Dưới bầu trời hắc ám khung thương, sâu trong ma diện thành, có một cô gái duy nhất trong 22 trở lại đây, được diện kiến ma chủ của ma giới. Lục Vân Tiên.
Hắn ngồi bên cửa sổ, ánh mắt tràn ngập nét quan tâm, cái nhìn như xoáy sâu vào cô gái, thật sự làm Linh có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn không quên đánh giá kỹ người đàn ông này.
Nét mặt anh tuấn với sống mũi cao và chân mày dũng mãnh. Dù nụ cười có vẻ lãnh đạm, đôi mắt đó dường như đang giấu đi nỗi sầu bi thầm kín, tuy vậy phong thái nam tính mạnh mẽ vẫn tỏa ra từ người anh ta. Dưới mắt trái là một nốt ruồi duyên trông như giọt lệ nho nhỏ. Nó làm cho cái nhìn của anh thêm phần duyên dáng.
Quả thực đây là gương mặt có thể lấy đi trái tim người phụ nữ chỉ với một ánh mắt. ―Không, có thật là sắc đẹp tao nhã này chỉ đến từ gương mặt của anh ta !? Hay là sự bi thương ẩn chứa trong mỗi cái nhìn kia để lại cho cô ấn tượng sâu sắc đến vậy.
Lắc lắc đầu, dời đi ánh mắt, thoát khỏi gương mặt có sức hấp dẫn kỳ lạ của Lục Vân Tiên, Linh ngập ngừng một chút, rồi mới ấp úng hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều:
“Có thể nói cho tôi biết, đây là đâu !?”
Lục Vân Tiên cũng nhẹ nhàng gật đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi đáp gọn gàng nhất có thể:
“Nơi này... ừm... có lẽ cách nhà của nàng khá xa. Nhưng có nói, nàng cũng chẳng hình dung được đâu.”
“Anh biết nhà tôi ở đâu sao !?” Linh nghiêng đầu hỏi.
“Ta biết mọi thứ về nàng !?”
“Mọi thứ !?”
“Ừ, kể cả những điều chính nàng cũng không biết.” Lục Vân Tiên cười khẽ.
“Anh nói chuyện buồn cười thật, có gì về tôi mà chính tôi cũng không biết chứ !?” Linh gãi gãi đầu cười ngượng nghịu, - Không phải mình lại gặp được hoa si thành tâm theo đuổi, bám đuôi lâu ngày nên cái gì cũng biết chứ !?
Cũng không thể trách cô gái thầm tự sướng, cách đây vài tuần, cô vẫn là một nữ sinh trung học năng động hoạt bát, ngoại hình ưa nhìn, là đối tượng theo đuổi của vô số bạn học. Nếu không phải luôn đi kè kè với King, có lẽ lượng thư tình mỗi ngày đều có thể đem đi bán đồng nát để kiếm được một khoảng kha khá.
“Tình trạng của nàng không tốt, lúc này chưa thể nghe được, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi đã nhé.” Lục Vân Tiên không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Linh, cúi người thấp xuống, gần như đã mặt chạm mặt với cô, làm cô gái mặt đỏ tim đập liên hồi. Ở người đàn ông này có gì đó rất kỳ lạ, dường như cô cảm thấy mình biết rất rõ hắn, có thể đồng cảm với hắn, nhưng bản năng trong cơ thể lại như đang muốn trốn tránh hắn. Trực giác hai anh em Linh đều thuộc loại siêu nhạy, lúc này trực giác đang cảnh báo cô nên tránh xa khỏi người đàn ông này, nhưng lý trí và đầu óc lại ngăn điều đó lại. Linh cũng không biết phải làm sao cả, cứ ngây ra như phỗng, tùy ý để bàn tay trong suốt của hắn đặt lên trán mình, cô cũng không để ý được.
“A... không... tôi cảm thấy mình lúc này rất tô...” Đến khi tỉnh ra mới hoảng loạn xua tay phân bua thì Linh lại cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến. Sau đó lại tiếp tục an giấc ngon lành trên chiếc giường lớn.
...
“Thật hết nói nổi cậu. Vân Tiên. Cậu còn định giữ cái tính đàn bà đấy đến bao giờ vậy !?”
Cửa phòng chợt mở tung, Lục Vân Tiên thản nhiên quay đầu lại, đối diện với hắn là một người đàn ông cao lớn, vóc người vạm vỡ, cả người mặc bộ khinh giáp cổ nhẹ nhàng bám sát cơ thể, tôn lên vóc váng uy dũng của hắn. Tóc người này để dài, búi lên thành một cục nhỏ trên đỉnh đầu, khuôn mặt nghiêm nghị, hình chữ điều, mắt to, lông mày rậm, mũi thẳng và cao cùng đôi môi dầy. Nhìn qua thì cái gì trên mặt hắn cũng hơi quá khổ một chút, nhưng tổng hợp lại với nhau không ngờ có chút cảm giác cân đối hài hòa, ánh lên vẻ đẹp của lực lượng nam giới, thô bạo, tràn ngập dã tính, nhưng cũng không kém phần hấp dân.
“Anh về rồi hả !? Tử Trực. Thế nào !? Chuyến đi đến tận cùng ma giới có thu hoạch được gì chứ !?” Lục Vân Tiên vui vẻ đáp, hồn nhiên bỏ qua câu chỉ trích vừa rồi.
Vương Tử Trực, một trong tứ đại ma tướng danh chấn ma giới, dưới trướng ma chủ, từng chiến đấu ngang ngửa chiến thần Ares của thần giới và thiên tướng tam nhãn của tiên giới. Chỉ nhắc đến tên anh ta cũng đủ khiến đám thần binh, tiên tướng nghiêng ngả, là chiến tướng nổi danh nhất và cũng là người mạnh nhất ma giới hiện tại. Đánh đâu thắng đó, tưởng chừng không gì có thể làm khó được người đàn ông này. Nhưng lúc này, hắn chỉ đứng đó, thở dài với thanh niên đối diện.
“Vốn dĩ không định về sớm như vậy, nhưng nghe Mộc nói cậu đã thoát khỏi phong ấn, nên mới vội vã chạy về xem sao. Hỏa Long và Phi Kiếm đi tiên giới cũng đã sắp trở lại rồi. Ngày tứ đại ma tướng tập họp cũng không còn xa nữa.”
...
“Cái thằng ngốc này... Chỉ cần chờ mười năm nữa, chắc chắn bọn ta sẽ có cách phá vỡ phong ấn cho cậu, tại sao phải khổ như vậy !?”
“Mười năm... có thể thay đổi rất nhiều chuyện, có thể khiến tôi vĩnh viễn không thể gặp lại cô ấy nữa.”
“Lại là mười năm... Tôi thật chẳng hiểu nổi cậu. Thời gian cậu ở cùng Nguyệt Nga giỏi lắm chỉ chưa được mười năm. Vậy mà cậu vì cô ấy có thể bỏ qua những người luôn bên cạnh cậu cả ngàn năm... có đáng không !?”
“Anh muốn nói đến Mộc sao !?” Lục Vân Tiên cười khẽ.
“Không phải chỉ có mỗi cô ấy.” Vương Tử Trực nghẹn họng nói.
“Có những tình cảm khắc cốt ghi tâm, chỉ một phút giây cũng đáng giá ngàn đời, con người chúng ta khác ma tộc ở điểm này, tôi tưởng anh cũng biết chứ. Giống như anh và Richard luôn quan tâm đến Mộc vô điều kiện, tôi dám chắc... nếu cô ấy xảy ra chuyện, dù phải chờ cả vạn năm nữa hai người cũng sẵn lòng...”
“Thôi...thôi... tôi đầu hàng. Đừng có lôi mấy bài giảng đạo sến súa của cậu ra nữa. Người ngoài biết ma chủ của ma giới là một tên lụy tình thế này chắc là cười đến vỡ bụng mất.” Vương Tử Trực biết tên này lại sắp sửa tâm trạng, nhanh chóng xoay người muối rời đi. Hơn nữa, bị người ta chỉ rõ tình yêu đơn phương của mình cũng khiến hắn cảm thấy ngại khó tả. Ở lại chỉ tổ rước lấy phiền phức, vẫn là tránh xa tên tự kỉ này ra thì hơn.
“Athena biết rồi đấy.” Lục Vân Tiên cười nói.
Rầm.
Vương Tự Trực lảo đảo, bộ giáp trên thân đánh vào tường một cái thật mạnh, làm cả cung điện cũng có phần run rẩy lên một chút.
...
" Chúng ta sẽ chia ra tìm trận pháp..."
" Tìm cách giết thằng đầu bạc đó..."
King, Thần tiễn, Claude và Robert tám mắt nhìn nhau, sau đó cùng vểnh tai nghe thật kỹ những phân phó của Richard cho những người khác.
Thì ra mục đích của Richard khi lên đảo cũng là trận pháp hấp thụ năng lượng đó.
Hòn đảo này là do King tạo ra, nhưng hắn chẳng hề hay biết về trận pháp cho đến ngày Linh tìm được lời nhắn trong gốc cây ở căn nhà nhỏ bên hồ đó. Trong khi một đám người ngoài lại biết trước. Đúng là mỉa mai.
Trên đời này có duy nhất hai người mà King không thể hiểu được, dù có phân tích hay suy diễn bao nhiêu lần đi chăng nữa. Đó là Lục Vân Tiên và Kiều Nguyệt Nga. Cũng là ma chủ và true Queen của trường sinh đảo. Hai người này luôn làm việc có vẻ tùy ý, tự phát vô cùng, nhưng phải mãi về sau hắn mới biết được mục đích thật sự của họ.
Không hiểu được thì sẽ không cố hiểu nữa. King trước giờ luôn như vậy. Bây giờ quan trọng nhất là làm thế nào tìm ra trận pháp trước Richard. Nghĩ đến đây, hắn lại mở con mắt chân lý lên, truyền tin cho mọi người:
"Chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ, với độ càn quét của đám quỷ dạ hành và tử đồ, Richard sẽ tìm được trận pháp rất nhanh thôi ! Nhưng trên đường đi sẽ tiếp tục gặp tử đồ, thậm chí là ghouls. Cực kỳ nguy hiểm khi chúng ta không còn trận pháp hộ vệ nữa. Mọi người có ý kiến gì không !?"
"Không !!! Nhanh tăng tốc đi thôi, tôi muốn về nhà lắm rồi !!!"
"Đúng thế, thà rằng liều mạng !!! Rời khỏi nơi quái quỷ này sớm ngày nào hay ngày đó !"
" Cũng không phải là chưa từng đánh qua tử đồ, sợ gì chứ !! "
Bất ngờ là không hề có ai phản đối. Dù biết rằng tăng tốc di chuyển, không có trận pháp bảo vệ thì họ sẽ gặp nguy hiểm hơn rất nhiều, nhưng đi cũng chết mà ở cũng chết. Chi bằng oanh oanh liệt liệt một lần, cầu sinh trong tử. Suy nghĩ được ăn cả ngã về không này King khó mà hiểu được. Trước giờ hắn chỉ có thói quen căn cứ vào số liệu, phân tích mọi việc, sau đó căn cứ vào khả năng thành công rồi mới đưa ra quyết định. Vậy nên đã không làm thì thôi đã làm thì chắc chắn phải thành công.
Mọi người đều đã đồng ý, vậy thì chẳng cần do dự gì nữa. King nhạt giọng:
" Vậy được rồi, tất cả chuẩn bị nước sạch và đồ ăn, sau đó xuất phát. Các pháp sư, hãy khắc những trận pháp này lên gậy phép. Đủ mười cái có thể cấp tốc dựng một vòng bảo hộ tạm thời. Nếu gặp vật thể bất minh tấn công, cắm mười cây gậy xuống, sau đó vận chuyển mana như quỹ tích vận hành của trận pháp lớn này là được. Sau hai giờ nữa chúng ta sẽ xuất phát."
"Rõ, thưa ngài" Mọi người đồng thanh vui vẻ nói. Có thể sống đến lúc này, lại thấy được hi vọng về nhà, nhân sinh đã đủ mĩ diệu rồi.
King mệt mỏi tắt chân lý, tiếp tục ngủ vùi. Thương thế của hắn vẫn chưa hồi phục, trái lại ngày càng nặng hơn. Đến cơ miệng hắn cũng chẳng dùng được nữa, chỉ còn cách lấy chân lý truyền tin.
Để yên cho hắn ngủ. Mọi người lặng lẽ bắt đầu làm việc.
Bừng bừng sức sống, tràn ngập niềm tin.
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT