Vu Đồng đứng ở sân
bay, hai mắt trống rỗng, cả người choáng váng, đầu đau đến mức muốn nứt
ra, tất cả là tại tối qua cô đã ham uống nhiều. Mặc dù uống không thấy
gì nhưng dù sao thì cô cũng đã uống hết ly này đến ly khác. Sao cô biết
được mình sẽ say cơ chứ, từ nhỏ, nếu ông nội uống rượu thì sẽ cầm đũa
chấm một ít vào môi cô, để cô cũng được nếm chút rượu, cô rất thích, sau này càng ngày càng nghèo, chỉ có dịp lễ Tết thì mới được uống hai ngụm.
Phương Thành nói được vài câu với Tôn Diễm Viễn, loa đã nhắc nhở làm thủ tục check-in.
“Vậy chúng tôi đi đây.” Phương Thành lịch sự nói với Tôn Diễm Viễn.
Tôn Diễm Viễn gật đầu, sau đó quay sang nhìn cô: “Bé cưng, tạm biệt.”
Vu Đồng day day thái dương, mặt mày cau có: “Ừm… Tạm biệt.”
Tôn Diễm Viễn cười bất đắc dĩ.
Sau khi lên máy bay, Vu Đồng mới phát hiện ra cô và Phương Thành ngồi
khoang hạng nhất, vừa tìm được ghế của mình, cô không nói câu gì đã nằm
xuống, nhắm mắt lại rồi lăn ra ngủ.
Phương Thành thấy cô như vậy thì cũng chỉ biết cười, xem ra rượu tối qua cũng hơi nặng.
Máy bay cất cánh, trong lúc rảnh rỗi không có gì làm, Phương Thành liếc
sang nhìn Vu Đồng đang ở bên cạnh, anh gọi tiếp viên lấy cho cô một cốc
nước ấm.
“Vu Đồng.” Anh vỗ vai cô.
Vu Đồng hơi hé mắt ra, quay đầu sang nhìn anh, ánh mắt hơi có vẻ ấm ức.
Phương Thành dịu dàng nói: “Uống nước xong rồi ngủ tiếp.”
Cô ngồi dậy tu ừng ực một hơi hết cốc nước rồi lại nằm xuống nhắm mắt ngủ
tiếp, anh đắp cái chăn mà tiếp viên vừa đưa lên cho cô.
Vu Đồng ngủ say như chết, ngủ liền một mạch 11 tiếng, lúc mở mắt ra thì
máy bay đã bay trên vùng trời quê hương, cô cũng không biết nên cảm thán mình ngủ giỏi hay là cảm thán cơ trưởng bay giỏi.
“Tỉnh rồi à?” Người bên cạnh quay sang hỏi cô.
Vu Đồng ngơ ngơ quay đầu sang, Phương Thành lại đưa cho cô một cốc nước:
“Nước ấm đó, uống đi.” Cô lẳng lặng nhận lấy, đúng là cô đang khát thật.
“Lát nữa tôi đi làm, cô về nhà nghỉ ngơi đi.” Phương Thành dặn dò.
Cô rầu rĩ gật đầu, đầu cô vẫn đang đau như búa bổ, nhưng nghĩ ngợi một lúc rồi lại lắc đầu: “Tôi đi với anh.”
“Đi đâu cơ?”
“Đi làm.”
“Ở phòng làm việc có gì hay để chơi đâu.”
“Tôi vẫn muốn đi.”
Không biết tại sao, Vu Đồng lại thích chơi trò ương bướng, đại khái là vì cô
cảm thấy Phương Thành cứ khăng khăng muốn chịu trách nhiệm với cô vì
chuyện của Vương Hi nên cô cũng nhất quyết không thèm. Nhưng cô lại
không thể lay chuyển được cái người cứng đầu cứng cổ ấy nên cô muốn làm
anh khó xử, khiến anh biết khó mà lui.
“Tùy cô.” Phương Thành cũng mặc kệ cô.
Xuống máy bay, Phương Thành và Vu Đồng lái xe đến phòng làm việc. Lúc trước,
xe Phương Thành được gửi ở sân bay, chiếm nguyên một ô, bỏ ra chút tiền
là được. Đến phòng làm việc, hành lý được để trên xe, còn Vu Đồng thì đi theo Phương Thành lên tầng.
Vừa vào tổ
thư họa, Vu Đồng và Lã Mông Dương đã lườm nguýt nhau. Lã Mông Dương mở
miệng: “Ê, tôi nói này, Vu Đồng, tần suất cô đến phòng làm việc của bọn
tôi hơi bị cao rồi đấy.”
Vu Đồng hừ lạnh với cậu ta: “Tôi thích thế đấy.” Sau đó, cô quay sang lễ phép chào hỏi thầy Vương: “Chào thầy Vương ạ.”
Thầy Vương cũng cười: “Chào cháu.”
Phương Thành vào phòng thay đồ, Vu Đồng cũng đi vào theo, cô ngồi trên ghế
đẩu, cắm sạc pin rồi ngồi yên nghịch điện thoại. Lúc Phương Thành cởi áo khoác ra, anh vô tình liếc qua hình ảnh của Vu Đồng trong gương, anh
đổi sang mặc áo khoác trắng, đóng cửa tủ lại rồi xoay người lại nói với
cô: “Tôi làm việc đây, lúc ăn cơm sẽ gọi cô.”
“Ừm…” Vu Đồng đáp.
Chờ Phương Thành đi ra ngoài, Vu Đồng làm mặt quỷ với không khí. Cô cúi đầu xem giờ trên điện thoại, cái người vừa về đã lao đầu vào làm việc,
không biết lúc trên máy bay có ngủ ngon không?
Vu Đồng ngồi một mình ở trong phòng cũng thấy chán nên dứt khoát bê ghế ra bên ngoài, như thế thì nhìn cô không còn vẻ lẻ loi nữa, vừa có thể
nghịch điện thoại,vừa có thể ngẩng đầu nhìn đám Phương Thành đang bận
gì.
Thầy Vương nhìn Vu Đồng, ông hỏi với vẻ hiền từ: “Vu Đồng này, Phương Thành xin nghỉ phép hai ngày nay để đi cùng cháu à?”
Vu Đồng suýt ngã xuống đất, cô chưa kịp trả lời thì Lã Mông Dương đã chõ
mồm vào: “Hả? Ông giáo, thầy em xin nghỉ phép hai ngày nay là để đi cùng Vu Đồng ấy ạ?”
Dù sao thì thầy Vương cũng đã lớn tuổi, cũng từng trải nhiều, kiểu gì chẳng nhìn ra ít nhiều.
Vu Đồng cười ngây ngô, không biết nên nói gì. Phương Thành xa xôi ngàn dặm bay tới là để cô không bị chảy máu cam, nhưng chuyện này không thể ăn
ngay nói thật được.
Phương Thành bình
tĩnh nói: “Vu Đồng gặp chút chuyện phiền phức, mà lại không có người nhà ở bên cạnh nên em mới đến giúp cô ấy.”
Lã Mông Dương suy ngẫm: “Thầy ơi, thầy quen thân với Vu Đồng đến mức này
từ khi nào vậy ạ? Mời cô ấy ăn cơm, rồi lại còn giải quyết phiền phức
cho cô ấy. Thầy, có phải thầy bị cô ấy nắm được điểm yếu nào đó không
ạ?”
Thầy Vương: “Mông Dương, nói năng kiểu gì đấy.”
Lã Mông Dương nhún vai.
Vu Đồng nghe thấy lời của cậu ta, cô cảm thấy rất đúng, nếu cô không giúp
Vương Hi, chắc là Phương Thành cũng sẽ không hết lòng hết dạ đối xử tốt
với cô như vậy, người ngoài thấy kì lạ cũng là bình thường.
Lã Mông Dương bỗng nhìn Vu Đồng với vẻ gian tà: “Có lẽ, vẫn còn một khả năng nữa.”
Vu Đồng nhíu mày, ra hiệu cho cậu nói.
Lã Mông Dương: “Thầy, có phải thầy đang yêu Vu Đồng không ạ?”
Phương Thành hơi dừng tay lại, chưa kịp nói gì thì Vu Đồng đã cười ha hả đáp:
“Làm, làm gì có chuyện đó.” Đây là lời thật lòng của Vu Đồng, ngoài lời
hứa chả hiểu ra làm sao ấy ra thì giữa bọn họ hoàn toàn chẳng có gì hết.
Phương Thành đứng ở bên cạnh, không nói gì.
Đến giờ ăn trưa, Phương Thành chọn món cho Vu Đồng, ngồi ăn chung với thầy
Vương và Lã Mông Dương. Cô cắm mặt ăn cơm, không nói chuyện, cô luôn cảm thấy trong lòng có gì đấy buồn bực.
Thầy Vương và Lã Mông Dương ăn xong thì trở về phòng làm việc, hôm nay, Vu
Đồng ăn chậm hơn mọi ngày, Phương Thành đã ăn xong rồi mà cô vẫn còn
đang ăn, dáng vẻ ngơ ngơ, rõ ràng là đang lơ đễnh.
Anh gọi cô: “Vu Đồng. Cô sao vậy?”
Vu Đồng gác đũa: “Không có hứng ăn.”
Phương Thành nghĩ chắc do cô uống nhiều rượu nên dạ dày khó chịu: “Vậy đừng ăn nữa, lát nữa lên tầng uống nhiều nước ấm vào.”
Cô gật đầu.
Thật ra Vu Đồng đã gần như hết men rượu trong người rồi, lúc xuống máy bay,
đầu cô đã không còn đau nữa nhưng vẫn chẳng thể xốc tinh thần lên được.
Phương Thành để Vu Đồng về trước, nói là còn phải làm chút việc, cô về tổ Thư
họa một mình, chuyển chiếc ghế về phòng rồi lại ngồi ngây ra, quay đầu
sang nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nhíu mày, hôm nay tâm trạng của cô bị sao
vậy, cứ ủ rũ mãi thôi.
Hoặc là nói, cô
bắt đầu thấy buồn bực từ lúc nào ấy nhỉ? Rõ ràng là cô cảm thấy mình
đang giận gì đó nhưng lại không tìm được nguyên nhân.
Tiếng túi nilong xột xoạt vang lên, Vu Đồng nhìn ra ngoài cửa, Phương Thành
cầm một túi đồ đi tới, đặt vào trong lòng cô. Vu Đồng cúi đầu nhìn, là
một túi quýt nhỏ.
Phương Thành: “Quýt đường đó.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh chạy đi mua đó hả?”
“Ừm, sợ cô thấy chán, đường trong hoa quả tốt cho người vừa uống rượu.”
Phương Thành xoay người đi ra ngoài: “Tôi đi làm đây, có việc gì thì gọi tôi.”
Vu Đồng mím môi gật đầu.
Vu Đồng cụp mắt nhìn đống quýt trong tay, cô cầm một quả lên bóc vỏ, mùi
quýt lan tỏa, vô cùng thanh mát, quýt đường quả nhỏ nên cô đút tỏm cả
quả vào miệng rồi nhai, hơi mát mát, hẳn là rất ngọt. Cô cười híp hết cả mắt vào, cô thích.
Cô vừa ăn quýt vừa
nghĩ xem mình bị làm sao, nghĩ tới nghĩ lui, cô phát hiện ra cô bắt đầu
thấy buồn bực từ bữa dạ tiệc, mặc dù đã say nhưng cô vẫn nhớ tất cả mọi
chuyện. Hình như sự buồn bực của cô bắt nguồn chuyện Phương Thành chẳng
hề lo cho cô, ngày nào cũng kêu sẽ chịu trách nhiệm với cô.
Vừa nghĩ đến đây, Vu Đồng bỗng giật mình, bây giờ, dáng vẻ của cô giống hệt cô vợ nhỏ.
Bên ngoài có tiếng nói chuyện, đến khi không còn tiếng nói chuyện, Vu Đồng
mới bỏ vỏ quýt trong tay xuống, thò đầu ra nhìn, trong phòng làm việc
chỉ còn lại một mình Phương Thành.
“Phương Thành, thầy Vương và Lã Mông Dương đâu rồi?”
“Thầy Vương và Mông Dương có việc đi sang tổ khác rồi, tạm thời không về ngay đâu.”
“Ờ…”
Vu Đồng đứng lên, để quýt xuống bàn rồi phủi tay đi ra ngoài. Cô chắp tay
sau lưng đi qua bàn làm việc của Phương Thành xem anh đang làm gì. Nhìn
hồi lâu mà vẫn chẳng hiểu mô tê gì, vậy là cô chuyển ghế vào đối diện
với anh, chống cằm nhìn anh.
Phương Thành dừng tay lại, ngước lên nhìn cô, Vu Đồng cười với anh, anh cũng cười
rồi cụp mắt tiếp tục làm việc. Ngồi ở đối diện bàn làm việc để nhìn vẫn
chưa đủ, Vu Đồng lại chuyển ghế tới bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn mặt
anh.
Dù Phương Thành có kiên nhẫn hơn nữa, nhưng bị Vu Đồng nhìn chằm chằm như thế đến mấy tiếng đồng hồ thì cũng không chịu nổi.
Anh quay sang nhìn cô: “Sao cô cứ nhìn tôi suốt thế?”
Vu Đồng khẽ cười, đứng lên khoanh tay trước ngực: “Bởi vì anh là chồng tương lai của tôi mà!”
Vẻ mặt Phương Thành vẫn thản nhiên, nhưng tai thì đỏ rần lên, khẽ mắng: “Con gái con lứa, không biết xấu hổ.”
Vu Đồng nhìn phản ứng của anh, xác nhận là anh đang thẹn nên lại trêu
anh: “Không phải là lúc ở Paris, anh giới thiệu anh là chồng chưa cưới
của tôi hay sao?”
Phương Thành nhìn vẻ mặt tí tởn của cô, anh không nói gì, quay đầu đi tiếp tục làm việc.
Vu Đồng chống một tay lên bàn làm việc, cô nghiêng người, vẫn nheo mắt
nhìn Phương Thành. Hôm nay cô phải làm cho rõ xem rốt cuộc Phương Thành
muốn như thế nào với cô.
Mặc dù Phương
Thành không nhìn cô nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của cô, anh dịu dàng nói: “Vu Đồng, đừng nhìn nữa, cô nhìn tôi như thế, tôi không thể tập
trung làm việc được.”
Vu Đồng nhếch môi cười, cô nổi hứng đùa dai, nói với vẻ lưu manh: “Hay là anh hôn tôi một cái đi, tôi lượn luôn.”
Cô đoán là anh sẽ không làm thật đâu.
Phương Thành nhìn sâu vào cô, anh đặt đồ trong tay xuống, tháo găng tay ra. Vu Đồng nhìn một loạt động tác của anh, nụ cười trên mặt sắp tắt ngóm rồi, trong lòng cô bắt đầu thấy hoảng.
Vu
Đồng lui lại nửa bước, nhưng Phương Thành đã nhanh hơn cô, tay trái anh
ôm chặt eo của cô, tay phải nâng cằm cô lên, đặt xuống một nụ hôn.
Người Vu Đồng cứng ngắc, bờ môi lạnh giá của Phương Thành ngậm lấy môi dưới
của cô, khiến cô nhớ tới mùi thơm mát của quýt đường vừa ăn, anh khẽ mút một cái rồi thả ra. Vu Đồng loạng choạng lui lại một bước, chân phải
hơi khuỵu xuống đầu óc mông lung.
Cô nói cái gì là Phương Thành làm cái đấy sao?
Phương Thành bình tĩnh đeo lại găng tay, còn Vu Đồng thì chạy vọt sang phòng bên cạnh, không đi ra nữa.
Chờ Vu Đồng đóng cửa phòng bên cạnh lại, động tác đeo găng tay của Phương
Thành lập tức dừng lại, hai tay anh chống lên bàn làm việc, gục đầu
xuống thở mạnh, rồi lại nghiêng mặt qua nhìn về phía cánh cửa đang đóng
chặt của phòng bên cạnh, ánh mắt ảm đạm mịt mờ.
Vu Đồng ngồi trong phòng bên cạnh, hai chân run run, răng cũng run cầm
cập, hai má đỏ ửng. Cô luống cuống cầm quýt lên, bóc ăn hết quả này đến
quả khác, tỉnh táo, bây giờ cô cần phải tỉnh táo.
Đậu xanh! Cô tỉnh táo kiểu méo gì được đây! Sao lại chẳng theo kịch bản gì hết vậy!
Vu Đồng hít sâu một hơi rồi đút cả quả quýt vào miệng, cô ném vỏ quýt
xuống, đứng dậy ra mở cửa. Cánh cửa đập vào tường đánh “Rầm” một cái,
Phương Thành quay sang nhìn, Vu Đồng đang đi thẳng về phía anh, cô dừng
trước mặt anh.
“Lại làm sao…” Phương Thành mới nói được một nửa thì đã bị chặn lại.
Vu Đồng ôm cổ anh, nhón chân lên, đôi môi đặt mạnh xuống, cô nheo mắt nhìn vẻ mờ mịt trong mắt Phương Thành, nếu đã lưu manh thì lưu manh cho
trót, Vu Đồng thò lưỡi ra liếm nhẹ môi dưới của anh, cô khẽ cười: “Trả
lại cho anh.”
Phương Thành: “Cô…”
“Thầy, hai người đang làm vậy!!!” Lã Mông Dương đang đứng ngoài cửa gào lên.
Người Vu Đồng run rẩy, mặt nóng ran, phản ứng đầu tiên là chột dạ vùi mặt vào cổ Phương Thành, để người khác không nhìn thấy cô.
Mất mặt chết đi được! Cô muốn làm đà điểu!!! Ahuhu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT