Vẫn còn nhớ rõ, vào một ngày nào đó của tháng bảy, nắng sớm tươi sáng, hoa thơm ngát hương, chim hót líu lo,....
Thời tiết thật đẹp.
Vào hôm đó, trước khi Vinh Cẩn Du xuống núi, trời vẫn trong lành, cây cỏ vẫn tươi xanh, nước vẫn thanh mát, người vẫn tự do tự tại, sư phụ cũng không dong dài như vậy.
Thế nhưng, sau đó tất cả đều thay đổi....
"Sư phụ, ta đi xuống núi mua đồ đây."
"Ân, trở về sớm một chút, nhớ mua bánh phù dung cho ta nga."
"Đã biết. Mỗi lần đều nói như vậy ngài không biết mệt à?"
Cứ như vậy, Tiểu Vinh đi xuống núi mua vật dụng hàng ngày.
Vẫn đi xuống núi giống như mọi khi, hôm nay Vinh Cẩn Du mua đồ xong, chuẩn bị đến cửa hàng bánh Lý Ký ở thành Đông để mua bánh phù dung cho sư phụ, không ngờ rằng từ thành Tây sang thành Đông tổng cộng phải đi qua hai đường cái, ba ngõ nhỏ, bảy giao lộ, năm hẻm nhỏ cùng bốn ngã rẽ.
Trời sinh Vinh Cẩn Du mù đường cứ như vậy mà đi tìm tìm, rẽ rẽ, đi tới đi lui, lại một lần nữa 'vinh dự' lạc đường.
Ngay lúc nàng muốn tìm ai đó hỏi đường, thoáng chốc thấy ở trong hẻm vắng xuất hiện mấy tên nam tử đang vây quanh hai nữ tử, lôi kéo dây dưa không rõ ràng.
Vinh Cẩn Du từ nhỏ đã hăng hái làm việc nghĩa, vì thế tinh thần hành hiệp trượng nghĩa ngay lập tức trỗi dậy, nàng tiêu sái đi qua giáo huấn những tên lưu manh đó, cứu hai thiếu nữ bị ức hiếp.
Thật ra, mọi thứ ngay từ đầu đều rất thuận lợi, vẫn không có chuyện gì xảy ra, hết sức bình thường.
Chẳng lẽ, mỗi khi bi kịch bắt đầu đều không hề có điềm báo trước sao?
Vì thế, ngay thời điểm Vinh Cẩn Du cáo từ rời đi, vị thiếu nữ bị doạ đến hồn bay phách lạc luôn nhìn chằm chằm nàng sau đó mở miệng nói.
"Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp, xin hỏi tôn tính đại danh của công tử là gì?"
Thấy vị thiếu nữ bị ức hiếp kia đôi mắt sáng lấp lánh, long lanh nước mắt nhìn ngắm nhan sắc tuấn tú của Vinh Cẩn Du không chớp mắt, làm Vinh Cẩn Du nhớ đến một câu quảng cáo: 'Sprite mát lạnh, sảng khoái'.
Vinh Cẩn Du mỉm cười, khách khí phất tay, nói: "Không cần khách khí, loại tình huống này, bất luận ai gặp cũng đều sẽ ra tay cứu giúp."
Vinh Cẩn Du chợt nghĩ tới Lôi Phong thúc thúc không màng danh lợi, phẩm đức cao thượng, tinh thần vĩ đại giúp người không cần báo đáp, Vinh Cẩn Du không khỏi tự hào về hình tượng huy hoàng mà mình vừa tạo dựng.
*Lôi Phong là một chiến sĩ của Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch và nhân dân Trung Quốc.
"Vậy công tử có thể ghé phủ ta một chút được không, để cho tiểu nữ có thể cảm tạ đại ơn của công tử." Vị nữ tử này vẫn kiên quyết như cũ nói.
"Đúng vậy, vị công tử này, ngài đã cứu tiểu thư của chúng ta, cũng chính là đã cứu lão gia và phu nhân của chúng ta. Ngài chính là ân nhân cứu mạng của cả nhà tiểu thư ta, ngài nhất định phải nhận lời đến phủ chúng ta ăn cơm nha, đây chính là tấm lòng cảm kích mà tiểu thư nhà chúng ta dành cho ngài a."
Ai nha má ơi, sao công tử này lớn lên lại đẹp như vậy? Khuôn mặt thanh tú còn đẹp hơn cả nữ nhân. Lúc trước vẫn luôn cho rằng vị công tử Lý gia suốt ngày đến phủ quấn lấy tiểu thư nhà mình là phong lưu tiêu sái, văn võ song toàn nhất, bây giờ xem ra mình sống lâu như vậy hoá ra đều là uổng phí?
"Này không tốt lắm đâu, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, tiêu thư không cần để trong lòng. Nếu như buộc phải cảm tạ thì nàng chỉ cần nói cho ta biết nên đi đường nào mới đến được cửa hàng bánh Lý Ký ở thành Đông, tại hạ còn phải đến đó mua bánh." Đây là tính huống gì vậy? Người cổ đại đều nhiệt tình như vậy sao? Tại sao trong nháy mắt từ cứu hai người không quen biết thế nhưng lại thành cứu cả nhà? Chiếu theo tình huống hiện tại mà nói.....Dì bảy, cô tám, cậu, em vợ, chị họ, cha vợ, hàng xóm, bà cô,...v.v... đều sẽ tính hết cả sao? Thật là không dám nghĩ đến cảnh tượng tiếp theo....
Vị tiểu thư kia với vẻ mặt khẩn cầu, gương mặt đầy nước mắt, nói: "Nếu như công tử muốn đi thành Đông, không bằng chúng ta cùng nhau đi, nhà tiểu nữ cũng ở thành Đông. Nếu hiện tại để hai nữ tử chúng ta về nhà, trên đường về khó tránh khỏi trong lòng vẫn có chút sợ hãi."
Thấy thế Vinh Cẩn Du không khỏi thầm nghĩ: 'Ách, chẳng lẽ bây giờ mới giữa trưa mà đã trình diễn 'The Ring'* sao? Ban ngày ban mặt, đi đến chỗ đông người không phải là được sao?
*The Ring là một bộ phim kinh dị.
Vinh Cẩn Du cân nhắc một chút sau đó đưa ra quyết định, nói: "Được rồi, dù sao ta cũng đi thành Đông, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên vậy."
Vì để tránh lạc đường vẫn là nên đi theo các nàng thôi, ít nhất cũng sẽ có thể về sớm một chút.
Bọn họ cùng nhau đi về phía trước, không bao lâu, vị tiểu thư kia mở miệng nói chuyện: "Tiểu nữ tên Tô Vân, nàng là nha hoàn của ta tên Tiểu Trúc, không biết nên xưng hô với công tử thế nào?"
Tô Vân là nữ nhi của trấn phú thương* Thanh Thành - Tô Lạc, là người thiện lương, gương mặt xinh đẹp, tính cách phóng khoáng. Thường xuyên ra ngoài du ngoạn, không ngờ hôm nay xui xẻo gặp phải lưu manh.
*Trấn phú thương: người buôn bán giàu có ở trong trấn.
"Thì ra là Tô tiểu thư, tại hạ họ Vinh, tên một chữ Ngọc, không cần xưng hô công tử, có thể gọi ta là Vinh Ngọc."
Vinh Cẩn Du không nghĩ đến việc nói ra tên thật của mình, dù sao đường đường là một nhi tử của Tín vương tên tuổi tất nhiên không nhỏ.
Nha hoàn Tiểu Trúc bên cạnh kinh ngạc, nói: "Nga, Vinh công tử, ngài cũng biết tiểu thư nhà ta sao?"
Cái đồ ngu như heo a....ta đây chỉ là khách sáo một chút, ngươi nghe không hiểu sao?
Vinh Cẩn Du hơi sửng sốt, nói: "A, nga, vừa rồi bị ngươi hỏi, bây giờ đã biết."
Vinh Cẩn Du tự cảm thấy xấu hổ, đến nơi này lâu như vậy, không tiếp xúc với người khác quả nhiên là không ổn, trước giờ đều không để ý cách xưng hô cùng cư xử lắm, vạn nhất sau này về nhà thân phận bị bại lộ thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nói với bọn họ sư phụ trong lúc chữa bệnh cho nàng, bởi vì cần thiết cho nên đã cắt đi phần thịt thừa? (Ý câu này của Vinh Cẩn Du là biến từ nam thành nữ >.<) Loại câu trả lời này thật sự là không thể chấp nhận được, thế nên vừa nghĩ đến đã làm cho người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.
"Vinh công tử đến rồi. Người đâu, mau đi thông tri cho cha mẹ ta rằng có khách quý đến."
Tô phủ? Vinh Cẩn Du còn chưa kịp phản ứng, Tô Vân liền kêu hạ nhân đi thông báo cho Tô lão gia. Lúc này, Vinh Cẩn Du muốn cự tuyệt cũng không được.
"Vâng." Hạ nhân kia vội vàng chạy đi báo tin.
"Chúng ta vào trước đi Vinh công tử, hôm nay ta nhất định phải cảm tạ ngài thật tốt."
"....." Đây là trắng trợn dụ dỗ thanh niên lạc đường a.
"Nga, khách quý ở đâu?" Vinh Cẩn Du vừa đến phòng khách còn chưa kịp lấy lại tinh thần, liền nghe thấy giọng nói như có như không của một người đàn ông trung niên, ngay sau đó dưới sàn nhà rung lên theo từng bước chân.
Tô tiểu thư vẻ mặt hưng phấn, nói: "Cha, vị này chính là Vinh Ngọc Vinh công tử, hôm nay ta cùng Tiểu Trúc ở bên ngoài gặp phải lưu manh, là Vinh công tử đã cứu chúng ta."
Tô lão gia chắp tay, nói: "Nga, vậy đa tạ Vinh công tử đã ra tay cứu giúp."
Tô lão gia quan sát từ trên xuống dưới, nghiên cứu Vinh Cẩn Du một lượt từ trong ra ngoài, một bên quan sát một bên gật đầu, khuôn mặt đầy đặn bởi vì mỉm cười mà càng tăng thêm vẻ mập mạp.
Vinh Cẩn Du cũng chắp tay đáp lễ, nói: "Tô lão gia không cần khách khí, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là việc hiển nhiên."
Di, nhìn ánh mắt hắn kìa, sao ta lại cảm thấy lạnh xương sống vậy?
Vinh Cẩn Du lại khách khí cười cười, nói: "Tô tiểu thư đã an toàn về đến nhà, ta cũng an tâm rồi, tại hạ còn có việc phải đi, xin cáo từ." Nói xong Vinh Cẩn Du liền chuẩn bị bỏ chạy.
"Ai, Vinh công tử dừng bước, nếu đã tới đây thì hà tất gì phải vội đi chứ, hôm nay nhất định phải ở lại ăn một bữa cơm xong rồi hẵn đi a." Mẫu thân Tô Vân cũng chạy ra giữ lại.
Vinh Cẩn Du vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Hôm nay tại hạ thật sự có việc, nếu không thì ngày khác tại hạ sẽ quay lại." Trở về chậm, sư phụ nhất định sẽ lo lắng cho bánh phù dung của hắn a.
Tô Vân thấy nàng phải đi, quýnh lên nói: "Vinh công tử chính là muốn đi Lý Ký mua điểm tâm?" Tô Vân rốt cuộc là đang nghĩ gì đây.
"Đúng vậy, ta muốn đi mua bánh phù dung."
"Này công tử chờ một lát, ta sẽ phái người đi mua giúp công tử."
"....." Ta rốt cuộc là ân nhân hay là kẻ thù vậy, càng muốn làm cái gì thì lại càng không cho làm cái đó.
"Lai Phúc, ngươi đi cửa hàng bánh Lý Ký mua điểm tâm giúp Vinh công tử, sẵn tiện nói với phòng bếp bây giờ có thể dọn cơm lên." Vinh Cẩn Du vừa định nói một vài lời gì đó để từ chối, chỉ là nàng xem nhẹ tốc độ xử lý của Tô phu nhân, lời còn chưa nói ra đã bị nghẹn trở về.
Tô lão gia một bên cảm tạ Vinh Cẩn Du một bên mời rượu, nói: "Đến, Vinh công tử ăn nhiều một chút, hôm nay tiểu nữ của ta vinh hạnh được công tử cứu giúp ta cảm kích vô cùng, ly này lão phu mời ngươi."
"Ngài quá khách khí, việc này chỉ là do lúc ta đi ngang tình cờ gặp phải, nếu không có việc gì thì Tô lão gia, Tô phu nhân, Tô tiểu thư không cần để trong lòng. Tại hạ không uống rượu, không bằng lấy trà thay rượu là được." Vinh Cẩn Du chán ghét nói mấy lời khách sáo, bây giờ nói những lời khách sáo này quả thực đối với nàng là dày vò cả về thể xác lẫn tinh thần a.
Tô lão gia vẻ mặt không hài lòng, nói: "Ai, công tử quá khiêm nhường, đừng khách khí như vậy, cứ gọi ta là bá phụ, chẳng lẽ là ngươi khinh thường lão phu sao?"
Thời đại này nam tử không ai mà không biết uống rượu, ít nhất cũng có thể nhấp môi, uống ít cũng được, như vậy cũng đều được tính là uống rượu.
Vinh Cẩn Du từ chối không được liền cầm chén rượu, nói: "Thôi được rồi, tạ hạ thật sự không uống rượu được, cũng chỉ có thể uống được một ly nhỏ này, đây là toàn bộ thành ý của tại hạ."
Vinh Cẩn Du thấy không thể lay chuyển được, đành phải uống một chút.
Vinh Cẩn Du tửu lượng cũng có thể gọi là tạm ổn, chỉ là xưa nay không thích uống rượu, uống một chút mặt liền đỏ, phù hợp với làn da trắng nõn bóng loáng của nàng, da mặt non nớt thật đẹp, lại càng giống như viên ngọc được chạm khắc đẹp tuyệt thế, nếu như uống nhiều mặt nàng sẽ trở nên trắng bệch giống như người bị bệnh nặng, cho nên nàng thường lấy lý do này để từ chối uống rượu.
Tô phu nhân nhìn nàng uống rượu, lại nhìn thoáng qua nữ nhi đang hơi ngượng ngùng của mình, nói: "Nhìn tướng mạo Vinh công tử, không biết năm nay vừa tròn bao nhiêu tuổi a? Nhà ở nơi nào, cha mẹ ra sao?"
Tô phu nhân biểu tình vô cùng hiền từ quan tâm và hỏi thăm đến gia cảnh cùng thân thế của Vinh Cẩn Du.
"Tại hạ năm nay vừa tròn mười sáu, nhà ở Trường An, cha mẹ khoẻ mạnh, hiện tại đang cùng sư phụ Tử Dương Chân Nhân ở tại một ngôi chùa nhỏ nằm sâu trong núi Thanh Thành."
Một chén rượu rót vào bụng sắc mặt Vinh Cẩn Du liền ửng đỏ, thật thà đáp lại, trong đầu lại nghĩ đến lúc Lai Phúc quay về sẽ lấy lý do gì để cáo từ.
"A, thì ra là vậy, sau này nhất định phải đến nhà bá phụ chơi nhiều a." Ân, tuổi trẻ tài cao, khiêm tốn lễ phép, lịch sự tuấn tú, Tô Lạc vừa lòng gật đầu, ánh mắt ám muội liếc nhìn về phía khuê nữ nhà mình. Hắn cảm thấy người trẻ tuổi này phi thường xuất sắc, thật sự như là nhạc phụ nhìn con rể, càng nhìn càng cảm thấy hứng thú.
"Cha, nương các ngài đừng hỏi thăm nữa, nào, Vinh đại ca hãy ăn nhiều đồ ăn một chút." Tô Vân tiểu thư luôn rụt rè, thẹn thùng rốt cuộc cũng mở miệng.
Thời điểm Vinh Cẩn Du nghe thấy ba từ 'Vinh đại ca', nháy mắt liền hoá đá.
Nói rụt rè, thẹn thùng gì đó, ở thời đại này dùng để chỉ các vị tiểu thư khuê các ôn nhu hiền dịu là thích hợp nhất, nhưng mà....
Sau khi cơm nước xong Vinh Cẩn Du ngồi ở phòng khách, câu có câu không cùng Tô lão gia trò chuyện việc nhà.
Lai Phúc vội vàng tiến vào, hành lễ nói: "Tiểu thư, đã mua bánh xong rồi." Lai Phúc a, vị cứu tinh a, chờ đợi nãy giờ rốt cuộc đã trở lại.
"Vậy nếu đã mua bánh xong rồi, tại hạ liền cáo từ, đa tạ Tô bá phụ, Tô bá mẫu đã tiếp đãi."
Vinh Cẩn Du cố nén nội tâm xúc động vui sướng muốn bỏ chạy của mình, khách khí đi theo bọn họ cáo từ.
"Vừa qua khỏi giờ Ngọ, thời gian vẫn còn sớm, nếu được thì hãy để Vân nhi dẫn ngươi đi dạo hoa viên trong phủ một chút." Tô lão gia một lòng muốn giữ Vinh Cẩn Du lại, tạo cơ hội cho nữ nhi mình bồi dưỡng cảm tình.
"Hôm nay thật sự là không được, sư phụ của ta thích nhất là bánh phù dung, bánh này là mua cho lão nhân gia ngài ấy, ngài ấy còn đang đợi ta trở về a, nếu về trễ e rằng sư phụ sẽ lo lắng." Ở cái gì mà ở a, nếu còn ở lại thì túc thế nhân duyên của ta cũng sẽ bỏ chạy mất.
Vinh Cẩn Du quyết tâm phải rời đi nếu không sư phụ sẽ cằn nhằn chết nàng a, lão nhân gia hắn không phải nhắc mãi về nàng, mà là nhắc mãi về bánh phù dung của hắn.
Tô lão gia nhìn hắn, rất vừa lòng gật đầu, nói: "Ai, nếu là như vậy, làm cho lão nhân gia lo lắng là không hay, vậy hiền chất về sau nhớ đến đây chơi thường xuyên nha."
Ân, không tồi, tuổi trẻ đầy hứa hẹn còn tôn lão ái ấu ( kính trọng người già yêu thương trẻ nhỏ).
"Vâng, nhất định, nhất định."
Ta đi ăn bữa cơm, từ công tử liền biến thành đại ca, sau đó là hiền chất, những người trong nhà này đều dễ tính như vậy sao?
Cầm lấy bánh, Vinh Cẩn Du dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi đó. Tô lão gia cùng hai mẫu tử các nàng vẫn đưa đến cổng lớn, hận không thể cùng nhau theo nàng về a.
Vinh Cẩn Du về tới ngôi chùa nhỏ nằm sâu trong núi, Tử Dương Chân Nhân đã gấp đến không chịu được. Hắn luôn ồn ào cho rằng Vinh Cẩn Du cùng với bánh phù của hắn đã bị người khác lừa đi mất rồi.
Vinh Cẩn Du đại khái đem mọi chuyện đã trải qua nói rõ một lượt với sư phụ, sự tình từ ban đầu sau đó phát triển đến tình trạng này, cũng nên kết thúc thôi, bởi vì Vinh Cẩn Du không tính qua lại với Tô phủ a. Thế nhưng, ngay khi hai thầy trò bọn họ đang cùng nhau tận hưởng cuộc sống nhàn nhã, yên ổn như mỗi ngày thì rắc rối lại kéo đến.....
- ---------------------------------------
Tác giả có vài lời muốn nói:
Đây là chương xen kẽ nói về 'Quang huy huyết lệ sử' bi thảm của Tử Dương Chân Nhân.
Đây là phần dạo đầu còn phần chính của 'Quang huy huyết lệ sử' nằm ở chương sau.
Các vị cũng có thể xem đây là phiên ngoại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT