Lữ Vệ Quốc quyết định tìm ra kẻ sát nhân, trả thù cho con gái mình.
Tuy nhiên, ông ta không phải là một cảnh sát hình sự đã nghỉ hưu có kinh nghiệm, cũng không có kiến thức về điều tra tội phạm, ông ta chỉ là một người dọn dẹp mới tốt nghiệp tiểu học, thậm chí còn chẳng nhận biết được mấy chữ.
Ông ta muốn hỏi thăm tin tức về con gái mình, nhưng nhân viên mới hoàn toàn không biết gì về Lữ Tuyết, nhân viên cũ lại không nhắc tới một người đã rời công ty hơn một năm.
Không tìm được người giúp đỡ, lại không có nơi nào để tìm kiếm.
"Tôi đã hỏi mọi người, con gái tôi đã mất tích quá lâu, dù có giao cho cảnh sát cũng rất khó. Tôi không tin họ, tôi thà tự mình tìm còn hơn." Lữ Vệ Quốc nói với cô: "Người đã giết con gái tôi nhìn thấy nó ở đây thì có lẽ sẽ xuất hiện."
Hợp tình hợp lý
Tuy nhiên, bằng trực giác Giản Tĩnh thì cô cảm thấy ông ta không nói thật.
Đây là một loại trực giác cực kỳ bí ẩn, nó như một sợi tơ nhện dính sau gáy mình, rất nhẹ, không hề có trọng lượng, nhưng làn da lại có thể cảm nhận được dấu vết dị thường đó.
“Chú có đối tượng nghi ngờ nào không?” Cô giả vờ không biết, tiếp tục hỏi.
Lữ Vệ Quốc nói: "Có."
Người mà ông ta nghi ngờ nhất là cửa hàng trưởng, lý do cũng rất dễ lý giải: "Họ đều nói rằng con gái tôi có quan hệ với anh ta, mà anh ta lại kết hôn rồi..." Lúc này, vẻ mặt người cha chợt trở nên ảm đạm không rõ: "Có lẽ vì tôi và mẹ con bé..."
Giản Tĩnh không khỏi cau mày.
Cô hiểu được suy nghĩ của Lữ Vệ Quốc. Lữ Tuyết tốt nghiệp cấp ba, trình độ văn hóa không cao nhưng tốc độ thăng tiến nhanh đến mức phi lý, lại thêm những lời đồn đại của người khác thì người lớn tuổi như ông chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc nghi ngờ.
Nhưng đừng quên sự bất mãn của người khác đối với Lữ Tuyết đến từ đâu.
Cô giành công của người khác, thích làm bộ, tích cực quá mức... Những bình luận tiêu cực này đã rửa sạch mối nghi ngờ về việc hai người có quan hệ mập mờ ở một mức độ nhất định.
“Ai nói với chú là họ có quan hệ với nhau?” Giản Tĩnh hỏi dò.
Lữ Vệ Quốc ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đục ngầu đều là sự mờ mịt: "Bọn họ đều nói như vậy."
“Chú, nhiều người nói không nhất thiết sẽ đúng.” Giản Tĩnh thận trọng nói: "Tôi phải đi kiểm tra chỗ khác. Chú có còn chuyện gì chưa nói cho tôi biết không?”
Cô chơi chiêu đánh quy hồi, nhìn chằm chằm vào Lữ Vệ Quốc.
Ông lão có vẻ hơi hoảng loạn, nhưng sau đó đã lập tức bình tĩnh lại: "Cô muốn biết cái gì?"
Giản Tĩnh bình tĩnh nhìn chăm chú đối phương một lúc lâu rồi mới nói: "Nếu có thì tôi sẽ hỏi chú."
“Được, được.” Lữ Vệ Quốc cúi đầu xuống, vô thức cầm cây lau nhà cọ liên tục lên gạch lát sàn.
Giản Tĩnh đến quán cà phê trên tầng ba và gọi một cốc caramel macchiato và hành tây chiên cho mình.
Cô gái thu ngân vừa pha cà phê vừa hỏi: "Chị Giản, chị đã tra được gì chưa?"
“Không có manh mối nào, dù sao cũng đã qua lâu rồi.” Giản Tĩnh dựa vào quầy, ánh mắt liếc nhìn qua quán cà phê trống trải, thản nhiên nói: "Xem ra không có người nào đến đây nhỉ.”
“Vào buổi trưa thì sẽ có nhiều người hơn.” Cô gái thu ngân nói: "Chỗ chúng tôi cũng được coi là cửa hàng nổi tiếng trên mạng, cuối tuần thường xuyên có người đến đặt chỗ.”
Giản Tĩnh cười nói: "Cà phê rất thơm, chắc hẳn là thường xuyên có nhân viên tới uống nhỉ?" Cô sợ hỏi quá rõ nên còn cố ý nói chen thêm một câu: "Có giảm giá không?"
“Giảm 20% cho nhân viên, nhưng ngày nào cũng chỉ có quản lý Tôn đến đây.” Cô gái thu ngân chớp mắt.
Giản Tĩnh sờ mặt, mỉm cười với cô gái.
“Caramel macchiato và hành tây chiên của chị đây.” Cô gái quầy thu ngân đưa khay tới rồi hạ giọng nói: "Thực ra cà phê của chúng tôi ở đây không ngon lắm đâu, giá cả với chất lượng cũng không bằng Starbuck.”
“Cảm ơn.” Giản Tĩnh chân thành cảm ơn cô gái.
Đoạn tin tức tình báo này có giá trị vô cùng quý giá: Tại sao ngày nào quản lý Tôn cũng đến quán cà phê giá trị không bằng giá cả này? Đặc biệt là chức vị của cô ta lại là quản lý mua hàng.
Bộ phận mua hàng của Bổ Thiên có một giám đốc ở trụ sở chính, mỗi chi nhánh có hai quản lý. Lữ Tuyết và quản lý Tôn vừa là đồng nghiệp vừa là đối thủ của nhau.
Giản Tĩnh tìm gặp cửa hàng trưởng, hỏi lại toàn bộ câu chuyện về việc từ chức của Lữ Tuyết.
“Cô ấy hành động rất đột ngột, không hề có dấu hiệu gì trước đó.” Cửa hàng trưởng nhớ lại: "Sáng ngày 15 tôi nhìn thấy lá đơn từ chức của cô ấy trên bàn, nói là ở nhà có việc nên không thể tiếp tục làm nữa. Cũng không cần lương tháng này luôn."
“Đơn từ chức vẫn còn chứ?” Giản Tĩnh gấp gáp hỏi.
"Để tôi tìm thử." Cửa hàng trưởng lục trong ngăn kéo, miệng thì nói: "Đơn từ chức của chúng tôi là phải giao cho bộ phận nhân sự, nhưng lúc đó vì tôi cảm thấy quá đột ngột, cũng thấy đáng tiếc, muốn nói chuyện kỹ hơn với cô ấy cho nên vẫn giữ lại, chỉ nói với bên nhân sự là cô ấy xin nghỉ phép. Nhưng sau đó tôi không liên lạc được nên mới coi như đã chấm dứt hợp đồng."
Anh ta lục tung các ngăn kéo rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy lá thư từ chức đã mất tích từ lâu bị kẹt trong kẽ hở.
"Cũng may là nó rơi ở trong kẽ hở này, nếu không thì có lẽ đã bị xé vụn làm giấy vụn rồi." Cửa hàng trưởng thở phào nhẹ nhõm, nói thành khẩn: “Mong là cái này giúp được cô. Không ngờ Tiểu Lữ lại xảy ra chuyện như vậy… Biết thế thì lúc trước nên hỏi thêm mấy câu. Một năm rồi…”
Anh ta lắc đầu, không nói thêm câu nào nữa.
Giản Tĩnh mở đơn từ chức ra, nội dung trong đó là một mẫu đơn từ chức thông thường, kiểu Tống thể cỡ số 5, không phải chữ viết tay, không có gì để nói, chỉ có chữ ký là chữ viết tay.
Cô cũng yêu cầu cửa hàng trưởng tìm những món đồ có tên nhân viên trong nhà sách để tiện cho việc xác minh chữ viết tay.
Nói thực ra trong văn phòng vào ngày nay không còn dùng đến giấy tờ viết bằng tay nữa, cuối cùng họ phải đến phòng tài vụ để lấy sổ ký nhận lương và các khoản thanh toán.
Trong đó không chỉ có chữ ký của tất cả nhân viên, mà còn có chữ số ghi số lượng, ngày tháng.
Giản Tĩnh căn cứ theo nguyên tắc có thể tiết kiệm sẽ tiết kiệm hết mức, trước tiên giám định so sánh giữa bút ký của quản lý Tôn và đơn từ chức.
Khớp rồi.
Lúc này vẫn còn mười phút trước khi bắt đầu hội ký tên vào lúc mười giờ.
…
Khi quản lý Tôn bước vào văn phòng cửa hàng trưởng thì cô ta đã hiểu mình xong đời rồi.
Nghe nói nhà văn sẽ tổ chức buổi ký tên hôm nay, là một tiểu thuyết gia suy luận. Lúc này cô đang ngồi trên ghế sô pha, lạnh lùng nhìn cô ta.
Không ngờ đối phương lại trẻ tuổi vậy, nhưng Tôn Băng lại không dám thở phào nhẹ nhõm, ngược lại ánh mắt cô ta lúc này đã lạnh như băng giống màu tóc nhuộm của mình, còn chưa đến gần mà trên mặt đã phủ sương giá.
"Quản lý Tôn, trong chín phút nữa tôi phải bắt đầu hội ký tên. Thời gian có hạn nên tôi sẽ không vòng vo với cô." Giản Tĩnh nói: "Tôi đã yêu cầu cửa hàng trưởng gọi cô tới là để khuyên cô tự thú.”
Quản lý Tôn cố gắng che giấu sự hoảng sợ của mình: "Tôi không biết cô đang nói về cái gì, sao lại phải tự thú? Không liên quan gì đến tôi."
Giản Tĩnh giơ cao lá đơn từ chức trong tay ra: "Đây là đơn từ chức của Lữ Tuyết. Chỉ cần giám định chữ viết tay thì có thể dễ dàng biết được người thực sự viết nó là ai."
Con người có bản năng tránh lợi tìm hại: "Cô nói cái này à? Đúng, là tôi đã viết." Quản lý Tôn nghe thấy bản thân mình đang bình tĩnh phản bác: "Lữ Tuyết bị gãy xương, tay cô ấy không tiện nên tôi viết thay cho cô ấy. Có vấn đề gì sao?"
“Cô ấy bị gãy tay, không phải ngón tay, thậm chí dù không thể cầm bút thì cô ấy cũng có thể ấn dấu vân tay.” Giản Tĩnh nói: "Loại tài liệu cần phải có chữ ký này không thể nhờ người khác ký giúp dù có bất kỳ vì lý do gì."
Quản lý Tôn không hề lo lắng nói: "Cũng chỉ là đơn từ chức thôi mà, chẳng phải là hợp đồng gì. Chỉ dựa vào cái này mà bảo tôi là kẻ giết người. Cô đang đùa tôi sao?"
Giản Tĩnh bình tĩnh thong thả đáp lại: "Hung thủ chôn thi thể Lữ Tuyết trong bồn hoa trên tầng ba. Như vậy nơi xảy ra tai nạn là trong tòa nhà này. Bởi vì hung thủ không thể di chuyển thi thể ra khỏi tòa nhà. Dù sao thì nếu cắt điện, đóng camera giám sát tuy không khó nhưng cửa trước và cửa sau cũng có camera của các cửa hàng khác, không thể tránh được hoàn toàn.
"Vì vậy, cách an toàn nhất là giấu xác trong tòa nhà và đặt ở ngay tầm mắt mình, như vậy thì mỗi ngày đều có thể đến kiểm tra tình hình."
"Cô điên rồi sao? Vô duyên vô cớ vì sao tôi lại phải giết Lữ Tuyết? Đừng nói là vì chúng tôi ở cùng một bộ phận." Quản lý Tôn phản bác: "Tuy là chúng tôi có cạnh tranh, nhưng tôi không cần phải giết người."
Giản Tĩnh lại nói: "Tôi đã đến phòng Hành chính. Theo hồ sơ ghi chép, vào ngày 20 tháng 4, văn phòng của bộ phận mua hàng đã thay một chiếc bàn bị hỏng. Nói đúng ra thì bây giờ bàn ghế cũng không bền lắm, nhưng cũng không đến nỗi mới nửa năm đã hỏng rồi chứ? Trừ khi có ai đó muốn hủy thi diệt tích. Nhưng cô lại không biết cái bàn đó căn bản không bị vứt đi, nó đã được bên hành chính nhét vào văn phòng cho nhân viên dọn dẹp."
Sắc mặt quản lý Tôn hơi biến đổi.
“Tôi nghĩ với công nghệ ngày nay thì sẽ không khó để phát hiện ra vết máu chảy trên đó đâu.” Giản Tĩnh dừng lại, mở lời trước để chặn lời ngụy biện của quản lý Tôn: “Cô đừng nói là tay Lữ Tuyết bị thương chảy máu ra nhé?"
Quản lý Tôn nghiến răng: "Không được sao?"
“Cô có thể thử xem, nhưng tôi khuyên cô không nên làm như vậy.” Giản Tĩnh nhấn mạnh: "Cảnh sát sẽ luôn có cách để vạch trần sự dối trá của cô. Khi đến lúc đó cô sẽ phải trả giá nhiều hơn so với việc tự thú đấy.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Chuông điện thoại di động reo lên, đã đến mười giờ.
“Tôi còn có việc, quản lý Tôn cứ từ từ suy nghĩ đi.” Cô nói: "Phạm sai lầm không đáng sợ, kịp thời thừa nhận sửa sai thì sẽ luôn có cơ hội làm lại một lần nữa. Nhưng nếu cô mù quáng cố gắng che giấu những sai lầm của mình thì cuối cùng sẽ chỉ đi đến con đường diệt vong thôi.”
Huyết sắc trên mặt quản lý Tôn dần nhạt đi, nhưng trong lòng cô ta vẫn ôm tâm lý may mắn, trầm mặc không nói.
Giản Tĩnh nhẹ nhàng thở dài, không cần phải nhiều lời nữa. Cô đã suy luận tình tiết vụ án đến đây rồi, những gì có thể làm được cô đã làm hết. Nếu quản lý Tôn không đến mức không có thuốc nào cứu được thì chắc chắn sẽ cô ta có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Không ai có thể thoát khỏi cái giá phải trả cho tội ác của mình.
Khi nhìn về phía bồn hoa mỗi ngày, cô ta có bao giờ hối hận không?
[Nhiệm vụ đã hoàn thành, hệ thống đang tính toán.]
Tại sao nhiều người muốn trở thành ngôi sao?
Có lẽ là do khoảnh khắc này.
Khi Giản Tĩnh vội vã bước vào phòng đọc sách thì cô đã bị tình hình ở hội trường làm cho giật mình.
Căn phòng nhỏ chật ních những độc giả nhiệt tình với những ánh mắt say mê ngưỡng mộ, trên khuôn mặt họ là những nụ cười nồng nhiệt và vui sướng. Có người cầm hoa, có người mang theo bánh ngọt, ngay vào lúc cô đến thì họ đều vui vẻ reo lên.
Sự cuồng nhiệt của người hâm mộ còn nóng hơn cả đợt nắng nóng mùa hè, máy điều hòa đã mở ở nhiệt độ 23°C nhưng nhiệt độ thực tế trong phòng ít nhất phải 27-80°C.
Một giọt mồ hôi nhẹ chảy sau lưng cô, không chỉ có cảm giác lâng lâng khi được người người sùng bái mà cô còn cảm thấy sự hồi hộp khi được mọi người vây xem.
Giản Tĩnh hít một hơi thật sâu, nhanh chóng bật trạng thái ‘tập trung’ để ép bản thân bình tĩnh lại.
Cô chậm rãi đi đến giữa gian hàng, cúi đầu chào: "Cảm ơn tất cả các bạn đã đến tham dự sự kiện ký tên của tôi."
"A a a, Giản Tĩnh!"
"Chị Tĩnh Tĩnh, tôi rất thích chị!"
"Chúc ‘Bác sĩ ác quỷ’ giành thắng lợi lớn!"
Đám fan hâm mộ đáp lại bằng một loạt tiếng hò reo phấn khích.
Theo quy trình Giản Tĩnh sẽ có một bài phát biểu ngắn trước khi ký tên.
Khang Mộ Thành nói nếu cô có thể chia sẻ kinh nghiệm sáng tạo của mình hoặc cảm ơn người biên tập và độc giả đã ủng hộ mình, nhưng tuyệt đối không được đề cập đến chuyện tự tử. Nếu ai đó hỏi thì phải nói rằng đó là một sự hiểu lầm, sau đó không giải thích bất cứ điều gì nữa.
Tương tự như vậy, phải nói là chưa từng nghe quá lời ám chỉ của nhà văn Ngô, nói là tôi không biết, cứ duy trì việc mỉm cười là được.
“Nói càng nhiều càng dễ mắc sai lầm, càng nói ít càng ít sai!” Anh chu đáo nói thêm: "Đừng đánh giá thấp khả năng diễn giải của phóng viên.”
Tuy nhiên, họ đã đoán đúng là có người gây rắc rối nhưng lại không ngờ tới nội dung.
Tự sát đã là chuyện cũ cách đây vài tháng rồi, làm sao có thể so sánh với tin tức nóng hổi mới ra lò chứ?
"Cô Giản, xin thứ lỗi." Một phóng viên đứng lên: "Tôi nghĩ rằng còn có một điều khác cần cô trả lời hơn là những lời cảm ơn."
Cô nhướng mày: "Mời nói."
“Theo lời người trong tiệm sách tiết lộ thì hai tiếng trước họ đã phát hiện ra một xác chết ở đây.” Người phóng viên ném ra một tin tức như sấm giáng giữa trời, cười nói: “Xin hỏi cô Giản, chuyện này có đúng không?”
Không đợi Giản Tĩnh trả lời anh ta đã liên tục hỏi tiếp: "Nếu là thật thì người đã khuất là ai? Tại sao cô lại muốn bưng bít tin tức? Người đã khuất có liên quan gì đến cô không?"
Hiện trường im lặng hoàn toàn.
TYT & Thảo Vân team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT