“Sao lại nói thế?” Hoa Hướng Vãn nghe được lời này liền cười rộ lên, “Hợp Hoan Cung sao có thể mưu hại đệ tử Thiên Kiếm Tông? Có bằng chứng gì?”
“Pháp trận nổ tung ở hai sườn núi đều là của Hợp Hoan Cung các người,” Tạ Vô Sương bắt đầu tung bằng chứng, “Hai tảng đá chắn đường cũng có pháp ấn của Hợp Hoan Cung, còn có một vài sát thủ bố trí ở hai bên, cô giải thích thế nào?”
“Cái này,” Hoa Hướng Vãn xoay quạt, kéo dài thời gian theo bản năng: “Ta có thể giải thích.”
“Giải thích.” Tạ Vô Sương đáp lời ngay lập tức, không hề cho nàng bất kỳ giây phút để xoay chuyển nào.
Hoa Hướng Vãn không trả lời, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng phát hiện ra một chuyện.
Đích thị là không có gì để giải thích cả.
“Được rồi,” Hoa Hướng Vãn thở dài, ngồi thẳng dậy, “Mấy thứ này quả thật là do bọn ta bố trí, cái này ta thừa nhận, nhưng tất cả đều không phải để mưu hại đệ tử Thiên Kiếm Tông.”
“Chứ để làm gì?”
“Ta nói cho ngươi, ngươi phải thề không được nói cho ai khác.”
Hoa Hướng Vãn bắt đầu thương lượng cùng hắn, Tạ Vô Sương không nói lời nào.
Hoa Hướng Vãn ngẫm nghĩ, hắn đến điều tra sự tình, nhất định là phải về bẩm báo lại với trưởng bối, không thể cái gì cũng không nói. Dù sao nàng cũng chỉ không muốn để đám đệ tử phía dưới này biết, tránh khiến bọn họ trở nên cảnh giác.
Vì thế Hoa Hướng Vãn lùi một bước: “Không thể nói cho mấy đệ tử cấp dưới của Thiên Kiếm Tông đang ở Túy Hương Trấn này.”
“Được.”
Lần này Tạ Vô Sương không hề do dự.
Hoa Hướng Vãn yên lòng, dù sao cũng muốn từ bỏ Tạ Vô Sương nên liền ăn ngay nói thật: “Bọn ta quả thật đã mai phục ở hẻm núi nhưng chủ yếu là muốn tạo một khung cảnh nguy khốn cho đệ tử Thiên Kiếm Tông, tiện cho ta lên sân khấu cứu người, để lại cho bọn họ một ấn tượng tốt. Nhưng ai ngờ người của Minh Loan Cung lại bất ngờ xuất hiện giữa đường, bọn họ là muốn tương kế tựu kế, lợi dụng pháp trận của bọn ta để giết đệ tử Thiên Kiếm Tông rồi giá họa cho bọn ta.”
“Người nào của Minh Loan Cung đã tới?”
Tạ Vô Sương không hề nghi ngờ những gì nàng nói mà trực tiếp hỏi những việc bản thân muốn biết, Hoa Hướng Vãn nghĩ lại cảnh tượng ngay lúc đó: “Đa phần là tinh anh, dẫn đầu chính là Nhị thiếu chủ Tần Vân Thường của Minh Loan Cung. Tu vi của nàng ta ở bậc Hóa Thần, trong thế hệ trẻ của Minh Loan Cung, nàng ta chỉ đứng sau Thiếu cung chủ Tần Vân Y. Nàng ta sẽ không xuất hiện trong mấy nhiệm vụ thông thường thế này, ngàn dặm xa xôi từ Tây Cảnh……”
Hoa Hướng Vãn nói, càng nói càng cảm thấy có nhiều điểm đáng ngờ: “Thật sự cũng không biết tại sao nàng ta lại đến đây. Nếu chỉ để châm ngòi cho mối quan hệ giữa hai tông chúng ta, nàng ta cũng hơi nương tay rồi.”
Tạ Vô Sương không trả lời, như thể đang ngẫm nghĩ.
Trong lòng Hoa Hướng Vãn hồi hộp, sợ Tạ Vô Sương không tin, vội vàng thanh minh: “Thật sự ta không lừa ngươi, là Tần Vân Thường tới.”
“Ta biết.”
Tạ Vô Sương mở miệng, tiếp tục truy vấn: “Vì sao phải để lại ấn tượng tốt cho Thiên Kiếm Tông?”
Hoa Hướng Vãn thấy Tạ Vô Sương dò hỏi vấn đề này một cách huỵch toẹt, có chút ngượng ngùng: “Cái này…… Không phải là chuyến này ta tới Thiên Kiếm Tông cầu thân sao? Muốn bồi dưỡng chút tình cảm trước.”
Rồi lừa một người về.
Tuy mấy lời ẩn ý này không hề được nói ra, nhưng người bình thường đều có thể nghe hiểu được.
Tạ Vô Sương không tiếp lời, như thể đang ngẫm nghĩ lời nàng nói.
Hoa Hướng Vãn ngẫm lại câu trả lời của mình một lần, lý luận trước sau rõ ràng rành mạch vô cùng, hoàn toàn không có vấn đề gì khác ngoại trừ sự mất mặt cả.
Nhưng chuyện mất mặt này……
Dù sao nàng không cần Tạ Vô Sương nên cũng chẳng sao.
Nàng cúi đầu bưng chén trà bên cạnh lên uống một ngụm, đợi một lát sau, Tạ Vô Sương rốt cuộc cũng lên tiếng: “Ức Nhiên ——”
Tạ Vô Sương cao giọng, Hoa Hướng Vãn buông chén trà, phía sau truyền đến một tiếng “kẽo kẹt”, ánh sáng từ ngoài cửa một lần nữa chiếu vào, Giang Ức Nhiên đứng ở cửa: “Sư huynh.”
“Đưa Hoa thiếu chủ lui xuống, sắp xếp phòng cho khách.”
Nghe thấy mấy chữ “sắp xếp phòng cho khách”, Hoa Hướng Vãn biết chuyện này xem như đã ổn thỏa, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đứng dậy, lễ độ từ biệt: “Tạ đạo quân, cáo từ.”
Nói rồi nàng bước ra khỏi cửa lớn, Giang Ức Nhiên đã chờ ở bên cạnh, Thẩm Tu Văn đứng ở một bên, thấy Hoa Hướng Vãn đi tới, ôn nhu cười cười: “Thiếu chủ nghỉ ngơi cho tốt.”
“Đa tạ Thẩm đạo quân đã nhớ,” Hoa Hướng Vãn cười đầy ẩn ý, “Đêm nay mơ đẹp.”
Chờ Hoa Hướng Vãn rời khỏi, Thẩm Tu Văn đi vào đại sảnh, giơ tay thiết lập một kết giới cách âm, đi đến bên người Tạ Vô Sương, cung kính hành lễ: “Thượng Quân.”
Tạ Vô Sương, hay nói cách khác, Tạ Trường Tịch đang điều khiển cơ thể của Tạ Vô Sương, nghe thấy thế thì khẽ nhấp một ngụm trà, cất giọng kiên định: “Tiếp tục quan sát Hợp Hoan Cung, đồng thời sai đệ tử âm thầm để ý, Nhị thiếu chủ của Tây Cảnh Minh Loan Cung cũng tới rồi, phỏng chừng còn có những tông môn khác đang ẩn nấp trong tối.”
“Vâng.”
“Linh Hư Bí Cảnh sẽ xuất thế trong Tây Phong Sơn năm ngày sau, vị trí cụ thể thì không biết. Chúng ta nghỉ ngơi một ngày, ngày mai khởi hành chuẩn bị vào núi.”
“Vậy Hợp Hoan Cung……”
“Hiềm nghi chưa tan, cùng đi vào núi, tránh để sinh biến.”
“Đã hiểu. Ta sẽ chuẩn bị ngay bây giờ.”
Thẩm Tu Văn gật đầu, xoay người định ra ngoài, nhưng mới vừa đi một bước đã nghe thấy Tạ Trường Tịch nói: “Đợi đã.”
Nói rồi Tạ Trường Tịch đứng dậy, đi đến phía sau Thẩm Tu Văn, giơ tay quét một đường qua gáy của hắn, một ấn ký từ sau cổ bay ra, rơi xuống đầu ngón tay Tạ Trường Tịch.
Thẩm Tu Văn phát hiện có điều kỳ lạ, quay đầu lại nhìn, ánh mắt dừng lại ấn ký phù văn đỏ rực trên đầu ngón tay của Tạ Trường Tịch, thần sắc nghi hoặc mơ hồ.
“Đây là……”
“Nhập Mộng Ấn.”
Tạ Trường Tịch giải thích cho Thẩm Tu Văn: “Có thể dùng ấn ký này để vào giấc mơ của ngươi. Thường dùng để quấy nhiễu tâm trí người khác, nếu tâm tính không vững, sẽ dễ bị nó dẫn dắt khống chế.”
Sắc mặt Thẩm Tu Văn trầm xuống, mang theo vài phần tự trách: “Là đệ tử không đủ cẩn thận.”
“Nàng là tu vi bậc Hóa Thần,” Tạ Trường Tịch không hề trách cứ, trấn an Thẩm Tu Văn, “Nếu ta không ở đây, các ngươi sẽ không phát hiện được.”
Thẩm Tu Văn không tiếp lời, trên mặt vẫn vương nỗi băn khoăn.
Tạ Trường Tịch hướng về phía hắn, tựa hồ là nhìn xuyên qua dải lụa trắng, chuyển đề tài: “Vừa nãy nàng đã nói gì?”
“Trước tiên Thiếu chủ thám thính xem người sẽ hỏi chuyện gì, hy vọng ta có thể giúp nàng, sau đó lại nói vài việc……” Nghĩ đến cảnh đó, cho dù đã biết là Hoa Hướng Vãn âm mưu quấy nhiễu nhưng tâm trí Thẩm Tu Văn vẫn có chút không yên, “Ta không hiểu rõ lắm.”
“Chuyện gì?”
“Hoa thiếu chủ nói nàng ái mộ một người ở Thiên Kiếm Tông,” Thẩm Tu Văn xấu hổ, “Bảo ta đoán xem là ai.”
Động tác của Tạ Trường Tịch khẽ khựng lại, hồi lâu cũng không đáp lại.
Thẩm Tu Văn tĩnh chờ trong chốc lát, cẩn trọng hỏi: “Thượng Quân?”
“Ừm,” Tạ Trường Tịch rốt cuộc cũng hoàn hồn, lãnh đạm nói, “Đừng bận tâm. Nhưng nàng đã để lại Nhập Mộng Ấn trên người ngươi, tốt nhất vẫn nên xem thử xem nàng cuối cùng là muốn làm cái gì,” Tạ Trường Tịch duỗi tay về phía hắn, “Lấy về đi.”
“Thượng Quân,” Thẩm Tu Văn nhìn phù ấn mà Tạ Trường Tịch đưa qua, trên mặt lộ vẻ khó xử, “Tu vi của Hoa thiếu chủ cao thâm, tâm tính đệ tử không vững, sợ là đệ tử ở trong mộng……”
“Ta biết rồi.”
Không đợi Thẩm Tu Văn nói xong, Tạ Trường Tịch đã hiểu được nỗi băn khoăn của hắn: “Lui xuống đi, sắp xếp hành trình cho ổn thỏa, nghỉ ngơi thật tốt.”
Thấy Tạ Trường Tịch không ép hắn vào mộng gặp Hoa Hướng Vãn, Thẩm Tu Văn nhẹ nhõm thở phào, vội vàng hành lễ: “Đệ tử cáo lui trước.”
Chờ Thẩm Tu Văn rời đi, Tạ Trường Tịch cúi đầu nhìn phù ấn trên đầu ngón tay, trong đầu văng vẳng câu nói kia của Thẩm Tu Văn “Hoa thiếu chủ nói, nàng ái mộ một người ở Thiên Kiếm Tông, bảo ta đoán xem là ai”.
Hắn nhìn chằm chằm vào phù văn hồi lâu, giơ tay quẹt pháp ấn lên cánh tay mình.
Thay đổi dáng vẻ của thần hồn một chút cũng không phải việc khó, Thẩm Tu Văn không dám gặp nàng ở trong mộng, vậy để hắn đi xem thử nàng tìm Thẩm Tu Văn, rốt cuộc là có mục đích gì.
Chỉ là, cùng một lời nói, cùng một thủ đoạn vào trong mộng……
Trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Trong lòng hắn dấy lên sự nghi ngờ, sau đó lại nghĩ, nàng đã nói điều này với mình khi nào?
Thời gian bọn họ bên nhau quá ngắn, chỉ vỏn vẹn ba năm.
Nhưng thời gian nàng rời đi lại quá lâu, suốt cả hai trăm năm.
Hai trăm năm, ký ức mới không ngừng sinh ra, muốn giữ vững vị trí của nàng, mỗi lần hắn nhận thấy ký ức có chút phai màu thì sẽ hoảng loạn.
Hắn giang hai tay, trong tay lại xuất hiện một con bướm ảo mộng.
Nàng nói lời này lúc nào?
Hắn vươn tay chạm vào con bướm ảo mộng, trước mắt chầm chậm tối đen, xung quanh vang lên tiếng trẻ con nô đùa, tiếng gió thổi trên ruộng lúa mạch, cùng với giọng nói vui đùa trong trẻo của thiếu nữ: “Tạ Trường Tịch, gần đây ta đã thích một người.”
Trước mắt dần trở nên sáng tỏ, hắn thấy thiếu niên đang cõng thiếu nữ đi dọc bờ ruộng ở phía trước, đôi tay của thiếu nữ ôm cổ hắn, ghé bên tai hắn: “Huynh đoán xem là ai?”
Thiếu niên không nói gì, đôi mắt hơi rũ, tựa như không hề nghe thấy tiếng nàng sau lưng, bình tĩnh đi về phía trước.
Cô nương cười rộ lên, nghiêng mặt nhìn hắn: “Huynh ngẫm lại xem, gần đây ta gặp qua Trương công tử, Vương công tử, Triệu đạo quân, ồ, còn có Thẩm Dật Trần bạn ta nữa……”
Còn chưa dứt lời, thiếu niên đột nhiên buông tay đặt người xuống đất.
Cô nương ngẩn người, thiếu niên đi đến một bên, lấy vài nhánh cây và dây mây, nhanh chóng làm thành một cái ghế.
Hắn mặt mày vô cảm trở về, cõng ghế dựa ngồi xổm xuống, điềm nhiên nói: “Lên đi.”
“Sao lại……” Cô nương có chút không hiểu nổi, “Sao tự nhiên lại muốn làm một cái ghế……”
“Nam nữ khác biệt,” thiếu niên nói thẳng rõ ràng, “Mới vừa rồi không tìm được vật liệu thích hợp, là tại hạ mạo phạm.”
“Vậy huynh sờ cũng sờ rồi,” nữ tử kiên trì, “Còn để ý sờ bao lâu sao? Hơn nữa, ta cũng không ngại mà.”
Lời này phóng túng hoang đường nhưng mặt mày của thiếu niên cũng chẳng dao động gì, vẫn luôn duy trì tư thế trầm mặc chờ nàng.
Hai bên khăng khăng cố chấp hồi lâu, rốt cuộc cô nương cũng không lì bằng hắn, đành miễn cưỡng ngồi lên ghế.
Thiếu niên cõng nàng trên lưng, sắc mặt lại càng thêm khó coi.
Cô nương ngồi trên ghế, đưa lưng về phía hắn nên không nhìn thấy nét mặt của người nọ, chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài: “Tạ đạo quân, huynh thật không hiểu phong tình.”
Thiếu niên không nói gì, cúi đầu đi về phía trước.
“Ban nãy ta nói ta ái mộ một người, huynh nên hỏi ta là ai, chờ huynh hỏi ta rồi, ta mới có thể trả lời, chính là huynh đó.”
Thiếu nữ nói một cách bất đắc dĩ, quay đầu nhìn hắn: “Huynh chẳng chịu đáp lời gì cả, vậy sao ta nói ra mấy lời này được?”
“Ồ.”
Nói cả nửa ngày, thiếu niên rốt cuộc cũng mở miệng, không mặn không nhạt nhả ra một chữ, cũng không nghe ra cuối cùng là có ý gì.
Cô nương bị hắn chọc tức đến nghẹn lời, suy nghĩ thật lâu, hừ lạnh một tiếng, xoay đầu đi, rầu rĩ nói: “Bực cả mình, đạo sĩ thúi, huynh sống góa bụa cô đơn suốt quãng đời còn lại cho rồi đi!”
Thiếu niên nghe nàng mắng cũng không phản bác gì, cõng nàng đi về phía trước.
Trên con đường nhỏ chốn nông thôn, gió đêm lùa qua những luống ruộng lúa mạch xung quanh, ngay cả hoàng hôn cũng cảm thấy nhẹ nhàng lạ thường.
Tạ Trường Tịch lẳng lặng nhìn bóng hình hai người đã khuất xa hồi lâu.
Chờ đến khi ảo cảnh tan biến, Tạ Trường Tịch mở to mắt, thấy con bướm ảo mộng đã đáp xuống mặt bàn, không còn dấu vết của sự sống.
Gió lùa vào từ ngoài cửa sổ, con bướm tan thành tro bụi, phiêu dật theo gió.
Tạ Trường Tịch quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, mới nhận ra trời đã về đêm, đèn lồng ngoài hành lang đều đã tắt, cũng tới giờ đi ngủ rồi.
Hắn nghĩ nghĩ, đứng dậy đi tới bên giường, đặt kiếm sang một bên rồi nằm xuống.
Nên vào mộng rồi.
– – –
Khi Nhập Mộng Ấn truyền đến tin tức “Thẩm Tu Văn” đã ngủ, Hoa Hướng Vãn gần như bật khóc vì xúc động.
Hai ngày nay nếu không phải trên đường đi thì là đánh nhau, một “người thường” không có Kim Đan như nàng, đã muốn ngủ từ lâu rồi. Nhưng những người khác không cho, sợ nàng ban ngày ngủ quá nhiều thì buổi tối sẽ không ngủ được, bỏ lỡ giấc mộng của Thẩm Tu Văn.
Giờ họ không có nhiều thời gian, qua một ngày là bớt đi một ngày, không thể bỏ lỡ dù chỉ một đêm.
Thế là mọi người đều đi ngủ, chỉ để nàng tự mình chịu khổ.
Ai ngờ “Thẩm Tu Văn” là một con cú đêm tràn đầy năng lượng, mãi cho đến bây giờ, đèn ngoài hành lang đã tắt hết, cuối cùng hắn mới chịu ngủ.
Tranh thủ thời gian, nàng vội vàng thay một chiếc áo trắng mỏng, trở lại trên giường, buông rèm, thắp An Hồn Hương rồi nằm xuống nhắm mắt lại.
Chuyện đi vào giấc mộng để câu dẫn người này, nàng chỉ làm qua một lần, chính là với Tạ Trường Tịch.
Cái gọi là ngày nghĩ gì đêm mơ đó, thật ra nếu đêm có mơ thấy cái gì thì ban ngày cũng khó tránh khỏi có chút suy nghĩ.
Cho nên chuyện để cho người mà bọn họ vừa ý trải nghiệm trước mấy cái như mộng xuân* cũng là chuyện thường thấy của Hợp Hoan Cung. Hoa Hướng Vãn vẫn luôn khinh thường cách làm như thế, nhưng lúc đó nàng bị Tạ Trường Tịch bức đến đường cùng, nên vẫn phải dùng tới chiêu này.
[*] Mộng xuân: giấc mơ kiểu tình ái 18+:))
Kết quả là nàng nỗ lực hồi lâu, Tạ Trường Tịch ở trong mộng đều đứng như trời trồng tựa như Liễu Hạ Huệ*, cuối cùng thậm chí còn khoác lại quần áo cho nàng, nghiêm túc nhắc nhở: “Trời sáng rồi, trở về đi. Lần sau đừng vào mộng của ta nữa, kẻo vô tình bị thương.”
[*] Liễu Hạ Huệ: là một người sống ở nước Lỗ vào thời Xuân Thu, khi nói về Liễu Hạ Huệ là nói đến điển tích về người quân tử gặp “sắc dục” mà tâm không bị nhiễu loạn.
Lúc ấy nàng tức giận đến độ ôm một ngụm máu nghẹn trong lồng ngực.
Đây là kiếm tu gì chứ? Đây rõ ràng là vị Phật sống đã đoạn căn mà.
Nếu không phải sau này giữa lúc sinh tử nguy cấp, hai người song tu qua một lần, nàng lĩnh hội một phen, thì đến giờ nàng vẫn băn khoăn hoài nghi không biết cái mà Tạ Trường Tịch tu luyện có phải là loại chiêu thức kiểu “muốn luyện công này trước hết phải tự cung*, nếu không tự cung thì không thể thành công” hay không.
[*] Tự cung: tự thiến
Lần đó gây ra đả kích quá lớn nên đã rất lâu rồi nàng cũng chưa dùng lại cách này.
Nếu không phải chỉ có thời gian sáu ngày, nàng cũng sẽ không dùng đến nó.
Bây giờ đột nhiên phải dùng, nàng vẫn là có chút không biết làm sao, trái lo phải nghĩ, chỉ cần dứt khoát làm lại lần nữa là được.
Những gì sư tỷ dạy, sẽ không bao giờ là vô dụng.
Nhớ tới sư tỷ, Hoa Hướng Vãn không khỏi nở nụ cười khổ gượng gạo.
Trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh Hồ Miên năm đó thân mặc y phục đỏ rực, khoác áo lông chồn, dạy nàng dệt mộng cảnh thế nào, quyến rũ Tạ Trường Tịch ra sao.
Nàng ấp úng hỏi nàng ấy: “Như vậy hình như không tốt lắm? Có tính là gạt người không?”
Hồ Miên cười nhẹ, lăn người từ trên cây xuống, nhấc ngón trỏ được sơn đỏ diễm lệ lên, nhẹ nhàng đặt trên môi Hoa Hướng Vãn.
“Sư muội ngốc,” Hồ Miên dịu dàng nói, “Có thể lừa được lòng người, thì không gọi là lừa gạt.”
Tựa như Tạ Trường Tịch năm đó, không thích thì nàng không chiếm được, cũng không lừa được.
Cũng may Tạ Trường Tịch chỉ có một.
Năm đó nàng thua trên người hắn, nàng không tin cả Thiên Kiếm Tông này, ai nấy cũng đều là Tạ Trường Tịch.
【 Vở kịch nhỏ 】
Tạ Trường Tịch: “Những lời nàng từng nói với ta, sao có thể nói với một nam nhân thứ hai hả?”
Hoa Hướng Vãn: “Ta đâu có!”
Tạ Trường Tịch: “Ta thấy rồi, nàng đừng có giảo biện!”
Hoa Hướng Vãn: “Ý ta là, hắn không phải là nam nhân thứ hai.”
Tạ Trường Tịch: “???”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT