“Ma chủ Lục Vân Tiên là một tên đa cảm, hắn sẽ không chủ động phát ra chiến tranh đâu. Hơn nữa ma giới là nơi yếu nhất trong năm đại thế giới, còn tiên giới với phật giới hình như trước giờ đều mặc chung một cái áo, kiến có thể nuốt được voi sao !?” Stellar lắc lắc đầu nói.
“Lục Vân Tiên có thể coi như là một người tốt, dù hắn thống trị ma giới, nhưng quản lý quần ma rất nghiêm khắc, không cho có hành vi cướp bóc giết phá nào xảy ra quá đáng, hắn chắc chắn không nỡ để chiến tranh xảy ra, sau đó nhìn sinh linh lầm thán.” Avalokitesvara cũng tán đồng, nhưng sau đó lại cao giọng:
“Nhưng hắn có thể quay ngoắt thành một tên điên, thành hỗn thế ma vương giống thiên ma năm đó, thậm chí có hủy diệt hết các đại thế giới khác cũng chẳng nhíu mày chỉ vì một người.”
“Ai !?” Stellar ngạc nhiên hỏi theo bản năng, nhưng sau đó lại thầm mắng mình ngu ngốc.
“True Queen của các vị.” Avalokitesvara cười nhạt nói.
[ à, định dẫn lửa lan đến trường sinh đảo rồi đây.] Stellar nhíu mày thầm nghĩ.
Quả nhiên sau đó, Avalokitesvara ung dung từ tốn giảng giải:
“Vì hồi sinh người này, hắn muốn dùng tiên khí linh thụ đưa quân đến tiên giới, sau đó đánh sang phật giới để cướp lấy tịnh thế liên hoa – bảo vật có thể giúp người ta siêu thoát luân hồi, tại thế chuyển sinh, đại nữ hoàng thấy động cơ này đã đủ chưa !?”
“Ừm, cũng có lý, nhưng ta vẫn thấy việc này và trường sinh đảo chẳng có liên quan gì cả.”
“Cũng không thể nói vậy.” Avalokitesvara nhún vai nói.
“Để hồi sinh một người như true queen, tất nhiên cần có hồn phách đầy đủ của cô ấy, trùng hợp thay, ba vị Queen hiện tại của trường sinh đảo mỗi người lại đang giữ lấy một phần, đại nữ hoàng thấy việc này có liên quan đến trường sinh đảo không !?”
“Ngày đó còn xa lắm.” Stellar cười nhạt.
“Xa nhưng rồi sẽ đến, đại nữ hoàng đừng quên Lục Vân Tiên là ai. Hắn năm 20 tuổi đã quyết đấu với thiên ma sống vạn năm, tuy không hiểu vì sao lại có thể chiến thắng, nhưng ma quân của hắn đánh với thần giới cũng không hề yếu thế, nếu không phải số lượng quá ít ỏi thì thần giới không chỉ tổn thất mỗi một thần hoàng như s năm đó đâu. Hắn là thiên tài trong thiên tài, với cái đầu bất thường nhưng luôn tạo ra kỳ tích, ta thấy đại nữ hoàng hình như đang cố ý xem thường hắn thì phải.” Avalokitesvara cười lạnh nói.
“Nói đi nói lại, quan âm nương nương muốn kéo chúng ta vào cuộc !?” Stellar coi như bỏ ngoài tai đoạn tán dương vừa rồi cuả Avalokitesvara, muốn đánh đến trường sinh đảo trước hết hắn phải công phá được tiên khí linh thụ đã, sau đó còn phải đương đầu với tiên phật hai nhà. Người ta còn ung dung không vội thì mình cuống lên làm gì.
“Là hợp tác cho đôi bên cùng có lợi.”
“Ồ, lợi ích gì vậy !?”
“Một nửa tiên giới.”
“Xin nhắc lại.”
“Một nửa tiên giới, hoặc sáu phần tiên giới, với điều kiện tiên khí linh thụ thuộc về chúng ta.”
Stellar như nghe được truyện tiếu lâm, khuôn mặt biến hóa vô cùng đặc sắc hỏi lại:
“Không phải tiên giới và phật giới trước giờ mặc chung một cái quần sao !?”
“Nếu chiến tranh xảy ra, bách tính sẽ lầm than, chi bằng hai nhà chúng ta hợp tác, dập tắt chiến tranh này từ sớm, tránh cảnh kéo dài dẫn đến sinh linh đồ thán.” Avalokitesvara thở dài ưu nhã khẽ nói.
“Ừm, hình như phật giới bao giờ cũng luôn hành động vì các sinh linh yếu ớt nhỉ !?” Stellar muốn cười mà không nổi, tặc lưỡi nói.
“Phật nói: ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, thà rằng chúng ta mang tiếng xấu, cũng không để cảnh đầu rơi máu chảy khắp nhân gian, nỗi khổ tâm này đại nữ hoàng có hiểu được chăng !?”
“Hiểu... ta hiểu... là tại tiên giới đáng chết, bao năm qua cứ giấu giấu diếm diếm, tự kỉ một mình, nay có người đến phá cửa, tất nhiên cũng không ai muốn giúp. Chúng ta chỉ thuận nước đẩy thuyền, làm giảm sự phá hoại đến mức thấp nhất mà thôi.” Stellar có phần ngớ ra, cảm thấy đại não không đủ dùng, nhưng cũng nhanh chóng phụ họa.
“Vậy là được rồi, cám ơn đại nữ hoàng đã hiểu cho.” Avalokitesvara thân thiện gật đầu, thành khẩn nói.
“Không dám, vậy cụ thể trường sinh đảo cần làm những gì đây !?”
“Ta biết các vị đã biết được thông đạo đến tiên giới từ nhân giới nhưng không dám tấn công.”
[cái này mà cũng biết] Stellar thầm mắng một câu, nhưng cũng không tiện trở mặt, miễn cưỡng cười đáp:
“Quan âm nương nương thần thông quảng đại.”
“Không dám, ta cũng chỉ tình cờ nghe được mà thôi. Các vị không tấn công vì e ngại đấu chiến thắng phật sao !?”
“Người mạnh nhất thiên đình, từng đại náo thiên cung chỉ với một cây gậy, không đáng ngại sao !?” Stellar hỏi ngược lại.
“Đúng là hắn rất đáng sợ, năm xưa phật tổ của chúng ta cũng chỉ có thể phong ấn chứ không giết được, sau này hắn lại có cơ duyên được thả ra, tu luyện thêm ngàn năm, giờ này không ai có thể quản được hắn nữa.” Avalokitesvara không phủ nhận nói.
“Sức mạnh của hắn vốn đã tiếp cận giới hoàng, lại thêm hàng loạt công pháp quái dị và bảo bối như ý côn – định tứ hải, thiên đế và thiên hậu cũng khá đau đầu với hắn nên mới cư đi canh giữ thiên môn, không ngờ hắn không phản kháng mà có vẻ rất vừa ý. Mấy trăm năm nay, người chết ở thiên môn nếu chất xác chắc cũng phải được một ngọn núi nhỏ, ai cũng là kiêu hùng một thời, vậy mà...”
“Sự tích về hắn thì ta nghe đến mòn tai rồi. Mấy đứa trẻ ở thế giới này cũng biết, quan âm nương nương không biết chứ ở thế giới này hắn cũng được hâm mộ lắm đấy.” Stellar cắt lời. Người của phật giới có một điểm giống nhau là ai ai cũng dông dài, nói nửa ngày mới được một chuyện, cô quả thật sắp mất kiên nhẫn.
“Ta có thể thay các vị kềm chế hắn, dù sao năm đó hắn cũng nợ ra mấy cái nhân tình, cộng thêm hắn với thiên đình và lục đại phái cũng chẳng thân thiết gì cho lắm, để hắn không nhúng tay vào trận chiến này cũng không quá khó khăn.” Biết Stellar sắp mất kiên nhẫn, Avalokitesvara cũng nhanh chóng nói ra điểm mấu chốt.
“Trường sinh đảo sẽ đảm nhiệm chủ công vào thiên đình, bọn ta sẽ lo lục đại phái. Phải kết thúc trận chiến này trước khi người của ma giới đến, sau đó chiếm lấy tiên khí linh thụ, phong tỏa hết những con đường dẫn ra ngoại giới. Vậy là có thể thành công chặn trận chiến vô ích này.”
“Thiên đình ngoài thiên đế vẫn còn thiên hậu đạt là giới hoàng, cộng với tích lũy vạn năm, cục xương này quả thật khó nhai lắm đó.” Stellar lắc đầu cười giễu.
“Nhưng lục đại phái cũng không dễ nuốt, nếu đại nữ hoàng muốn chúng ta có thể đổi lại.” Avalokitesvara ôn hòa nói.
“Ta chỉ có một câu hỏi thôi !”
“Xin cứ tự nhiên.”
“Bao giờ tiến hành.”
Cười.
...
Nhìn bóng Avalokitesvara thong thả dời đi, tiểu Bạch vừa thu dọn những chén trà đã bày ra, vừa thản nhiên rót cho mình một chén khác, vừa uống vừa thắc mắc:
“Tại sao không phải là tiên giới, phật giới và nhân giới cùng đánh ma giới !?”
“Ma giới đã hoàn toàn đoạn tuyệt với bên ngoài – chúng ta không thể tấn công tới, họ muốn chiếm lấy tiên khí linh thụ chỉ để dẫn đường cho kẻ khác thôi.” Stellar lắc đầu, kiên nhẫn giải thích.
“Là thần giới !?” Tiểu Bạch biến sắc. Nhắc đến những kẻ khủng bố ở thần giới, bất cứ người nào cũng cảm thấy khó chịu. Cho dù liên quân ba giới tiên, phật, nhân cùng đánh tới thần giới, cũng vẫn là cửu tử nhất sinh.
“Ừm, tuy không biết tại sao hai giới này lại có thể liên kết, nhưng đây là khả năng lớn nhất.”
“Vậy Avalokitesvara cần tiên khí linh thụ để làm gì !?” Tiểu Bạch tiếp tục hỏi, lúc nãy hai người đối thoại còn rất nhiều điểm nghi vấn, nhưng cô không dám chen vào, lúc này mới có cơ hội.
“Có lẽ muốn dùng vạn thế hồng liên để kềm chế nó, chặn đứng các thông đạo, hoặc cũng có thể họ cần tiên khí vô tận từ đó để chữa thương cho một người.”
“Là đại phật !?”
“Ừm, đại phật bị long thần đánh trọng thương, đã lâu lắm rồi không thấy xuất hiện trở lại, nếu không phải tự kỉ lánh đời thì có lẽ, thương thế của ông ta nặng đến mức không thể rời khỏi vạn thế hồng liên được.” Stellar cười lạnh nói.
“Hơn nữa, năm xưa mất công phong ấn con khỉ đó, lại không thể giết chết nó, chứng tỏ ông ta đã suy yếu lắm rồi. Chỉ cần rời khỏi vạn thế hồng liên là ông ta sẽ bị luân hồi ngay.”
Tiểu Bạch bừng tỉnh:
“Tôi hiểu rồi, có lẽ là vạn thế luân hồi đã đến mức cực hạn, không thể giúp được đại phật nữa, ông ta muốn khôi phục pháp thân chỉ còn cách nuốt lấy toàn bộ linh khí trong một khoảng thời gian của tiên khí linh thụ. Mà hiển nhiên, cao tầng của tiên giới không cho phép điều này. Vậy nên họ trở mặt.”
“Tiên khí linh thụ là bảo vật định giới của tiên giới, chỉ có thiên đế và thiên hậu được phép tiếp cận, và chỉ có không linh kiếm phái biết được vị trí cụ thể. Bọn họ đương nhiên sẽ không cho phép bất cứ ai tiếp cận nó, đại phật cũng thế thôi.” Stellar gật đầu tán đồng, nhưng sau đó lại lắc đầu, giọng nói có phần xa xăm.
“Nhưng đây chỉ là một giả thiết. Nói chung, người của phật giới làm việc luôn nắm vững nhân – quả, rất nhiều hành vi của họ, đến tương lai chúng ta mới biết nó có ý nghĩa khác. Dù sao thì... hiện tại tham gia trận chiến này với chúng ta vẫn có lợi, không hại. Không cần lo lắng quá nhiều.”
“Nhưng King không có ở đây, trường sinh đảo sẽ không thể dịch chuyển. Mất đi sự bảo hộ của hòn đảo, chúng ta ở tiên giới sẽ vô cùng yếu ớt.” Tiểu Bạch vẫn nói với giọng ái ngại.
“Cậu ta sẽ trở về nhanh thôi, ta đã bảo Shaorin, trong tình huống xấu nhất, có thể giết chết toàn bộ thí sinh trên đảo để King hấp thụ, đột phá sức mạnh cube 10% sẽ rất dễ dàng. Hơn nữa, còn có trận pháp đó nữa, nếu may mắn tìm thấy nó trước, vua của chúng ta sẽ thật sự trở lại.”
Stellar nói với giọng chắc chắn.
...
Ánh sáng và bóng tối đan xen.
Ngay khi nữ vampire không thuần chủng kia khởi động trạng thái Ghouls chính cống thì Thần Tiễn cũng phát động linh lực toàn thân, chuyển hóa thành ánh sáng hủy diệt thuần chất nhất, bao bọc cơ thể.
Ma khí chạm vào ánh sáng hủy diệt tan biến còn nhanh hơn pho mát trong lò vi sóng. Ánh sáng hủy diệt là khắc tinh của tất cả các loại công kích thiên về linh hồn và sự tà ác, ma khí cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên cái gì cũng có mức tương đối của nó, khi ma khí tinh thuần cao độ như của Orochi và Richard, nó vẫn có khả năng đối kháng lại với ánh sáng hủy diệt, thậm chí ăn mòn ngược lại. Tuy nhiên, Ghouls chỉ là dạng vampire không hoàn chỉnh thì lấy đâu ra ma khí tinh thuần. Thế trận bên này, Thần Tiễn có phần áp đảo. Hắn đánh khá thong dong, không mấy tốn sức.
Mất đi ưu thế về ma khí, thậm chí còn có phần bất lợi ở mặt thuộc tính năng lượng, nữ vampire này chỉ có tốc độ và sức mạnh nguyên thủy để công kích hắn. Trở thành Ghouls có một cái lợi là mọi công kích vật lý đều được đề thăng, và có thân thể mạnh mẽ, tái sinh không ngừng. Nhưng có vẻ đại não không tiến hóa kịp, cho nên các đòn đánh ra đều hết sức thô sơ, vụng về, không có chút kỹ thuật nào.
Lợi dụng tốc độ cao, Ghouls nhẹ nhàng áp sát Thần Tiễn chỉ sau một cái đập cánh, móng vuốt trên tay vung lên loang loáng, xé rách không khí, để lại những tàn tích kinh người, những vết xé ngang dọc trên khắp địa hình chiến trường. Nhưng Thần Tiễn đều như biết trước hết toàn bộ những đòn tấn công này, tuy chậm, nhưng đều vừa sát né được qua, không chỉ thế, còn tranh thủ phản công trong chớp nhoáng.
Hắn di chuyển linh hoạt, như một cành liễu, vừa sát né quá được dàn móng vuốt sắc nhọn, tưởng chừng có thể cạo rụng được mấy cái lông trên khuôn mặt anh tuấn, bàn tay không biết từ lúc nào đã đặt lên vị trí trái tim của Ghouls, cười lạnh, tụ tập linh khí toàn thân, thông qua công pháp tu chân xảo diệu nén khí, phát kình.
Uỳnh.
Từ chỗ va chạm, sóng chấn động âm vang, bắt đầu từ mũi chân của Thần Tiễn đổ về phía trước, mặt đất như bị cày nát. Dường như có hàng trăm cái máy cày vừa chạy qua đây. Còn cô gái Ghouls xấu số bị thổi bay như một tấm xốp mỏng, được mười mét thì toàn thân bành trướng, mạch máu vỡ tung, nổ tan như bong bóng bị kim châm vào. Máu thịt vương vãi.
Kết thúc. Chỉ còn mấy mảnh thịt vụn, não và trái tim đã tan biến, máu bốc hơi toàn bộ, dù là tổ phụ của Vampire dòng chính cũng chẳng sống lại được, nữa là thứ vừa mới tiến hóa thành này.
“Đúng là ta không theo kịp được tốc độ của ngươi, sức mạnh ngươi cũng lớn hơn ta. Nhưng không chạm được vào vạt áo của ta, ngươi hung hãn cũng có ích gì.” Thần Tiễn nhìn đống thịt vụn, đúng hơn là con mắt tròn tròn nhơm nhớp máu đang ánh lên những tia phẫn nộ cuối cùng, khinh miệt nói.
Hắn đi đến, tiện chân dẫm nát nốt khối tròn cuối cùng này.
Chỉ để lại một tiếng bẹp, và một đám nhớp nháp máu me, Ghouls này đã hoàn toàn biến mất.
Đôi mắt Thần Tiễn rực sáng ánh vàng, dựa vào kết nối với chân lý thông qua King, hắn có thể nhẹ nhàng phán đoán chuyển động của mọi thứ. Dù tốc độ không bằng, nhưng luôn có thể đoán trước mà tránh né được, tin tức được King phân tích, chỉnh lý, truyền đến cho hắn chỉ tốn một phần triệu giây, quá đủ cho hắn làm ra đủ đông tác tránh né và phản công.
Cuối cùng Thần Tiễn cũng hiểu được, tại sao ngày đó hắn bị King đánh cho bầm dập mà không hoàn thủ được cái nào, con mắt chân lý này quá lợi hại, hoàn toàn có thể vượt cấp chiến đấu, chơi đùa với đối thủ dễ như trở bàn tay.
Không có nhiều thời gian cảm thán, hắn cầm lấy cây cổ cung của mình, hít sâu một hơi, thôi động linh lực, triệu tập tất cả linh khí quanh đây về quán chú vào mũi tên ánh sáng trên thân cung, lại tận lực áp chế dao động năng lượng tỏa ra. Đôi mắt màu vàng với những số liệu chuyển động bên trong lấp lánh, nheo mày nhìn về chiến trường đằng xa. Hai cánh tay không quá lực lưỡng, nhưng rắn chắc vô cùng, giơ ngang, nhắm thẳng.
...
Phía bên kia chiến trường, hai tên Ghouls và đám thiếu niên vẫn đánh nhau bất phân thắng bại, dù đã chết thêm một, hai người, nhưng tất cả mọi người đều đã lâm vào trạng thái chiến đấu, tập trung tinh thần cao độ, đánh đến đỏ cả mắt. Ai cũng không bi thương quá nhiều, công kích liên miên không dứt, chẳng lấy làm ảnh hưởng mấy.
Đột nhiên, công kích của phe con người dừng lại, tất cả cùng thở hồng hộc, bộ dáng mệt mỏi vô cùng, có cố gắng đánh mấy cái nữa cũng chỉ là gãi ngứa.
Có vẻ họ đã kiệt sức hoàn toàn sau những tràng chiến đấu liên miên không dứt này rồi.
Richard đương nhiên lắm lấy cơ hội trời cho này, cười lớn một tiếng, truyền lệnh cho cả hai tử đồ trực tiếp xông vào, muốn dùng man lực để phá vỡ kết giới bảo hộ của đám pháp sư, vì chỗ đó là đông người nhất. Một khi vòng bảo vệ vỡ nát, đám người này chúng muốn nhào nặn ra sao chả được.
“Kết thúc rồi, vị vua lỗi thời ạ.”
Tiếng cười của Richard âm vang, lạnh lẽo mà vọng lên khắp chiến trường.
Ngồi giữa đám pháp sư, King với vẻ mặt ngàn năm không đổi, chỉ nhạt giọng:
“Chiếu tướng.”
Giọng nói của hắn còn hững hờ, lạnh lẽo gấp mấy lần Richard, mang theo sự tự tin không thể ngờ cho phe con người. Cho dù hai tên Ghouls to lớn đang ngày càng tiếp cận bọ họ, mang theo hơi thở của tử thần chết chóc.
Nhưng cái bóng đêm u ám của ma khí như vị thần chết đòi mạng kia, đột nhiên bị dập tắt bởi môt luồng sáng trắng mạnh mẽ dữ dội, đường kính có lẽ phải lên tới mười mét, không hề kém pháo laze của phi thuyền liên quân.
Trước mặt mọi người chỉ nhìn thấy một màu trắng tới nhức mắt, hai tên Ghouls bị ánh sáng này bao phủ, đã hoàn toàn tan biến, chẳng còn để lại chút gì, chết đến không thể chết hơn được nữa. Cặn bã cũng không còn.