Edit: Cá đẹp

Từ khách sạn trở lại nhà ga, Vu Đồng nán lại đến hơn năm giờ chiều mới bắt đầu hốt hoảng dọn hàng, hôm qua Phương Thành đã đổi giờ giới nghiêm thành sáu giờ. Vu Đồng hận không thể chửi bậy, sáu giờ cái mợ anh ấy, sáu giờ thì bà đây còn làm ăn kiểu gì được nữa hả! Mặc dù trong lòng Vu Đồng thầm nghĩ là vậy, nhưng vẫn rất thành thật tay chân nhanh nhẹn dọn hàng.

Vu Đồng cưỡi xe ba bánh điện đi bon bon trên đường phố đông đúc, kỹ thuật lái xe vô cùng lụa, gặp đèn đỏ, cô mới thả chậm tốc độ dừng xe lại.

Thời gian đợi đèn đỏ, Vu Đồng bĩu môi, sao cô lại nghe lời Phương Thành vậy nhỉ, anh nói gì thì chính là cái đó, uy phong lúc trước của cô đi đâu cả rồi.

Cơ mà nghĩ lại, hôm trước, hơn bảy giờ cô tối mới về nhà, mới vừa vào cửa đã thấy bầu không khí trong nhà cứ sai sai sao ấy, cái mũi thính của cô hít hít, phát hiện Phương Thành đã làm đầy một bàn đồ ăn, trên bàn ăn còn đặt một bát cơm trắng và đôi đũa, đồ ăn đã nguội ngắt. Cô đứng ở cửa ra nhìn hồi lâu, đột nhiên, cô nhận ra hình như Phương Thành đặc biệt làm những món đó cho cô, anh đã từng nói sẽ lo ngày ba bữa cho cô.

Trong lòng hơi chua xót, cô áy náy chạy đến thư phòng nhận lỗi với anh, nói lần này mình đã về muộn, từ nay trở đi sẽ về nhà ăn cơm. Kết quả, vừa nói vậy đã lọt hố, sáng hôm qua Phương Thành đã thẳng tay đổi giờ giới nghiêm cấm cửa, cô có muốn đổi ý cũng không kịp nữa rồi.

Hừ. . . →_→

Vu Đồng hừ lạnh, vừa nghĩ đã thấy Phương Thành thật thâm nho nhọ đít.

“Bíp bíp bíp —— “

Tiếng còi xe sau lưng kêu ầm ầm, Vu Đồng mới hoàn hồn ngẩng đầu lên nhìn, ôi mẹ ơi, đèn xanh rồi. Cô dỉn ga, tiếp tục “Đua xe” .

*

Vào đến khu nhà, đỗ xe, cắm sạc pin xong, Vu Đồng đi thẳng từ hầm để xe đến cửa thang máy, rồi lại đi thang máy lên tầng. Trong khoảnh khắc đi vào cửa, cô lập tức lấy điện thoại ra xem giờ.

“Không muộn, rửa tay, ăn cơm.” Phương Thành vừa bưng đồ ăn đi đến trước bàn ăn, vừa nói với Vu Đồng đang đứng ở cửa.

17: 58, Vu Đồng nhướn mày phải, quả nhiên không muộn.

Cô bỏ túi vải ra rồi tùy tiện ném lên ghế sa lon. Tiếp đó, cô làm theo lời Phương Thành nói làm, đầu tiên là vào phòng bếp rửa tay, sau đó quay lại ngồi trước bàn ăn chờ cơm.

Vu Đồng quét mắt nhìn những món ăn phong phú trên bàn ăn, Phương Thành học nấu ăn cũng hơi bị nhanh quá rồi đấy, bây giờ mỗi bữa cơ bản đều có ba mặn hai chay một canh, hai người ăn rất thịnh soạn, cứ đà này, ngày sau, khi cô phải dọn ra ngoài sẽ bị không quen đó.

“Ăn đi.” Phương Thành đặt bát đũa trước mặt Vu Đồng.

Vu Đồng cầm bát lên bắt đầu ăn như hoàn thành nhiệm vụ, như cuồng phong quét lá rụng, muốn nhanh bao nhiêu thì có từng đó.

Phương Thành nhàn nhạt nói: “Chậm thôi.”

Vu Đồng dừng lại, nuốt cơm xuống: “Why?”

Phương Thành nói có bài có bản: “Cô ăn như vậy thì chẳng mấy mà no. Trên bàn còn nhiều đồ ăn lắm, một mình tôi không ăn hết được, mà đồ ăn cũng không để qua đêm được, cho nên, để không lãng phí lương thực, cô ăn từ từ thôi.”

“Vậy, tôi ăn một nửa, anh ăn một nửa. Phương Thành, thật ra anh không cần làm nhiều món như vậy đâu, dù sao thì tôi cũng. . .”

Phương Thành đang gắp thức ăn bỗng dừng lại, Vu Đồng lập tức ngậm miệng, suýt chút nữa là cô nói hết khôn dồn đến dại rồi.

“Ừm, vậy tôi ăn từ từ, ăn từ từ.”

Nói đoạn, Vu Đồng liền hãm tốc độ lại, vừa ăn vừa ngửi từng món một, đồ ăn thơm có thể kích thích cô ăn nhiều hơn.

Cô nhìn trộm Phương Thành, anh ăn rất từ tốn, ăn cơm thôi mà cũng nho nhã như vậy, quả thật cũng hơi. . . đẹp?

Vu Đồng bỗng lắc đầu rùng mình, cô nghĩ cái gì thế này! Không được để sắc đẹp của anh làm cho mê hoặc!

“Kính coong ——” Chuông cửa vang lên.

Vu Đồng cảnh giác: “Phương Thành, ai vậy?”

Phương Thành cũng nhíu mày, vào giờ này không thể nào có người tới nhà anh được, hơn nữa còn là người biết mật mã lối thoát hiểm ở tầng dưới.

Phương Thành đứng lên đi đến trước màn hình, anh ấn vào phím hình tròn, hình ảnh hiện lên, là Từ Kiến.

Phương Thành ngoảnh đầu lại nói với Vu Đồng: “Vu Đồng, là quản gia của bà nội tôi, cô tránh đi một lát nhé.”

Vu Đồng ngậm một miếng sườn trong miệng, bưng bát cơm của mình lên, gắp thêm thức ăn đến cao vút rồi nhanh chóng chuồn về phòng.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Phương Thành cúi người cất giày của Vu Đồng vào tủ giày cạnh cửa rồi mới mở cửa.

Phương Thành mỉm cười: “Chú Từ, chú vào đi ạ.”

Từ Kiến gật đầu đi vào, ông đổi dép lê mà Phương Thành lấy ra cho rồi quét mắt một vòng, cuối cùng, sự chú ý tập trung vào trên bàn ăn.

Phương Thành bình tĩnh: “Dạ, đột nhiên thấy hứng thú nên học nấu ăn ạ.”

Ở trong phòng cho khách, Vu Đồng dán sát tai vào cửa nghe lén, miệng vẫn ngậm miếng sườn.



Phương Thành ung dung ngồi lại trước bàn ăn, anh bưng bát cơm lên, vừa ăn cơm vừa hỏi Từ Kiến: “Chú Từ, sao đột nhiên chú lại tới ạ?”

Từ Kiến cầm điện thoại nói: “A Thành, chú gọi cho cháu mấy cuộc mà điện thoại cháu lại tắt máy.”

Phương Thành ngẫm nghĩ, anh đặt đũa xuống, lấy điện thoại ra từ trong túi áo đang treo trên lưng ghế, ấn hai lần mà điện thoại vẫn không có phản ứng, chắc là hết pin rồi.

“Xin lỗi, Chú Từ, điện thoại cháu hết pin rồi.” Phương Thành đặt di động lên bàn.

“Chú Từ, chú tìm cháu có việc gấp ạ?”

Từ Kiến nở nụ cười: “Lúc trước không phải cháu kêu chú điều tra một số điện thoại hay sao, kết quả gần đây lại cứ có việc quấn thân, quên nói kết quả với cháu đến giờ.”

Ánh mắt Phương Thành tối lại, là số điện thoại đã gửi tin nhắn rác cho anh lúc trước: “Chú Từ, đã tra ra gì rồi ạ?”

Từ Kiến: “Số đó vốn đã bị hủy rồi, nhưng vẫn tra ra được một ít, nói là trước đó đã được vị tiên sinh họ Hàn mua lại.”

Vu Đồng ở trong phòng cho khách cũng nghe được, cô làm mặt quỷ, cô biết mà, với tính cách của Phương Thành, nhất định anh sẽ đi điều tra.

Phương Thành nheo mắt lại, vị tiên sinh họ Hàn à. . .

Quả nhiên giống hệt với những gì Vu Đồng nghĩ, quả thực là Hàn Húc.

“Cảm ơn chú, Chú Từ.” Phương Thành khách sao nói.

“Không có việc gì, vậy, chú đi trước đây, chỗ lão phu nhân còn có việc.”

“Vâng.”

Từ Kiến xoay người đi về phía cửa ra vào, cả buổi không nhúc nhích, cứ đứng đực ra, ánh mắt ông nhìn về phía phòng khách.

Phương Thành nhìn xéo qua Từ Kiến đang đứng đực ra, anh quay đầu nhìn theo ánh mắt Từ Kiến, trên ghế sa lon có một túi vải màu nâu vô cùng chói mắt, là của Vu Đồng, vậy mà lại quên cất đi.

Túi này mà giải thích là anh dùng thì quá phi lí.

Phương Thành lên tiếng: “Chú Từ, cái đó. . .”

Từ Kiến quay đầu sang hỏi: “A Thành, gần đây dì giúp việc không đến à, phòng khách hơi bẩn đấy.”

Phương Thành ngẩn ra, anh thở phào nói với giọng điệu thản nhiên: “Vâng. . . Mấy ngày trước dì ấy xin nghỉ ạ, ngày mai sẽ đến.”

Từ Kiến gật đầu: “Ra vậy, chú về đây.”

Phương Thành gật đầu, nhìn Từ Kiến đổi sang đi giày da, mở cửa rời đi.

Chờ Từ Kiến đi hẳn, Vu Đồng mới ra khỏi khách cho phòng, chạy về phía bàn ăn đặt bát xuống, bên trong chỉ còn một cục xương sườn, đống thức ăn và cơm vừa nãy đã được giải quyết sạch sẽ.

Phương Thành liếc cô: “No rồi hả?”

Vu Đồng chớp chớp mắt: “No. . . ba bốn phần được không?”

Phương Thành đứng lên xới thêm một bát cho cô, Vu Đồng cười hì hì kéo ghế ngồi xuống ăn tiếp.

“Vu Đồng, sau này không được vứt đồ đạc lung tung nữa.”

“Tôi không có mà.”

Phương Thành hất hàm ra hiệu Vu Đồng nhìn ghế sô pha, Vu Đồng không hiểu, quay đầu lại nhìn.

Đậu xanh, vừa nãy cô quên cất túi rồi!

Vu Đồng nhả xương trong miệng ra vội vàng hỏi anh: “Chú Từ quản gia của anh không phát hiện ra chứ? Không mà đúng không?”

Phương Thành: “Chắc là không.”

Vu Đồng kinh ngạc: “Túi của con gái to đùng như thế mà ông ấy không thấy hả?”

Nghe Vu Đồng nói kiểu này, Phương Thành phải nghĩ lại, cũng cảm thấy hơi kì lạ, túi của con gái, lại có màu sắc dễ nhận ra như vậy, để ở nơi dễ thấy như vậy, không có lý nào lại không nhìn thấy.

Vu Đồng quan sát vẻ mặt của Phương Thành, xong rồi, lại bắt đầu đoán mò rồi.

“Được rồi được rồi, Phương Thành, anh đừng nghĩ lung tung nữa, tôi sợ anh rồi đấy. Chắc là chú Từ gì gì đó của anh cũng lớn tuổi rồi, mắt mũi tèm nhèm, nên là không nhìn thấy đâu.”

Phương Thành nhìn về phía Vu Đồng, cười bất lực: “Ừm, biết rồi. Mau ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội hết rồi.”

Sau bữa ăn, Phương Thành rửa bát một mình ở phòng bếp, nước chảy ồ ồ lên đĩa nhưng tay lại không động đậy, anh cụp mắt, ánh mắt mờ mịt.



Vu Đồng nói không sai, người tâm tư kín đáo như chú Từ không có lý nào lại nhìn sót chiếc túi ấy, trừ phi. . .

Phương Thành nhíu mày, anh đã sơ suất rồi, bên cạnh anh luôn có người của bà nội phái tới giám sát anh, chuyện Vu Đồng ra vào nhà anh hẳn là được báo cáo lại từ lâu rồi.

Nếu bà nội đã biết chuyện Vu Đồng ở nhà anh, tại sao lại không phái người tới bắt cô. Chẳng lẽ là bởi vì bà vốn tìm Vu Đồng để sờ xương cho anh, cho nên cô ở bên cạnh anh lại rất hợp ý của bà?

Phương Thành nhíu mày hồi lâu, cuối cùng vẫn thầm thở dài, chậm rãi rửa bát. Bất chợt, anh bật cười, có phải anh nên học Vu Đồng hay không, dù gặp chuyện gì cũng vẫn hào sảng?

*

Từ Kiến trở lại biệt thự nhà họ Phương, đi vòng qua biệt sảnh. Ông đẩy cửa ra, mùi đàn hương bên trong hơi đậm, ánh đèn u ám, chén sứ trên bàn trà làm bằng gỗ đang bốc hơi nóng, lão phu nhân đang dựa lên trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Từ Kiến kính cẩn: “Lão phu nhân”

“Về rồi à.” Lão phu nhân chậm rãi mở mắt ra: “Có gặp A Thành không?”

“Gặp rồi ạ.”

“Còn con bé thì sao?”

“Không gặp, nhưng túi để ở trên ghế sa lon, nên hẳn là cũng ở trong nhà.”

Lão phu nhân lại nhắm mắt lại, cười nói: “Ta đã xem những tấm hình đó rồi, mấy ngày nay bọn nó vẫn luôn ăn chung à?”

“Dạ, buổi trưa thì ăn ở căn tin của văn phòng, tuổi tối thì ăn ở nhà, đồ ăn hình như là A Thành tự nấu.”

“Thật sao. . .” Lão phu nhân cười rất khẽ: “Tùy bọn nó đi, đám thanh niên thường thích lãng mạn.”

Từ Kiến gật đầu: “Vâng.”

*

Vu Đồng ngồi trên bệ cửa sổ, xé phong thư mà Vương Minh và Đường Dung đưa cho ra, cô rút ra một tờ chi phiếu, Vu Đồng nhìn số tiền ở trên chi phiếu, ừm . . Rất hài lòng, ra tay hào phóng đấy.

Một triệu, rất được.

Đây là vụ làm ăn đầu tiên kể từ khi cô gặp Phương Thành đến giờ, có thể bù được mấy vụ nhỏ nhỏ chỉ được mấy trăm nghìn thôi rồi, ngày mai vừa khéo đến hạn tín dụng của ngân hàng.

Vu Đồng cẩn thận cất tờ chi phiếu đi, bỏ vào ngăn khóa nhỏ trong túi vải.

Điện thoại đặt trên tủ đầu giường sáng lên, Vu Đồng nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, đi tới nhìn dãy số hiện trên điện thoại, số quốc tế ư?

Cô nhấc máy: “A lô, ừm, không sai.”

Trò chuyện hơn mười phút, Vu Đồng cúp điện thoại.

Vu Đồng nhếch miệng suy tư, cô mới mua điện thoại không lâu, số điện thoại đã bị người ta tra ra, không ngờ cô cũng bị người ta theo dõi sát sao đấy.

Nhưng mà, những điều này đều không quan trọng, Vu Đồng mặt mày hớn hở, quan trọng là cô vừa nhận được mối làm ăn quốc tế đó! ! !

Hơn nữa còn là Paris đó, cô và Paris quả là có duyên mà.

Vu Đồng xỏ dép lê vào, vui sướng chạy tới thư phòng, cô gào to: “Phương Thành Phương Thành!”

Phương Thành ngẩng đầu khỏi màn hình vi tính: “Hửm?”

Vu Đồng tựa vào cạnh cửa, híp mắt cười thô bỉ: “Tôi phải ra nước ngoài một thời gian.”

“Ra ngước ngoài?”

Vu Đồng gật đầu như bổ củi: “Ừm, cho nên thời gian tôi không ở đây, anh không cần nấu cơm tối rồi nhá.”

“Ờm. . .” Phương Thành đáp hờ hững, rồi lại nhìn máy tính.

Vu Đồng thất vọng cười, đến “ồ” cũng không thèm ồ lấy một tiếng, cũng không nhìn thấy cô ngoan ngoãn báo cáo nhất cử nhất động mà tốt bụng cho cô chút tiền tiêu vặt hả?

Phương Thành nghĩ ra gì đó, anh lại ngẩng đầu lên: “Vu Đồng.”

Vu Đồng nhướn mày, hào hứng đáp: “Ừm!”

“Chứng chảy máu cam của cô thì sao?”

Vu Đồng: . . . ⊙▽⊙

Cô quên mất tiêu chuyện này rồi! ! !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play