Trung Thành và Frozen nhìn thảm cảnh của Tanker mà cùng cảm thấy da đầu tê dại.
Hắn đang bị ngược đãi thê thảm.
Không sai, đúng là ngược đãi.
Không biết bao nhiêu lần Tanker nghiến răng đứng lên, xông vào cô gái mảnh dẻ trước mắt, hắn đều chỉ cảm thấy trời đây hoa lên, sau đó nặng nề dán lưng xuống đất. Đánh một tiếng rầm thật lớn.
Vùng đất xung quanh Shaorin đã bị lõm hẳn xuống, cô tuy đã nhẹ tay, nhưng nếu là người thường thì đã chết từ lâu rồi. Tanker không những không thấy sợ, ngược lại còn càng lúc càng hăng máu. Người như vậy, nếu không phải ngu ngốc, không biết sống chết, thì chính là cố chấp, có một tín niệm điên cuồng, bỏ qua nỗi đau của thể xác. Bền bỉ không ngừng, chắc chắn sẽ có ngày trở thành kẻ mạnh, hùng bá một phương.
Đáng tiếc.
Shaorin chỉ thở dài một hơi, càng lúc càng nặng tay lên. Nếu so về độ kiên trì và bền bỉ, cô cũng chẳng ngại gì mà so với hắn.
Nếu đã không phục vậy ta sẽ đánh đến khi nào ngươi phục.
Dù không thường xuyên lắm, nhưng về việc ngược đãi người khác, Shaorin cảm thấy mình cũng khá là có thành tựu. Dù sao đa phần những vụ bức cung của trường sinh đảo đều do ám sát bộ thực hiện, mà ám sát bộ do một tay cô lập ra. Vậy nên một thân uất ức vì bị thánh nữ chơi xỏ, cô thuận tay phát tiết toàn bộ lên người Tanker, hành động lưu loát, dễ như trở bàn tay.
Ra tay có chừng mực, tuy không làm chết người, nhưng cũng làm hắn đau muốn chết đi sống lại.
Mặt đất dường như cũng khẽ run rẩy sợ hãi mỗi khi ấy.
...
Ma giới, thiên ma cung.
Tại quảng trường lớn – trên nóc cung điện. Một thân ảnh đơn bạc giống như chấm đen ngồi trên phiến đá trang trí nhô lên trên lan can thành, để gió lớn ù ù thổi qua, khiến mái tóc dài và tấm áo choàng phủ kín thân thể tung bay phấp phới.
Lục Vân Tiên ngồi khoanh chân, ngẩng đầu nhìn những ngôi sao nhân tạo trên bầu trời hắc ám khung thương.
Đã lâu lắm rồi, hắn không trở lại quê nhà.
Những người thân quen năm đó, giờ đã sớm hóa thành đống tro tàn.
Liệu vạn thế hồng liên của phật giới có thật sự giúp con người ta siêu thoát luân hồi, lấy lại được ký ức từ kiếp trước !?
Dù chỉ là tin đồn, nhưng hắn vẫn nguyện ý tin tưởng.
Đôi mắt sâu thẳm của Lục vân Tiên phản chiếu những vùng tinh quang trên bầu trời, lấp lánh mà vi diệu. Khác với đôi mắt cùa King, luôn làm những người muốn nhìn vào cảm thấy chóng mặt đau đầu, đôi mắt của Lục vân Tiên cũng sâu thẳm, thâm thúy, nhưng nó đem lại cho người xem một vùng trời mênh mang mà ấm áp.
Và một chút u buồn nữa.
Sống lâu để làm gì chứ !?
...
“Cứ hở ra là cậu lại tự kỉ như vậy.” Một giọng nam có vẻ mỉa mai vang lên sau lưng hắn.
Lục Vân Tiên cũng không buồn ngoái lại, chỉ cười nói:
“Mừng cậu về nhà !”
“Cho xin đi, từ khi nào ma giới thành nhà của chúng ta vậy !?” Hỏa long dựa lưng vào một cánh cửa kiểu gothic cổ - che đi cầu thang duy nhất dẫn đến sân thượng này, gãi đầu gãi tai nói.
“Bất cứ nơi đâu có người thân quen chờ chúng ta về, nơi đó đều là nhà, không phải sao !?” Lục Vân Tiên cười đáp.
“Chịu, đây không quan trọng ba cái đó.” Hỏa Long nhún vai nói, nhưng ánh mắt có vẻ lảng tránh đã bán đứng hắn. Đàn ông mà... một số chi tiết ủy mị, không thừa nhận cũng được. Đâu phải ai cũng sến súa như cái tên ngồi kia.
“Nghe nói cậu đã mang thứ đó về !?”
“Đừng gọi là thứ đó.” Lục Vân Tiên nhíu mày nói.
“Một cái xác rỗng chứa ký ức của người chết. Không gọi như vậy thì nói sao đây !” Hỏa Long không cho là đúng nói.
Lục Vân Tiên nhất thời không đáp, đôi mắt trùng xuống, không ai biết hắn đang nghĩ gì. Hỏa Long thấy thế lại tiếp tục:
“Tôi nói này Vân Tiên, “Đến với phụ nữ ấy mà ? Đừng quên mang theo một cây roi”. Cây roi không phải để đàn ông sử dụng đánh phụ nữ, mà để dọa cho những người phụ nữ không đủ nữ tính không thể ở gần anh ta lâu hơn. Nhưng trên đời này thiếu gì những người phụ nữ bị mắc bệnh thống dâm? Người ta càng làm họ đau khổ thì họ càng yêu. Dù đó là thứ tình yêu bệnh hoạn....”
“Ừm, Long à...” Lục Vân Tiên hạ giọng cắt lời.
“Cậu cứ để yên tôi nói hết đã.” Hỏa Long khoát khoát tay, tiếp tục phun nước miếng:
“Cách xử lý của cậu quá đàn bà. Với phụ nữ ấy mà, cứ phải dùng nắm tay hay súng thịt mà dạy dỗ...”
“Tôi chỉ muốn nói, cậu nên nhìn lại đằng sau một chút.” Lục Vân Tiên khổ sở nói.
Hắn nuốt khan một ngụm nước miếng, cả người như rơi vào hầm băng, tim đập nhanh lên vài lần, đôi mắt dường như đã ứa huyết lệ quay sang trừng trừng nhìn Lục vân Tiên với hàm ý “trách móc”: “Sao ngươi không nói sớm – hại chết cái mạng già của ta rồi !”
Phi kiếm từ lúc nào đó đã đứng sau lưng Hỏa Long, khuôn mặt lãnh đạm, tuyết phủ băng phong, dường như không hề có gì khác với thường ngày, chỉ có điều Hỏa Long thừa biết, đó là khoảnh lặng trước cơn bão, lúc này hắn chỉ hận không bóp chết được Lục Vân Tiên, hồn nhiên quên mất cái câu họa từ miệng mà ra.
“Bà xã... cái này... cái kia là nói người khác, chúng ta...” Hỏa Long lập tức cười giả lả....
“Anh về trước đi, em có chuyện nói với cậu ta một chút.” Phi kiếm nghe cũng chẳng buồn nghe, lắc đầu nói.
“Vâng.” Hỏa Long như bong bóng xì hơi, uể oải mở cánh cửa, đi khuất hẳn.
...
“Nghe nói cậu vừa đến thực nghiệm đảo !?” Phi Kiếm nhìn chằm chằm vào Lục Vân Tiên, lạnh lẽo hỏi.
“Ừm, có gặp mặt sư đệ, và mang về ký ức của Nguyệt Nga.” Lục Vân Tiên cũng không hề phủ nhận nói.
“Cậu vẫn coi hắn là sư đệ !?”
“Kỳ thực hắn rất đáng thương, lại nói năm đó nếu không phải chúng ta để Alucard chạy tới nhân giới, có lẽ hắn sẽ không như bây giờ. Là tôi có lỗi với hắn trước.” Lục Vân Tiên gãi gãi sống mũi nhẹ giọng nói.
“Cậu cũng trả đủ rồi !” Phi Kiếm lắc đầu nói.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, việc khuyên nhủ không thích hợp với cậu đâu !” Lục Vân Tiên cười đáp.
Phi kiếm thầm than “đồ cứng đầu” nhưng cũng không nói tiếp chuyện đó nữa, chỉ đều giọng kể:
“Chúng tôi đã tìm thấy không linh kiếm phái, đại náo một trận ở tầng trời thứ hai mươi hai, nhưng không hề tìm thấy tiên khí linh thụ.”
“Nếu dễ dàng nhìn thấy như vậy, nó cũng không phải bảo vật định giới nữa rồi.”
Phi Kiếm gật đầu.
“Sau khi sưu hồn vài trưởng lão của môn phái này, bọn tôi mới biết, nó ở tầng trời thứ ba mươi ba, ngay sau vườn bàn đào của thiên đế và thiên hậu.”
Lục Vân Tiên ồ lên một tiếng hứng thú.
“Rồi sau đó !? Hai người trở về luôn !?”
“Không, chúng tôi báo cho người của thần giới. Cậu nói xem, thần giới sẽ đến trước hay thiên đế và thiên hậu rời được linh thụ đi trước !?”
“Tu chân giả có rất nhiều cách truyền tin tức, có lẽ ngay khi các cậu tiếp cận không linh phái, ông trẻ kia đã biết tin rồi. Đám người của thần giới tới chỉ uổng công thôi, lại có thể rơi vào bẫy rập nữa, Athena không ngốc như vậy.” Lục Vân Tiên lắc đầu đáp.
“Đừng quên, người của thần giới cái gì cũng thiếu, chỉ có mỗi nhân thủ là thừa.” Phi Kiếm nói.
“Thừa người nhưng không có nghĩa là đều muốn chết ! Tầng trời thứ ba mươi ba có hai giới hoàng trấn thủ, dù thiên đế bây giờ không còn được như năm đó, nhưng làm thịt vài chủ thần hẳn cũng không khó khăn gì, muốn xông vào đó mà không biết địa điểm chính xác của linh thụ chính là tìm chết.” Lục vân Tiên duỗi lưng, uể oải dựa lưng vào bệ đá nhô lên trên tường thành phía sau, gãi gãi mái đầu đen bóng nói.
“Ừm, vậy nên, chiến tranh có lẽ sẽ lùi lại, đúng ý cậu rồi đó.” Phi Kiếm gật đầu.
“Bao lâu !?”
“Có lẽ là ba năm.”
“Hi vọng tôi không còn sống đến ngày đó !” Lục Vân Tiên cười giễu.
“Ăn nói linh tinh, cậu sẽ không chết đâu. Chúng tôi chắc chắn sẽ cướp được tịnh thế liên hoa về cho cậu. Ngâm mình trong đó, cậu sẽ giống đại phật bây giờ, sống thêm vài ngàn năm nữa cũng không có vấn đề gì !”
“Mọi người việc gì phải khổ như vậy !?”
“Ai bảo cậu là sếp của chúng tôi !?”
...
Giữa ma điện, trong căn phòng bên cạnh bức tường băng ngăn cách ma giới khỏi các thế giới khác.
Linh lại một lần nữa tỉnh dậy. Nhưng cô không dám mở mắt nữa.
Mỗi lần Linh tỉnh dậy, muốn hỏi gì đó, người đàn ông kia lại làm Linh tiếp tục ngủ mê. Dù ở hắn có chút gì đó phảng phất như vô cùng quen thuộc với cô, nhưng Linh cũng đã bắt đầu sinh ra ác cảm.
Hắn là ai !? Nơi này là đâu !?
Hai câu hỏi này cô đã nghĩ nghĩ mấy chục lần rồi. Nhưng cũng đành chịu, không thể nào trả lời được. Người có thể trả lời thì chỉ chực chờ làm cho cô ngủ tiếp.
Hắn muốn gì đây chứ !? Nuôi thú cảnh sao !?
Linh ấm ức thầm nghĩ.
Năm nay có lẽ đúng là năm hạn nhất đời cô. Không dưng bị lôi tới một hòn đảo toàn các siêu nhân và quái vật chỉ có trong tiểu thuyết, bị người ta vạch trần tình đầu và nói rằng nó vô vọng, vừa đoàn tụ với anh trai thì lại suýt chết và tỉnh dậy ở một nơi lạ hoắc. Đen đủi không thể tả.
Cô rất muốn hét lên “mẹ ơi con sợ quá” sau đó tỉnh dậy khỏi giấc mộng quái ác này. Nhưng biết bao lần ngủ rồi tỉnh lại, cũng quá đủ để nói lên... mọi thứ đều là thật. Và dù không muốn, nhưng cái cảm giác vĩnh viễn mình cũng sẽ không được đoàn tụ lại với gia đình nữa cứ ngày một dâng cao trong lòng cô gái. Trực giác của cô trước giờ đều rất chuẩn.
Mình sẽ chết ở đây sao !?
Nghĩ đến đây, cô chỉ muốn òa khóc.
Tại sao chứ !? Cô đã làm sai điều gì !?
Cửa phòng bật mở. Linh vội vã nhắm mắt vào. Nuốt ngược lại mấy giọt nước mắt đã trực trào ra. Hồi hộp lắng nghe.
Hắn lại đến sao !?
Không. Không phải hắn, có mùi hương thơm thoang thoảng. Là con gái.
Là ai đây chứ !?
Đầu óc Linh cấp tốc vận chuyển, nhưng cô cũng không phải loại người thông minh tuyệt đỉnh gì, hiển nhiên là nghĩ không ra.
Đột nhiên, người đến ngồi xuống cạnh giường cô gái, cất giọng nhẹ nhàng nói:
“Hân hạnh được gặp cô ! Xin tự giới thiệu trước, tôi tên là Lạc Tiểu Thanh, tên thường gọi ở ma giới là Mộc.”
Lạc Tiểu Thanh !? Họ thật lạ, người Trung Quốc !? Còn ma giới, ma giới là ở đâu !?
Linh hoảng hốt thầm nghĩ. Chỉ một câu thôi đã nói ra hai dang tự lạ hoắc. Chỗ này càng nhiều thứ xa lạ thì khả năng trở về của cô lại càng ít.
“Không cần hoảng sợ, cũng không cần mở mắt. Nếu đối mặt, tôi nghĩ chúng ta sẽ rất khó nói chuyện.” Lạc Tiểu Thanh tiếp tục nói.
“Chắc cô thấy rất lạ, tại sao mình lại ở đây !?”
Im lặng.
Im lặng chính là đồng ý.
“Tất nhiên, cái gì cũng có nguyên do của nó. Cô không làm gì sai cả, chỉ là cô mang trong người thứ không nên xuất hiện trên thế giới này nữa.”
Không làm gì sai cũng gặp nạn !? Đây là đạo lý gì !? Nằm cũng trúng đạn sao !? Còn thứ đó là cái gì !?
Càng nói Linh càng cảm thấy mê hoặc, cô rất muốn nhào dậy thống khoái chửi đổng một trận như là : “Có gì thì nói toạc hết ra từ đầu coi, còn làm ra vẻ bí hiểm, bà liều...”
À, tất nhiên lúc này không thể làm vậy được, từ lúc tiếp xúc với các siêu nhân trên thực nghiệm đảo, Linh đã cẩn thận hơn rất nhiều.
Lạc Tiểu Thanh dường như chẳng cần biết đến tâm tư phức tạp của người đang ngủ kia, thở dài nói tiếp:
“Có phải cô có trực giác vô cùng nhạy bén, có phải cô thường gặp những ký ức kỳ lạ, có phải đột nhiên thấy khuôn mặt ai đó vô cùng thân quen, luôn phải chịu đựng những cảm xúc đau khổ hay áy náy vô cớ.”
Giọng kể như điệu nhạc, rất du dương, nhưng đến cuối câu chợt cao lên, đầy vẻ khẳng định:
“Đó chính là thứ mà cô không nên mang !”
Linh chợt rùng mình, một cảm giác bất an nhanh chóng lan tỏa, cả người cô lặng đi, giống như bị bóng đè. Đầu óc Linh như rơi vào một vòng xoáy hỗn loạn.
Cô ta có ý gì !?
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT