*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Vũ ca! Vũ ca! Em đến rồi! Mấy người đánh nhau cũng không kêu em a! Danh hiệu tiểu vương tử gạch cũng không phải vô ích đâu!"

Tiếng chuông tan học tiết hai cùng với tiếng Vương Chúc Kỳ lớn giọng đồng thời vang lên, người thì chưa thấy đâu, xa xa đã nghe được tiếng cậu ta rống to.

Dương Tinh Vũ tay run lên, chút nữa là điện thoại đã bị ném xa.

Hắn theo bản năng quay đầu lại, thiếu niên trên giường quả nhiên bị đánh thức.

Đường Hiệt nhíu nhíu mày, phản ứng trong chốc lát mới nhớ tới bản thân đang ở phòng y tế trường học.

Cậu phải rất cố gắng mới ngồi dậy được, mắt tựa như bị keo dính lại với nhau, nỗ lực rất nhiều lần vẫn không mở mắt nổi, liền dứt khoát lựa chọn từ bỏ.

Dương Tinh Vũ nhìn bộ dáng cậu ngồi ở trên giường ngủ gà ngủ gật có chút muốn cười, đầu gật gà gật gù, cũng không sợ gãy đốt sống cổ.

"Vãi, học sinh chuyển trường, mặt cậu làm sao vậy! Trúng độc sao?"

Vương Chú Kỳ vốn dĩ chỉ tâm tâm niệm niệm mỗi Vũ ca của cậu ta, kết quả mới vừa bước vào cửa phòng y tế, ánh mắt đã bị Đường Hiệt hấp dẫn.

Dưới chân cậu ta nổi gió, vọt một cái mạnh tới trước mắt Đường Hiệt, tốc độ mau đến mức Dương Tinh Vũ cũng không kịp tới ngăn cản.

Đường Hiệt tự nhiên trực tiếp chịu đựng một tiếng "Sư tử gầm", giật mình một cái liền hoàn toàn tỉnh táo, hoảng sợ mở mắt, ngay lập tức mặt đối mặt với một nam sinh lông mày thưa thớt đang nhìn chằm chằm cậu, khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi có thể nhìn rõ lỗ chân lông của đối phương.

Cậu theo bản năng lùi về sau một đoạn, hai tay chống ở trên giường, kéo dài khoảng cách với đối phương.

Cùng lúc đó, Dương Tinh Vũ cũng cử động, hắn đứng lên, một bàn tay to đè lên mặt Vương Chúc Kỳ, sau đó dùng sức đẩy, ghét bỏ nói:

"Mày tới làm gì?"

Vương Chúc Kỳ lùi về phía sau hai bước, ổn định lại lắc lắc đầu có chút choáng, nghiêm trang nói: "Em còn không phải nghe nói anh và Lý Phụng đánh lộn sao! Một tiết cũng không xuất hiện, em còn tưởng rằng anh bị cậu ta đánh đến trọng thương, liền nghĩ tới giảng hòa...... A không, nghĩ tới thăm anh, có cần báo thù cho anh không, bất quá hiện tại thấy anh thế này...... Không hổ là Vũ ca của em, cọng tóc cũng không bị thương."

Cậu ta giơ ngón tay cái với Dương Tinh Vũc quay đầu lại với Đường Hiệt, mặt tấm tắc lắc lắc đầu: "Chỉ là học sinh chuyển trường có chút thảm."

Đường Hiệt biết cậu ta là bạn cùng lớp với mình, nhưng cụ thể tên gì thì không rõ lắm, cậu nghi hoặc mà nhìn về phía Dương Tinh Vũ, trong ánh mặt tràn ngập "Người kia là ai?"

"Vương Chúc Kỳ, gọi cậu ta cây cột[1] là được."

[1] đồng âm với Chúc Kỳ.

Dương Tinh Vũ ngầm hiểu, rất tự nhiên trả lời cậu, cũng không ý thức được đối phương căn bản không nói ra vấn đề.

Tâm tư hắn hiện tại đều ở trên mặt Đường Hiệt, khó trách Vương Chúc Kỳ vừa mới tới đã kinh ngạc, Đường Hiệt ngủ một giấc này, vết bầm tím trên má càng nghiêm trọng, khuôn mặt bên trái bên phải rõ ràng không giống nhau, hơn nữa làn da cậu trắng nõn, vết bầm tím đập vào mắt người khác càng thêm mãnh liệt.

"Cậu có muốn dùng dầu cây rum hay không......"

"Này, học sinh chuyển trường!"

Lời nói của Dương Tinh Vũ bị Vương Chúc Kỳ cắt ngang, hắn bất đắc dĩ nói: "Chuyển cái gì mà chuyển, người ta có tên có họ, kêu Đường Hiệt!"

"À à à! Đường Hiệt, Đường Hiệt!" Vương Chúc Kỳ vội vàng sửa miệng, hắn liền tự nhiên như đã quen biết, ngồi xuống mép giường, hưng phấn nói: "Tôi nghe người khác nói cậu thuê Vũ ca làm vệ sĩ, rốt cuộc có phải hay không?"

Cậu ta một bên nói một bên trộm nhìn Dương Tinh Vũ ngồi ở bên cạnh, khóe miệng liền tươi cười đến kỳ lạ.

Đường Hiệt trầm tư chốc lát trong biểu cảm "Cậu mau nói tôi nghe một chút" của cậu ta.

Vệ sĩ? Từ góc độ nào đó xem xét, cũng có thể nói là như vậy đi, dù sao mình cũng nộp phí bảo hộ.

Bất quá cậu không định trả lời Vương Chúc Kỳ, cậu cố ý chỉ vào Dương Tinh Vũ nói: "Nhân vật chính khác cũng ở đây, sao cậu không hỏi cậu ta một chút."

Nụ cười trên mặt Vương Chúc Kỳ liền cứng đờ, yếu ớt lặng lẽ cười một tiếng: "Còn không phải tôi...... Không dám sao."

"Này này này, Vương "cây cột" em đừng ở trước mặt bạn học mới bôi đen hình tượng tốt của anh được không? Nói giống như anh tàn bạo lắm!"

Dương Tinh Vũ lười biếng mà lắc lư ghế dựa, chỉ dùng một chân ghế để giữ thăng bằng.

Đường Hiệt luôn cảm thấy giây tiếp theo Dương Tinh Vũ sẽ nằm trên mặt đất.

Dương Tinh Vũ nghĩ nghĩ, đưa hai tay ra sau đầu, chậm rì rì nói: "Vệ sĩ tuy rằng có chút khoa trương, bất quá cũng không sai đi, dù sao Đường Hiệt khẳng định là do anh bảo vệ!"

Vương Chúc Kỳ hít ngược một ngụm khí lạnh, kinh ngạc nhìn Dương Tinh Vũ lại nhìn Đường Hiệt, trực giác nói cho cậu ta biết, quan hệ giữa hai người này không bình thường.

Cậu ta nheo nheo mắt, nhìn gần Đường Hiệt nói: "Nhóm người ở trường học nói cậu không phải đồ quê mùa đơn thuần, tôi vốn đang không tin, nhưng ngày đầu tiên chuyển trường cậu cư nhiên được Vũ ca coi trọng, tôi đây không tin cũng phải tin a, cậu nói tôi nghe một chút đi...... Cậu rốt cuộc có lai lịch gì?"

Đường Hiệt dở khóc dở cười, trọng điểm hoàn toàn không đúng, cái gì gọi là được coi trọng?

Dương Tinh Vũ liếc nhìn Đường Hiệt một cái, nghĩ Tiểu Đường Hiệt đúng là có lai lịch, là bạn thời thơ ấu trân quý của mình đấy, chẳng qua người ta hiện tại rất có khả năng không nhớ ra hắn.

Hắn bĩu môi nói: "Lai lịch hả, đúng là có."

"Nha nha nha!" Vương Chúc Kỳ khoa trương với Đường Hiệt một trận, "Cậu quả nhiên không đơn giản! Vũ ca, cậu ấy có lai lịch gì a!

Đường Hiệt cũng quay đầu nhìn về phía hắn, nghi hoặc nói: "Tôi có lai lịch gì?"

"Này mà cậu cũng có thể quên!" Dương Tinh Vũ thực khoa trương làm biểu cảm kinh ngạc, "Cậu chính là hàng xóm của tôi a!"

Nghe giọng điệu đương nhiên kia của hắn, Đường Hiệt: "......"

Cậu vốn không nên chờ mong làm gì! Còn tưởng rằng Dương Tinh Vũ nhận ra mình!

"Gì? Hàng xóm? Có ý gì, chẳng lẽ là một cách nói khác của bạn ngồi cùng bàn?" Vương Chúc Kỳ bộ dạng nghi ngờ lỗ tai của mình.

Dương Tinh Vũ cười nhẹ đá cậu ta một cái: "Chính là ý trên mặt chữ, Đường Hiệt thuê căn hộ cạnh nhà anh.

Vương Chúc Kỳ bừng tỉnh ngộ nói: "Thảo nào lúc sáng anh bảo cậu ta ngồi cạnh! Thì ra hai người đã sớm biết nhau a!"

Biểu cảm cậu ta như bị chơi một vố, liền u oán lên án: "Vậy hai người còn diễn gì a, em còn tưởng hai người lần đầu tiên gặp nhau liền vừa mắt đối phương cơ!"

Lời này vừa ra, Đường Hiệt cùng Dương Tinh Vũ đồng thời chột dạ, rốt cuộc thì hai người xác thật đã ở trong trạng thái "Tôi đã sớm nhận ra cậu nhưng tôi vẫn luôn không nói ra".

Vương Chúc Kỳ không phát hiện điều bất thường giữa hai người bọn họ, lo cho mình thở dài nói: "Hai người thì tốt rồi, bản thân ra ở riêng nhà trường cũng không quản được, Trường Thanh phiền phức quá, mới vừa khai giảng đã tiến hành thi khảo sát chất lượng, xem ra món ăn của em tuần này là gậy hầm thịt rồi."

"Thi khảo sát? Khi nào a?" Đường Hiệt kinh ngạc hỏi, dì Vương cũng không nói cho cậu còn có kì thi khảo sát chất lượng a.

Vương Chúc Kỳ cười lạnh nói: "Ngày mai, tôi sắp bay màu rồi."

Nói xong biểu cảm như liền đạp đất thành Phật.

Đường Hiệt sửng sốt, trong lòng ít nhiều vẫn có chút kháng cự.

Vương Chúc Kỳ buồn bực gãi gãi đầu, không phải Đường Hiệt là học thần trong truyền thuyết sao? Nghe tin thi khảo sát không phải nên mừng rỡ như điên, quơ tay múa chân ư?

Còn có Vũ ca của cậu ta, siêu cấp học bá, ngày thường nghe tin thi khảo sát thì khinh thường, sao hôm nay vừa nghe liền bộ dạng tâm sự nặng nề?

Cậu ta phất phất tay trước mặt Dương Tinh Vũ: "Vũ ca hoàn hồn! Hai người về lớp sao? Hay là vẫn định ở lại đây nghỉ ngơi một lát?"

Dương Tinh Vũ đẩy cái tay phiền phức trước mặt, quay đầu hỏi Đường Hiệt: "Có cần nghỉ ngơi một lát không?"

Đường Hiệt lắc đầu: "Về lớp đi, thầy Chu không phải chỉ xin phép cho chúng ta nghỉ một tiết sao."

"Được rồi, vậy về trước đi." Dương Tinh Vũ còn có chút thất thần, lúc đứng dậy quên không chỉnh lại ghế dựa, thiếu chút nữa cả người lẫn ghế đều ngã xuống đất.

Thật ra hắn vừa mới suy nghĩ, trong nhà Tiểu Đường Hiệt thiếu nợ còn thuê nhà, khẳng định gánh nặng rất lớn nếu có thể tìm được lý do gì thích hợp khiến cậu ta dọn sang nhà mình thì tốt rồi, dù sao hắn thuê phòng có hai phòng ngủ một phòng khách, không gian cũng đủ, như vậy có thế giảm bớt gánh nặng kinh tế với Tiểu Đường Hiệt.

"Cậu không sao chứ?" Đường Hiệt đỡ hắn.

"Tôi có thể có chuyện gì," Dương Tinh Vũ cởi đồng phục, chột dạ bỏ một bên, "Đi nhanh đi, chuông vào học sắp reo rồi."

"Ừm." Đường Hiệt thấy hắn rời đi, đáp lời rồi cũng đi theo, trước khi đi còn không quên kêu Vương Chúc Kỳ một tiếng, "Cây, cây cột, đi thôi!"

"Ai! Vũ ca, Đường Hiệt, chờ em với a!"

Vương Chúc Kỳ đang mân mê trước ngăn tủ đựng thuốc trong phòng y tế, vừa quay đầu liền thấy hai người một trước một sau rời đi, cũng chạy nhanh đi theo, "Đường Hiệt, cậu cùng Vũ ca là bạn bè, vậy sau này hai ta cũng là bạn bè, này...... Cái này xem như là quà gặp mặt.

Đường Hiệt nhận túi đóng gói màu xanh lục trong tay cậu ta, lật qua liền thấy mặt trên viết ba chữ to "Sơn tra hoàn"[2]

[2] Sơn tra hoàn (viên sơn tra): Một loại thuốc đông y của Trung Quốc.

Đường Hiệt:?

Vương Chúc Kỳ tự mình xé rách một cái, trực tiếp đem viên thuốc nhỏ màu đen ném vào miệng, ngây ngô cười nói: "Ăn ngon còn có thể khai vị."

Đường Hiệt liếc nhìn túi quần căng phồng của cậu ta, khóe miệng giật giật, cho dù sơn tra hoàn vị không tồi, nhưng cũng là thuốc mà, cậu lấy ra hai viên kẹo trái cây, để trong lòng bàn tay rồi đưa qua: "Nếu cậu thích đồ ngọt, tôi có kẹo này......"

Dương Tinh Vũ vẫn luôn đi trước đột nhiên quay đầu lại, duỗi cánh tay dài ra phía sau cầm lấy hai viên kẹo trái cây trong lòng bàn tay cậu rồi nói: "Không cần để ý đến nó, khẩu vị của tên tiểu tử này rất lạ, chỉ thích sơn tra hoàn, không chạm vào đồ ngọt khác đâu, ông bác sĩ lưu manh ở phòng y tế đều đem nó vào danh sách đen rồi."

Vương Chúc Kỳ hừ hừ một tiếng, lại nhai một viên sơn tra hoàn: "Lão lưu manh keo kiệt bủn xỉn, mỗi lần ăn xong em đều trả lại, không đến mức phải đề phòng em như vậy."

"Nga, học kỳ một ăn, kết thúc học kỳ hai mới trả." Dương Tinh Vũ cắn viên kẹo trái cây vị táo vang lên tiếng ken két, hắn bĩu môi, vẫn là kẹo sữa ăn ngon hơn.

Vương Chúc Kỳ tự giác đuối lý cũng không có phản bác, nhưng trên đường về lớp cậu ta lại nói xấu gã bác sĩ lưu manh ở phòng y tế với Đường Hiệt.

Ví dụ như các bác sĩ khác khám bệnh là xem vết thương trước, còn gã bác sĩ lưu manh xem diện mạo trước.

Lại ví dụ như sau khi cậu ta lấy sạch số sơn tra hoàn tồn kho, mỗi lần gã lưu manh nhìn thấy cậu ta đều châm chọc cậu ta không có lông mày.

Nói đến mức Đường Hiệt cũng muốn nhìn gã bác sĩ lưu manh này trông như thế nào.

Cậu vẫn luôn nhịn cười, nếu không phải mặt quá đau, khẳng định sẽ cười ra tiếng.

Dương Tinh Vũ thú vị, bạn của hắn cũng rất thú vị.

Tới gần lớp học, lớp 11A1 nói chuyện ầm ĩ, phá cậu bạn ngồi cuối đang nghỉ ngơi, cho đến khi ba bóng người xuất hiện, bọn họ ngay lập tức yên lặng.

Đường Hiệt phát hiện ánh mắt bạn học trong lớp đang nhìn mình, rõ ràng khác với mấy giờ trước, tuy rằng không có ác ý, nhưng càng thêm tìm tòi nghiên cứu và xa lánh không muốn dính líu.

"Không sao, bọn họ là sợ Vũ ca, không liên quan đến cậu." Vương Chúc Kỳ nhỏ giọng an ủi cậu.

Đường Hiệt nhếch khóe miệng cười cười, cậu cũng không để ý chuyện này, chẳng qua không nghĩ tới uy lực của Dương Tinh Vũ mạnh như vậy, hơn nữa cậu còn có chút không nghĩ ra, vì cái gì mà người khác sợ Dương Tinh Vũ như vậy, hắn rõ ràng rất tốt.

Tiết ba là môn ngữ văn, giáo viên là một người phụ nữ nhỏ nhỏ gầy gầy, khí chất thư sinh, nói chuyện nhẹ nhàng.

Mấy bài giảng kiểu súng máy của Chu Lễ đối với Đường Hiệt đều là bát hát ru ngủ, càng không nói đến kiểu giảng bài giống như truyện cổ tích trước khi đi ngủ của giáo viên ngữ văn.

Nhưng mà mỗi khi Đường Hiệt cảm thấy buồn ngủ, muốn tìm một tư thế thích hợp để ngủ, nhất định sẽ đụng tới mặt hoặc xương sườn, sau đó chính là một trận đau nhói khiến cậu cả ngày không ngủ lại được, bất quá cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất cũng biết rõ các giáo viên bộ môn.

Dương Tinh Vũ còn cảm thấy cậu trong lớp đặc biệt nghiêm túc, học tập đặc biệt chăm chỉ, ngoại trừ tiết toán đầu tiên, cậu thậm chí không buồn ngủ, buổi chiều lúc đi học liền không chịu nổi nữa, nằm trên bàn ngủ non nửa tiết học.

Buổi tối lúc về nhà, Dương Tinh Vũ cuối cùng cũng ngồi ké xe máy điện của Đường Hiệt.

Phần lớn học sinh Cao trung Trường Thanh đều có xuất thân giàu có, hoặc là thành tích học tập đặc biệt xuất sắc.

Cho nên giữa một đống siêu xe, xe máy điện xanh lá kia của Đường Hiệt đặc biệt nổi bật.

Đặc biệt là lúc mọi người phát hiện Dương Tinh Vũ còn ngồi ở ghế sau, liền tò mò về cái xe máy điện hơn, quan hệ vệ sĩ với chủ nhân hoàn toàn được xác thực.

Điều này liền dẫn tới việc xuất hiện rất nhiều phiên bản kỳ kỳ quái quái về bối cảnh của Đường Hiệt.

Ví dụ như Đường Hiệt là con trai của gia tộc thế lực độc ác, bởi vì bất mãn với tác phong làm việc của gia tộc, điệu thấp[2] xuất hiện ở trường học, Dương Tinh Vũ bị gia tộc của cậu uy hiếp, phải bảo vệ sự an toàn cá nhân của Đường Hiệt.

[2] từ gốc "低调", nghĩa là không khoe khoang, khiêm tốn, kín tiếng, kín đáo, lặng lẽ, âm thầm... Đại loại là không nổi bật, không để người khác chú ý đến mình.

Lại ví dụ như công ty nhà Dương Tinh Vũ xuất hiện nguy cơ, chỉ có gia tộc của Đường Hiệt mới có thể giúp nó khởi tử hồi sinh, cho nên Dương Tinh Vũ đành phải nén giận, ở trường học chiếu cố Đường Hiệt.

Nhưng thái quá nhất vẫn là, Dương Tinh Vũ trúng tà, nhà hắn vì giúp hắn có thể trường thọ bình an, liền dặn dò một cô con dâu nhỏ từ nông thôn lên để xung hỉ, nhưng không biết sao cô con dâu nhỏ thật ra lại là nam sinh thế này!

Suy đoán này, Đường Hiệt cùng Dương Tinh Vũ cũng là rất nhiều năm sau khi tốt nghiệp trong buổi họp lớp mới biết được, hai người suýt chút nữa bị suy nghĩ này của bạn học làm cho cười chết.

"Thật xanh a," Vương Chúc Kỳ cảm thán nói, "Xe của nhà cậu đều phong cách như vậy sao, không phải máy kéo thì là xe máy điện nhỏ xanh lá."

"Máy gieo hạt cũng có." Đường Hiệt nghĩ nghĩ nói.

Vương Chúc Kỳ mắt sáng rực lên: "Máy gieo hạt? Thứ kia cũng có thể đi trên đường?"

Dương Tinh Vũ ngồi ở ghế sau không kiên nhẫn vẫy vẫy tay với cậu ta: "Mày không lái được thì hỏi nhiều như vậy làm gì, chạy nhanh đi thôi, tài xế nhà mày đang chờ kìa."

Vương Chúc Kỳ bĩu môi, liếc nhìn Dương Tinh Vũ, nói to "Vũ ca anh kém thật đấy" sau đó nhanh chân chạy, tư thế kia, sợ Dương Tinh Vũ đuổi theo cho hắn một quyền.

Dương Tinh Vũ sửng sốt: "A? Tôi kém chỗ nào? Đừng tưởng rằng tôi không biết nó cũng muốn ngồi xe điện này, tôi nghĩ nó chỉ đang ghen tị thôi!"

Đường Hiệt nghẹn cười, gật đầu phụ họa cho có lệ: "Cậu nói đúng!"

Vừa khởi động xe, vừa nghĩ thật ra cũng kém, chủ yếu là chân Dương Tinh Vũ quá dài, ngồi sau xe điện vô cùng buồn cười.

Xe máy điện mang theo một trận gió, đồng phục Đường Hiệt rộng thùng thình dính sát vào người.

Dương Tinh Vũ nhìn eo nhỏ của cậu, ngẩn người, nói: "Này cũng nhỏ quá đi......"

"Cậu nói gì cơ?" Đường Hiệt đội mũ bảo hiểm, xung quanh còn có nhiều học sinh, thật sự rất ồn ào, cậu hoàn toàn không nghe rõ Dương Tinh Vũ nói cái gì.

Người ngồi sau hơi chuyển động, Đường Hiệt cảm thấy sau gáy truyền lên một luồng nhiệt nóng bừng, sau đó giọng nói Dương Tinh Vĩ vang lên bên tai: "Tôi nói cậu không sao chứ? Hừm, nếu tôi lái được xe này thì tốt rồi, thế thì không cần để một người bị thương chở tôi về nhà."

Trong nháy mắt, xe điện hơi nghiêng nghiêng.

Đường Hiệt chỉ cảm thấy khí nóng theo cổ đến tai rồi tới mặt: "Tôi không sao, ngồi yên lặng coi, cậu biết cậu nặng lắm không, xe máy điện cũng không chịu nổi cậu cứ nhích tới nhích lui."

"Ừmm......"

Dương Tinh Vũ còn có chút ủy khuất, hắn cũng là quan tâm Tiểu Đường Hiệt, thế mà còn bị ghét bỏ.

Hơn nữa hắn cũng không nặng a!

Cảm giác giữa bản thân và hắn kéo ra một ít khoảng cách, Đường Hiệt mới hơi nhẹ nhàng thở ra.

Xe máy điện vững vàng trở về tiểu khu.

Thời điểm Dương Tinh Vũ xuống xe có vẻ rất hưng phấn: "Thứ này tiện lợi thật đấy, sau này có thể đưa tôi đi và về cùng với không?"

Đường Hiệt quay đầu nhìn hắn.

Dương Tinh Vũ lắp bắp nói: "Thì, coi như là một phần của phí bảo hộ."

"Hôm nay cậu giúp tôi nhiều như vậy, nếu tôi không chở cậu, như vậy còn có nhân tính sao."

"Tôi nói này cậu và......" Sáu từ trước kia đáng yêu giống nhau tới bên miệng rồi, đột ngột bị Dương Tinh Vũ nuốt trở vào.

"Và cái gì?"Đường Hiệt khóa kỹ xe máy điện rồi đi lấy cặp sách.

Dương Tinh Vũ giành trước một bước, đem cặp sách cậu nhấc lên: "Cùng...... Cùng...... Uống Coca không?"

Đường Hiệt:?

"Tôi thích uống nước trái cây và sữa bò ngọt."

"À ~ vậy quên đi."Dương Tinh Vũ mang hai cái cặp sách đi vào hành lang trước, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, còn may là bản thân phản ứng rất nhanh! Thiếu chút nữa là lỡ miệng!

Đường Hiệt dở khóc dở cười, sao cứ kỳ kỳ quái quái vậy?

Hai người tới cửa nhà rồi, Đường Hiệt chỉ chỉ cặp sách của chính mình: "Cảm ơn."

Dương Tinh Vũ sửng sốt một chút, "À, à, trả cậu này."

Đường Hiệt cười tiếp nhận cặp sách to của chính mình, vừa định xoay người rời đi, liền nghe được Dương Tinh Vũ nói: "Chờ một chút!"

"Hửm?"

"Chờ tôi một chút, tôi lấy cho cậu một thứ."

Dương Tinh Vũ luống cuống tay chân mở cửa, ném cặp sách lên giá để giày liền chạy vào phòng.

Đường Hiệt đứng ở hành lang, trong khoảng thời gian ngắn không biết là nên đi theo hắn vào nhà hay là vẫn chờ tại chỗ.

Cũng may tốc độ của Dương Tinh Vũ rất nhanh, lúc quay lại trong tay còn cầm cái gì đó: "Vết bầm trên mặt cùng trên người cậu phải xoa dầu cây rum thật tốt."

Đường Hiệt cúi đầu liền nhìn thấy một cái bình nhỏ quen thuộc, dầu màu đỏ bên trong chỉ còn lại non nửa bình.

Dương Tinh Vũ có chút xấu hổ: "Lần trước cậu cho tôi, còn dùng khá tốt, không nghĩ tới lại về trong tay cậu, ha ha."

Đường Hiệt cười tiếp nhận: "Cậu tặng đồ cho người khác cũng dễ dàng quá."

Dương Tinh Vũ ngượng ngùng sờ sờ ót: "Này không phải tạm thời nhớ tới sao, chờ ngày mai tôi lại mua bình mới cho cậu."

"Không cần, tôi nói giỡn thôi, bình này là được rồi."

Đường Hiệt vừa định đi, lại bị Dương Tinh Vũ gọi lại, "Này này này, đường[3]...... Đường[4] Hiệt!"

[3] chữ "đường" này là "": ý nói đến đường để ăn.

[4] chữ "Đường" này là "": ý là họ Đường.

"Đường Đường Hiệt? Còn có chuyện gì, Tinh Tinh Vũ?"

Dương Tinh Vũ nghe thấy cách xưng hô này liền dừng một chút, cười nói: "Nếu thân thể cậu không thoải mái thì tìm tôi lúc nào cũng được, tôi đưa cậu đi bệnh viện, gõ gõ tường là được, tường của tầng này không cách âm, cậu gõ một chút là tôi có thể nghe thấy."

Hắn luôn cảm thấy tinh thần Đường Hiệt nhìn qua không được tốt, trong lòng cũng ẩn ẩn hoài nghi cậu có phải thật sự bị nội thương hay không.

"Được."

Đường Hiệt chớp chớp mắt, cười thành tiếng.

Hai người lần này nhưng xem như ai về nhà nấy.

Đường Hiệt vào cửa liền ngã xuống sô pha, cậu đã sớm mệt, nhưng cả một ngày cũng chưa tìm được tư thế ngủ thích hợp, hiện tại có thể ngủ một lát.

Cậu tránh đi vị trí bị thương, tuỳ tay lấy một cái gối ôm rồi ngủ trên sô pha, chờ đến lúc cậu mở mắt lần nữa bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.

Đường Hiệt mơ mơ màng màng ngồi dậy, lúc về quên không bật điều hoà, trên mặt trên người đều là mồ hôi.

Cậu cũng lười bật đèn, sờ soạng trong tối đi vào phòng tắm, muốn tắm sau đó xem một ít sách, các giáo viên biết một kì nghỉ hè trôi qua, trong bụng bọn học sinh cái gì cũng không còn, ngày đầu tiên căn bản cũng không giao bài tập, tất cả thời gian còn lại đều để bọn họ chuẩn bị cho kì thi ngày mai.

Phòng bên.

Dương Tinh Vũ đứng ngồi không yên lật sách, hắn nhìn ban công một lúc, dán sát vách tường nghe động tĩnh đối diện một lúc.

Từ lúc tan học đến giờ đã gần ba giờ, Tiểu Đường Hiệt sao một chút âm thanh cũng không có?

Hắn cầm điện thoại mở khoá một lúc rồi khoá màn hình một lúc, lăn qua lộn lại mấy lần, ảo não đem điện thoại ném lên bàn, ngửa đầu dựa vào ghế kêu rên: "Làm sao mình lại quên xin phương thức liên lạc với Tiểu Đường Hiệt chứ! Nếu có phương thức liên lạc, hiện tại không phải có thể gọi điện thoại cho cậu ta hỏi một chút sao, từ từ đã......"

Dương Tinh Vũ đột nhiên ngồi thẳng người, nhỏ giọng nói thầm, "Tiểu Đường Hiệt sẽ không...... không có điện thoại đi?"

"Ọt ọt......"

Bụng kêu một tiếng, Dương Tinh Vũ lúc này mới nhớ tới bản thân còn chưa ăn tối, ánh mắt hắn sáng lên, trực tiếp nhảy cẫng tại chỗ, "Mình cũng không phải cố ý đi xem tình hình của cậu ta, chỉ là muốn hỏi một chút xem cậu ta có đói bụng không, có cầm mình nhân tiện mang bữa ăn khuya về cho cậu ta không, không sai, chính là như vậy."

Hắn vừa tìm lý do cho bản thân, vừa đi ra ngoài gõ cửa nhà Đường Hiệt.

Kết quả đợi nửa ngày, vẫn không có âm thanh như cũ.

Dương Tinh Vũ bắt đầu nóng nảy, trong đầu cũng không ngừng xuất hiện tiểu kịch trường.

Ví dụ như Đường Hiệt đói bụng quá, trực tiếp ngất xỉu trên bàn học.

Lại ví dụ như ban ngày bị đánh nên nội thương phát tác, ngất xỉu trên mặt đất vân vân.

Sắc mặt hắn tái nhợt, không quan tâm quay lại nhà mình, trực tiếp đi đến ban công.

Dương Tinh Vũ trước tiên xem xét, phát hiện nhà Đường Hiệt một mảnh tối đen, hắn lại hô hai tiếng: "Đường Hiệt! Đường Hiệt!"

Thấy không có người trả lời, hắn cắn răng, dẫm lên mép ngang của hai ban công cạnh nhau, tiêu sái xoay người một cái, động tác lưu loát tiến vào ban công nhà Đường Hiệt.

Đường Hiệt tắm rửa xong, tuý ý mặc cái quần đùi lớn rồi đi ra, cậu mở đèn phòng khách lên, vừa quay đầu suýt chút nữa bị doạ đến đau tim.

Chỉ thấy một nam sinh làn da ngăm đen đứng ở ngoài ban công, tay giơ chậu hoa trồng mầm dâu tây, bộ dạng muốn phá cửa để vào.

Dương Tinh Vũ cũng bị hoảng sợ, hắn vất vả tìm được chậu hoa trong tay, vừa định đập cửa kính trượt trên ban công, đã bị ánh đèn sáng đột ngột trong phòng khách loé mù mắt.

Chờ hắn thích nghi với ánh sáng, liền nhìn thấy Đường Hiệt chỉ mặc quần đùi lớn đang ngơ ngác nhìn mình, tóc đen nhánh còn nhỏ nước, làn da trắng nõn phản quang dưới ánh đèn, khiến những vết bầm ở xương sườn của cậu đặc biệt doạ người.

"Cậu, sao cậu lại tới đây?"

Sau khi Đường Hiệt thấy rõ mặt Dương Tinh Vũ, chạy nhanh tới ban công kéo cửa ra cho hắn tiến vào.

Dương Tinh Vũ ý thức được Đường Hiệt vì tắm rửa mới không nghe được bản thân gõ cửa, gương mặt nháy mắt trở nên đỏ bừng: "Tôi, tôi, tôi muốn hỏi cậu có đói bụng không......"

"Hả?"

Dương Tinh Vũ bực bội xoa tóc một phen, bất chấp tất cả dùng tốc độ đặc biệt nhanh nói: "Được rồi được rồi, tôi là vì tưởng cậu nội thương phát tác nên ngất xỉu, cho nên mới......"

Khóe miệng Đường Hiệt giật giật, cuối cùng thật sự không nhịn được liền phát ra một trận tiếng cười: "Ha ha ha ha!"

Gương mặt phình phình đau, cậu đành phải một bên che mặt, một bên cười.

Tai Dương Tinh Vũ đều đỏ lên, cũng may da hắn ngăm đen, cũng không nhìn ra được.

Hắn nhìn bộ dạng ngửa tới ngửa lui của Đường Hiệt, cuối cùng không nhịn được cũng đi theo nở nụ cười: "Mau cho tôi vào đi, cậu nửa | khoả thân đứng ở ban công, cũng không chú ý đến ảnh hưởng."

Đường Hiệt lúc này mới nhớ tới bản thân chỉ mặc cái quần đùi lớn, cậu theo bản năng đem ngón tay không dán băng cá nhân giấu ở phía sau, nhường đường cho Dương Tinh Vũ: "Cậu trước tiên vào ngồi một lát, tôi đi mặc quần áo."

Nói xong cậu liền chạy vào phòng ngủ, còn thuận tiện đóng cửa.

Lần này đến lượt Dương Tinh Vũ cười nhạo cậu: "Lúc này mới biết thẹn thùng? Vừa rồi là ai không mặc quần áo mà chê cười người khác!"

Đường Hiệt ở trong dường như kháng nghị đá cửa một chút.

Dương Tinh Vũ nhỏ giọng nói thầm: "Tính tình còn rất thất thường."

Thấy Đường Hiệt không có việc gì, hắn cũng an tâm rồi, tâm phù khí táo[5] cảm giác nháy mắt biến mất.

[5] Tâm phù khí táo "心浮氣躁": Tính khí bộp chộp nóng nảy. Ở đây ý nói cảm giác bồn chồn, sốt ruột, lo lắng.

Hắn chú ý tới cách bố trí nhà Đường Hiệt và nhà mình không quá giống nhau.

Đều là hai phòng ngủ một phòng khách, căn phòng của Đường Hiệt lại ấm áp hơn, đồ đạc cũng đầy đủ cả, so với căn phòng hắn vừa thấy liền thuê tạm để ngủ kia, nơi này càng giống nhà hơn.

Dương Tinh Vũ thử ngồi xuống ghế sô pha, cảm giác mềm mại làm giảm bớt sự cứng đờ của eo lưng, hắn thoải mái phát ra một tiếng cảm thán: "Không nghĩ tới chủ nhà của Tiểu Đường Hiệt hào phóng như vậy a, còn cho thay đổi đồ đạc, xem ra mình vẫn là dọn tới đây mới được."

Đương nhiên, tiền thuê nhà là hắn trả.

Cửa phòng ngủ bị mở ra.

Dương Tinh Vũ theo bản năng quay đầu, liền thấy Đường Hiệt mặc quần đùi lớn cùng áo thun cotton đi ra.

"Cậu thật sự không đói bụng......"

Hắn liếc thấy băng gạc và cổ tay dính nước của Đường Hiệt, sắc mặt biến đổi, "Cậu không chú ý đến miệng vết thương sao? Còn dám dính nước!"

"A......" Sau khi Đường Hiệt phản ứng lại, ngay lập tức đưa tay ra sau lưng.

"Giấu cũng vô dụng, tôi thấy rồi, biết đổi băng dán cá nhân mà không biết đổi băng gạc có phải không!"

Đường Hiệt chột dạ một trận, có cảm giác như khi còn nhỏ làm chuyện xấu, bị ba mẹ phát hiện.

Dương Tinh Vũ thở dài đứng lên: "Nhà cậu có Povidone với băng gạc không? Nếu không có......"

"Có có có, nhà tôi cái gì cũng có."

Đường Hiệt xoay người ôm hòm thuốc ra.

Dương Tinh Vũ nhận lấy sau đó mở ra, kinh ngạc nói: "Còn rất mới!"

"Cha tôi với mẹ tôi chuẩn bị giúp tôi."

Còn may là mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, dì và chú đều quan tâm Tiểu Đường Hiệt như vậy.

Dương Tinh Vũ vui mừng một trận, hắn ngồi trên sô pha, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Lại đây ngồi, tôi bôi thuốc cho cậu."

Đường Hiệt "Ừm" một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh hắn.

Dương Tinh Vũ kiểm tra một lượt, miệng vết thương bị nước rửa qua, xung quanh nhăn lại, hắn cẩn thận dùng Povidone khử trùng từ ngoài vào trong: "Vốn dĩ thời tiết đã nóng, miệng vết thương không dễ gì mới khép lại, cậu lại không có việc gì liền tưới nước cho nó, sao hả? Còn muốn trồng hoa ở miệng vết thương a."

Đường Hiệt cười hắc hắc không ngừng.

"Nghiêm túc đi, phê bình cậu đấy!"

"Ưmm, thực xin lỗi." Đường Hiệt rất dứt khoát xin lỗi, nhưng đôi mắt vẫn cong.

Dương Tinh Vũ hừ một tiếng: "Mấy ngày nay chú ý một chút, cố gắng đừng chạm vào nước biết không?"

"Ừm ừm."

"Vừa nãy tôi thấy trên vết bầm tím trên người cậu còn rất nghiêm trọng, có cần tôi giúp cậu dùng dầu cây rum xoa một chút không, chắc là lực đạo của cậu cũng không đủ."

Dương Tinh Vũ còn đang lải nhải quan tâm thương thế của cậu, Đường Hiệt xoa gương mặt đang nóng lên một chút, "Không, không cần, tôi tự làm là được rồi."

"Được, nếu cậu không xoa được thì kêu tôi, tuyệt đối không được tiết kiệm sức lực, vết bầm phải đẩy ra mới có thể mau lành."

"Ừm ừm."

Đường Hiệt gật gật đầu, cảm giác ngứa ở cổ tay tinh tế còn rõ hơn so với lúc ban ngày ở phòng y tế.

Cậu chịu không nổi muốn cào một chút, kết quả bị Dương Tinh Vũ đánh mu bàn tay một cái: "Không thành thật."

Đường Hiệt bĩu môi, cái này có thể trách cậu sao?

Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại vang lên.

Dương Tinh Vũ theo bản năng buông băng gạc trong tay, sờ điện thoại trong túi, kết quả sờ nửa chừng mới phản ứng lại, tiếng chuông điện thoại này không giống cái của hắn a.

"Tôi đi nhận điện thoại!"

Đường Hiệt đột nhiên đứng lên, chạy vào phòng ngủ nhanh như chớp giống như chạy trốn, cậu nhấc máy nói, "Alo, mẹ."

Dương Tinh Vũ ngơ ngác nhìn cậu, ý nghĩ duy nhất trong đầu là, a, thì ra Tiểu Đường Hiệt có điện thoại a.

"Con trai, đang làm gì vậy? Ngày đầu tiên đi học có thích nghi được hay không a?"

Đường Hiệt vừa đi về phía sô pha, vừa cười trả lời: "Con mới vừa tắm rửa xong, trường học khá tốt, giáo viên cũng không tệ."

"Vậy con ăn cơm tối chưa? Ăn cái gì vậy? Có muốn mẹ tìm dì nấu cơm giúp con không, đồ ăn bên ngoài không tốt cho sức khỏe, vẫn nên ăn ít thôi......"

"Mẹ," Đường Hiệt bất đắc dĩ cắt ngang lời mẹ nói, "Không cần lo lắng cho con, con có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt."

"Con nói xem con đi xa như vậy làm gì?"

"Nó đi làm gì bà còn không rõ à!"

Đường Huy Hoằng đoạt lấy điện thoại: "Cha nói cho con biết, dù có đụng phải tên nhãi ranh kia, cũng cách xa hắn một chút cho cha biết không!"

Đường Hiệt theo bản năng liếc mắt nhìn sang bên cạnh một cái, Dương Tinh Vũ hình như cảm giác được cũng nhìn lại.

Đường Hiệt hoảng loạn che điện thoại lại, nói với Đường Huy Hoằng: "Biết rồi, cha, ngày mai con còn có kì thi, không nói chuyện với cha nữa a."

Cậu nói xong liền cúp máy.

"Chú và dì à?"

"Ừm." Đường Hiệt có chút chột dạ, giọng ba mình lớn như vậy, Dương Tinh Vũ hẳn là không có nghe được gì đi.

"Khụ khụ," Dương Tinh Vũ khó xử ho khan hai tiếng, "Cái kia......"

"Ừm?" Đường Hiệt mỉm cười quay đầu, mở to mắt, điển hình mặt nạ cười giả tạo.

Dương Tinh Vũ tự chột dạ, không phát hiện điều bất thường ở cậu, hắn tránh đi ánh mắt của Đường Hiệt: "Cái kia là, nếu không hai ta thêm phương thức liên lạc đi, đỡ cho tôi lần sau tìm cậu còn phải nhảy cửa sổ."

"Phốc......"

Đường Hiệt tưởng tượng việc hắn nhảy cửa sổ liền muốn cười.

Dương Tinh Vũ giả vờ tức giận mà trừng mắt liếc cậu một cái.

Đường Hiệt nhanh chóng nhịn cười, còn đem mã QR trò chuyện đẩy đến trước mặt hắn.

Dương Tinh Vũ quét một lát, hai người rốt cuộc thành bạn tốt.

Hình đại diện cửa Đường Hiệt là một viên kẹo, rất phù hợp với tính cách của cậu.

Hình đại diện của Dương Tinh Vũ lại có chút mâu thuẫn, là một ngôi sao béo mũm mĩm.

Dương Tinh Vũ lấy được phương thức liên lạc của Đường Hiệt, thể xác và tinh thần thoải mái, hắn đứng lên: "Tôi không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa, nếu có việc thì tìm tôi."

"Được," Đường Hiệt đưa hắn ra cửa, trước khi đóng cửa cười nói, "Ngủ ngon."

Dương Tinh Vũ cười ngây ngô đáp một câu "Ngủ ngon", chờ hắn trở về nhà mới nghĩ đến, đã quên mua bữa ăn khuya!

Đường Hiệt nằm ở trên giường, nhìn cổ tay dưới ánh đèn, băng gạc chỉnh tề không chặt không lỏng quấn lấy miệng vết thương.

Cậu nhẹ nhàng gỡ băng dán cá nhân trên tay trái, phía dưới lại là một cái hình xăm!

Trên ngón tay trắng nõn là một ngôi sao rỗng ruột nho nhỏ, chỉ là có chút khác so với ngôi sao năm cánh bình thường, góc nhọn phía dưới bên phải được thay thế bằng chữ "y"[6] viết hoa, độc đáo lại đáng yêu.

[6] Y: viết tắt của "Yu" - Vũ.

========

Sơn tra hoàn:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play