Giang Bạch Diễm quanh năm ở trong đoàn phim, thức đêm rất tốt. Tối qua nói chuyện với tổ chương trình xong, cậu ấy ngủ trong xe bảo mẫu, lúc tỉnh lại, cảnh sát đã phong tỏa khách sạn.

Pháp y đưa ra tám thi thể.

“Lại thêm một bộ nữa à?” Cậu ấy mờ mịt.

“Thi thể của ông chủ.” Giản Tĩnh vỗ vai cậu ấy: “Đừng xem, sẽ gặp ác mộng đấy.”

“Oh.” Giang Bạch Diễm khá nghe lời, quay đầu lại hỏi: “Là chị tìm được sao?”

Giản Tĩnh muốn cố gắng khiêm tốt, nhưng mà, quả thực không thể khống chế được vui sướng: “Ừm, tìm suốt đêm, rốt cuộc cũng tìm được.”

“Chị giỏi quá, thật thần kì.” So với fan của mình, Giang Bạch Diễm tâng bộc cũng không quá lố: “Rốt cuộc giấu ở đâu? Ở trong một vách tường nào à? Chúng ta từng sờ chưa?”

“Không, chúng ta đều chưa từng gặp, giấu ở dưới căn phòng dưới đất vẫn không bị phát hiện.” Giản Tĩnh an ủi cậu ấy: “Nhưng mà cơ quan ở ngay trước mắt chúng ta.”

Giang Bạch Diễm một người rất biết lắng nghe: “Là cái gì?”

“Đồng hồ.”

Phần lớn những đồ dùng trong khách sạn đều hoai mục theo thời gian, không thể sử dụng nữa, chỉ có một số ít có thể để lại.

Ngoài viên ngọc kia, cô còn tìm được trong danh sách của tổ đạo cụ một món đồ cũ được để lại, đó chính là chiếc đồng được treo ở phòng khách.”

Mặc dù pin đồng hồ đã xảy ra vấn đề, không chạy được nữa, nhưng mặt đồng hồ là hình vẽ chòm sao, lưu lại dấu vết của thời gian, tổ đạo cụ để nó lại. Tiền đồng ở phòng khách bị giấu phía lưng chiếc đồng hồ.

Lúc mấy người Tào Ngự đi tìm đã đẩy cây kim mấy lần, nhưng không có gì bất thường cả. Vì vậy, ban đầu Giản Tĩnh cũng không nghĩ đến cái đồng hồ này.

Nhưng mà nghĩ đến tình huống ‘lỡ như’, cuối cùng cô vẫn leo lên nghiên cứu.

Cô vừa nhìn đã thấy được chút manh mối.

Mặt đồng hồ là mười hai cung hoàng đạo, mà kim đồng hồ lại khác nhau, kim giờ là đồng, kim phút là gỗ, kim giây là nhựa.

Cô lần nữa phân tích cách sắp xếp trận thất tinh trong phòng, cộng thêm đọc tài liệu tìm được trên mạng thì nhanh chóng thu được một tin tức mới.

Ở các mùa khác nhau, cán của chòm sao Bắc Đẩu trong thất tinh bắc đẩu hướng về một phía khác nhau.

“Cán của chòm sao Bắc Đẩu chỉ phía Đông, trời đất đang mùa Xuân; cán chỉ phía Nam là mùa hạ; cán chỉ phía Tây là mùa Thu; cán chỉ phía Bắc là mùa Đông.”

So sánh với bản đồ có thể thấy được, cán của chòm sao Bắc Đẩu trong phòng này đang chỉ mùa thu.

Mà trong mười hai cung hoàng đạo, mùa Thu có tổng cộng sáu số độ: lập Thu 135 độ, xử thử 150 độ, bạch lộ 165 độ, Thu phân 180 độ, hàn lộ 195 độ, sương giáng 210 độ.

Cô thử từng cái, nhưng toàn bộ đều thất bại.

Lúc ấy, suýt chút nữa Giản Tĩnh đã từ bỏ, cảm thấy mình nghĩ quá nhiều rồi.

Nhưng cuối cùng, ôm một chút không cam lòng và sự quật cường muốn theo đuổi tới cùng, cô ý thức được còn có một chỗ sơ sót.

Kim đồng hồ.

Mùa thu thuộc kim, trước kia gọi là kim thu.

Sau khi lấy kim phút bằng gỗ và kim giây bằng nhựa xuống, cô lại xoay kim giờ bằng kim loại.

Lúc kim chỉ hướng 135 độ, cơ quan mở ra.

Dưới tủ truyền tới tiếng nổ, sàn nhà và xi măng bị vỡ, lộ ra một lối đi.

Đây là một hầm ngầm dưới đất, hay nói là, mộ huyệt.

Bên dưới chỉ có một căn phòng tối, trong đó đặt một cỗ quan tài, bên trong chính là ông chủ khách sạn đã mất tích bấy lâu.

Sau khi cô tìm được thi thể này, hệ thống mới tuyên bố hoàn thành nhiệm vụ.

Đến lúc này sự đè nén ở ngực Giản Tĩnh mới tan hết, cổ cũng trở nên vô cùng thoải mái, giống như uống ba ly cà phê đặc vậy, cảm thấy mình còn có thể chiến đấu tiếp một ngày một đêm.

Cảm giác khoan khoái sau khi vất vả giải đố này đúng là sự hưởng thụ tối cao về mặt tinh thần.

Cô phấn chấn nói: “Sau đó phải dựa vào cảnh sát rồi, điều tra xem rốt cuộc là ai đã giết những người đó.”

“Ừm, cảnh sát nhất định có thể tìm được hung thủ.” Giang Bạch Diễm an ủi cô mấy câu, dẫn vào chủ đề chính: “Chị, tổ chương trình đã nói với chị chưa? Bọn họ định vẫn phát sóng theo lịch, nhưng chiếu thêm một tập hậu trường.”

Giản Tĩnh gật đầu.

“Chị có tính toán gì không?” Cậu ấy hỏi.

“Tôi chưa nghĩ ra.” Cô thản nhiên nói: “Nếu như bắt được hung thủ, cân nhắc đến tâm lý của người thân nạn nhân thì tốt nhất không nên chiếu. Nhưng nếu như không tìm được, sức cuốn hút của chương trình sẽ nâng cao. Đúng không?”

Giang Bạch Diễm sắp xếp lại từ ngữ, nói: “Nhà ma là chương trình trinh thám kinh dị, tìm cũng không thấy yếu tố hài hước, cho dù không thích hợp, tốt nhất… Ừm, vẫn là do những người khác nói ra.”

Giản Tĩnh yên lặng chốc lát, mỉm cười nói: “Cảm ơn cậu, tôi biết rồi.”

“Còn nữa, tôi vốn muốn đề cử chị quay thêm mấy kỳ nữa, chị Yên sắp vào đoàn phim rồi, sẽ trống chỗ.” Cậu ấy mím môi, vô cùng thất vọng nói: “Chắc giờ không được nữa rồi, chị rất giỏi.”

Cậu ấy nói chuyện vô cùng chừng mực, không quá nài nỉ, nhưng nghe ý thì hiểu được – Trong chương trình đoàn đội này, mỗi người đều có vị trí xác định, có thể bộc lộ điểm đặc biệt của bản thân là tốt nhất, nhưng nếu một người quá đặc biệt, những người khác không có cơ hội thể hiện thì ai cam tâm làm nền chứ?

Lúc này, sợ rằng cuộc gọi nên gọi thì đều đã gọi xong rồi. Ơn huệ, lợi ích, trao đổi… Nói cho cùng, đây chính là một mối làm ăn.

Nhưng mà, Giản Tĩnh cũng không thèm để ý.

Kỳ này đã đủ kích thích rồi, cô cũng không muốn quay thêm nữa mà kinh ngạc nói: “Là cậu đề cử tôi sao?”

Giang Bạch Diễm sửng sốt, giống như đột nhiên phản ứng lại mình đã nói cái gì, cậu ấy che mặt: “A, xong rồi.” Cậu ấy làm bộ tội nghiệp nhìn cô: “Làm như tôi chưa nói gì, được không?”

Giản Tĩnh bị cậu ấy chọc cười, cố ý hỏi: “Tại sao chứ?”

“Xấu hổ quá.” Cậu ấy gãi đầu: “Cũng không làm gì cả.”

“Vậy tôi còn phải cảm ơn cậu nữa.” Chỉ nói miệng thì hình như chưa đủ thành ý, Giản Tĩnh suy nghĩ rồi hỏi: “Nếu không ngại thì để tôi mời cậu ăn cơm nhé?”

Giang Bạch Diễm: “Uống cà phê được không? Tôi còn đang giảm cân…”

“Phụt.” Cô không khỏi tức cười: “Dĩ nhiên, không thành vấn đề.”

Khang Mộ Thành mua vé máy bay lúc nửa đêm, tám giờ sáng lên máy bay. Mười hai giờ, anh đã đi ăn trưa cùng nhà sản xuất chương trình.

Sau khi bàn bạc, đôi bên đi đến nhất trí, phía sau tập ‘Khách Sạn Ma Quái’ sẽ thêm một phần hậu trường.

Đồng thời, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Giản Tĩnh, cuối cùng tổ chương trình cũng đồng ý, nếu như người thân của nạn nhân phản đối thì sẽ cắt hết những hình ảnh liên quan đến thi thể, giữ nguyên quá trình cô phát hiện thi thể.

Sau khi nói chuyện xong, Giản Tĩnh về khách sạn ngủ một giấc thật ngon, hôm sau về cùng Khang Mộ Thành.

Trên máy bay, Khang Mộ Thành hỏi cô: “Cảm giác thế nào?”

Giản Tĩnh im lặng một hồi, sâu xa nói: “Anh có tin trên thế giới này có ma không?”

“Em gặp ma hả?” Anh hỏi ngược lại.

Giản Tĩnh thở dài, không trả lời được.

Sau khi cảnh sát mang thi thể đi, hệ thống bắt đầu quyết toán.

[Tên nhiệm vụ: Sự Gào Khóc Của Thất Tinh (đã hoàn thành)]

[Mô tả nhiệm vụ: Đây là một khách sạn giết người có lịch sử lâu đời, chôn giấu những bí mật liên quan đến người chết, những người vô tội chết đi vẫn chưa được phát hiện, oan hồn của họ không cam lòng mà kêu gào, cô có nghe được không?]

[Thưởng phạt nhiệm vụ: giá trị dũng cảm: 20, 20 điểm giá trị cống hiến đặc biệt (phát hiện toàn bộ thi thể)]

Đoạn mô tả nhiệm vụ này khiến người ta giật mình, hòn ngọc và nhiệt độ khác thường, rốt cuộc là tác dụng tâm lý, hay thật sự có gì đó không nói rõ được?

Mặc dù trọng sinh đến thế giới song song, lại có hệ thống, nhưng vẫn phải suy nghĩ thật kỹ.

“Anh không tin quỷ thần.” Khang Mộ Thành nói: “Nếu như em gặp ảo giác, anh sẽ mang em đi gặp bác sĩ.”

Giản Tĩnh: “…” Không hổ là tổng giám đốc Khang.

“Em rất bình thường.” Cô chuyển chủ đề: “Cảnh sát có thể tìm ra chân tướng sớm thì tốt quá.”

Khang Mộ Thành âm thầm liếc cô, hỏi: “Sự kiện lần này, dường như là em chủ động đề nghị. Anh có thể biết em suy nghĩ thế nào không?”

“Em không nghĩ gì cả.” Cô nghi ngờ lại kinh ngạc: “Cảm thấy không đúng lắm, dĩ nhiên muốn biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Em gây phiền toái cho anh sao?”

“Không có.” Khang Mộ Thành nói: “Nhà sản xuất chương trình còn rất vui nữa, vốn dĩ kế hoạch của họ là tuyến trên kéo tuyến dưới, tạo ra một địa điểm tham quan nhà ma. Có sự kiện chân thực thì càng thu hút khách du lịch.”

Nói tới đây, anh dừng lại: “Nhưng mà, trước mắt chương trình vẫn dựa vào view của khách mời, không phải dựa vào tình tiết câu chuyện.”

Giản Tĩnh nói: “Em biết mà.”

“Sau này còn có cơ hội.” Dường như Khang Mộ Thành sợ cô tiếc nuối nên hứa hẹn với cô: “Em thích những hoạt động thế này, sau này anh sẽ lưu ý cho em.”

Giản Tĩnh rất muốn nói mình cũng không quá muốn tham gia lần nữa, nhưng lời đến khóe miệng lại đổi thành: “Đợi xem kết quả sau khi chiếu rồi tính, hiệu quả không tốt thì thôi vậy.”

Ngày 14 tháng 8, cảnh sát đưa ra một thông báo nhìn thì bình thường không có gì lạ.

“Gần đây phía cảnh sát nhận được tin báo, tại trong khách sạn X ở núi X phát hiện nhiều hài cốt. Sau khi nhận được tin báo, cảnh sát lập tức tới hiện trường, xác nhận tổng cộng có tám bộ hài cốt, một bộ mang tới tính nam, lớn tuổi, bảy thi thể còn lại là trẻ con, tuổi khác nhau, từ hai đến bốn tuổi…” ( truyện trên app T𝕪T )

“Sau khi điều tra, nhận diện DNA, xác định được bảy thi thể trẻ con là những đứa trẻ thất lạc gần đó, sớm nhất là năm 2000, muộn nhất là năm 2004, nguyên nhân tử vong do trúng độc. Sau khi hạ độc giết chết bảy đứa trẻ, hung thủ đã bỏ chúng vào hũ, niêm phong trong tường kép của trần nhà khách sạn…”

“Bộ hài cốt của người già chính là ba của ông chủ khách sạn, chết tự nhiên… Trước mắt, cảnh sát nhận định Tề X, con trai của Tề Thiên là nghi can số một của vụ án, phát lệnh truy nã toàn quốc…”

Thông báo của cảnh sát không khiến người ta sởn tóc gáy, nhưng chỉ miêu tả đúng sự thật thôi cũng đã đủ ghê rợn rồi.

Cư dân mạng như được Sherlock Holmes nhập, lập tức chỉ ra điểm mấu chốt: bảy thi thể trẻ con bị giấu trong hũ, phong ấn trong khách sạn, trông không giống một vụ án giết người bình thường.

Sau đó, có nhân viên tổ chương trình không kín miệng tiết lộ, đây chính là điều bị phát hiện lúc quay nhà ma.

Lần này thật không tưởng tượng nổi, trực tiếp lên hot search.

[Cuộc phiêu lưu tại nhà ma] trở thành đề tài hot, ai cũng mong đợi buổi công chiếu, mong chờ kết quả trong đó.

Ngày 25 tháng tám, tập 2 mùa 1 của show Cuộc Phiêu Lưu Tại Nhà Ma – Khách Sạn Ma Quái công chiếu.

Giản Tĩnh đúng giờ lên xem.

Nội dung phía trước cô đều biết cả, những tranh luận ở khung chat, cô cũng đoán trước được. Sau khi phân ra làm hai đội, phe đối lập khiến cho cô có chút bất ngờ.

Tào Ngự, Trịnh Khả Yên và Thái Đồng Nhi tìm kiếm đồng tiền ở tầng một, tự nhiên cũng gặp phải không ít vấn đề khó khăn.

Trịnh Khả yên ở sau lưng điên cuồng khen cô: “Ai nha, Tĩnh Tĩnh thật tốt, tôi thật sự nghĩ không ra nên giải đề này thế nào. Thật đau đầu.”

Thái Đồng Nhi cũng nói: “Đúng vậy, cô ấy rất giỏi, đầu óc rất linh hoạt.”

“Sau khi sinh con, trí nhớ của tôi của tôi trở nên kém.” Trịnh Khả Yên nói: “Tính hóa đơn cũng tính sai nữa.”

Thái Đồng Nhi: “Thật ra tôi vẫn luôn rất ngốc, phản ứng chậm hơn người ta.”

Ở khung chat có người bình luận: ‘phụ nữ mang thai ngu ba năm’, cũng có người bình luận ‘em gái thật đáng yêu’, tóm lại là hài hòa ngoài dự liệu.

Giản Tĩnh thật sự khâm phục, khen sau lưng cao minh hơn khen trước mặt không biết bao nhiêu. Có máy quay ở đó, còn sợ những lời khen này không được truyền ra sao?

Suy nghĩ lại, vẫn thật cao minh.

Trong đoàn, người lớn nhất là Trịnh Khả Yên, nhưng Tào Ngự dựa vào năng lực và lý lịch, mơ hồ đè được Trịnh Khả Yên. Trịnh Khả Yên lại đề cao Giản Tĩnh như vậy, rất khó nói có dự tính mượn lực đánh trả hay không.

Chị ta khen càng chân thành thì Thái Đồng Nhi càng có vẻ qua loa lấy lệ, mục đích khen Giản Tĩnh vẫn là đề cao mình. Dù sao thì tuổi tác của hai người gần nhau, đặt chung chỗ rất khó mà không bị người ta so sánh.

Tào Ngự thì sao? Dường như anh ta chỉ chuyên chú vào giải khóa, không gia nhập vào đề tài này, dĩ nhiên cũng không có chút khen ngợi nào đối với Giản Tĩnh.

Khung chat tag anh ta: ‘Sắc mặt quân sư Tào thật khó coi’, dẫn tới phản bác ‘quân sư đang chuyên tâm phá án’, còn có người an ủi: ‘Sự vượt trội của minh tinh vốn không ở đó, không so sánh được cũng rất bình thường, không cần phải so sánh.’

Phía sau một đoàn đội tham gia gameshow nhìn thì hài hòa lại như một bàn cờ.

Nhưng mà ván cờ này, bởi vì có tập hậu trường đặc biệt, mặc kệ bọn họ cố gắng thế nào, Giản Tĩnh đều là người chiến thắng vô cùng xứng đáng.

Sau khi chương trình kết thúc, khung chat đầy bình luận.

‘Mọi người nhanh đi xem tập hậu trường đặc biệt đi, xuất sắc lắm!’

‘Hậu trường mới là tập chính.’

‘Xem xong không ngừng kêu chuyên nghiệp, người qua đường chuyển thành fan.’

‘Thực tế luôn luôn đặc sắc hơn nghệ thuật.’

‘Tập chính bắt đầu rồi, cảnh báo năng lượng cao!’

‘Nhát gan đừng xem, nhất định phải mở đèn.’

Tập đặc biệt chính là đoạn Giản Tĩnh quay sau đó, quá trình tìm được tám bộ thi thể.

Cô nói căn phòng này được sắp xếp dựa theo thất tinh bắc đẩu.

Khung chat 1: Mẹ nó, thật á?

Khung chat 1: Nổi da gà.

Khung chat 3: Sợ quá đi! Đây là gì thế?

Cô tìm được thi thể đầu tiên ở phòng 206.

Khung chat 1: Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó.

Khung chat 2: Fuck, fuck, fuck.

Khung chat 3: Trời mẹ ơi.

Khung chat 4: Cứu với…

Khung chat 5: Điên rồi, tôi không xong rồi!

Bảy thi thể.

Khung chat 1: Quá kinh khủng.

Khung chat 2: Tôi sợ ôm bạn trai.

Khung chat 3: Sinh viên Y khoa bày tỏ khó chịu.

Khung chat 4: Đây mẹ nó do ai làm thế? Biến thái quá đi!

Khung chat 5: Dùng tà thuật giết người, nhất định là tà thuật, sao người bình thường làm được chứ?

Tìm được thi thể thứ tám.

Khung chat 1: Còn một thi thể nữa sao?

Khung chat 2: Tiểu tỷ tỷ chắc chắn chứ? Thất tinh bắc đẩu không chỉ có bảy thôi sao?

Khung chat 3: Xem tin tức đi, đào ra được tám thi thể.

Khung chat 4: Tôi thật sự không nghĩ ra người cuối cùng ở đâu.

Bởi vì ngày 11 ghi hình lúc rạng sáng, máy quay không bị gỡ xuống, tổ quay phim trong khách sạn vẫn đang vận chuyển, hậu kỳ còn đánh dấu thời gian ở dưới góc phải nữa.

Các khán giả đều có thể thấy, Giản Tĩnh đi tới đi lui trong phòng một hai tiếng, nhịn một đêm, cuối cùng leo lên cái giá, mở ra cơ quan ở đồng hồ.

Suốt quá trình, có người cũng điều tra theo, có người đi tìm tài liệu để phân tích, biết rõ đây là chuyện đã qua, nhưng truyền hình trực tiếp như vậy gây cảm giác quá mạnh mẽ, ai cũng không tua được, tất cả đều bị hấp dẫn.

Khoảnh khắc cảnh cửa ngầm xuất hiện, tất cả mọi người đều lên tinh thần.

Trên màn ảnh xuất hiện hàng loạt số 6, che khắp màn hình. Đến khi hình ảnh mộ huyệt được chiếu, mọi người đều chờ không kịp mà đoán trước.

Khung chat 1: Nhà ma trâu bò nhất kì này, có một không hai, sau này cũng không thể vượt qua.

Khung chat 2: Trước khi xem: tôi muốn xem xem dựa vào cái gì mà người mới có riêng một tập, sau khi xem: chị đại, em đi mua sách của chị đây.

Khung chat 3: Trước kia cảm thấy tổ chương trình quá giả trân, bây giờ tôi mới biết, tôi thật sự không chơi nổi, tạm biệt.

Khung chat 4: Tác phẩm nhà ma phong thần.

Khung chat 5: Chương trình này không thể xem lần hai, suy nghĩ kĩ càng.

Phần kết, tổ chương trình dán lên thông báo của cảnh sát và lệnh truy nã, mong cư dân mạng giúp tìm chủ cũ của khách sạn – Tề Thiên.

Trong lệnh truy nã, ảnh Tề Thiên rất mờ, đại khái có thể nhìn ra được đó là một người đàn ông có vẻ âm trầm.

Cư dân mạng bày tỏ sau này sẽ giúp đỡ để ý, khiến Tề Thiên biết thế nào là sức mạnh của Internet.

Giản Tĩnh lại không lạc quan như vậy.

TYT & Thảo Vân team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play