bỏ cái suy nghĩ lấy thân báo đáp này đi.”

Thẩm Vu “ò” một tiếng, gật đầu đáp ứng. Chẳng biết tại sao, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác mất mát.

Chử Linh Thư lại lôi kéo Thẩm Vu nói chuyện, mặc dù vừa mới trải qua một trận “kinh tâm động phách”, nhưng cũng không ảnh hưởng nàng chìm vào giấc ngủ, trước khi đi ngủ nàng lầm bầm hai câu, “Ngày mai nói ta nghe những chuyện của ngươi với Lăng Vương, đáng giá để lấy thân báo đáp, chắc chắn là ân trọng như núi, buồn ngủ quá… Ngủ… Ngủ… khò khò…”

Chử Linh Thư còn chưa nói hết, đã nghiêng đầu ngủ mất, Thẩm Vu lại mất ngủ đến tận bình minh.



Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Vu rất sớm đã rời giường.

Nàng một mình dùng đồ ăn sáng, Đại cung nữ sợ nàng lạnh, phủ thêm một tấm áo mỏng cho nàng. Thấy nàng tựa ngồi một bên, không yên lòng vuốt mèo, sợ nàng nhàm chán, mỉm cười đề nghị: “Thẩm cô nương không ngại thì có thể ra ngoài đi dạo một chút? Sáng sớm sau cơn mưa không khí rất trong lành.”

Thẩm Vu kiên quyết lắc đầu, “Không đi không đi.”

Lỡ gặp phải Lục Vô Chiêu thì phải làm sao bây giờ.

“Vậy nô tỳ trò chuyện với ngài nhé? Ngài đừng chê nô tỳ nói chuyện không thú vị là được.”

Đại cung nữ lớn hơn Thẩm Vu mấy tuổi, coi nàng giống như là muội muội trong nhà. Tri Xuân biết sức khỏe Thẩm Vu không tốt, thế là lúc nói chuyện đều thả nhẹ âm thanh, ôn nhu dịu dàng, sợ chiêu đãi nàng không chu đáo.

Thẩm Vu cười cười, nàng cũng không phải là người không có ai trò chuyện là sẽ cảm thấy nhàm chán.

Chỉ sợ tính cách hay lải nhải của Chử Linh Thư, khiến cho các cung nhân ở đây dưỡng thành thói quen không ai nói chuyện là sẽ cảm thấy toàn thân khó chịu.

Tiểu cung nữ thủ ở bên ngoài điện đột nhiên chạy vào.

“Thẩm cô nương, Thái tử đến thăm ngài.”

Thẩm Vu: “…”

Được rồi, hiện tại không cần lo trong tòa đại điện này không có ai để nói chuyện nữa rồi đấy.

Thẩm Vu không thể không gặp, chỉ có thể vô cùng không tình nguyện đứng dậy.

Đại cung nữ thấy nàng chỉ trong nháy mắt sắc mặt như sụp đổ cảm thấy rất buồn cười.

Nàng ấy đỡ Thẩm Vu đứng dậy, chợt nghe đối phương nói: “Đi chuẩn bị cái chậu than đặt ở bên cạnh.”

Đại cung nữ sững sờ, “Muốn chậu than làm gì? Ngài lạnh sao?”

Thẩm Vu không chút biểu tình, “Không, để khách bước qua.”

Nàng kéo lê thân xác nặng nề, toàn thân viết ba chữ “Không nhiệt tình”, chậm rãi đi ra ngoài.

Vừa đi vừa nói: “Mới sáng sớm, thật xúi quẩy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play