Khách sạn Thịnh Hoàng, trước phòng tổng thống số 3201, Phương Thành chau mày, nếu anh không nghe nhầm thì đúng là có tiếng kêu cứu của Vu Đồng phát
ra từ trong máy truyền âm.
Phương Thành, cứu mạng.
Chỉ có bốn từ nghe mơ hồ như vọng lại từ xa, nhưng anh có thể cảm giác được cảm xúc mãnh liệt của cô.
Trái tim Phương Thành thắt lại, anh nhanh chóng hồi hồn: “Mở cửa!”
Giọng khàn khàn của gã đầu trọc A Sơn vang ra từ máy truyền âm: “Bốn người bên ngoài đâu?”
Phương Thành quay đầu liếc nhìn bốn vệ sĩ đã bị anh đánh ngất, bình thản đáp: “Ngất rồi.”
“Mày đánh hả?”
“Ừ.”
“Mày có mấy người?”
“Một mình.”
“Sao lại che camera, cả mắt mèo nữa? Bỏ thứ dán trên đó ra cho tao!” Gã trọc A Sơn kích động gào lên.
“Mở.Cửa.” Phương Thành rít lên, giọng trầm xuống phải ba độ.
“Mày bỏ trước…”
Gã trọc A Sơn còn chưa nói xong, Phương Thành đã sốt ruột không thèm tranh cãi với gã nữa mà lấy từ trong túi thẻ từ đã chuẩn bị qua con đường nào đó ra.
“Tinh” một tiếng, khóa phòng được mở.
Hai cánh cửa lớn phòng tổng thống đều không cài xích, Phương Thành dùng sức đẩy cửa ra, vặn cửa hai ba lần vẫn không được, người bên trong hẳn đã
khóa trái cửa.
Phương Thành nhíu mày, anh lui lại phía sau vài bước, nhìn hai cánh cửa lớn từ trên xuống dưới rồi nghiến răng, định dùng phương pháp trực tiếp hơn để giải quyết vấn đề
thì cửa “kẹt” một tiếng mở ra.
Từ khe
cửa, A Sơn trọc đầu lạnh tanh nhìn Phương Thành, xong lại liếc nhìn bốn
người nằm đo đất. Gã kéo cửa ra thêm một chút, lạnh lùng nói: “Không sợ
chết thì cứ vào.”
Phương Thành chẳng buồn chớp mắt, anh cứ thế đi vào trong.
Lúc này, những vệ sĩ còn lại kéo bốn người đang bị ngất xỉu vào phòng.
Phương Thành nhìn quanh, may mà không hề thấy cảnh tượng máu me nào như
vẫn tưởng tượng.
Hơn nữa, những người này không hề tỏ vẻ đối địch với anh. Phương Thành nhíu mày, hoàn cảnh này
không hề giống những gì anh đã tưởng.
Gã
trọc A Sơn vòng ra phía trước anh, một tay nâng lên chỉ về phía trước, ý bảo anh đi đến phía sau bức tường. Phương Thành liếc gã một cái, dẫn
đầu đi tới. Đến khi nhìn thấy được người bên trong, gương mặt lạnh lùng
của anh hơi biến sắc.
Đường Dung đang
ngồi trên sô pha, tay lúc nắm lại, lúc thả ra đặt trên đùi. Gương mặt bà có vẻ lo âu, bà nhìn Phương Thành mỉm cười, nhưng ánh mắt lại né tránh.
Môi Phương Thành hơi giật giật, dường như không biết phải gọi sao cho phải. Đã bao lâu rồi anh không gặp bà?
Lâu tới mức không nhớ nổi nữa.
Phương Thành nhìn người đàn ông bên cạnh Đường Dung – Vương Minh.
Thật ra Vương Minh nhỏ hơn mẹ anh vài tuổi. Ngày xưa khi mẹ ly dị rời khỏi
nhà họ Phương, Vương Minh đã mặc kệ sự cản trở của người nhà, hào hiệp
cho mẹ một chốn che chắn mọi sóng gió.
Mi mắt Phương Thành hạ xuống, hiện tại sự nghiệp của Vương Minh đã khởi
sắc, mẹ anh cũng được sống trong giàu sang, có lẽ gia đình họ rất hạnh
phúc.
Vương Minh hơi xấu hổ, ông ta đứng lên, tỏ ý bảo Phương Thành ngồi xuống: “A Thành, ngồi đi.”
Phương Thành liếc nhìn bàn trà, ánh mắt hơi khựng lại, sau đó ngồi xuống sô pha.
Đường Dung vẫn mỉm cười, thỉnh thoảng lại trộm liếc nhìn Phương Thành. Nhưng
bà không dám nhìn thẳng thắn quá mà luôn giữ vẻ cẩn thận như sợ mình làm không tốt. Bà tự tay cầm lấy chén trà trên bàn, định rót cho Phương
Thành một cốc, ai ngờ luống cuống thế nào, cốc trà lại va vào nhau leng
keng khá chói tai.
“Mẹ… Không cần đâu.”
Phương Thành nói xong thì nuốt nước miếng cho cổ họng đỡ khô khốc, vẫn thấy hơi mất tự nhiên.
Bà rót một chén trà mà tay cứ run run, đặt trước mặt Phương Thành.
Phương Thành chỉ nhìn chằm chằm chén trà, không hề động vào.
Điều chỉnh lại sắc mặt không nên có xong, Phương Thành mới tỏ vẻ bình tĩnh trước đây: “Con tìm Vu Đồng.”
Vẫn là câu nói lúc đứng trước máy truyền âm.
Đường Dung siết chặt tay lại, bà chột dạ cúi đầu. Vương Minh nhìn Phương Thành: “Ở đây không có người cháu tìm đâu.”
“Ông… Vương.” Phương Thành do dự một chút, vẫn thấy gọi như vậy là hợp lý
nhất: “Tôi vừa mới nghe thấy tiếng cô ấy, hơn nữa trên bàn trà vẫn còn
khoai lang cô ấy bỏ lại.”
Vương Minh liếc mắt nhìn túi khoai trên bàn, thở dài. Ông vốn không định giấu giếm,
nhưng người ta chạy đến nên mới thấy chột dạ.
Phương Thành nghiêm túc hỏi: “Vì sao ông lại bắt Vu Đồng? Hẳn là có nguyên nhân.”
Vương Minh không vòng vo nữa, ông trầm giọng nói: “Vì em gái cháu.”
“Em gái…”
Phương Thành khẽ lặp lại, anh nhớ cô bé ấy tên là Vương Hi, đã lớn rồi nhưng hai người vẫn chưa từng gặp.
“Con bé có liên quan gì tới Vu Đồng?” Phương Thành tiếp tục hỏi.
Vương Minh: “Vu Đồng có thể cứu Tiểu Hi.”
Phương Thành nghe xong nhíu mày.
Vương Minh tiếp tục nói: “Tiểu Hi cần sự trợ giúp của Vu Đồng, nhưng Vu Đồng không đồng ý.”
Phương Thành: “Nên các người bắt cô ấy?”
Vương Minh im lặng.
Phương Thành: “Vu Đồng đâu?”
Vương Minh quay sang nhìn gã trọc A Sơn: “A Sơn.”
Gã trọc A Sơn gật đầu, tiếp đó mở cửa phòng. Thím Chung đẩy Vương Hi đi
ra, tay chân Vu Đồng đều bị trói lại, cô được một vệ sĩ khiêng ra. Lúc
nãy, cô nghe thấy tiếng Phương Thành, đồng thời cũng cảm nhận được anh
đang đứng ngoài cửa, cô lập tức cảm thấy an tâm. Hiện tại hẳn là cũng
giãy giụa đủ rồi, cô không chống cự nữa mà tỏ ra rất thảnh thơi.
Phương Thành nhìn Vu Đồng bị vứt lên sô pha: “Cởi trói cho cô ấy.”
Vệ sĩ nhìn gã trọc A Sơn, gã gật đầu đồng ý.
Dây thừng được cởi, Vu Đồng không bị trói nữa. Cô xoa bóp chỗ cổ tay, bĩu
môi tỏ rõ vẻ khó chịu. Cô cà nhắc bước lại cạnh Phương Thành, ngồi xuống chỗ tay dựa sô pha cạnh anh, chân phải hình như do vừa rồi đánh nhau
nên bị thương khá nghiêm trọng.
Phương Thành liếc xuống chân Vu Đồng, sau đó nhìn về phía Vương Hi có vẻ không khỏe lắm. Anh dịu giọng: “Vương Hi.”
Vương Hi cười sáng lạn: “Anh là anh cả ạ!”
Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt tiều tụy của cô khiến Phương Thành ngây người, anh hơi bối rối “ừ” một tiếng.
“Bị ốm à?” Phương Thành hỏi, vẻ mặt dịu dàng hơn.
Vương Hi nhếch miệng, hạ giọng: “Vâng… ốm… U não…”
Sống lưng Phương Thành cứng đờ, anh quay lại nhìn Đường Dung và Vương Minh để xác nhận. Vương Minh gật đầu.
Phương Thành đã hiểu họ tìm Vu Đồng để làm gì.
Bầu không khí im lặng khá là kỳ dị. Vu Đồng mím môi, cứ như thế không chừng Phương Thành sẽ về cùng phe với họ mất, thế chẳng phải cô sẽ mất chỗ
dựa vững chắc à.
Vu Đồng vỗ vai Phương Thành: “Phương Thành.”
“Ừ?”
“Anh đảm bảo để tôi đi ra ngoài được chứ.”
Vương Minh quát: “Cô không được đi!”
Vu Đồng tức giận xắn tay áo: “Nhà từ thiện à, ông vẫn cứ thế à, tôi đã nói là không sờ. Bọn ông có làm gì cũng đừng hòng ép được.”
Đường Dung giương đôi mắt đẫm nước mắt nhìn Vu Đồng: “Vu Đồng, coi như chúng tôi cầu xin cháu đi, được không?”
Đường Dung tiếp tục: “Không thể sờ xương Tiểu Hi, vậy chúng tôi thì sao? Có
phải cô sờ xương chúng tôi là có thể gián tiếp thấy tương lai Tiểu Hi
đúng không…”
Vu Đồng chậm rãi lắc đầu: “Bác à, không đơn giản như hai người nghĩ đâu…”
Vu Đồng thở dài, cô hiểu nỗi lòng muốn cứu sống con gái mình của người làm cha làm mẹ. Nhưng lần này cô không thể giúp được gì.
Đường Dung cầu khẩn: “Vu Đồng…”
Vu Đồng bỏ cái thái độ lệch lạc ban nãy đi, chân thành nói: “Bác à… Cháu cũng cầu xin thím, tha cho cháu đi.”
Phương Thành nhíu mày suy nghĩ, sau đó quay mặt nhìn Vu Đồng: “Vu Đồng, yên tâm. Tôi sẽ đưa cô đi.”
“A Thành…” Đường Dung khẽ gọi anh.
Vu Đồng ngẩn ra, Phương Thành xác nhận sẽ đưa cô đi như vậy, cô lại thấy
bất ngờ. Cô gật đầu cười khẽ. Coi như anh có lương tâm, sau bữa nay cô
nhất định sẽ trị chứng mất ngủ cho anh!
Đường Dung hết mở miệng rồi lại ngậm miệng, bà nghẹn ngào: “A Thành, con dẫn
Vu Đồng đi. Thế Tiểu Hi… Tiểu Hi phải làm sao bây giờ? Nó mới mười bảy
tuổi… nó còn rất nhỏ… Vu Đồng sờ xương không chừng sẽ cứu sống được con
bé, chẳng lẽ con thật sự muốn để con bé ngồi chờ chết ư?”
Vu Đồng hít sâu rồi lại thở ra, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt suy tư của Phương Thành, muốn xem anh sẽ trả lời như thế nào.
Phương Thành cụp mắt: “Mẹ à, mẹ định đặt cược chuyện này lên Vu Đồng thật ạ?”
Đường Dung giật mình.
Phương Thành giật giọng nói: “Mẹ tin lời cô ấy thật ạ? Con biết cô ấy là thầy
sờ cốt, có thể đoán mệnh, có thể đoán tương lai, nhưng mẹ tin thật ạ?”
Vu Đồng nhếch môi, thì ra trong lòng anh, mình vẫn là đồ lừa đảo?
“Chuyện này…” Đường Dung nhìn Vu Đồng, lại nhìn Vương Minh, sau cùng đưa mắt
nhìn Vương Hi, bà che mặt nức nở: “Mẹ không biết… nhưng còn cách nào
khác đâu…”
Vương Minh cũng nhíu mày, họ vào đường cùng rồi.
“Tôi tin.”
Người nói là gã trọc A Sơn, Vu Đồng nhìn gã.
Căn phòng lại yên lặng.
Giọng Vương Minh khàn khàn mệt mỏi, ông đưa tay bóp trán, nặng nhọc nói: “Bác sĩ nói xác suất phẫu thuật thành công thực sự… rất thấp. Bọn tôi thực
sự không còn cách nào khác…”
“Hỏi dò khắp nơi… nghe nói thầy sờ cốt có thể giúp…”
Vu Đồng im lặng ngồi nghe, không nói gì.
Vương Hi nghe thế mới biết, cha mẹ cô dù đã dốc hết sức nhưng cũng đành bất
lực. Cô tự đẩy xe lăn tới cạnh Đường Dung, cô nắm lấy tay bà: “Mẹ, bố
ơi… Con biết hai người là vì cứu con…”
“Nhưng mạng của con… Để con tự quyết có được không?”
“Không sao đâu… Không phải vẫn còn bác sĩ đó à… Phẫu thuật sẽ thành công thôi… Để chị ấy đi đi.. Đừng ép chị ấy… Con không muốn bố mẹ vì con mà biến
thành người xấu…”
“Bố ơi… con xin bố…”
“Bố ơi…”
Nước mắt Vương Hi rơi xuống.
Vương Minh nhìn thật sâu vào Vương Hi đang cầu xin mình. Đây là con gái ông.
Ông yêu con bé biết chừng nào, chỉ cầu mong con bé được sống mạnh khỏe
đến trăm tuổi.
Vu Đồng vẫn ngồi đó quan
sát Vương Hi. Ánh mắt và nụ cười của Vương Hi rất giống với cô bé trong
trí nhớ của cô… Cô bé này thật tốt bụng, nếu có thể chịu được thêm ba
tháng thì tốt, nhưng đáng tiếc…
Vương Minh nhắm mắt siết nắm đấm lại, một lát sau mới buông ra. Ông thở dài một tiếng, nhìn Vu Đồng, khản giọng nói: “Cô đi đi…”
“Mình à…” Đường Dung nghẹn ngào nhìn Vương Minh.
Vương Minh không nói gì nữa.
Phương Thành cụp mắt xuống, tròng mắt khuất dưới bóng tối. Một lúc sau, anh
đứng dậy nghiêng mặt nói với Vu Đồng: “Chúng ta đi thôi.”
Vu Đồng: “Khoan đã.”
Vu Đồng quay người giơ tay ra trước gã trọc A Sơn: “Đầu trọc, túi và chìa khóa xe điện của tôi.”
Gã trọc A Sơn hừ một tiếng, liếc nhìn vệ sĩ, ý bảo đưa ra cho cô.
Vệ sĩ trả lại những thứ đó cho Vu Đồng. Vu Đồng nhanh nhẹn đeo túi, cầm
chìa khóa, cô nói với Phương Thành: “Xong rồi. Phương Thành, đi thôi.”
Phương Thành cúi đầu lễ phép chào Vương Minh, sau đó quay lưng đi.
“A Thành!” Đường Dung từ phía sau gọi anh.
Phương Thành chỉ dừng bước mà không quay đầu. Nhưng Vu Đồng lại quay mặt liếc
nhìn Đường Dung, sau đó cô nhìn gáy Phương Thành, mím môi băn khoăn.
Không thấy có tiếng trả lời, Phương Thành nhấc chân bước đi, Vu Đồng theo sát phía sau.
Ánh mắt Đường Dung vẫn bám theo họ cho tới khi khuất khỏi cửa.
Cửa đóng “cạch” lại, gã trọc A Sơn khàn giọng hỏi: “Anh Vương, cứ để cô ta đi vậy sao?”
Vương Minh ngồi xuống ghế sô pha, ông bất lực nhắm mắt lại: “Cứ vậy đi… Cứ vậy đi…”
Gã trọc A Sơn hơi thở dài.
*
Đến đại sảnh khách sạn, Vu Đồng bước mau vài bước tới trước mặt Phương Thành, cản đường anh.
Vu Đồng ngửa cổ cẩn thận quan sát vẻ mặt anh, rõ ràng là không nỡ mà sao chẳng nói gì vậy, kìm nén dễ chịu lắm à?
Vu Đồng cười hỏi: “Phương Thành, sao lúc nãy lại không để ý mẹ anh vậy? Bà ấy gọi anh đấy.”
Phương Thành lãnh đạm: “Không liên quan tới cô.”
Vu Đồng: “Nhưng rõ ràng anh cũng nhớ bà ấy mà?”
Phương Thành lạnh lùng liếc cô một cái, Vu Đồng lập tức ngậm miệng.
Anh ghê gớm, anh to nhất được chưa, cô ngậm miệng vào là được chứ gì.
Ánh mắt Phương Thành hạ xuống, thấy một chân Vu Đồng vẫn luôn cà nhắc, anh
thở dài bất đắc dĩ nói: “Tôi đỡ cô ra kia ngồi.” Phương Thành chỉ sô pha ở đại sảnh cách đó không xa.
Vu Đồng nhìn theo, gật đầu, chân cô đang rất đau.
Tới khi mông chạm sô pha, cả người Vu Đồng mới được thả lỏng. Cô lấy từ
trong túi ra tuýp thuốc mỡ để bôi. Phương Thành chỉ ngồi đó nhìn cô.
Vu Đồng lại gần nói: “Phương Thành, cám ơn anh nhé.”
Lại cứu cô lần nữa.
Bây giờ cô nghĩ, những lời lúc nãy hẳn Phương Thành cố ý để vợ chồng Đường
Dung nghe, không khiến họ dao động thì chắc hẳn sẽ khó ra khỏi phòng.
“Phương Thành, sao anh lại muốn giúp tôi?” Vu Đồng hỏi nhưng không nhìn anh.
Phương Thành dò xét nhìn sườn mặt của cô, mái tóc dài được bện lại của cô đã
rối tung: “Dù tôi có giúp cô hay không thì cô cũng không cứu Vương Hi.
Nên tôi giúp cô sẽ có vẻ nhân đạo hơn một chút.”
Vu Đồng cười khẽ, hiểu cô thật đấy: “Nhưng đó là em gái anh. Anh không cắn rứt lương tâm à?”
Phương Thành cụp mắt, anh không trả lời mà hỏi lại cô: “Vu Đồng, tại sao cô lại không thể cứu Vương Hi?”
Bàn tay xoa gót chân của Vu Đồng dừng lại, sau đó lại tiếp tục, cô thản
nhiên nói: “Thầy sờ cốt không thể sờ ba thứ, không sờ xương người già,
không sờ xương trẻ con, không sờ xương người chết.”
Phương Thành vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, anh ngờ vực: “Vương Hi là trẻ con?”
Vu Đồng né tránh ánh mắt anh, cô ậm ừ: “Ừ thì… cô bé chưa đủ mười tám…”
Phương Thành nheo mắt nhìn cô, anh hơi suy tư rồi gật đầu: “Nếu cô sờ, thì sao?”
Vu Đồng hơi ngồi thẳng người đậy, cô nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ cười: “Ha ha, có thể là sẽ chết.”
Vu Đồng vẫn nhìn thẳng vào mắt Phương Thành, anh không nói gì.
Cô tiếp tục: “Anh không tin à?”
Phương Thành: “Tin.”
Vu Đồng vẫn nhìn vào mắt anh, ánh mắt vẫn luôn nghiêm túc.
Vu Đồng đưa mắt nhìn chỗ khác cười khà khà khiến bầu không khí tự nhiên
hơn một chút. Đột nhiên phải nghiêm túc vậy khiến cô không quen, cô cười giả lả: “Nói đùa, nói đùa thôi.”
Cô tiếp tục xoa bóp chân mình, dường như không để tâm nói: “Tôi không biết sẽ
có hậu quả gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp đâu.”
Phương Thành nghiêm túc nghe, vẫn im lặng.
Vu Đồng bắt đầu lải nhải: “Phương Thành, thực ra tôi cũng rất muốn cứu Vương Hi… thật đấy.”
“Anh đừng cho là tôi vụng chèo khéo chống…” Vu Đồng nhún vai: “Tôi muốn cứu
cô bé, nhưng tôi cũng lo cho mình lắm. Con người vốn ích kỷ mà. Anh có
hiểu cho tôi không?”
Phương Thành còn chưa trả lời, Vu Đồng đã nói tiếp: “Thôi được rồi, dù sao tôi cũng không mong anh hiểu được…”
“Tuy không thể sờ xương Vương Hi, nhưng từ dáng xương mặt của cô bé có thể nhìn ra được. Cô bé là người tốt, một cô gái tốt.”
“Cả Vương Minh và mẹ anh nữa. Thật ra họ không phải người xấu. Anh không
biết đấy thôi, mấy kẻ ép tôi sờ xương trước kia chỉ hận không thể ấn tay tôi xuống thớt mà chặt ấy chứ, không có ai hiểu rõ trái phải như Vương
Minh và mẹ anh đâu.”
Vu Đồng nói vậy vì
sợ Phương Thành bận tâm chuyện họ ép buộc cô. Cô cảm thấy có mẹ là một
điều may mắn, không đáng để vì một người ngoài như cô mà khiến tình mẫu
tử của họ lại trở nên xa cách.
Hơn nữa,
bây giờ Phương Thành là chủ nhà của cô. Cô cũng nên tỏ ra rộng lượng một chút. Nếu là trước kia, hẳn là cô đã đập họ một trận đau cho hả giận.
Sao Phương Thành lại không hiểu được ý cô cơ chứ, anh nheo mắt nhìn cô: “Nếu tốt đẹp như cô nói, sao lúc nãy còn kêu cứu?”
Vu Đồng cúi đầu cười: “Gan tôi có to thì vẫn biết sợ chứ… Nhưng nói chung, so với những người tôi từng gặp, họ biết phân phải trái gấp một vạn
lần.”
Phương Thành khẽ cười, không nói.
Phương Thành nhìn ra ngoài vách tường thủy tinh của khách sạn, người đi lại
tấp nập, có một cô gái ngồi xổm xuống ven đường, trước mặt cô ấy là một
cô bé con. Cô gái giúp cô bé con gỡ khăn quàng cổ ra, cử chỉ rất dịu
dàng. Phương Thành đoán họ là mẹ con.
Cô bé nở nụ cười, trong đầu Phương Thành lập tức hiện ra nụ cười kiên cường của Vương Hi.
Anh cụp mắt, nhìn có vẻ hơi ảm đảm.
Phương Thành nhìn Vu Đồng đang tập trung bóp chân qua khóe mắt, anh do dự hồi lâu mới gọi cô: “Vu Đồng.”
“Hửm?” Cô không để ý lắm.
“Cô có cách khác cứu Vương Hi không?”
Vu Đồng cụp mắt, tay dừng lại, người cũng cứng đờ.
Phương Thành hạ giọng: “Cô có hả?”
“Không…” Giọng Vu Đồng ỉu xìu, thiếu hẳn vẻ sôi nổi vừa rồi.
“Cô có.” Phương Thành khẳng định.
Vu Đồng ngẩng đầu nhìn anh, có hơi hoảng hốt: “Tôi nói là không có không có không có!”
Phương Thành vẫn tiếp tục nhìn cô chằm chằm: “Cô có.”
Vu Đồng trừng mắt nhìn anh: Cái đệch! Kiếp trước ông đây mắc nợ anh à! Phiền quá đi! Đồ óc cờ h ó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT