Bữa tối đạo diễn Đinh chọn là món nướng, rất đơn giản.

Từng lượt đồ nướng lớn bày trên đĩa inox được bưng lên, vị đồ nướng tươi mới, thơm ngon, cay nồng, khí nóng xông thẳng lên mặt, thoang thoảng mùi khói nướng, đây chắc chắn là thứ mùi sống động và động lòng người nhất trên đời này.

Giản Tĩnh mở lon bia lạnh, vừa ăn thịt xiên vừa xem cảnh minh tinh ăn uống.

Thịt xiên nướng ở quán này là loại xiên nhỏ, mỗi xiên chỉ cỡ đầu tăm, trên xiên ngô chỉ có vài hạt bắp, ăn ba miếng chẳng khác gì không ăn.

Nhưng Giang Bạch Diễm dường như không hề thất vọng.

Cậu dùng đũa gắp một miếng thịt lợn, rửa sạch trong một cái bát nhỏ chứa đầy nước khoáng, rửa sạch hết tất cả gia vị rồi ăn vào miệng với thái độ rất thành kính, nhai vài lần rồi mới nuốt xuống.

“Ngon thật.” Cậu thở dài thỏa mãn.

Ăn xong một miếng gà cậu tiếp tục chọn đi chọn lại mới lấy một xiên khoai tây và đậu phụ, tất cả đều được rửa sạch qua nước rồi cậu mới ăn từng miếng nhỏ.

Sau đó cậu không còn ăn thêm gì nữa.

Giản Tĩnh rất kinh ngạc: "Khả năng tự chủ của cậu cũng kinh khủng đấy."

“Tôi không muốn nói láo trước mặt chị nên mới cố nhịn đấy.” Giang Bạch Diễm che mặt cười xấu hổ: "Đương nhiên là tôi thật sự không ăn được nữa. Ngày mai sẽ vào đoàn, nếu tôi háu ăn mà ăn thịt nướng vào thì sẽ bị nổi mụn, đạo diễn sẽ giết tôi mấy.”

Giản Tĩnh chết lặng.

Người nổi tiếng ở trước mặt người khác thì tỏa sáng chói lóa, nhưng tất nhiên sau lưng họ cũng phải trả giá rất nhiều.

“Chúng ta nói chuyện đi.” Giang Bạch Diễm khẩn cầu: "Để tôi quên đi là tôi không được ăn.”

Có quá nhiều người xa lạ ở đây nên Giản Tĩnh cũng hơi câu thúc, đề nghị này gãi rất đúng chỗ ngứa: "Đừng gọi tôi kính trọng quá, nghe lạ lắm."

“Không có gì lạ hết.” Giang Bạch Diễm xua tay, trước khi cô phản đối đã thay đổi chủ đề: "Nhắc mới nhớ, lúc chúng tôi quay phim ‘Trốn tìm’ có một chuyện buồn cười lắm. Ban đầu có một cảnh quay trong một ngày sương mù, khó lắm mới đợi được đến lúc có sương mù, nhưng sương mù lại quá dày, chẳng thể nhìn thấy gì thế là chúng tôi lại không quay được, siêu thảm... "

Không một tác giả nào có thể từ chối một chủ đề như vậy, bản làm lại của phim điện ảnh và phim truyền hình có thể không hoàn hảo, thậm chí có sự sai lệch nhất định so với nguyên tác. Tuy nhiên, hình ảnh có một lợi thế mà văn bản không thể sánh được, nó giúp thế giới được định hình trong tâm trí được hiện ra trước mặt khán giả theo cách trực quan và cụ thể hơn.

"Ban đầu đạo diễn Đinh rất không hài lòng với diễn xuất của tôi. Ông ấy cảm thấy tôi không thể diễn ra kiểu biểu hiện... mê man nhưng lại lạnh lùng, tôi không hiểu được ý của ông ấy là gì..." Giang Bạch Diễm gãi mặt, có vẻ hơi xấu hổ.

Suy nghĩ của Giản Tĩnh cũng trôi xa theo lời nói của cậu.

Khi viết ‘Đứa trẻ chơi trốn tìm’, ‘Giản Tĩnh’ cũng có lúc cảm thấy mờ mịt. Cô chỉ viết ‘Thần thám Bạch Miêu’ bằng linh cảm nhất thời, không có kỹ xảo, không có thủ pháp, khi nhân vật nữ chính hiện lên trong đầu cô thì đó là lúc câu chuyện được ra đời.

Nói cách khác, trước tiên có một nhân vật chính, sau đó một câu chuyện mới được viết ra quay xung quanh nhân vật chính đó.

Phim ‘Trốn tìm’ thì ngược lại, cô có cảm hứng về sự giao thoa thời không trước khi bắt đầu tạo ra các nhân vật. Vì vậy, cô đã gặp phải rất nhiều vấn đề trong quá trình khắc họa hình tượng của nam chính. Viết rồi lại sửa, không phải là quá thiếu thốn thì là quá mất khống chế.

Nếu hôm nay người ở đây chính là ‘Giản Tĩnh’ thì tốt, cô ấy sẽ có rất nhiều chủ đề chung với Giang Bạch Diễm. Ý tưởng này vừa nảy ra thì lại không tránh được mà quay về điểm mấu chốt cô đã né tránh trước đây.

Làm thế nào để chuyển đổi từ ‘Giản Tĩnh’ sang Giản Tĩnh đây?

Gần như cùng lúc đó Giang Bạch Diễm đã nhận ra sự mất tập trung của người bên cạnh.

Cậu cũng không có hành động gì, vẫn không ngừng nói, nhưng chỉ lặp đi lặp lại cùng một sự việc để đảm bảo rằng đối phương có thể hiểu liền mạch nội dung của chủ đề vừa rồi khi đã định thần lại.

Khoảng nửa phút sau, cậu nhìn thấy một tia sáng chớp động trong mắt Giản Tĩnh.

“… Là như vậy đấy, có phải tôi ngốc lắm không?” Cậu kịp thời dừng đề tài lại.

Quả nhiên, cô vẫn biết chính xác những gì cậu đang nói: "Cậu đã rất chăm chỉ, tôi cảm ơn cậu rất nhiều."

Chỉ một câu này cũng đủ khiến cho Giang Bạch Diễm thỏa mãn.

"Tôi rất thích tác phẩm của chị, chị..." Cậu dừng một lát để sắp xếp lại từ ngữ: "Câu chuyện chị viết ra rất đặc biệt."

Giản Tĩnh lộ vẻ khó hiểu.

“Chị cứ coi như tôi nói linh tinh đi.” Giang Bạch Diễm lập tức xấu hổ, nhưng không có ý nói tiếp.

Tuy Giản Tĩnh cảm thấy khó hiểu, nhưng hai bên mới quen biết nhau chưa đến một tiếng đồng hồ nên tất nhiên cũng không tiện hỏi thêm.

Ánh đèn ấm áp, hơi nóng dần tan đi, chén đĩa lộn xộn, que tre la liệt khắp nơi, bữa tối đã gần đến lúc kết thúc.

Giang Bạch Diễm muốn bắt chuyến bay sáng sớm để trở lại đoàn phim, vì vậy cậu đã rời đi ngay sau khi nói lời chào tạm biệt với cô.

Đường phố về đêm vắng tanh nên xe cậu đi chạy rất nhanh, đến được sân bay sớm hơn dự định nửa tiếng. Chị Trần đã hoàn tất các thủ tục cho cậu, họ có thể lên máy bay ngay sau khi đi qua cửa kiểm tra an ninh.

Không có ai trên chuyến bay là fan hâm mộ, sau khi Giang Bạch Diễm chụp ảnh và ký tên xong cho nữ tiếp viên hàng không thì cuối cùng cậu cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Em thân thiết với cô Giản quá rồi đấy.” Chị Trần ngồi bên cạnh thấp giọng nói: “Nếu giới truyền thông chụp ảnh với góc độ không chuẩn thì sẽ rất phiền toái cho em đấy, đoàn phim cũng không muốn em gây ra vụ bê bối như vậy đâu."

Giang Bạch Diễm đeo cái bịt mắt lên, lười biếng nói: "Nếu vậy thì đạo diễn Đinh sẽ tức giận."

“Vậy thì em cũng không nên làm như vậy.” Chị Trần nhẹ nhàng chỉ ra mấu chốt của vấn đề: "Lúc trước em chưa từng làm như vậy bao giờ.”

Cô ấy đã làm việc trong ngành này được bảy năm, dẫn dắt Giang Bạch Diễm ba năm. Với tư cách là người đại diện của cậu thì chị Trần hiểu rõ nghệ sĩ của cô ấy hơn người đại diện chính của công ty nhiều.

Giang Bạch Diễm ra mắt với bộ phim ‘Đứa trẻ chơi trốn tìm’ của đạo diễn Đinh, điểm xuất phát rất cao. Tuy nhiên, vì nhiều lý do khác nhau mà bộ phim đã không được công chiếu ngay sau khi khởi quay mà bị trì hoãn tới tận ba năm.

Điều này đã cản trở kế hoạch đào tạo của công ty đối với cậu, nhưng cậu chưa từng tỏ ra bất mãn, chỉ chăm chỉ lên lớp, cố gắng thử vai và giành được khá nhiều vai diễn hay.

Bây giờ cũng coi như là nổi tiếng rồi nhưng cậu chưa bao giờ mắc bất kỳ sai lầm nào. Cậu có sự kỷ luật và EQ tốt. Chị Trần cực kỳ chắc chắn cậu là kiểu nghệ sĩ mà mọi người đại diện đều mơ ước được dẫn dắt nhất.

Nhưng sự nhiệt tình của cậu với Giản Tĩnh ngày hôm nay đã vượt quá phạm vi xã giao cần thiết.

“Có lẽ em có thể nói cho chị biết lý do em làm như vậy.” Chị Trần kiên nhẫn thuyết phục: "Chị có chuẩn bị tâm lý tốt thì mới có thể giúp em giải quyết vấn đề được.” ( truyện trên app T𝕪T )

“Không có lý do gì hết, em là fan của chị Tĩnh Tĩnh.” Giang Bạch Diễm nhún vai, nói rất hồn nhiên: "Đương nhiên, đã là fan thì sẽ rất phấn khích khi nhìn thấy thần tượng của mình thôi.”

Chị Trần nửa tin nửa ngờ: "Thật sao?"

Giang Bạch Diễm dang hai tay, dáng vẻ chị muốn tin hay không tùy chị.

Máy bay cất cánh.

Giản Tĩnh không biết chuyện của Giang Bạch Diễm.

Sau khi trở về nhà, cô khá mệt mỏi nhưng mãi vẫn không thể ngủ. Kế hoạch viết tiếp mà đạo diễn Hoàng hỏi luôn lởn vởn trong đầu khiến cô chần chừ và bàng hoàng.

Có những khoảnh khắc cô đứng soi gương trong phòng tắm, mong chờ được nhìn thấy một cảm xúc khác trên gương mặt quen thuộc này.

Nhưng không có.

Một ‘Giản Tĩnh’ khác đã không còn xuất hiện nữa. Có lẽ khi cô ấy chọn cái chết thì linh hồn cũng đã biến mất, hoặc là hai linh hồn đã hoàn toàn dung hòa vào nhau, giống như một giọt nước hòa vào một giọt nước khác.

Thành thật mà nói thì Giản Tĩnh không muốn tách mình ra khỏi ‘cô ấy’.

Nếu cô trùng sinh trên thân thể người khác thì cô ấy là cô ấy, cô là cô, hết sức rõ ràng, tuyệt đối sẽ không có sự nhầm lẫn nào cả. Nhưng khi bản thân được tái sinh ngay trong chính bản thân mình ở một kiếp sống khác thì mọi thứ lại khác.

Nên đối mặt với hai cái ‘tôi’ khác nhau như thế nào?

Cô đi vào phòng làm việc, bật máy tính, mở file trống mới tạo.

Quỷ dữ là những con quái vật được sinh ra giữa trời và đất, không có sự phân biệt giữa đúng và sai, chúng sống bằng cách ăn trái tim của con người. Anh ta giết người như cách con người giết gà vịt, anh ta không nghĩ rằng mình đang phạm tội, nhưng lời nguyền buộc anh ta phải học từ con người cách phân biệt tốt xấu.

Toàn bộ câu chuyện có một góc nhìn hạn chế, nhân vật chính nhìn thấy gì thì người đọc mới biết cái đó.

Giản Tĩnh thử sắp xếp lại câu chuyện về bà Tần, Lưu Bảo Phượng, sau đó kể lại dưới góc nhìn của một con quỷ đang tự thuật.

Đây là một người phụ nữ xinh đẹp hào phóng, có thể không đủ xinh đẹp nhưng lại có học thức uyên bác, ăn nói nhã nhặn, khó ai có thể không thích bà ta. Nhưng chồng bà ta lại là một người đạo đức giả và quỷ quyệt, trước mặt người khác thì đóng kịch vợ chồng tình thâm, nhưng thật ra thì ông ta đã ngoại tình từ lâu rồi...

Không quá khó để viết một cốt truyện có nguyên mẫu thực tế, nhưng Giản Tĩnh vẫn gặp rắc rối.

‘Ác quỷ’ mà cô viết ra vẫn thiếu một cái gì đó.

Trên đời này không bao giờ có hai chiếc lá giống nhau, cùng một tác giả cũng chưa chắc có thể đảm bảo không viết khác đi, huống chi là một nhân vật sinh ra trong dưới ngòi bút của hai người khác nhau?

‘Giản Tĩnh’ trở nên nổi tiếng khi cô còn nhỏ nhưng cha mẹ đều đã qua đời, cô vô thức tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. Bởi vậy ác quỷ dưới ngòi bút của cô chỉ là một người đứng xem ở bên ngoài tình cảm gia đình. Còn cô lại có gia đình hạnh phúc, cuộc sống bình thường, môi trường sinh hoạt khiến cô không khác gì người thường, cũng cho cô một góc nhìn gần gũi nhất với những người bình thường.

Cô đã phỏng đoán các hoạt động tâm lý của Lưu Bảo Phượng và đoán được động cơ của bà ta, nhưng điều này trái ngược với tâm lý của ác quỷ.

Ác ma không biết quan tâm.

Vào lúc ba giờ sáng, Giản Tĩnh đã xóa tất cả nội dung trong văn bản, một lần nữa chắc chắn về một sự thật.

Cô không thể nào viết ra ác quỷ của ‘Giản Tĩnh’.

Nhưng như vậy không có nghĩa là cô muốn bỏ cuộc.

Giản Tĩnh pha cho mình một cốc đá kiểu Mỹ, ngả người ra ghế. Ngoài cửa sổ trời đã tối đen, chỉ có một vài ngôi nhà còn sáng đèn.

Sau khi hết cơn buồn ngủ thì cô bắt đầu làm lại một lần nữa.

Nếu như những gì đã xảy ra là định mệnh không thể thay đổi thì tại sao cứ phải câu nệ chuyện quá khứ?

Giản Tĩnh và ‘Giản Tĩnh’ cùng tồn tại trong cơ thể này, và ác quỷ cũng vậy. Cô cũng có thể tạo thêm một nhân vật chính mới trong ‘Bác sĩ ác quỷ’ và biến nó thành một câu chuyện có hai nhân vật chính.

Khang Mộ Thành về nhà lúc 12:30 đêm và ngủ thiếp đi lúc một giờ. Bây giờ là sáu giờ rưỡi sáng, anh mới ngủ được năm tiếng đồng hồ và đang xem bản thảo ‘Bác sĩ ác quỷ II’ do Giản Tĩnh gửi tới.

Bộ khung cũ, nhưng nhân vật mới.

Chuyện này đã nằm trong dự đoán của anh.

Mấu chốt của hệ liệt là phải có một sự kết nối rõ ràng, nhưng ‘Bác sĩ ác quỷ’ thì không. Nó được kết nối bởi các câu chuyện riêng lẻ và có thể kết thúc bất cứ lúc nào.

Nhưng độc giả là những sinh vật rất kén chọn.

Nếu phần thứ hai không thể duy trì phong độ như ban đầu, không, nói chính xác là nếu nó chỉ duy trì và không thể khiến họ phải sáng mắt hưng phấn thì chắc chắn họ sẽ thất vọng. Nhưng nếu thay đổi quá lớn, không giữ được phong cách nguyên bản thì cũng sẽ khiến độc giả thất vọng.

Giản Tĩnh đã tạo ra một thiết lập rất dễ dàng để bù đắp cho việc thiếu đi tuyến chính.

Ác quỷ tuy ác nhưng lại là những bác sĩ cứu sống và chữa lành vết thương cho người bị thương.

Nhân vật mới này là kẻ thiện nhưng lại phải làm một thợ săn bạo lực.

Thợ săn ác quỷ.

Trắng và đen, thiện và ác, nhập thế và xuất thế, trong truyện ẩn giấu đầy mâu thuẫn.

“Rất tốt.” Anh trả lời Giản Tĩnh: "Anh rất mong được xem tiếp.”

Giọng điệu của Giản Tĩnh lộ rõ sự không thể tin được: "Đây mới chỉ là bản nháp đầu tiên. Anh không cần cổ vũ em như vậy đâu. Em muốn biết anh thực sự đang nghĩ gì."

Khang Mộ Thành mỉm cười. Cảnh tượng như thế này đã xảy ra vô số lần, anh nói thuần thục: "Đây là điều anh thực sự nghĩ."

"Anh không cảm thấy đột ngột sao? Một nhân vật mới với một góc nhìn hoàn toàn khác." Cô hỏi.

Khang Mộ Thành nghĩ lại rồi trả lời: "Góc nhìn của người thợ săn là tất yếu. Ác quỷ không phải là con người. Nó không thể hiểu được nhiều yếu tố cảm xúc phức tạp, em cũng không thể bắt đầu. Thợ săn cũng là con người, họ có thể bù đắp cho thiếu sót này và làm cho người đọc có cảm giác nhập tâm tốt hơn.”

"Mối thù giữa hai nhân vật chính cũng làm phong phú thêm cho tuyến nhân vật chính của em. Lời nguyền lên ác quỷ là do tổ tiên của thợ săn tạo ra, thợ săn gánh vác trọng trách tiêu diệt ác quỷ... Nhân quả rất thú vị, độc giả đọc nhất định sẽ thích."

Sau một hồi suy nghĩ anh đưa ra kết luận: "Họ dung hòa với nhau rất hoàn hảo, bổ sung trọn vẹn cho nhau."

Giản Tĩnh sững sờ, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Có lẽ đây chính là câu trả lời mà cô đang tìm kiếm.

TYT & Thảo Vân team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play