Cố Tư Mẫn hồi kinh sớm hơn Vinh Cẩn Du mấy ngày, từ lúc trở về liền đại môn không ra, nhị môn không bước. Ai tới cầu kiến cũng đều không gặp, cho đến hôm nay mới vội tiến cung tới thỉnh an Hoàng thượng.
Cố Thần Dật buông tấu chương trong tay, nói: "Là Mẫn nhi đã trở về sao, lần này ra ngoài đi chơi thế nào? Sự tình có tiến triển gì không?"
Cố Thần Dật vừa thấy Cố Tư Mẫn trở về, liền hỏi chuyện lần trước đề cập đã tra thế nào. Cố Tư Mẫn lần này gặp chuyện ở Hàng Châu, hắn cũng đã biết được, chẳng qua là không có ý định nhắc tới.
Cố Tư Mẫn thấy Cố Thần Dật hỏi, nhân tiện nói: "Phụ hoàng hãy yên tâm, đã tra ra được chút manh mối."
Cố Tư Mẫn thản nhiên nói xong, nàng đối với việc này vẫn có chút kiêng dè, dù sao vẫn còn đang điều tra không có chứng cứ thực tế.
Cố Thần Dật nhìn Cố Tư Mẫn với ánh mắt từ ái xem lẫn chút yêu thương, hắn cảm khái dường như khẽ thở dài, nói: "Được, thời gian trôi qua thật nhanh. Chỉ chớp mắt, Mẫn nhi năm nay cũng đã 17 tuổi."
Cố Thần Dật nhìn bức họa hoàng hậu treo trên tường ngự thư phòng, không khỏi có chút thương cảm.
Cố Tư Mẫn nhìn bức họa kia, cũng thương cảm, nói: "Vâng, đúng vậy, chỉ chớp mắt mẫu hậu cũng đã qua đời gần 12 năm rồi, nhi thần đến bây giờ vẫn còn thường xuyên mơ thấy mẫu hậu đấy."
Cố Tư Mẫn vừa nghe thấy Cố Thần Dật nhắc tới tuổi của mình, trong lòng cũng đã phần nào đoán được suy nghĩ của phụ hoàng.
Lần này chung quy nếu gả đi, hiện tại thế lực lớn nhất đó là nhi tử của ba vị Vương gia, như vậy khả năng phụ hoàng lựa chọn Dương Kỳ Nhạc sẽ khá lớn đi, tuy rằng binh quyền trên tay phụ thân không nhiều hơn Vinh Vương gia bao nhiêu, nhưng dù sao coi như cũng trung thành và tận tâm. Hơn nữa, phụ hoàng lại luôn có chút thưởng thức Dương Kỳ Nhạc.
Vinh Vương gia thoạt nhìn trung tâm như một, nếu hắn rốt cuộc có hành động, khả năng phụ hoàng gả ta cho Vinh Cẩn Du cũng không nhỏ, nhưng Vinh Cẩn Du này từ nhỏ dưỡng bệnh ở chỗ Tử Dương Chân Nhân trên núi Thanh Thành, bây giờ dáng vẻ ra sao cũng không ai biết được.
Còn lại một tên Lâm Ức Kiệt, vừa ăn chơi trác táng lại còn là đồ háo sắc, phụ hoàng chắc chắn sẽ không gả mình cho hắn. Huống hồ, gia phụ Lâm Ức Kiệt này có quan hệ khá tốt với Tam ca, những năm gần đây Tam ca tuy rằng mặt ngoài nhu thuận bình thường nhưng sau lưng lại hành động mờ ám không ngừng. Lần này bản thân gặp chuyện, hắn là người khả nghi nhất.
Cố Thần Dật khẽ cười, nói: "Vậy Mẫn nhi có ý trung nhân chưa? Nếu con thành thân phụ hoàng liền cũng có thể an lòng. Nguyên nhân cấp bách gọi con trở về lần này, có lẽ con cũng đã biết được."
Cố Thần Dật nhìn vào mắt nữ nhi cùng khuôn mặt cực kỳ giống ái thê của mình, liền nhớ tới ám vệ báo lại rằng có một thiếu niên không màng an nguy của bản thân mà cứu Mẫn nhi, Mẫn nhi còn tự mình chữa trị. Hắn không muốn dùng hôn nhân chính trị để trói chặt nàng, vừa hỏi như thế cũng là vì muốn biết nữ nhi mình có suy nghĩ gì, nếu như thật sự có người trong lòng, liền gọi hắn đến ban thưởng cho một chức quan là được, người mà nữ nhi mình coi trọng tất nhiên sẽ không phải là một kẻ vô dụng tầm thường, đến lúc đó cũng coi như là người có thể dùng.
Cố Tư Mẫn khẽ nhíu mày, tựa hồ có chút bất mãn, nói: "Tất nhiên là biết, chẳng qua là nhi thần không biết suy nghĩ trong lòng của phụ hoàng. Trong lòng nhi thần chỉ có phụ hoàng, mẫu hậu cùng giang sơn Cố thị, cũng chưa từng có người nào khác."
Chút thủ đoạn đùa giỡn của những người kia tất nhiên là dễ đối phó, chỉ sợ là trong lòng phụ hoàng đã có chủ ý, bản thân lại ngay cả lý do đấu tranh cũng đều không có.
Cố Thần Dật nghiêm mặt một lúc lâu, cuối cùng khoác tay áo, nói: "Quên đi, chuyện này dừng ở đây đi, bây giờ con đã trở về, bọn họ liền cũng không thể nói gì hơn, chỉ là thành hôn cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
Cố Thần Dật gả Cố Tư Mẫn đi, trong lòng cũng không muốn. Chủ ý của những thần tử này là gì trong lòng hắn đều biết rõ, sở dĩ lần này không có phản đối cũng là do suy nghĩ đến tuổi của Mẫn nhi. Tuy nói Hoàng thượng sủng ái Công chúa ở lâu thêm vài năm cũng không sao, nhưng dù sao đây cũng là chuyện chung thân đại sự của Mẫn nhi, bản thân cũng muốn lựa chọn ý trung nhân cho nàng. Bất quá Dương Kỳ Nhạc thật sự là một nhân tài, diện mạo tuấn mỹ cùng văn võ song toàn, nếu phối cùng Mẫn nhi cũng miễn cưỡng coi như là được.
Cố Tư Mẫn rũ mi mắt, thu lại cảm xúc, nói: "Vâng, nhi thần đã biết, lời đồn đại này ít ngày nữa sẽ biến mất, tất nhiên sẽ khiến phụ hoàng an tâm."
Cố Tư Mẫn thần sắc không hề biến hóa, ngữ khí vững vàng ngược lại khiến cho Cố Thần Dật không thể nhìn ra tâm tư này.
"Được rồi, chúng ta đã lâu rồi cũng không có cùng nhau nhàn thoại việc nhà, không bằng người bồi phụ hoàng cùng đi ngự hoa viên một chút đi." Cố Thần Dật nói xong, liền đứng dậy cùng Cố Tư Mẫn đi thẳng đến ngự hoa viên.
- --------------------
"Phụ thân, hôm qua người nói có việc muốn nói với con, không biết là chuyện gì vậy?" Tới gần giữa trưa, Vinh Cẩn Du liền đến thư phòng Vinh Vương gia nhắc đến chuyện hôm qua còn chưa nói xong.
Vinh Vương gia nhìn Vinh Cần Du, có chút lo lắng, nói: "Ta nghe nói con ở Hàng Châu gặp chuyện suýt nữa mất mạng, việc này ta đã phái người đi thăm dò, lần này ta vội vàng tìm con về nhà, kỳ thật cũng là do có nguyên nhân khác."
Vinh Vương gia sáng sớm nhận được tin tức Tuyệt Vu Song truyền đến, liền vô cùng tức giận, bản thân bây giờ trong triều đình cơ hồ không màn thế sự, bất luận việc lớn việc nhỏ hầu như đều duy trì thái độ trung lập cũng không hỏi nhiều, không nghĩ tới vẫn có người dám xuống tay với Cẩn Du. Chuyện ấy làm cho hắn vô cùng tức giận, một khi điều tra việc này, nếu như cần thiết phải trở mặt với nhau thì cũng đều được.
Vinh Cẩn Du thật cẩn thận, hỏi: "Vâng, nếu phụ thân đã phái người đi điều tra, con cũng an tâm. Nhưng cũng không biết phụ thân nói có nguyên nhân khác, là gì vậy?"
Vinh Cẩn Du tất nhiên là biết, sự kiện gặp chuyện ở Hàng Châu này ngài ấy nhất định muốn điều tra đến cùng, dù sao cũng không cần mình quan tâm cứ chờ đợi là được, đến lúc đó còn có thể biết tên thích khách kia vì sao lại nhắm vào Cố Nhạ Nhan.
Vinh Vương gia thở dài, nói: "Gần đây kinh thành vẫn đồn đại chuyện Công chúa bệnh tình nguy kịch, phần lớn thần tử cũng đều dâng tấu muốn Hoàng Thượng tứ hôn, gả Công chúa. Trường Nhạc Công chúa là Công chúa mà Hoàng Thượng sủng ái nhất, hiện nay người có thể xứng với Công chúa nhất, đương nhiên là thế tử của tam Vương gia chúng ta đứng mũi chịu sào."
Vinh Vương gia lời này lại nói rất rõ ràng, bất quá hắn muốn để Vinh Cẩn Du chuẩn bị tâm lý, nếu không chuẩn bị tốt một ngày nào đó Hoàng thượng hạ chỉ triệu kiến, đến lúc đó chắc chắn chính là chuyện tuyển chọn Phò mã. Bất quá trong lòng mọi người cũng đều biết chuyện Vinh Cẩn Du bây giờ đã trở về, cho dù trong vòng vài ngày truyền khắp kinh thành cũng không sao, dù sao nhi tử của hắn thoạt nhìn vẫn có chút gầy yếu. So về văn võ, trưởng tử Dương gia vẫn là người tuyệt hảo nhất, bất quá có câu 'thánh ý khó dò', hoàng thượng nếu là bởi vì chính trị hoặc nguyên nhân nào khác mà quyết định, vậy bản thân hắn cũng không thể không đề phòng.
Vinh Cẩn Du nghe xong, vô cùng kinh ngạc, vội vã hỏi: "Phụ thân là đang lo lắng Thánh Thượng sẽ chọn ta làm Phò mã sao? Nếu là như thế, phụ thân có kế sách gì ứng phó không?"
Năm xưa nghe nói, trưởng tử Dương Vương gia Dương Kỳ Nhạc dáng vẻ tuấn tú nho nhã. So về văn võ hắn cũng là một người rất tài giỏi, ta lại bị đồn là thân thể bệnh tật quanh năm, hẳn là sẽ không lựa chọn ta đi? Vinh Cẩn Du không khỏi có chút lo lắng, ngoại trừ vì bản thân là nữ tử còn chính là bởi vì Cố Nhạ Nhan, cho nên mình nhất định không thể cưới vị Công chúa này.
Vinh Vương gia bây giờ nhắc đến chuyện này, chắc hẳn hắn cũng đã có kế sách ứng phó, hắn hằng năm lo việc triều đình, sao lại không có tâm cơ cùng mưu sách cơ chứ.
Vinh Vương gia nhìn nàng, ngừng một chút, nói: "Đúng vậy, cách đơn giản và nhanh gọn nhất đương nhiên đó là thành thân. Hoàng thượng tất nhiên sẽ không gả Trường Nhạc Công chúa cho người đã có thê tử để nàng phải chịu thiệt."
Vinh Vương gia còn chưa nói hết câu, sắc mặt Vinh Cẩn Du liền trở nên tái nhợt.
Vinh Cẩn Du nghi vấn, hỏi: "Chẳng lẽ không có cách nào khác sao? Bây giờ con vẫn chưa muốn thành hôn quá sớm."
Vinh Cẩn Du thật không ngờ rằng Vinh Vương gia lại nói ra lời ngạc nhiên như vậy, cư nhiên muốn để mình thành hôn. Cưới Công chúa hoặc là cưới người khác, cách làm này của hắn thật đúng là nhất cử lưỡng tiện. Phía trên có Hoàng thượng đè nặng, điều này khiến cho mình phải nghe lời mà thành hôn.
Khi Vinh Cẩn Du suy nghĩ đến việc này, nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi. Sợ rằng Thánh Thượng thật sự sủng ái Công chúa quá mức, như vậy chẳng phải là lại biến thành Vũ Tắc Thiên thứ hai sao? Nhớ Vũ Tắc Thiên năm đó, thành yêu nữ nhìn trúng Tiết Thiệu, còn không phải bức tử thê phòng của hắn, mà cuối cùng, mặc dù biết ái nữ Thái Bình cũng Phò mã tình thâm ý dài nhưng bởi vì chính trị hoàng quyền, bị liên lụy tội mưu phản cho nên cũng không tha mạng cho Tiết Thiệu.
Chẳng lẽ, quyền vị của Vinh Vương gia đã đạt đến mức Thánh Thượng phải kiêng kỵ cho nên sẽ không dễ ra tay sao? Nếu là như thế, vậy lại càng rắc rối. Từ xưa đến nay, bởi vì công cao chấn chủ, một tay che trời khiến quân vương nghi kỵ, chuyện tru di cửu tộc thật sự cũng không ít.
Vinh Vương gia nhíu mày, khuyên nhủ: "Hiện tại xem ra đây là biện pháp tốt nhất, con phải biết đạo lý 'quân muốn thần chết, thần không thể không chết'. Hơn nữa tuổi của con cũng không còn nhỏ, lúc phụ thân bằng tuổi con, con đều đã sắp bi bô tập nói."
Không muốn thành thân, chẳng lẽ là có người trong lòng sao? Nếu như vậy cũng rất tốt, chỉ cần thân thế gia đình nàng kia trong sạch, liền có thể trực tiếp định ngày xuất giá.
Vinh Vương gia lúc trước nghe nói Vinh Cẩn Du xuống núi du ngoạn, sau này lại nghe nói nhi tử của hắn ở Hàng Châu buôn bán, cũng thấy ý tứ chậm chạp không muốn về nhà, bây giờ thử thăm dò một chút, quả nhiên con hắn không muốn thành hôn. Từ trước khi bắt đầu đến bây giờ, khi xuất hiện chuyện luyến đồng, đoạn tụ, hắn sợ rằng nhi tử một ngày nào đó sẽ đoạn hương khói mỏng manh này của nhà mình.
Vinh Cẩn Du cảm thấy không vui, chỉ trả lời cho có lệ, nói: "Con đã biết, mong phụ thân lại cho thêm chút thời gian, con chắc chắn sẽ nhanh chóng đưa ra quyết định."
Vinh Cần Du lúc này đành phải ổn định Vinh Vương gia trước, không muốn làm phò mã lại không muốn thành hôn, việc này thật đúng là khó giải quyết, bây giờ còn không biết Cố Nhạ Nhan ở phương trời nào, nhất thời cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Vinh Vương gia gật đầu ngầm đồng ý, nói: "Vậy được rồi. Kỳ thật, phụ thân cũng không muốn can thiệp vào chuyện hôn nhân của con. Chẳng qua là chuyện liên quan đến triều đình, tính cách này của con từ nhỏ đã yếu đuối, ta cũng không muốn con bước vào con đường quan trường u tối, loại địa phương này một khi bước vào chỉ lo thân mình, thế nhưng toàn thân trở ra lại không thể dễ dàng như vậy."
Dừng một chút, hắn lại nói rõ: "Con nếu trong lòng thật sự có mến mộ nữ tử nào, phụ thân cũng không quan trọng gia thế bối cảnh của nàng, chỉ cần thân thế gia đình nàng trong sạch, là được."
Vinh Vương gia tất nhiên biết được tính cách nhi tử của mình, chỉ là hắn làm sao lại biết được Vinh Cẩn Du bây giờ cũng không phải là nhi tử tính tình yếu đuối nhu nhược kia của hắn.
Vinh Cẩn Du đầu đầy mồ hôi lạnh, nói: "Vâng, phụ thân dụng tâm lương khổ con tất nhiên đều biết. Vậy Tiêu Duẫn..."
Vinh Cẩn Du lúc này mới nhớ đến nàng vẫn còn chưa nhắc đến Tiêu Duẫn với Vinh Vương gia, nói thế nào hắn cũng là người bên cạnh mình, vẫn nên giải quyết thỏa đáng một chút.
Vinh Vương gia buông chén trà trong tay, nói: "Hắn? Ta biết, ta nhớ rõ hắn, ta cũng đã phải người tra rõ lai lịch của hắn. Hắn đối với con cũng rất trung tâm, sau này kể cả nhóm người Tuyệt Vu Song đều do con sai sử, nghe con giao phó."
Vinh Vương gia ngay cả nhóm người Tuyệt Vu Song cũng đều giao cho Vinh Cẩn Du phân phó, hẳn chỉ sợ lại xảy ra chuyện như ở Hàng Châu, có nhóm người Tuyệt Vu Song bảo hộ hắn cũng có thể an tâm.
Vinh Cẩn Du đứng dậy hành lễ, nói: "Vâng, con đã biết. Vậy phụ thân nghỉ ngơi đi, con lâu rồi chưa hồi kinh cho nên cũng muốn ra ngoài đi dạo."
Vinh Cẩn Du hiện tại trong đầu đều suy nghĩ đến chuyện phái người đi tìm Cố Nhạ Nhan, làm sao còn có tâm tư lo lắng chuyện gì khác đâu.
Vinh Vương gia nhẹ nhàng nói: "Con đi đi, nhóm người Vu Song nhất định sẽ âm thầm đi theo bảo vệ con."
Nghĩ đến kinh thành này, dưới chân thiên tử không có người nào dám ở ban ngày ban mặt hành hung, Vinh Vương gia nói xong, liền quay đầu đi làm chuyện khác.
Vinh Cẩn Du vừa ra khỏi thư phòng trở về viện, liền nói với Tiêu Duẫn: "Tiêu Duẫn, người lập tức phái người khôn khéo một chút đi đến Thiên môn ở Kim Lăng, tìm Cố Nhạ Nhan."
Bây giờ cũng không thể ép hôn đi? Cố Nhạ Nhan đã biết ta là nữ tử, nếu như muốn lừa dối thì có vẻ không có khả năng. Quên đi, vẫn là tìm được người trước rồi nói sau.
"Vâng." Tiêu Duẫn không hỏi nhiều liền lui xuống làm việc, Vinh Cẩn Du muốn đi ra ngoài tìm Kinh Nhược Ly thương lượng việc này, xem thử còn có cách giải quyết nào khác, tiện thể tìm hiểu tình huống gần nhất của triều đình Minh Quốc, cũng hỏi thăm một chút xem Trường Nhạc Công chúa là người ra sao.
Vinh Cẩn Du ra khỏi phủ, liền hướng tới Kinh phủ ở Trường Hưng Nhai, nàng vốn trên đường hồi kinh đã nghiên cứu bản đồ kinh thành, nhưng cuối cùng vẫn bị lạc đường, đi đến Tại An Nhai.
- ----------------
Vừa đi ra từ trong cung, Sở Lưu Tô liền quay sang cổ kiệu, nhẹ giọng hỏi: "Chủ tử, chúng ta trực tiếp hồi phủ sao?"
"Đúng vậy." Âm thanh nhẹ nhàng của Cố Tư Mẫn từ trong kiệu truyền ra.
Vừa ra khỏi hoàng cung Cố Tư Mẫn ngồi trong kiệu, ngay khi Sở Lưu Tô nói chuyện với nàng, đúng lúc nàng vừa vén màn lên. Trong nháy mắt kìa, nàng trông thấy Vinh Ngọc đang từ trước mặt đi tới.
Hiện tại vừa mới sang tháng tám mà Vinh Ngọc quả nhiên đã tới, nói không chừng đây xem như là một cơ hội đi? Cố Tư Mẫn vừa nhìn thấy Vinh Ngọc, liền sửa lại chủ ý, nói: "Dừng lại, tìm trà lâu gần đây nhất, kêu Hạo Dạ dịch dung đi gửi lời nhắn, nói rằng ta tìm hắn."
Lãnh Hạo Dạ nhìn Vinh Cẩn Du trước mặt, hô lớn: "Vinh công tử, Vinh công tử dừng bước."
Lãnh Hạo Dạ dịch dung, đuổi theo hướng Vinh Cẩn Du vừa đi, qua hai con phố mới nhìn thấy bóng dáng của Vinh Cẩn Du.
"Sao? Ngươi là người kia?" Vinh Cẩn Du vẫn còn nhớ rõ hắn là tuỳ tùng của Cố Nhạ Nhan, suy nghĩ một chút cũng không biết tên của hắn.
Lãnh Hạo Dạ thi lễ, nói: "Tại hạ phụng mệnh công tử nhà ta đến đây, công tử nhà ta ở tửu lâu phía trước, chờ gặp Vinh công tử."
Lãnh Hạo Dạ hoàn toàn không có ý định muốn giới thiệu tên của mình, nói thẳng ra lời Cố Nhạ Nhan giao phó, liền chờ Vinh Cẩn Du đáp lời.
Vinh Cẩn Du nhất thời kích động, nói: "Công tử nhà ngươi? Được, ta đang muốn tìm hắn, ngươi đi trước dẫn đường đi."
Vừa nghe rằng Cố Nhạ Nhan muốn tìm mình, Vinh Cẩn Du lập tức đi theo Lãnh Hạo Dạ. Nàng vẫn có chút sợ hãi, bản thân đang lo rằng không thể tìm thấy nàng đây, không nghĩ tới nàng lại đến tim mình.
- -------------Hết chương 45---------------
Ngày 20 - 06 - 2023.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT