Dụng cụ biểu diễn chỉ có một, nhưng lại phải tháo rời.

Nhân dịp khách mời đang còn nghĩ cách chơi khóa Khổng Minh, Giản Tĩnh yên tĩnh đi ra ngoài ống kính.

Trong phòng quay phim đều là máy quay hồng ngoại đã được bố trí sẵn, nhưng bên ngoài phòng lại không có. Giờ đã là mười một giờ đêm, bên ngoài tối đen, bởi vì quay cảnh ở sân sau, tổ đạo diễn dựng xong đèn.

“Cô Giản sao vậy?” PD hỏi cô.

Giản Tĩnh hỏi: “Tôi muốn hỏi, khách sạn này trước kia là thế nào?”

PD mờ mịt: “Cô hỏi cái này làm gì?”

“Không có gì, có thể nói cho tôi không?” Cô thấp giọng cầu xin.

Chế tác đạo cụ ở bên cạnh nói: “Tôi có thứ này, cô muốn xem không?”

“Làm phiền anh.” Giản Tĩnh gật đầu.

Chế tác đạo cụ lấy ipad của mình ra, đưa tấm hình đã lưu trong máy cho cô xem: “Cô Giản, cô hỏi cái này làm gì? Chúng tôi bố trí có sai sót gì sao?”

“Tôi đang suy nghĩ đến số phòng.” Cô trượt xem hình: “Hóa ra số phòng lại loạn như vậy sao?”

“Đúng vậy, ban đầu chúng tôi cũng cảm thấy lạ, tại sao lại loạn như vậy chứ? Nhưng sau đó chúng tôi lại có linh cảm.” Chế tác đạo cụ giải thích: “Chúng tôi chỉ đổi vật dụng trong phòng, giấy dán tường và sàn nhà thì có gắng giữ nguyên trạng thái.”

Giản Tĩnh nhíu mày lại.

“Cởi ra đi!” Trịnh Khả Yên hô lên.

Cô ấy không thể ở lại nữa, vội vã nói cảm ơn rồi trở lại quay phim.

Góp được bảy đồng tiền, Hàn Bạc lại tìm được ở trong góc sân một vò máu chó mực bị bịt kín, câu chuyện sắp đến cao trào rồi.

“Trong phòng khách có trận đồ sao?” Thái Đồng Nhi hỏi: “Tôi nhớ là hình như không có.”

Nhưng trong lòng Hàn Ngự lại có dự tính khác: “Tôi đoán là ở phía sau Thần Tài, cái đó quá cao, vẫn không dùng đến.”

Anh ta đã đoán đúng.

Sau khi rời đi bàn thờ thần, sau lưng là một bức vẽ trận đồ.

Trên vách tường có khảm cơ quan, đồng tiền vừa được đặt lên đã bị hút vào, đồng thời, ở chỗ trống không xuất hiện mấy chữ, viền chữ được tô bằng màu đỏ, ở giữa không màu.

“Cấp cấp như luật lệnh.” Tào Ngự nhận ra nội dung chữ viết, phản ứng rất nhanh: “Phải dùng máu chó mực để tô chữ.”

Mọi người đều rất tôn trọng tiền bối, ý muốn để anh ta làm.

Tào Ngự lo việc nghĩa không ngại khó, chấm một ít máu chó mực (thật ra là huyết tương dùng để quay phim), tỉ mỉ tô năm chữ sắc lệnh.

Nét bút cuối cùng được tô xong, cuồng phong nổi lên.

Không biết từ nơi nào (máy quạt gió) thổi tới trận gió mạnh cuốn bụi đất bay lên, khiến mái tóc mọi người vất vả trang điểm rối cả lên. Cùng lúc đó, xung quanh truyền tới tiếng quỷ gào thê lương.

“Các người cho rằng như vậy là có thể đối phó với tôi sao?” Cây nến không được khống chế mà lóe lên, tiếng nói chợt gần chợt xa: “Khi tôi còn sống, tôi có thể giết bọn họ. Tôi chết rồi, tôi cũng mạnh nhất! Các người trốn không thoát đâu.”

Trịnh Khả Yên: “Đây là ông chủ sao? Những con quỷ khác đều bị ông ta giết sao?”

Thái Đồng Nhi: “Trận pháp không có tác dụng sao? Làm sao đây?”

Hàn Bạc: “Chị Yên cẩn thận dưới chân.”

Trong hỗn loạn, từ trên tường bắt đầu điên cuồng rỉ ra chất nhờn màu đen, giống như là dầu hỏa chảy ra. Mọi người đều hoảng sợ.

Nhưng mà, không chờ bọn họ phản ứng lại, trên lầu đột nhiên truyền xuống tiếng ngọc rơi lanh lảnh, vô số hạt ngọc lăn dưới đất, tinh tang như tiếng đàn.

Trên tường xuất hiện một đôi bàn tay, chỗ dấu tay đi qua, dầu đen bắt đầu tách ra.

Tiếng người liều lĩnh của người đàn ông đột nhiên chuyển lạnh: “Ồ, các người lại còn dám xuất hiện sao? A, không ai có thể thoát được, lần này, tôi nhất định khiến các người tan thành mây khói!”

Giọng nói biến mất, mọi thứ trở nên yên tĩnh.

“Những người đã chết giúp chúng ta sao?” Hàn Bạc hỏi.

Tào Ngự tế nhị dừng lại, lát sau mới nói: “Có lẽ vậy.”

“Trên đèn có thứ rơi xuống.” Giang Bạch Diễm cẩn thận bước ra, nhặt vật rơi trên đất lên.

Đó là một cái túi gấm, bên trong có một chuỗi phật châu và một tờ giấy.

Trong đó viết: Người chịu oan mà chết hóa thành oan hồn, mà trên oan hồn lại có ác quỷ. Ác quỷ từng bước ăn những quỷ hồn khác để sống, vô cùng mạnh mẽ, khó mà giết chết, chỉ có trấn áp. Chuỗi phật châu này là vật được một cao tăng đắc đạo cầm có thể trấn áp ác quỷ, đặt trên hài cốt có thể phong ấn mười năm.

Ký tên là hòa thượng của một ngôi chùa nào đó, chính là nơi trước kia ông chủ đi cầu xin giúp đỡ nhưng bị từ chối.

Mọi người hiểu ra: “Phải đi tìm hài cốt của ông chủ.”

“Có chỗ nào có đầu mối không?”

Tiếng nói vừa dứt, tiếng nổ ‘ầm ầm’ liên tục vang lên.

Cánh cửa bên phải chợt mở ra, theo đó, cửa phòng ăn cũng mở ra, tranh trang trí treo ở hai bên lối đi cũng liên tục rơi xuống.

Giang Bạch Diễm ‘a’ một tiếng: “Là bọn họ chỉ đường?”

“Đi qua xem.” Trong đầu Giản Tĩnh chỉ nghĩ ghi hình nhanh lên thôi, bất tri bất giác đi đầu.

Đi theo những tiếng động lạ ấy, bọn họ xuyên qua hành lang phòng ăn, tiến vào căn phòng chứa đồ. Nơi này gần như đã trống không, trên kệ hàng chỉ có mấy cái hũ và một ít đồ dùng vệ sinh.

Mặt đất tích đầy bụi, có một đôi dấu chân rất rõ ràng.

Cô lau bụi đi, không ngoài dự liệu, thấy được một tờ hướng dẫn hoạt động, giống như có mật mã nhắc nhở.

St*r

Evi*

Priso*

Hot*l

*orpse

A*gust

Khóa đều là những chữ có sáu ký tự.

Mật mã là 131029.

Giản Tĩnh giải mật mã, thuận lợi mở khóa.

Lúc này, những người khác khó khăn lắm mới chạy tới.

Sau khi công chiếu.

Khung chat 1: Nơi này tôi nhìn thấy mà? Sao lại cởi ra?

Khung chat 2: Khách mời mờ mịt 1

Khung chat 3: Ai có thể giải thích cho tôi không? Sao lại đột nhiên kết thúc?

Khung chat 4: Đây mới là tốc độ thực sự của tiểu tỷ tỷ sao? Hâm mộ quá.

Khung chat 5: Thật ra các sao đã cố gắng hết sức rồi, nhưng tôi vẫn pick tiểu tỷ tỷ

Khung chat 6: Đây chỉ là bắt đầu thôi, trailer ấy mà.

Trong lúc thảo luận, tổ chương trình tung ra một đoạn video đã được biên tập sau đó.

Sau khi quay xong, Giang Bạch Diễm hỏi Giản Tĩnh: “Chị Tĩnh Tĩnh, mật mã phòng ngầm dưới đất giải thế nào?”

“Sáu chữ tiếng Anh bị thiếu là tên viết tắt của ba nguyên tố.” Giản Tĩnh trả lời: “Al là nhôm, đứng thứ 13 trong bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học, Ne là neon, thứ 10, Cu là đồng, thứ 29.”

Mặt Giang Bạch Diễm đầy ngỡ ngàng: “Sao mà hiểu được chứ?”

“Không phải trong ba lô của khách phòng 202 có một cuốn sổ ghi chép sao? Trang cuối cùng có bảng nguyên tố hóa học. Mọi người tìm được cái đó cũng có thể hiểu ra.” Giản Tĩnh nói.

Hậu kỳ giơ ngón cái lên: Bingo, rồi tua lại căn phòng 202, chỉ rõ chỗ giấu cuốn sổ ghi chép.

Những người khác còn chưa tới hiện trường, cửa ải đã được giải quyết rồi. Chuyện này nếu nói tốt thì là hết lòng hết sức, có người cố ý mang một vài tiết tấu, tình tiết biến thành thích thể hiện, cướp nổi bật, không có tinh thần đồng đội.

Các khách mời khác nhiều ít cũng có chút sửng sốt.

Trịnh Khả Yên là người đầu tiên mở miệng, cười nói: “Tĩnh Tĩnh thật giỏi, hôm nay chúng ta xem như chiến thắng quá dễ dàng.”

Nếu Giản Tĩnh tốn chút tâm tư là có thể nhìn ra được thái độ của chị ta đã thay đổi rất nhiều, rõ ràng là đang lấy lòng. Nhưng bây giờ cô đang đặt tâm tư ở nơi khác, chỉ thuận miệng đáp: “Mật mã không khó.”

Lời này nói ra không thích hợp lắm.

Giang Bạch Diễm phản ứng thật nhanh, khoa trương ngồi xổm xuống, túm ốm quần cô, ra hiệu cho cô: “Tôi cảm thấy chuyện này rất khó. Chị à, chị còn thiếu người ôm đùi không?”

Giản Tĩnh ngẩn ra, lấy lại tinh thần, sửa miệng: “Trước đó có nhắc nhở rồi.”

Lúc này thời gian quay chụp đã hơn sáu tiếng, những người khác đều mệt mỏi, ăn ý thúc đẩy tình tiết: “Ông chủ ở bên dưới sao?”

“Tôi đi xuống trước.” Hàn Bạc dùng hình tượng xung phong đi đầu lấy được rất nhiều hảo cảm. Anh ta tung người nhảy xuống cầu thang, không bao lâu sau đã nói vọng lên: “Xuống đây đi, có thi thể.”

Mọi người lục tục đi xuống cầu thang, ở bậc thang dưới cùng phát hiện ra một bộ xương trắng.

Tào Ngự căn cứ vào vị trí và phương hướng của bộ hài cốt mà phán đoán: “Xem ra ông ta ngã chết lúc xuống cầu thang.”

Trịnh Khả Yên hỏi: “Chúng ta đặt chuỗi phật châu lên rồi đi được sao?”

“Để lên xem.”

Giang Bạch Diễm đưa chuỗi phật châu cho Thái Đồng Nhi. Cô ta dè dặt ngồi xuống, đặt chuỗi phật châu lên ngực bộ hài cốt.

Phật châu tỏa ra ánh sáng ấm áp, cơn gió vô danh (từ máy quạt gió) nổi lên xung quanh, bóng đèn trên đầu ‘lạch cạch’ đong đưa.

“Không!” Ông chủ kêu thảm, hung hăng quăng ra những lời độc ác: “Đừng tưởng như vậy là có thể giải quyết tất cả, các người cứ chờ đó cho tôi!”

Tiếng vọng vờn quanh, dần dần đi xa.

Tachs, đèn sáng lên.

Pháo hoa nổ tung trên đầu, bắn ra băng lụa và giấy nhiều màu.

“Ừm, thành công rồi!” Các khách mời khác đều ăn ý vỗ tay ôm nhau.

Ánh mắt Giản Tĩnh còn dừng lại trên bộ hài cốt, quay chậm, kỹ năng diễn xuất và hiệu ứng lặp lại không cần dùng đến.

Thật may từ đầu tới cuối Giang Bạch Diễm luôn chú ý tới cô, cậu ấy lập tức quay người lại ôm cô, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chị Tĩnh Tĩnh, mau cười đi.”

Giản Tĩnh theo bản năng lộ ra nụ cười.

Giang Bạch Diễm buông cô ra, lại đi qua bên cạnh ôm Hàn Bạc: “Chúng ta giỏi quá.” ( truyện trên app T𝕪T )

Hàn Bạch có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng lập tức đáp lại, (giả vờ) dùng sức vỗ lưng cậu ấy: “Vất vả rồi.”

Tào Ngự: “Chúng ta ra ngoài thôi.”

Mọi người cùng nhau rời khỏi phòng ngầm dưới đất, đi tới trước cửa hoan hô khẩu hiệu, thuận lợi kết thúc tập này.

Mà sau khi đạo diễn hô ‘cắt’, các khách mời đều nhanh chóng thu lại vẻ vui mừng, để trợ lý khoác áo đưa nước cho mình, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng mệt mỏi.

Bây giờ đã là mười hai giờ đêm.

“Mọi người vất vả rồi, nghỉ ngơi chút đi, còn phải quay phỏng vấn nữa.” Đạo diễn nói.

“Chị Yên, dặm lại phấn nào.”

“Đồng Nhi, có muốn uống cà phê không?”

“Anh Tào qua bên này nghỉ ngơi chút đi.”

Mọi người ở hiện trường đều bận chuyện riêng của mình.

Giản Tĩnh lại không quan tâm được nhiều như vậy, cô đi tìm PD, hỏi: “Tôi muốn biết lịch sử khách sạn này.”

PD sửng sốt, chần chờ nói: “Có liên quan gì sao?”

“Tin đồn, tại sao các người lại muốn dùng hình tượng thất tinh chứ?” Cô hỏi.

PD nói: “Vốn dĩ trong phòng sinh hoạt hằng ngày có một bức vẽ thất tinh bắc đẩu, chúng tôi cảm thấy rất thú vị. Cô Giản, cô hỏi cái này làm gì?”

“Ông chủ là ai?”

PD vừa nghi ngờ lại vừa không hiểu, nhưng căn cứ vào nguyên tắc không đắc tội với khách mời, anh ta vẫn đáp: “Ông chủ mất tích rồi, vẫn không tìm được, sau đó được báo là đã chết, nơi này do bà con xa của ông ấy thừa kế.”

Giãn Tĩnh móc hạt ngọc trong túi ra: “Cái này thì sao?”

Chế tác đạo cụ chen lời: “Đây là thứ tôi nhặt được ngoài cửa, cảm thấy thú vị nên trực tiếp dùng.”

Cô im lặng.

“Chị Tĩnh Tĩnh, có uống cà phê không?” Giang Bạch Diễm đưa một lon cà phê ướp lạnh tới, thuận miệng hỏi: “Mọi người đang nói chuyện gì vậy?”

PD nói: “Cô Giản rất tò mò về khách sạn này.”

Giang Bạch Diễm ném qua một ánh mắt nghi ngờ.

Giản Tĩnh lại khoát tay, đi thẳng tới trước mặt đạo diễn, dò hỏi: “Tôi muốn đi vào xem lần nữa, có lẽ sẽ phá hư một ít đạo cụ… Tôi sẽ bồi thường, có thể không?”

Đạo diễn kỳ quái hỏi: “Tại sao chứ?”

“Khách sạn này hơi lạ.” Giản Tĩnh cầm ra tấm bản đồ tầng hai: “Phòng từ 201 đến 207, đúng lúc tạo thành hình thất tinh bắc đẩu.”

Cô dựa theo thứ tự liên tiếp của số phòng, quả nhiên là hình một cái muôi.

Đạo diễn cảm thấy lạ: “Đúng vậy.”

“Khách sạn này không đơn giản, tôi muốn đi xem kỹ, có thể không?” Cô hỏi lại lần nữa.

Đạo diễn sờ cằm, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên nói: “Có thẻ, nhưng chúng tôi muốn quay cùng.”

“Được.” Cô không có ý kiến, quay phim lại cũng có chỗ dùng.

Đạo diễn vẫy tay, gọi Follow PD tới, thấp giọng nói mấy câu.

PD gật đầu: “Cô Giản, bây giờ đi sao?”

“Đúng vậy.”

Giản Tĩnh trở lại lầu hai, tiến vào phòng 206.

Cô bắt đầu tiến hành từ phòng này, chứng tỏ nơi đây có chuyện.

Cô vừa vào cửa, hạt ngọc trong túi đã trở nên lạnh như băng, gần như làm tổn thương ra. Cô đưa tay lấy ra, hạt ngọc giống như vậy sống, chạy xuống qua kẽ ngón tay cô, lăn xuống đất, cạch cạch, vô cùng trong trẻo.

Giản Tĩnh nhanh chóng muốn đi nhặt, nhưng làm một nửa lại dừng lại, như có điều suy nghĩ.

Hạt ngọc ấy ‘lạch cạch’ chuyển động trên đất, lăn đến bên cạnh vách tường rồi dừng lại.

Cô nhặt về, đặt thẳng trên đất.

Hạt ngọc lại lăn.

“Sàn này hình như không phẳng.” PD và nhân viên quay phim nhìn một hồi, chợt hiểu ra.

Giản Tĩnh quay đầu hỏi: “Có thể giúp tôi nâng giường lên không?”

PD và nhân viên quay phim cùng tới giúp, mang cái giường đi chỗ khác. Sàn bên dưới giường có màu sắc khá mới, tạo thành tương phản rõ rệt với những mảng khác.

“Trước kia cũng là giường sao?” Giãn Tĩnh hỏi.

PD gật đầu: “Chúng tôi đều cố gắng giữ hiện trường như cũ.”

Giản Tĩnh gật đầu, nửa quỳ xuống sàn nhà lục lọi.

Cũng không biết là lỗi giác hay vì cái gì, cô cảm thấy mảng sàn này lạnh đến lạ thường, lòng bàn tay có cảm giác sờ lên một khối băng.

Bây giờ là thời điểm nóng nhất của tháng Tám.

TYT & Thảo Vân team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play