Phía bên King, chiến đấu diễn ra vô cùng quyết liệt. Ở một nơi khác, chiến đấu cũng quyết liệt chẳng kém.
Tanker vung thanh đao đỏ như máu lên liên hồi, từng mảnh tàn chi huyết nhục của đám quỷ dạ hành bay lên tung tóe. Hắn không nhìn thấy gì cả, trước mắt Tanker lúc này chỉ là một mảng màu đen u tối, tâm linh còn không ngừng bị tập kích. Hắn chỉ đành dựa vào tố chất thân thể, dùng xúc giác để cảm nhận từng đòn tấn công của đám quỷ, thuận thế chém ra những đao vô cùng cương mãnh.
Đao pháp của Tanker thiên về tốc độ, mỗi lần hắn vung tay đều chỉ để lại bóng ảnh màu đỏ mơ hồ, sau đó cơ thể đám quỷ dạ hành đã thi nhau phân đoạn. Đao nọ nối tiếp đao kia, hình thành những chuỗi chiêu thức liên miên không dứt, động năng ngày càng gia tăng. Ở ngoài nhìn vào, toàn thân hắn như có một dải lụa màu đỏ phấp phới bao quanh, nhưng lực sát thương thì khỏi phải bàn. Bất cứ thứ gì nằm trong phạm vi của dải lụa đỏ này đều bị cắt nát ngay tức khắc. Hoàn toàn không có chút lực kháng cự nào.
Trung Thành nhìn cảnh này cũng thầm cảm thán tên này biến thái. Dựa theo chuyển động hiện tại của hắn, chỉ sợ một viên đạn bay đến trước khi tiếp xúc được với cơ thể hắn đã bị cắt thành mấy hạt cát vụn. Tuy vậy, cũng không phải là không có cách, ngắm nhìn mấy viên đạn TIMI trong túi mình, khẩu súng của hắn chỉ có 7 viên đạn duy nhất này, đã dùng hết 5 viên từ khi lên đảo. Hai viên còn lại, ngoại trừ những lúc bảo mệnh tốt nhất là không nên dùng tới. Lại nhìn hai khẩu Air gun của mình, Trung Thành tiếp tục lắc đầu ngán ngẩm. Nòng súng vẫn đang bị tòe ra, sau cú va chạm khủng khiếp với tử đồ ban nãy. Giờ đây miễn cưỡng thì cũng bắn được, nhưng đạn bay đi hướng nào hắn cũng chả biết, chỉ sợ có con mắt chân lý như của King mới tính được.
Suy đi tính lại một hồi, Tanker chém càng lúc càng hăng say, Hind el Hinnawy thấy vậy thì càng hô hào hưng phấn, còn Trung Thành càng lúc mặt càng đen lại. Một thứ vũ khí hữu dụng lúc này hắn cũng chẳng có, thật sự quá đen đủi. Ngẫm lại thì cũng không hẳn là chẳng có gì. Hắn còn khoảng chục quả lựu đạn, cùng con dao của Queen. Nhưng để đối đầu với mấy tên phi nhân loại này, thì chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.
Trung Thành hồn nhiên quên mất hệ thống quét hình khủng bố của Ji Won có thể quan sát 360 độ xung quanh hắn với khoảng cách cực rộng. Từ lúc Ji Won nhảy vào robot, hắn đã chú ý đến Trung Thành rồi, nhưng vì hai kẻ điên kia quyết đấu quá kịch liệt, mà Trung Thành cũng yên phận làm khán giả, nên hắn cũng không quá chú ý. Nhưng ngay khi Trung Thành rục rịch muốn động, Ji Won tất nhiên không thể nhắm mắt làm ngơ, dù sao hiệp ước với Richard vẫn còn hiệu lực, ít nhất là cho tới khi hắn chết, thấy kẻ địch mà không làm gì thì cũng không phải cho lắm. Ji Won chỉ hừ lạnh một tiếng, cánh tay bằng kim loại bóng loáng của Robot Omega đã đưa lên, khẩu súng laze hợp kim lập tức siết cò.
Cũng còn may mắn là phản xạ cũng như trực giác với nguy hiểm của Trung Thành vẫn còn khá tốt, ngay khi Ji Won chú ý đến hắn, Trung Thành đã vội vã lắp viên đạn TIMI vào súng, cùng lúc với khẩu súng trên tay robot Omega nhả đạn, hắn cũng đã ngắm xong và bóp cò.
Uỳnh.
Sau một tiếng nổ lớn, viên đạn TIMI bé nhỏ, nhưng lại mang theo một động năng kinh khủng đánh tan luồng sáng laze vừa mới thành hình của robot Omega, thuận thế chui luôn vào nòng súng. Biến khẩu súng hợp kim tinh xảo và mạnh mẽ thành một đống sắt vụn nhăn nhúm không hơn không kém. Trung Thành cũng thuận tay quăng ra vài quả lựu đạn, sau đó cắm đầu chạy miết.
Ji Won có chút kinh ngạc nhìn khẩu súng nhăn nhúm trên tay robot Omega, ai ngờ khẩu súng bé nhỏ bắn ra đạn vật lý kia lại có uy lực đến vậy. Vừa nghĩ đến nếu một súng đó nhằm thẳng vào Cockpit (buồng lái) của mình, hắn không tự chủ được mà rịn ra một chút mồ hôi lạnh.
“Tên xạ thủ đó, quá nguy hiểm”. Ji Won cắn răng, gạt cần điều khiển muốn đuổi theo.
Thế nhưng, một cơn đau đầu kỳ lạ chợt xuất hiện, làm hắn phải nhăn nhó thống khổ. Định thần nhìn lại thì trước mắt đã toàn là một màu đen vô tận, dưới chân không hiểu từ đâu mọc ra vô số cánh tay trắng ởn, thối rữa, cùng vô số gương mặt khổ sở ai oán nhìn hắn.
“Ảo giác sao !? Ji Jine, em điều khiển Omega.” Trước khi hoàn toàn chìm vào ảo giác, Ji Won hét lớn. Hắn không phải loại biến thái như Tanker hay Ren để có thể mạnh mẽ phản kích lại ảo giác được.
Phía dưới, Hind El Hinnawy hai con mắt thâm quầng lúc này đã long lên xòng xọc, miệng rít gào:
“Cản trở ta thưởng thức nghệ thuật hoàn mỹ, ngươi muốn chết lắm phải không !? Chết...chết...chết ...chết đi cho ta...”
Số là cô nàng đang tận hưởng cái khoái cảm khi ngắm nhìn máu thịt bay nhảy một cách sung sướng, nhưng vì giao tranh nhỏ giữa Trung Thành và Ji Won dẫn đến một vài quả lựu đạn bay loạn, thành ra tiết mục lập tức bị cắt ngang xương. Sóng xung kích từ mấy quả lựu đạn cải tiến nổ ra không nhẹ, cũng đủ làm cô ta ê ẩm choáng váng một hồi, Tanker đương nhiên là được giải thoát khỏi ảo giác. Chỉ là hắn đang bị đám quỷ đông nghịt không ngừng tràn ra từ bức tranh bách quả dạ hành bao vây, nếu không giờ này Hind El Hinnawy có lẽ đã thành mấy mảnh. Hind El Hinnawy thì lại chẳng để tâm đến Tanker nữa, các giác quan trở lại làm công kích của hắn nhanh gọn hơn rất nhiều, mất đi tính tàn bạo khát máu khi trước, vì thế cô ta đành chuyển oán hận qua Ji Won, kẻ gián tiếp phá hỏng cuộc vui của cô.
Cảm giác giống như một thanh niên sung mãn, chuẩn bị khăn giấy đầy đủ ngồi xem phim người lớn, đến lúc hưng phấn cùng cực, thiếu chút nữa thăng hoa lại bị mất điện thế này thật sự làm ai cũng muốn điên đầu. Hind El Hinnawy tâm trạng lúc này rất tệ, chỉ trách Ji Won xui xẻo.
Dù sao thì... cố gắng hiểu lý lẽ của kẻ điên là một việc vô cùng ngu ngốc.
Chìm trong bóng tối làm Ji Won lúc này bắt đầu trở lên lồng lộn, giãy giụa lung tung trong khoang lái. Nếu không phải hệ thống bảo hiểm đang giữ hắn lại, có lẽ toàn bộ thiết bị đã bị hắn đập nát.
Nhưng có thể thao túng robot Omega không chỉ có Ji Won.
Vứt đi khẩu súng laze đã bị Trung Thành bắn nát, robot Omega rút ra một cán kiếm màu bạc, nhón tay bằng sắt ấn một cái lên thân kiếm, một lưỡi đao laze hơn mười mét phụt ra. Ánh sáng màu hồng, nóng rực làm không khí có chút vặn vẹo.
Lưỡi kiếm chỉ thẳng vào Hind El Hinnawy làm cô ta phải lui lại vài bước. Giọng nói của Ji Jine từ Omega phát ra:
“Người điên, thu lại siêu năng lực của ngươi, nếu không đừng trách.”
“Hahahaha....”
Không giờ Hind El Hinnawy lại chẳng có gì lấy làm sợ hãi, ngửa mặt lên trời cười lớn làm ai cũng thấy khó hiểu.
Dị biến xuất hiện ngay sau đó, Ji Won đang hoảng loạn, lại càng thêm điên cuồng gào thét. Hắn bắt đầu dùng hai tay tự đánh chính mình đến nỗi mặt mũi bầm dập, máu ứa ra mang theo vài cái răng nhỏ. Như có vẻ còn chưa thỏa mãn, hai tay Ji Won bắt đầu cào cấu loạn xạ lên chính cơ thể mình. Số lượng vết thương nhanh chóng tăng lên đến mức dọa người.
“Ngươi.”
“Giết đi... giết ta đi... hahaha... ta mà chết hắn sẽ vĩnh viễn ở trong ảo giác, tâm linh người này rất yếu, vô cùng yếu... hẳn là hắn đã gặp phải cú sốc gì đó lớn lắm... hahaha... giết đi, ngươi thử giết đi xem nào !?”
“Đủ rồi.”
Giọng nói bất chợt vang lên, đánh tan bầu không khí căng thẳng giữa bốn người. Richard toàn thân khô đét, hai má hốc hác, gương mặt nhợt nhạt ngồi trên lưng lão dơi già Bat, chầm chậm bay ra từ cửa hang. Vì rút quá nhiều máu cho đám tử đồ tiến hóa, Richard lúc này gầy tong teo, hệt như một cái xác khô, giọng nói cũng vì thế mà khó nghe vô cùng. Nhưng nếu ko để đám tử đồ cầm chân King, hắn muốn thảnh thơi đi tìm trận pháp cũng khó khăn.
Liếc mắt nhìn quanh, Richard cằn nhằn:
“Ai có thể cho ta biết, chuyện gì đang xảy ra ở đây không !?”
Hind El Hinnawy giành nói trước với giọng ấm ức:
“Họ nói đại nhân Orochi đã bị gã này nướng chết.” Tay cô nàng chỉ chỉ vào robot Omega vẫn đang lơ lửng trên không, ánh mắt bắn ra từng tia thù hằn mãnh liệt. À tất nhiên, mắt cô ta lúc nào cũng long lên sòng sọc như vậy, khó mà nói lúc nào cô ta tức giận hơn.
Richard có chút bất đắc dĩ gãi gãi đầu.
“Ờ thì đúng là bị nướng, ai bảo hắn qúa ngốc.”
“Richard đại nhân.” Mắt Hind El Hinnawy long lên sòng sọc, miệng rít gào.
“Nhưng mà chưa có chết. Con rắn đó cái gì không nói chứ sống thì dai kinh khủng. Năm xưa ma chủ của bọn ta dùng đủ mọi cách cũng không giết được hắn mà, nên mới phải phong ấn lại, ném đến nhân giới.”
Richard nhún vai nói.
Hind El Hinnawy nghe vậy thoáng ngây ra một chút, nở nụ cười tươi như hoa (héo):
“Biết mà...ta biết mà... Orochi đại nhân là bất diệt... bất diệt...haha...hahaha...”
“khoan cười vội, ngươi không giải thoát cho hai đứa kia, chúng nó chết thật bây giờ. Ta còn cần các người giúp đỡ, chết hết lại mình ta làm việc, cực lắm.”
Richard bất đắc dĩ ôm mặt, ngón tay chỉ chỉ vào hướng Tanker và Ji Won.
“À, được.” kỳ lạ thay, lúc này Hind El Hinnawy lại ngoan ngoãn nghe lời vô cùng. Đám quỷ dạ hành lần lượt rút lui, quay trở lại bức tranh, chỉ còn Tanker đứng trơ chọi ở đó, vung đao múa kiếm loạn lên một hồi. Đến khi được giải phóng khỏi siêu năng lực công kích tinh thần của Hind El Hinnawy, hắn mới ngừng lại thở dốc, ánh mắt nhìn về phía Hind El Hinnawy chất chứa sự thù hằn mãnh liệt.
“Được rồi, đừng làm loạn nữa. Mấy đứa là con người sao còn hiếu chiến hơn ma tộc bọn ta vậy !?” Richard mất kiên nhẫn gắt lên. Bộ dáng hắn lúc này gầy đét xương khô, gò má hốc hác, mắt thâm quầng, thành ra lúc phẫn nộ nhìn rất có uy thế.
Tanker hừ lạnh một tiếng rồi cũng không làm gì nữa, lẳng lặng cất thanh đao to tướng màu đỏ lại trên lưng, ngồi bên đống lửa, tiếp tục gọt đẽo những phần thịt thừa trên cánh tay mình.
Robot Omega cũng thu lại thanh kiếm laze nóng hổi, Ji Won lấy lại quyền điều khiển, nhìn lại những vết thương khắp người mình, hắn cười khổ. Không ngờ một kẻ điên điên khùng khùng như Hind El Hinnawy cũng có thể thiếu chút nữa tiễn hắn về với sư phụ và các đồng môn. Thực nghiệm đảo đúng là toàn một lũ quái thai.
“Rất tốt, giờ các người đã ở đây hết rồi, nhiệm vụ bắt đầu.”
“Chúng ta phải tìm được trận pháp trước thằng khốn đầu bạc đó. Sau đó ta cần lực lượng của các người đồng loạt kích thích pháp trận trên cánh cửa. Xong đâu đấy, muốn làm gì thì làm. Tanker, đây là máu vương tộc có trải qua điều phối của ta, dùng xong không có tác dụng phụ. Chỉ có điều ngươi tốt nhất đừng có phơi nắng, nổi mụn mọc nốt đừng trách.”
“Hind, sau vụ này, đám tử đồ giao cho ngươi quản lý, muốn đem chúng về thế giới thực đồ sát vài thành phố hay đem đi xếp hình nghệ thuật chết chóc gì đó tùy ngươi.”
“Ji Won, mục đích của ngươi, ta không chắc có thể làm được hay không, thằng đầu bạc đó đã khôi phục lại được sức mạnh kha khá, đến ta cũng ăn thiệt thòi. Nhưng cố gắng giết chết hắn, hai chúng ta đều có lợi, ta sẽ giúp ngươi hết sức có thể.”
“Xong, còn ai có ý kiến gì nữa không !? ”
“Có, tôi muốn giải quyết việc riêng với tên xạ thủ kia một chút. Sẽ hội họp cùng mọi người sau.”
“Chuẩn tấu.” Richard tùy ý nói, sau đó liếc nhìn hai người còn lại.
Tất cả cùng im lặng. Im lặng tức là đồng ý, Richard hài lòng gật đầu.
“Tốt. Xuất phát. Mục tiêu là trung tâm của thực nghiệm đảo, chia nhau ra đi tìm. Đây là dơi truyền tin, tìm thấy chỗ nào lạ, thì bóp nát nó, ta sẽ biết và đến ngay.”
“Đi thôi.”
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT