"Vậy bọn thuộc hạ có cần đi tìm chứng cứ nữa không?"

Huyền y nam tử vẫn như cũ không cam lòng, một lòng quyết tâm phải lấy cho bằng được chứng cứ.

"Không cần, cây càng to tán cây càng rộng, nhánh nhiều lá xum xuê. Một sớm một chiều sao có thể đây ngã? Lần này chúng ta đến đây chính là để thăm dò, không thể nóng vội, đả thảo kinh xà. Sợ là lão hồ ly này đã sớm hoài nghi chúng ta, hắn thả lỏng cảnh giác như vậy tất nhiên là để diễn cho chúng ta xem, cho dù có tìm cũng sẽ không tìm ra được gì. Các ngươi cái gì cũng đều chưa lấy, như vậy bổn cung cũng yên tâm, Lý An Niên cũng sẽ yên tâm. Hắn làm sao sẽ biết được rằng sự an tâm này của hắn chính là ta cấp cho hắn." Nàng hơi câu thần, nở nụ cười yếu ớt thản nhiên, trong giọng nói vẫn như cũ không thiếu tâm cơ cùng mưu tính.

Nữ tử này tâm như gương sáng, một người nhiều năm ở quan trường chống lại đám quan lại tham ô, như thế nào lại không thể ngày một ngày hai nhổ tận gốc?

"Vâng, thuộc hạ nghe the chủ tử phân phó, vậy bước tiếp theo chúng ta nên đi thế nào?" Nam tử kia tuy rằng có chút không rõ dụng ý của chủ tử mình, nhưng vẫn tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh.

"Nơi đây đã không còn giá trị, ngày mốt chúng ta đi Hàng Châu du ngoạn một chút, sau đó hồi Trường An. Đêm đã khuya, các ngươi lui xuống đi."

Lúc này đã đến Giang Nam rực rỡ, phồn hoa có thể sánh ngang với kinh thành. Này Tô Hàng cảnh đẹp, lại há có thể bỏ qua.

"Vâng, thuộc hạ cáo lui." Nói xong, tố y nữ tử và huyền y nam tử cùng nhau hành lễ lui ra.

Vị nữ tử dung mạo nghiêng nước nghiêng thành này, chính là Trường Nhạc công chúa Cố Tư Mẫn của Minh quốc. Tố y nữ tử kia tên là Lục Nhiễm Trần, là thị tì bên người của Trường Nhạc công chúa, bên cạnh đó vẫn còn một thị tì khác bên người công chúa tên là Sở Lưu Tô. Hai người các nàng từ nhỏ đã đi theo bên cạnh hầu hạ cùng bảo hộ công chúa.

Huyền y nam tử kia tên là Lãnh Hạo Dạ, là nhất đẳng cao thủ bên người Trường Nhạc công chúa.

Cố Tư Mẫn cũng không chứa chấp phế vật bên người, ba người này đều là trợ thủ đắc lực nhất của nàng, trung thành và tận tâm giúp nàng mở rộng thế lực.

Nhìn thuộc hạ lui ra ngoài, Cố Tư Mẫn liền nhớ lại thời trước khi nàng xuất cung.

Cố Tư Mẫn tiến vào ngự thư phòng, liền thoáng quỳ xuống thỉnh an, nói: "Nhi thần thỉnh an phụ hoàng."

"A, là Mẫn nhi à, mau đứng lên, phụ hoàng không phải đã nói mọi lễ tiết đều miễn cho con sao."

Tân Nguyên đế thấy nữ nhi mình đến đây, gương mặt giận dữ vừa rồi nháy mắt biến mất, lộ ra vẻ mặt có chút vui sướng.

Cố Tư Mẫn đứng dậy, sau đó mỉm cười, nói: "Phụ hoàng đã nói qua, nhưng nữ nhi thỉnh an phụ hoàng đây cũng là tâm ý của nữ nhi."

Cố Tư Mẫn đương nhiên biết miễn toàn bộ lễ tiết là không hợp lẽ, đến lúc đó lại tránh không được tiểu nhân bên ngoài nói lời xằng bậy.

Tân Nguyên đế nhìn nữ nhi của mình, sủng ái nói: "Được, vậy việc thỉnh an về sau cứ tùy ý con đi."

Tân Nguyên đế đối với Cô Tư Mẫn vô cùng sủng ái, phàm là thứ nàng muốn, cho tới bây giờ cũng không gì là không chiếm được, bây giờ toàn bộ lễ tiết nói miễn liền miễn.

Kỳ thật Tân Nguyên đế làm sao mà không nhớ Nhan Tịch Nhu cho được, phụ từ nữ hiếu*, con cháu vâng lời.

*Gia đình tử tế, có cha hiền, con gái hiếu thảo.

Tân Nguyên đế Cố Thần Dật không giống phụ thân Kiến Nguyên đế Cố Thận có hùng tâm tráng chí, hắn tuy rằng cũng từng Nam chinh Bắc chiến, thảo phạt tàn dư, nhưng đối với hắn trách nhiệm lớn nhất chính là bảo vệ giang sơn xã tắc, dạy dỗ nữ nhi mình thương yêu nhất. Nếu như có thể làm được, liền xem như đã hoàn thành tâm nguyện.

Cố Thần Dật không ham muốn ngôi vị hoàng đế này, nhưng hắn cũng là người có lý tưởng, có quyết đoán. Thiên hạ vừa bình định chính mình liền đăng cơ, nếu như không có đầu óc cùng năng lực, hắn làm sao có thể giữ vững giang sơn Cố thị được đến lúc này.

"Hôm nay phụ hoàng có chuyện gì phiền lòng sao?" Cố Tư Mẫn từ lúc tiến vào liền thấy được vẻ tức giận thoáng qua trên mặt phụ hoàng mình, chỉ là lúc thấy mình liền biến mất.

"Đúng vậy, Mẫn nhi của trẫm quả nhiên là thông minh, Mẫn nhi làm sao biết được?"

Cố Thần Dật tự biết chuyện trên triều định lại bắt đầu ồn ào huyên náo. Bất luận là về diện mạo hay là tư duy thông minh, nữ nhi nhà mình từ nhỏ đã cực kỳ giống hoàng hậu, hơn nữa đây là nữ nhi của Cố Thần Dật hắn cùng Nhan Tịch Nhu, như thế nào lại là người kém cỏi đây?

"Bởi vì chữ viết hôm nay của phụ hoàng không cứng cáp hữu lực giống như mọi khi." Cố Tư Mẫn nhìn lên chữ vừa mới viết xong trên bàn, liền đoán được nguyên nhân. Dĩ vãng vẫn luôn như thế, chính mình phụ hoàng nếu có chuyện gì phiền lòng, hạ bút viết chữ độ mạnh yếu sẽ thiếu chút lực đạo.

"Phụ hoàng đã già, giang sơn này sợ là không giữ được bao lâu nữa." Cố Thần Dật ở bên ngoài hay ở trước mặt bất luận kẻ nào cũng đều là một hoàng đế lãnh huyết. Lại tại ngự thư phòng, tại trước mặt nữ nhi mình mà trở thành một từ phụ.

"Phụ hoàng đang nói gì vậy, phụ hoàng bây giờ đang là tuổi chính trực tráng niên, sao lại có thể dễ dàng nói già là già đây, nhi thần nguyện ý thay phụ hoàng phân ưu." Phụ hoàng bây giờ đã hơn bốn mươi tuổi, mỗi khi phụ hoàng cảm thán bản thân đã già cả rồi, Cố Tư Mẫn liền không khỏi cảm thấy phụ hoàng mình cả đời này đều vì tình mà khổ sở. Hắn dành hơn nửa đời người để nhung nhớ mẫu hậu, đóng băng con tim, không một ngày thả lỏng, chỉ sợ đây là nơi hắn cảm thấy mệt mỏi nhất.

Khi đó Cố Tư Mẫn còn chưa đủ lớn để có thể hiểu được tình yêu trong lòng Cố Thần Dật dành cho Nhan Tịch Nhu thâm hậu cỡ nào, tưởng niệm này tích lũy qua từng tháng ngày mới khiến cho tinh thần người ta cảm thấy mệt mỏi.

"Ha ha, Mẫn nhi của trẫm đã trưởng thành, vẫn là Mẫn nhi hiểu trẫm." Lão hồ ly này rõ ràng là muốn cho nữ nhi của mình xuất môn học hỏi kinh nghiệm, mau chóng trưởng thành hơn. Thế nhưng hắn lại muốn sủng nàng, không muốn bắt buộc nàng làm những chuyện bản thân không muốn, cho nên liền bày ra bộ dáng này để dụ nàng mắc mưu, muốn cho nàng tự động xin đi giết giặc.

Nếu nói Cố gia toàn là một cái động hồ ly cũng không sai. Cố Thần Dật trước khi đăng cơ cũng rất giảo hoạt, bằng không như thế nào lại có thể đem Thiếu môn chủ Thiên môn Nhan Tịch Nhu cũng là một tiểu hồ ly lừa tới tay đây? Cố Tư Mẫn được di truyền từ sự thông minh cùng giảo hoạt từ hai người bọn họ, nguyên nhà này quả nhiên một động hồ ly.

"Vậy phụ hoàng hãy thật ra là muốn nói chuyện gì, chuyện gì lại có thể khiến cho phụ hoàng sầu lo như thế? Đây đúng là chuyện không nhỏ." Nói đến đây, Cố Tư Mẫn đương nhiên biết bản thân đã bị lừa. Ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, lấy thủ đoạn chính trị của phụ hoàng mình mà nói, có chuyện gì có thể làm khó được hắn.

"Gần đây Giang Nam không yên ổn, có quan lại tham ô cũng không tính là chuyện trọng đại gì, nhưng lại có lời đồn rằng Thừa tướng dư nghiệt xuất hiện ở đó." Cố Thần Dật cau mày nói.

Vừa rồi hắn phát hiện Cố Tư Mẫn tựa như đã đoán được tâm tư của mình, thầm nghĩ nếu đã diễn vậy thì cứ diễn cho trót đi. Vì thế, hắn liền trở lại bộ dáng tựa như có chút phiền não.

"Vậy không bằng để nhi thần tự mình đi một chuyến này được không? Thật ra đây cũng không khác gì đi đến Giang Nam du ngoạn ngắm cảnh." Lúc này Cố Tư Mẫn đã hoàn toàn tin tưởng rằng chính mình bị phụ hoàng 'lừa vào tròng', quả nhiên là quan tâm quá sẽ bị loạn.

Bản thân sinh ra cao quý, cho tới bây giờ bên cạnh cũng không thiếu người a dua nịnh hót, nịnh nọt, đến ngay cả thân nhân cũng như thế.

Nhưng từ nhỏ nàng đã biết được rằng người đối xử với mình tốt nhất chính là phụ hoàng cùng bà ngoại ở Thiên môn xa xôi. Trừ bỏ hai người này cùng hộ vệ thân cận, ai cũng không thể tin tưởng, ai cũng không thể tin cậy.

Hoàng cung chính là nơi tùy thời đều có thể mất mạng, bây giờ chính mình còn có phụ hoàng che chở, nếu sau này không có phụ hoàng thì sẽ như thế nào? Chính mình phải làm sao đây?

Cho nên từ nhỏ Cố Tư Mẫn đã biết, ở nơi này âm mưu cùng quyền thế chính là thứ tốt nhất, nó có thể khiến mình càng ngày càng cường đại hơn. Tâm tư của mình phụ hoàng làm sao không biết, đây đều là vì muốn tốt cho nàng, cho dù bản thân không muốn, cũng phải làm trái lương tâm.

"Được, vậy Mẫn nhi trên đường đi phải cẩn thận, bên ngoài cũng không thể so với phủ công chúa." Thực lực của Cố Tư Mẫn, Cố Thần Dật như thế nào lại không biết được, hắn cũng thực yên tâm với năng lực cùng thủ đoạn của nữ nhi mình.

"Vâng, nhi thần ngày mai liền cải trang đi tuần, tiện thể du ngoạn. Phụ hoàng có thể phái Bát phủ tuần án đi tới Giang Nam thị sát, ngăn chặn miệng lưỡi nhân gian?"

Cố Tư Mẫn quả nhiên tâm cơ thâm trầm, tùy ý tìm đại một cái cớ cũng có thể ngăn chặn miệng lưỡi triều đình, lại có thể dời đi sự chú ý của các nhóm quan viên địa phương, nhất cử lưỡng tiện, quả nhiên là diệu kế.

"Đó là đương nhiên, Mẫn nhi cứ yên tâm lên đường. Phụ hoàng đã chuẩn bị tốt rượu mừng chờ con trở về." Cố Thần Dật như thế nào lại không hiểu dụng ý của nữ nhi mình, xuất chinh nhưng thật ra lại giống đi du ngoạn.

"Vâng, vậy nhi thần thỉnh phụ hoàng bảo trọng, Mẫn nhi trước lui xuống, ngày mai trực tiếp khởi hành cho nên không thể đến nói lời từ biệt." Lén lút du ngoạn, đương nhiên không thể quá phận.

Cố Thần Dật khẽ gật đầu, nói: "Được, con mau trở về chuẩn bị đi."

Cố Tư Mẫn đáp lại xong liền ra khỏi ngự thư phòng. Một đừng đi tới ngự hoa viên chợt dừng bước, hít vào một hơi thật sâu lại nhẹ nhàng thở ra, ý nghĩa của động tác này chính là muốn đem toàn bộ áp lực đều giải phóng ra ngoài.

"Nhu nhi, nếu như nàng thấy được Mẫn nhi bây giờ chắc hẳn nàng cũng sẽ vô cùng cao hứng giống như ta, tâm tư của ta nàng ấy đều biết rõ, tuy rằng đế vương gia không thể sung sướng hữu ái như dân chúng bình thường, nhưng trẫm cũng muốn đem những thứ tốt nhất trong thiên hạ này, tất cả đều đưa cho Mẫn nhi."

Bên trong ngự thư phòng của Khôn Chính điện, Cố Thần Dật có chút đăm chiêu nhìn địa phương Cố Tư Mẫn vừa rời đi, lẩm bẩm tự nói chuyện, phảng phất như thật sự trước mặt hắn có một người đang đứng, đó là nữ nhân mà cả đời này hắn yêu nhất, Nhan Tịch Nhu.

- --------------Hết chương 24---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play