Cũng không biết vùi trong ngực Phương Thành khóc bao lâu, đến khi không còn nước mắt tuôn ra nữa, Vu Đồng mới chậm rãi đẩy Phương Thành ra, cô lặng thinh cúi đầu ủ rũ, không biết đang nghĩ gì.
“Vu Đồng?” Phương Thành gọi cô.
Giọng Vu Đồng khàn khàn: “Tạm thời anh đừng nói gì hết, để tôi nói.”
Vu Đồng khịt mũi một cái rồi giơ tay lau nước mắt vẫn còn vương trên mặt, cô ngẩng đầu lên đối mặt với Phương Thành, khẽ mỉm cười: “Phương Thành, bất kể kết quả là gì, cũng đều là do chính tôi đã lựa chọn.”
“Vừa rồi. . . Vừa rồi tôi chỉ hơi hoang mang thôi, dù sao, người bình thường trong thời gian ngắn đều không thể chấp nhận nổi.”
“Không có vị giác thì không có, dù sao tôi cũng chưa bao giờ được ăn đồ gì ngon.”
“Với cả, anh đừng thấy áy náy, tôi không cần đâu.”
Vu Đồng điều chỉnh tâm trạng quá nhanh, đến mức ảo lòi, Phương Thành chỉ nín thinh nhìn cô chằm chằm, anh luôn cảm thấy cô chỉ đang ra vẻ kiên cường.
Vu Đồng chột dạ dời ánh mắt đi, hơi lùi lại phía sau, rời khỏi vòng ôm của Phương Thành, cô xoay người quay về ngồi xuống trước bàn ăn, ăn từng thìa từng thìa đến hết sạch bát cháo.
Phương Thành vẫn đứng yên trước chậu rửa tay của phòng bếp, nhìn cô lặng lẽ ăn hết bát cháo, để lại bát không rồi đứng dậy về phòng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Phương Thành mới thở dài đi đến cạnh bàn ăn thu dọn bát đũa, nhưng động tác lại vô cùng chậm chạp, hơi thất thần. Trong khoảnh khắc đã bưng bát lên rồi, anh lại đặt xuống, cầm điện thoại đang để trên bàn lên.
Ông cụ lặng tiếng một thoáng rồi hỏi: “Nhóc con, vậy cháu có thấy không thoải mái ở đâu không?”
“Ông. . . Cháu không còn vị giác nữa rồi. . .”
Đầu kia yên lặng, lát sau, ông cụ thở dài đánh thượt: “Nhóc con, đường là do cháu tự chọn, đúng không?”
“Vâng. . .”
“Kết quả cũng phải do cháu tự gánh chịu, đúng không?”
“Vâng. . .”
Vu Đồng khịt mũi: “Ông ơi, đạo lý đó cháu hiểu hết mà, chỉ là. . . Có hơi khó chịu ạ. . .”
Ông cụ cười: “Nhóc con, vậy cháu sẽ chỉ khó chịu tối nay thôi, qua hôm nay, chuyện này coi như không có gì hết, biết chưa?”
“Dạ, vâng.” Vu Đồng lau khô nước mắt.
Ông nội cô đã dạy cô từ nhỏ, cảm xúc tồi tệ thế nào cũng đừng để qua đêm, ngày mai lại là một ngày mới.
Vu Đồng đứng từ trên cao nhìn xuống những ngọn đèn đường đã lên sắc vàng cam trong khu nhà, cô nhỏ giọng hỏi: “Ông ơi, lúc ông biết mình bị mất khứu giác, ông có buồn không ạ?”
Ông cụ cười sảng lãng: “Đương nhiên là có buồn, nhưng nghĩ đến vẫn còn có cháu, ông liền không buồn nữa.”
Vu Đồng nghe xong bật cười, lời lẽ của ông nội xấu xa nhà cô vào thời điểm then chốt vẫn rất biết dỗ dành người ta.
“Ông. . . Cháu vì cứu Vương Hi nên mới vậy. Nhưng lúc đó tại sao ông lại phải sờ xương Phương Thành ạ. . .”
Ông cụ: “Tại ông thấy nó đẹp trai.”
Vu Đồng hừ nhẹ một tiếng: “Cháu không thèm tin đâu.”
Ông cụ nói vô cùng chân thành: “Thật mà!”
“Không tin!”
Ông cụ ở đầu kia bắt đầu nói ào ào: “Được rồi, ông cúp máy đây, nếu mày vẫn khó chịu thì cứ làm ổ trong chăn mà khóc đi.”
“Cháu không thèm khóc nhá!”
“Được! Có chí khí! Không hổ là cháu gái ông! Ông cúp đây —— ”
Ông cụ nói cúp là cúp thật luôn, Vu Đồng chỉ biết cười bất đắc dĩ, nói chuyện với ông xong, mặc dù chỉ có dăm ba câu nhưng trong lòng đã thoải mái hơn không ít. Không phải chỉ là không thấy vị gì thôi hay sao, dù sao ngày thường cô cũng không kén ăn, không câm không mù không điếc đã may mắn lắm rồi.
Vu Đồng nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, đang kéo dép lê loẹt xoẹt, cô bỗng chợt nhớ ra.
Hả? (⊙_⊙)
Vừa rồi có phải ông đã nói. . . Lúc cô hôn mê, ông đã nói chuyện điện thoại với Phương Thành, đúng không đúng không đúng không?
Vu Đồng giật mình, cô vội vàng mở cửa chạy ra ngoài, la toáng lên: “Phương Thành!”
“Hửm?” Phương Thành đáp lại, bàn tay đang cầm đũa run bắn lên.
Vu Đồng đứng ở hành lang trống trải, chớp chớp mắt nhìn Phương Thành đang mặc tạp dề bận bịu trong phòng bếp: “Anh đang làm gì đấy?”
Phương Thành dịu dàng đáp: “Nấu bữa tối, sợ cô chưa no. . .”
Vu Đồng ngây ra, đã hơn tám giờ rồi. . .
Cô chỉ vào mũi mình: “Nấu cho tôi hả?”
“Ừm. . .”
Vu Đồng khoát khoát tay: “Cơm tối không quan trọng, Phương Thành, có phải anh đã nói chuyện điện thoại với ông tôi không?”
Phương Thành: “Ừm. . .”
Vu Đồng giật giật khóe miệng, xong rồi, với tính khí của ông nội nhà cô, cô thề có bóng đèn là ông sẽ nói lung tung!
Vu Đồng hỏi dò: “Phương, Phương Thành, ông nội tôi không nói gì kỳ quái đấy chứ?”
Bàn ta đang cầm đũa của Phương Thành cứng đờ lại, lời kỳ quái à. . . Cháu rể có được tính không. . .
Anh liếc Vu Đồng: “Không.”
“Thật sự không hả?”
“Thật. . .”
Vu Đồng nheo mắt hít sâu, sao cô lại không thấy đáng tin chút nào nhỉ. . .
Phương Thành cầm bát lên: “Mì sắp xong rồi.”
Vu Đồng ngơ ngác gật đầu.
“Cô ra kia ngồi đi.”
Vu Đồng lại gật đầu: “Ờ.”
Chỉ một lát, một bát mì to đã được bày trước mặt cô, có đùi gà và đầy đủ rau cỏ, nhìn có vẻ rất ngon. Phương Thành đặt đũa trên bát cho cô, cũng tự bưng một bát cho mình đến ngồi cạnh cô.
Phương Thành: “Ăn đi.”
Vu Đồng: “Anh không cần phải làm ngon như vậy đâu, anh biết là bây giờ tôi cũng chả nếm được vị gì rồi mà.”
Phương Thành động đũa bắt đầu ăn, nuốt mì trong miệng xuống: “Tôi biết, cho nên tôi đã nếm thử cho cô trước rồi, ngon mới đưa cho cô ăn.”
“Cô chỉ cần biết nó ngon là được rồi.” Anh nói thêm.
Vu Đồng nheo đôi mắt đen nhánh nhìn anh: “Phương Thành, tôi nói rồi, anh không cần phải thấy áy náy đâu.”
Phương Thành cụp mắt, anh hiểu Vu Đồng không cần bất kì ai thương hại, vừa rồi cô đã buồn bực nhốt mình trong phòng mấy tiếng, anh ở thư phòng cũng đã nghĩ rất nhiều, phải làm thế nào mới có thể an ủi cô.
Phương Thành nói không nhanh không chậm: “Nếu cô không nếm được vị gì nữa, tôi sẽ nếm thay cô. Từ nay, một ngày ba bữa của cô sẽ do tôi phụ trách.”
Vu Đồng dở khóc dở cười, vẫn là áy náy, cái tật nghĩ nhiều của Phương Thành đúng là không thể sửa được.
Cô trêu anh: “Anh lo bữa trưa như thế nào?”
“Tới văn phòng của tôi.”
Vu Đồng: “Anh đang đùa đấy à.”
Phương Thành: “Tôi giống đùa lắm hả?”
Vu Đồng ngậm miệng, biết điều cầm đũa yên lặng ăn mì đi. Mặc dù không thấy vị gì hết, nhưng cô cảm thấy chắn chắn là rất ngon, bởi vì cô vẫn ngửi được! Cực cực cực kì thơm! Vu Đồng cười toét miệng, chuyện khóc lóc lúc nãy đã quẳng hết ra sau gáy rồi.
Phương Thành thỉnh thoảng lại liếc trộm Vu Đồng, tâm trạng của Vu Đồng hình như rất tốt.
Chiêu Mông Dương dạy anh có tác dụng thật hả?
Hồi nãy, Lã Mông Dương nói với anh: Thầy, thầy hãy nói với người bạn đó của thầy, phải bất chấp tất cả khó khăn mà tiến lên phía trước, nếu người bạn của bạn đó không khỏe, vậy trước tiên phải chữa bệnh! Khỏi bệnh là tâm trạng tốt ngay ấy mà.
Mặc dù anh cảm thấy lời của Lã Mông Dương thật nhảm nhí, nhưng anh đồng ý với một điều trong đó, phải bất chấp khó khăn mà tiến lên.
Phương Thành đụt người hỏi: “Vu Đồng, tâm trạng của cô đã tốt chưa?”
Tốc độ ăn của Vu Đồng vẫn rất nhanh, cô uống sạch nước mì: “Tốt rồi ~ ”
Phương Thành lại đụt người gật đầu: “Ờ.”
Tốt lên là được rồi, bằng không anh thật sự không biết phải làm như thế nào.
Vu Đồng quả thật rất khác với những người anh quen, nếu đổi lại là anh, không biết phải mất bao lâu mới vượt qua được cú sốc này.
“À, đúng rồi.” Phương Thành gác đũa, đứng dậy đi vào phòng bếp.
“Gì vậy?” Vu Đồng lau miệng.
Phương Thành lấy đồ từ chiếc túi đang đặt trên bàn trong phòng bếp ra, đặt từng món từng món trước mặt Vu Đồng.
“Táo tàu, không biết cô thích loại nào nên tôi mua hết, táo khô này, mứt táo tàu này. Còn cả óc chó nữa, tôi mua óc chó tươi cho nhiều chất dinh dưỡng hơn, lát nữa tôi sẽ bóc vỏ sẵn rồi bỏ vào hộp cho cô, cô rảnh rang thì có thể ăn mấy hạt.”
Vu Đồng choáng: “Hơ. . .” (⊙o⊙)
“Còn nữa. . .” Phương Thành vừa quay lại vừa vỗ thùng sữa ở dưới chạn bát: “Sau này mỗi sáng tôi sẽ hâm nóng một cốc sữa cho cô, ông cô nói cô bị thiếu chất.”
Vu Đồng: “. . .”
Cô biết ngay mà, ông cô kiểu gì cũng sẽ nói lung tung! ! ! →_→
*
Ăn tối xong đã là hơn chín giờ, Vu Đồng ngồi xếp bằng trên ghế sa lon nghịch điện thoại.
Phương Thành gọt hoa quả rồi để trên bàn trà: “Ăn hoa quả đi.”
“Cảm ơn.”
Vu Đồng dùng nĩa bắt đầu ăn, thôi được rồi, bây giờ Phương Thành đang áy náy nên mới tốt với cô như vậy, cô có cản cũng không được.
Phương Thành ung dung ngồi cạnh Vu Đồng mà cầm sách lên đọc.
Vu Đồng liếc anh một cái: “Anh không ăn à?”
“Ừm, tôi thích uống trà.”
Vu Đồng quét mắt nhìn tách trà xanh trên bàn: “Tối rồi còn uống trà, bảo sao anh không ngủ được.”
Phương Thành thản nhiên đáp: “Trước kia tôi vẫn ngủ được đấy thôi, bây giờ không ngủ được là vì ai?”
Vu Đồng ngậm miệng, hừ, đối xử tốt với cô rồi mà vẫn chặt chém cô, được được được, cô nhận thua.
Nhưng Vu Đồng vẫn đảo mắt gian tà như phường trộm cướp mà cãi lại: “Do bà anh đó, là bà ấy mời tôi tới sờ xương mà, ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Phương Thành: “. . .”
Phương Thành lật sang trang, đột nhiên nhớ ra gì đó, anh hỏi: “Hôm đó. . . Cô cũng bị chảy máu mũi, vậy cô có phải không sờ xương Vương Hi không? Vương Hi cũng sẽ bị mất ngủ à?”
Vu Đồng khẽ lắc đầu: “Không cần, sẽ không như vậy đâu.”
“Tại sao?”
Ánh mắt Vu Đồng dời khỏi màn hình điện thoại, cô quay sang nhìn Phương Thành, nhíu mày: “Bởi vì đã có bản chính là anh ở đây rồi.”
Ngón tay đó của Vương Hi chỉ là để tiện cho việc sờ xương thôi, những cái khác hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Phương Thành: “Bản chính?”
Vu Đồng: “Đúng rồi đó, anh là bản chính, chính đến không thể chính hơn! Hay là dẫn anh đi đăng kí bản quyền nhé, bên trên viết — dành riêng cho thầy sờ cốt Vu Đồng!”
Phương Thành: “. . .”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT