Tào Ngự nhanh chóng âm thầm tính toán một phen, rồi lập tức đưa ra đáp án: “Thứ hai là Mon, 131514.” Anh ta nói xong thì ngẩng đầu, nhưng Giản Tĩnh đã không còn ở tại chỗ.

Cô đang cầm một cây nến màu trắng, soi xem vết máu sau lưng ghế sopha, rồi bảo: “Đẩy sopha ra một chút!”

Giang Bạch Diễm dùng sức đẩy sopha, một vệt máu nham nhở rất lớn lập tức xuất hiện trước mắt mọi người, trên tường còn có nhiều dấu tay máu kéo lê, tái hiện rất chân thật cảnh người chết trước khi tắt thở còn giãy giụa vì không cam lòng.

“Trời ơi...”

“Nhiều máu quá!”

“Rốt cuộc chỗ này từng xảy ra chuyện gì vậy?”

Các khách mời nữ bụm miệng, mặt mày biến sắc, còn trong mắt các khách mời nam thì lộ ra vẻ kinh ngạc, vẻ mặt đều là kinh hoàng.

Vẻ mặt Giản Tĩnh mơ hồ. Kỹ năng diễn xuất của cô không giỏi, không theo kịp những con người chuyên nghiệp này

...

Sau khi chiếu, cắt ghép phối hợp với BGM kinh dị đã mang đến sự khắc họa nổi bật cho khán giả.

Đạn mạc 1: Người mới không nhập vai tí nào, lúng túng ghê.

Đạn mạc 2: Đó là sự lúng túng của người bình thường, mấy người nổi tiếng làm lố quá.

Đạn mạc 3: Thôi đừng ồn, chị bé người mới này là tác giả suy luận, chắc chắn đã thấy không ít ảnh chụp máu me, những người nổi tiếng chưa từng thấy dĩ nhiên sẽ sợ rồi.

Đạn mạc 4: Tăng hảo cảm với chị bé người mới, cô ấy giải mật mã nhanh ghê, mạch suy nghĩ rất rõ ràng.

Đạn mạc 5: Người mới: ‘Có phải tôi cũng cần giả bộ sợ hãi tí mới có thể hòa hợp với đám đông không?’

...

Giản Tĩnh không theo kịp hiệu quả show của các khách mời, mà có giả vờ ngạc nhiên cũng giả không giống, chỉ đành nói: “Nhiều máu như vậy nhưng đến trên thảm thì không còn, chuyện này không khoa học.”

Cô ngồi xổm xuống đất, nhấc tấm thảm trải màu đỏ rẻ tiền lên.

Quả không ngoài dự đoán, ở vách tường và mép sàn vẫn còn sót lại vết máu. Trong khe hở của sàn nhà bằng gỗ cũng có thể nhìn thấy vết bẩn loang lổ.

“Có người bị thương nặng, có lẽ là ở phần đùi hoặc là phần bụng, sau đó ôm vết thương trốn đến chỗ này rồi mới tử vong.” Cô nói ra suy đoán của mình, nhưng cũng không phải cực kỳ chắc chắn.

Hiện trường thật và hiện trường được sắp xếp có sự khác biệt nhất định, nếu phía sản xuất làm mà không để tâm, nói không chừng lại làm chỗ này thành hiện trường phạm tội.

Hàn Bạc liền hỏi: “Vì sao là đùi hoặc là bụng?”

“Chỗ này có nhiều máu như thế, không phải giết ở chỗ này sao?” Trịnh Khả Yên cũng đưa ra nghi vấn.

“Dấu vân tay quá thấp, vóc người tôi không cao, có vịn tường ít nhất cũng chỉ chừng một mét.” Giản Tĩnh tự mình làm mẫu: “Những dấu vân tay này quá thấp, trông càng giống như là bò tới, mà cũng chỉ có vết máu kéo lê như vậy mới có thể để lại dấu vết liên tục trong kẽ hở trên sàn. Còn vết máu để lại trên đường toàn là nhỏ giọt, giống như cô vẩy nước vậy, vết máu không liên tục”.

Cô thoáng dừng lại, rồi tiếp: “Chỗ này chắc không phải hiện trường đầu tiên, để lại nhiều máu như vậy, chắc phải do dao, búa các loại. Lúc bị thương do sức nén trong cơ thể nên máu phun ra sẽ rất nhiều, bắn lên nóc nhà cũng được, nhưng trong phòng này lại không có dấu vết tương tự”.

“À...” Các khách mời liếc nhìn nhau, lại khách khí thân thiện mà khen ngợi: “Cô giỏi quá à!”

Bầu không khí có hơi là lạ.

...

Sau khi chiếu:

Đạn mạc 1: Tổ chương trình mời người mới thật là sai quá sai, toàn phá hư bầu không khí!

Đạn mạc 2: Đúng rồi, dáng vẻ không ăn nhập gì, cô ta tưởng mình cô ta thông minh à?

Đạn mạc 3: Cô ta vốn không hiểu đoàn hồn, ra là vẫn thích đoàn đội.

Đạn mạc 4: Ghen tị. Thừa nhận trình độ thần tượng nhà mình không đủ khó lắm sao? Người ta dựa vào suy luận ăn cơm, thua kém rất bình thường, người qua đường cũng đâu có vì vậy mà thấy người nổi tiếng đần đâu.

Đạn mạc 5: Sớm đã phiền mấy người nổi tiếng hễ có gì là la inh ỏi rồi, chỉ có Tào quân sư là có hơi đáng xem, khó khăn lắm mới tới được một người suy luận chân chính, vậy mà còn bị mắng thành như vậy, sớm muộn gì cũng flop.

...

Chương trình bắt đầu quay được nửa tiếng, Giản Tĩnh lập tức biết mình làm hỏng chuyện rồi.

Cô thề, mình không có ý định làm náo động gì lớn – cạnh tranh với người nổi tiếng không phải tìm đường chết sao? Toàn là người ta hỏi cô mới đáp. Nhưng hai vế hình như không có khác nhau lắm. Câu này của cô nghe mùi khoe mẽ nồng nặc.

Chuyện này khiến Giản Tĩnh cảm thấy xấu hổ, thậm chí có hơi chột dạ.

Bản lãnh của cô cũng không phải là học hành kham khổ mới có, mà là phần mềm hack của hệ thống rút ra, dùng bàn tay vàng bắt nạt người ta, ít nhiều cũng không quá phúc hậu.

Với tâm trạng phức tạp này, cô quyết định tiếp theo phải giữ vững khiêm tốn mới được.

“Nếu nói vậy, người chết chắc là người ở trọ. Chủ nhà giết khách rồi phi tang.” Tào Ngự làm quân sư túc trí đa mưu, vẫn luôn khống chế toàn bộ nhịp chương trình: “Trong sổ đăng ký có thông tin của khách không?”

Trịnh Khả Yên điềm nhiên như không: “Tên của họ đều bị gạch bỏ rồi, chỉ có số phòng thôi.”

Thái Đồng Nhi không chịu yếu thế: “Vậy chúng ta có cần lên lầu xem thử không?”

“Tủ chìa khóa mở rồi, trong đó có mấy cái chìa khóa.” Tào Ngự lấy chùm chìa khóa ra rồi kiểm tra ký hiệu trên đó: “Không có phòng cho khách, chỉ có phòng khách, nhà bếp, nhà ăn, phòng giặt đồ, phòng để đồ thôi.”

Giang Bạch Diễm nói: “Đừng lên lầu mà, trên lầu thấy ghê...” dữ lắm.

Hai chữ cuối còn chưa ra khỏi miệng thì trên cầu thang đột nhiên truyền đến tiếng ‘lộp cộp’ giòn giã, giống như có vô số viên đạn châu theo cầu thang lăn xuống, leng keng leng keng rơi trên sàn nhà, như ngọc trai rơi trên mâm ngọc.

“Á!” Giang Bạch Diễm hét lên một tiếng nho nhỏ. Cậu nhanh chóng co lại một bên rồi trốn sau lưng Giản Tĩnh.

Giản Tĩnh: “...” Tự nhiên nảy sinh ảo giác mình cao to lực lưỡng ghê.

Những người khác ít nhiều cũng co rúm lại lại, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn cửa cầu thang.

Lách tách, một viên đạn châu lăn xuống, sau đó một viên nối một viên, lộp cộp nảy lên trên bậc thang, giống như bạn nhỏ đang vung vẩy tay chân xuống lầu.

Không gian lặng ngắt như tờ.

“Hi hi.” Trên lầu truyền tới tiếng cười con nít: “Ha ha ha, tới chơi đi!”

Hai tay Thái Đồng Nhi để ở bên đầu, sợ hãi một cách đáng yêu.

Hàn Bạc: “Này... trong khách trọ có trẻ con hả?”

“Không có, trẻ em không cần đăng ký!” Trịnh Khả Yên trả lời.

"Chúng ta tạm thời đừng nên lên lầu!” Tào Ngự hắng giọng: “Có lẽ khách đều đã biến thành...”

Ma rồi.

Mọi người bỏ phiếu thông qua, quyết đi đi lục soát lầu một trước.

Hai bên phòng khách có một cánh cửa, đều có thể dùng chìa khoá mở được. Cửa bên trái thông với phòng khách, còn cửa bên phải thì thông với phòng ăn và nhà bếp.

Mọi người sau khi bàn bạc thì quyết định đến phòng khách trước.
( truyện trên app T𝕪T )
Tào Ngự cắm chìa khoá vào rồi xoay, chầm chậm, chầm chậm đẩy cánh cửa cũ kỹ.

“Két...” Cánh cửa phát ra một tiếng chói tai.

Dưới ánh sáng yếu ớt, những lá bùa màu vàng giăng đầy đập vào mắt.

“Dán nhiều bùa ghê!” Trịnh Khả Yên biết chỗ này chắc là phòng an toàn nên gan cũng to lên: “Chắc là trừ ma. Chủ nhà làm chuyện xấu, sợ ma quỷ tới tìm mình.”

Hàn Bạc luôn không tranh nhau phân tích với bọn họ, mà thích một mình một đường, độc quyền xây dựng hình tượng: “Chỗ này có một cái máy phát điện nhỏ, phía trên có chỉ rõ cách sử dụng.”

Mọi người liền bu lại.

Thao tác nói rõ: Đây là máy phát điện mini, có thể cung cấp ít điện, duy trì chiếu sáng đơn giản, chỉ có mệnh lệnh chính xác mới khởi động được.

Hàng dưới viết qua quýt mấy chữ:

Vô tâm hệ thử thân,

Cô mộc dĩ đăng đường.

Phân ti khô lục thủy,

Lệ can hà huyền nhiên?

“Cô Tĩnh Tĩnh, thơ này do ai viết vậy?” Giang Bạch Diễm hỏi nhỏ.

Giản Tĩnh: “Tổ chương trình.”

Cậu: O.O

“Đây là mật mã á?!” Thái Đồng Nhi nói: “Có ba cái nút màu đỏ, màu vàng, màu lam, chẳng có chút liên quan nào.”

“Vô tâm có phải là 0 không?” Trịnh Khả Yên lập tức nêu ra ý kiến khác: “Cô mộc là 1, phân sợi là 0,5?”

Thái Đồng Nhi liền phản bác: “Trên nút không có số.”

“Đỏ là 0, lam là 1, màu vàng ở giữa là 0,5.” Trịnh Khả Yên phản ứng rất nhanh.

Giản Tĩnh không kiềm được, nói: “Đây là ba màu cơ bản.”

“Tôi biết.” Hàn Bạc tiếp lời: “Ba màu cơ bản là tất cả màu sắc.”

“Nhưng cũng không liên quan với số.” Trịnh Khả Yên vén tóc: “Tôi cảm thấy chúng ta không cần nghĩ phức tạp quá, suy nghĩ nhiều quá dễ bị nhiễu, đáp án có lẽ rất đơn giản.”

Giản Tĩnh: “Tôi qua chỗ khác xem thử.”

Giang Bạch Diễm đi chung với cô, Hàn Bạc cũng tự biết mình không phải người được chọn để động não, nên tiếp tục sự nghiệp tìm kiếm của anh ta.

“Ở đây có tủ lạnh.” Anh ta lập tức tìm thấy đồ cứu viện: “Có nước, khoai tây chiên, chocolate...”

Giang Bạch Diễm đẩy một cánh cửa ra, bên trong là nhà vệ sinh rất ngăn nắp. Cậu giới thiệu với Giản Tĩnh: “Phòng này chắc là phòng an toàn, ma sẽ không đến đâu. Chúng ta có thể ăn gì đó, cũng có thể đi WC.”

Cậu chưa dứt lời, vừa nhắc tới ăn, Giản Tĩnh lập tức cảm thấy đói bụng.

Cô bóc một viên chocolate, ngậm vào miệng cho tan, đồng thời kiểm tra toàn bộ.

Hàn Bạc có kinh nghiệm, rất nhanh liền tìm thấy một quyển nhật ký trong góc của tủ đầu giường.

Tào Ngự, Trịnh Khả Yên, Thái Đồng Nhi nghiên cứu máy phát điện. Cô, Hàn Bạc và Giang Bạch Diễm cùng nhau đọc nhật ký.

(Bọn họ lại tới tìm mình nữa rồi, thực sự là bám dai như đỉa! Lão đạo sĩ nói mình làm quá nhiều việc ác, oan hồn phải tìm mình đòi mạng. Hừ, mình không tin, lúc sống đấu không lại mình, chết rồi còn có thể làm gì được? Mình có thể giết bọn chúng một lần thì có thể giết lần thứ hai. Lão đạo sĩ không dám làm thì mình tự nghĩ cách.)

(Chết tiệt, bùa đã không trấn áp được đám người đó nữa rồi. Mỗi lần đến nửa đêm, chúng lại bắt đầu lang thang trên lầu hai, làm khách sợ không dám ở nữa. Mẹ nó chứ, lại dám làm hư chuyện tốt của tao.)

(Ha ha, đi chùa tìm hòa thượng, hòa thượng hỏi mình có làm chuyện trái lương tâm không. Ông đây từng làm đó thì sao, làm ác sống giàu sang, làm người tốt không đất cắm dùi. Hễ từng ở trước nhà tao thì đáng đời bị tao giết. Dựa vào cái gì mà chúng có thể phát tài, còn tao phải canh giữ chỗ rách nát này?)

(Mẹ nó, làm ăn thì không được, miệng ăn núi lở, không phải cách. Nhưng bọn chúng càng ngày càng ghê gớm. Trước đây chỉ có thể nửa đêm làm cho người ta ngủ không yên, mấy ngày nay đồ trong tiệm cứ đổi chỗ một cách khó hiểu. Bọn nó đụng vào người được rồi à? Hôm đó mình bị vỗ vai một cái, ê ẩm suốt mấy ngày. Cứ như vậy, bọn nó sẽ không lần vào phòng mình rồi giết mình chứ? Không được, mình phải nghĩ cách.)

(Tốn một số tiền lớn, cuối cùng cũng moi ra được chút chân tướng từ trong miệng lão đạo sĩ: Bọn chúng đã biến thành lệ quỷ, muốn trấn áp triệt để, phải lợi dụng thất tinh trấn tụy thuật mới có thể thật sự vĩnh viễn vây hãm bọn chúng ở chỗ này, mãi không thể siêu sinh.)

Ba người nhìn say mê, không để ý tình hình của Tào Ngự bên kia.

Bọn họ đã tìm được manh mối giải mật mã.

“Bài thơ này là đố chữ: Vô tâm hệ thử thân, vô tâm chính là không có tim, ở dưới chữ hệ là chữ tử tức màu tím; Cô mộc dĩ đăng đường là chữ mộc (木)ghép chữ đăng (登)thành chữ tranh (橙); Phân ti khô lục thủy, tách chữ ti ra là bộ mịch (糸), lục thủy khô là không có nước, bộ mịch thêm chữ lục là màu xanh lá (绿); Lệ can hà huyền nhiên tức là chữ huyền (泫)bỏ đi ba chấm thủy thành chữ huyền (玄), tức là màu đen.”

Tào Ngự phân tích cặn kẽ quá trình: “Tím, cam, xanh lá, đen, dựa theo tỉ lệ ba màu cơ bản là đỏ lam, đỏ vàng, lam vàng, đỏ vàng lam, bấm thử xem!”

Thái Đồng Nhi bấm công tắc theo trình tự.

Thành công, đèn trong phòng sáng rồi.

...

Sau khi chiếu, đạn mạc lại lên cao điểm.

Đạn mạc 1: Quả nhiên ba màu cơ bản, tôi biết ngay. Đây là kiến thức tiểu học.

Đạn mạc 2: Cô được thì cô lên đi! Anh hùng bàn phím có gì hay đâu.

Đạn mạc 3: Người mới nói rồi, đủ giỏi chưa?

Đạn mạc 4: Giỏi cái qq, biết mà không nói, xem người ta lúng túng thì hay lắm à?

Đạn mạc 5: Ích kỷ vãi!

Đạn mạc 6: Nói là khoe khoang, không nói là ích kỷ, người mới làm cái gì cũng sai, chỉ có chính chủ nhà mấy người là giỏi thoai!

Đạn mạc 7: Kệ mấy người nói gì nói, tôi là fan của chị bé người mới.

...

Đạn mạc mưa gió máu tanh, nhưng bầu không khí thực tế lúc đó cũng không tệ.

Sau khi đèn sáng, nhóm Giản Tĩnh chia sẻ nhật ký cho ba người kia, về cơ bản mọi người xác nhận mấu chốt của nhiệm vụ lần này là tìm được bảy đồng tiền để mở trận, trấn áp oan hồn.

Nhưng có làm theo không thì mỗi người đều có cái nhìn của mình.

“Như vậy không công bằng!” Thái Đồng Nhi nói: “Họ bị ông chủ giết chết, còn phải vĩnh viễn không thể siêu sinh, đáng thương lắm!”

Trịnh Khả Yên hiếm khi nhất trí với cô ta: “Đúng vậy, không thể siêu độ sao? Nhất định phải trấn áp hả?”

Hàn Bạc thì nói: “Tuy bọn họ oan uổng, nhưng đã thành lệ quỷ rồi. Lệ quỷ sẽ hại người, không trấn áp thì sau này vẫn sẽ hại người.”

Giang Bạch Diễm: “Tìm được đồng tiền đã rồi nói. Nếu có thể khuyên họ quay đầu thì cũng không nhất định phải trấn áp.”

“Chúng ta có thể tìm thử, có lẽ sẽ có cách siêu độ.” Tào Ngự giảng hòa: “Tìm không được mới dùng cách này, dù sao chúng ta phải bảo đảm an toàn của mình trước!”

Giản Tĩnh đứng xem bọn họ cãi nhau.

Cô cũng gần như nhìn rõ, ý kiến của mọi người không phải thật sự bất hòa, mà thậm chí ngay cả thái độ của họ cũng chưa chắc là thái độ thật, chỉ là cố ý vì hiệu quả chương trình mà thôi.

Ví dụ như sự nhất trí của Trịnh Khả Yên và Thái Đồng Nhi, hơn phân nửa là vì làm nổi bật lên sự thiện lương của phái nữ. Mà sự cay nghiệt của Hàn Bạc cũng không phải là thật sự tàn nhẫn, mà là thể hiện rõ lý trí của mình.

Không có kịch bản, nhưng đều đang diễn.

“Tĩnh Tĩnh, cô thấy thế nào?” Cho dù trong lòng nghĩ thế nào thì tập thể cũng không thể để ai bị gạt ra, Trịnh Khả Yên đúng lúc lên tiếng, kéo Giản Tĩnh vào câu chuyện.

TYT & Thảo Vân team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play